Chương 41: Cứng rắn như sắt
Biên: A Lá
Tên dế nhũi này khí lực thật sự dọa người, mà con rồng kia cũng đã trọng thương, bị Hạ Á ném đá đập cho thất điên bát đảo, cái đầu cực lớn bệt trên mặt đất, thở hồng hộc, cố gắng lay động hai cái, song cũng không nhấc lên nổi.
Mắt thấy Hạ Á không ngờ lại vọt tới, Tatara nhất thời sợ tới mức hai tay run lên, bịch một tiếng từ trên người Hạ Á rớt xuống đất, nhìn con rồng cách đó không xa chỉ cảm thấy hai chân run run, nước tiểu vãi cả ra, tong tỏng chảy xuống đất.
Thần của ta ơi! Tên súc sinh này là người sao? Cư nhiên đem một con rồng đập cho gục xuống?! Ngay cả thú hồn cuồng chiến sĩ trong truyền thuyết cũng không có loại cự lực dã man này a?!
Nhớ lại vừa rồi tên súc sinh này chỉ tùy tiện vung tay ra đã đập vỡ tảng nham thạch như quả núi nhỏ ở bên cạnh a... Thế mà mình lại dám can đảm bóp cổ cái tên hung thần này nữa? Lúc ấy nếu hắn nổi sát cơ, chỉ cần búng tay một cái, e rằng xương cốt mình đã vỡ thành mảnh nhỏ rồi.
Nghĩ đến đây, Tatara mặt xám như màu đất, làm sao còn dám tìm Hạ Á nữa.
Hạ Á chạy tới bên cạnh A Đạt, lúc này mới đem kẻ đáng thương thả xuống đất, A Đạt bên cạnh lạnh lùng nhìn hắn, thản nhiên hỏi:
Ngươi tới làm gì? Vừa rồi trốn ở đó nghe trộm không phải rất thích sao?
Hạ Á ưỡn ngực, chính khí lẫm nhiên nói:
Không thể nói như vậy được. Ta và ngươi hiện tại lại là đồng bọn. Nếu đã là đồng bọn thì phải cùng đồng tâm hiệp lực. Mắt thấy ngươi rơi vào tình huống nguy hiểm, huống chi ngươi còn là tác tác của ta...... Ta cũng không phải là loại người bỏ mặc đồng bọn! Nói gì đi nữa thì ta cũng muốn tới cứu ngươi!
A Đạt trên mặt tựa như cười mà không phải cười:
Ồ! Thật à? Vậy vừa rồi ngươi sao lại tránh ở xa xa nghe xong đến nửa ngày xưang chẳng mò lại đây? Mãi đến lúc nghe thấy ta cùng nàng nói chuyện mới......
Dừng một chút, ánh mắt A Đạt dạo qua một vòng trên mặt Hạ Á:
Ngươi đã biết thân phận của ta cũng là một con rồng cho nên mới mau chóng chạy lại đây lấy lòng ta. Mà con rồng này cũng đã trọng thương không có nhiều uy hiếp. Lúc này mà không chiếm tiện nghi thì còn đợi khi nào nữa?
Bị người ta đọc được dụng ý, Hạ Á vậy mà mặt cũng không đỏ -- Không thể không nói, lão gia hỏa giáo dục Hạ Á thật sự là có chỗ độc đáo. Hạ Á hắc hắc cười gượng hai tiếng, nghiêm mặt nói:
Con rồng này bỗng nhiên điên lên, ta lo lắng nàng làm tổn thương ngươi.
A Đạt lắc đầu:
Ngươi cái tên gan lớn da mặt dày này, nói láo mà mặt vẫn không biến sắc. Thật sự là một tên súc sinh kỳ quái.
Hắn hừ một tiếng:
Ta nếu dám đứng ở trước mặt nàng, đương nhiên là có biện pháp tự bảo vệ mình, cần gì ngươi tới cứu! Ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta rồi, ngươi biết không?
Con rồng kia bị Hạ Á đập thật không nhẹ. Nguyên bản khí lực Hạ Á dù có lớn thì một tảng đá cũng đập không nổi một con rồng. Nhưng con rồng này thân đã trọng thương, long khí hộ thể đã yếu đi, quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển nửa ngày mới cố gắng nâng đầu lên được. Một đôi mắt rồng to lớn đảo tới đảo lui song vẫn không nhìn thấy Hạ Á, phát ra một tiếng gầm khẽ:
Nhân loại đê tiện. Kẻ nào dám đánh lén ta?!
