Q.2 - Chương 110: Giúp Ai
-
Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
- Mộng Ngưng Tiểu Trúc
- 4796 chữ
- 2020-05-09 12:40:23
Số từ: 4790
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Ngồi tại phòng khách, nhìn Lữ Bố thân thể gầy yếu đi một vòng, ta chỉ hận không tìm được cái lỗ để chui xuống, từ lúc tiến vào tinh thần đã hỗn loạn, không nói nổi một câu trọn vẹn. Mà Lữ Bố không biết nghĩ gì, mắt không nhìn ta, mặt không chút biểu cảm ngồi một chỗ, cũng không nói lời nào. Ta nghẹn nửa ngày, cuối cùng nói được một câu:
Xin lỗi, Ôn hầu. Ta không biết chuyện là như vậy, đều do ta không tốt, phải thương lượng trước với ngài.
Đúng vậy, ta đã sớm biết Đổng Thừa sẽ lôi kéo hắn, ta sẽ thuyết phục hắn cùng đi tố cáo. Cho dù hắn không đi, ta cũng nghĩ cách giúp hắn cắt đứt quan hệ, không để sự việc trở nên như hôm nay.
Lữ Bố nghe ta nói xong, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái:
Tiên sinh sao lại nói vậy? Ngươi có gì phải xin lỗi ta chứ?
Ta nghe xong, nhìn thần sắc hắn vẫn lạnh nhạt như vậy, xem ra tức giận không ít. Có điều, nếu đã mở miệng, tốt hơn là nói tiếp, để ngươi mắng một trận thống khoái, đối với ngươi cũng là chuyện tốt, coi như có cái cớ để phát tiết đi. Cho nên, ta cười khổ một tiếng:
Triệu Như tuổi còn trẻ, làm chuyện không cẩn thận, hơn nữa hành vi lỗ mãng, lần này khiến Ôn hầu chịu khổ, đều là ta sai. Ta biết trong lòng Ôn hầu rất tức giận Triệu Như, ngài cứ mắng ta đi, Triệu Như không dám cãi lại. Huynh trưởng và mấy vị tiên sinh đều đã mắng Triệu Như rồi.
Lữ Bố ánh mắt mạc danh kỳ diệu:
Mắng ngươi? Tại sao phải mắng ngươi? Bố không biết tiên sinh có ý gì?
Ta há hốc miệng, nhìn kỹ mắt hắn, không giống đang đùa ta:
Ôn hầu, chuyện đó chính là do Triệu Như điều tra ra, cũng là ta nói với chủ công, ngay cả cách giải quyết cũng do ta nghĩ ra, tình hình trở nên thế này, lại liên lụy tới ngài, ta…
Nhìn vẻ mặt tự trách mình của ta, Lữ Bố nở nụ cười:
Tiên sinh, Bố chưa từng nghĩ như vậy. Ngài làm chuyện đó không sai! Đổi ra người khác làm, sự việc còn có thể be bét hơn. Ta sao có thể tức giận với tiên sinh.
Ta ngây người:
Vậy nếu Ôn hầu không trách Tử Vân, vì sao còn như vậy?
Lữ Bố thở dài một tiếng:
Kỳ thật, hôm nay tiên sinh không đến, Bố cũng sẽ tới phủ tìm tiên sinh xin chỉ giáo.
Ta a một tiếng, xem ra gánh nặng trong lòng Lữ Bố thật lớn:
Ôn hầu, trong lòng ngài có phải có rất nhiều chuyện chưa nghĩ được rõ ràng?
Lữ Bố gật đầu:
Không sai, trong lòng Bố đúng là có nhiều chuyện nghĩ mãi không hiểu. Nhưng mà…
Hắn xấu hổ cười, ta liền hiểu rõ. Hắn thật cô độc, không thể tìm được người nào có thể thổ lộ suy nghĩ riêng! Đột nhiên ta cảm thấy vô cùng cảm động, Lữ Bố không tìm thấy ai có thể chia sẻ tâm sự, nhưng lại nghĩ tới ta, xem ra trong lòng hắn không còn phòng bị ta nữa, nếu đã như vậy, mọi người đều có thể mở lòng rồi, đúng lúc ta cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi.
