• 1,099

Q.2 - Chương 132: Kế Hoạch Trăm Năm


Số từ: 4823
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Về tới nhà, thấy ta một thân đầy mùi rượu, Trâu tỷ chỉ biết thở dài:
Muội lại theo mấy huynh trưởng ngốc kia uống rượu sao? Với nữ nhân như vậy không tốt đâu.
Ta cười khờ khạo:
Huynh trưởng ngốc? Ha ha, tỷ rất biết cách mắng người. Ta ít khi cùng họ uống rượu mà, tỷ cũng biết ta không uống được. Hôm nay là không có cách nào, ta phải bồi tội với Cao Thanh An, uống hơi nhiều.
Trâu tỷ cười khổ đỡ ta lên giường. Thấy nàng muốn ra ngoài, ta gọi:
Tỷ tỷ, mấy hũ rượu kia vẫn ở chỗ cũ chứ?
Trâu tỷ dở khóc dở cười:
Chuyện muội đã căn dặn, ai dám không nghe? Yên tâm, rượu kia không ai dám động tới đâu.
Ta cười ngây ngô một tiếng rồi ngủ luôn.
Hôm sau, mặt trời lên cao ta mới mơ màng tỉnh lại, trong đầu trống rỗng, hơn nửa ngày mới nghĩ ra chuyện hôm qua. Ngồi trên giường, ta yên lặng suy nghĩ thông suốt: Nghiệp thành chắc chắn phải đi, chuyện phải làm chính là tuyệt đối không cho Viên Đàm trở lại Thanh châu, dùng cách nào đó giết hắn rồi giá họa cho Viên Thượng, hay trực tiếp xúi Viên Thượng xuống tay? Phải từ từ tính lại. Cao Can có thể tạm thời để lại, có điều nhất định phải lấy được Hồ quan và Hổ Lao quan. À, phải hỏi một chút, gần Hổ Lao quan là quân của ai, đây là mấu chốt để cùng lúc chiếm được nơi này và Lê Dương.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Trâu tỷ thấy ta đã tỉnh liền cười nói:
Tỉnh rồi? Tỷ nấu ít cháo táo đỏ, sợ đêm qua muội khẩu vị không tốt, hâm nóng cho muội rồi đây.
Cháo còn chưa ăn, trong lòng ta đã xuất hiện một dòng nước ấm:
Đa tạ tỉ tỉ.
Trâu tỷ cười:
Quan hệ giữa chúng ta còn khách sáo gì chứ? Ăn nhanh đi. Đúng rồi, Tam ca muội lại cho người đến tìm, tỷ đuổi về rồi, hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe đã!

Ta ừ một tiếng, đột nhiên nghĩ ra sắp phải tốn rất nhiều tiền, đau lòng mà chẳng có cách nào, liền nói với tỉ tỉ:
Tỉ tỉ, chi tiêu trong nhà có thiếu không?
Trâu tỷ tùy tiện nói:
Muội mang về rất nhiều, dùng không hết đâu.
Ta thở dài:
Tỉ tỉ, nửa năm nay có thể tỷ phải chịu thiệt thòi một chút, trước mắt triều đình động binh đòi tiền, hôm qua ta đã đồng ý với chủ công sẽ bỏ tiền ra, nhà ở Lạc Dương cũng phải xây chậm lại.
Trâu tỷ cười cười:
Muội yên tâm, tiền bạc trong nhà còn nhiều, đừng nói nửa năm, một năm cũng không đói được. Nhưng mà muội đó, hai năm qua không mua thêm y phục gì cả.
Ta cười:
Vóc dáng ta không thay đổi nên không cần. Số trang phục kia đủ nhiều rồi, ở bên ngoài ta chi tiêu rất nhiều, bản thân nên tiết kiệm một chút. Chờ sau này có chút đồ mang tới, sẽ tốt hơn.

