Q.2 - Chương 116: Dĩnh Xuyên Hào Môn (Thượng)
-
Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
- Mộng Ngưng Tiểu Trúc
- 3217 chữ
- 2020-05-09 12:40:25
Số từ: 3211
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Sau khi chia tay Quảng Long, ta đánh ngựa thẳng tới Hạ Khẩu, tìm Tô Phi là thực, nhưng chủ yếu là muốn tiểu nhị ở trà hành đưa tin tới chỗ Chu Du, ta không ngu tới mức cho người ở Lư Giang tới Khúc A báo tin. Tôn Quyền ngươi muốn chơi với ta, còn kém xa, nghĩ tới thám báo của Tôn Quyền bị ta vứt lại, ta lại muốn cười.
Tô Phi gặp ta, da mặt hắn cũng đỏ lên trong chốc lát. Nếu không phải còn muốn dùng hắn, với lại trước kia hắn đối xử với Lục ca không tệ, ta rất muốn trở mặt. Thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, ta cũng cười nói:
Đại nhân, chuyện làm ăn có tốt không?
Tô Phi lập tức kể khổ, nào là giá cao, nào là trà chuyển tới cho phú hộ ở Tương Dương bị ngăn lại, rồi buôn bán trong lúc loạn lạc không tốt gì đó… Ta mỉm cười ngồi nghe, trong bụng không ngừng mắng tổ tiên nhà hắn. Vất vả đợi hắn nói xong, ta mới thở dài:
Đúng là vất vả cho đại nhân, Triệu Như thật ngại quá. Sau này, vẫn mong đại nhân bỏ thêm công sức.
Hắn cũng thở dài, liên tục không ngừng nói dĩ nhiên, dĩ nhiên. Ta có thể buông tha cho hắn, nhưng phải chờ mọi chuyện xong xuôi đã, cho nên ta không nói chuyện làm ăn nữa:
Hưng Bá huynh trưởng bảo tôi nhắn với đại nhân, đa tạ ngài xưa kia đã quan tâm.
Tô Phi toát mồ hôi:
Ôi, ngươi nhỏ giọng một chút.
Ta cười cười:
Đại nhân yên tâm đi, ở đây không có người ngoài, chẳng qua tôi nói ngài nghe thôi.
Tô Phi cười khổ:
Hưng Bá hiện giờ danh tiếng thật lớn, giết Văn Sú kẻ lợi hại như vậy. Các ngươi đâu có biết nỗi khổ của ta. Chuyện Hưng Bá giết Văn Sú khi truyền tới đây, Hoàng đại nhân rất không vui, hung hăng mắng chúng ta một trận, nói chúng ta không để tâm, lại để Cam Ninh chạy mất, mẹ ơi, sợ quá là sợ, lúc này nghĩ lại vẫn thấy sợ.
Ta cười:
Ngài sợ cái gì, người là tự đi, không phải do ngài thả. Bản lĩnh của huynh trưởng tôi, ở đây chẳng phải không ai đánh lại được sao?
Hắn gật đầu:
Nói cũng đúng, có điều, nếu không phải ta liệu trước tình hình mà chuẩn bị trước thì… ôi.
Ta cười khẽ:
Đại nhân, ngài chuẩn bị cẩn thận như vậy, vì sao còn thu nhận giúp đỡ thân binh của huynh trưởng ta, chuyện này ngài chưa nghĩ cẩn thận rồi.
Tô Phi a một tiếng:
Đúng rồi, ta không nghĩ chuyện này. Bọn họ là do Hưng Bá phó thác cho ta, đuổi hay giết cũng không được.
Ta cười lớn:
Đại nhân ơi, người quan trọng nhất chạy rồi, đám hạ nhân đó có ai để ý đâu, ngài bảo bọn họ từ từ bỏ đi cả đi, rồi tùy tiện báo đã chết trận, vậy là xong, còn phiền toái gì nữa đâu?
Tô Phi rầm rì cả nửa ngày:
Việc này… chạy cả như thế, lỡ Hưng Bá trở về…
Trong bụng ta lớn tiếng mắng đồ keo kiệt, một chút lộ phí cũng không muốn bỏ ra, ngoài mặt vẫn cười nói:
Tôi hiểu rõ ý tứ đại nhân. Thế này đi, bọn họ cũng theo huynh trưởng lâu ngày, cứ để tôi sắp xếp. Lần này, tôi lấy tiếng là tới nhập hàng, mang theo hai mươi người đi, sau này sẽ có người tới đưa đi tiếp, ngài thấy thế nào?