Nghĩ tới đây, ta cũng không giả bộ nữa, đứng lên nói:
Ôn hầu, chúng ta ra vườn ngồi một chút, vừa uống rượu vừa trò chuyện, trong lòng ta có nhiều nghi ngờ muốn tìm ngài giải thích, thế nào?
Lữ Bố lập tức gật đầu:
Như vậy càng tốt.
Tùy tiện ngồi trên thảm cỏ, ta ngẩng đầu nhìn mây trắng phiêu lãng trên bầu trời:
Ôn hầu, ta đã tới phía bắc Trường Thành, bầu trời nơi ấy còn xanh hơn ở đây, mây trên trời cũng đẹp hơn, thật đấy.
Lữ Bố gật đầu:
Không sai. Ở Cửu Nguyên quê ta, mây trời trắng hơn nơi này nhiều.
Ta ngoái đầu nhìn hắn:
Ôn hầu, nếu cho ngài chọn lại, ngài có phải vẫn bỏ quê hương mà bước vào Trung Nguyên không?
Lữ Bố thở dài:
Không đâu, thật đấy. Vấn đề này ta đã tự hỏi nhiều lần, nếu để ta chọn lại, chắc chắn ta sẽ không tới Trung nguyên. Cuộc sống ở quê nhà thật tốt, không có những lời đồn đại, không có ai mỗi ngày tính kế cùng người khác, phóng ngựa trên đồng cỏ rộng lớn, thật tự tại.
Ta quay mặt đi nói:
Ta cũng thường xuyên hỏi mình chuyện này, nếu cho ta chọn lại, ta có thể làm việc này hay không? Đáp án cũng là không. Ta cũng nhớ quê mình, Ôn hầu, ngài không biết, khi còn nhỏ, ta cùng ca ca trên sân phơi, ta nhìn ca ca tập võ, đi theo ca ca trên đường về, ca ca nhìn thấy ta hái từng đóa hoa nhỏ thì cười, thấy ta nhảy lên đuổi theo mấy con bướm, sơ ta vấp ngã, lại cẩn thận đứng phía sau che chở ta. Phụ thân ở nhà, vui cười thấy ta cưỡi trên vai ca ca trở về, trong nhà thức ăn nóng hổi, phụ thân và ca ca đều yêu ta, thương ta. Cuộc sống như vậy thật ấm áp, thoải mái.
Lữ Bố nhìn ta:
Tiên sinh thật không giống một mưu sĩ lợi hại, ta nhìn ngươi thường xuyên nghĩ, người như vậy hẳn là được người khác vạn lần che chở.
Mặt ta nóng lên, ngoại hình này thật phiền toái, Lý Ký người ta nhìn còn khỏe hơn cả ta. Ta ho khan một tiếng giấu đi sự xấu hổ của mình, cười nói:
Ôn hầu nói đùa, Triệu Như sức khỏe có chút hổ thẹn, chẳng qua là một hài tử nông gia bình thường, nào có gì lợi hại. Ôn hầu à, chúng ta đều nghĩ như vậy, đáng tiếc, chỉ cần bước vào nơi đầy những đúng sai này, còn có thể rút lui sao? Cho dù được làm lại từ đầu, suy nghĩ của tuổi thiếu niên chúng ta vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Không trải qua đủ loại chuyện thế gian, ai có thể hiểu rõ suy nghĩ của chính mình? Ngài nói xem phải không?
Lữ Bố cười khổ gật đầu:
Đúng vậy, nghĩ lại quả thật là thế. Ta cũng biết vậy, lúc này muốn rút lui đã là quá muộn.
Đúng, lúc này rút lui đã muộn rồi. Đừng nói Ôn hầu ngài hiện giờ có nhiều chuyện thấn bất do kỷ, ta cũng vậy thôi. Ôn hầu à, ta hiểu rõ suy nghĩ trong lòng ngài. Có phải ngài đang hoài nghi thái độ của chủ công không? Ông ấy có nghi ngờ lòng trung thành của ngài không? Hay không tin tưởng vào ngài, có phải không dám để ngài mang binh đánh giặc?
