Chương 4825: Muốn làm mặt đen 2
-
Linh Vũ Thiên Hạ
- Vũ Phong
- 1510 chữ
- 2020-05-09 03:40:30
Số từ: 1502
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Sau khi trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, Phong Hành Thiên chủ lại nhìn qua Lục Thiếu Du mỉm cười, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua khiến cho nụ cười nhìn như cười như không, hắn nói:
- Ngươi thực sự không có cách gì sao? Bất quá ta đã từng nói với các đại thế giới, lần này tuy rằng Thượng Thanh thế giới lấy được năm tòa Hồng Hoang điện, thế nhưng đại bộ phận trong đó đều là người Phi Linh môn ngươi đoạt được. Ngươi lại là chưởng môn của Phi Linh môn, lại là sư đệ của Hoàng Phủ minh chủ của Chiến Thiên liên minh, cho nên tất cả đều do ngươi làm chủ, ta cũng không quản được bao nhiêu.
- Cái gì?
Lục Thiếu Du nghe vậy lập tức ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào trên người Phong Hành Thiên chủ, Phong Hành Thiên chủ này làm vậy không thể nghi ngờ là muốn tìm sự yên tĩnh, thế nhưng lại khiến hắn trở thành bia đỡ đạn, ném hắn lên đầu sóng ngọn gió.
Băng Thiên gật gật đầu, sau đó nói với Lục Thiếu Du:
- Đúng vậy, Phong Hành lão ca đã hẹn các đại biểu của các Đại thế giới sáng sớm ngày mai tụ tập trong đại điện của Phong gia trong mật địa Thiên giới. Sau đó sẽ do ngươi quyết định danh ngạch của Hồng Hoang điện.
- Bà mẹ nó, chuyện này đâu liên quan tới ta?
Lục Thiếu Du nghe vậy sắc mặt lập tức khó coi, không ngờ hắn lại bị hai người này bán. Phong Hành Thiên chủ không muốn ra mặt, lại để cho hắn đi làm ác nhân.
- Hồng Hoang điện là do ngươi đoạt, ngươi cũng biết quan hệ của các Đại thế giới trong Thương Khung minh a. Cho nên lúc này để cho ngươi đi sắp xếp sẽ đỡ hơn một ít. Ta tin rằng ngươi có thể hoàn thành tốt.
Phong Hành Thiên chủ nhìn về phía Lục Thiếu Du cười cười, nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Lục Thiếu Du hắn vô cùng thỏa mãn, dường như báo thù được vậy.
Lục Thiếu Du nhìn hai người Phong Hành Thiên chủ và Băng Thiên, lập tức bất đắc dĩ, ánh mắt chấn động, mở miệng hỏi:
- Nói như vậy ta không còn lựa chọn nào khác?
Trên khuôn mặt già nua của Phong Hành Thiên chủ nở nụ cười như hoa, nhìn qua Lục Thiếu Du nói:
- Ngươi cũng có thể hiểu như vậy, người tài giỏi quả nhiên có rất nhiều việc phải làm. Việc liên quan tới cả Thượng Thanh thế giới để cho ngươi ra mặt là hợp lý nhất.
Lục Thiếu Du lập tức trừng mắt nhìn Phong Hành Thiên chủ, sau đó trầm tư một hồi, nói:
- Việc này để cho ta ra mặt cũng được, bất quá có điều ta phải nói trước. Tất cả mọi chuyện từ giờ trở đi do ta sắp xếp, danh ngạch của năm tòa Hồng Hoang điện đều do ta tính toán, nếu như không được thì việc này ta sẽ mặc kệ. Dù sao ta tin rằng đến lúc đó người mà các Đại thế giới tìm tới là các ngươi mà không phải là ta.
- Cái này..
Phong Hành Thiên chủ và Băng Thiên nhìn nhua, sau đó Phong Hành Thiên chủ nhìn qua Lục Thiếu Du, khẽ cắn môi nói:
- Tốt, tất cả đều do ngươi làm chủ.
- Tốt, ta đi trước.
Lục Thiếu Du đứng dậy, sau khi giận dữ trừng mắt nhìn hai người Băng Thiên, Phong Hành Thiên chủ rồi nghênh ngang rời đi. Bị người bán một lần khiến cho tâm tình Lục Thiếu Du có chút khó chịu. Khó trách người ta thường nói gừng càng già càng cay. Quả thực là như vậy.
- Phong Hành lão ca, huynh nói xem Lục Thiếu Du sẽ làm thế nào. Chậc chậc, việc này vô cùng lớn, vạn nhất Lục Thiếu Du dây dưa với nhiều lão hồ ly như vậy lại không công mà xuất danh ngạch ra, chúng ta làm như vậy là được mà không bù mất a.
Hít.
