• 3,238

Chương 13: Vương thành tứ tú


Dịch Giả: A Lá
Biên: A Lá
Một hồi im lặng tẻ nhạt…
Ha ha ha ha ha ha!!
Bốn vị cao thủ đồng thời cười ha ha một cách ầm ĩ. Gã tráng hán cười đến mức người gật lên gật xuống, mà ngay cả vị nữ thần xạ thủ cũng cười run rẩy hết cả người, chỉ có tên đa pháp sư tiên sinh được kêu là Tất Đạt Nhĩ, mặt vẫn giấu trong áo choàng, đứng không nhúc nhích, giống như nhìn chằm chằm vào Hạ Á Lôi Minh vậy.

Cuối cùng, kiếm sĩ tóc vàng Cát Lý tiến đến vài bước, ngẩng đầu ưỡn ngực, nụ cười mang theo vẻ khinh thường:
Tên tiểu nhân hại dân hại nước! Dám cướp bốn chúng ta, ngươi thật là đi tìm đường chết! Hừ, ngươi có biết bốn chúng ta là ai không?


Vị nữ thần xạ thủ Mã Sa đứng bên cạnh cười một cách
thiện ý
nói:
Cát Lý, đừng dọa tiểu tử đó nữa, loại tiểu nhân hại dân hại nước ở nơi địa phương hẻo lánh này, chắc chưa từng được nghe qua đại danh của chúng ta đâu.


Gã thanh niên cao lớn trừng mắt nhìn Hạ Á một cái:
Tiểu tử, chúng ta là cao thủ nổi danh, không muốn chấp nhặt so đo với ngươi. Ngươi ném vũ khí đi, quỳ xuống vái bọn ta vài cái, sau đó tự cút đi a, đừng để ta phải làm ô uế đến cái búa của ta. Dưới búa của ta, không thu nhận những linh hồn vô danh.
Nói xong, nhẹ nhàng vuốt ve lên chiếc búa, thở dài, vẻ mặt rất giống phong thái của cao thủ tịch mịch.

Hạ Á giận dữ quên cả cười:
Các ngươi? Các ngươi là ai? Rất có danh tiếng ư?


Kiếm sĩ tóc vàng Cát Lý cùng với tráng hán Nghê Cổ Nhĩ liếc mắt nhìn nhau, ý tứ kiểu như
ngươi nói hay ta noi?
, sau đó tráng hán Nghê Cổ Nghĩ gật gật đầu, bước lên vài bước, kiêu căng nhìn Hạ Á:
Tiểu tử, hôm nay để cho ngươi kiến thức một chút a. Hừ … nghe cẩn thận, chân đứng thẳng, đừng sợ đến mức bò xuống! Bốn người chúng ta chính là Vương thành tứ tú nổi danh ở vương đô!
Vương thành tứ tú?

Hạ Á mờ mịt lắc đầu.
Vị này là Bạch ngân kiếm thánh Cát Lý đại nhân, từng khổ tu ở những nơi tràn ngập chém giết, lợi kiếm trong tay hắn, từng chém rụng rất nhiều đầu ác ma! Nữ nhân xinh đẹp này xưng là
Tân Ám Nguyệt nữ thần
Mã Sa tiểu thư, kỹ thuật bắn tên thần kỳ cùng với vẻ đẹp của nàng đều vô cùng nổi tiếng! Mà vị này chính là Tất Đại Nhĩ đa pháp sư, ma pháp của hắn sáng rực rỡ. chói mắt như thái dướng. Khi ngươi nhìn thấy ánh sáng ma pháp, chính là khi sinh mệnh của ngươi biến mất!
Dừng lại một chút, Nghê Cổ Nhĩ vỗ vỗ ngực, có chút rụt rè:
Về phần ta, ta gọi là Nghê Cổ Nhĩ, ngoại hiệu
Thú hồn Cuồng chiến sĩ
, bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng, lực lượng của ta giống như một thú hồn chiến sĩ thời viễn cổ! Hắc hắc, lát nữa ta bóp nát xương cốt của ngươi, ngươi cũng chớ nên kêu đau nha.


Hắn dùng một loại ánh mắt bề trên đối với kẻ dưới liếc Hạ Á một cái:
Ta Nghe Cổ Nhĩ, Mã Sa xinh đẹp, Bạch Ngân kiếm thánh Cát Lý, còn có pháp sư Tất Đạt Nhĩ, bốn người chúng ta, chính là ‘Vương thành tứ tú, Nghê Mã Cát Tất
trong truyền thuyết!!!
Nói xong, vẻ mặt của hắn say mê, giống như đang đợi tên tiểu nhân hại dân hại nước trước mặt sau khi nghe xong, kinh hãi vứt bỏ vũ khí, quỳ xuống bò tới hôn lên chân hắn.



