• 1,099

Q.1 - Chương 14: Đêm Không Trăng Dễ Giết Người


Số từ: 2263
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Chuyện trèo tường nhà người khác hình như ta chưa từng làm, ha ha, hôm nay chơi thử xem sao. Tìm được tới nơi, cũng may tường nhà gia đình này cũng không cao lắm. Ta từ chân tường nhòm vào trong nhà, hộ vệ cũng không nhiều, coi bộ cũng không có gì là quý tộc, giống thương nhân hơn. Ta vừa nghĩ, liền lần ra hướng chuồng ngựa xem xét. Không ngoài dự liệu, trong phòng bên cạnh chuồng ngựa quả nhiên có tiếng chửi mắng:
Cho ngươi chạy, ngươi chạy giỏi lắm, hôm nay không đánh ngươi tới chết không xong. Hừ, nếu không phải thấy ngươi còn chút tác dụng, sớm đã giết ngươi cho chó ăn, khỏi gặp phiền toái.

Ta lặng lẽ ở trên cửa sổ nhìn vào: thanh niên kia bị trói chặt hai tay buộc cao trên xà, bên cạnh có một kẻ đang dùng roi đánh rất hăng say. Trên người thanh niên kia vết máu đã loang lổ, cơ hồ thương tích đầy mình; nhìn kỹ, vết thương trên người hắn ngang dọc, hiển nhiên không phải mới có, nhìn dáng vẻ, hắn bị đánh đập như vậy không chỉ một lần; cổ chân hắn mơ hồ đỏ vằn máu, là do xiềng xích cọ vào. Cả người đầy máu và nước, không ngừng rỏ xuống mặt đất. Người rõ ràng bị nước hắt tỉnh lại, trên người sũng nước, hiển nhiên đã bị đánh rất lâu. Làm ta bội phục chính là hắn bị đòn hiểm như vậy, trên mặt đã đau tới biến dạng, nhưng không hề rên một tiếng, cắn răng im lặng.
Ta không nhẫn tâm nhìn, muốn trước hết giải quyết tên hộ vệ này để cứu hắn, thế nhưng, kinh động nhiều người, sẽ không dễ làm. Nhẹ nhàng mò qua một dãy sương phòng, lần lượt quan sát, ta rất nhanh đã tìm thấy nơi ở của bọn gia đinh. Nghĩ đi nghĩ lại, có nên diệt sạch hay không? Mười mấy người, nếu như không giết…., ôi, tuy rằng giết người không tốt, nhưng bị người giết càng không tốt. Lần này cũng đành phải ác độc một chút, dù sao lúc bàn ngày xem mấy người đó cũng không tốt đẹp gì. Ta cắn răng một cái, tiến vào trong hạ độc thủ.
Giải quyết xong đám người đó, ta nhẹ bước như mèo vào sân, lặng lẽ mai phục, rất nhanh chóng giải quyết nốt bốn tên tuần đêm. Ôi, hôm nay giết người nhiều rồi, nếu Vũ ca ca biết, có oán ta không? Ta lắc đầu, tiến vào nhà chính. Nhìn một tên như heo mập vẫn đang ngủ say, ta cầu nguyện:
Không phải ta muốn giết chết ngươi, chẳng qua bộ dáng ngươi giống heo, chính là để giết, cho nên ta phải động thủ. Chỉ mong ngươi kiếp sau đừng biến thành heo.

Ra khỏi phòng, ta bỗng có cảm giác mình là một kẻ ma quỷ giết người, trước kia cũng từng giết không ít, nhưng chưa từng trải qua tâm trạng này, trong lòng không khỏi chán ghét chính mình. Cười khổ, quay trở lại hình phòng, trong đó bọn người kia vẫn đang gia hình, người thanh niên đã nhuộm trong máu, mấy tên kia vẫn không ngừng quật, tựa hồ như vậy mới giải tỏa được nỗi hận của mình. Ta hừ lạnh một tiếng đẩy cửa đi vào.
Người trong phòng thấy một kẻ bịt mặt mang theo một cây kiếm đầy máu tiến vào, cũng giật nảy mình:
Ngươi là ai, muốn làm gì?
Trong đám có một tên lá gan lớn phản ứng lại.

Hừ, người ta đã bị đánh ra hình dạng này, các người còn không buông tha, sao độc ác vậy.
Nhìn thấy ta một thân sát khí đi tới, bốn người trong phòng bị doa hét ầm lên, muốn lao ra ngoài. Ta căn bản không khách khí với chúng, cũng không còn gì để nói, bước theo bọn chúng, mấy kiếm hạ xuống, toàn bộ đều xong.
Người thanh niên kia lúc ta giết người một câu cũng không nói, ta thả hắn xuống rồi hỏi:
Ngươi còn có thể đi không?

