• 3,238

Chương 36: Ngươi nhìn rất quen a.


Biên: A Lá

… Còn nữa, ở một số thành thị lớn, luyện kim thuật ma pháp sư rất được hoan nghênh, dù sao, họ đều tinh thông Ma dược học, có thể chế tạo được một số loại thuốc có hiệu quả thần kỳ, khiến cho không ít quý tộc hoan nghênh. Hơn nữa … luyện kim thuật ma pháp sư, có thể nói là những mà pháp sư giàu có nhất trong giới ma pháp sư.



Giàu có nhất.
Cái loại kích thích này đối với dễ nhũi, khiến hắn một lần nữa lại khôi phục sự hưng phấn, nhìn cuốn sách nói:
Cái này, có thể dựa theo cuốn sách này để học luyện kim thuật hay không?



Tưởng dễ vậy sao.
A Đạt cười cười nhìn Hạ Á:
Cuốn sách này chính là một cuốn cẩm nang về cách nhận dạng và sử dụng các loại tài liệu ma pháp mà thôi, bên trong ghi lại rất nhiều tài liệu ma pháp có tính chất đặc biệt, bề ngoài, biến hóa, vân vân … nhưng lại không có công thức. Đối với một luyện kim thuật ma pháp sư mà nói, công thức mới là cái quan trọng nhất, hơn nữa, cuốn sách trong tay ngươi chỉ là sách học lý luận cơ bản về ma pháp do tổng bộ giáo hội Vương thành in ra phát hành mà thôi, chỉ cần vài cái kim tệ là có thể mua được một quyển. Cho nên nếu ngươi muốn dùng nó để phát tài, đúng là mơ hão.


Hạ Á lại trở nên thất vọng, đối với cuốn sách này cũng nhanh chóng mất đi hứng thú, tùy tiện ném cho kẻ đáng thương, rồi lại cầm quả cầu trong suốt kia, tràn đầy hy vọng nói:
Còn cái này? Đồ vật mang theo bên người ma pháp sư, nhất định là một kiện trang bị ma pháp thần kỳ a!


Lần này, ngay cả kẻ đáng thương cũng có chút cảm thông nhìn Hạ Á, không nhẫn tâm đả kích hắn.

A Đạt thở dài, nhìn Hạ Á một lượt từ trên xuống dưới, khiến Hạ Á có chút chột dạ, sau đó hắn mới mở miệng lạnh lùng nói:
Ta thực sự hoài nghi, ngươi không ngờ lại dám tự xưng là thợ săn.



… Thì sao?
Hạ Á có chút khó chịu.

Đây là một viên thủy tinh cầu…
Mắt thấy Hạ Á vừa nghe đến thủy tinh hai mắt rực sáng, A Đạt lập tức tiếp tục nói:
Trước tiên ngươi đừng cao hứng vội, đây là loại thủy tinh vô giá trị nhất. Nó đúng là một loại trang bị ma pháp, chỉ có điều là một trong những loại trang bị ma pháp rẻ tiền nhất, tên nó là
Giám định cầu
. Trên cơ bản, đối với tất cả các ma pháp sư, thợ săn mà nói, đây là đồ vật cơ bản nhất tối thiểu phải có. Tác dụng duy nhất của nó chính là xem xét cấp bậc ma pháp của mục tiêu. Thợ sau sau khi săn được ma thú, nếu thu được ma hạch, dùng cái Giám định cầu này, thông qua màu sắc ánh sáng phản xạ ra, có thể xác định được chất lượng của chiến lợi phẩm, có giá trị hay không. Ngoài ra, nó không có tác dụng nào khác nữa.


Dừng lại một chút, A Đạt bổ sung:
Giám định cầu đối với thợ săn mà nói, không khác gì la bàn trên người thủy thủ đi biển. Ngay cả cái đồ vật cơ bản nhất này cũng chưa thấy qua? Không ngờ cũng dám tự ý xưng là thợ săn… Cái này nơi nào cũng bán, một ngân tệ có thể mua được một cái, còn đồ chất lượng cao cũng chỉ đến ba hoặc bốn ngân tệ mà thôi.


