• 3,238

Chương 34: Than dế nhũi.


Biên: A Lá
"Uy, ta bảo ngươi đi trước, ngươi chần chờ gì thế." Hạ Á vô lương tâm trừng mắt quát.

Đáng thương cho Vương phi tiên sinh, con mắt xoay loạn, nhìn con gà rừng đã bị nướng thành tro bụi ở đầm lầy phía trước mặt, nghĩ thầm: "Nếu ta thật sự nghe lời ngươi đi qua đó, kết cục ta chẳng khác nào con gà kia".

Chỉ là nhìn thấy vị đại gia này thần tình hung ác, Áo Khắc Tư nào dám lắc đầu nói nửa chữ không?

Bị ép tới tuyệt cảnh, Áo Khắc Tư bỗng nhiên nảy ra một ý định sáng suốt, hừ hai tiếng, hai mắt trở nên trắng dã, toàn thân run rẩy, rầm một tiếng, cả người thẳng đờ ngã xuống, hai mắt nhắm tịt, hai hàm nghiến chặt – không ngờ cứ thế mà ngất đi.

Hạ Á đi tới, bất mãn đá Áo Khắc Tư hai cước, Áo Khắc Tư lúc này sao dám tỉnh lại, kiên trì chịu đựng hai cước tàn nhẫn của Hạ Á, Hạ Á lại một cước đá vào vết thương trên chân Áo Khắc Tư, tên địa tinh này vẫn cắn răng nhịn được, cũng không có hừ tiếng nào.

Nói đùa, bị đá hai cước cùng lắm thì đau tê rần một chút, nếu thật sự phải đi về phía trước - sau này đến cơ hội đau cũng không có!

Mắt thấy địa tinh bất tỉnh, Hạ Á bất đắc dĩ than thở nói : "Mẹ nó, đến thời khắc mấu chốt liền ngất xỉu."

Dế nhũi vén ống quần, thắt chặt dây lưng quần, trừng mắt nhìn tử vong thông đạo phía trước, trong không khí còn vương vấn một cỗ mùi khét, trên mặt đất mơ hồ còn tồn tại một làn khói đen nhè nhẹ. Hạ Á híp mắt suy nghĩ một chút, đưa tay về phía kẻ đáng thương: "Uy, ta nghĩ nếu muốn qua được nơi này, chỉ sợ chỉ có một biện pháp: Dùng tốc độ nhanh nhất chạy một hơi qua, về phần có thể tránh né lửa dưới đất phun lên hay không, cũng chỉ có thể dựa vào vận may mà thôi. Bất quá, người đi đứng có thương tích, chỉ sợ là không chạy nhanh được..."

Kẻ đáng thương trong lòng có chút cảm động: dù sao dế nhũi này vẫn còn quan tâm đến ta.

Hạ Á kế tiếp nói : "... Đầu tiên ta đem ngươi ném qua rừng rậm đối diện thì sẽ an toàn thôi, khoảng cách đại khái là hai trăm thước, nếu ta toàn lực ném ra, hẳn là có thể ném ngươi qua được."

Kẻ đáng thương lập tức thét to: "Không được!"

Nàng phẫn nộ nhìn Hạ Á: "Ngươi là đồ ngốc sao? Cho dù khí lực ngươi rất lớn, đem ta ném qua được rồi sao? Lực mạnh như vậy, sau khi ta bay qua hai trăm thước rơi xuống đất thì cũng đã ngã chết rồi!"

Hạ Á nhíu mày, suy nghĩ một chút, cảm thấy được lời kẻ đáng thương nói cũng có đạo lý liền thay đổi chủ ý: "Thế này... Để ta xem thử có thể tiến lên hay không, nếu ta qua được sẽ từ dùng vỏ cây từ trong đám rừng rậm kia tết thành một cái dây thừng để xem có thể đón các ngươi luôn không."

Dứt lời, Hạ Á lùi về sau vài chục bước. Đứng lên ngồi xuống vài cái, sau đó hít một hơi thật sâu, quát lớn một tiếng, trừng trừng đôi mắt, chân dùng sức đạp mạnh trên mặt đất!