Lữ Bố lắc đầu:
Tiên sinh chỉ nói đúng phân nửa. Minh công sẽ không hoài nghi con người ta. Ta căn bản không phải người thế gian có thể hiểu, ta cũng không muốn đi giải thích, với lại cũng không cần. Ta chỉ là không hiểu minh công nghĩ gì về ta, ông ấy đã vài lần bảo ta xuất chinh, nhưng mà, ta…
Tam ca nói đúng, Lữ Bố đúng là đang nghi ngờ chuyện này.
Ôn hầu, ngài nghĩ chủ công muốn thử ngài? Ngài nhầm rồi. Ngài có biết ở Quan Độ ta hiến kế gì cho chủ công không?
Lữ Bố lắc đầu. Ta nói tiếp:
Ta bảo chủ công điều Thành tướng quân trở về, theo ngài tới đóng ở Uyển thành, để phòng ngừa Lưu Bị và Lưu Biểu. Chủ công không chút do dự đã đồng ý.
Lữ Bố a một tiếng, vẻ mặt khó hiểu nhìn ta:
Vậy…
Ta cười:
Là Tam ca ngăn trở chủ công không ra mệnh lệnh này. Ngài cũng đừng hoài nghi Tam ca gây bất lợi cho ngài, huynh ấy là vì ngài suy nghĩ.
Ta đem phân tích của Quách Gia nói cùng Lữ Bố:
Cho nên, Tam ca sợ ngài lâm vào tình trạng ấy sẽ băn khoăn, mới ngăn cản chủ công, ngài nghĩ lại xem, huynh ấy nói có lý không?
Lữ Bố cười khổ:
Hắn nói đúng, thật sự nếu có người tới du thuyết, ta thật không biết xử lý ra sao. Nhưng mà hiện tại đã có người rồi…
Ôi, Hứa Đô này đúng là chốn thị phi. Ta thở dài:
Xem ra có rất nhiều người tới ép ngài tỏ rõ thái độ! Ôn hầu, ngài có nghĩ gì về chuyện này không? Theo quan hệ giữa Hoàng đế và chủ công, ngài phải chọn một.
Lữ Bố ngẩn người:
Ta…
Ta nhíu mày:
Ôn hầu à, không dễ hạ quyết tâm, ta cũng hiểu rõ, có điều người chỉ có một trái tim, không thể chia thành hai nửa. Hoàng đế không hiểu chuyện, ngài chính là từ trong đao thương, xác chết mà đi ra, nhất định phải hạ quyết tâm!
Lữ Bố cười khổ:
Ta hiểu ý ngươi. Nhưng mà, loại chuyện này ta không làm được. Ta cười khổ, đúng vậy, Lữ Bố không phải là ta, tuy rằng trong lòng hắn hướng về Tào Tháo, nhưng bảo hắn dứt khoát đối địch với Hoàng đế, hắn không làm được. Ta toàn tâm toàn ý làm việc cho Tào Tháo, nhưng bảo ta đi giết Bá Phù cùng Công Cẩn, ta cũng không làm được.
Nhìn vẻ mặt khổ sở của Lữ Bố, ta hiểu ra phiền não thật sự của hắn ở đâu, nói toạc ra, vẫn là hai chữ trung thành. Hoàng đế với hắn không tồi, lúc trước hắn giết Đổng Trác, Hoàng đế rất coi trọng hắn. Cũng phải, hắn làm người không có bao nhiêu tâm cơ, Hoàng đế cùng các cận thần đương nhiên thích hắn, là một hộ vệ thượng đẳng. Nếu Hoàng đế với hắn không tồi, hắn không thể làm chuyện có lỗi với Hoàng đế; nhưng mà Tào Tháo đối với hắn cũng rất tốt, chính là anh hùng biết anh hùng, hai người lại còn là thông gia (Tào Hưu là cháu ruột Tào Tháo, Tào Tháo từng nói, Tào Hưu là do Tào gia khó khăn cầu khấn mới có được), theo Lữ Bố thấy, tình nghĩa như vậy không khác gì huynh đệ. Một bên là trung, một bên là nghĩa, thế nhưng hai bên lúc này thủy hỏa bất dung, hắn bị kẹp ở giữa, khổ a.