Tô Phi gật mạnh đầu nói rất tốt.
Sắp xếp xong chuyện sau này, ta mang theo bọn Đinh Phụng đi. Họ nghe nói sẽ được ta dẫn tới Hứa Đô, lại đi theo Cam Ninh, đều hết sức hưng phấn, dọc đường ta không thể không nhắc nhở liên tục hiện giờ vẫn đang ở địa bàn Lưu Biểu, đừng khiến ta bị liên lụy tính mạng, bọn họ mới thu liễm bớt lại. Đối với Đinh Phụng, ta rất tò mò, Vũ ca ca nói hắn chính là trọng thần sau này của Đông Ngô, làm ra chuyện lớn phế lập Ngô đế. Lúc này, ta nhìn thế nào hắn cũng chỉ là một tên tiểu tử, không có dã tâm gì. Có điều nếu hắn giỏi công phu trên nước, đương nhiên ta cũng không tha cho hắn.
Đưa bọn họ tới Lai Dương, ta mới nhận ra mình đã phạm một sai lầm: mang bọn họ theo, ta không thể đi Tương Dương. Ở Lai Dương nghỉ ngơi một ngày, ta gọi Đinh Phụng ra, cho hắn làm đầu lĩnh, tự dẫn người đi Hứa Đô. Đinh Phụng không có ý kiến gì, lập tức dẫn đám người chọn tuyến đường qua Nhữ Nam tới Hứa Đô. Cam Ninh gặp bọn họ tất nhiên mừng rỡ, đều là huynh đệ theo mình nhiều năm mà. Từ chỗ bọn họ biết tin của ta, mấy ca ca cũng yên tâm không ít.
Để đám Đinh Phụng đi rồi, ta nhanh chóng chạy tới Tương Dương, thời gian đã qua không ít, biết lúc này Lưu Bị chắc đã tới Tân Dã, ta chỉ sợ Từ Thứ đã rơi vào tay hắn, dù sao lịch sử đã lặng lẽ thay đổi. Trong dược điếm ở Tương Dương, Tần Dũng thấy ta phong trần mệt mỏi, lộ vẻ lo lắng, vội bước lên bẩm báo:
Công tử yên tâm, mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi. Không có gì khác thường xảy ra, Lý Ký vẫn đang xem chừng!
Ta thở phào, cuối cùng cũng an tâm:
Lại khiến các ngươi liên lụy rồi. Nhưng mà, người kia ngươi đã gặp chưa?
Tần Dũng ngạc nhiên, dĩ nhiên không hiểu ý ta, ta chỉ biết dùng ngón tay trỏ vào Tiểu Bạch. Tần Dũng lập tức hiểu:
À, hẳn là rất tốt.
Lúc này, Chu Lạc từ ngoài đi vào nói:
Công tử, cậu đến rồi. Chuyện cậu giao đều đã làm xong, thời điểm chỉ đợi cậu quyết định.
Ta cười cười:
Phiền Chu huynh rồi. Chuyện kia không vội, với lại, lúc này ta không quan tâm. Có điều, cầu đã bắc không thể gãy, cần xài tiền thì cứ xài. Tương Dương không nhỏ, dược điếm kinh doanh cũng đã hai, ba năm, sau này, thu nhập ở đây toàn bộ do ngươi điều phối, lúc ta tới đây làm việc tốt nhất không bị vướng bận gì.
Chu Lạc vội đáp ứng:
Công tử yên tâm, tôi hiểu rõ.
Ta cười nói:
Chu huynh đừng khách khí, ngươi không giống Tần Dũng. Ngươi có mạng phong hầu.
Chu Lạc khom người đáp:
Tôi xin nghe lời công tử.
Nói đủ thì dừng, cũng dễ làm việc hơn.
Đến hôm sau, lúc ta cùng Tần Dũng đi dạo trong thành Tương Dương, Tần Dũng mới nói:
Công tử, tôi đã gặp đại gia, người vẫn đi theo Hoàng thúc kia, tôi không có cơ hội tiếp cận. Tôi thấy thần sắc ngài ấy rất tốt, chắc không có chuyện gì.