Phanh một tiếng, đất cát dưới chân hắn nhất thời nổ mạnh ra. Cả người Hạ Á như một mũi tên nhọn lao về phía trước! Thân hình hắn như tia chớp, trong nháy mắt đã phóng tới bên cạnh đầm lầy, đúng lúc một chân hắn vừa bước lên đám đất cứng rắn kia, cả người liền nhảy vọt lên, bay về phía trước!

Hắn nhảy rất cao, ra sức búng lên, nháy mắt đã lên đến độ cao bảy tám thước! Kẻ đáng thương nhìn thấy mà âm thầm rúng động - dế nhũi dã man này khí lực thật sự không nhỏ!

Ngay khi thấy thân thể Hạ Á bay vọt về phía trước, ở trên không trung, xoay người trở mình bảy tám lần, càng ngày càng xa... Cả thân hình ở giữa không trung tạo thành một cái đường cong vươn đi rất xa.

Trong nháy mắt, thân hình hắn ở giữa không trung đã đạt tới điểm cao nhất, lúc này hắn đã vào sâu trong đầm lầy khoảng độ sáu mươi thước, lúc này, cao độ mới bắt đầu giảm xuống.

Phanh! !
Dù sao sức lực con người cũng có giới hạn, tuy rằng Hạ Á có lực lượng cường hãn khủng bố, nhưng chung quy cũng có mức độ, thân hình hắn rơi xuống dưới, rốt cục cũng nện xuống mặt đất, nhất thời mặt đất cứng rắn kia đã bị hắn đập vỡ, sụp đổ ầm ầm. Đất chỗ Hạ Á rơi xuống tạo thành một cái hố sâu tầm ba mươi thước.

Kẻ đáng thương vừa định hô lên, đã thấy Hạ Á vừa mới rơi xuống đất, mảnh đất cứng rắn đó bị đập vỡ ra, oanh một tiếng, một ngọn lửa từ phía dưới dâng lên, chợt nghe dế nhũi hét thảm một tiếng, xoay người về phía trước, lăn lông lốc liên tục mười bảy mười tám vòng, mà những nơi hắn lăn qua, mặt đất không ngừng phun ra những cột lửa mới.

Ngay cả Hạ Á lăn rất nhanh đi chăng nữa, toàn thân cũng đã bốc lửa, cháy đen, tựa như than từ trong lò lấy ra vậy.

Hạ Á kêu thảm thiết liên tục, bất chấp toàn thân bốc cháy, nổi điên xông lên phía trước, tốc độ hắn chạy cũng thật dọa người, chỉ thấy bụi đất và ngọn lửa trộn lại thành quả cầu lửa lăn thẳng về phía trước mặt, vừa lăn vừa bốc khói, tốc độ so với tuấn mã còn nhanh hơn ba phần, mà trên mông hiện rõ ra một đám lửa vẫn đang cháy...

May mắn là đầm lầy này chỉ rộng tầm hai trăm thước, Hạ Á nhảy một cái liền vượt qua ba mươi thước, một trăm mấy chục thước còn lại dưới sự chạy trốn toàn lực của hắn cũng qua được. Sau một hồi bỏ chạy, rốt cục cũng tới nơi, toàn lực nhảy một cái, cuối cùng cũng đến được mảnh rừng rậm kia. Hạ Á liên tục kêu thảm thiết, liều mạng lăn lộn trên mặt đất, lăn vài vòng mới đem ngọn lửa trên người dập tắt hoàn toàn được.

Chỉ có điều, nhìn Hạ Á đã bị cháy hoàn toàn, trên mặt là một mảng đen sì, cái áo choàng da trên người đã hoàn toàn bị cháy đen bụi bay phất phơ, nội y dơ bẩn bên trong cũng đã hoàn toàn cháy sạch, một vài chỗ đã bị vào bên trong, lộ ra da thịt cũng bị phồng rộp.