Vương thành tứ tú, Nghê … Mã … Cát … Tất? Hạ Á trong lòng thầm đọc hai lần … sau đó, hắn thực sự nổi giận!


Chết tiệt! Ngươi dám mắng ta!!!
Hạ Á nổi trận lôi đình:
Đừng coi ta là nông dân nghe mà không hiểu!!!


Mắt thấy tên tiểu nhân hại dân hại nước trước mặt chết đến nơi còn không biết hối cải, vị Bạch Ngân Kiếm Thánh Cát Lý tiêu sái hừ một tiếng, ngạo nghễ lắc mình đi tới:
Thôi, để ta tiễn ngươi đi a.


Vị nữ thần tiễn thủ xinh đẹp đứng bên cạnh nhẹ cười nói:
Cát Lý, chớ dây dưa với hắn, giúp hắn chết thật sung sướng a.



Ài … Mã Sa thật là thiện lương.
Cát Lý cố ý thở dài, nâng thanh thập tự kiếm sáng chói lọi lên:
Tên tiểu nhân hại dân hại nước, chịu chết đi, kiếm của ta rất nhanh, ngươi sẽ không cảm hề có cảm giác đau đớn.


Bằng vào mấy lời nói, khí thế như vậy, nếu đối thủ là Kiếm Thánh nổi tiếng trên đại lục, hay cho dù là tùy tiện kéo ra một gã dong binh kinh qua trăm ngàn trận chiến, không chừng Hạ Á thật sự là bị hù chết. Nhưng lúc này, hắn cười lạnh một tiếng, không thèm nói điều vô nghĩa với mấy tên nam nữ trước mặt nữa, trực tiếp cầm búa bổ một nhát!

Cát Lý phát ra một tiếng thở dài, thập tự kiếm bằng bạc đã giơ lên. Hắn ra tay vô cùng đẹp mắt, từ thanh thập tự kiếm bằng bạc tỏa ra quang mang màu bạc chói lọi, mà khi thân kiếm xoay, chuôi kiếm khảm viên bảo thạch màu đỏ tạo nên một mảnh rực đỏ nằm giữa quang mang màu bạc! Một kiếm này hắn ra tay giống như một vũ công mua may hoa lệ, mà ngay cả động tác vươn vai, tất cả đều khiến cho người khác cảm thấy đẹp mắt vô cùng. Dưới bóng kiếm, một mảng ánh sáng bạc, giống như bay lên cao, vô thanh vô tức …

Ngược lại với động tác múa kiếm hoa lệ của Cát Lý, động tác của Hạ Á Lôi Minh cực kỳ đơn giản, hắn so với bình thường cũng không có gì lạ, nhằm đầu bổ xuống!!! Chỉ có điều, khi lưỡi búa chém xuống, mơ hồ có ẩn chứa cả tiếng gió ầm ầm như sấm động! Một bổ đơn giản này của Hạ Á, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu ngày hạ ngày đông khổ luyện, ân, điểm này tuyệt đối có thể chứng minh, trong núi, nơi hắn ở, một mảng rừng xung quanh đã bị hắn chặt sạch, chính vì thế cho nên mỗi lần muốn đi kiếm củi đều phải đi xa hơn mười dặm đường núi. Đinh! Một âm thanh thanh thúy vang lên.

Thân ảnh hai người lần lượt thay đổi, chợt tách ra, Cát Lý vẫn bảo trì tư thế giơ kiếm, chậm rãi xoay người, lạnh lẽo cười nhìn Hạ Á. Hạ Á đứng ở phía đối diện, sắc mặt có chút mờ mịt, tren thanh búa rỉ sắt trong tay hắn, rõ ràng có một vết mẻ thật lớn màu trắng. Vết mẻ lớn đến mức, cơ hồ đem toàn bộ lưỡi búa to chia làm hai phần, mà ngay cả trên lưỡi búa, cũng có thêm 1 cái khe cỡ bài tay. Búa ba tiền đồng, quả nhiên chất lượng cũng tương ứng.

