• 1,376

Chương 235: Động rắn - Trung


Dịch: vide
(bạn nào vận LÀM ƠN ghi rõ nguồn như thế này giùm mình)

Nghỉ ngơi ước chừng hai canh giờ thì Hạ Á đứng dậy tuyên bố mọi người chuẩn bị tiếp tục hành động.

"Chúng ta có người dẫn đường mới." Hạ Á chỉ vào A Đạt: "Hắn có thể dẫn chúng ta tới chỗ Thánh Xà."

A Đạt đứng bên cạnh Hạ Á, sắc mặt bình tĩnh, không thèm để ý những ánh mắt nghi hoặc của đám người Trát Khố ném tới mà trực tiếp dùng tiếng Trát Khố lạnh lùng nói: "Ta không định lãng phí thời gian đi giải thích nghi vấn trong lòng các ngươi, ta chỉ cam đoan rằng ta có thể giúp các ngươi tìm được tới chỗ con rắn kia, ta biết nó ở chỗ nào. Cho nên nếu có vấn đề gì khác thì chờ chúng ta sau khi ra ngoài mới thảo luận lại đi."

Dát Lâm không nói gì mà liếc nhìn nữ vu y, Liễu Liễu nhìn chằm chằm A Đạt một hồi mới gật gật đầu: "Được, cứ như vậy đi!"

"Trước tiên, mọi người đem đồ đạc trên người sửa sang lại một chút đã! Đem tất cả đồ kim loại vứt lại hết! Toàn bộ vứt lại!" Đây chủ yếu là Hạ Á nói với đám người Dát Lâm.

Chuyện này cũng không có ai phản đối, bởi vì Liễu Liễu đã có nhắc nhở đám người Dát Lâm rằng nếu trên người có mang theo kim loại thì ở khu vực này sẽ gặp sự tấn công của đàn Phệ Kim nghĩ. Hơn nữa chỉ cần là còn ở trong rừng thì người Trát Khố chắc chắn sẽ không thiếu vũ khí, rất nhanh sau đó mọi người đã tước ra được một đống mâu gỗ, thậm chí Dát Lâm còn kiếm về mấy khối đá hình tấm sắc cạnh từ bãi sông rồi dùng dây thừng cột chặt vào một đầu của côn gỗ để chế ra mấy cây rìu đá.

Đợi tới khi ném toàn bộ đồ kim loại vào trong lòng sông thì mọi người lại đợi thêm trong chốc lát.

Rốt cục, tới khi bước qua canh giờ thứ ba thì từ đỉnh chóp bên trên huyệt động hiện lên một mảng hồng quang. Mảng hồng quang này nhanh chóng tụ lại tại khối thủy tinh cầu thật lớn nọ, sau đó thủy tinh cầu tỏa bừng lên ánh sáng rực rỡ, giống như một quả cầu lửa hừng hực bùng cháy để đem cả hầm ngầm chiếu sáng rọi!

"Tốt lắm! Hiện trời đã sáng! Chúng ta xuất phát thôi, phương hướng là xuyên qua sườn ngọn núi kia." Hạ Á chỉ về phía trước, vừa nhìn theo hướng tay hắn chỉ thì mọi người lập tức biến sắc.

"Không cần lo lắng, hiện ở trong này xem như là ban ngày rồi, tập tính của Phệ Kim nghĩ chính là sẽ không rời ổ trong điều kiện có ánh sáng ban ngày trừ phi có đồ vật kim loại thu hút. Chỉ cần chúng ta đem đồ kim loại trên người vứt sạch thì kể cả đi đến dưới sườn núi cũng sẽ không gặp phải chúng nhào ra đâu. Đương nhiên trừ phi chính ngươi nhảy xổ vào trong ổ kiến, khặc khặc khặc!"

Hạ Á ra vẻ dũng cảm cười to vài tiếng.