Ta than thở:
Ta thật không biết phải làm gì! Chuyện ở đây làm xong rồi, ta sẽ tới Tân Dã một chút gặp bọn họ. Ngươi chuẩn bị cho ta một ít tài vật. Đúng rồi, lấy ở tửu lâu ấy.
Tần Dũng cười:
Chuyện này tôi hiểu rõ. Chuyện ở đây không ổn lắm, chúng tôi nghe nói người kia đã tới đây, nhưng rất ít thấy hắn đi lại; Lưu Biểu nhiều lần phái người tìm hắn, đều bị môn hạ cản trở về, chúng tôi chỉ thấy hắn trong thành Tương Dương một lần, chưa từng thấy hắn kết giao cùng những người khác. Có điều, hắn quả thật có tới nơi cậu dặn chúng tôi giám sát đó. Hắn có tới vài lần, nhưng đều chỉ là ý định nhất thời, không có quy luật. Nhưng mà người của chúng tôi không thể tới quá gần, không hiểu rõ tình hình bên trong.
Ta ừ một tiếng:
Bên Dĩnh Xuyên có tin tức gì không?
Có, lão phu nhân rất khỏe, nhưng đệ đệ của hắn không khỏe lắm, bệnh có vẻ nặng. Nhưng không có chỉ thị của cậu, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ta nghĩ:
Nếu chúng ta tăng cước trình, từ chỗ này đi Dĩnh Xuyên, làm xong chuyện rồi về, sẽ mất bao nhiêu thời gian?
Tần Dũng tính toán chốc lát rồi nói:
Công tử đi rất nhanh, nếu mang theo chúng tôi chỉ sợ sẽ mất một tháng.
Ta lại tính toán thời gian, lúc này Lưu Bị hẳn đang ở Tân Dã chỉnh đốn binh mã, không thể thường xuyên tới chỗ này của Lưu Biểu mà nịnh nọt, thời gian chắc vẫn kịp. Nghĩ tới đây, ta dặn dò hắn:
Ngươi khẩn trương gọi Lý Ký về, chuẩn bị lên đường. Phía kia bảo bọn họ giám sát chặt chẽ, chú ý không được đả thảo kinh xà. Nếu nhìn thấy có gì không ổn, phải nghĩ mọi cách không để hắn gặp Lưu Bị.
Tần Dũng nhận lệnh đi làm luôn.
Mang theo bọn Tần Dũng và Lý Ký, ta một đường chạy thẳng, thúc ngựa tới quận Dương Dịch đất Dĩnh Xuyên, quê hương Từ Thứ, cũng là quê hương của Tam ca. Sau khi tới Dương Dịch, chúng ta đến thẳng nhà Tam ca, nhiều năm chưa về, ta rất nhớ người trong nhà, dù sao cũng từng có mấy tháng thư thái vui vẻ ở đây. Quách Lễ đại ca thấy ta đến, thật sự là sướng ngây ngất:
Tử Vân, sao có thời gian về đây vậy? Thế nào, mấy năm nay ổn không? Phụng Hiếu nói đệ vô cùng bận rộn, mọi người đều lo sức khỏe của đệ không chịu được.
Lần nói chuyện này khiến ta cảm động muốn khóc, chính là cảm giác thư thái ở nhà:
Như đa tạ các vị huynh trưởng nhớ nhung, đệ đáng lẽ phải thường xuyên tới thăm. Kỳ thực đệ và Tam ca cũng nói chuyện vài lần, muốn mọi người tới Hứa Đô, chuyện khác Tử Vân không có bản lĩnh, nhưng nuôi dưỡng mọi người vẫn được.
Quách Lễ đại ca cười nói:
Các ngươi đều bận rộn, trong nhà đã có ta, lại không có chuyện gì lớn. Gia cũng đề cập vài lần, bảo chúng ta tới Hứa Đô, nhưng ta không bỏ được nơi này, chúng ta ở đây đã quen. Với lại, ta cũng không có bản lĩnh như các đệ, văn không rành, võ không thông, ở đây thư thái hơn.
Ta cười:
Đại ca nói cũng phải, huynh cứ yên tâm, Tào công rất trọng dụng Tam ca, sức khỏe huynh ấy cũng tốt, huynh ấy lo quốc sự, đệ lo chuyện nhà, trong nhà có chuyện gì, mọi người đừng giấu bọn ta, ta có năng lực vì người trong nhà ra mặt.