Ta nghĩ đi nghĩ lại, xem ra người tìm Lữ Bố không ít, ấn tượng về hắn đối với người ngoài chính là không được Tào Tháo tin tưởng, mất đi quyền lực, trong mắt bọn họ, Lữ Bố còn không hận chết Tào Tháo sao? Ta phải làm gì mới có thể khiến Lữ Bố tìm lại sự tự tin, lại ngăn cản được những kẻ kia tới gây rắc rối? Kỳ thực, chuyện của Lữ Bố có thể giải quyết được, hắn tự nguyện tìm ta nói chuyện, chứng minh trong lòng đã hướng về Tào Tháo, hiện tại chẳng qua không bỏ được chút ân tình của Hoàng đế dành cho hắn mà thôi, có lẽ, còn có cả tình nghĩa năm đó Vương Doãn dành cho hắn (nói thế nào cũng có vài phần là thật). Người đã chết khó báo đáp ân tình. Chỉ cần giải quyết vấn đề này, tâm bệnh của Lữ Bố tự nhiên khỏi. Thấy ta trầm tư, Lữ Bố ngơ ngẩn nhìn ta trong chốc lát, rồi không nói gì nữa, uống rượu liên tục.
Trong đầu ta lúc này cũng nghĩ bản thân phải làm gì? Nói Lữ Bố tín nhiệm ta, không bằng nói tín nhiệm vị Hư Vô sư huynh kia, đây là truyền thống sùng bái mù quáng của các anh hùng thảo nguyên với kẻ mạnh. Lúc này đối với ta và Tào Tháo mà nói, hẳn là chuyện tốt. Nhưng sau này thì sao? Sự nghiệp của Tào Tháo sẽ càng lúc càng lớn, người bên cạnh càng lúc càng đông, Tào Tháo lại là người tốt xấu không phân biệt, chỉ cần người có bản lĩnh. Người bên cạnh đông lên, những kẻ tiểu nhân cũng thừa cơ hội trà trộn vào, cho dù ta mỗi ngày ở bên cạnh ông ta, cũng không ngăn chặn được lời dè bỉu, chuyện người nói nhiều nước chảy đá mòn còn thiếu sao? Chưa nói mấy ca ca của ta đều giỏi, khó nói không có người lấy cớ để công kích chúng ta, nếu như Tào Tháo cảm thấy chúng ta trở thành một nhóm độc bá một phương, vậy thì thảm rồi, không chỉ có ta, các ca ca cũng chịu liên lụy. Còn cả chuyện bịa đặt vị sư huynh kia, người thần bí như vậy, trong thời chiến loạn là vũ khí bí mật, nhưng triều chính ổn định rồi, chính là một sự uy hiếp. Trời ạ, trong lòng ta càng hoảng hốt. Tuy rằng Tào Tháo căn bản chưa thể nghĩ tới những chuyện này, nhưng chắc chắn sẽ có kẻ không ngừng góp lời. Là kẻ thống trị, là người nắm quyền lực trong tay, sao có thể không kiêng kỵ chuyện này? Ta cuối cùng cũng hiểu rõ ám chỉ của Giả Hủ và Quách Gia.
Quay đầu nhìn Lữ Bố điên cuồng rót rượu, hắn từng làm bá chủ lâu vậy, ở chỗ Đinh Nguyên, Đổng Trác cũng nhiều năm, tục ngữ nói, chưa nếm qua thịt heo, cũng từng nhìn thấy heo chạy mà! Ta có thể nói cho hắn biết nghi ngờ trong lòng, xem hắn có thể chỉ bảo gì không. Nghĩ tới đây, ta cười nói:
Ôn hầu, kỳ thực tâm sự của ngài có thể giải quyết được. Ta hiểu rõ tâm ý của ngài.
