• 1,376

Chương 31: Một cái đầu người


Biên: A Lá
Trải qua suốt hơn một ngày kinh hoàng, đại khái là tính tình của Hạ Á đại gia bạo phát, khiến cho truy binh không thể đuổi theo.

Dần dần đi càng xa, tựa hồ nguy hiểm khoảng cách lại càng xa, bất an trong lòng mỗi người cũng thoáng tản ra.

Thừa dịp hừng đông, Hạ Á kiếm một chút cây cỏ đốt thành rơm rạ, sau đó cẩn thận trám loạn trên miệng vết thương. Mọi người thường sống ở dã ngoại đều có loại kinh nghiệm này, sau khi bị thương mà lại khuyết thiếu dược vật, dùng rơm rạ đã được đốt thành tro bịt loạn lên vết thương, có thể cầm máu, cũng có thể phòng ngừa miệng vết thương hư thối.

Tới nửa đêm ngày hôm sau, tâm tình của Hạ Á bùng nổ đến cực điểm, bọn họ gặp được một đầu sài cẩu có ý đồ công kích họ.

Súc sinh này bị chết hết sức bi thảm dưới hỏa trạc xiên của Hạ Á, sau đó biến thành một khối thịt nướng thơm ngào ngạt. Về phần thịt còn lại, cũng biến thành lương thực dự trữ của đoàn người. Chỉ là gánh nặng trên người Vương phi địa tinh đáng thương lại gia tăng thêm nhiều.

Hạ Á thực không có xem Áo Khắc Tư là nô lệ.

Vương phi địa tinh đối với việc này thật ra không có ý kiến gì, dù sao, đối với địa tinh mà nói, một khi thân phận biến thành "tác tác", liền không có nói đến nhân quyền gì cả - nga, đúng rồi, đại khái địa tinh cũng không hiểu cái gì gọi là nhân quyền a.

Bọn họ ở trên cánh đồng bát ngát đi khoảng năm ngày, rốt cục nhìn thấy xa xa phía đường chân trời, xuất hiện một mảnh liên miên màu xanh đậm...

Núi! Rốt cục cũng thấy núi !
Đoàn người nhất thời hoan hô lên, Hạ Á còn nhịn không được ra sức rít gào.

Hai ba ngày nay làm bọn hắn uất ức muốn chết cho rồi. Hơn nữa càng đi lâu, cả thợ săn có kinh nghiệm phong phú như hắn cũng có chút lo lắng mình có đi lạc đường hay không.

Dù sao vì tránh né truy binh, bọn hắn cũng rời xa đường sông kia, mà đường đó mới chính là nơi xác định lộ tuyến tốt nhất.

Mà căn cứ tin tức địa tinh cung cấp, đi ba ngày có thể thấy núi, bọn họ lại đi chừng năm ngày.

Nếu đi thêm một hai ngày nữa mà vẫn không tìm thấy vùng núi đó. Chỉ sợ tên địa tinh đáng thương kia vì việc nói dối lộ tuyến mà chịu sự tức giận của Hạ Á.

Tuy rằng nhìn thấy núi từ xa xa, nhưng vốn có câu tục ngữ "Thấy sơn chạy chết ngựa". Lúc mọi người đi đến rừng cây dưới chân núi, cũng hết chừng nửa ngày.

Rốt cục nhìn thấy rừng cây xanh tươi. Hạ Á hưng phấn đến té ngã, hét to vài tiếng.

Đối với người lớn lên từ núi rừng như hắn, nhìn thấy núi và rừng rậm, hắn có một cảm giác quen thuộc không thể tả. Ở trong núi với hắn, nơi nơi đều là thực vật, nơi nơi đều là con mồi, nơi nơi đều là tài nguyên có thể lợi dụng.

Trong lúc Hạ Á đang hưng phấn kêu to, kẻ đáng thương rốt cục nhịn không được tạt hắn một gáo nước lạnh.

"Uy, Hạ Á." Kẻ đáng thương thở dài -- Từ lúc Hạ Á cho nàng ăn đám trứng kiến đỏ - chút thực vật duy nhất đó, kẻ đáng thương không còn đấu võ mồm với Hạ Á, cũng không gọi hắn là "dế nhũi" nữa. Cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, rốt cục vẻ mặt rất ôn hòa nói với hắn mấy câu.

"Cái gì?" Hạ Á quay đầu, hắn cố ưỡn ngực, miệng vết thương trên vai đã khép lại, điểm này cũng làm cho kẻ đáng thương và địa tinh phi thường kinh ngạc

Thể chất người kia quả thực giống như một quái thú a... Thậm chí làm người khác hoài nghi, chỉ sợ hắn là một quái vật gì do nhân loại cùng ma thú sanh ra. Ít nhất trong thiên hạ cũng khó mà tìm thấy người có thể chất tốt như hắn!

