Chương 45: Bí mật hỏa xoa
Biên: A Lá
Hạ Á là một thợ săn sinh ra tại miền núi, sau khi săn được con mồi thì lột da róc xương, loại việc này đương nhiên làm thành thạo vô cùng. Có điều là dù sao thì cũng chưa từng đi săn một con rồng, cho nên đứng trước con quái vật to lớn ngay trước mặt, Hạ Á cũng phải khoa tay múa chân nửa ngày, suy tính xong phương án mới dám xuống tay.
Đầu tiên dùng hỏa xoa cắt lấy hơn mười miếng vảy trên thân rồng, kích thước long lân không hề nhỏ, ít nhất một miếng cũng phải lớn bằng cái chậu rửa mặt, Hạ Á ước chừng cắt lấy hơn ba mươi miếng mới dừng tay, vậy mà nhìn qua con rồng này cũng chẳng qua là mới chỉ cắt được một mảng nhỏ mà thôi.
Ngẩn người một lúc lâu, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một ý niệm kỳ quái!
Long lân giáp... Không phải là mài long lân ra rồi đính cùng một chỗ cho thành một khối hay sao? Tuy rằng lão tử không có loại công nghệ này, nhưng cũng có những biện pháp khác!
Đúng!
Ta lập tức cắt lấy một khối da to của nàng ra! Trên da rồng có phủ vảy, sau đó toàn bộ mặc ở trên người.
Đây chẳng phải chính là áo khoác da rồng được trang bị thêm long lân giáp hay sao?
Có biện pháp này rồi còn cần tìm ải nhân làm gì nữa?!
Hạ Á nghĩ thế bèn động thủ, hỏa xoa sắc bén trong tay, đáng thương cho con rồng nhất thời bị hắn cắt loạn xị ngậu cả lên.
Cắt đến lúc đầu ướt đẫm mồ hôi thì rốt cuộc cũng cắt ra được một tảng lớn da thịt từ vị trí bụng rồng. Mặt trên bao phủ một tầng long lân, có điều máu tươi đầm đìa khiến cho bộ dạng có chút tàn nhẫn. Bất quá Hạ Á đại gia hắn đến máu rồng cũng đã lau khắp người rồi, còn ngại ngần đám huyết tinh ấy sao?
Cười tủm tỉm nhìn khắp người mình một lượt, lại xoay xoay người mấy vòng, đột nhiên nhớ ra trong huyệt động còn có rất nhiều đá pha lê trong suốt. Hắn chạy thật nhanh vào, tìm vài khối lớn rồi đứng ngắm nghía...
Thân thể hắn cao lớn, lại mặc một lớp toàn là lân phiến ở trên người.
"Hả... Sao càng nhìn càng thấy giống một con cá mè hoa thế nhỉ? Xem này! Cá chẳng phải toàn thân đều là vảy sao..."
Thế này cũng thật quá khó coi. Hạ Á lập tức ngồi xuống, động thủ đem khối da này cắt ra. Rất nhanh liền làm thành một miếng bối tâm nhỏ trước ngực. Tuy rằng tạo hình cực kỳ thô lậu nhưng nếu mặc ở bên trong áo khoác thì từ bên ngoài cũng không thể nhìn thấy được.
"Ha ha! Ai nói lão tử là dế nhũi! Không cần tìm ải nhân cũng có thể làm ra một bộ long lân nội giáp rồi!"
Hạ Á hoa chân múa tay vui sướng.
Hắn khoái chí quá, quệt tay một cái trúng phải hỏa xoa đang cắm ở trên mặt đất, bộp một tiếng, nện ngay trúng chân hắn, dế nhũi vui quá hóa buồn, kêu thảm một tiếng, ôm chân nhảy vài bước, sau khi ngồi xuống, lại ý thức được có điều không ổn, bèn lôi hỏa xoa ra xem.
"Ủa? Sao càng ngày càng nặng thế nhỉ?"
Hạ Á vắt óc suy nghĩ.
Hỏa xoa này vốn trọng lượng cực kỳ nhẹ, dù sao cũng là dùng để cời lò, trọng lượng cũng không nặng. Trước đó, dựa vào một thân quái lực của Hạ Á, cầm ở trong tay chẳng khác gì nắm một que tăm, tuy rằng sắc bén nhưng dù sao cũng quá nhẹ, không thuận tay.
Nhưng hiện tại, cầm trong tay lại có chút cảm giác thỏa mãn đắc ý!
Phải biết rằng, Hạ Á vốn có thói quen dùng búa mấy chục cân!