Trâu tỷ thương tiếc nhìn ta húp cháo:
Muội đó, chẳng để ý bản thân gì cả. Tiền trong nhà dùng không hết, năm nay không cần đưa đồ về nữa đâu, giữ lại mà tiêu, ra ngoài cũng dư dả hơn một chút.
Ta gật đầu:
Có câu này của tỷ là được rồi. Đúng rồi, tỉ tỉ, tỷ giúp ta chọn ra một ít đồ trang sức châu báu, kiếm mấy khối ngọc thượng đẳng ấy, ta muốn đem tới Nghiệp thành cho người khác.
Trâu tỷ thở dài:
Lại tặng người ta, trong nhà sắp hết hàng thượng đẳng rồi. Tần Dũng dạo này ít đưa đồ tới. Đúng rồi, hiện giờ có một tấm da lông thượng đẳng, mấy tháng trước bọn họ đưa tới cho tỷ, muội cầm mà dùng!

Ta nhìn Trâu tỷ, cảm động không hiểu:
Đa tạ tỉ tỉ, lần này đi Nghiệp thành, đúng là muốn tặng phu nhân của Viên Thiệu ít đồ, cái này ta sẽ lấy, sau này ta sẽ bảo bọn họ tìm tấm khác đưa cho tỷ tỷ.
Tần Dũng không có thời gian về Thọ Quang, mấy thứ này mới thiếu, quan trọng là ta cũng lấy đi nhiều nữa. May lần này là lần cuối đi Nghiệp thành buôn bán, bớt một địch nhân, ta cũng giữ được một phần tiền. Trâu tỷ cười nói:
Một hai bộ y phục, vốn là của muội, nói cảm ơn gì chứ. Được rồi, muội nghỉ một lát đi.

Cơm đã dùng xong, lại nghỉ thêm một lúc, ta vẫn cảm thấy Quách Gia tìm ta vì có chuyện, nếu không hắn biết hôm qua ta uống nhiều rượu vậy, hôm nay cần nghỉ ngơi, không thể không có việc lại tìm ta. Giải thích với tỉ tỉ một chút, ta rửa mặt chải đầu hóa trang rồi chạy tới chỗ Quách Gia.
Thế nhưng, ta đâu có được tự do như vậy, còn không nữa, mới ra khỏi cửa, xe ngựa của Khổng phu tử chặn trước xe của ta. Nhìn ánh mắt nghi ngờ của ta, Khổng Dung buồn bực nói:
Triệu Như, Hoàng thượng bị bệnh, muốn ngươi tới chữa, tìm ngươi rất lâu rồi đấy. Theo ta đi nào!
Ta sửng sốt, Hoàng đế bị bệnh đã có thái y mà:
Đại nhân, Hoàng thượng bị bệnh đã có thái y hầu hạ, sao lại tìm tôi?
Khổng Dung cũng bực mình:
Ta cũng đang bực đây, Hoàng thượng bị bệnh lâu rồi, nói xấu không xấu, nói tốt cũng chẳng tốt, ta đưa thái y tới xem, lại không nói được bệnh gì, nhưng mà Hoàng thượng vẫn nói sức khỏe không tốt, đặc biệt bảo ta đi tìm ngươi, xem ra Hoàng thượng thích danh tiếng tiểu thần y của ngươi.

Ta nghĩ lại liền hiểu ra, tiểu hoàng đế này vội vã muốn liên hệ với bên ngoài, coi ta là cầu nối, cũng được, dù sao cũng phải đi gặp hắn, sớm hay muộn cũng vậy. Nghĩ đến đây, ta cười với Khổng Dung:
Tiểu nhân thấy Hoàng thượng chắc là buồn chán quá rồi, giống như trước kia, muốn tiểu nhân tới giải buồn, bệnh này không sao hết, tôi cùng ngài đi. Đương nhiên, tôi cũng có ít dược liệu cho Hoàng thượng lót dạ, sau này phiền đại nhân cho người đến hiệu thuốc lấy giúp.
Khổng Dung gật đầu:
Ngươi nói có lý, bị giam trong đó, là người đều sẽ sinh bệnh.