Biện pháp này chỉ sợ cũng chỉ có tên quái vật có lực lượng cơ thể không giống nhân loại này mới có thể sử dụng, nếu thay bằng một người thường, làm sao có được tốc độ như hắn? Chỉ sợ chạy trốn hơi chậm một chút cũng sẽ bị ngọn lửa nuốt mất.

Kẻ đáng thương nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, trong lòng vừa buồn cười vừa khiếp sợ, buồn cười bởi thấy dế nhũi này chịu đau khổ, khiếp sợ là lực lượng và tốc độ của dế nhũi này thật sự biến thái.

Trái lại, A Đạt đang đứng bất động thanh sắc ở đàng kia lại sờ sờ cái mũi, nhìn Hạ Á xuyên qua đám cháy, trong ánh mắt hiện lên một tia quang mang khác thường, đại khái cũng không ngờ tên thô bỉ này lại dùng biện pháp thô bạo như vậy mà xông qua a.

Lúc này Hạ Á đã đứng dậy, chịu đựng sự đau đớn, phất tay la hét với đám đồng bọn bên này. A Đạt xoay người lại, ánh mắt chuyển động trên người kẻ đáng thương và địa tinh, sau đó thở dài: "Được rồi, giờ đến chúng ta."

Hắn đi tới trước mặt kẻ đáng thương: "Địa tinh không hiểu ngôn ngữ nhân loại, ta chỉ có thể mang ngươi theo."

Trong ánh mắt của A Đạt hiện lên một tia đùa cợt: "Ta có thể nhìn ra được hoàn toàn khác với tên thô bỉ kia, chắc chắn phải có xuất thân vô cùng cao quý. Nếu như vậy... nhất định ngươi sẽ biết khiêu vũ? Hy vọng bước nhảy của ngươi đủ thuần thục."

Nói xong, hắn tiến lên, một tay đè bả vai kẻ đáng thương, lại cầm lấy một bàn tay của kẻ đáng thương, lạnh lùng nói: "Viên vũ dạ khúc chương thứ tư, đoạn thứ sáu... Đi!"

Kẻ đáng thương còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác được thân thể bị một lực lượng mạnh mẽ truyền từ tay A Đạt đến, không tự chủ được bước theo hắn ra ngoài.

Lực lượng của A Đạt này cũng không nhỏ, kẻ đáng thương bị hắn lôi kéo có cảm giác như mình tựa như một con rối gỗ, trong tâm có chút sợ hãi, âm thanh lạnh lùng của A Đạt vang lên bên tai: "Tập trung tinh thần, không muốn chết thì nhảy theo ta!"

"Trái ba! Phải hai! Xoay người, chân trái nửa bước! Dừng lại! Lại xoay người lui một bước! Đừng nhúc nhích, ta đi! Đi theo ta thì lui về phía sau! Dừng! Tới hai bước..."

Hai người giống như đang khiêu vũ vậy, thân hình nhảy múa trên tấm đầm lầy đầy lửa đó, trái một chút, phải một chút, cứ thế mà xông vào!

Có thể thấy bọn họ một hơi nhảy ra trên trăm bước, kì quái là bên cạnh bọn họ, ngọn lửa tuy không ngừng phun ra, nhưng mỗi lúc như thế, luôn cách bọn họ khoảng hai ba bước, không đụng đến người bọn họ được!

Liền thấy ở trong mảng lửa đó, hai người cứ quỷ mỵ mà xuyên qua ngọn lửa đó, bước đi không nhanh không chậm, A Đạt sắc mặt bình tĩnh nhưng kẻ đáng thương đã sớm sợ đến mặt mày trắng bệch, chợt nghe âm thanh ngọn lửa rầm rầm bên tai, trong đầu còn có một ý niệm:

Ta sẽ chết, ta sẽ chết, ta sẽ chết ở đây! Thần a, ta còn chưa có trải qua tư vị của tình yêu a...

Trong lòng kẻ đáng thương vừa cầu nguyện vừa la mắng lung tung, bỗng nhiên cảm giác được đất dưới chân cứng rắn, rốt cục cũng qua hết cái đầm lầy kinh khủng kia, A Đạt nhanh chóng buông tay ra, đem kẻ đáng thương đẩy qua một bên, lạnh lùng nói: "Ngươi có thể mở mắt."

