• 1,162

Chương 410: Đi Đến Vùng Đất Trung Tâm


Số từ: 2853
Nguồn: tangthuvien.com
Đỗ Trần nặng nề gật đầu:
- Trước kia ta từng đặt rất nhiều giả thiết, hoài nghi cái
Chúng thần tiêu tán
trong dự ngôn là chỉ thời đại Vẫn Thần kết thúc, cũng hoài nghi đại biểu của chúng thần tại thế - Samar IX! Nhưng hôm nay xem ra, đáp án gần nhất chính là việc di thể chúng thần mất tích trước mắt!
Đích xác, từ tình huống trước mắt xem ra, đáp án gần với dự ngôn của Wolfe nhất chính là đây, nhưng Dịch Cốt trầm ngâm hồi lâu, nghi hoặc nói:
- Ta thủy chung tin chắc sức mạnh
Vượt qua
thánh khí kia là chỉ thiếu gia người, vậy dự ngôn của Wolfe liên quan tới có thể xem ra chính là... khi di thể chúng thần bắt đầu mất tích, thiếu gia ngài sẽ có được sức mạnh vượt qua thánh khí ở vùng đất trung tâm - đây căn bản là nói không rõ, người sớm đã có sức mạnh vượt qua thánh khí a!
Đỗ Trần vuốt mũi cau mày nói:
- Có lẽ câu thứ hai của dự ngôn nói, năng lực của ta sẽ tăng lên ở vùng đất trung tâm?
Nói thật, trong lòng Đỗ Trần cũng nắm không chuẩn đáp án chính xác rốt cuộc là cái gì. Bây giờ điều duy nhất có thể khẳng định chính là, nếu sức mạnh vượt qua thánh khí kia thật sự chỉ vào Đỗ Trần hắn, vậy hắn sẽ gặp được một việc vô cùng trọng yếu ở giữa vùng đất trung tâm!
Nhưng cái giữa vùng đất này lại chỉ nơi nào chứ? Chẳng lẽ thật sự là trung tâm của đại lục Einstein - thành St. John?
Mang theo nghi hoặc đối với vùng đất trung tâm, Đỗ Trần trở về thành Duerkesi.
Việc chuẩn bị trước khi xuất phát tiến hành suôn sẻ, trước tiên là một vạn thú nhân nữ nô được an trí ở bên bờ sông New Zealand ngoài thành, Đỗ Trần không hề đối đãi bọn họ như nô lệ, mà cấp cho bọn họ một tiểu trấn độc lập, lợi dụng thân thể cường hãn của thú nhân mà khai khẩn đất nông.
Tiếp đó, Đỗ Đức soái lĩnh ba vạn nô lệ thú nhân kia, kỳ thực là bộ đội tinh nhuệ nhất tới biên giới. Những thú nhân đáng thương này hầu hết đã được tẩy não. Ngày 31 tháng 8 một trận đánh ở Auerbach Đại Hạp cốc,
Đỗ Trần thần
vì thủ hộ Auerbach tiêu diệt mười vạn vong linh, việc này làm thú nhân hoàn toàn tin tưởng Đỗ Trần không lừa gạt bọn họ. Đỗ Trần thần giáo cùng Auerbach đích xác là cùng chung cội nguồn. Thêm vào đó Ma tộc xuất hiện, vì hiệu quả của Đỗ Trần chính là kẻ thù của Ma tộc, còn vì chí cao phụ thần mà chiến đấu, sự mâu thuẫn trong lòng mọi người đã rơi tới điểm thấp nhất.
Ngay lúc đó, Đỗ Trần mang theo một đống thức ăn như núi và tài bảo tới trước mặt bọn họ, tay chỉ tiểu trấn của một vạn nữ nô, thản nhiên nói một câu:
- Phàm là dũng sĩ vì thành Duerkesi làm ra cống hiến to lớn, sẽ có tư cách tiến vào tiểu trấn chọn một vị thê tử mỹ lệ...
Bản năng đàn ông khiến các thú nhân đỏ mắt, cả ngày dưới sự huấn luyện của Đỗ Đức luôn rống om xòm, chỉ hận không có cơ hội ra trận giết địch, vì thành Duerkesi lập công trạng to lớn! Đương nhiên, danh nghĩa bọn họ huấn luyện là rèn luyện hàng ngày của lao công đập nước sông New Zealand...
Oạch, được rồi, những lao công rèn luyện này người mặc trọng giáp, tay cầm binh khí. Mỗi hành động là tập luyện điều khiển chiến tranh thánh khí, sát khí bốn phía... dù sao nhìn thế nào cũng chẳng giống lao công, bất quá ai sẽ quan tâm chứ? Quân đoàn giám thị thành Duerkesi đã bị Đỗ Trần dùng sát phạt kim bài xử lý đẹp rồi. Baergena cho dù nghe được phong thanh, tạm thời cũng chỉ ghi hận trong tim, dù sao Đỗ Trần còn chưa chân chính tuyên bố độc lập, hắn chưa đủ lý do tuyên chiến với một vị quan viên liên minh nắm trong tay đại quyền sát phạt.