Vị hoàng đế này quả nhiên chẳng có bệnh gì, nhìn thấy ta, trong ánh mắt hắn xuất hiện tinh quang nói lên mọi chuyện. Ta chỉ biết giả cười tiến lên hành lễ, sau đó bắt đầu kể chuyện trời nam đất bắc, Lưu Hiệp dĩ nhiên không phải muốn nghe cái này, hắn không ngừng nhìn đám thân vệ hầu cận bên cạnh, thân thể chuyển động không ngừng. Thấy bộ dáng gấp gáp của hắn, ta tính toàn thời gian không còn nhiều, mới cố tình kính cẩn nói:
Bệ hạ, khí hậu Giang Đông ngày càng lạnh, thần đã tới vài lần vẫn không thể thích ứng; Bắc Hoàng Hà cũng rất lạnh, đặc biệt là vào mùa đông, muốn người chết cóng.

Lưu Hiệp lên tinh thần, hắn cũng không phải đồ ngốc:
Triệu Như, theo như ngươi nói, việc buôn bán còn phải xem thời tiết nữa sao?
Ta sụp mi mắt cười cười:
Đúng vậy, chọn không đúng chỗ cũng không kiếm được tiền. Hoàng thượng, hiện giờ làm ăn tốt nhất vẫn là ở phụ cận Kinh châu, nơi đó người người cần đồ, cũng có tiền để chi trả. Tiểu nhân đi qua đó vài lần, mọi người đều nói, thích đồ của tiểu nhân, muốn tiểu nhân qua lại thêm nhiều lần, đặc biệt muốn tiểu nhân mang đương quy tới, có điều, dược liệu này hiện khó tìm, thời cơ cùng thời gian đều không cho phép, tiểu nhân cũng chỉ đành bảo họ từ từ chờ.
Lưu Hiệp liên tiếp gật đầu:
Không sai, không sai, chỉ có thể chờ đợi thôi, thuốc này cũng không thể uống bậy. Còn không nữa, không phải ngươi kê đơn, ta uống gì cũng không hết bệnh. Triệu Như, sau này ngươi tìm thảo dược phải nhanh một chút, đem tới cho trẫm, trẫm sẽ không quên công lao của ngươi.
Ta tất nhiên cảm kích gật đầu.
Rời khỏi hoàng cung, ta chỉ có thể lắc đầu than tiếc, một thanh niên tốt như vậy, lại sinh nhầm thời đại. Đến thế này rồi vẫn không nhận ra sự thật, tự chuốc khổ vào mình! Dọc đường về ta có chút không chịu nổi, Khổng Dung không ngừng lải nhải bên tai, vẫn là thứ tư tưởng trung quân kia, đối với Tào Tháo vô cùng bất mãn, đối với tình trạng của mình hiện giờ cũng bất mãn. Đuổi được ông ta về nhà, ta nhìn cửa lớn nhà ông ta mà cười khổ, nghĩ ông ta cũng không phải kẻ thức thời, một bụng học vẫn, đáng tiếc tính tình quá thối. Ta đã hai lần nói với Tào Tháo thả ông ta ra ngoài, làm một chức quan nhàn tản, nhưng Tào Tháo không đồng ý, ta cũng chẳng có cách nào, sau này nói tiếp vậy!
Đợi ta tới được nhà Quách Gia cũng đã tới giờ cơm chiều, thật quá đúng lúc. Nhìn ta ăn như lang thôn hổ yết, tẩu tẩu buồn cười nói:
Như đệ vài ngày chưa ăn cơm sao? Nhìn đệ chẳng khác gì bọn trẻ con.
Tiểu Quách Diệc cũng không ngừng cười, nó và Mãn nhi không bao giờ coi ta là trưởng bối, đương nhiên mỗi lần trở về, ta đều chiều chuộng bọn chúng. Ta làm mặt quái với nó, sau đó bất đắc dĩ nói:
Hết cách mà, tẩu, đệ đói thật đó. Hôm qua Tam ca bọn họ chuốc đệ uống rượu, khiến đệ đến tận trưa nay mới ăn được chén cháo. Còn nữa, nghe nói Tam ca phái người tới tìm, chuyện xong xuôi vội chạy tới đây nên rất đói.
Ta ngầm cáo trạng.
Quả nhiên, Tam tẩu giúp ta trút giận:
Gia, Như đệ tuổi còn nhỏ, các người sao lại khi dễ đệ ấy vậy? Biết rõ thân thể yếu còn chuốc rượu đệ ấy, đây là huynh trưởng các người không đúng.
Quách Gia ở bên cạnh buồn bực không nói nên lời. Ta vừa cười vừa ăn cơm, đây là lợi thế của người ít tuổi hơn, nếu ở chỗ Ngũ ca, mẫu thân không thể không lải nhải bọn họ cả nửa ngày.
Đợi Tam tẩu đưa hài tử vào trong, ta mới hỏi:
Tam ca, vội vã tìm đệ có chuyện gì?
Quách Gia hung hăng liếc ta một cái, nhìn vào hậu đường rồi mới nói:
Không phải ta tìm ngươi, là chủ công muốn tìm ngươi nói chuyện bắc thượng, ông ấy lo lắng.
Ta cười:
Ta còn nhỏ khiến tẩu tẩu thương ta nhiều hơn cũng là phải, huynh đừng trợn mắt như thế. Chuyện ta bắc thượng cũng đã định xong, không có gì nữa. Trước khi đi còn phải về qua Thọ Quang một chuyến, thời gian còn sớm. Nhưng chủ công sắp xuất phát rồi phải không? Huynh có đi theo không?