Khoảng cách gần như thế, Hạ Á bị tiếng rồng gầm chấn đến ù cả tai, đứng gần miệng rồng trong gang tấc, Hạ Á cũng không ngăn nổi trong lòng có chút sợ hãi, nhưng thấy A Đạt ở bên cạnh cười lạnh nhìn mình, bản thân cũng chỉ có thể cứng cỏi chống đỡ lại, giơ hỏa xoa lên, làm ra bộ dạng hùng dũng, kẻ đáng thương đứng bên cạnh trong lòng bồn chồn, nhìn con rồng này ngẩng đầu lên, liều mạng túm góc áo Hạ Á, trong lòng chỉ hận không thể bóp chết hắn được.
Ngươi muốn làm anh hùng thì tự mình đi mà làm! Đem ta túm lại đây làm gì?!
A Đạt thở dài:
Đóa Lạp, ngươi hôm nay chết chắc rồi, nếu có lời gì muốn nói, nể tình chúng ta đã từng có thời gian quen biết, ngươi cứ nói với ta đi.
Con rồng kia rất là phẫn nộ, tiếng hống mang theo nỗi bất cam, xoay thân hình lui về phía sau miễn cưỡng đứng lên, lại lay động hai cái, một lần nữa lại ngã xuống, bỗng nhiên nhấc đuôi lên quét ngang qua.
Cái đuôi rồng thật lớn kia đảo qua, các góc cạnh trên chóp đuôi có hàm chứa cuồng phong, Hạ Á nhất thời cũng cảm thấy hô hấp không thông, ôm lấy kẻ đáng thương, lui nhanh ra phía sau. Cái đuôi rồng kia quét một cái vào khoảng không, lúc Hạ Á vừa rơi xuống đất thở dốc, lại nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng A Đạt:
Không phải muốn làm anh hùng sao? Sao lại chạy nhanh như vậy?
Quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào A Đạt đã đứng ngay bên cạnh – Tên súc sinh này, chạy trốn hóa ra so với chính mình còn nhanh hơn?!
Con rồng kia xoay người, thân hình tập tễnh hướng lên miệng núi, mỗi bước chân đi qua, mặt đất đều bị nàng dẫm cho dập nát, trên mặt đất còn lưu lại long huyết nhìn mà rợn người, long huyết này màu sắc quỷ dị, trong đỏ ngoài xanh, còn mạo toát ra cả nhiệt khí nhè nhẹ.
A Đạt cũng không sốt ruột đuổi theo, nhìn thoáng qua Hạ Á:
Ngươi muốn có bảo tàng ở trong hang rồng, có gan đi tìm không?
Hạ Á nghĩ thầm, đã tới đây rồi, hiện tại con rồng này cũng chỉ còn lại có nửa cái mạng -- Không, chỉ sợ đến một nửa cũng không có, còn sợ cái gì nữa?
Tim hắn rung lên, vỗ kẻ đáng thương một cái:
Xem đại gia ta đồ long a!
Dế nhũi vận sức, dũng khí lập tức bùng lên, xách theo hỏa xoa một mạch chạy bộ đuổi theo, chạy tới phía sau con rồng kia, phi thân nhảy một cái, liền nhảy lên lưng rồng, cự long này ngay cả lúc nằm sấp, độ cao cũng đã gần mười thước, chiều dài cũng tới mấy chục thước, chẳng khác nào một tòa núi thịt, Hạ Á dừng ở trên lưng rồng, cũng cảm thấy dưới chân rung lên không ngừng, con rồng kia cũng hồn nhiên không biết, chỉ cố gắng bò sát lên miệng núi, Hạ Á miễn cưỡng đứng vững, chạy dọc theo sống lưng rồng, vất vả lắm mới đứng được trên cổ rồng, quát to một tiếng, hai tay cầm hỏa xoa, hung hăng đâm xuống......
Keng!
Một thanh âm thanh thúy vang lên, trên lưng rồng một mảnh long lân màu xanh đậm bị đâm thủng, hỏa xoa cắm thẳng vào, cơ hồ gần lút chuôi, dưới chân con rồng kia thống khổ gào lên một tiếng, quơ quơ cổ, Hạ Á nhất thời đứng không vững, chân trượt đi, thân hình bị quăng xuống, may mà liều mạng nắm chặt hỏa xoa mới không bị rơi ra.