Nghe được những lời trên, Hạ Á có chút thất vọng, nhưng khi nghe được cái đồ vật này có giá trị một ngân tệ, ngược lại lại trở nên cao hứng, vui vẻ cất vào trong lòng ngực – nói thế nào thì nói, một ngân tệ đối với dễ nhũi hiện tại nghèo trắng mắt mà nói, cũng coi như là một số tiền không nhỏ rồi.

Cảnh tượng thần giữ của dế nhũi khiến cho A Đạt cười nhạt, không thèm để ý xoay đầu đi.

Chỉ còn kẻ đáng thương thân thiết giúp xử lý một ít vết bỏng trên người Hạ Á. Tên này thể chất biết thái, mặc dù toàn thân bị bốc khói, nhưng cũng may mắn, tốc độ hắn đủ mau, nên cũng không thực sự bị thương nặng. Nhìn qua hơi chật vật một chút, kỳ thật chỉ là một chút vết thương ngoài da mà thôi, với thể chất của hắn, chắc chẳng bao lâu nữa là có thể phục hồi như cũ a.

Căn cứ theo thông tin A Đạt cung cấp, men theo triền núi xuyên qua rừng cây, sào huyệt của rồng nằm ngay tại đỉnh núi. Chỉ có điều lúc này lại thấy thi thể của ma pháp sư, căn cứ dấu vết bị đốt trên thi thể, A Đạt cùng với Hạ Á đều đoán được ma pháp sư đi ngang qua nơi đây đã được một thời gian, đám còn lại rốt cuộc sống hay chết, hay toàn bộ đã bị rồng xử lý, hay là đã giết được rồng và rời đi, thực sự không có cách nào phán đoán được. A Đạt đối với mấy khả năng sau cười nhạt, theo lời nói của hắn
nếu tùy tiện tìm vài tên nhị lưu, tam lưu pháp sư có thể giết chết một con rồng, như vậy thì rồng cũng không đáng được xưng tụng là sinh vật cường đại nhất trên đại lục.


Tuy nhiên Hạ Á một lòng muốn phát tài, vẫn không chịu từ bỏ, dưới sự đề nghị của hắn, ba người tiếp tục đi tới, chẳng qua Hạ Á tăng thêm vài phần cảnh giác, quyết định, nếu có cảm giác không ổn, sẽ lập tức chạy trốn.

A Đạt cung cấp một tin tức rất có giá trị: Mắt con rồng này bị mù. Nghĩ đến con rồng này cho dù có lợi hại đến mấy, mắt bị mù, thì nếu mình chạy trốn, chắc chắn là có thể thoát a.

Ngọn núi hoàn toàn bị bao phủ bởi rừng rậm, nhưng gần nửa ngày trời đi, buổi tối đến được sườn núi, lại nhìn thấy phía trước là một khu vực đất dốc hỗn độn.

Nơi này chắn vốn là một mảng rừng cây lớn, nhưng lúc này nhìn như bị một cái gì nghiền qua, cây cối gẫy nát , xung quanh toàn thân cây với cành lá bị dập nát, còn có không ít nham thạch bị găm thật sâu vào mặt đất.

Hạ Á lập tức cảnh giác: Những cái này chắc đều do con rồng đó gây ra!

Chỉ có điều, đã đến giữa sườn núi, lại vẫn không thấy tung tích của đám ma pháp sư kia … Chẳng lẽ bọn họ thực sự không ở nơi này?

Ngẩng đầu nhìn về đỉnh núi phía xa, hoàn toàn yên tĩnh, phía trên biển mây là ánh dương quang le lói, không hề có một chút âm thanh nào hết.

Tiếp tục đi ở trong rừng, càng lên cao, Hạ Á cảm giác trong lòng càng nặng. Hàng năm hắn ở ngọn núi bên ngoài Dã Hỏa trấn hành tẩu, sớm đã hình thành một loại cảm giác đặc thù, thường thương mỗi khi tới gần thời điểm gặp nguy hiểm, trong lòng sẽ xuất hiện loại cảm giác này. Lúc này càng đi lên cao, cảm giác bất an càng mãnh liệt, có mấy lần hắn cũng nhịn không được, định dừng lại hoặc quay đầu rời đi.