Hắn nhìn ta, cắn răng:
Được.

Ta nhìn chân hắn:
Bọn chúng ai có chìa khóa? Mở nó (xiềng chân) trước đã.
Gã thanh niên cười khổ:
Mở không ra, đã hàn cố định rồi.

A?! Ta nhìn kỹ, đúng là thế. Không chỉ xiềng chân, cả còng tay cũng vậy:
Sao lại tàn nhẫn thế? Thôi vậy, ta đưa ngươi ra trước rồi nói.

Ta vừa định dìu hắn, gã thanh niên lắc đầu nhìn ta nói:
Xin ân nhân cứu đệ đệ tôi.
Ta sửng sốt nghĩ thầm, người nơi này ta giết sạch rồi, chẳng lẽ:
Này, đệ đệ ngươi ở đâu?

Chắc đang bị giam trong hầm ngầm.

Ta thở ra một hơi, may quá:
Tốt, ngươi ở đây chờ ta. Yên tâm, người trong nhà chết sạch rồi.
Nhìn miệng gã thanh niên há ra, ta cười cười, xoay người đi ra ngoài, rồi lại trở vào:
Này, ngại quá, hầm nằm ở đâu?
Trên mặt gã thanh niên nở một nụ cười:
Để tôi đưa ân nhân đi.
Da mặt ta dưới lớp mặt nạ có chút nóng lên.
Cẩn thận dìu hắn tới khu đất trống ở hậu viện, gã thanh niên chỉ vào căn phòng ở phía cuối:
Hầm ở chỗ đó, bên trên là một phiến đá.
Ta buông hắn ra, đi tới nhìn, quả nhiên có một khối đá, ta quan sát phía dưới, một mùi tanh tưởi xộc lên. Trời ơi, nếu không phải vì cứu người, đánh chết ta cũng không xuống dưới đó.
Hiện tại không có biện pháp nào. Tới lúc từ trong hầm đem lên một người, ta thở mạnh mấy hơi, thật sự là khó chịu. Ta lúc này mới có thời gian đánh giá người này: chỉ thấy hắn mới hơn mười tuổi, cũng mang theo xiềng xích, hiện đang dùng ánh mắt hung tợn nhìn ta. Vừa rồi ta ở dưới đó thật sự không muốn nói chuyện, có lẽ tên gia hỏa này chưa hiểu tình hình, ta chỉ nhanh kéo hắn đi lên.
Hiện tại, hắn vẫn đang giãy dụa:
Các ngươi lại muốn làm gì? Ta sẽ không nghe các ngươi.
Ta thở dài:
Ngươi bình tĩnh một chút được không? Người còn không thấy rõ ràng, kêu la cái gì?

Nghe ta nói vậy, hắn ngẩng đầu nhìn ta, bầu trời tối đen, thấy không rõ lắm. Ta cũng không nhiều lời:
Đi theo ta, ca ca ngươi đang chờ ngươi đó!
Ta xoay người rời đi. Hắn do dự một chút rồi đi theo. Nghe tiếng xiềng chân phía sau, ta thở dài:
Chân của ngươi không tháo được xiềng sao?


A? Không tháo được.
Ta lắc đầu, lập tức về tới chỗ gã thanh niên kia. Hắn muốn tới đón, nhưng thương thế rất nặng, lảo đảo một cái thiếu chút ngã sấp xuống, ta vội vàng đỡ lấy hắn. Chờ hai huynh đệ ôm nhau xong, ta mới nói:
Thế này đi, trước tiên ta giúp các ngươi cắt xích, huynh đệ các ngươi bàn nhau sau này nên đi đâu

Gã thanh niên lôi kéo đệ đệ, quỳ sụp trên mặt đất. Ta vội vàng tới đỡ:
Đừng làm vậy, mau đứng lên.

Thanh niên nói:
Tiểu tử Công Tôn Hồng, xin hỏi quý tính ân công?
Ta dùng sức kéo hắn dậy:
Ân công cái gì, đừng gọi ân công, gọi ta Triệu Như là được.

Công Tôn Hồng nói:
Ân công, đây là đệ đệ tôi tên Tần Dũng. Ngài cứu tính mạng huynh đệ tôi, huynh đệ tôi kiếp này khó báo đáp một phần. Xin ân công tháo khăn che mặt xuống, để chúng tôi nhận rõ hình dáng ngài?

