Chương 224: Thiên Hạ Đệ Nhất Sát Thủ
-
Liên Hoa Bảo Giám
- Du Tạc Bao Tử
- 2285 chữ
- 2020-05-09 08:26:37
Số từ: 2280
Nguồn: tangthuvien.com
Ngữ khí Đỗ Trần lạnh lẽo, hiển nhiên là tức giận tới cực điểm, nhưng chỉ có hắn mới biết, tức giận trong lòng mình bất quá chỉ có bốn phần, sáu phần khác cũng là áy náy - nếu không phải chính mình trộm thánh khí của sư phụ, để cho thực lực hắn tổn hao nhiều, đương thời có mấy người có thể đánh cho phong hào đấu thần Ziege thân thụ trọng thương? Năm đó đại chiến Vạn Lưu sơn, đỉnh phong kiếm hoàng Roland không nhất định làm được.
Ánh mắt âm lệ nhìn chằm chằm vào Mina, sát ý lạnh thấu xương đã tản ra bốn phía, nhưng Mina lại thản nhiên cười, nói:
- Tiểu soái ca, muốn giết người sao? Có hỏa khí thì đừng phát ra với tỷ tỷ, tỷ tỷ chính là người giúp ngươi a.
Nàng trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, cười khanh khách trước mặt Đỗ Trần, tiếp tục nói:
- Để nghe tin tức càng xấu hơn tin trước, tỷ tỷ đề nghị ngươi tốt nhất ngồi xuống, nghe ta nói xong chuyện Ziege đã.
Sờ sờ cái mũi, Đỗ Trần lại ngồi xuống:
- Nói đi! Với năng lực tình báo của thánh giáo, chắc đã có chút manh mối?
Mina gật đầu, lựa chọn khởi điểm ngoài dự đoán của mọi người để giảng thuật chuyện này:
- Ngươi bây giờ đã là Thập Tam gia của trấn York rồi a, với năng lực của thánh giáo biết chuyện này cũng không tốn bao công sức! Vậy, ngươi trên
Đạo
cũng là nhân vật hàng đầu, hiểu rõ không ít chuyện trong thế giới kia a?
- Đại khái có ấn tượng, còn không tính là quá hiểu rõ.
Đỗ Trần rất cẩn thận tránh được cái bẫy của Mina.
- Ân, vậy ngươi đối với tình huống của nhóm sát thủ này hiểu rõ bao nhiêu?
- Đương kim tổ chức lớn nhất, thần bí nhất tên là Aum Rees, dao truyền sát của trong tổ chức chia làm bốn bậc, kim, ngân, đồng, thiết, nhưng còn có toản thạch cấp sát thủ thần bí nhất, nghe nói toản thạch cấp sát thủ có năng lực của tám cửu cấp đấu thần.
Đỗ Trần nghi hoặc nhìn chằm chằm Mina:
- Chẳng lẽ là tổ chức sát thủ làm? Ta từng nghe qua, thiên hạ đệ nhất sát thủ là Aum Rees...
- Không cần nói đến tên hắn, bởi vì nó không có ý nghĩa nữa.
Mina cắt đứt lời hắn nói, nhanh chóng nói:
- Năm nay tháng này ngày 1, thiên hạ đệ nhất sát thủ đã đổi chủ.
Tựa hồ rất hài lòng với hình dáng kinh ngạc của Đỗ Trần, Mina tiếp tục nói:
- Ngày một tháng này, tại đại lục Firmanent vùng biển Sand Angel, có người phát hiện thi thể xui xẻo kia, từ miệng vết thương cho thấy, hắn bị người ta dùng thánh khí cổ quái cắt đứt cổ họng mà chết, chết tại chỗ! Hung thủ không có lưu lại dấu vết gì ngoại trừ... một mảnh giấy dán trên trán nạn nhân.
- Mảnh giấy?
Đỗ Trần cảm thấy kỳ quái, sát thủ có thể lưu lại mảnh giấy làm đầu mối để người ta truy tra sao?