Quách Gia bất đắc dĩ lắc đầu:
Nói không lại ngươi. Mấy tẩu tẩu của ngươi đều nghĩ chúng ta khi dễ ngươi, thực tế chúng ta toàn bị ngươi khi dễ, quá đáng. Chủ công đã quyết định cho Tử Nghĩa hộ tống các ngươi tới Thọ Quang, hắn được phong Thọ Đình Hầu, cũng phải tới đất phong của mình chứ, coi như áo gấm về làng! Ta cũng biết danh hầu của Tử Nghĩa chính là phong đất cho ngươi. Ta chắc chắn phải theo chủ công bắc thượng, thời gian có lẽ sau khi các ngươi từ Thọ Quang trở về. Viên Thiệu tuy rằng đang tập trung triệu tập binh mã, có điều không thuận lợi, các tướng lĩnh trên địa bàn của ông ta đều có ý xem chừng. Mà chủ công lại muốn một trận định càn khôn, diệt được bao nhiêu binh mã sẽ diệt bấy nhiêu, cho nên chúng ta cũng chỉ chuẩn bị chiến tranh, chọn thời cơ để hành động.

Tính toán rất đúng, Quách Gia có thể nắm chắc chiến cục, ta không cần phải để tâm, cái ta lo lắng là thân thể của hắn. Mặc kệ hắn kháng nghị, ta nắm tay hắn bắt mạch, may quá không có vấn đề gì:
Chủ công lúc này chưa muốn rời khỏi các huynh, đi đâu cũng mang theo huynh. Tuy rằng huynh không cần xông pha ra trận, nhưng bày mưu tính kế phía sau cũng không phải chuyện nhẹ nhàng. Đệ lo sức khỏe của huynh thôi, chuyện khác đều mặc kệ, thuốc đệ làm, huynh nhớ mỗi ngày đều phải dùng. Lần này sau khi rời khỏi Hứa Đô, không biết lúc nào đệ mới về được, chỗ Cao Can phải sắp xếp cẩn thận, ở Nghiệp thành phải dùng mọi biện pháp khiến Viên Đàm không thể sống trở về Thanh châu. Tam ca, những chuyện này đều không nhỏ, huynh nhất định phải khuyên bảo chủ công đừng mù quáng tấn công Nghiệp thành hay xuôi nam đánh Kinh châu. Sau trận chiến Quan Độ, đệ thấy chủ công hơi nóng vội.

