Chương 63: Chuẩn bị trước chiến tranh
Biên: A Lá
"Chắn! Phải! Chắn! Trái! Tiếp theo! Đỡ tiếp! Chú ý bước chân của ngươi! Đừng có chỉ biết lui về phía sau! Lợi dụng bước chân của ngươi! Đúng! Tiếp tục!"
Tiếng nói hùng hậu của Khải Văn vang lên, trong tay của hắn giơ một cây búa gỗ hướng Hạ Á bắt đầu công kích. Trong tay Hạ Á đồng dạng là một cây rìu gỗ, chỉ có điều cán rìu lại kéo dài, ước chừng khoảng hơn một thước.
Hạ Á bình tĩnh, ngăn cản công kích của Khải Văn. Tốc độ công kích của Khải Văn cũng không tính quá nhanh, hai người đều thu liễm lực lượng, luyện tập như vậy đã tiến hành suốt mấy giờ, bộ tóc đen của Hạ Á đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, bết thành một chùm dán ở trên trán. Khải Văn cũng thở hồng hộc, trên chiếc đầu trụi lủi không một cọng tóc tràn đầy mồ hôi.
Hai người qua lại tiến thối, một công một thủ, vũ khí bằng gỗ trong tay va chạm hơn mười lần nữa. Rốt cục, Khải Văn đột nhiên cất bước, thân thể thoáng ép xuống, khom người tiến lên, một búa đập vào trên đùi Hạ Á, sau đó lập tức hướng lên trên, đem rìu gỗ trong tay Hạ Á đánh bay!
"Dừng!" Khải Văn thở hắt ra, ý bảo Hạ Á nhặt rìu lên, sau đó ngẩng cái đầu trọc nhìn Hạ Á, da mặt bởi vì kịch liệt vận động mà trở thành ửng hồng, thở dốc một lát, cười khổ nói: "Tốt lắm, lần này ngươi cản được ta hai mươi bảy lần, ta chỉ đánh trúng ngươi ba lần."
Bên cạnh lập tức truyền đến một loạt tiếng huýt sáo cùng với thanh âm ầm ĩ lên. Xung quanh đã tụ tập hơn mười binh lính vây xem, trong đó âm thanh huýt sao chính là phát ra từ tên Tạp Thác giảo hoạt, hắn vỗ tay cười to nói: "Hay lắm, Hạ Á! Ngươi quả thật không tồi!" Lập tức, Tạp Thác cười tủm tỉm, vươn tay nói với đồng bọn ở bên cạnh: "Trả tiền, trả tiền! Nhanh lên, không được trốn!"
Một nhóm thân binh kẻ cười kẻ mắng, móc ra hoặc nhiều hoặc ít tiền đồng, tiền bạc linh tinh.
"Khải Văn, ngươi không ăn sáng sao! Đánh đấm yếu thế! Hại lão tử lại thua tiền!"
"Hạ Á, con mẹ nó ngươi thật không phải là loài người! Ta thua tiền cần phải ghi sổ cho ngươi! Ha ha! Lần sau phát quân lương ngươi phải mời mọi người uống rượu!"
Như vậy việc luyện tập đã tiến hành được ba ngày.
Lần trước chấp hành nhiệm vụ thám báo trinh sát, Hạ Á bày ra ra sức chiến đấu cường đại, khiến cho Khải Văn trong lòng có chút khâm phục. Hai người ở chung một cái lều trại, có thời gian rảnh luận bàn luyện võ, Khải Văn liền phát hiện Hạ Á một chỗ thiếu hụt cực lớn: Thời điểm khi hắn đánh nhau, hoàn toàn là dựa vào lực lượng mạnh mẽ cùng với tố chất thân thể siêu cường để bắt nạt kẻ khác. Còn nói đến vũ kỹ, hắn quả thực chính là - đánh loạn xạ!
Đương nhiên, loại đánh loạn xạ này cũng không phải là do vũ kỹ của Hạ Á kém - Thật ra hoàn toàn ngược lại, thủ đoạn công kích của hắn cực kỳ lợi hại, nhất là một bộ "Phách sài phủ pháp" thi triển ra, lấy thực lực không tầm thường như Khải Văn mà còn không thể ngăn cản. Chiêu thức quả thực rất quỷ dị khó lường, rõ ràng là phủ kỹ chuyên môn để giết người, lại được Hạ Á thi triển đến mức xuất quỷ nhập thần! Khải Văn đã đạt tới thực lực bậc trung giai võ sĩ, mà cũng ngăn không được mấy phủ của Hạ Á.
Hạ Á cho dù có ngốc, cũng hiểu được bộ "Phá sát thiên quân" lão gia hỏa dạy cho mình kia tuyệt đối là một loại phủ kỹ cực lợi hại.