Tối qua hắn vừa mới cứu mạng cả đám người Trát Khố của Dát Lâm cho nên tất cả mọi người đối với hắn quả thực có vài phần hảo cảm, dưới dự cổ vũ của Hạ Á thì đám người Trát Khố này cũng cố moi ra được mấy phần dũng khí, to giọng cổ vũ lẫn nhau vài câu rồi nhất loạt xuất phát.

Lúc đi trong rừng cây cũng không gian nan lắm nhưng khi tới gần sườn của ngọn núi kia thì mọi người vẫn có chút khẩn trương, ngay cả kẻ được cho là có lá gan lớn nhất như Hạ Á mà sắc mặt cũng nhịn không được có chút khác thường. Lúc này không ngờ A Đạt lại thành thật đi ở đầu đoàn người, xem ra thằng này quả thật có nắm chắc.

Khi đang vòng qua sườn núi thì mọi người thấy được một cảnh khiến cho tóc gáy con người ta phải bắt tay nhau mà dựng ngược hết cả lên!

Chỗ vách núi cao tới mấy chục thước này không ngờ toàn bộ lại là một cái ổ kiến vĩ đại, Hạ Á thậm chí còn ngờ rằng có khi cả ngọn núi này đều đã bị đàn kiến đục rỗng rồi ấy chứ!

Trên mặt ngoài của sườn núi có thể dễ dàng thấy được từng đống từng đống các ụ đất trồi lên khỏi mặt đất. Mỗi một ụ đất đều cao tới hơn hai thước, mà cả bề mặt sườn núi thì cứ khoảng vài chục bước chân là lại có một ụ như vậy.

Theo sự nhắc nhở của Hạ Á, mọi người đều hết sức chú ý để không làm kinh động mấy ụ đất này khi đi qua, lại càng không được táy máy chạm vào chúng. Thậm chí mỗi người đều theo bản năng mà bước ngắn lại rón ra rón rén.

Tới khi an toàn vượt qua được sườn núi nọ thì tất cả mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, ngay chính Hạ Á cũng không ngoại lệ.

Xuyên qua rừng cây đi tới phía bên kia của huyệt động thì thấy vách núi nơi này bóng loáng giống như thủy tinh, thỉnh thoảng hắt lên những tia sáng phản chiếu long lanh gợi cho người ta liên tưởng tới một mặt hồ lăn tăn gợn sóng dưới nắng chiều lấp lánh.

Ngay phía dưới vách núi này là một cái thông đạo! Chỉ tiếc rằng thông đạo này cũng đã bị phá hủy, vô số đá tảng không hiểu vì lý do gì sụp xuống đã phủ kín thông đạo không chừa lại một khe hở nào.

"Làm sao đi tiếp đây?" Hạ Á nhìn về phía A Đạt hỏi.

"Dưới nước." A Đạt quả quyết nói: "Ở chỗ này thông đạo tuy rằng đã bị phá hỏng, nhưng đừng có bỏ qua con sông trong huyệt động này đấy! Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Con sông này là có dòng chảy, bởi vì nếu là nước lặng mà nói thì trải qua thời gian cả vạn năm lại cộng thêm nơi này mỗi ba canh giờ một sẽ dẫn phát hỏa nguyên tố trong nham thạch ngầm nóng chảy để chiếu sáng thì hẳn con sông đã sớm bị nướng khô queo mất rồi! Để con sông có thể bảo trì trạng thái này qua vạn năm mà không khô cạn thì chỉ có một cách giải thích duy nhất là dòng chảy của nó phải lưu động. Ở dưới nước chắc chắn là có một mạch nước ngầm."