Mấy chỗ miệng vết thương cũ nhất trên lưng hắn do Thị Huyết Cuồng Lang lưu lại sớm đã khỏi, ngay cả vết sẹo cũng đã thay da, mà vết thương trên vai do trúng tên cũng khép lại bảy tám phần, da cũ bị bóc ra hơn nữa, da thịt mới đã dần lộ ra, trừ việc hơi thâm một chút, căn bản là không nhìn ra cái gì dị thường.

Lại nói, sự thật thật đáng giận. Vết thương trên chân của kẻ đáng thương còn chưa khỏi, hiện tại nàng đi đường đều phải có người nâng, nhưng dế nhũi này đã có thể khỏe mạnh chạy loạn.

Do dự một chút, kẻ đáng thương vẫn không nhịn được nhắc nhở Hạ Á: "Ngươi xem, một ngọn núi lớn như vậy, chúng ta phải đi đâu tìm rồng đây?"

Hạ Á ngẩn cả người.
Hắn ngẩng đầu nhìn trước mắt...
Chỉ thấy mảng rừng cây ở chân núi này nhìn qua như vô biên vô hạn, rừng rậm theo chân núi chạy thành một đường bao trùm tới tận trên núi, xanh biếc rậm rạp, mà nhìn phía sau ngọn núi này, liên miên không dứt, một ngọn núi tiếp một ngọn núi... Nếu thật sự mỗi một cái đỉnh núi đều tìm tới, chỉ sợ đi hết hai ba năm cũng chưa chắc làm được!

Hạ Á cũng là một người không để tâm vào những chuyện vụn vặt, hắn thở dài: "Dù sao loại chuyện như tìm kiếm bảo tàng này vốn là xem vận khí, nếu thật sự tìm không thấy thì thôi vậy. Chúng ta ở trong núi này tìm kiếm vài ngày, có thể có phát hiện thì tốt, cho dù không có, lúc này truy binh đi cũng xa rồi, cũng có thể quay đầu trở về."

Dừng một chút, Hạ Á cười cười: "Hoặc là, chúng ta đi qua toàn bộ dãy núi này, ta nghĩ đi một tháng cũng đủ, nghe nói bên kia núi, chính là ranh giới của Ô Đin đế quốc, ta dù sao cũng là một người không nhà cửa, đi tới đâu cũng được, cùng lắm thì đi vào Ô Đin đế quốc là được."

Kẻ đáng thương nghe vậy ôn nhu cười: "Hắc, lúc trước ngươi còn nói là ở trên Dã Hỏa trấn cùng với người ta ký kết ma thú khế ước, ngươi nói cái gì là lời hứa của nam nhân, nói cái gì đều phải tuân thủ."

Hạ Á ngượng ngùng cười: "Lời hứa tự nhiên phải làm, bất quá... Lại nói, nếu thật sự vì năm đồng tiền liền đem mệnh bán đi, cái đó không gọi là anh hùng khí khái, mà là đầu óc có vấn đề. Nói đến anh hùng khí khái, cũng phải xem đó là tình huống gì a."

Nhìn xem, dế nhũi này quả nhiên không phải là một người phúc hậu gì a.

Dừng một chút, Hạ Á ngẩng đầu ưỡn ngực nói : "Uy, kẻ đáng thương, niệm tình ngươi ở trong lòng sông đã cứu ta một lần, để báo đáp, ta hứa với ngươi, nếu gặp được rồng, ta tuyệt đối không bắt ngươi làm mồi!"

"Nga?" Kẻ đáng thương nhãn tình sáng lên, ánh mắt không khỏi lại ôn nhu vài phần.

Mà Hạ Á nói tiếp một câu...
"Nếu gặp được rồng, ta không đem các ngươi làm mồi, chúng ta đều bằng bổn sự của mình mà chạy trốn a, chạy nhanh thì sống, chạy chậm thì bị rồng ăn, tất cả là do thiên mệnh a - chỉ cần ngươi có thể chạy nhanh hơn ta là được..."

Kẻ đáng thương: "... ..."
Chạy trốn trước ngươi? Đừng nói hiện tại trên chân ta có thương tích, cho dù là lúc ta khỏe mạnh nhất, làm sao có thể chạy trốn trước một tên biến thái như ngươi? !

Kẻ đáng thương cảm thấy hàm răng lại có chút ngứa .

Dế nhũi đáng chết! Dế nhũi hỗn đản! Mới làm cho người ta có một chút cảm động, lại nói những lời hỗn trướng này!

