• 3,235

Chương 29: Lòng của xử nam


Biên: A Lá
Bùm! !
Bọt nước tung tóe, ba người một ngựa rơi vào trong lòng sông, may mắn đây là thượng du, mặc dù trời khô ráo ít nước, nhưng mực nước ở thượng du cũng không quá thấp. Nếu không, từ trên kia té xuống, hẳn sẽ trực tiếp bị ép thành bánh thịt.

Mới vừa rơi xuống nước, lực rơi mạnh mẽ liền trực tiếp đem bọn họ túm vào đáy sông, Hạ Á ra sức giãy dụa, lại cảm giác được hai chân vướng trên yên ngựa, đạp mạnh hai cái, không những không thoát được, ngược lại càng chặt hơn, trong lòng nhất thời sốt ruột, theo bản năng há miệng hít một hơi, nhất thời một ngụm nước tiến vào, suýt nữa chết tại chỗ.

Hạ Á chỉ cảm thấy càng ngày càng nhiều nước vào miệng, thân mình cũng vô lực, ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. Khí lực giãy dụa của hắn ngày càng nhỏ.

Đúng lúc đó, một bàn tay thò tới, rút hỏa trạc xiên bên hông Hạ Á ra, dùng sức cắt đứt bàn đạp, sau đó từ phía sau nâng Hạ Á lên, lôi Hạ Á lên trên...

Mới vừa lộ ra khỏi mặt nước, Hạ Á nhất thời cảm giác được một mảng sáng chói mắt, hắn bị tha lên bờ sông, đặt trên một tảng đá.

Kẻ đáng thương tóc ướt sũng, ra sức lật ngược Hạ Á lại, sau đó một quyền đánh vào bụng Hạ Á.

"Oa! !"
Hạ Á há mồm liền phun ra từng ngụm từng ngụm nước sông, ho sặc sụa một lát, rồi mới dần ổn định lại.

Kẻ đáng thương lo lắng nhìn Hạ Á: "Uy, ngươi sao rồi ?"

"No rồi..." Hạ Á cố gắng hết nửa ngày mới trả lời được một câu.

Thở hổn hển trong chốc lát, Hạ Á ngẩng đầu lên, thấy kẻ đáng thương và Áo Khắc Tư đều ở bên cạnh - ba người hiện tại đang ở trên mặt đất ngay dưới khe sâu. Bên cạnh là nước sông, mà ba người lại đang ở trên một tảng đá lộ ra ở một chỗ nước cạn. Phiến nham thạch này lớn tầm hai cái bàn ăn, chung quanh đều là nước sông.

Ở eo cốc đối diện truyền đến âm thanh người hô ngựa hý. Từ xa nhìn lại, ở phía trên cái khe sâu này đã bị truy binh đuổi tới, kỵ mã chạy tới chạy lui vài vòng ở trên vách núi, tựa hồ rất không cam lòng, nhưng đứng từ trên nhìn xuống thấy đen thẫm, vách núi hiểm trở, lại được nước sông hàng năm gọt dũa, vách đá trên lòng sông trơn nhẵn không thể bám vào được. Nếu muốn leo xuống dưới, trừ phi đám truy binh này đều biến thành vượn và khỉ thì may ra.

Rốt cục, đám người kia chạy quanh một hồi, cuối cùng cũng không cam lòng rời đi. Đại khái là quay đầu về hạ du, tìm kiếm nơi có địa thế bằng phẳng để qua sông. Hạ Á nhớ rất rõ, một đường tới đây, địa thế lòng sông đều hiểm trở dị thường, nếu muốn tìm đến nơi có thể qua sông, trừ phi là chỗ hôm qua mình cắm trại. Cho dù là kỵ mã, muốn đến được đó cũng mất vài canh giờ.

Truy binh đi rồi, tạm thời an toàn, Hạ Á có vài phần buông lỏng, xoay người ho khù khụ một lát, mới ngẩng đầu nhìn kẻ đáng thương một cái, ngữ khí có chút cổ quái: "Vừa rồi là ngươi đem ta từ trong nước ra?"

