• 1,376

Chương 182: Tàn nhẫn


Dịch và biên tập: thuyhiubi
Không riêng gì Shaerba, Hawk cũng không phục Philip, cũng muốn chờ xem hắn làm sao mà giải quyết được bọn địa tinh phiền toái này.

Mà cách giải quyết của Philip lại khiến cho các đại gia trong đoàn phải tấm tắc khen là kỳ diệu.

Hắn trước tiên kéo luôn chiếc xe thứ nhất đến cuối đoàn, cho bọn phu xe và bọn chăn ngựa tháo hết vải che và dây buộc quanh xe ra, rồi vác từng bao lương thực trên xe bỏ luôn xuống đất, tất cả đến hơn nửa xe, sau đó tháo miệng bao, đổ ào bột lúa mạch ra ngoài, phơi đầy trên đất.

Mùi thơm nức này lập tức thu hút một đám đông địa tinh ở phía sau chen lên phía trước. Chúng bất giác chen chúc nhau mà lên, chỉ là còn e sợ bọn bảo vệ đang cầm kiếm đứng đó nên cứ chen nhau ở xa xa mà đảo lia đảo lịa những đôi mắt có tròng nhỏ như hai hạt đậu xanh, nhìn chằm chặp vào đống lương thực to như toà núi nhỏ kia.

Philip đứng cạnh đó, còn cố ý bốc lên một nắm to bột lúa mạch rồi cẩn thận để cho bột theo kẽ ngón tay chảy xuống từ từ rồi theo gió bay xa. Từ xa lập tức truyền tới hàng loạt tiếng nuốt nước bọt ừng ực. Bọn địa tinh nhốn nháo cả lên, ánh mắt tham lam càng như rực lửa. Thậm chí có mấy tên mắt lộ hung quang, theo bản năng nhích dần tới trước.

"Thức ăn! Ouke! Ouke!"
Philip tươi cười, đưa tay làm một cử chỉ "Xin mời!", sau đó cũng chẳng thèm nhìn lại bọn địa tinh, quay lưng nhảy lên ngựa, cùng bọn hộ vệ và xa phu vội vàng quay xe, đưa nửa xe lương thực còn lại tiến lên phía trước, đuổi theo đoàn xe.

Bọn Philip vừa rời đi thì bọn địa tinh phía sau đã rống lên mừng rỡ, chúng ùa lên như một đàn kiến. Mấy tên chạy đến trước tiên đều như nổi điên, cắm đầu vào đống lương thực, hai tay ra sức bốc hốt, cố sống cố chết tống luôn vào miệng. Phía trước đã thế, phía sau cũng không chịu thua, chúng lao vào, xô đẩy, chèn ép lẫn nhau. Trong chốc lát tất cả trở nên điên loạn! Chúng xô đẩy, đấm đá, cắn xé nhau, thậm chí có tên rút luôn vũ khí ra chém giết lung tung.

Khi Philip về tới chỗ đoàn xe thì Hạ Á cùng đám người đang chờ ở cuối đoàn còn đang nhìn bọn địa tinh đang náo loạn với đống lương thực phía xa. Shaerba vó vẻ hơi khinh thường, đón Philip bằng một tiếng quát: "Biện pháp của ngươi đây sao? Quá tử tế! Ngươi cho rằng cách này có thể khiến cho chúng xảy ra nội loạn sao? Bấy nhiêu lương thực không đủ cho chúng chia nhau. Chúng chia xong, thấy ngon ăn lại càng điên cuồng bám theo chúng ta!"

Philip chỉ cười, cũng không giải thích gì cho Shaerba mà chỉ nhìn Hạ Á. "Đại nhân, tôi muốn mượn thêm mười người lính đánh thuê và mười cung thủ Lantis."

Hạ Á rất dứt khoát: "Cho ngươi!"

Đến chạng vạng hôm đó, Philip lại nhanh chóng thực hiện bước thứ hai của kế hoạch.

Cũng như lúc sáng, hắn cho nửa xe lương thực dừng lại ở cuối đoàn xe, cũng khuân hết lương thực xuống, mở miệng bao, đổ đầy ra đất.