Quách Gia gật đầu:
Chuyện này ngươi yên tâm, chủ công vẫn nghe lời khuyên đúng. Ngươi làm việc cẩn thận một chút, đừng để chúng ta lo lắng. Lần này nếu có thể thắng Viên Thiệu, ta nhất định sẽ khuyên chủ công không vội động binh, chờ tin tức của ngươi, lại cân nhắc tiếp chuyện bắc thượng tới Nghiệp thành.

Ta gật đầu, đưa hắn một tín vật bằng bạc:
Tam ca, lần này xuất binh nhất định phải lấy được Lê Dương. Đệ cũng biết để lấy được Lê Dương chúng ta trả giá nhất định không nhỏ, Viên Thiệu rất để tâm đến nơi này. Huynh cầm lấy thứ này, lỡ Lê Dương chống cự quá mạnh thì đem giao cho chủ công, bảo ông ấy phái người nhanh nhẹn thông minh lẻn vào thành Lê Dương, đệ có sắp xếp người trong quân Lê Dương rồi, những chuyện khác các người tự sắp xếp. Đệ sau khi bắc thượng không thể tự mình liên hệ với mọi người, đợi tới lúc đệ sẽ phái Tần Dũng tới báo tin, tuy tạm thời đệ không động tới Cao Can, nhưng vẫn phải lấy được Hồ quan, đến lúc đó, các người theo đà lấy luôn Hổ Lao quan, những chuyện này huynh tự nói với chủ công. Huynh theo chủ công ra chiến trường phải chú ý an toàn.

Quách Gia gật đầu:
Có thứ này, lấy Lê Dương sẽ bớt thiệt hại hơn nhiều. Tử Vân, cách làm này của ngươi không tồi. Hổ Lao ngươi cứ yên tâm, có quân Vu Cấm ở gần đó, ngươi không nói chúng ta cũng phải lấy. Đúng rồi, đề xuất trước kia của ngươi về việc huấn luyện quân cận vệ, ta đã bẩm báo chủ công, chủ công theo lời ngươi nói, trong đám gia tướng tinh tuyển một nhóm người được huấn luyện tốt. Bọn họ đều là thủ hạ của đại ca, lúc này đã trở thành cận vệ của chủ công và chúng ta, trên chiến trường có bọn họ, không cần lo lắng an toàn của bọn ta.
Vậy thì ta yên tâm rồi, có đám người đó cũng không sợ đám văn nhân như Quách Gia bị trúng hòn tên mũi đạn.
Có điều một số chuyện vẫn phải sắp xếp trước, đây chính là kế hoạch trăm năm, ta đã tính toán rất lâu. Nhìn Quách Gia, ta cười cười:
Tam tiểu tẩu đã sinh một bé gái, huynh đã hứa gả cho Mãn nhi rồi phải không?
Quách Gia cười:
Huynh đệ của mình, lại thành thông gia càng hay.
Ta gật đầu:
Không sai. Có điều Mãn nhi không thích đọc sách, tính tình cũng không mềm mỏng, huynh phải dậy dỗ nó thêm. Hưởng nhi nhà Ngũ ca cũng sắp hai tuổi rồi, trẻ con sau này càng nhiều, các huynh phải quan tâm hơn.

Quách Gia nhẹ giọng thở dài:
Tử Vân, đệ không muốn có một gia đình thật sự sao? Cứ vậy sao được, Chủ công cũng nói với chúng ta vài lần, đệ muốn học Hoắc Khứ Bệnh, chính là học cái này sao?
Ta cười:
Đệ đâu muốn học ông ta. Có điều, Tam ca, giờ đệ không có nơi chốn ổn định, không muốn trì hoãn con cái nhà người ta. Còn nữa, đệ ở Giang Đông đã cự tuyệt Ngô lão phu nhân mai mối cho, ở đây càng không thể lấy vợ được, nếu không Giang Đông làm sao giải thích? Đợi thân phận của đệ được công khai rồi hãy nói cũng chưa muộn. Đệ còn nhỏ.