Trong lãnh địa khắp nơi đều là cảnh tượng hân hoan, sau khi chủ trì khánh điển vũ hội chào mừng năm mới Vẫn Thần 1281, vừa chúc mừng bách tính quân nhân sông New Zealand thu nhập năm đột phát một mai kim tệ, Đỗ Trần ngồi Beierkesi chậm rãi bơi khỏi bến tàu, đi tới đảo Borg.
Gió biển ào ào, dưới bóng đêm bầu trời trong xanh nước biếc cảnh sắc vô song nhập vào lòng người, Alex và Bối Bối, Dịch Cốt, Andy, Snoopy, sáu người này trên boong tàu mỗi người bận rộn làm thành đội ngũ công khai tới đảo Borg. Ngoài ra còn có một vị khách nhân thần bí sẽ lên thuyền giữa đường...
Còn bên trong khoang thuyền, Porter và Lancine đang hóa trang dịch dung để đảm bảo không bị nhận ra.
Đặt thuốc nhuộm trong tay xuống, Lancine lắc đầu đầy tóc đỏ, còn có bộ ngực
hơn người
kia, hai khối thịt béo kia đập vào nhau vang lên bốp bốp, ôm oán hận nói:
- Công chúa, đời này làm nữ nhân đến lúc nào a? Lão nô thật sự không chịu nổi nữa!
Porter hơi có chút thất thần:
- Vì quốc gia, ngươi nhẫn nhịn một chút đi, ta không phải cũng đang nhẫn nại như thế sao?
- Nhưng chúng ta phải chịu nhịn tới khi nào? Công chúa, người nên nói rõ ràng cho Francis, người là nữ nhân, ta là nam nhân không tốt hay sao?
Lancine thống khổ nâng hai khối thịt ở ngực, mặt mày nhăn nhó:
- Trước kia công chúa người giấu diếm thân phận ta còn có thể lý giải, nhưng bây giờ đã chứng minh Francis và chúng ta họ hàng xa, hơn nữa một lòng vì người phục quốc, tuyệt đối là có thể tin tưởng, vì sao người còn...
Porter đột nhiên buồn bã cúi đầu:
- Có một số việc một khi nói ra rồi, được so với mất càng...
Lancine lật ngược thuốc nhuộm trên bàn trước mặt, bốp, trong ngữ khí chứa vài phần oán trách:
- Lão nô không hiểu!
- Ài!
Porter thở dài thật sâu, hắn cũng đổi thành bộ dạng một thanh niên dong binh hơn hai mươi tuổi, kính mắt trên mũi cũng đã bỏ xuống, vác thụ cầm trên vách khoang thuyền đi ra ngoài.
Đí tới cửa, Porter quay đầu cười khổ:
- Bây giờ Francis coi ta là huynh đệ, nhưng một khi ta nói với hắn ta là nữ nhân… ngay cả huynh đệ cũng không làm được nữa!
Lancine sửng người:
- Lão nô càng không hiểu!
- Nghĩ tới Francis đã làm gì với những nữ nhân trước kia tiếp cận hắn đi! Hắn thống hận nhất là nữ nhân quấn lấy hắn! Một khi Francis biêt ta là nữ nhân, lập tức sẽ kính nhi viễn chi đối với ta!
Porter mở cửa ra, Lancine ở phía sau vội nói:
- Vậy công chúa người định khi nào nói với hắn? Tóm lại kéo dài như vậy là việc không đúng a!
Porter nhếch miệng cười:
- Từng chút từng chút tiết lộ cho hắn, chờ sau khi ta chiếm vị trí không thể thay thế trong lòng hắn... hắc hắc, hắn chính là của ta rồi!
Lancine khổ não lắc đầu, thầm nghĩ công chúa vẫn tinh nghịch như vậy, mà Porter đã vui vẻ chạy ra, vung chân vung tay chạy tới phía dưới boong tàu, mở cửa cuốn dẫn tới bên trên, nhìn hình dạng, là muốn cho Đỗ Trần một cái
Kinh hỉ
nho nhỏ.
Nhưng Porter vừa mới lộ đầu ra, đột nhiên như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch sững người trên cầu thang...
Dưới sắc trời của đêm khuya, trăng sao tỏa sáng, bầu trời ngàn dặm không mây, trong cảnh sắc tráng lệ mê người đó, Đỗ Trần lại lẻ loi ngồi ở đầu thuyền Beierkesi, nhìn lên tinh không, hắn thất thần không cảm ứng được Porter đến, bên người thủy nguyên tố dầy đặc chậm rãi lưu động, giống như thanh lệ, giống như mê vụ, cô đơn lạc lõng không hề hợp với cảnh đêm của bầu trời.
