• 117

Chương 5 - 3


Số từ: 2141
Người dịch: Mỹ Linh
Phát hành: Pavicobooks
Nhà xuất bản: Nhà xuất bản Văn học
--3--

Ngày hôm sau, trời quang và ráng mai đều xuất hiện.
Màn đêm phủ trên núi và thung lũng đã bị xé rách, ánh sáng trào dâng từ phía chân trời. Những áng mây tụ khắp trời bỗng được chiếu sáng rực rỡ, khiến màu sắc bảo vệ hòa vào màu trời đêm gần như biến mất hoàn toàn. Chẳng bao lâu sau, bóng tối dần tan ở nơi giáp với những vầng mây tía.
Đó là vầng mặt trời đang dần lên cao giữa những tầng mây, ánh bình minh cũng trở nên mờ mịt. Bầu trời chuyển từ màu mực sang màu vàng đất, cuối cùng biến thành màu xanh lam pha lục. Mặt trời đỏ vẫn lên cao, rốt cuộc cũng chọc thủng tầng mây. Từ đó bầu không khí trở nên ấm áp, sương mù giăng khắp núi cũng đột ngột tiêu tan. Những đốm sáng vàng bỗng rải khắp mặt đất. Nhưng cùng lúc ấy, những ngôi sao cũng bị vùi lấp giữa bầu trời hệt như biển máu.
Bấy giờ, Quỳ và Lộ Thân một lần nữa đi tới nơi mà Tiểu Hưu an nghỉ.
Nhưng sau lần thăm mộ này, các nàng sẽ không quay về nhà họ Quan nữa.
Quỳ buộc chặt con ngựa cái chở hành lý, nắm tay Lộ Thân leo lên sườn núi. Trên núi toàn là cây thu và cây ngô đồng, cây bách mới được trồng xuống trước mộ Tiểu Hưu lẫn trong số đó, rất khó nhìn thấy từ xa. Nhưng suốt đời này Quỳ và Lộ Thân sẽ nhớ mãi con đường này, cho dù cả hai đều không biết, sau hôm nay, trong suốt quãng đời còn lại, các nàng không còn cơ hội tới thăm nơi này lần nữa.
Sương mai thấm ướt vạt áo hai người.

Chúng ta… thực sự phải tới Trường An ư?


Tới giờ rồi mà ngươi vẫn muốn nuốt lời ư?
Trước câu hỏi của bạn, thiếu nữ mặc áo ngắn, đeo cung tên hỏi ngược lại.

Sao ta có thể hối hận được? Ta chỉ hơi bất an mà thôi.


Ta hiểu mà, rời khỏi quê hương vốn không phải chuyện dễ dàng. Huống chi cô cô ngươi còn chưa được chôn cất, các tỷ tỷ vẫn chưa phát tang, lúc này rời khỏi Vân Mộng, chắc hẳn ngươi luôn áy náy trong lòng.


Ừm.
Lộ Thân gật đầu,
Nhất là lần này phụ thân lại không khuyên can ta. Tối qua khi ta rời khỏi gian chính, quay đầu lại nhìn ông ấy, vẻ mặt ông ấy giống hệt như khi Nhã Anh tỷ biết tin Giang Ly tỷ đã qua đời. Ta biết rõ lúc này mình nên ở lại cùng ông ấy – giống như tổ tiên của ta vậy, ở lại nơi nguy hiểm, ẩm ướt và khiến người ta đau khổ này cả đời.


Ông ấy kể chuyện đó cho chúng ta, thực sự khiến ta bất ngờ. Ông ấy nhất định đã coi Nhã Anh như con ruột mới tự trách đến như vậy, tới giờ mà vẫn nhớ mãi không quên.

Tối qua khi Quỳ và Lộ Thân tới từ biệt Quan Vô Dật, đã nghe được một câu chuyện cách đây không lâu lắm. Chỉ vì người trong cuộc đều không còn nữa, nên mới khiến người ta thấy vô cùng xa xôi. Hóa ra sau khi Quan Ký Y qua đời, Giang Ly từng cầu xin Quan Vô Dật cho phép nàng và Nhã Anh rời khỏi Vân Mộng, tới Trường An sống nương tựa vào cô cô. Giang Ly sợ nếu cứ ở lại Vân Mộng thì Nhã Anh không khỏi nhìn vật nhớ người, sớm muộn gì cũng đi theo Ký Y.
Nhưng Quan Vô Dật không chấp nhận thỉnh cầu của con gái.
Thế nên lần này khi Quỳ hy vọng đưa Lộ Thân rời đi, không hề bị ngăn cản.