Bọn địa tinh cũng chẳng hiểu hắn có ý gì nhưng theo kinh nghiệm ban sáng, chúng lại la hét vui mừng, một đám địa tinh lại nóng ruột vọt lên trước, đúng là tiền hô hậu ủng.

Nhưng lần này Philip không bỏ đi nữa.
Hắn lớn tiếng quát tháo, giục mười tên lính hộ vệ xông lên và bọn cung thủ bắn luôn một loạt, hạ ngay bảy tám tên địa tinh ngã gục trên mặt đất. Hắn lại cùng bọn lính đánh thuê cưỡi ngựa xông lên chém giết một hồi. Bọn địa tinh hoảng sợ, gào thét chạy trốn ra xa.

Sau khi xua tan bọn địa tinh, Philip xuống ngựa, nhìn chung quanh. Bọn địa tinh quả nhiên gan đã lớn thêm rất nhiều, chém giết như vậy nhưng chúng cũng không bỏ đi hẳn mà chỉ tránh ra một khoảng an toàn rồi lại tụ tập đông đảo như lại muốn thử xông lên lần nữa.

Philip cho người bắt mấy tên địa tinh chỉ bị thương ở quanh đó mang đến trước mặt hắn. Dáng người hắn vốn cao lớn, sừng sững đứng trước đám địa tinh da xanh nhỏ bé gầy gò. Hắn la hét một tràng, vẻ mặt nghiêm khắc. Bọn địa tinh bị bắt liền sợ hết hồn, cả đám cúi đầu run rẩy, không dám nhìn Philip.

Philip sau khi cố ý ra vẻ giận dữ quát tháo lại đảo quanh đám tù binh hai vòng, vỗ vỗ lên người mấy tên, như đang xem xét điều gì.

Lúc này đám địa tinh đã sợ run bần bật. Philip quát một tiếng, chỉ vào một tên địa tinh đang mặc một chiếc áo - tạm gọi là áo giáp - tả tơi. Nói là giáp nhưng chỉ là một miếng thép rỉ, chẳng biết nó nhặt được ở đâu, rồi dùng dây thừng buộc vào người là thành bộ giáp che ngực.

Tên địa tinh bị chỉ còn chưa kịp phản ứng thì Philip đã ngoắc tay, lập tức hai tên lính đánh thuê bước lên, lột phăng áo giáp của tên địa tinh ra. Tên địa tinh đáng thượng sợ mất mật, đã muốn xỉu. Philip đưa tay cầm miếng giáp, suy nghĩ một lúc rồi mới ra vẻ hài lòng, phất tay cho thả tên địa tinh ra.

Tên địa tinh còn chưa kịp hoàn hồn thì Philip bước đến cạnh xe lương thực, cầm lên một túi nhỏ đã chuẩn bị từ trước, chứa khoảng hai ba cân bột, nhét vào tay tên địa tinh. "Cút!" Tên địa tinh đáng thương bị doạ hoảng hồn, tay ôm túi, mắt mở to ngơ ngác nhìn Philip. Philip phải đá nó một phát nó mới chợt hiểu, ôm túi bột chạy đi.

Tiếp theo Philip lại làm thế với đám địa tinh còn lại, lột lấy một mớ áo giáp tả tơi, áo choàng rách nát và vũ khí han rỉ của chúng rồi cho mỗi đứa một túi lương thực, đuổi đi.

Đám tù binh ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm, lúc chạy đi vẫn ngoái lại nhìn Philip liên tục.

Chúng nhất định cho là kẻ này điên rồi! Có điên mới đổi lương thực thơm nức lấy đám rác trên người chúng!

Philip đứng từ xa thấy mấy tên địa tinh này chạy được về với đám đông địa tinh, chỉ trỏ kêu la một hồi thì chợt cả bọn lặng im một lúc rồi bùng lên một trận hoan hô nhiệt liệt.

Lẫn trong tiếng hoan hô là bọn tù binh địa tinh vừa được thả về với lương thực trong tay cũng bị đồng bọn xông vào cướp của khiến chúng ẩu đả lẫn nhau ầm ĩ.