Nghe ta nói vậy, Quách Lễ thở dài:
Chúng ta thật sự không sao, có Gia gánh vác ở trên, không ai đụng tới chúng ta. Có điều, có một chuyện ta vẫn muốn nói với Gia, nhưng sợ các đệ khó xử, cho nên vẫn cố chịu. Hôm nay đệ tới rồi thì nói với đệ, đệ thương lượng với Gia một chút, có thể thì nhúng tay vào, không thể thì coi như ta chưa nói gì.
Ta sửng sốt, chẳng lẽ có tên khốn không biết điều dám tới trêu chọc Quách gia sao? Nhưng mà, nhìn ánh mắt đại ca không giống vậy:
Đại ca, huynh có gì cứ nói hết ra, Tử Vân vẫn có chút năng lực.
Quách Lễ gật đầu:
Ta biết, hai người các đệ đều có bản lĩnh. Là thế này, mấy năm nay triều đình ban bố nhiều pháp lệnh, vốn theo những chính sách đó, cuộc sống của các trang hộ rất tốt đẹp, nhưng đối với chúng ta có chỗ không giống, so với trước kia lại không bằng.
Ta ngẩn người:
Là thế nào? Đồn điền chế đã thực hiện bốn năm năm nay, tiền thuế ruộng đã giảm từ sáu bảy phần xuống còn năm phần, triều đình chỉ lấy bốn phần, một phần thuộc về địa phương, theo lý mà nói là thấp lắm rồi. Cuộc sống của nông hộ phải thoải mái hơn mới phải, sao có thể kém đi vài phần.
Bắt đầu từ năm nay, đám người Tuân Úc điều chỉnh thuế ruộng đồn điền, đặc biệt là ở những địa phương đặc thù, chẳng hạn ở quận Dĩnh Xuyên, quận Đông A, Quyên thành, còn cả quê nhà các lão binh Thanh châu, thuế ruộng đều chỉnh thành triều đình thu bốn phần, địa phương thu một phần, để nông hộ giữ lại năm phần, những năm có thiên tai còn thu bớt đi hai phần. Ta dám nói, thuế ruộng này thấp nhất cả nước.
Quách Lễ cười khổ:
Đúng vậy, chuyện này ta cũng biết, thuế ruộng nhà ta cũng tính như vậy, tuy rằng Tào công có ân điển, miễn thuế cho Quách gia, nhưng Gia gửi thư dặn chúng ta vẫn phải nộp thuế đầy đủ, đừng quá nổi bật.
Chuyện này ta biết, hơn nữa là do ta đề nghị, quá đặc biệt dù sao cũng không hay, đối với mọi người đều tốt hơn, Tam ca ở chỗ Tào Tháo càng được đẹp danh, dù sao chúng ta cũng không thiếu tiền dùng. Thấy ánh mắt khó hiểu của ta, Quách Lễ tiếp tục nói:
Nhưng mà, ở đây ngoại trừ chúng ta được đặc biệt đối xử, các hộ nông dân khác đều phải nộp lên trên bảy phần thuế ruộng trở lên, hơn nữa còn các loại phụ thu thuế. Hơn nữa, cưỡng bức lao động cũng rất nặng nề, hàng năm có tới năm tháng phải đi lính, có lần cả nửa năm. Cho nên, từ năm trước, số nông hộ trốn đi không ít, quan phủ ở đây trấn áp đám nông dân này rất độc ác, có rất nhiều người ỷ thế bảo giáp ức hiếp người. Còn nữa, việc thôn tính đất đai ở đây rất nhiều, các gia tộc giống như chúng ta đều được Tào công ân điển, không phải nộp thuế, cho nên, người lách luật rất nhiều. Ôi, bây giờ ta thật sự là nhìn không nổi nữa.
Ta chấn động:
Bảy phần? Nhiều hơn ba phần không nói, lại còn phụ thu thuế nữa? Vậy các nông hộ kia làm gì còn gì nữa! Thời gian cưỡng bức lao động cả năm không vượt qua ba tháng, trong văn thư đều ghi rõ ràng, ở đây sao lại như vậy? Đại ca, huynh nói rõ cho đệ chuyện này là sao? Quan phủ nơi này không ngờ to gan vậy, điềm nhiên không coi pháp lệnh của Hứa Đô để vào mắt sao?