Nói xong, A Đạt chỉ vào con sông trước mặt: "Dòng nước chỗ này có hai đầu, một gọi là đầu vào, cái còn lại có thể gọi là đầu vào nước. Chúng ta đang đứng trước đầu vào nước, nhưng phải cẩn thận vì theo ta được biết thì phía trong đầu vào nước này có một ma pháp trận đang vận hành, nguyên tắc của nó là cứ mỗi ba canh giờ sẽ phát động một loại ma pháp để đem nước của một mạch nước ngầm bên ngoài chảy ngược vào đây để luôn luôn duy trì lượng nước cố định cho huyệt động này. Vào cái lúc nước chảy ngược vào ấy thì áp lực của dòng chảy cực kỳ mạnh mẽ, vậy nên chúng ta cần phải nhắm đúng giờ gian mà dòng chảy bình thường mới có thể lặn xuống nước để đi sang bên kia. À, ta đã tính qua, đại khái cần thời gian khoảng một khắc( cỡ 15 phút ) để có thể lặn vượt qua dòng nước ngầm chỗ này để đến đầu bên kia."

Hạ Á phát cáu lên: "Một khắc? Bố khỉ! Ngươi coi chúng ta là cái gì thế hả? Cá chắc? Ngươi thấy chúng ta có thể lặn dưới nước tới một khắc thời gian mà không cần hô hấp sao hả? !"

A Đạt nở nụ cười rạng rỡ, bình thản nhìn Hạ Á, lẳng lặng chờ Hạ Á cáu gắt xong, cái thằng đểu cáng này mới làm ra vẻ thân thiện nói: "Ngươi cảm thấy được ta sẽ làm mấy cái chuyện thừa hơi sao? Vì sao ngươi không nghĩ thêm một chút rằng nếu như ta đã có thể đưa ra được thời gian lặn dưới nước chuẩn xác đến như vậy thì hẳn là ta đã phải tự mình làm thử rồi chứ gì nữa."

"Ừ nhỉ...!", nhất thời ánh mắt Hạ Á sáng lên. Hắn biết rằng cái thằng A Đạt này tuy lúc trước khi bị biến thành hình người thì không biết trâu bò cỡ nào nhưng ít nhất thì hiện giờ nó đang ở trong lốt người, hơn nữa còn là một cái lốt người bình thường chả có thực lực gì mấy nữa. Nếu ngay cả thằng này mà còn có thể lặn xuống nước vượt qua một khắc thời gian thì mình còn ngại cái con khỉ gì nữa.

A Đạt moi từ trong lồng ngực ra một thứ đồ vật gì đó, nhìn qua thì thấy đây là một hạt châu tròn xoe nhìn giống như một viên ngọc trai nhưng màu sắc đã hơi vẩn đục, ngắm tới nghía lui cũng chả có gì đặc biệt mấy. Nhưng ngay khi Tatara vừa nhìn thấy thứ này thì hắn lập tức liền rối rít xuýt xoa: "Tị Thủy châu! Trời ạ! Đây hẳn là Tị Thủy châu rồi!"

"Thấy chưa, Hạ Á? Đến người hầu của ngươi cũng còn có kiến thức hơn so với ngươi nữa." A Đạt vẫn như cũ bâng quơ một câu xỏ xiên Hạ Á. Hạ Á căm tức lườm Tatara một cái, Ma pháp sư đáng thương của chúng ta lập tức rụt cổ lại lắp bắp: "Cái đó vốn là khi còn học tập ở trong Ma pháp học viện thì có một bữa Viện trưởng đại nhân của Ma pháp học viện tới giảng bài cho chúng ta, hôm đó ông ấy cũng có đem ra cho chúng ta xem một bảo bối tượng tự như thế này! Thứ này chính là Ma pháp đạo cụ cao cấp của Thủy hệ !! Ơ mà lạ quá nhỉ, Đạt Nhĩ Văn tiên sinh... cái thứ trong tay ngài sao cùng với cái ta nhìn thấy năm đó giống nhau đến thế không biết, so dài đọ rộng đều y như đúc vậy!"

A Đạt cười cười: "Tatara tiên sinh đáng yêu ơi, ngươi không có nhìn lầm tí nào đâu... Đây đúng là cái quả Tị Thủy châu năm đó ngươi nhìn thấy đấy."

Tatara há hốc mồm ngây ngẩn, lát sau mới nuốt nước bọt lầu bầu: "Sao có thể như vậy được? Viện trưởng đại nhân đem cái thứ này nâng như trứng, hứng như sao, làm sao ngươi có thể có được nó chứ?"