Lữ Bố nhìn ta. Ta cười nói tiếp:
Trước khi tới gặp ngài, ta đã gặp Tử Liêm tướng quân, ông ấy nói cho ta biết, Tào Văn Liệt đã sắp thành cha, ngài biết không?
Lữ Bố a một tiếng, lắc đầu. Trong bụng ta thở dài:
Chuyện này phu nhân ngài có biết chưa? Các người sắp thăng chức rồi.
Ánh mắt Lữ Bố tỏa sáng. Lữ Bố rất yêu thương đứa con gái bảo bối này, bản thân không có con trai, đem tất cả tình thương đặt lên mình Lữ Thiền Nhi. Hiện giờ, con gái sắp có con rồi, hắn sao có thể không vui vẻ. Ta nhìn hắn cười gian:
Ôn hầu, ngài cũng biết, Tào Văn Liệt chính là cháu trai chủ công yêu thương nhất, coi hắn như con ruột, con hắn sinh ra cũng sẽ là bảo bối của Tào gia.
Lữ Bối nở nụ cười đầy sủng ái:
Văn Liệt rất tốt, đối xử với Thiền Nhi rất tốt. Ta sắp có cháu rồi, tốt nhất là một đứa bé trai, như vậy ta có thể…
Nụ cười lại chậm rãi mất đi.
Ta thầm thở dài, Lữ Bố này thật không biết đạo lý đối nhân xử thế:
Ôn hầu, bình thường ngài không tới thăm con rể ngài sao?
Lữ Bố xấu hổ cười:
Chúng nó thường xuyên về nhà, nhưng mà từ sau khi chuyện kia xảy ra, ta sợ… Nên không cho chúng về nữa.
Lữ Phụng Tiên này thật là, ta lắc đầu:
Ôn hầu, chuyện quan hệ giữa người lớn với nhau, con trẻ liên quan gì? Ngài cũng thật… Con gái sắp thành mẹ rồi, phu nhân của ngài cũng nên qua lại thường xuyên chiếu cố. Cha mẹ ruột Văn Liệt tướng quân đều không còn, chủ công quanh năm bận đại sự quốc gia, Biện phu nhân còn bận bịu cháu chắt trong nhà và quản lý Tào phủ, có thể dành ra bao nhiêu thời gian quan tâm vợ chồng son kia chứ? Ngược lại, phu nhân của ngài không có chuyện gì, trong nhà nữ nhân nhiều như vậy, lại không chiếu cố tới họ, chẳng trách người ngoài hoài nghi, nói hươu nói vượn.
Lữ Bố mặc dù đầu óc cũng sử dụng được, nhưng vẫn còn chưa động não ra, sững sờ, ngẩn người nhìn ta. Ta nháy mắt mấy cái:
Ngài và chủ công chính là thông gia, Tào gia người đông, nhưng Lữ gia ít người! Hài tử này sinh ra, còn không phải do gia đình ngài chiếu cố sao. Nếu là nam hài tử, vừa lúc có thể kế thừa võ nghệ của ngài, tương lai chính là một viên thượng tướng đó.
Lữ Bố nhoẻn miệng cười, hiển nhiên, ta đã nói trúng điểm. Ta nói tiếp:
Thương yêu con cháu mình, sẽ không có ai nói lăng nhăng nữa! Với những người khác, trước mặt tươi cười, sau lưng bỏ qua khỏi suy nghĩ là xong, không quản được nhiều chuyện, làm việc không thẹn với lương tâm là được rồi, sao cứ phải băn khoăn? Chủ công cũng không phải không hiểu ngài. Ngài đó, vốn đang sống yên lành, tự tìm phiền toái cho mình.