Quách Lễ muốn nói lại thôi, qua một hồi mới cắn răng mở miệng:
Tử Vân, Dĩnh Xuyên nhiều nhân tài, người Dĩnh Xuyên dưới trướng Tào công rất đông, nhà giàu có bình thường giống như chúng ta tuy rằng không ít, nhưng không đọ lại được với đám sĩ tộc hào môn. Quan phủ không thu được thuế, đành phải đánh vào những hộ nông dân bình thường, thuế ruộng tất nhiên phải lên. Còn chưa hết đâu, thuế kim bài trong nội thành Dĩnh Xuyên cũng rất cao, ta nghe thương nhân qua đường nói, còn cả thuế qua cổng thành, thuế qua cầu, thuế quan dịch vân vân, các thương hộ đi qua đây đều oán hận, nhưng lại không dám đắc tội đám người kia! Cho nên, ta vẫn do dự không biết có nên nói với các đệ hay không, chỉ sợ không tốt cho Gia ở bên đó.
Quách Lễ tuy rằng nói không rõ, nhưng mà ta nghe rõ. Hào môn phú gia ở Dĩnh Xuyên, mạnh nhất chính là Tuân gia, tổ tiên là đại quan, nhân tài của Tuân gia cũng nhiều, lại được trọng dụng. Ta hiểu rõ trong nội bộ của Tào Tháo, bên ngoài mọi người đều hòa hợp êm thấm, nhưng âm thầm tranh dành cấu xé nhau cũng không ít, cho nên, Tam ca và Giả Hủ bọn họ bình thường rất cẩn thận, không muốn bị liên lụy tới tranh chấp giữa các phe phái bên trong, nhưng mà, quan hệ giữa nhà hàn vi và nhà giàu có tự nhiên vẫn có sự phân biệt rõ ràng. Quách Lễ mặc dù không phải hàn vi, nhưng hiển nhiên trong lòng vẫn nghiêng về phía này, đây cũng là tự nhiên. Có điều nếu huynh ấy nói đúng sự thật, vậy hào môn ở đây thật quá đáng, ta không thể mặc kệ.
Cân nhắc tính nghiêm trọng của vấn đề, ta hạ quyết tâm:
Đại ca, chuyện này không thể nói với Tam ca, huynh ấy không thích hợp xử lý, để đệ làm. Không thể để những người kia đem pháp lệnh bỏ sang một bên, chuyện này với Hứa Đô thật sự là uy hiếp. Huynh cũng coi như chưa nói gì đi, Tam ca nói rất đúng, Quách gia không nên tham dự vào những chuyện này. Đệ cũng lập tức đi ngay, huynh đừng nói với bên ngoài đệ đã tới đây.
Quách Lễ giật mình:
Nghiêm trọng vậy sao?
Ta cười an ủi:
Không đâu. Có điều, chuyện này Quách gia đứng ngoài tốt hơn!
Quách Lễ gật đầu.
Rời khỏi Quách gia, ta tiếp tục suy nghĩ phải làm thế nào, những nhà giàu có kia dù sao cũng có liên hệ chặt chẽ với người trong triều, xử lý không tốt sẽ khiến ta và Tuân gia, thậm chí Tào Tháo cùng hào môn sĩ tộc lâm vào khó xử, làm thế nào xử lý được đám người phạm pháp kia, lại không đắc tội hào môn, thật sự rất khó. Có điều, hiện nay chuyện trọng yếu là tới nhà Từ Thứ. Trước tiên đem thư của lão thái thái tới cho Từ Thứ, lừa Từ Thứ trở về Dĩnh Xuyên, rồi đưa tới Hứa Đô, để hắn lại Tương Dương, nguy cơ quá lớn, để hắn rời xa Lưu Bị, mọi chuyện đều dễ làm. Về chuyện Dĩnh Xuyên, ta sẽ trở lại Hứa Đô, cùng Tào Tháo bí mật thương lượng là được.
Có điều, sự tình tiến triển vượt ngoài dự liệu của ta, thật đúng như câu người tính không bằng trời tính. Ta không thể ngờ được vì chuyện giải quyết vấn đề ở Dĩnh Xuyên, ta lại bị đẩy lên sân khấu, rồi vì vậy mà một hồi Tào Tháo hạ quyết tâm thanh trừ những gia tộc phạm pháp, đả kích những thế lực sĩ tộc quá phận, mở màn từ đây.