- Trên mảnh giấy viết cái gì?
- Ngân nguyệt tránh lui, tinh quang đầy trời là lúc tính mạng các hạ kính phụng quần tinh! Thiên lý đốn thủ!
Mina thản nhiên nói, nhấp một ngụm hồng tửu của Đỗ Trần, cười nói:
- Không biết ngươi có thích xem tinh tượng hay không. Ân, mỗi tháng đầu tháng có vài ngày tối, trên bầu trời tam đại lục không nhìn thấy ánh trăng, chỉ có ánh sáng của các vì sao...
- Hung thủ chỉ khi không có ánh trăng, tinh quang đại thịnh giết người?
Đỗ Trần hỏi lại.
- Ít nhất xem ra như vậy! Một ngày sau ngày mồng một tháng này, thiên hạ công nhận đệ nhất sát thủ, đó là
Thiên lý
kia.
Mina trả chén rượu lại cho Đỗ Trần, lại nói:
- Một tháng có ba mươi ngày, vừa rồi lại có một đêm không có ánh trăng, dong binh đoàn hàng đầu trên tam đại lục cương thiết dong binh đoàn phó đoàn trưởng,... ân, ngươi hẳn biết, tên kia trên
Đạo
được gọi là huyết sát đấu thần, bản thân hắn đã giết hại cả một thành trấn mấy ngàn người...
- Hắn cũng bị giết. Hơn nữa trên trán còn dán mảnh giấy phải không?
Đỗ Trần hỏi.
Mina rất bất đắc dĩ gật gật đầu:
- Đúng, ngân nguyệt tránh lui, tinh quang đầy trời là lúc tánh mạng các hạ kính phụng quần tinh! Thiên lý đốn thủ! Ngày thứ hai sau đó, cũng chính là ngày mồng một tháng hai, huynh đệ trên
Đạo
xưng là thiên hạ đệ nhất dâm tặc Yinzei cũng bị giết, hắn trên trán đồng dạng có một mảnh giấy... nội dung không cần ta nói chứ?
Đỗ Trần có chút cau mày:
- Từ ba lần này cho thấy, hung thủ giết đều là người làm chuyện xấu, đều là kẻ nên giết,
Thiên lý
này rật ra rất thú vị, vậy...
Mina tiếp tục nói:
- Thú vị? Ngay hai ngày trước, đồng dạng đêm không có ánh trăng, sư phụ ngươi Ziege miện hạ trên đường tới thánh giáo biết được bên đường có thủy hệ thánh khí hiện thế, liền muốn đi thử vận khí, nhưng không nghĩ tới, hắn rời đi khỏi đoàn không lâu, trên tiểu đảo có thánh khí hiện thế bị người tập kích, mà người tập kích hắn tự xưng là thiên lý.
Không đợi Đỗ Trần đặt câu hỏi, Mina đã chuẩn bị rất tốt để giải đáp hắn:
- Theo nhân viên đi theo Ziege, trận đánh ngày đó, thiên địa biến sắc, thậm chí đảo làm chiến trường cũng bị đánh thành mảnh nhỏ, chìm vào biển sâu.
- Thiên lý kia trên người đầy tinh quang màu bạc, không ai nhìn rõ dung mạo chính thức của hắn, mà lúc ấy hắn thấy Ziege không có thánh khí, thần sủng cũng không có bên người... rất sảng khoái... cũng không có sử dụng thánh khí cùng thần sủng! Nhưng sư phụ ngươi Ziege thân chịu trọng thương hoàn toàn thua, rơi vào trong biển, sau đó... rất thú vị a, thiên lý kia cũng không nhân cơ hội lấy mạng Ziege, mà rất khinh thường nói một câu - đây là
Vinh diệu vĩnh hăng
Ziege? Hừ!
Mina bắt chước ngữ điệu bá đạo cùng khinh thường.