Sau đó bọn địa tinh cũng không tấn công mà chụm lại từng đám, châu đầu ghé tai nhau như đang sôi nổi thương lượng gì đó.

Lần này Philip cũng không bỏ đi mà cùng đám hộ vệ đứng đó chờ đợi.

Một lúc sau, bỗng có vài tên địa tinh gan dạ nhất chạy tới đến cách họ khoảng hơn chục bước chân thì dừng lại, tháo trên người ra một số đồ lạc xoong, đồng nát, sắt vụn... vứt xuống đất, trước mặt Philip. Rồi vừa tranh nhau nói lý la lý lố "Ouke, ouke." gì đó vừa chỉ chỉ vào miệng.

Philip trên mặt lộ vẻ giảo hoạt, mỉm cười, gục gặc đầu. Lập tức mấy người lính đánh thuê trèo lên xe, lấy ra mấy túi lương thực ném cho bọn địa tinh. Chúng liền nhanh tay chụp lấy chạy trở về.

Trong đám đông lại dậy lên tiếng hoan hô!

Trao đổi! Đổi hàng! Bọn người này không ngờ lại thực sự muốn trao đổi với chúng ta!

Bọn địa tinh này đúng là tham lam nhưng cũng đúng là chết nhát. Tuy thèm khát quá đỗi cũng có thể dẫn đến liều mạng, nhưng nếu có thể không cần liều mạng thì sao lại phải liều?

Bọn chúng so sánh rất đơn giản: Phải chém giết với bọn người này để cướp đoạt lương thực và lột đồ trên người đổi lấy lương thực. Cả hai cách đều dẫn tới một kết quả: Có lương thực! Mà bọn người này vũ trang mạnh mẽ, sát khí đằng đằng, liều mạng với chúng thật quá nguy hiểm. Vậy thì lựa chọn của địa tinh rất đơn giản!

Rất nhanh, từng nhóm địa tinh lập tức hành động. Chúng chạy đến ở xa xa trước mặt Philip, ném trên mặt đất nào là đao cùn, kiếm mẻ, những miếng đồng, miếng sắt han rỉ, thậm chí có tên chỉ có một cây côn gỗ nhọn cũng chạy tới ném xuống đất. Philip cũng chẳng thắc mắc gì, cứ tên nào bỏ vũ khí là được một túi bột lúa mạch, ai cũng như ai!

Bọn địa tinh càng lúc càng phấn khởi.
Tuy nhiên lúc đầu chỉ vài chục, sau đó là vài trăm tên đến đổi. Xe lương thực mau chóng hết sạch mà vẫn còn nhiều tên chưa kịp đổi! Philip phủi phủi tay, chỉ vào chiếc xe không, lớn tiếng hẹn mấy câu: "Mai! Ngày mai!"

Rất đông địa tinh có thể nghe lõm bõm vài câu tiếng người nên sau khi Philip kêu liền mấy câu, chúng cũng đã hiểu. Tuy vẫn không cam lòng nhưng nhìn bọn người vũ trang đầy đủ lại tinh nhuệ trước mặt, bọn địa tinh cũng chọn cách lui lại.

Nếu có thể không cần đổ máu mà vẫn có lương thực thì vì cớ gì mà không đợi được?

Đến đêm khi bọn Hạ Á tụ tập quanh đống lửa, Shaerba còn vô tâm trêu chọc Philip: "Hôm nay chủ ý của ngươi là đổi cả một xe lương thực lấy một xe phế liệu hả?" Philip chỉ cười lạnh. Nhưng Hạ Á lại thở dài nhìn thẳng vào mặt Philip, trầm giọng nói: "Biện pháp của ngươi có hiệu quả rồi!" khi từ xa trong Dã Hoả nguyên truyền lại hàng loạt tiếng la hét chém giết.

Tiếng địa tinh kêu khóc ở xa xa so với lúc ban ngày còn dữ dội hơn nhiều, khiến đám xa phu lo sợ không yên, ngay cả bọn võ sĩ và lính đánh thuê cũng thấy căng thẳng, cảnh giác.

Hạ Á nhìn Philip, hắn cũng nhìn lại. Hai người nhìn nhau, thần sắc lạnh lùng.