Con rồng kia tựa hồ muốn mò về huyệt động, sau khi lung lay vài cái, liền ra sức hướng lên trên, Hạ Á hô to gọi nhỏ, ôm lấy người con rồng, lắc lư qua lại.
Hắn cũng thật quá lỗ mãng. Hỏa xoa tuy rằng sắc bén vô song, dễ dàng đâm xuyên qua long lân, nhưng dù sao thì cũng quá nhỏ...... Đối với một con rồng khổng lồ mà nói, cái chuôi hỏa xoa này chẳng khác nào một que tăm, kể cả đâm thật sâu vào thịt...... thì cũng làm sao có thể trí mạng?
Đổi lại nếu là một người, ngươi mặc dù bị que tăm đâm trúng, đau thì có đau, nhưng chỉ cần không trúng phải những chỗ như huyệt Thái Dương hoặc là tròng mắt...... liệu có chết không?
Lúc Hạ Á đang lắc lư, bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh một cái bóng đang phóng đến, ngẩng đầu vừa nhìn, lại phát hiện A Đạt không biết dùng biện pháp gì cũng nhảy lên, đứng ở trên lưng rồng, lạnh lùng cười, duỗi tay tới vị trí hỏa xoa chui vào lưng rồng, quệt một vết long huyết, miết miết ở trong tay, lúc này mới duỗi tay ra đem Hạ Á kéo lên.
Động tác của ngươi sao lại nhanh như vậy?
Hạ Á có chút nghi hoặc:
Giống như bay vậy!
A Đạt lắc đầu không trả lời, lại thở dài:
Không cần lãng phí khí lực nữa, nàng chỉ muốn trở lại huyệt động trút hơi thở cuối cùng thôi. Chúng ta long tộc đều có loại thói quen này, ngay cả lúc chết, cũng hy vọng chết ở trong huyệt động.
Con rồng này bị thương thật sự quá nặng, phía sau hai cánh cũng đã trương không ra, tập tễnh đi tới miệng núi, khi tới cửa động rốt cuộc cũng ngã xuống, nửa người ở trong động, lại thủy chung không nhấc nổi chân lên nữa.
Sau khi vô lực thở dài vài tiếng, A Đạt lại nhảy xuống, vỗ vỗ cổ rồng:
Đóa Lạp, ngươi thật sự không có gì muốn nói với ta sao?
Thanh âm con rồng cũng hư nhược thều thào:
Đạt Nhĩ Văn, ngươi đừng hy vọng rằng ta sẽ giải trừ lời nguyền rủa cho ngươi, ta chết cũng sẽ không làm đâu!
A Đạt trong ánh mắt hiện lên một tia hàn ý, lạnh lùng nói:
Ngươi nếu đã không chịu mà nói, như vậy ta cũng chỉ có thể không khách khí đối với ngươi thôi.
Hắn há miệng, cổ co rụt lại, từ trong miệng nhả ra một kiện đồ vật gì đó!
Thứ này rõ ràng là một miếng tinh thạch bán trong suốt màu như hổ phách, kích thước cỡ trứng bồ câu, cũng không biết A Đạt dùng biện pháp gì mà để nó trong cổ họng được.
Hạ Á mở to hai mắt nhìn, lại thấy A Đạt cười lạnh nói:
Ta nếu đã tới tìm ngươi, đương nhiên sẽ có biện pháp đối phó với tên súc sinh ác độc ngươi, ngươi cho rằng sẽ được chết dễ dàng thế này sao? Ta cho ngươi biết, ta sẽ đem Long hồn của ngươi thu lại, làm ngươi không trở về được thánh mộ! Thi hài của ngươi sẽ ở tại chỗ này, hóa thành xương cốt, ta sẽ dẫn một ít ma pháp sư đến đây, đem xác ngươi luyện chế thành cốt long ti tiện! Đóa Lạp cao quý bị biến thành một vong linh cốt long, nhất định sẽ là rất thú vị a!
A Đạt trong thanh âm mang theo một loại hàn khí thấu xương, làm cho khuôn mặt tinh xảo không hề có tỳ vết nào của hắn kia cũng khiến cho Hạ Á nhịn không được trong lòng có chút phát rét.