- Kế tiếp rất thú vị a! Thiên lý kia sau khi tập kích Ziege, cũng không có gây khó khăn cho Ziege, sau đó bay đi, tựa hồ là cao thủ tịch tịch - xem ra, cũng chỉ có người có khả năng biến phế vật kia thành Thiên Sứ Thủy Thân là cao thủ đương thời.
Đỗ Trần cười khổ không thôi, người có thể biến phế vật thành Thiên Sứ Thủy Thân... tựa hồ chỉ là người mà mình biên tạo ra? Vậy, mục tiêu kế tiếp của hắn là thông qua mình tìm được người hư vô kia?
Mina đồng tình nhìn Đỗ Trần:
- Xem hình dáng của ngươi sợ rằng đã nghĩ ra? Hắn trước khi tìm mục tiêu kế tiếp, nhất định trước tiên tìm ngươi! Mặc dù một hai ngày nữa Ziege cũng sẽ truyền tin về, nhưng loại chuyện này biết càng sớm càng tốt, cho nên tỷ tỷ có được tin tức, lập tức đến đây thông tri cho ngươi.
- Quả nhiên, đây là tin tức còn xấu hơn tin sư phụ bị trọng thương.
Đỗ Trần nhún vai.
Mina bấm ngón tay, tính toán, nhân tiện nói:
- Từ quy luật ra tay của người nọ cho thấy, cuối tháng hai đầu tháng ba mấy ngày nay không có ánh trăng hắn dùng để tập kích Ziege, vậy, cuối tháng ba, đầu tháng tư, ngươi coi chừng một chút a.
Nói xong, Mina nhìn Đỗ Trần:
- Ý tứ của Thomas lão đại là, có muốn thánh giáo phái nhân thủ bên bảo hộ ngươi không?
Đỗ Trần trong lòng cười lạnh, phái nhân thủ bảo vệ mình, danh nghĩa là bảo vệ, nhưng thực chất sợ rằng là cho mình làm mồi, dẫn người nọ hiện thân, từ đó thánh giáo chiêu lãm hắn? Hừ, đây là thủ đoạn của thánh giáo.
Lại nghĩ, trừ khi thánh giáo phái phong hào đấu thần bảo vệ mình, nếu không có Bác Bì, Dịch Cốt là đủ rồi, nếu không ngược lại làm vướng tay chân.
Nghĩ vậy, Đỗ Trần cười cười:
- Thay ta cám ơn Thomas lão đại, bất quá hẳn là không cần, nói như thế nào, ta đều là ký danh đệ tử của Roland, có phiền toái không giải quyết được, ta mời lão nhân gia động thủ là được.
Đõ Trần lại hỏi tới thương thế của sư phụ, biết được Ziege cũng không có nguy hiểm tới tính mạng, nhưng hắn mang thân thể bị thương tiếp tục tới giáo đình! Mà đến tột cùng là sự tình gì để cho Ziege không để ý tới thân thể cũng phải đi tới gặp giáo hoàng thương nghị. Đỗ Trần hỏi, nhưng Mina vẫn nói một câu - tâm phúc của giáo hoàng bệ hạ, giáo phụ cấp bậc Thomas lão đại đều không biết.
Sau khi câu tâm giác đấu hỏi một chút về tình báo, Đỗ Trần đuổi Mina đi, nhưng trong lòng lại hiểu, đối phó với nữ gián điệp so với Anne cùng Avril còn dễ dàng hơn.
Đi tới bên cửa sổ, nhìn tinh không bên ngoài, Đỗ Trần cười mắng:
- Thiên hạ đệ nhất sát thủ? Có ý tứ! Đến đây đi, Bác Bì, Dịch Cốt, hơn nữa Hồng Loan vũ trận... đang chờ báo thù cho sư phụ lão tử!
Nói xong, Đỗ Trần ẩn thân vào Liên Hoa, bay tới đầu đường phía nam.