"Sao ngươi lại nghĩ ra được biện pháp này?"

"Đơn giản thôi, địa tinh không biết đoàn kết!" Philip thản nhiên nói. "Người hay địa tinh cũng vậy. Khi đối phó với kẻ địch, nếu tìm được nhược điểm của chúng đều có thể chỉ phí ít công sức mà thu hoạch lớn lao. Bọn địa tinh cũng có nhược điểm, đó là yếu đuối mà lại không đoàn kết!"

Shaerba hét lên: "Bọn ngươi nói gì đó, ta nghe không rõ!"

Ngược lại Russell và Hawk cũng chỉ nhìn thoáng qua nhau, mặt lộ vẻ cổ quái. Russell thở dài, nói: "Shaerba, ngươi lắng nghe một ít âm thanh từ hoang mạc kia thì sẽ minh bạch ngay!"

Shaerba lắng nghe một lát rồi ngạc nhiên: "Ủa, nghe như tiếng chém giết! Bọn địa tinh giết lẫn nhau sao?"

"Đúng thế!" Russell cười "Ha ha..." hai tiếng rồi nói tiếp: "Địa tinh vốn tham lam, ngu xuẩn lại hung ác, thích bắt nạt kẻ yếu. Sáng nay Philip tiên sinh đã xuất ra một xe lương thực. Ta tính bỏ rẻ cũng có đến ba bốn trăm tên có thức ăn, có túi lớn túi nhỏ. Lũ địa tinh chết đói này còn dám tấn công cả chúng ta thì ngươi cứ tưởng tượng xem. Bọn địa tinh ngoài kia chí ít cũng phải tới hai ngàn, chỉ có ba bốn trăm tên có thức ăn, chúng lại không đoàn kết, chúng dám tấn công ta để cướp thì với đồng bọn nào tha."

Shaerba hiểu ngay: "À ra thế! Ta hiểu rồi! Giữa đi cướp của ta và cướp của đồng loại thì cướp của đồng loại dễ hơn nhiều!"

"Hừ cái bọn đổi vũ khí lấy lương thực sáng nay chắc chắn sẽ bị chính đồng bọn giết sạch chỉ trong đêm nay!" Russell cười lạnh. "Philip tiên sinh dùng lương thực đổi vũ khí đã làm thay đổi vị thế cũa bọn khốn đó. Chúng giờ đây chỉ có tay không, không có vũ khí trang bị gì, có một túi lương thực nhưng lại không có khả năng chống cự."

Hawk ở bên cạnh, tỏ vẻ đồng tình, nhìn Shaerba rồi vỗ vai hắn, mở miệng, thấp giọng nói: "Ngươi chờ nhận thua đi thôi!"

Sáng sớm hôm sau, đoàn người còn chưa khởi hành, bọn địa tinh đã xuất hiện ở xa xa chung quanh. Số lượng đúng là giảm đi một ít. Nhiều tên trên người còn dính đầy máu xanh của đồng loại!

Mọi người nhìn kỹ thấy bọn này quả nhiên trên người còn đầy đủ vũ khí và trang bị! Nói cách khác, bọn đã đổi đồ lấy lương thực hôm qua, hôm nay đã không còn nữa!

Bọn địa tinh tụ tập ở xa xa sốt ruột, chúng la ó rầm trời, chờ Philip. Vẫn như vậy, Philip cho đẩy một xe ra kèm theo đám cung thủ và võ sĩ bảo vệ, nhìn chằm chằm vào bọn địa tinh đầy đe doạ khiến chúng không dám ùa lên. Rồi một đám đông địa tinh cũng chạy tới, dừng lại ở một khoảng xa, ném xuống đất một đống vũ khí cùng trang bị. Philip thấy vậy không khỏi mỉm cười.

Bọn địa tinh này cũng chưa ngu lắm cũng đã học được chút thông minh!

Chúng cũng chưa ngốc hết, vẫn còn thấy chỗ yếu của việc trao đổi: Đổi vũ khí lấy lương thực mà quay về, tay không vũ khí, ắt sẽ bị đồng bọn giết chết. Mạng đã mất là mất hết.