Nhưng đi tìm rồng lại do hắn mạnh mẽ thúc ép, nếu lúc này quay đầu rời đi, như vậy mặt mũi Hạ Á đại gia hắn đâu còn chút nào nữa, chỉ còn cách kiên trì đi tiếp không dám than thở, chỉ không biết từ lúc nào, thanh hỏa xoa đã nằm trong tay hắn.

Kẻ đáng thương theo sát phía sau Hạ Á, phát hiện ánh mắt cổ quái của hắn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng A Đạt, lại thấy hắn nắm thanh hỏa xoa trong tay, trên mặt thỉnh thoảng lại lộ ra hung quang …

Kẻ đáng thương phát run, thấp giọng nói:
Uy, ngươi không phải định …


Hạ Á khôi phục tinh thần, mặt nở nụ cười giả tạo liếc mắt nhìn kẻ đáng thương một cái:
Ta đang suy nghĩ, cái tên ẻo lả trắng trẻo kia làm sao biết được nhiều thứ như vậy? Mã cát khắc ngữ, rồi còn chuyện về ma pháp sư, đúng rồi, ta nhớ hắn cũng biết không ít về văn hóa địa tinh, dám khẳng định tên Áo Khắc Tư kia là địa tinh mỹ nam tử … Còn có ma pháp trận ngọn lửa ở đầm lầy, không nghĩ tới hắn có thể đem toàn bộ vị trí nằm trong lòng như vậy, hừ … Nếu đặt ở trước thông đạo đến sào huyệt của rồng, đương nhiên là dùng để phòng ngự, hắn làm sao lại biết? Hắc hắc, ta thấy hắn không đơn giản chút nào đâu!


A Đạt ở phía trước không quay đầu lại, lạnh lùng nói một câu:
Ngươi có biết, nói xấu sau lưng người khác không phải là một thói quen tốt.


Hạ Á không một chút ngượng ngùng, lớn tiếng đáp trả:
Dù sao ta cũng không định gạt ngươi, Nói đi, ngươi rốt cuộc là vì cái gì mà đến đây, vấn đề này nếu không làm rõ ràng, ta thực sự cảm thấy bất an.



Được rồi.
A Đạt đứng lại, tay vịn vào một thân cây, đi cũng đã lâu, hắn có chút thở hổn hển, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhìn nhìn Hạ Á, trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn nở nụ cười thần bí:
Kỳ thật ta là …


Lời của A Đạt nói ra chưa xong thì …
Bỗng nhiên đúng lúc này, mọi người có cảm giác mặt đất dưới chân rung rung! Một trận ầm ầm, cả ngọn núi đều như run rẩy, dưới mặt đất mơ hồ truyền đến âm thanh như sấm nổ vang rền, khiến cho mọi người đều không thể đứng vững, lảo đảo mãi không thôi.

Kẻ đáng thương rúc đầu vào lòng ngực Hạ Á, còn A Đạt gắt gao ôm lấy thân cây bên người …

Ngay sau đó chợt vang lên một tiếng gầm rú từ đỉnh núi truyền xuống!

m thanh gầm rú kia phảng phất từ cõi nào đó chuyền đến, xa xôi mà sâu lắng, lại mang theo uy nghiêm vô hạn, âm thanh như sấm rền, mà nếu so với sấm rền, còn khiến người ta kinh sợ hơn! m thanh tuy rằng từ xa vọng lại, nhưng lại như trực tiếp nện vào lòng người, khiến người ta nghe xong, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác sợ hãi theo bản năng lan khắp toàn thân, ngay cả da đầu cũng tê rần!!

Ba người rung động một lát, lập tức A Đạt biến sắc, cau mày:
Rồng! Là nó kêu!


Hạ Á một tay ôm kẻ đáng thương, ngồi bệt dưới đất mắng to:
Nói ngu! Không phải là rồng kêu thì là ngươi kêu chắc! Mẹ nó, tên này giọng cũng không nhỏ chút nào!!


Ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh núi chỉ cao hơn vài trăm mét, trên đỉnh núi bỗng xuất hiện một bóng dáng thật lớn bay lên bầu trời, bay một vòng xung quanh đỉnh núi!

Một thân ảnh cực lớn mầu than chì giống như được bao trùm một tầng bụi sáng nhàn nhạt, trên thân thể to lớn là một đôi cánh, âm thanh xương cốt chuyển động, phát ra tiếng gió như cuồng phong rít gào. Phía trên cái cổ dài là một cái đầu thật lớn hình như quả trứng, miệng rộng há ra, từ trong miệng thở ra một luồng khói màu xám! Càng làm cho người ta sợ hãi hơn chính là, cái đuôi rồng này quá dài, bén nhọn, tựa như một cái bướu thịt dài, trên đó còn có góc cạnh sắc bén…

Mà trong lúc con rồng này bay quanh, cái đuôi thật dài mang theo cạnh sắc bén va vào đỉnh núi, khiến cho nham thạch bị sụp đổ dập nát!!!

Cuộc đời này của Hạ Á, cuối cùng cũng lần đầu tiên được thấy tận mắt một con rồng sống!!!


Lớn! Thật quá lớn!!
Hạ Á ngửa đầu há miệng …

Hắn còn đang thầm than, A Đạt nhìn chăm chăm bầu trời phía trước, thấy con rồng bỗng nhiên hít sâu một hơi, bụng phồng lên, nhất thời sắc mặt đại biến, kinh hô:
Không hay! Nó phun khí!!


A Đạt vừa nói dứt lời, liền thấy con rồng kia bỗng từ từ rơi thấp xuống, hướng xuống phía dưới há cái miệng khổng lồ ra …

Oanh!!!
Giống như cuồng phong gào thét thổi đến, một ngọn lửa khổng lồ màu xám phun ra! Từ trên đỉnh núi lao thẳng xuống, ước chừng phạm vi hơn mười thước, bất luận là cây cối hay nham thạch đều trở nên giống như bị cuồng bạo, cây cối thì vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vụn gỗ bay tán loạn, mà đất đá toàn bộ bắn tung tóe khắp nơi…

Mắt thấy một mảng khói phun tới, đám Hạ Á bỗng nghe thấy vài tiếng quát vang lên từ rừng cây phía trước, sau đó, một đạo ánh sáng bàng bạc trong suốt chiếu thẳng lên trời, giống như một tấm gương thuỷ tinh đặt nằm ngang, hơi thở của rồng va vào quầng sáng này, lập tức bị ngăn cản, đem ngọn lửa bật ngược trở lại…

Từ trong rừng đột ngột xuất hiện bốn bóng người bay lên không trung, mỗi người đều choàng một cái áo da quý giá sang trọng, chẳng qua là đã bị rách lỗ chỗ, rõ ràng là đồ chất lượng cao, nhưng lại bị tàn phá không khác gì một tên khất cái. Mấy tên này mở hai tay ra, trong tay nắm một thanh một trượng ước chừng cai tầm nửa thước, bay lên trời, đứng cách xa con rồng kia, phát ra một loại âm thanh cổ quái liên tiếp mà dồn dập.

Hạ Á mở to hai mắt nhìn, lại thấy bỗng nhiên trên cánh rừng, một bóng người chật vật không chịu nổi từ trên núi chạy xuống, hướng chạy thẳng về phía Hạ Á, bỗng nhiên, dưới chân đạp lên một khôi đá, kêu càu nhàu lăn lại đây, suýt nữa đầu va vào Hạ Á.

Người kia ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tràn đầy nét kinh hoảng, bỗng nhiên lại chạm vào ánh mắt Hạ Á.


Ồ, lão huynh, ngươi nhìn thật là quen a.
Hạ Á ngẩn người.

Tên gầy yếu kia cũng ngẩn người, tập tức cả hai người đồng thời mở miệng kêu lên.


A! Ngươi là tên tiểu hỗn đản dám cướp áo choàng của ta!



A! Ngươi là cái tên ảo thuật gia!

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.