Ý thức được hỏa xoa có biến hóa cổ quái, Hạ Á bản thân không tìm ra nguyên nhân, hắn ôm đầu suy nghĩ trong chốc lát, đoạn vác theo hỏa xoa tiến lại bên cạnh thây rồng, liếc mắt nhìn lên thân rồng định cắt lấy vài khối huyết nhục, tức thì không khỏi ngây dại!!
Mấy khối huyết nhục này mới rồi đều là dùng hỏa xoa cắt lấy, nhưng hiện tại vừa nhìn thì...
Toàn bộ đều biến thành thịt khô!! Tựa như phơi nắng phơi gió vài tháng vậy, một tí hơi nước cũng không có, làm khô quắt lại và bết thành khối!
"Không có máu?!" Hạ Á lập tức trong lòng sáng lên, ý thức ra được vấn đề!
Hắn lập tức đâm một lỗ trên người con rồng, nhìn thấy long huyết chảy ra, đem hỏa xoa thấm vào...
Quả nhiên! Long huyết kia khi vừa chạm vào hỏa xoa đã bị hút đi mất! Trên thanh hỏa xoa đến một vết máu cũng chẳng lưu lại! Cứ như là hỏa xoa đã biến thành một khối bọt biển vô hạn, máu vừa dính lên lập tức đã thẩm thấu vào bên trong!!
"Gặp quỷ!"
Hạ Á kinh hô một tiếng, theo bản năng cầm hỏa xoa lên nhẹ nhàng phóng đi...
Coong!!!
Một tiếng coong hùng hậu âm vang trong huyệt động, thanh âm này làm cho Hạ Á hoảng sợ!
Tiếng coong của hỏa xoa rõ ràng là có vài phần giống với tiếng hống của Đóa Lạp lúc trước từng nghe thấy!
Rồng ngâm?!!
Hắn cho dù không biết, nhưng cũng ý thức được vật trong tay này tuyệt đối là một thanh bảo bối, trong lòng vui sướng khó tả, không khỏi ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng!
"Trở lại Dã Hỏa trấn tìm một tay thợ rèn, bắt y rèn lại, đánh thành một thanh búa!!! Hiện tại bộ dạng này cũng quá sức khó coi! Làm gì có tuyệt đỉnh cao thủ nào lại vác theo một thanh hỏa xoa đi luận võ với người ta cơ chứ? Sẽ bị người ta cười đến rụng răng mất! Chế thành một thanh chiến phủ hoa lệ thì mới phù hợp với thân phận đại gia của ta!"
Hạ Á trong lòng nghĩ trên người mình mặc Long lân giáp, tay cầm chiến phủ, tạo hình uy phong lẫm lẫm mà không khỏi chảy nước miếng.
Hạ Á ở trong huyệt động đã quá lâu, bên ngoài kẻ đáng thương cùng Tatara cũng không thể kiên nhẫn thêm được nữa.
Mới vừa rồi lại thấy A Đạt một mình đi ra, cũng không chào hỏi hai người, chỉ gật gật đầu, cứ thế mà đi mất.
Kẻ đáng thương có chút lo lắng, định tiến vào trong huyệt động, nhưng Tatara bên cạnh thì nào dám?
Tatara vừa nhìn thấy cái đuôi kia thò ra ngoài huyệt động thì đã sợ đến nỗi muốn đái ra quần rồi, đôi chân dù có đánh chết cũng không chịu bước lên phía trước.
Kẻ đáng thương một mình chạy tới động khẩu, lại nghe thấy bên trong một tiếng rồng ngâm, nhất thời sợ tới mức chân mềm nhũn ra, đã có chút lo lắng, nhịn không được khẽ gọi một tiếng: "Hạ Á! Hạ Á, ngươi vẫn ổn chứ?"
Sau đó lại nghe thấy tiếng cười điên dại của dế nhũi.
Nàng thấy hoa mắt, bỗng thấy dế nhũi lao vọt ra. Kẻ đáng thương ánh mắt đảo qua nhìn Hạ Á, nhất thời hét lên một tiếng, mặt đỏ bừng lên, mau chóng xoay người sang chỗ khác, chạy như bay mà ra, chạy được vài bước, bộp một tiếng lại ngã trên mặt đất.
Nguyên lai Hạ Á đại gia mới vừa rồi mặc da rồng cảm thấy khó chịu, bèn sửa nó thành một kiện bối tâm, sau khi thay quần áo xong, cũng không cầm quần áo mặc lại. Đai lưng quần cũng quên thắt lên, xoay người lại, bước tới, dưới quần của quý đón gió đong đưa...