Quách Gia lắc đầu cười khổ:
Quan hệ của đệ với Tôn Bá Phù đừng phát triển thêm nữa, quá nguy hiểm.
Ta cũng cười khổ:
Lúc này muốn rút bỏ đã muộn, đệ đã vướng vào rồi, sau này hãy nói, tới đâu hay tới đó. Đúng rồi, ở Giang Đông đệ đã đặt sẵn một cái đinh, hôm đó quên không nói với chủ công, huynh nói giúp đệ nhé, có điều ngoài huynh với chủ công không thể để người thứ ba biết.
Ta đem tác dụng của Hứa Quần đơn giản nói lại cho Quách Gia biết.
Quách Gia hít một ngụm khí lạnh:
Thủ hạ của đệ còn có người như vậy sao, đệ cũng thật ngoan độc, vừa xưng huynh gọi đệ với Tôn Sách, vừa đùa giỡn sau lưng hắn.
Ta bĩu môi:
Đệ nói rồi, công là công, tư là tư, đệ phân biệt rất rõ. Với lại, đệ chỉ bảo vệ tính mạng Bá Phù và Công Cẩn, không nói không cần giang sơn của họ, đây là hai việc khác nhau.
Quách Gia gật đầu rồi lại lắc đầu.
Không để hắn kịp thở dài, ta vội nói tiếp:
Tam ca, vấn đề bọn trẻ chúng ta phải sắp xếp trước cho tốt. Không ai đảm bảo sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn, đệ không muốn lúc chúng ta trăm tuổi, bọn chúng lại gặp phải bất trắc.
Quách Gia nhíu mày:
Chuyện sau này ai nói rõ ràng được? Đệ sắp xếp thế nào? Hiện tại nghĩ tới chuyện này có phải quá sớm không.

Ta lắc đầu:
Không sớm. Tính tình chủ công huynh cũng rõ, sợ là rất nhớ tình cảm cũ, huynh xem, ông ấy đối với Tào Chân và Bảo Huân tốt biết bao, quả thật coi bọn chúng như con của mình, đối xử với con nuôi cũng cực kỳ tốt. Chính vì vậy mới khiến đệ lo lắng. Chủ công không đành lòng để con cái của cố nhân lưu lạc, đều nhận nuôi bên người, ngày sau sẽ ban quan lộc. Nhưng mà mỗi người một tính, huynh biết rõ hậu nhân của chủ công tính nết thế nào không? Hài tử của chúng ta có được niềm vui tiếp đón tân quân không? Nếu như chúng nó toàn bộ đều ẩn cư điền viên, hưởng thụ công sức của chúng ta thì thôi không nói, đáng tiếc, chúng nó sao có thể cam tâm sống tịch mịch, hẳn cũng muốn kiến công lập nghiệp chứ.

Quách Gia nhìn ta buồn cười:
Đợi đến đời sau của chủ công, chỉ sợ ta và đệ cũng chỉ còn một nắm xương trắng, có thể làm gì? Chính đệ cũng nói chuyện sau này không thể tính toán được, đệ có thể làm gì đây?
Ta nghiêm túc nói:
Chúng ta nhất định phải phòng người rắc rối có thể xuất hiện. Nói đùa chứ, triều đình cao vời vợi, hỷ nộ vô thường, một khi giết người chính là liên lụy cửu tộc, đệ không muốn chúng ta sau này không có người hiến tế.

Quách Gia nhướng mi:
Nói phương pháp của đệ đi.
Trước tiên ta hỏi:
Đệ từng nói việc thành lập Huấn mục trường hoàng gia, chủ công có nghe không? Đệ thấy chắc là không rồi!
Quách Gia gật đầu:
Hiện giờ không đủ tiền, cái đó xa xỉ quá.

Ta biết chứ, có điều đây là chuyện lớn:
Tam ca, các con của chủ công tuổi không còn nhỏ, Tào Phi đã sắp mười lăm, mấy tiểu tử cũng đã tới tuổi luyện binh. Huynh chọn thời cơ góp lời thêm, nói rõ lợi ích của Huấn mục trường này đi.
Quách Gia hiểu rõ:
Ta hiểu rõ, đệ muốn mượn cơ hội để đám trẻ nhà ta cùng đám trẻ nhà chủ công cùng chơi với nhau, bồi dưỡng tình cảm và sự tin tưởng từ nhỏ phải không? Cứ như vậy sẽ có hy vọng bảo vệ được tính mạng của chúng nó.