Gió biển thổi lồng lộng, Helen lo lắng đứng chờ chỗ này, Đỗ Trần lặng lẽ đi tới sau lưng nàng, trầm giọng nói:
- Rất có ý tứ.
Helen nghiêm nghị cả kinh, lập tức xoay người quỳ xuống, thấy Đỗ Trần hai tay trống trơn, nàng thấp thỏm lo âu. Nhưng vẫn cung kính hỏi:
- Miện hạ, có sự tình gì sao? Phụ thân ta cùng Susan...
Đỗ Trần chắp tay nói:
- Trong khi ta đi, có mấy tiểu tử hải tộc đang vây công Thiên Vương sơn, đánh rất tốt a.
Động tĩnh chuyện này quá lớn, Helen sớm muộn gì cũng sẽ biết, Đỗ Trần giấu diếm ngược lại không tốt, hắn mặt lặng như nước hồ thu, lạnh nhạt nói:
- Helen, ngươi cần phải hiểu được một việc - ta lúc này đây nhìn vào tiểu đồ vật cha ngươi đã tặng ra mà ra tay.
Helen trong lòng nghĩ thầm, điểm này ta hiểu, nhưng cha ta cùng Susan đâu?
Đỗ Trần tựa hồ không thấy Helen đang lo lắng, ngược lại chậm rãi đi tới bên bờ biển, chậm rãi nói:
- Cho nên, đây là lần cuối cùng ta giúp ngươi! Ngày sau, ta không hy vọng lại một lần nữa thấy ngươi tới cầu ta, quấy nhiễu chuyện của ta, đây là lần cuối cùng, hiểu không?
Francis đại nhân có thể nói như vậy, chẳng lẽ hắn đã... Helen mừng rỡ, vội la lên:
- Miện hạ yên tâm, nếu lại một lần nữa rơi vào tay địch thủ, Helen cũng không còn mặt mũi sống mà gặp ngài.
Đỗ Trần tiếp tục nói:
- Ngươi hiểu chuyện này là tốt rồi, hừ, phụ tử các ngươi mang đến cho ta nhiều phiền toái a.
Nói xong, Đỗ Trần giơ tay lên, hai cái rương từ trong hư vô xuất hiện hạ xuống trước mặt Helen:
- Cuối cùng cho ngươi một đề nghị, ngày thường làm chút việc thiện, Đỗ Trần sẽ chiếu cố ngươi.
Helen sửng sốt, Đỗ Trần? Cái gì vậy? Nếu dụng hai chữ chiếu cố này, vậy hẳn là một vị thần?
Khẩu khí vừa rồi của đại nhân Francis... chẳng lẽ hắn là một tín đồ, tín ngưỡng một vị thần tên là Đỗ Trần? Mà giáo nghĩa của vị thần kia là khuyên người làm việc thiện? Helen thuận lý thành chương suy nghĩ tiếp, hẳn là như vậy, vậy, Francis đại nhân tại cảng Antwerp vì vạn dân mà cứu mình, cũng nhất định là theo giáo nghĩa của Đỗ Trần thần giáo.
Mở hai cái rương, thấy người bên trong là ai, nàng mừng rỡ, lập tức vội hỏi:
- Cảm kích miện hạ...
Lại nghĩ, đại nhân Francis là tín đồ, vậy phải nói:
- Với thiện danh, ca ngợi Đỗ.. Trần.
Phát âm của nàng còn không tiêu chuẩn, bởi vì Đỗ Trần hai chữ này dụng hán ngữ nói ra, tại thế giới này, không ai có thể hiểu nó đại biểu ý tứ gì.
Nhưng sự ca ngợi của Helen lại đổi lại một câu cười to, rất vui vẻ, phi thường vui vẻ.
Ân, chậm rãi đi, trước tiên trong đầu Helen đã được gieo mầm mống kế tiếp, sau đó chậm rãi phát triển... hắc, vừa lúc Bác Bì cũng tới, trở về lập tức bắt đầu thương nghị cải tổ Da Tát giáo hội...