Nhưng tương phản với chiêu số công kích của Hạ Á, năng lực phòng thủ của hắn quả thực là thấp tới cực điểm!
Điều này cũng không thể trách hắn, bởi vì khi lão gia hỏa còn sống vốn không thật dạy cho hắn vũ kỹ một cách có hệ thống - Bộ phủ kỹ "Phá sát thiên quân" kia là dạy cho hắn để chặt củi bằng các động tác đâm, chém chặt. Về phần vũ kỹ phòng ngự, Hạ Á căn bản là chưa bao giờ luyện qua!
Trong quá khứ, mỗi khi đối địch, hắn đều dựa vào tố chất thân thể cường hãn cùng với phản ứng nhanh nhẹn luyện thành khi trải qua những cuộc chiến với dã thú ở trên núi để ứng phó - Nhưng đó dù sao chỉ là cực hạn về phản ứng bản năng của hắn, chứ không phải hệ thống chiêu thức phòng ngự thông qua học tập.
Chỉ biết tiến công mà không phòng thủ như vậy thì ở trên chiến trường sẽ không thể sinh tồn lâu dài - Khải Văn còn không biết Hạ Á có được thể chất siêu cường do long huyết cường hóa, nhưng ngay cả khi có thể chất được long huyết cường hóa cũng không phải vạn năng. Một đối thủ có đấu khí cấp bậc trung giai, là có thể công phá phòng ngự thân thể của Hạ Á!
Cho nên, kỹ xảo phòng thủ tầm gần chính là chỗ thiếu hụt lớn nhất của Hạ Á. Nếu gặp đối thủ bình thường, hắn còn có thể an toàn một chút, nhưng gặp phải cường địch, hắn sẽ lâm vào khốn cảnh. Ít nhất trong lòng Hạ Á hiểu rất rõ, lần trước gặp Ám Dạ Ngự Lâm, nếu không phải nhờ có khối ma pháp tinh thể mà lão gia hỏa lưu lại mình bỗng nhiên bùng nổ, thì hiện tại mình đã biến thành một đống xương khô nằm trên Dã Hỏa Nguyên rồi.
Khải Văn rất nhiệt tình, bắt đầu truyền thụ cho Hạ Á một ít kỹ xảo tác chiến cơ bản, mà trọng điểm huấn luyện là chiêu thức phòng ngự cho Hạ Á. Hai người trong khi đối luyện, không dùng đấu khí cùng với lực lượng chân chính, mà chỉ thuần túy luyện tập chiêu thức.
Lúc mới bắt đầu, Hạ Á nếu không dựa vào lực lượng kì quái của cơ thể, nhiều nhất hai ba chiêu sẽ bị Khải Văn đánh rớt vũ khí, sau đó bộ vị yếu hại trên người rất nhanh sẽ bị đánh trúng. Ngày đầu tiên, Hạ Á bị giáo huấn thật sự rất thảm. Hắn bị Khải Văn đánh đập làm đầu nổi đầy cục u - điều này làm cho lúc hai người đối luyện, làm nhóm thân binh đội thân vệ đứng xem ở bên cạnh cười ha ha - bởi vì từ đầu tới cuối, quả thực là Hạ Á đơn phương bị ăn đòn.
Ban đêm, Hạ Á cơ hồ không ngủ chút nào, trong đầu hồi tưởng lại chiêu số tấn công ban ngày Khải Văn thi triển ra, còn có kỹ xảo phòng ngự mà hắn giảng giải cho mình. Mãi cho đến hừng sáng, Khải Văn vừa tỉnh ngủ, đã thấy chiến hữu này đang ngồi ở trên giường, hai mắt hồng hồng ngẩn người.
Ngày hôm sau thử luyện, Hạ Á tiến bộ một cách vượt bậc, dưới công kích của Khải Văn, hắn ước chừng có thể kiên trì hơn mười phút mới bị đánh trúng chỗ yếu hại - Tình huống như vậy lập tức hấp dẫn đám thân binh khác đang thao luyện. Mọi người lập tức lần lượt cử ra một người đảm đương vị trí trọng tài. Những người còn lại thì cá cược với nhau, cược xem dưới sự công kích của Khải Văn, Hạ Á có thể kiên trì bao lâu.
Tuy rằng bị mọi người giễu cợt, nhưng Hạ Á hiểu rất rõ những giễu cợt đó là thiện ý, là tràn ngập thiện ý trêu chọc dành cho chiến hữu. Hơn nữa, đó cũng là một tín hiệu không tồi: Ít nhất đại biểu hắn bắt đầu được tập thể này tiếp nhận.