Ta gật đầu:
Không sai. Bất kể thế nào, con người sẽ tin tưởng người luôn ở bên cạnh mình, người mình có thể hiểu rõ lai lịch. Chủ công vì sao tin tưởng Hạ Hầu gia như thế, thậm chí chưa từng phản bác truyền thuyết ông ấy là người của Hạ Hầu gia ở bên ngoài, điều này cho thấy tình cảm từ nhỏ lớn lên tốt đến mức nào. Đệ muốn Mãn nhi, Diệc nhi chúng nó có cơ sở tình cảm như vậy, đối với bọn chúng chỉ có lợi không có hại. Chỉ có Huấn mục trường vẫn chưa đủ, như Diệc nhi không thích hợp tập võ thì sao. Tam ca, các huynh thường xuyên xuất chinh, nhưng không thể lơi lỏng việc dạy dỗ hài tử. Đệ muốn các huynh đề nghị với chủ công, mở quan học, đem con cháu các đại thần tập trung lại, mời các nho sĩ có tiếng như Lưu Cơ, Đổng Chiêu, tốt nhất cả Dương Bưu tới dạy dỗ chúng nó.

Quách Gia mí mắt nâng lên:
Ý kiến hay, chủ ý này quá tuyệt. Về sau này, quân thần đồng học, vừa có tình bạn, vừa có tình huynh đệ đồng môn, dù là tức giận, trong lòng vẫn có luyến tiếc, tai vạ dù không tránh được cũng dễ thoát tử tội. Tử Vân, kế này ít nhất có thể bảo vệ gia tộc của chúng ta được trăm năm. Ta hiểu rõ kế hoạch trăm năm của đệ rồi.
Ta cười cười, ngươi chưa hiểu hết đâu, chú ý này của ta chẳng qua che dấu tai mắt của người ta, về kế hoạch trăm năm cho hậu nhân của chúng ta, ta còn có sắp xếp khác, đến lúc đó các người sẽ hiểu.
Nhìn ánh mắt Tam ca có chút hưng phấn, ta phải dội một gáo nước lạnh:
Tam ca đừng chắc chắn quá. Những chuyện này chắc chắn phải an bài thật tốt, có điều huynh phải nhớ dặn dò bọn trẻ, đối với các công tử của chủ công, nhất định không được theo về một phía, không thể quá tốt với một ai trong đó, quan trọng là không được can dự vào việc phân tranh giữa các công tử ấy. Con người của chủ công chọn người tài mà lập, trưởng thứ còn xếp sau, rất nhiều chuyện không phải thần từ có thể chia sẻ được. Đệ thấy trong đám hài tử, Diệc nhi lớn tuổi nhất, cũng khá thông minh, huynh nhất định phải nhắc nhở nó gánh vác chức trách huynh trưởng, tùy hoàn cảnh nhắc nhở đám đệ đệ. Còn nữa, mỗi nhà nếu có hai con trai trở lên, cố gắng giao lại một đứa cho người trong tộc làm con nuôi, sau này sẽ không xuất hiện chuyện cả nhà bị giết sạch. Lợi hại trong đó huynh hãy cẩn thận nói với các huynh trưởng, tốt nhất đem lập thành gia quy, bắt các thế hệ tuân theo. Tam ca, không phải đệ đa nghi, từ xưa tới này chưa từng gặp gia tộc nào nhiều thế hệ làm quan mà trường thịnh không suy. Chưa nói tới triều đại thay đổi, gia tộc của huynh và đệ là trọng thần của triều cũ, rất khó hòa nhập với tân triều. Huynh xem Tuân gia xem, bất kể thế nào, người trong tộc đều có các sắp xếp khác nhau, trong tình huống nào cũng sẽ không bị diệt tộc. Đệ đã nhận ra điểm này, nên muốn sắp xếp trước.
Đối với suy nghĩ của ta, Quách Gia không còn lời nào để nói, liên tiếp gật đầu.