Kẻ đáng thương trợn mắt nhìn lên, nhất thời trời đất quay cuồng, trong lòng dâng lên một cỗ kinh hỉ vì sống sót sau cái tai nạn đó! Đầm lầy chết hai trăm thước ở phía sau, không ngờ cứ như vậy mà đi qua! !

Nhìn nhìn lại người mình, ngay cả một sợi tóc cũng không bị thiêu hủy! !

"Ngươi? !" Kẻ đáng thương trợn to mắt nhìn A Đạt.

A Đạt lạnh lùng nói: "Ta là tới vì con rồng này, khu vực đầm lầy đầy lửa này ta đã sớm tính toán tỉ mỉ, nơi này tổng cộng có một trăm sáu mươi bốn cái hố phun lửa, vị trí mỗi một cái hố phun lửa, còn có thời gian mỗi cái hố phun lửa phun cách nhau bao lâu, tất cả đều nằm trong lòng ta rồi, cho dù là mộng du đi tới, ta cũng sẽ không bước sai một bước."

Hạ Á ở bên cạnh nghe xong, nhất thời rống giận một tiếng, vọt đến bóp cổ A Đạt: "Hỗn đản! Sao ngươi không nói cho ta biết sớm! !"

"Ngươi chưa hỏi ta đã tự mình chạy mất." A Đạt bị bóp cổ, mặt lại không đổi sắc, trả lời hợp tình hợp lý.

"... ..."
Lúc này Hạ Á đang căm phẫn đến cực điểm, giống như một cái lò nấu rượu, hận không thể bóp chết tên A Đạt hỗn đản này. Bất quá nhớ tới người này thật bí hiểm, rất quen thuộc với nơi này, nói không chừng sau này còn có lúc dùng tới... Rốt cục vẫn buông lỏng tay ra, hung hăng trừng mắt hắn một cái: "Sau này có thứ gì khác thường, ngươi phải đi ở phía trước!"

Lúc này cả đoàn người, chỉ còn lại địa tinh Vương phi tiên sinh chưa qua được, Hạ Á cao giọng la lên: "Áo Khắc Tư! Chờ một chút, ta lập tức sẽ ném dây thừng qua, ngươi bắt lấy dây thừng cột vào trên cây, sau đó đi qua đây..."

Hắn không hô thì thôi, hắn hô lên lại khiến địa tinh nguyên bản đang nằm giả chết trên mặt đất thức tỉnh lại.

Áo Khắc Tư nhảy dựng lên, đôi mắt hướng về phía Hạ Á, lại nhìn mảnh đầm lầy trung gian này, đôi mắt nhỏ của hắn xoay chuyển vài vòng, bỗng nhiên cười ha ha hai tiếng.

"u khắc! u khắc! Tự do! Tự do!"
Sau khi hô hoán, thần tình địa tinh hưng phấn, quay đầu bỏ chạy.

Nhất thời sắc mặt Hạ Á trầm xuống, nhìn địa tinh đang lắc lắc mông chạy trốn, hắn nổi trận lôi đình: "Hỗn đản, tác tác của ta!!! Ăn của ta, uống của ta, giờ lại muốn chạy!"

Tên man rợ này phát điên thực khủng bố, hắn xoay người nhặt lên một tảng đá, nhắm nhắm trong tay, sau đó ném về phía xa xa...

Mắt thấy địa tinh đã chạy ra vài chục bước, tảng đá kia bỗng nhiên bay tới, nện lên đầu nó một cái, Vương phi địa tinh đáng thương kia rốt cục vui quá hóa buồn, ngã quỵ xuống, lần này... Thật sự là ngất đi rồi.

"Hừ!" Hạ Á vỗ vỗ tay, ngạo nghễ nói : "Chúng ta tiếp tục đi đi, hai ba giờ sau tên phản đồ này vẫn sẽ bất tỉnh, chờ chúng ta trở về sẽ hảo hảo thu thập nó - nếu trong khoảng thời gian này nó không bị sài lang linh tinh gì để ý nga."

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.