Sau lần hành động thám báo đó, khi trở về Khải Văn cũng không che dấu việc Hạ Á từng đã cứu mình một mạng, hơn nữa nam tử đầu trọc này tính tình rất ngay thẳng, cũng biểu đạt sự coi trọng với Hạ Á. Được người rất có uy tín ở thân vệ đội là Khải Văn trợ giúp, Hạ Á rất nhanh đã được các thân binh khác tiếp nạp, hơn nữa tính tình hắn cũng rất hào sảng. Tính cách như vậy, ở quân đội sẽ rất dễ được mọi người tiếp nhận.
Ngày tập luyện hôm sau, trong lần đối chiến cuối cùng, Hạ Á chẳng những chặn được toàn bộ công kích của Khải Văn, còn phản kích, đánh trúng được Khải Văn một lần. Mặc dù không phải chỗ yếu hại, nhưng đối với mọi người mà nói, đây đã là tiến bộ rất kinh người - Tất cả mọi người ý thức được, gã tiểu tử này cũng có chút tài cán!
Ngày thứ ba tập luyện hấp dẫn càng nhiều người. Thậm chí sau đó, một ít thân binh có vũ kỹ cao minh bắt đầu tự nguyện cùng với Khải Văn thay phiên nhau đối chiến với Hạ Á - như lời nói của Tạp Thác, chính là miễn phí hung hăng ngược đãi tên Chim non này.
"Ngươi quá mức khẩn trương, quá mức chú ý quy tắc di chuyển mà quên động tác tay. Phải biến nó thành bản năng của ngươi, nếu ngươi cứ cố suy nghĩ, sau đó mới tiến hành động tác, khó tránh khỏi sẽ chậm một chút." Khải Văn thật sự giảng thuật kinh nghiệm của bản thân mình.
"Tốt lắm, Khải Văn, ngươi nhất định là trong ở số lần quy định mà đánh bay được vũ khí của Hạ Á nên thẹn quá hóa giận, ha ha ha ha!" Ở bên cạnh, một hán tử có dáng người rất cao lớn, khôi ngô nhếch miệng cười lớn.
"Shaerba, ngươi câm miệng cho lão tử." Khải Văn cười mắng một câu: "Có bản lĩnh thì ngươi tự mình đấu với Hạ Á xem!"
"Ta? Ta mặc kệ! Ta cũng không có ham mê đấu sức với một con trâu." Tráng hán kia sờ sờ cằm - Hắn là Shaerba, cũng là một thành viên của đội thân binh. Trước khi Hạ Á đến, hắn được công nhận là đại lực sĩ mạnh nhất của đội thân vệ. Nhưng một ngày trước, lúc buổi tối hắn cùng với Hạ Á tiến hành rồi một hồi đọ sức công bình, thiếu chút nữa bị Hạ Á bẻ gãy mấy cái xương sườn, liền chịu phục nhận thua.
So về khí lực, loài người như hắn xem ra là kém xa so với tên quái thú kia.
Ba ngày sau, Hạ Á đã được đại đa số thân binh xem như đồng đội, điều này tự nhiên có công lao không nhỏ của Khải Văn.
----
Mặc dù không thể sử dụng sức mạnh, nhưng mỗi ngày khi luyện tập chấm dứt, Hạ Á mệt đến mức quần áo toàn thân bị mồ hôi làm ướt đẫm, cả người phảng phất như vừa từ trong nước đi ra.
Nhìn Hạ Á về tới lều trại, trong lòng Tatara oán thầm: Chỉ mong hắn bị đánh đến mức đầu đầy cục u mới tốt. Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt lại chạy nhanh ra ngoài, cung kính tươi cười nghênh đón: "Hạ Á lão gia, ngài đã trở về..."
Hạ Á trực tiếp đem rìu gỗ ném cho Tatara. Mặc dù là bằng gỗ, nhưng thanh rìu lớn cũng thiếu chút làm Tatara bị ngã xuống. Hắn miễn cưỡng ôm lấy cây rìu, thất tha thất thểu đi theo Hạ Á.
"Đi chuẩn bị nước đi, ta muốn tắm rửa... Còn có, Mã Uy đâu? Đêm nay đến lượt ta tuần tra... Đừng quên lau khô áo giáp của ta." Hạ Á ném mình lên giường, mệt đến mức chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều như rã rời.
Tatara liền chạy ra ngoài, trên mặt lại lập tức liền biến thành căm giận bất bình. Hắn cầm lấy một cái bàn chải lớn đặt ở góc tường, lôi ra một bộ trọng giáp kị binh, thật cẩn thận cọ rửa tro bụi ở trên mặt, sau đó cẩn thận tra dầu trơn ở những khớp nối của áo giáp. Đáng thương cho vị ma pháp sư này, bụi bám đầy người, mặt xám mày tro, trong lòng vì vận mệnh bất công của mình mà thầm chửi mắng không thôi.
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2