Mà trong tay Đỗ Trần, lại nhẹ nhàng vuốt ve một lọn tóc dài màu đen, bên trên còn có một chiếc dây buộc tóc đơn giản màu trắng.
Nhúm tóc kia.
Phải nói rõ rằng, đây là một tóc của một nữ nhân trẻ tuổi.
Lần đầu tiên, Porter nhìn thấy Đỗ Trần đang mê man…
Lần đầu tiên, Porter nhìn thấy Đỗ Trần đắm chìm trong hồi ức mỉm cười ngọt ngào, cay đắng thở dài...
Lần đầu tiên, Porter ý thức được nàng tự hồ đã kéo dài một số chuyện quá lâu, lâu tới mức phảng phất đã không thể vãn hồi được cái gì xảy ra…
Chỉ là trong giây phút thất thần, Đỗ Trần cảm ứng được Porter đến, đem lọn tóc dài cất vào trong vạt áo ở ngực, phất tay cười nói:
- Porter, ngươi tới đúng lúc, khách của ta cũng sắp đến rồi! Sắc mặt ngươi làm sao khó coi thế?
- Ta... không, chỉ là lập tức phải trở về cố quốc rồi, trong lòng có chút khó chịu!
Porter nói một câu, tới bên người Đỗ Trần, mà chiếc thụ cầm kia lại để lại trên bậc thang…
Ngồi ở mạn thuyền, Porter cố mỉm cười nói:
- Khách của ngươi rốt cuộc là ai? Thần thần bí bí!
- Là một người không thể thiếu trong hải dương!
Porter bĩu môi, nhìn ngực Đỗ Trần hỏi:
- Này, vừa rồi ngươi nghĩ tới cái gì đó?
Đỗ Trần thần sắc buồn bã:
- Không có gì! Đúng rồi, ngươi đem tử sắc bì giáp cho ta xem một chút!
- Không có gì, a! Không có gì!
Porter trong lòng đau khổ cười, chẳng lẽ ngươi ngay cả nữ nhân kia là ai cũng không muốn nói tới sao?
Thực tế, chuyện của Tuyết Cơ ngay cả loại thân tín như Dịch Cốt và Harry cũng không biết rõ, chỉ có hai hài tử còn biết qua một chút, mà bọn chúng sở dĩ biết Tuyết Cơ, cũng là nhờ một câu nói nhàn nhạt của Đỗ Trần sau khi về nhà:
- Nhớ kỹ, từ nay trở đi mẫu thân của các con tên là Tuyết Cơ...
Trừ điều này ra, Đỗ Trần không muốn ai nhắc tới cái tên kia, ngay cả... chính hắn!
Trái tim Porter khẽ run rẩy, nhưng lại bình tĩnh đem bì giáp đưa cho Đỗ Trần.
Đỗ Trần lật qua lộn lại nhìn bì giáp, cau mày nói một mình:
- Thứ này là di vật của nữ thần Mickey, thậm chỉ dẫn tới Hải Hoàng hưng sư động chúng không ngại truy tìm, nhưng... nó chỉ là một cái giáp da rất bình thường a!
Porter tạm thời đặt xuống chuyện trong lòng, nói:
- Ta cũng không nắm chắc, cái này đặt ở trong cung nữ thần nhiều năm, nếu không phải bởi vì nó là di vật của tổ tiên thì sớm đã bị coi là rác thanh lý rồi. Lancine cũng là sau khi mất nước thấy Hải Hoàng đem thứ này coi như bảo bối, hoài nghi nó có thể cùng với nguyên nhân quân Hải tộc đột ngột tập kích công quốc có liên quan, mới thuận tay trộm lấy.
Không biết bao nhiêu lần nghiên cứu cái tử sắc bì giáp này rồi, Đỗ Trần thậm chí còn gọi thợ may tốt nhất trong lãnh địa đem cái giáp da này tháo thành từng miếng da, sau đó lại may lại, nhưng vẫn không phát hiện ra một tia dị thường, nó thật sự là một cái bì giáp rất phổ thông, trừ đi chút danh cao quý.
Hai người đang nói chuyện, nước biền màu lam đột nhiên biến hóa dồn dập,
Grù grủ
âm thanh lạ thường vang lên, trên mặt biển bong bóng nổi lên, trong nháy mắt mấy trăm cái bong bóng vây quanh Beierkesi, hơn nữa mỗi cái bong bóng còn bọc một đấu thần Hải tộc vũ trang toàn thân.
Porter thần sắc biến đổi:
- Người nào?
Đợi thấy rõ đầu lĩnh là ai, hắn thở phào nhẹ nhõm quay đầu nói:
- Hắn chính là khách của ngươi?