Về đến nhà, ta cũng không nghỉ ngơi mà ngồi dưới tàng cây mai suy nghĩ. Những việc nên giao phó cũng đã giao phó xong; việc cần làm cũng đã làm. Lúc này, điều duy nhất khiến ta lưu luyến là Vân ca ca, không biết ở bên kia Tần Dũng sắp xếp thế nào rồi? Thời gian không đợi người, lúc Tần Dũng về tới Hứa Đô, chúng ta mới có thể lên đường. Chuyện này phải trách ta quá vội vàng, bảo hắn cưỡi Tiểu Bạch đi. Đi lần này không biết sẽ mất bao lâu, có lẽ không dưới một, hai năm.
Những chuyện nói với Quách Gia hôm nay, ta đã suy nghĩ rất lâu. Bí mật thân phận của ta có thể duy trì bao lâu ta không để ý, còn chưa nói lịch sử đã bị ta bắt đầu thay đổi, sau này ta không thể đặt mình bên ngoài chiến cuộc nữa. Trên chiến trường, tình huống biến ảo, võ nghệ của ta sớm muộn gì cũng bại lộ. Ta cũng không phải sợ ánh mắt trách móc của các huynh trưởng, tuy rằng dưới sự ân cần của họ và sự khổ tâm tìm kiếm của Cao Thuận hôm qua khiến ta súyt nữa đã muốn nói thật. Nếu bọn họ biết ta võ nghệ cao siêu như vậy, có phải sẽ bớt lo lắng đi không? Nhưng cuối cùng ta không nói ra được. Dĩ nhiên không phải vì ta không biết làm thế nào để nói, mà là nếu để Tào Tháo biết, hậu quả ta không dự liệu được, không thể mạo hiểm. Lúc này, ta hối hận lúc trước quyết định cùng Tam ca không giấu diếm bất cứ chuyện gì giữa huynh đệ chúng ta với Tào Tháo, đây là để tự bảo vệ mình, cũng là một loại chế ước. Đúng là tự làm khổ mình.
Võ nghệ bại lộ, tất nhiên khiến thân phận bị bại lộ, sau khi trở về triều đình, ta làm sao đối mặt với mọi chuyện, đây cũng là một vấn đề. Một chút không cẩn thận, đến bí mật ta là nữ cũng sẽ lộ ra, lúc đó không bao giờ có thể sống tiêu sái như bây giờ được nữa, đây mới là nguyên nhân ta lo nghĩ chuyện sau khi bị lộ thân phận. Tam ca đáng thương, bị ta lợi dụng triệt để mà không biết, hiện tại hắn chắc vẫn đang đắm chìm trong kế hoạch trăm năm của ta, đối với các huynh trưởng mà nói, kiến công lập nghiệp là mục tiêu phấn đấu của bọn họ, bảo vệ hưng vong của gia tộc cũng là tâm nguyện của bọn họ!
Không phải ta gian giảo, cũng không phải ta không trung thành, con của ta không thể vào triều, nhưng ta muốn vì con cháu của các huynh trưởng lo nghĩ chu đáo. Vốn dĩ trong lịch sử, Bảo Huân bị Tào Phi giết chết, Chu Dận chết trong khó khăn, đời sau Bá Phù gặp bi kịch tru di toàn tộc, những chuyện này tuyệt đối không được xuất hiện. Huynh đệ chúng ta được hưởng thụ ân sủng của chủ công, đặc biệt là ta rất đặc thù, ngày sau tất thành tiêu điểm khiến mọi người chú ý, cho dù chúng ta không đi trêu chọc ai, cũng không ngăn được lời gièm pha, nhất định phải chuẩn bị trước. Ta cũng không phải Vũ ca ca, tiền tài chỉ có thể bảo vệ một đời, khó tránh được muôn đời.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc.