• 1,376

Chương 61: Trong doanh phu dân gặp cố nhân


Biên: A Lá
Đối với binh chủng như kỵ binh mà nói, đó là một sự vinh dự cùng với đãi ngộ lớn nhất.

Dựa theo tiêu chuẩn trước mắt của Byzantine đế quốc, một kỵ binh tiêu phí tiền bạc hơn xa so với một bộ binh, ít nhất gấp bảy lần - đây là so sánh với bộ binh trọng giáp. Nếu là bộ binh bình thường, loại chênh lệch này càng phải lớn hơn đến mười lần.

Đầu tiên mà nói, thân là kỵ binh, tố chất thân thể phải hơn hẳn bộ binh. Một kỵ binh chính thức là phải tinh thông thuật cỡi ngựa cùng với khả năng tác chiến nhanh. Người am hiểu một loại tài nghệ, so với một lao động giá rẻ thì cao giá hơn không ít, đạo lý này đặt ở bất cứ nơi nào, thế giới nào thì cũng đều giống nhau.

Tiếp theo, trang bị vũ khí của kỵ binh so với trang bị của bộ binh thì tiêu phí lớn hơn - Vô luận như thế nào, một thanh kỵ thương dài đến bốn thước so với một thanh cự kiếm hai lưỡi chỉ có một thước thì phải tiêu phí một lượng sắt lớn hơn rất nhiều.

Sau đó, còn có ngựa! Một chiến mã thượng đẳng, lượng thức ăn gia súc tiêu hao thường ngày thậm chí so với lương thực của một bộ binh bình thường thì còn đắt hơn! Dù sao một bộ binh bình thường chỉ cần dùng thức ăn không có độc là có thể lấp đầy bụng. Nhưng với chiến mã mà nói, nếu ăn thức ăn gia súc không tốt, như vậy sẽ không có khí lực, vô lực chạy trốn, năng lực vận chuyển giảm thấp, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức chiến đấu.

Cuối cùng, chính là hỗ trợ!
Hỗ trợ đối với kỵ binh mà nói, đó là một thứ không thể thiếu. Đối với một kỵ binh đủ tư cách mà nói, tuyệt đại đa số thời gian đều tiêu phí ở việc rèn luyện thuật cỡi ngựa, luyện tập kỹ xảo ám sát và tác chiến, lập trận giả, vân vân... Dưới tình huống như thế, ngươi không thể trông cậy vào kỵ binh tự mình mỗi ngày chăm sóc chiến mã, lau rửa, tu bổ vũ khí hao tổn, vân vân các loại công tác.

Loại chế độ cấp bậc nghiêm ngặt này ở Byzantine đế quốc, người hỗ trợ kỵ binh tác chiến chiếm cứ một vị trí không thể thiếu. Địa vị của người hỗ trợ, thậm chí so với phụ binh bình thường còn cao hơn một chút. Nói như vậy là bởi vì, người hỗ trợ còn phải phải am hiểu cách chăm sóc ngựa, đơn giản tu bổ trang bị vũ khí. Một ít hỗ trợ cao cấp còn phải biết một chút thuật cỡi ngựa cơ bản, thậm chí còn phải hỗ trợ trang bị vũ khí của lên mình ngựa, ở trên chiến trường phụ trợ kỵ binh cộng đồng tác chiến.

Hạ Á được tính là một trường hợp đặc biệt, bởi vì bản thân hắn có sức chiến đấu không bình thường. Nếu hắn chính là một người bình thường, thì tuyệt đối không có cơ hội trực tiếp trở thành chính binh. Phần lớn bộ phận kỵ binh đều là từ phụ binh cơ bản nhất phát triển lên, cũng có một chút là từ trước kia đảm nhiệm hỗ trợ, một thời gian ngắn sau được thăng lên thành kỵ binh.

--------
Nơi binh đoàn kỵ binh số mười ba dừng chân, nhìn về hướng Nam, ước chừng ngoài hai dặm chính là phụ doanh. Đóng quân nơi này chính là binh đoàn phụ trợ trực thuộc binh đoàn kỵ binh số mười ba, gồm phụ binh hộ vệ, hậu cần, đồ quân nhu, còn có dân phu doanh, …

Trong đó, mỗi một nhóm người đều là ở trước khi chiến tranh được lâm thời điều động tới.

Dân phu doanh nằm ở phía ngoài cùng, thời điểm khi đi vào nơi này, liền thấy một đội tráng đinh cùng thợ thủ công đang tập luyện, khuân vác từng bao từng bao quân lương, từng bó từng bó tên lớn, còn có mấy cái hòm gỗ lớn vận chuyển đao kiếm, vũ khí vân vân. Những dân phu này mỗi người đều sắc mặt nghiêm túc, bên cạnh còn có binh lính Byzantine tay ấn chuôi kiếm dùng ánh mắt lạnh lùng ở một bên giám sát.

Có thể tưởng tượng, nhóm dân phu bên trong này cũng không phải tự nguyện gia nhập quân đội mà tới -- loại chuyện này ở bên trong quân đội là rất bình thường.

Mà cho dù là tự nguyện được chiêu mộ tới, vào thời điểm khi chiến tranh sắp sửa bắt đầu, cũng không ít người sẽ vì khủng hoảng mà bỏ trốn.

Những dân phu này đều là mặt xám mày tro, trên người mặc áo choàng đầy bụi bẩn. Khi Hạ Á cùng Khải Văn tới đây, Khải Văn lập tức tìm tới nơi ở của một vị quan quân nhu mập mạp. Có thể nhìn ra, Khải Văn cùng với hắn quen biết đã lâu. Đối mặt thân binh bên người tướng quân, vị quan quân nhu mập mạp này biểu hiện ra một bộ dáng nịnh bợ rõ ràng. Bất quá, Khải Văn có thái độ rất lạnh nhạt và khinh thường với hắn, lời nói có một mùi vị chán ghét khó có thể che dấu.

Vị quan quân mập mạp này, da mặt dầy ngoài dự đoán của mọi người, đối với biểu tình khinh thường trên gương mặt Khải Văn hoàn toàn coi như không nhìn thấy. Vẫn một bộ dáng cung kính tươi cười, sau khi nghe rõ ý đồ đến của Khải Văn, hắn lập tức a dua, cười nói: "Nguyên lai là chọn lựa hỗ trợ... Xin yên tâm, chúng ta vừa mới chiêu mộ được một đám không tồi, trong đó còn có một vài gã thợ rèn am hiểu công nghệ, còn có mấy tên chăn nuôi ngựa, đó đều là những hỗ trợ có hạng. Ta sẽ mang bọn ngươi đi chọn lựa."

Khải Văn có chút bất mãn: "Người vừa tới sao đã có thể trở thành hỗ trợ? Phụ binh doanh chẳng lẽ không thể tìm người thích hợp sao?"

Trên mặt vị quan quân mập mạp lộ ra biểu tình khó khăn: "Việc này... Nhiệm vụ hộ tống của đội vận chuyển rất nặng nề, phụ binh doanh nhân thủ vốn cũng rất..."

Hạ Á cười cười, phát biểu ý kiến: "Không quan hệ, dân phu thì dân phu a. Dù sao, ta cũng không cần hỗ trợ đi theo giúp ta cùng tác chiến trên chiến trường, chỉ cần có thể chăm sóc ngựa là tốt rồi."

Nhớ tới biểu hiện chiến đấu cường đại của Hạ Á, Khải Văn liền bình tĩnh trở lại. Hắn miễn cưỡng gật đầu đồng ý, lại bổ sung thêm một câu: "Tốt nhất là tìm một tên thợ rèn có tay nghề. Nếu không, một khi vũ khí bị tổn hại thì sẽ rất phiền toái."

Vị quan quân mập mạp liền đi ở phía trước dẫn đường, Hạ Á cùng với Khải Văn theo ở phía sau. Đi trên đường, Hạ Á nhịn không được thấp giọng hỏi: "Ngươi rất chán ghét tên kia sao?"

Khải Văn nhìn bóng dáng mập mạp ở phía trước, thấp giọng cười lạnh, nói: "Hừ, người ở chỗ quân nhu, hơn phân nửa đều là một ít sâu mọt cùng với chuột tham lam. Quân tư của chúng ta, trang bị vũ khí, thậm chí cả quân lương, phàm là qua tay những tên này sẽ bị thâm thụt một phần!"

Hạ Á có chút ngạc nhiên: "Ở thập tam kỵ binh binh đoàn đều đã có loại chuyện này? Chẳng lẽ tướng quân cũng không hỏi đến sao?"