Ánh mắt Lữ Bố sáng lên, từ đáy lòng rất khâm phục ta. Còn không phải nữa, cứ như vậy, trong mắt người ngoài chỉ thấy Lữ Tào hai nhà ngày càng thân, thời nay có rất nhiều ý nghĩa, cái gọi là liên lụy cửu tộc gì đó, có một tộc chính là thê tộc (nhà vợ). Lúc trước, Tào Tháo hạ ngục Dương Bưu, chính là lấy cớ Dương phu nhân là con gái Viên Thuật. Cho nên, chỉ cần Lữ Bố cùng phu nhân hắn mỗi ngày đều tới nhà Tào Hưu, người ngoài cũng không dám nói gì nữa, nếu không mắng Lữ Bố chính là bất kính với Tào Tháo, ai không biết, Tào Tháo đặc biệt sủng ái Tào Hưu? Tào Tháo lại là người hay bao che khuyết điểm.
Tâm bệnh của Lữ Bố lập tức được giải khai phân nửa, hắn cười mời ta rượu:
Tiên sinh quả nhiên tài ba, chủ ý tốt như vậy ai mà nghĩ ra được. Ngươi nói đúng, mấy người kia ta sẽ tỏ thái độ ôn hòa. Có điều, ta tuyệt đối không đi tố cáo bọn họ, tiên sinh cũng đừng hỏi ta bọn họ là ai.
Ta cười, nâng một chung rượu uống cạn một hơi:
Ôn hầu yên tâm, những kẻ kia không có bản lĩnh nên mới làm loạn, nếu bọn Đổng Thừa không phải làm quá đáng lấy chiếu thư của Hoàng đế muốn hại chủ công, ta cũng không quản đâu.
Lữ Bố thở dài một tiếng:
Tiên sinh đối với Tào công trung thành, Tào công cũng rất ưu ái ngươi. Ta nghĩ tới lúc ngươi để lộ thân phận, mấy người đó sẽ kinh ngạc tới mức nào. Tiên sinh, lúc đó có thể coi là công thành danh toại. Thật không hiểu ngươi tuổi nhỏ sao lại làm được nhiều như vậy?
Nghe hắn nói xong, ta cười khổ, ngửa đầu uống rượu, vuốt vuốt chung rượu rồi hỏi Lữ Bố:
Ôn hầu, ngài nhiều năm cũng là bá chủ, Tử Vân muốn hỏi ngài một chút, đối với người như ta, ngài giữ bên người sẽ an tâm sao? Nếu ta là mưu sĩ của ngài, ngài nghĩ ta thế nào?
Lữ Bố nghe xong ngẩn người, một lúc lâu sau mới nói:
Nếu ta có tiên sinh phụ trợ, chuyện này… Hẳn là rất cao hứng. Ngươi không biết đâu, bên cạnh ta không có ai thật sự là người hiểu biết, cho nên tuy rằng không coi trọng Trần Cung và cha con Trần Đăng, nhưng cũng không muốn bỏ họ, bởi vì bọn họ có mưu lược, đương nhiên họ kém xa tiên sinh.
Ta đương nhiên biết, Lữ Bố không có dã tâm, cho nên mới có thể dung nạp đám người đó, nhưng Tào Tháo có thể cả đời dung dưỡng ta sao? Chắc chắn là không, điểm ấy lòng ta hiểu rõ.
Ôn hầu, ngài đối với ta tín nhiệm như vậy, không sợ ta tài ở trên ngài, sẽ gây bất lợi cho ngài sao?
Lữ Bố lắc đầu:
Ta hiểu ý của tiên sinh. Ta không có phúc khí này. Nhưng theo ta thấy, minh công thật sự thích ngươi, cũng rất tin tưởng ngươi, có phải ngươi nghe được lời nói không hay nào không, trong lòng cũng có khúc mắc?
Hắn cũng rất thông minh.
Ta cười tự giễu:
Ôn hầu, ngài nói đúng. Chủ công thương ta, tin ta, ta cũng không hoài nghi chủ công. Hiện tại, người bên ngoài trách mắng ta nhiều hơn mắng ngài nhiều, ta chính là một tiểu nhân theo tiêu chuẩn. Ta không quan tâm chuyện đó, nếu không cũng không chủ động đi làm mấy chuyện kia. Nhưng mà Tử Vân muốn biết, ngài vì sao phòng bị Cao Thanh An? Nghe nói hồi đó nếu không có chiến sự, chưa bao giờ ngài giao cho hắn binh quyền, vì sao?