Cát Lý đắc ý nói:
Tiểu tử, ngươi dùng loại búa mục nát này mà cũng dám đi làm đạo tặc?
Hắn còn muốn nói hai câu tự khen nữa, thì bỗng nhiên, leng keng, một âm thanh thanh thúy vang lên …

Thanh thập tự kiếm bằng bạc hoa lệ trong tay Cát Lý, lưỡi kiếm gãy làm ba đoạn nhỏ!!! Lúc này, trong tay Cát Lý chỉ còn lại một cái chuôi kiếm! Cát Lý ngây dại, chưa nói đến võ công của hắn đáng sợ như thế nào, thanh thập tự kiếm bằng bạc này là hàng thật giá thật a! Lưỡi kiếm chính là dùng sắt tinh thuần chế tạo ra, tuy chưa đến mức chém sắt như chém bùn, nhưng tuyệt đối có thể coi là một thanh lợi khí! Hắn còn chưa kịp kinh hô, chợt nghe từ trên người truyền đến vài tiếng
Xuy xuy
rồi
Rầm
một tiếng…

Nguyên bản bộ khải giáp xinh đẹp, tinh xảo, từ trước ngực bị phân thành hai mảnh, tách ra rơi xuống hai bên thân người! Một vết rách xuất phát từ trên ngực hắn kéo thẳng xuống hông … Giáp trụ một bộ phân thành mảnh, chưa hết, quần dài Cát Lý mặc bên trong, dây lưng bên hông cũng đột nhiên đứt, quần bỗng bị tụt đến tận đầu gối! Cát Lý lập tức cảm giác phần eo có chút lạnh lẽo, bị gió thổi vào, nhất thời rùng mình một cái. Sau khi ái khố rơi xuống, mọi thứ bên dưới bại lộ hoàn toàn ra trước mắt mọi người …

Một lát sau, Cát Lý mới giống như một tiểu cô nương vừa bị chà đạp, thét lên một tiếng thê lương chói tai, xoay người sang chỗ khác, hai tay giữ chặt đũng quần. Hạ Á Lôi Minh cười ha ha, tiến lên một bước, đá vào mông Cát Lý, khiến hắn quỳ rạp xuống mặt đất:
Kiếm Thánh cái chó má gì, nếu ngươi là Kiếm Thánh, lão tử chính là Đại lục Kiếm Thần!


Cát Lý bò dậy chạy lại chỗ đồng bọn, ba vị cao thủ đồng thời thất thanh, sắc mặt cổ quái nhìn chằm chằm vào gã
tiểu nhân hại dân hại nước
. Cát Lý nhanh chóng kéo quần lên, quay mặt lại, giọng nói có phần hoảng sợ:
Phi! Tiểu tặc! Ngươi đừng kiêu ngạo, bổn thiếu gia sáng nay ăn không sạch sẽ, có chút mệt mỏi nên mới bị bại dưới tay ngươi!


Hắn kéo gã tráng hán đứng bên cạnh:
Nghê Cổ Nhĩ, lên giáo huấn hắn đi, đừng làm hổ danh Vương thành tứ tú chúng ta!


Nghê Cổ Nhĩ do dự một chút, bất quá thấy lưỡi búa trong tay Hạ Á đã hoàn toàn bị nát, lập tức có thêm tự tin, cố lấy dũng khí đi tới, rống lớn nói:
Tiểu tử! Vừa rồi không tính, do đồng đội ta chủ quan. Ta đến thu cái mạng nhỏ của ngươi đây!


Hắn vừa nhe răng cười vừa đi tới:
Ngươi bây giờ không có vũ khí, để xem, ngươi làm sao có thể kiêu ngạo tiếp đây!
Nói xong, giơ búa lên quơ quơ:
Khai Sơn chiến phủ của ta, nặng bốn mươi cân! Bổ xuống một búa, ngươi sẽ biến thành …


Hạ Á khinh thường liếc mắt một cái, muốn đánh thì đánh đi, nói nhiều lời vô nghĩa làm gì, ngươi nên đổi nghề đi làm kẻ ngâm thơ rong, chuyên đi kể chuyện xưa đi. Hắn nhìn xung quanh, cũng không nói gì, trực tiếp đi đến bên cạnh một gốc cây đại thụ một người ôm, hai tay vòng ôm lấy cây, trọng tâm thấp xuống, sau đó vươn vai, thở hắt ra một hơi… Ca ca ca ca … m thanh liên tiếp mạnh mẽ vang lên, sau đó, cây đại thụ bị Hạ Á bứt cả gốc rễ lên, bùn đất bám trên rễ cây rơi xuống đất kêu lộp độp. Hạ Á đem một gốc đại thụ to lớn ôm vào trong lòng, mặt không đỏ, hô hấp không đổi, cười lạnh nhìn tên Nghê Cổ Nhĩ kia. Nghê Cổ Nhĩ miệng há to, cằm như chảy tận xuống đất.
Ê, người khổng lồ, ngươi vừa nói búa của ngươi nặng bao nhiêu cân?


Rầm. Tay Nghê Cổ Nhĩ mềm nhũn, chiến phủ rơi thẳng xuống mặt đất.

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.