Kẻ đáng thương liếc dế nhũi một cái, nàng cũng toàn thân ướt đẫm, tóc dính lại một chỗ, đang nghiêng đầu qua giũ tóc, nghe vậy cả giận nói: "Ngươi còn dám nói nữa! Ngươi, rõ ràng không biết bơi, rớt xuống nước quả thật giống như quả tạ vậy! Ngươi như vậy mà còn dám phóng ngựa nhảy cầu?"

Hạ Á táp táp miệng, hắc hắc cười gượng hai tiếng: "Cái này... Ta nghe rất nhiều chuyện xưa, nhân vật chính cũng bị người đuổi tới vách núi, phóng ngựa nhảy qua, cho dù vách núi có rộng một chút, cũng có thể như có thần linh phù trợ mà nhảy qua, sao chúng ta lại không được a? Chỉ tại ngươi quá nặng!"

Kẻ đáng thương nghe thấy câu cuối cùng không khỏi có chút buồn bực. Phàm là nữ nhân, mặc kệ là già trẻ đẹp xấu, đối với vấn đề thể trọng của mình luôn vô cùng mẫn cảm.

Bất quá đối mặt với dế nhũi này, kẻ đáng thương nếu còn đấu võ mồm với hắn, xem như tự coi thường bản thân rồi.

Hạ Á không phải đứa ngốc, hắn thoáng tưởng tượng, liền hiểu được tình thế vừa rồi.

Chính mình thúc ngựa nhảy vực, lúc rơi xuống nước, vì kẻ đáng thương và Vương phi địa tinh cũng ngồi trên ngựa, lúc rơi vào trong nước cũng rất nhanh tách ra, mà bản thân lại dính vào bộ yên ngựa, sức nặng của ngựa lại lớn, liền trực tiếp trầm xuống tận đáy. Hắn vốn lớn lên ở trên núi, một chút kỹ năng bơi lội cũng không có, nếu như không có kẻ đáng thương cứu giúp, hôm nay hắn đã phải bỏ mệnh tại đây.

"Những tên kia chỉ sợ sẽ đuổi theo rất nhanh, chúng ta phải nghĩ biện pháp rời khỏi đây mới được." Hạ Á thử đứng lên, lập tức đau đến nhíu mày, trên vai hắn còn cắm một mũi tên, vừa rồi liều mạng còn có thể nén đau, hiện tại đã an toàn rồi, nhất thời nhịn không được. Một tay cầm đuôi tên, thở hắt ra, thấp giọng mắng một câu.

Kẻ đáng thương mắt thấy bộ dáng Hạ Á, một bụng tức cũng đã sớm tan, thân thiết quan tâm: "Thương thế của ngươi cũng không nhẹ, phải đem tên rút ra mới được."

Nàng thoáng trầm ngâm một chút, nhấc cái hỏa trạc xiên kia lên, đem áo Hạ Á cởi bỏ, nguyên bản bộ bì giáp mặc trên người Hạ Á lột được từ trên người Vương thành tứ tú Nghê Cổ Nhi đã bị kẻ đáng thương dùng hỏa trạc xiên rọc ra, bì giáp kia lập tức bị cắt ra, hỏa trạc xiên này nhìn như đồ cùn rỉ không ngờ lại sắc bén đến vậy.

Mũi tên đâm rất sâu vào trong da thịt, may mắn còn chưa bắn thủng Hạ Á. Kẻ đáng thương nhìn thấy vết thương huyết nhục mơ hồ, trong lòng cũng phát run, cố gắng chịu đựng cảm giác ghê tởm: "Ngươi, chịu đau một chút." Liền dùng hỏa trạc xiên cắt đi da thịt trên miệng vết thương.

Hỏa trạc xiên mới đụng vào da thịt, chợt nghe Hạ Á đột nhiên phát ra tiếng rống kinh thiên động địa, kẻ đáng thương không bị máu huyết dọa, lại suýt nữa bị tiếng hét thảm này dọa ngã, trừng mắt nhìn Hạ Á cả giận nói: "Ngươi la gì?"

"Nói nhảm! Ngươi để ta đánh ngươi một chút, xem ngươi có đau không!" Hạ Á nói hợp tình hợp lý.

"Nhìn ngươi lúc cùng người khác liều mạng, bộ dạng không cần mạng đều làm cho người ta sợ hãi. Sao lúc này cũng không giả làm anh hùng đi?" Kẻ đáng thương có chút buồn cười.