A Đạt ánh mắt quét tới:
Ngươi còn chờ cái gì nữa? Long huyệt ngay ở trước mắt, còn không mau đi vào tìm bảo tàng của ngươi cho rồi?
Hạ Á sửng sốt một chút, hai tay đem hỏa xoa rút ra, lúc đáp xuống đất lại bỗng nhiên cảm giác thấy trong tay nặng xuống.
Trọng lượng thanh hỏa xoa này tựa hồ so với lúc trước có chút nặng hơn?
Hạ Á cúi đầu nhìn lại, thấy hỏa xoa đen sì vẫn y như cũ, bộ dạng đen thui, không hề có quang mang sắc bén...... Mắt thường tuy rằng nhìn không ra có gì khác, song trong lòng lại có vài phần quái dị.
Hắn thoáng trầm ngâm, mới suy nghĩ ra...... Trên thanh hỏa xoa này cư nhiên không hề dính tí máu nào?
Trong truyền thuyết, chỉ có cái loại thần binh lợi khí sắc bén vô song mới có thể giết người không dính máu a, thanh hỏa xoa này, cư nhiên cũng có thể như thế sao?
Duỗi tay ra nhẹ nhàng vuốt một cái, quả nhiên trên hỏa xoa sờ không thấy một vết máu nào......
Hơn nữa, trọng lượng sao lại nặng thế? Hạ Á thoáng chút mờ mịt, lập tức trong lòng liền thoải mái, đại khái chắc là bản thân mình mệt mỏi, cánh tay cũng vô lực a.
A Đạt lại khoanh chân ngồi xuống, an vị tại đầu rồng, mặt mang một nụ cười tràn đầy hàn ý, duỗi tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đầu rồng, im lặng không nói lời nào, giống như đang lẳng lặng chờ con rồng này chết vậy.
Con rồng đã không thể động đậy, nàng toàn thân tràn ngập những miệng vết thương đang đổ máu, khí lực hao hết, quan trọng hơn là long tức cũng đã phun hết, trong lỗ mũi cực lớn hô hấp cũng dần dần chậm lại.
Hạ Á nhìn thoáng qua, lập tức lao nhanh về phía long huyệt......
Huyệt động của ngọn núi này cực lớn, sau khi chạy vào lại phát hiện ra là không quá sâu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy đáy, Hạ Á vọt vào huyệt động, nhất thời như bị sét đánh trúng, chết lặng!!
Bảo, bảo tàng?!!
Nhìn trước mặt thấy một đống đồ vật này nọ chất đống như một ngọn núi nhỏ, Hạ Á há to miệng ra, trong cổ họng phát ra tiếng ừng ực, trên mặt biểu tình méo mó......
Phải mất tới nửa ngày, dế nhũi mới đột nhiên phát ra một tiếng kêu bi phẫn kinh thiên động địa!
Đây con mẹ nó chính là bảo tàng ư?!!!!!
Trong truyền thuyết, rồng luôn thích những thứ trong suốt phát sáng... Đúng vậy!
Trong truyền thuyết, rồng đều là thích cái loại phát sáng trong suốt gì đó...... Cũng không sai!!
Nhưng mà...... trong truyền thuyết, huyệt động của rồng toàn là hoàng kim, kim cương, bảo thạch...... Điều này sai rồi!!
Trên thế giới này, rồng tuy rằng không nhiều lắm, nhưng trong thực tế số lượng cũng không tính là quá ít. Nếu mỗi con rồng đều sưu tập hoàng kim bảo thạch...... Như vậy toàn bộ thế giới có thể có bao nhiêu hoàng kim bảo thạch đây?
Cho nên...... Ở trước mặt Hạ Á là một đống lớn......
Một đống lớn các tảng đá hỗn tạp! Các loại hình dạng đều có, tròn, méo, dẹt, góc cạnh......
Tất cả đá trên đó đều tỏa ra ánh sáng trong suốt lấp lánh...... Nhưng thứ lấp lánh đó tuyệt đối không phải là bảo thạch gì cả!
Hạ Á tuy rằng sinh ra ở trong núi nhưng cũng không phải là chưa từng thấy qua mấy thứ đồ vật này. Tên của loại đồ vật này gọi là
Thạch anh
!
Bản thân tính chất cũng không cứng rắn, mà lại có chút yếu ớt. Ngay tại phía sau ngọn núi trước mặt hắn kia còn có một mỏ quặng, cũng có một số thương đội loài người sẽ ngẫu nhiên tới thu thập một ít loại đá này về......