Tuy nhiên ta không thấy phụ thân có gì sai.
Lộ Thân hơi run run nói. Nàng cố gắng che giấu nỗi bi thương, giữ cho giọng nói bình thản nhất, song cũng không thể gạt được Quỳ mẫn cảm.
Khi ấy Nhã Anh tỷ chịu nỗi đau lớn như vậy, đột nhiên rời khỏi Vân Mộng tới một môi trường mới, bị buộc phải đối mặt với sinh hoạt phức tạp hơn, còn phải sống cùng những người xa lạ, vậy cũng quá tàn nhẫn với tỷ ấy. Như một cái cây đã gần khô héo, dù có chuyển nó tới một khoảnh đất màu mỡ khác cũng chưa chắc nó đã sống được. Tỷ ấy đã trưởng thành trong hoàn cảnh quá nghiêm khắc, tội nghiệt mắc phải cũng quá nặng nề, lại gặp đả kích khủng khiếp như vậy, sợ rằng không gì có thể cứu được tỷ ấy.


Có lẽ đúng là như vậy.


Tiểu Hưu cũng thế… Tiểu Quỳ, có một chuyện ta không bao giờ tha thứ cho ngươi, đó là ngươi đã từng ngược đãi Tiểu Hưu, mà còn ngược đãi suốt năm năm ròng. Có lẽ nguyên nhân thực sự gây nên thảm kịch không phải vài câu bông đùa ngày đó của ngươi, cũng không phải cấm kị của Vu nữ ngươi phải gánh vác, mà là sự dạy dỗ của ngươi với Tiểu Hưu. Ta có thể tưởng tượng được sự hoang mang của em ấy. Đầu tiên ngươi dùng roi để cho em ấy biết tuyệt đối không được cãi lời ngươi, in hằn tín điều như thế lên da thịt em ấy; sau đó lại bắt em ấy học thuộc những giáo điều mà ngươi tôn thờ, những giáo điều đó nói với em ấy rằng, nhất định phải sửa chữa khuyết điểm của chủ nhân, đó mới thực là trung thành. Chính hai luồng tư tưởng hoàn toàn trái ngược đó đã đẩy Tiểu Hưu vào bước đường cùng. Ta còn nhớ sau bữa tiệc, em ấy thử nói với ngươi về nỗi phiền muộn của mình, nhưng ngươi chỉ bảo em ấy tự cân nhắc. Khi đó nếu ngươi có thể dẫn dắt em ấy nói ra suy nghĩ của mình thì cũng không có nhiều người phải mất mạng như thế.


… Ngươi nói nghe quá nhẹ nhàng.
Tới giờ thì Quỳ cũng không thể giấu giếm sự dao động của mình trước mặt người bạn ngốc nghếch nữa.
Khi gặp Tiểu Hưu, ta mới mười hai tuổi. Sao có thể yêu cầu đứa bé mới mười hai tuổi dạy bảo người khác một cách chính xác được? Hơn nữa vì bị cướp đoạt quyền lợi quan trọng nhất, lại được gia tộc bỏ mặc và dung túng, khiến ta có thể điều khiển tỳ nữ của mình mà không hề bị hạn chế - Chính ta cũng không được dạy bảo một cách hợp lý. Ta chỉ nhận được từ cha mẹ sự giam cầm và đền bù cho điều đó mà thôi.


Ta hiểu…


Người từng thực sự dạy bảo ta, giờ ngẫm kỹ lại,
Quỳ mỉm cười cô đơn, nhỏ giọng nói,
Có lẽ cũng chỉ có Tiểu Hưu thôi, mặc dù em ấy dùng phương thức cực đoan như vậy.


Đúng thế, còn cực đoan hơn cả cách mà ngươi đối xử với em ấy.

Cuối cùng hai người cũng leo lên gò núi kia.
Họ đều hiểu, tiến thêm vài bước là sẽ bước vào vùng đất của người thiên cổ. Tiểu Hưu đã bỏ lại
thế giới
của các nàng phía sau lưng. Mà người ở lại trên thế giới này vẫn có thể cùng tồn tại với Tiểu Hưu. Nói cho cùng,
Chúng ta cũng không thực sự trải qua quá trình tử vong của người khác, cùng lắm chỉ là ‘ở cạnh’ mà thôi.
Huống chi,
Dù là ai cũng không thể lấy đi cái chết của người khác từ chỗ kẻ ấy. Đương nhiên có người có thể ‘chết vì người khác’. Nhưng dù sao thì cũng giống như hy sinh bản thân vì người khác ‘trong một công cuộc xác định’. Cái chết kiểu này không có nghĩa là thông qua đó có thể lấy đi cái chết của người khác.
- Trước nay mỗi người đều phải tự chấp nhận cái chết của chính mình.
Chú thích của tác giả: Tham khảo tác phẩm Tồn tại và thời gian của Martin Heiderger.