Mà sau khi nói xong, kẻ đáng thương trong lòng lại có một loại cảm giác, giống như... Nhìn Hạ Á, người kia tuy rằng miệng nói chuyện thô bỉ giảo hoạt, nhưng nếu thật sự gặp nguy hiểm, hơn phân nửa sẽ không bỏ mình lại.

Không biết vì cái gì, kẻ đáng thương lại có lòng tin như thế.

...
Tiến nhập vào trong rừng rậm, Hạ Á lấy một nhánh cây lớn làm quải trượng cho kẻ đáng thương, chính hắn cũng dùng hỏa trạc xiên đem một nhánh cây lớn khác vót thành một trường mâu. Đáng thương cho Áo Khắc Tư, tiếp tục đóng vai khuân vác, chỉ là trọng trách của nó nhẹ hơn rất nhiều.

Đi vào rừng đến lúc chạng vạng tối, Hạ Á tìm kiếm nhánh cây chung quanh chuẩn bị nhóm lửa, đột nhiên nghe thấy từ sâu trong rừng truyền đến một loạt âm thanh cổ quái.

Thanh âm này lúc bắt đầu rất mơ hồ, nhưng lúc Hạ Á gạt ra vài cái cây, chợt nghe thấy rất rõ ràng.

Kẻ đáng thương cùng với Áo Khắc Tư đi theo sau Hạ Á, cũng nghe thấy được cái âm thanh kia.

Thanh âm cao vút và mỏng manh, âm điệu kéo dài, mang theo vẻ suy yếu cùng với giãy dụa rên rỉ, hơi giống âm thanh cú mèo buổi tối kêu to.

Kẻ đáng thương nhất thời sợ hãi trong lòng, rụt cổ: "Uy, Hạ Á, có thể hay không là loại ma thú nào đó?"

Hạ Á cẩn thận lắng nghe một lát, quay đầu cười cười: "Không phải! Hình như là tiếng một người kêu thảm thiết a. m thanh kiểu này cũng giống như lúc trước ta nhặt được ngươi ấy."

Kẻ đáng thương mặt đỏ lên, vừa muốn nói gì đấy, Hạ Á đã đi nhanh tới trước.

Đi được mấy trăm bước, phía trước xuất hiện một khu vực trống trải nhỏ, nơi này hiển nhiên đã có người đi qua, thảm cỏ chung quanh có dấu vết bị dẫm đạp.

Ba người gạt cây cối ra, nhìn thấy chính giữa khối đất trống này... Chính là nơi phát ra cái âm thanh kia!

Đây là một người!
Một người nam nhân, tóc dài, màu vàng, dính đầy cây cỏ và bùn đất, đang yếu ớt lắc qua lắc lại.

Ba người vừa tới, liền nhìn thấy rõ mặt người này... Hơn nữa...

Bọn họ cũng chỉ nhìn thấy mặt người này!

Bởi vì, tên đáng thương này, cả người bị chôn xuống đất, chỉ lộ ra một cái đầu trên mặt đất.

Thấy cái đầu người kia, tuy rằng hắn đang kêu thảm thiết thê lương, nhưng Hạ Á lại không nhịn được cảm giác buồn cười trong lòng.

Hắn đi nhanh tới, đứng trước mặt tên đáng thương này, dùng mũi chân huých vào đầu đối phương: "Uy!"

Tâm tình cái đầu lập tức trở nên tốt hơn, mở to đôi mắt, nhìn nhìn Hạ Á, kinh hô một tiếng: "Thần linh phù hộ, ca ngợi chủ nhân vĩ đại, ánh sáng của người không ở đâu không có! Rốt cục cũng có người đến đây cứu ta..."

"Ngươi là..." Hạ Á ngồi chồm hổm xuống, xem xét kỹ người kia.

"Ta là người!" Cái đầu này có chút bất đắc dĩ, tuy rằng khuôn mặt bám đầy bụi bặm, nhưng đôi mắt của hắn lại vô cùng có thần, Hạ Á chưa từng thấy qua ánh mắt có thần đến vậy! Người kia tuy rằng chật vật, nhưng ngữ khí lại có chút cổ quái: "Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra ta là một nhân loại? Đừng nhiều lời nữa, mau đào ta lên a, ta thật sự sắp bị nghẹt chết rồi."

Nói xong, hắn lấy sức phun ra một ngụm nước miếng mang theo bùn đất: "Tốt nhất ngươi nên chuẩn bị cho ta một kiện quần áo, lúc tên hỗn đản kia chôn ta xuống, đem quần áo của ta lấy đi hết rồi..."

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.