Tác dụng lớn nhất của loại đá này chính là dùng để......
Đốt thủy tinh.
......
Hạ Á phát điên! Hắn điên cuồng vọt tới, đào bới đống những tảng đá lớn kia ra, bới móc khắp nơi, cuối cùng mới rốt cuộc tìm thấy một khối kim loại nhỏ như ngón cái...... Dựa theo chất liệu mà nói, đại khái, có thể, có lẽ...... là hoàng kim a?
Đích thực là có hoàng kim, nhưng giữa một đống lớn thủy tinh thạch như vậy, lượng hoàng kim này cũng không tránh khỏi rất rất thưa thớt!!
Hạ Á tức giận đến hai mắt đỏ ngầu lên, điên cuồng quay đầu vọt ra, hét lên với A Đạt:
Bảo tàng đâu? Hoàng kim đâu? Bảo tàng đâu?? Bên trong tất cả đều là một đống đá tảng!! Một đống lớn thủy tinh thạch!!!
A Đạt dường như đã sớm dự đoán được kết quả này, hắn ngồi ở đằng kia, mỉm cười:
Nhìn rõ chứ?
Thấy rõ ràng! Một đống đá tảng!!! Thủy tinh thạch! Đừng cho là ta không biết cái loại đồ vật này! Cái loại đồ vật này ở chỗ ta ở ra phía sau núi khắp nơi đều có!! Thứ ta muốn chính là hoàng kim! Là bảo thạch!!!
A Đạt cười một tràng dài, trong giọng nói mang theo chút đùa cợt:
Hoàng kim? Trên thế giới này tuyệt đại bộ phân hoàng kim đều bị đế quốc nhân loại đúc thành kim tệ, nếu không đã bị đám quyền quý cất giấu đi rồi, ngươi cho là rồng có thể có được bao nhiêu hoàng kim?
Hắn đưa một ngón tay chỉ về phương bắc:
Có lẽ ở phương bắc, chỗ cực bắc, nơi đó là lãnh địa của long tộc, có lẽ có thể tìm được rất nhiều. Nhưng mà nơi này là trung gian đại lục, là lãnh địa của nhân loại, Đóa Lạp lại tới đây để ẩn cư, làm sao có thể chạy đi sưu tập hoàng kim về được? Nếu nàng đi khắp nơi sưu tập cướp đoạt hoàng kim bảo thạch thì hành tung sớm đã bị nhân loại phát hiện -- Đạo lý đơn giản như vậy mà ngươi cũng không nghĩ ra sao?
Hạ Á há hốc miệng ra, tựa hồ muốn phản bác, song lại cẩn thận ngẫm nghĩ, quả thực là không thể cãi lại.
Nhưng mà...... Lão tử là tới tìm hoàng kim! Không có lợi, đại gia ta sẽ thực sự tức giận!!
Hạ Á nắm hỏa xoa, hai mắt tóe lửa.
A Đạt cười cười, chỉ vào con rồng bên cạnh:
Bảo tàng ư? Thân hình con rồng này giá trị còn quý hơn núi vàng!
Hắn sờ sờ miệng vết thương trên cổ rồng:
Thấy máu tươi này không? Máu của rồng có ma lực rất mạnh, đem máu tươi xát ở trên người, về sau thân thể của ngươi khi bị công kích sẽ cứng rắn như sắt, đối mặt với công kích tầm thường cũng có thể ngăn cản hơn phân nửa! Trong truyền thuyết xưa, đám dũng sĩ Đồ Long dùng long huyết tắm rửa, là có thể đao thương bất nhập, truyền thuyết này kỳ thật cũng có vài phần chân thật.
Hạ Á sửng sốt một chút, lập tức hung hăng chạy tới, đứng ngay trước mặt A Đạt cởi áo mình ra, hai tay bắt đầu cào lấy máu tưới trên mình rồng, liều mạng quệt loạn xạ trên người mình.
Sau đó bỗng nhiên trong lòng chợt động, nhớ tới lời A Đạt nói
Cứng rắn như sắt
, con ngươi của dế nhũi - xoay tròn, liếc mắt nhìn A Đạt một cái, xoay người sang chỗ khác, quệt một búng máu rồng hung hăng xoa xuống dưới quần mình mấy cái......
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2