Kẻ đáng thương nào đã từng gặp qua loại chuyện này? Nhất thời sợ tới mức hoa dung thất sắc, quay mặt bỏ chạy.
Bên ngoài Tatara chạy nhanh đuổi theo nàng, vẻ mặt a dua biểu tình: "Điện hạ, ngài..."
Kẻ đáng thương thần sắc biến đổi, khẩn trương nhìn tên súc sinh này: "Ngươi! Ngươi quả nhiên nhận ra ta?!"
Tatara trên mặt nụ cười nở rộ như hoa cúc: "Điện hạ, ta là một ma pháp sư, lúc còn ở Aosiji Liya, ta từng ở bên trong đại giáo đường, từ rất xa đưa mắt nhìn ngài, lúc ấy ngài đang cùng Hoàng Trữ điện hạ rời đi... Tuy rằng chỉ nhìn thấy từ xa, nhưng dung nhan xinh đẹp của điện hạ ngài ta làm sao có thể quên được chứ..."
Kẻ đáng thương nghe thấy tiếng cười của Hạ Á trong huyệt động, thần sắc biến đổi, gắt gao bưng kín miệng Tatara, thấp giọng vội vàng nói: "Câm miệng! Đừng nói nữa!"
Nàng có chút lo lắng nhìn về phía huyệt động, miệng thở hổn hển, cắn răng khẽ nói: "Ngươi, ngươi tên gì?"
"Tatara! Ta tên là Tatara! Là Thổ hệ pháp sư cấp một, nguyện ý vì ngài cống hiến sức lực, thưa điện hạ!" Tatara trong lòng mừng như điên.
"Tốt lắm! Tatara." Kẻ đáng thương nheo ánh mắt lại, nàng giờ phút này trên mặt làm sao còn có nửa phần bộ dạng ủy khuất đáng thương thường thấy trước mặt Hạ Á nữa, con ngươi tự nhiên hiện lên một tia uy nghiêm bản năng: "Ngươi hãy nghe cho kỹ, Tatara pháp sư các hạ, về thân phận của ta, không cho ngươi nhắc tới trước mặt tên súc sinh kia! Một chữ cũng không cho nói! Còn nữa, hắn, hắn lâu nay vốn cho rằng ta là một nam nhân, cho nên ngươi... Ngươi hiểu chưa!"
Tatara đầu co rụt lại, nghĩ thầm: Thần của ta ơi! Nghĩ nàng là nam nhân ư? Mắt với mũi kiểu gì vậy? ! Chẳng lẽ cái tên tiểu tặc này thực sự là một kẻ ngu ngốc sao?
Nhưng lại nghĩ đến việc bản thân mình cư nhiên bị một tên ngu ngốc cướp bóc, trong lòng vô luận như thế nào cũng nghĩ không thông được.
"Ngươi có nghe thấy không!" Kẻ đáng thương có chút lo lắng.
"Vâng vâng vâng! Ta nhất định không nói!" Tatara lập tức trong lòng tự giác tìm ra một cái lý do: Nhất định là vị điện hạ này lo lắng tên tiểu tặc kia sẽ mơ ước sắc đẹp của nàng, cho nên mới giả dạng làm nam nhân! Ôi không xong! Ta cũng không thể tiết lộ bí mật được! Nếu không mà nói, cái tên tiểu tặc kia nảy lòng tham, vạn nhất điện hạ có điều gì... Ta chẳng phải là sẽ trở thành tội nhân hay sao!
Nghĩ đến việc một khi vị hoàng thất điện hạ này phải chịu nhục, chính mình sẽ bị truy cứu trách nhiệm tiết lộ thân phận...
Trước cọc thiêu tại Giáo đường, đao phủ nâng đao lên chặt xuống...
Tatara run lẩy bẩy: "Ta nhất định không nói! Nhất định không nói!!"
"Tốt lắm! Nếu ngươi dám nói ra, ta nhất định sẽ bảo ca ca ta giết ngươi! Cho đầu ngươi rơi xuống đất!" Kẻ đáng thương còn lo lắng, bổ sung thêm một câu uy hiếp.
"Ách... Nếu là ngài tự mình không cẩn thận tiết lộ thì sao?"
"Ta... Ta cũng tương tự cho đầu ngươi rơi xuống đất!"
"..." Tatara chớp ánh mắt, thầm thở dài trong lòng: "Điện hạ quả nhiên công chính nghiêm minh, khiến người ta tâm phục khẩu phục!"
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2