- Bụp!
Bong bóng vỡ tan, một đầu lĩnh chân đạp hoa nước rơi tới trước mặt Đỗ Trần. Sau đó, hắn sùng bái nhìn dán chết vào hắn, giống như tiểu Bối Bối thấy linh thực, lại giống như Andy nhìn thấy thức ăn.
Đỗ Trần cười nói:
- Vương tử Goethe, đã lâu không gặp rồi!
Tiểu vương tử đại tam giác hải vực Goethe, đây là khách của Đỗ Trần! Đảo Borg ở trung tâm của đại tam giác hải vực, chuyến đi này không thể thiếu thế lực của tiểu vương tử giúp đỡ, cho nên một phong thư của Đỗ Trần nói cho hắn - tín đồ của Đỗ Trần thần, ở đây đợi thần sứ giá lâm, có việc trọng yếu tìm ngươi!
Còn chưa đợi Đỗ Trần tiến lên nghênh đón, Goethe đột nhiên tiến tới nắm mạnh lấy tay Đỗ Trần, điên cuồng kêu lên:
- Ngươi đánh bại Hải Hoàng Sainz, có phải là thật hay không, có phải không?
Ta đánh bại Hải Hoàng ngươi kích động cái gì a?
Đỗ Trần cười gật đầu, Goethe lập tức nói:
- Khiêng lên!
- Rầm, rầm, rầm!
Một đội võ sĩ Hải tộc lên boong thuyền bỏ xuống mấy cái hòm vỏ sò, thình lình làm cho mức ăn nước của Beierkesi trầm xuống hai ba tấc!
Đỗ Trần ngạc nhiên nhìn tiểu vương tử:
- Ngươi thế này là...
Má ơi, rương mở ra, bên trong là vô số trân bảo và kim cương!
Goethe nắm chặt tay Đỗ Trần:
- Cao thủ, ngài thu đồ đệ không? Đây là lễ bái sư của ta!
Lão thiên a, lại tới rồi, tên tiểu tử này bái sư thành nghiện rồi sao?
Đỗ Trần cười khổ nói:
- Vương tử Goethe, ngươi đã có Brook làm sư phụ rồi, hơn nữa dưới sự chỉ đạo của hắn, ngươi đã thành cửu cấp trung giai đấu thần, sao...
- Cái này không giống!
Goethe lớn tiếng nói, giống hệt với những Fan hâm mộ điên cuồng ở tiền thế của Đỗ Trần, sùng bái nhìn hắn:
- Ngài đánh bại Hải Hoàng a, hơn nữa ngài còn là một người tốt!
- Ý của ngươi là ta không đánh thắng Hải Hoàng, không xứng làm sư phụ của ngươi sao?
Dịch Cốt nghiêm mặt từ trong khoang thuyền đi ra.
Goethe vội vàng cười xấu hổ giải thích:
- Cái này… sư phụ không phải càng nhiều càng tốt sao!
Dịch Cốt hừ mạnh, đứng bên người Đỗ Trần, không đáp lại tiểu tử này.
Đỗ Trần cười khan nói:
- Được rồi, ta chưa từng thu đồ đệ!
Thấy Goethe thất vọng, nhưng bộ dạng tuyệt không chịu buông tha, hắn vội vàng nói tiếp:
- Việc này để sau nói lại, vương tử Goethe, lần này ta tìm ngươi là có một việc trọng yếu, ta muốn tới đảo Borg một chuyến...
Đảo Borg? Khuôn mặt Goethe vừa mới còn hưng phấn lập tức âm trầm xuống, không tình nguyện nói:
- Ngài muốn đi đảo Borg làm gì? Bây giờ vùng đất trung tâm đã bị Sainz chiếm lĩnh rồi, cho dù là ta cũng không thể tùy ý đi vào.
- Chờ chút, ngươi nói cái gì? Vùng đất trung tâm?
Vùng đất trung tâm trong dự ngôn của Wolfe.
Goethe gật đầu:
- Đúng thế, đảo Borg còn có tên là vùng đất trung tâm!
Porter vội nói:
- Đảo Borg còn có tên là vùng đất trung tâm, việc này tai sao ta chưa từng nghe ai nói tới?
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào trên ngươi tiểu vương tử, người khác nói còn được, nhưng Porter là người Mickey sinh ra lớn lên ở đó, hắn như thế nào không biết tên khác của đảo Borg?
Nhạy cảm thấy được sự sốt ruột của mọi người, nhất là sự cấp bách của Đỗ Trần, Goethe cười hắc hắc, chợt sai người đóng lại những rương lớn chứa đầy châu báu.
- Muốn biết sao? Hắc hắc, trừ phi nhận ta làm đồ đệ!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liên Hoa Bảo Giám.