Khải Văn liếc mắt nhìn Hạ Á một cái, bật cười nói: "Xem ra ngươi thật sự phải học tập quy củ của quân đội thật giỏi một chút." Dừng nói một chút, hắn thở dài: "Bên quân nhu mặc dù trên danh nghĩa là lệ thuộc vào quân đội, nhưng cũng không chịu sự quản lý trực tiếp của bộ đội tác chiến. Hết thảy quân nhu hậu cần, đều là tự hình thành hệ thống, chịu sử quản lý trực tiếp từ Thống soái bộ quân hậu cần của đế quốc. Mỗi một chi quân đội chính quy của đế quốc, ví dụ như binh đoàn bậc nhất là chúng ta, cũng sẽ có được hậu cần vận chuyển doanh của chính mình, nhưng chỉ phụ trách vận chuyển mà thôi. Ở thời kì chiến tranh, sẽ thành lập đại doanh chiến khu chuyên môn hậu cần, phụ trách cung cấp tất cả quân nhu cho bộ đội. Phòng quân lương cùng với vật tư của bộ đội chỉ đủ dùng trong nửa tháng, cần bên hậu cần không ngừng bổ sung vận chuyển... Quân đội không muốn để cho chúng ta tàng trữ vật tư quá nhiều ..." Hắn đè thấp thanh âm vài phần, nói: "Đây là truyền thống của quân đội Byzantine đế quốc. Nghe nói, thể chế như vậy là vì phòng ngừa quân đội làm phản! Một chi quân đội chỉ được cấp lương thực trong nửa tháng, sẽ rất khó làm phản!"

Nhìn bóng dáng quan quân mập mạp ở phía trước, đương khi cái mông mập mạp của hắn không ngừng xoay qua xoay lại, Khải Văn có chút hận, nghiến răng nói: "Nhìn cái mông của hắn tựa như một con heo, ngày thường cũng không biết tham lam đến mức nào! Hừ... Nhưng là bọn chúng thuộc loại bộ chiến khu hậu cần, tướng quân cũng không cách nào áp chế được bọn chúng, chỉ có cách tìm thời điểm bọn chúng lộ ra sơ hở mà giết một người, răn trăm người. Nhưng hệ thống hậu cần của đế quốc từ trước tới nay vốn đã rất thịnh hành tham ô... Hừ, hiện tại đại thần bộ quân nhu hậu cần của đế quốc chính là Bá tước Mạc Lý Nhã Khắc, chính là tham quan lớn nhất đế quốc!! Thủ trưởng lớn nhất ở phía trên đều là tham quan, người phía dưới tự nhiên đều là học theo!"

Nhìn bộ dáng của Hạ Á như có điều suy nghĩ, Khải Văn thở dài: "Ngươi đừng xem người kia đối với chúng ta có vẻ rất khách khí, đó là bởi vì chúng ta là thân binh của tướng quân. Hơn nữa, tháng trước tướng quân vừa mới tìm được một cơ hội đem một con chuột ở bộ hậu cần trực tiếp giết chết. Chúng ta là quân vương bài của đế quốc, những tên kia khiếp sợ uy phong của tướng quân nên mới không dám lỗ mãng, việc tham ô vì vậy mà khôn ngoan thu liễm."

Hạ Á không nói lời nào, nhưng trong lòng hồi tưởng lại trong sách của lão gia nầy từng viết về một nội dung...

Chỉ huy hậu cần tiếp tế, tiếp viện và bộ đội tác chiến tên là Cát Ly, đích thật đã viết trong sách đúng như vậy, là một biện pháp hữu hiệu để phòng ngừa tướng lãnh quân đội quyền lực quá lớn mà sinh ra phản loạn,. Nhưng, vì cái gì còn có thể tạo thành hiện tượng như vậy?

"Chẳng lẽ... Tham ô quân tư, chỗ quân pháp cũng không quản sao?" Hạ Á rốt cục nhịn không được hỏi.

"Bá tước Mặc Lý Nhã Khắc với hoàng đế bệ hạ có quan hệ thông gia, chỗ quân pháp nào dám trêu chọc hắn? Tham quan lớn nhất mà không ai dám truy cứu, người phía dưới tự nhiên cũng không biết sợ hãi." Khải Văn hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Hạ Á một cái: "Không nói những lời này nữa, miễn cho gặp phiền toái."

Quả nhiên, Khải Văn nói rất đúng. Tên quan quân mập mạp này mặc dù ngoài mặt là một dáng vẻ khiêm tốn cung kính, nhưng đã có chút bằng mặt không bằng lòng.

Hắn dẫn Khải Văn cùng Hạ Á đi vào một nơi dừng chân ở dân phu doanh, nhìn tầm hơn một trăm dân phu tụ tập ở trước mặt – đám người này cũng không biết là được tuyển mộ từ đâu tới, một đám mặt xám mày tro, ánh mắt chết lặng, trống rỗng mà dại ra... Mà quan trong hơn là, đám người này chủ yếu toàn lão già và trẻ nhỏ, có vài tên tráng niên thì lại nhìn có vẻ chậm hiểu ...

Khải Văn lúc này liền tỏ vẻ bất mãn, cả giận nói: "Đây là ngươi nói chọn người thích hợp?"

Trên mặt tên quan quân mập mạp lộ vẻ tươi cười, trong ánh mắt lại hiện lên một tia quái dị: "Đương nhiên! Đừng xem bọn hắn ngu ngốc, nhưng là lại rất thành thật, tuyệt đối sẽ không chạy trốn!"

"Hỗn đản!" Khải Văn mặt mày nhăn lại, trên mặt lộ ra sát khí dữ tợn: "Ngươi ở đùa giỡn ta sao? Ta muốn chính là hỗ trợ đủ tư cách! Mấy người kia sao có thể đảm nhiệm? Chiến mã của kỵ binh làm sao dám giao cho người như thế chiếu cố?"

"Bọn họ đều là nông phu, từng có kinh nghiệm nuôi nấng súc vật, hẳn là không có vấn đề." Tên quan quân mập mạp mở tay ra: "Ta đã nói rồi, hiện tại nhân thủ rất ít, ta cũng không có biện pháp nào khác."

Khải Văn liền muốn phát tác, Hạ Á ở bên cạnh trong lòng cũng rất giận dữ - tính tình của dế nhũi cũng không quá tốt, hai bàn tay đã nắm chặt lại, run run kiềm chế, chỉ chờ Khải Văn nói một tiếng, hắn sẽ cho tên quan quân béo này một trận no đòn.

Nhưng vừa lúc đó, bên cạnh truyền đến một tiếng hét thảm.

"A!! Đừng đánh ta! Đừng đánh ta! Ta không bao giờ ... chạy nữa!!"

Tiếng kêu la thê thảm mang theo tiếng khóc nức nở. Nhìn lại về phía phát ra thanh âm, liền thấy một tên gầy yếu mặc áo choàng rách bị hai gã binh lính quân nhu đá một cước lăn trên mặt đất. Một sĩ binh trong tay giơ roi quát mắng, roi không ngừng quất..

Áo choàng trên người tên gầy yếu có vài vết rách, tóc rối bù, cổ họng liều mạng kêu la. Hai tay trên mặt đất liều mạng cào tiến về phía trước, nhưng roi lại không ngừng dừng ở trên lưng của hắn.

Người kia bỗng nhiên liếc mắt một cái, nhìn thấy Hạ Á đứng ở cách đó không xa, trong đôi mắt nhất thời lóe sáng, phấn khởi dùng tất cả khí lực nhảy dựng lên, phi nhanh tới, hét lớn: "Hạ Á! Hạ Á lão gia! Là ta, là ta a! Ôi! Cứu mạng, mau cứu cứu ta!!"

Hắn mới kêu xong, đã bị binh lính ở phía sau vượt qua đá cho một cước làm bị ngã, sau đó ở trên mặt đất mà lăn lộn.

Hạ Á sửng sốt một chút, chạy nhanh tới, đẩy hai tên binh lính ra, nhìn người kia...

"A? Là ngươi?" Hạ Á trừng lớn tròng mắt.

"Là ta! Là ta, là ta a Hạ Á lão gia! Ta là Tatara..." Tên gầy đáng thương này trên mặt nước mũi nước mắt bết thành một vệt dài.

Đó chính là vị ma pháp sư tiên sinh đáng thương bị Hạ Á bán đi để đổi lấy một đồng kim tệ. Cũng không biết hắn sao lại nghèo túng tới mức mà phải tới dân phu doanh này...

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.