Lữ Bố xấu hổ cười:
Chuyện này là vì năng lực của Thanh An thật sự rất cao, đôi khi ta thấy sợ hắn, thật đấy. Hắn và Thành Liêm đều là cánh tay của ta, Thanh An so với Thành Liêm còn mạnh hơn một chút. Đã từng thấy cảnh tranh giành cấu xé, ta cũng có chút chột dạ.
Ta gật đầu:
Đúng vậy, ngài phòng bị Thanh An tướng quân, vì ngài cảm thấy năng lực của hắn quá mạnh. Ta thì sao? Có phải ta cũng thể hiện quá mức, trong mắt của chủ công, có phải hay không ta cũng có năng lực quá mạnh? Ngài nói xem, chủ công có đề phòng ta không?
Nhìn ánh mắt khó hiểu của Lữ Bố, ta kể lại lời của Giả Hủ cho hắn nghe:
Ngài nói đi, bọn họ nói đúng không? Ta thật sự làm hơi quá đáng, vượt quyền phải không?
Lữ Bố không nói lời nào, rót rượu uống một mạch, lát sau mới buông rượu xuống nói:
Bọn họ quá quan tâm ngươi, ta thấy minh công sẽ không nghĩ như vậy. Tử Vân, đám người các ngươi nhiều kẻ thông minh nghĩ quá, chính ngươi đã nói, không quản được hết việc, làm việc không thẹn với lương tâm là được rồi, chuyện khác dù có nghĩ, có tác dụng sao? Còn nữa, ngươi có thể thu liễm bản thân, nói chuyện dè dặt cẩn thận sao? Ta thấy không đâu, so với thay đổi bản thân, không bằng cứ làm theo ý mình, nếu không sống rất mệt mỏi. Còn nữa, ta thấy minh công là người rộng lượng, rất nhiều người làm quá phận, ông ấy đều khoan dung, sao với ngươi lại kiêng kỵ? Tiên sinh à, ngươi vẫn nên nói chuyện cho rõ với minh công, nói thật thẳng thắn, ngươi chính là người trong cuộc nhìn không rõ, nhưng người ngoài nhìn rất rõ ràng!
Ta giật mình, đúng vậy, Lữ Bố nói rất đúng, ta vì sao không đem sự nghi ngờ này nói với Tào Tháo, bản thân cứ ở đây đoán mò, có ích lợi gì chứ, đa nghi ngược lại là chuyện xấu. Thật là, ngu quá! Ta nở nụ cười:
Xem ra, tìm Ôn hầu tâm sự là đúng đắn. Bọn Tam ca quá thông minh, lại thành tự tìm phiền toái, cảm ơn ngài, mấy ngày nay ta ăn không ngon, ngủ không yên, cuối cùng cũng thư thái một chút.
Lữ Bố thật lòng nhìn ta, trong mắt hiện lên ngấn lệ:
Ta mới phải cảm ơn ngươi, tiên sinh, cảm ơn ngươi tin tưởng Bố.
Ta sửng sốt:
Ôn hầu, Tử Vân có làm gì đâu, ngài đừng cảm tạ ta, ta mới phải cảm ơn ngài.
Lữ Bố không nói nữa, lại uống rượu.
Ta nhìn hắn khuyên nhủ:
Ôn hầu, rượu này vẫn nên uống ít đi, uống nhiều không tốt với thân thể.
Lữ Bố gật đầu, như có suy nghĩ gì trong chốc lát, rồi đột nhiên hỏi ta:
Tiên sinh, nghe minh công nói, ngươi từ lúc nhỏ đã chủ động đi theo minh công, năm đó ngươi nghĩ gì? Lúc ấy minh công nào có thực lực?
Ta gật đầu:
Đúng vậy, lúc đó, chủ công vừa bỏ Viên Thiệu mà đi, có thể nói là không có một thứ gì, đúng là không có thực lực. Lúc ấy, đến cả Đào Khiêm cũng mạnh hơn ông ấy.
Vậy tiên sinh nghĩ thế nào?