Đống đồ vứt trên mặt đất trước mặt Philip, hẳn là đã được chuẩn bị trước. Nhìn bọn chúng, tên nào cũng đầy đủ áo giáp và vũ khí, vậy đống đồ này lấy ở đâu ra? Hiển nhiên là đi cướp, cướp của đồng loại!

Xem ra hôm qua trong cuộc nội chiến của bọn địa tinh, không chỉ để cướp lương thực mà còn có không ít tên bị giết để cướp đồ đem đổi hôm nay.

Trong đoàn người, Shaerba gãi đầu liên tục. "Chà! Cách của Philip mất linh rồi! Hôm nay mà đổi đồ lấy lương thực thì giữa bọn chúng khó mà có nội chiến. Xem hắn giải quyết ra sao."

Philip đương nhiên có cách!
Cách của hắn khiến mọi người đều biến sắc!

Philip xốc lại lưng quần, nghênh ngang đi một mình tới trước đống đồ trên mặt đất, lựa tới lựa lui một hồi, trên mặt tỏ vẻ không hài lòng, chỉ trỏ một hồi vào đống đồ hét lớn, lắc đầu liên tục.

Bọn địa tinh hiểu ngay: Rõ ràng là bọn người này không hài lòng với vụ trao đổi hôm nay. Vậy phải làm sao?

Bọn chúng không hiểu. Mới hôm qua mớ đồ này còn đổi được, sao hôm nay lại không?

Sau đó Philip làm một việc khiến mọi người rúng động. Hắn làm chuyện này khiến từ nay về sau, từ Shaerba cho đến bọn nhà Hawk, khi đối diện Philip đều thấy lạnh người!

Sau khi chỉ trỏ vào đống đồ dưới đất một hồi, Philip cho tay vào ngực áo lấy ra một vật.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy! Bọn địa tinh cũng thấy! Là một cánh tay nhỏ! Một cánh tay địa tinh!

Philip cầm nó trong tay như cầm một cái đùi dê hay một cái móng giò vậy. Cánh tay này, hiển nhiên đã được nướng chín! Không biết hôm qua hắn đã cắt trên thi thể bọn địa tinh lúc nào và nướng lúc nào mà không ai biết.

Lại thấy Philip khoanh chân ngồi xuống, cắn luôn một miếng, tỏ vẻ như rất hài lòng!

Lúc hắn nuốt xuống, đám người đang cưỡi ngựa ở đàng kia không kể là Shaerba, Hawk hay Russell đều không nhịn nổi, ói hết ra ngoài. Ngay cả Hạ Á cũng biến sắc.

Nhưng Philip cứ điềm nhiên thưởng thức ngon lành, hắn cắn từng miếng một... nhai... nuốt. Chỉ chốc lát hắn đã ăn hết cánh tay, sạch sẽ! Cuối cùng như chưa đã thèm, hắn còn mút đi mút lại mấy mẩu xương rồi mới luyến tiếc bỏ xuống mặt đất!

Hắn như vẫn chưa no, nhìn bọn địa tinh trước mặt, bỗng nhiên kêu lớn lên, chỉ mớ xương dưới đất rồi chỉ vào xe lương thực ở sau lưng!!

Bọn địa tinh đã hiểu!
Người này hôm nay không chịu đổi lương thực lấy đồ mà là lấy thịt, thịt địa tinh! Không ngờ hắn thích ăn thịt địa tinh!

Dù đám người phía sau đều thấy kinh hãi và ngạc nhiên nhưng bọn địa tinh lại dường như chẳng lấy gì làm lạ! Đối với bọn chúng thì ăn thịt đồng loại là chuyện cơm bữa.

Chính là sau khi hiểu ý Philip, bọn địa tinh liền động tâm. Không ít tên bắt đầu nhìn sang đồng bọn đánh giá lẫn nhau!

Philip "Ợ!" một tiếng, phủi tay, quay lưng rời đi.

Về tới đoàn xe, ai cũng sợ hắn mấy phần, hắn đi tới đâu, người chung quanh, đều theo bản năng, lui lại.