Hạ Á trở mình cái xem thường: "Nói nhảm, ai nói anh hùng thì không sợ đau? Liều mạng là liều mạng, bị dao chém tiễn đâm, không đau mới là lạ! Lão tử cũng không phải là anh hùng gì, không cần gắng gượng giả vờ a." Nói xong lại run run một chút.

"Việc này... Ngươi chịu đau một chút đi." Kẻ đáng thương còn muốn đùa cợt một hai câu, lại nghĩ dế nhũi vì cứu mình mới bị thương, những lời cười nhạo trong lòng lại không nhẫn tâm nói ra, ngữ khí ngược lại có vài phần ôn nhu, lại gần thêm một chút, nắm hỏa trạc xiên thật cẩn thận cắt tiếp vào phần ở miệng vết thương.

Hạ Á há mồm vừa muốn kêu thảm thiết, chỉ là lúc này, tiếng kêu tới cổ họng lại ngừng lại.

Vì sao?
Lúc kẻ đáng thương cúi xuống, đầu cơ hồ dán vào mặt Hạ Á, cảm giác được hô hấp của kẻ đáng thương nhẹ nhàng phả vào mặt mình, trong hô hấp kia mơ hồ mang theo một cỗ cảm giác khó hiểu thơm thơm ngọt ngọt. Hạ Á một thân xử nam, trái tim theo bản năng nhất thời nhảy vài cái, một loại cảm giác tê tê dại dại dâng lên trong lòng hắn.

Trong đầu hắn tỉnh tỉnh mê mê, lại sinh ra một ý niệm hoang đường trong đầu: "Người này vài ngày không có đánh răng, sao miệng hắn một chút cũng không thối a..."

Loại chuyện này không thể giải thích, đó là thiên tính của nhân loại, hormone giống đực gặp hormone giống cái tự nhiên sẽ rung động.

Hạ Á bị cảm giác này dọa, theo bản năng hít sâu một chút, không ngờ rằng, ngược lại lại đem hương vị kia trên người kẻ đáng thương hít vào càng nhiều, trong lòng lại càng trở nên khẩn trương. Đúng lúc này, kẻ đáng thương cảm giác được thân thể Hạ Á hơi hơi nhúc nhích, theo bản năng nghiêng đầu qua bất mãn nói: "Ngươi đừng lộn xộn, ta...!!

Đầu mới nghiêng đi qua, môi đưa lên, vừa lúc Hạ Á mở lớn miệng quay sang ...

Trong nháy mắt, hai người đều ngây ngốc.

Kỳ thật vừa rồi bất quá chỉ là trong nháy mắt chạm vào, môi kẻ đáng thương bất quá chỉ thoáng đảo qua miệng Hạ Á, giống như chạm mà không chạm, giống như đụng phải, nhưng lại thiếu một chút khoảng cách, nhưng hai người có thể rõ ràng cảm giác được một loại cảm xúc kỳ lạ.

Trong nháy mắt, Hạ Á trong lòng có chút mờ mịt: Khó trách tên này nói chuyện nhỏ giọng như vậy, nguyên lai là do môi thật mềm...

Một giây đồng hồ sau, hai người đồng thời kêu to, lập tức văng ra hai bên, Hạ Á há to miệng, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm kẻ đáng thương, kẻ đáng thương mặt đỏ lên, hung hăng chùi miệng mình.

Kẻ đáng thương trong lòng muốn hộc máu: Xong rồi, nụ hôn đầu tiên của ta lại cho một tên dế nhũi...

Hạ Á lại trong lòng cũng hộc máu: Mẹ nó! Lần trước là ôm tên kia mà cương lên, lần này lại bị hắn hôn! Lão tử lại bị một nam nhân hôn!!!

Hạ Á há miệng như muốn gầm lên, vừa định mở miệng, bỗng nhiên cảm giác được bả vai có chút không ổn, cúi đầu nhìn. Hóa ra vừa rồi tay kẻ đáng thương vẫn nắm mũi tên trên vai của hắn, lúc hai người vội vàng tách ra, kẻ đáng thương theo bản năng đem mũi tên kia mạnh mẽ rút ra!

Hạ Á trừng mắt, lập tức phát ra một tiếng hét thảm kinh thiên động địa!

Trên vai, một vài đạo máu tươi đang bắn ra...

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.