"Nếu ta nói là hắn tặng cho ta, ngươi tin hay không hả?" A Đạt tựa hồ không định tiếp tục để ý tới thầy trò Hạ Á nữa mà tới đứng ở bên dòng nước, khẽ nhún vai làm ra một cái kiểu tư thế
Xin mời
rất quý tộc, hắn cười rạng rỡ: "Ai muốn đi trước với ta nào?"

Phải nói là cái đồ Tị Thủy châu này mặc dù nhìn qua chả có gì bắt mắt nhưng tới khi Hạ Á tận mắt thấy nó phát huy tác dụng thì hắn mới thật sự rung động. Đoàn người theo A Đạt nhảy vào trong nước xong căn bản là không cảm thấy đến một giọt nước!

Tị Thủy châu ngay khi tiếp xúc với nước thì lập tức như có một cỗ lực lượng vô hình lấy A Đạt làm trung tâm nở ra chung quanh, sau đó dưới nước xuất hiện một không gian đường kính khoảng năm sáu thước không có tới một phân tử H2O nào cả! Giống như có một vách tường vô hình đem dòng nước toàn bộ chắn bên ngoài. Hạ Á đứng bên cạnh A Đạt, ở sâu trong làn nước hít một hơi thật dài, tò mò nhìn chằm chằm chung quanh tới cả nửa ngày.

"Thần kỳ không?" A Đạt nheo nheo mắt.

". . . Ừ."
"Thích không?"
". . . À."
"Muốn chứ?" A Đạt thở dài.
". . . , hả?"
A Đạt tươi cười nhìn Hạ Á: "Chờ sau khi chúng ta rời khỏi đây, ta sẽ đem tặng nó cho ngươi, dù sao sau này ta cũng không cần thứ này nữa làm gì."

Hạ Á lập tức cảnh giác nhìn thằng kia: "Ngươi muốn chơi cái trò gì đây?"

A Đạt thở dài, bộ dáng ra vẻ có chút bất mãn: "Hạ Á, nói đi nói lại thì dường như chúng ta cũng có thể coi là bạn bè cũ. Ngươi cẩn thận ngẫm lại xem xem, lần trước khi chúng ta hợp tác thì ta có hại ngươi chút nào không nhỉ?"

"Đương nhiên là có."
A Đạt hừ lạnh: "Hừ? Hại ngươi? Ta hại ngươi cái gì hả? Ngươi lấy được long cốt, long lân, còn cả long huyết! Ngươi chiếm được nhiều chỗ tốt như vậy chẳng lẽ không phải là nhờ ta chỉ điểm sao?"

Hạ Á tắt đài.
Năm sáu thước không gian khô ráo chứa gần hai mươi người trong đoàn mặc dù hơi có chút chen vai thích cánh nhưng cũng miễn cưỡng có chỗ cất bước. Mọi người gắt gao quây quần chung quanh A Đạt chậm rãi bước đi trong làn nước.

Quả nhiên đúng như lời A Đạt đã nói, dưới mặt nước quả thật có một lối đi theo mạch nước ngầm, lối đi của mạch nước ngầm vô cùng rộng rãi, vách tường chung quanh nhờ dòng nước hàng năm cọ rửa mà trở nên trơn nhẵn bóng loáng, tuy rằng ánh sáng không chiếu nổi tới chỗ này nhưng nhờ nữ vu y Liễu Liễu thắp sáng pháp trượng của nàng nên hoàn toàn đủ để ánh sáng để mọi người đi đường.

Lối đi dưới nước này vô cùng ngoằn ngoèo, quanh co khúc khuỷu, hết đoạn rẽ này lại tới đoạn khác, sau khi đi dưới nước khoảng chừng một khắc ( A Đạt tính toán thời gian cực kỳ chuẩn xác! ) thì phía trước mọi người đột nhiên sáng hẳn lên!

vide
02-11-2011, 09:32 PM
Liệp Quốc
Tác giả: Khiêu Vũ
 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.