Philip đi tới trước mặt Hạ Á. Bọn Shaerba đều có sắc mặt quái dị. Shaerba nhìn Philip đăm đăm, nói: "Mẹ kiếp! Sao ngươi lại há miệng ra ăn được cái món kinh tởm đó. Ngươi... ngươi... Thật đáng sợ!"

Philip cười nhạt, vẻ thản nhiên, nói: "Miếng thứ nhất rất khó ăn, mùi vị đã chua lại thối, nhưng ăn vài miếng cũng quen, thấy không khó ăn mấy nữa, Để ý kỹ thấy cũng gần giống món thịt khô nướng!"

Phát ói! Phát ói! Shaerba mặt tái nhợt, chạy ù sang một bên, tay chống vào vành xe, nôn thốc nôn tháo.

Hạ Á bỗng nhiên lại nở nụ cười với Philip.

"Xin lỗi đại nhân, ngài muốn nói gì ạ?"

Hạ Á nhìn Philip, thong thả nói: "Nếu trước đây đối địch với ta, ngươi cũng tàn nhẫn như hôm nay thì cũng không thua đâu!"

Philip lắc đầu nhìn Hạ Á, nói chậm từng tiếng một: "Nếu không từng trải qua những việc kia, ta cũng không trở nên tàn nhẫn đến thế!"

Hạ Á thản nhiên trở lại.
Lúc này đây, không ai dám nói với Philip tiếng nào, chỉ thi thoảng nhìn lén hắn, với vẻ quái lạ. Vài người lính đánh thuê chụm nhau lại thì thầm, len lén chỉ về phía hắn. Philip thấy hết nhưng vẫn xem như không biết, thản nhiên lên ngựa đi cùng mọi người.

Tới trưa, lại có một đám địa tinh đuổi theo ở đàng sau. Khi chúng đến gần đoàn xe, bị bọn hộ vệ phí sau uy hiếp, liền đứng lại ở xa xa, gào thét "Ouke, ouke." inh ỏi.

Philip cười cười, phóng ngựa chạy qua. Bọn địa tinh thấy Philip thì lẳng lặng ném luôn tới mấy thứ gì đó. Khi trên mặt đất, nhìn rõ rồi, hoá ra là mấy cánh tay còn tươm đầy máu xanh, hiển nhiên là mới bị chém rơi!!

Philip cũng không nói gì, chỉ xuống ngựa kiểm qua rồi tiện tay ném sang một túi to lương thực. Bọn địa tinh nhìn nhau dường như hơi thất vọng với số lương thực đổi được. Philip "Hừ!" một tiếng, ra dấu cho bọn chúng hiểu là hắn chê số lượng cánh tay này... Quá ít!

Bọn địa tinh hiểu ngay, cũng không bất mãn, ngược lại còn tỏ vẻ cao hứng, phấn chấn xách túi lương thực chạy về!

Philip cười lạnh, xách mấy cánh tay về ném luôn vào xe chứa đám rác đổi được trước đó.

"Chúng sẽ mắc mưu chứ?" Hạ Á hỏi nhưng lộ vẻ tin tưởng.

"Chắc chắn!" Philip cười nhạt. "Đối với bọn địa tinh hèn nhát này, hoặc cùng kẻ mạnh như chúng ta, hoặc cùng kẻ yếu trong đồng loại giết nhau, chúng chọn bên nào đã rất rõ ràng!"

Hạ Á cũng không nói thêm nữa, chỉ liếc nhìn Philip thật sâu.

Quả nhiên đến tối, khi đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi, suốt đêm tiếng chém giết, kêu thét thê thảm vang lên khắp hoang mạc!

Hạ Á ngồi bên đống lửa trại, tai nghe tiếng gào rú thê thảm, mắt nhìn Philip đang bình thản ngồi bên đống lửa, tay dùng một miếng vải bố thong thả lau đi lau lại thanh kiếm đến sáng choang.

"Gã này thật ác độc!" Trong đầu Hạ Á vang lên tiếng của con rồng cái Dora. "Ngươi tuyển được một con rắn độc rồi! Ha ha ha!"

Hạ Á nghe xong mặt không hề đổi sắc, chỉ bình thản hắng giọng một cái.

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.