PHong Hành Thiên chủ hít sâu một hơi, sau đó nói:
- Yên tâm đi, tiểu tử kia cái gì cũng muốn, cái gì cũng ăn. Thế nhưng chỉ có một thứ hắn không ăn duy nhất là thiệt thòi, từ sau khi tiểu tử này tiến vào mật địa Thiên giới, qua nhiều năm như vậy hắn đã từng bị thua thiệt lần nào chưa? Những lão hồ ly của các Đại thiên thế giới tới đây chưa chắc tiểu tử này đã chịu thiệt thòi. Chúng ta cũng không nỡ ném danh ngạch ra ngoài, tiểu tử này so với chúng ta còn keo kiệt hơn, cho nên sẽ không làm chuyện chịu thiệt. Cho nên ngươi có thể yên tâm được rồi.
Băng Thiên nghe vậy vẫn có chút không yên lòng, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, nói:- Mặc dù là như vậy, thế nhưng sáng sớm ngày mai Thiếu Du phải đối mặt với cả Thương Khung minh, đám người này không bình thường a. Một đống cáo già, người bình thường ở trước mặt những khí thế kia sợ rằng đã bị áp chế rồi.
- Ngươi cảm thấy tiểu tử kia sẽ bị dọa sợ sao?
Phong Hành Thiên chủ nhìn qua Băng Thiên mỉm cười:
- Đống cáo già kia a, chúng ta không tện nói thẳng, thế nhưng tiểu tử kia thì lại khác, tóm lại cứ để cho tiểu tử kia đi xử lý đi thôi.
Vào đêm, cảm giác mát mẻ từ trong không khí khuếch tán, từng ngọn núi cao ngất trên sơn mạch vẫn đứng sừng sững dưới ánh trăng.
Sau khi Lục Thiếu Du trở lại đình viện trên ngọn núi lập tức tìm được nghĩa phụ Độc Cô Ngạo Nam, phụ thân Lục Trung, sư phụ Đoan Mộc Khung Thiên cùng Chí Thánh Đại Đế, còn có nhạc phụ Bắc Cung Kình Thương, Vân Khiếu Thiên, Lữ Chính Cường, sau đó nói chuyện hai người Phong Hành Thiên chủ đẩy cục diện rối rắm cho hắn đi giải quyết.
Trong đại điện, đám người Bắc Cung Vô Song, Bạch Linh, Độc Cô Cảnh Văn, Lam Linh, Lục Tiểu Bạch, Lục Kinh Vân, Thái A cùng với những người khác cũng có mặt, sau khi mọi người nghe vậy không khỏi nhíu mày một chút.
- Thiếu Du, việc này Phong Hành Thiên chủ giao cho con, đoán chừng cũng là hành động bất đắc dĩ, để cho con ra mặt quả thực so với Phong Hành Thiên chủ tốt hơn nhiều. Sợ rằng đây cũng là hành động bất đắc dĩ của Phong Hành Thiên chủ.
Nam thúc Độc Cô Ngạo Nam sau khi trầm tư một lát, lại nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Chỉ là chuyện này đối với ngươi mà nói, cũng là chuyện đau đầu.
- Quả thực đau đầu.
Lục Thiếu Du cũng tự biết chuyện này đau đầu, ngày mai ước chừng phải đối mặt với một đám cáo già, đây cũng không phải là chuyện thú vị.
Nếu như đối mặt với một đám đối thủ còn đỡ, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại là người Thương Khung minh, lúc này càng thêm khó chơi.
- Thiếu Du, vậy ngày mai con định làm thế nào?
Chí Thánh Đại Đế nói với Lục Thiếu Du:
- Nghe nói lúc này tất cả Đại thiên thế giới đều phái cường giả tới, vì danh ngạch Hồng Hoang điện, sợ rằng họ sẽ không dễ dàng rời đi.
- Bọn họ muốn danh ngạch Hồng Hoang điện là có được sao? Đây cũng không phải là chuyện mà bọn họ muốn là được. Muốn danh ngạch Hồng Hoang điện phải qua cửa của con trước.
Ánh mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, hắn liều sống liều chết tranh đoạt Hồng Hoang điện, cũng không phải ai muốn là có thể lấy được của hắn.
- Thiếu Du, có chủ ý gì không?
Đoan Mộc Khung Thiên hỏi Lục Thiếu Du.
Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi, nhìn qua Đoan Mộc Khung Thiên nói:
- Sư phụ chuẩn bị một chút đi, lần này con muốn để cho mọi người tiến vào trong Hồng Hoang điện.
Nghe vậy trong mắt Đoan Mộc Khung Thiên lập tức hiện lên vẻ nghi hoặc, hỏi:
- Thiếu Du, theo ta được biết, mỗi một lần người tiến vào trong Hồng Hoang điện đều là người trẻ tuổi, những lão già như chúng ta đi vào, sợ rằng không thích hợp a.
- Không có gì là không thích hợp, Hồng Hoang điện cũng không có nói chỉ cho người trẻ tuổi đi vào.