Cái chết của Tiểu Hưu cũng là như vậy.
Chung quy nó cũng không thể khiến Quỳ tránh khỏi cái chết, mà cùng lắm chỉ khiến nàng hiểu thêm về cái chết mà thôi.
Khi nhìn thấy cây bách kia, Lộ Thân dừng bước.

Ta nghĩ, có lẽ ta không nên tới đó thì tốt hơn. Thực ra hôm qua ta đã nghĩ suốt đêm, nhưng vẫn không biết phải đối mặt với em ấy thế nào. Bởi vậy, xin phiền Tiểu Quỳ thay ta cáo biệt em ấy.


Ừm, không cần miễn cưỡng làm gì. Mọi chuyện cứ để ta lo.

Thế rồi, Quỳ bước lên, cuối cùng đứng trước mộ của Tiểu Hưu.
- Tiểu Hưu, giờ em đã trở thành một phần của ta đúng như ý nguyện, thời khắc này em vẫn ở trong người ta, em là vết thương lòng của ta, tội lỗi của ta, sự hối hận của ta, cũng là hồi ức mà ta không đành lòng nhớ lại nhưng ắt sẽ ôn lại. Khi ta chết đi, chúng ta sẽ gặp nhau trong hồ nước ấm áp kia. Khi ấy, không gì có thể khiến chúng ta chia lìa.
- Nhưng Tiểu Hưu à, dù vậy ta cũng không thể chạm vào em, không thể ăn cơm em nấu, càng không thể tác thành cho tự do và hạnh phúc của em. Tiểu Hưu không thể sống lại như một cá thể sống. Sợ rằng trong quãng đời còn lại của ta, không còn chuyện gì khiến ta hối hận, nuối tiếc hơn là đánh mất em. Hơn nữa, e là cũng sẽ không còn quãng thời gian ngọt ngào như năm năm qua nữa, dù sao, trong những năm tháng ấy, em vẫn luôn ở bên ta.
- Tuy tới tận bây giờ, em vẫn ở đó, quanh quẩn bên ta, chăm chú theo dõi từng hành động của ta, lắng nghe tiếng lòng mà ta không thể kể cho người khác, nhưng dù sao đây cũng không phải thứ mà ta mong muốn. Có điều nếu đây là nguyện vọng của em, ta sẽ tiếp thu, dù em chưa từng đòi hỏi bất cứ thứ gì từ ta, thậm chí chưa từng chính miệng cho ta biết tâm nguyện của mình. Vậy nên nguyện vọng cuối cùng của em, ta nhất định sẽ thực hiện cho em, em đã trở thành một phần của ta, chúng ta sẽ mãi mãi không chia lìa…
- Nhưng tại sao ta không thể cảm nhận được sự tồn tại của em?
- Tại sao ta không ngừng ám thị, lừa gạt bản thân, ép mình tin rằng nguyện vọng của em đã được thực hiện, nhưng ta chẳng thể cảm nhận được niềm vui khi ta ở bên em như ngày trước?
- Tại sao ta thầm gọi tên em hết lần này đến lần khác, thậm chí gọi ra thành tiếng, song em không hề trả lời ta, trước đây em không bao giờ như vậy.
- Quả nhiên, cái chết là như thế này. Không còn hồi ức, cũng không thể gặp lại, cuối cùng chỉ còn bóng tối vô tận và gió lạnh tiêu điều.
- Vậy thì ta nên sống vì điều gì đây?
- Sợ rằng điều ta đã từng tin -
cái chết ngọt ngào
vốn chỉ là một vọng tưởng, chỉ là sự tự thôi miên nực cười mà đáng thương: Nhờ sự ám thị này để trốn chạy nỗi sợ bị người đời quấy nhiễu. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ không thể không đối mặt với nó. Cuối cùng quãng đời còn lại của ta sẽ phải sống trong nỗi sợ cái chết hay sao? E là tới một khoảnh khắc nào đó, mọi thứ mà ta theo đuổi sẽ hóa thành tro bụi và bùn đất, giống như thân thể của ta, mà linh hồn sống trong thân thể ta cũng sẽ tiêu tan trong thời khắc ấy.
- Sợ rằng cuối cùng ta sẽ hoàn toàn rời xa thế giới này.
- Không lẽ đây chính là nguyện vọng của em? Không lẽ em rời bỏ ta chỉ vì muốn ta hiểu được một sự thật tàn khốc mà ta không muốn hiểu rõ? Hay là kết quả này không phải điều mà em kỳ vọng?
- Xin hãy cho ta biết, Tiểu Hưu…
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lễ tế mùa xuân.