Ta nghĩ thế nào chứ, là Vũ ca ca bảo ta đi, có điều đã nhiều năm, ta cũng có cảm giác Vũ ca ca nghĩ đúng, muốn sớm chấm dứt thời loạn thế này, Tào Tháo chính là lựa chọn chính xác.
Nhìn Lữ Bố, ta cười:
Nói tới chuyện này cũng là một loại duyên phận. Năm đó ta rời nhà đi lang thang, qua Lạc Dương chính là lúc… phóng hỏa đó, chủ công lãnh binh đến, giữa lúc đại loạn, binh sĩ của hắn không chỉ không thừa dịp cướp bóc, ngược lại chủ động đi dập lửa cứu người. Ta nhìn thấy chuyện đó, trong lòng lập tức thừa nhận ông ấy. Sau đó, ta gặp lại chủ công ở bên bờ Hoàng Hà, bị khí chất của ông ấy hấp dẫn, không đành lòng từ bỏ.
Lữ Bố gật đầu:
Thì ra là thế, thật là có duyên phận.
Ta nhìn về phía trước nói tiếp:
Kỳ thực những năm gần đây, ta đi rất nhiều nơi, Giang Nam Giang Bắc, phía Bắc Trường Thành, quan nội, gặp không ít bá chủ, nhưng không ai vượt qua được chủ công. Ta cũng không cầu gì địa vị danh lợi, thật đấy, ngài nói cái gì mà công thành danh toại, trong lòng ta chưa từng nghĩ tới.
Lữ Bố khó hiểu:
Vậy tiên sinh tận lực phò trợ là vì sao?
Ta nhìn hắn cười:
Vì cái gì sao? Chẳng vì sao cả. Trong lòng ta nghĩ chỉ là có thể giúp chủ công sớm chấm dứt thời loạn thế này, để mọi người có thể ăn no mặc ấm, hưởng thụ cuộc sống thanh bình, cứ nghĩ… Giống như ta đã làm ở Thọ Quang vậy. Không có chiến tranh, không có đói khát, không có đường đi chất đầy xương trắng, không có sự uy hiếp của đao kiếm, từng gia đình đều có cuộc sống hạnh phúc, từng người cha người mẹ có thể làm bữa cơm ngon, nhìn con mình từ ngoài ruộng trở về. Ôn hầu, suy nghĩ của ta chỉ vậy thôi. Đợi khi ngày này tới, ta sẽ không còn tồn tại nữa. Triệu Như chẳng qua chỉ là một danh tự, trên triều đình của chủ công, các ngài sẽ không nhìn thấy ta.
Lữ Bố sửng sốt:
Tiên sinh, ý của ngươi là, ngươi muốn quy ẩn? Rời khỏi triều đình, không tranh công danh lợi lộc?
Ta nhìn hắn cười:
Kỳ lạ sao? Không, thánh nhân ngày xưa cũng không cầu danh lợi. Danh lợi là gì? Là nhất thời mà thôi, có gì phải lưu luyến? Còn không bằng chốn sơn lâm tự tại, không bằng ở thế ngoại tiêu sái. Ta không thể cả ngày trên triều lục đục với người ta, phiền chết mất.
Lữ Bố nhìn ta ánh mắt không còn kỳ quái nữa:
Ngươi nghĩ vậy, chủ công biết chưa? Đến ngày đó ông ấy sẽ thả ngươi sao?
Ta nhún vai:
Ta chưa nói với ông ấy, có điều rồi sẽ nói. Về phần chủ công không thả, ta nghĩ cũng không cản được ta, trừ phi ông ta bắt giam ta lại, nếu không, ta muốn trốn ông ấy cũng không có cách nào.
Lúc đó ta khôi phục lại thân phận nữ nhi, ông ta muốn giữ cũng không giữ được. Từ xưa chưa từng có nữ nhân lên triều. Lữ Bố cười lắc đầu:
Ta thấy minh công tuyệt đối sẽ không thả ngươi, ngươi muốn cuộc sống như vậy, không được đâu.
Ta chỉ cười, không nói gì nữa.