Ta cười:
Được rồi, Công Tôn đại ca, hiện không phải lúc nói chuyện đó, chúng ta phải rời nơi này nhanh một chút. Chuyện khác sau khi rời khỏi đây hãy nói. Đúng rồi, ta sẽ giúp các ngươi cắt xích.

Công Tôn Hồng cười khổ:
Không dám nhờ ân công. Ngài chặt giúp đệ đệ được rồi, còn trên người tôi, kiếm của ngài không chặt được.
Ta sửng sốt:
Vì sao?

Công Tôn Hồng nói :
Xiềng xích trên chân tôi là luyện sắt mà thành, vũ khí bình thường căn bản không làm gì được. Nếu không tôi đã sớm chặt đứt nó.


A?
Ta kinh hãi lắp bắp:
Công Tôn huynh, bọn chúng sao lại đối xử với ngươi như vậy? Bỏ đi, hiện tại không phải lúc nói chuyện. Nếu không chặt được, đợi lát nữa tính.
Cũng mặc kệ hắn, ta kéo Tần Dũng còn đang ngẩn người, dùng sức bổ xuống xiềng xích dưới chân hắn. Nhưng mà, keng một tiếng, kiếm của ta gãy.
Thế này….

Công Tôn Hồng thở dài:
Ân công, trong phòng ở hậu viện còn không ít binh khí, chúng ta qua đó, để tiểu nhân kiếm cho ngài một thanh.
Sao?
Ngươi biết chọn binh khí?

Công Tôn Hồng cười:
Binh khí nơi này đều do tiểu nhân tạo ra.
Ta mừng rỡ trong lòng, xem ra lần này cứu người thu hoạch rất lớn. Hiện tại, ta cũng không khách khí, đỡ hắn đi ra phía sau, Tần Dũng theo sát bên cạnh.

Oa, thật nhiều binh khí. Ta phát tài rồi.
Trong lòng mừng rỡ, hiện cả trên mặt:
Công Tôn huynh, làm phiền ngươi rồi.
Công Tôn Hồng nói:
Ân công, tiểu nhân không dám, ngài kêu tôi Công Tôn được rồi.
Ta cười:
Huynh đệ các người so với ta lớn hơn.
Công Tôn Hồng lắc đầu, đi chọn kiếm.
Chỉ chốc lát sau, hắn cầm thanh kiếm đưa ta:
Thanh này có vẻ được, ngài thử xem.
Ta nhận lấy, dùng sức vung một cái, không sai, xiềng chân Tần Dũng liền đứt. Ta ngẫm nghĩ, còn chưa tin, truyền công lực vào tay, dùng sức chém xuống xiềng xích của Công Tôn Hồng, kiếm bật ngược lên, trên thân kiếm xuất hiện vết mẻ, mà xiềng chân một chút xây xước cũng không có.
Công Tôn Hồng thở dài:
Vô ích. Xiềng xích này chính tay tôi đánh ra, tôi biết rõ không có cách nào chặt đứt.
Ta sửng sốt một chút, bất quá hiện tại không phải lúc nói nhiều, đành phải chém đứt xiềng tay cho bọn họ trước.

Hiện tại chúng ta phải nghĩ biện pháp. Tần Dũng có thể trực tiếp cùng ta đi ra, nhưng…

Công Tôn Hồng cười cười:
Không có cách nào, ân công, ngài mang đệ đệ tôi đi là được. Không cần lo cho tôi.

Ta suy nghĩ một chút:
Nói thế sao được! Thế này đi, ngươi dùng bao bố bọc xiềng xích lại, để dưới hông; lại tìm một bộ y phục dài mặc lên, giả làm bệnh nhân, chúng ta đỡ ngươi cùng đi, như vậy không sợ bị người khác nhìn thấy.
Hai người gật đầu.
Đến phòng chính, ta đi tìm y phục, Tần Dũng nhìn thấy thi thể heo mập, lại nhào lên dồn sức đánh một trận. Xem bộ dạng huynh đệ bọn họ, nhất định đã chịu nhiều khổ ải. Ta kéo hắn ra:
Được rồi, người đã chết đừng đánh nữa.

Chờ bọn họ mặc quần áo tử tế, ta hỏi:
Công Tôn huynh, tên này là một thương nhân sao?
Công Tôn Hồng gật đầu:
Không sai, hắn là thương gia buôn vũ khí lớn nhất nơi này.


Vậy, tiền bạc của hắn không ít phải không? Có ở đây không?
Công Tôn Hồng nhìn ta:
Chắc ở đây thôi. Ân công, ngài…

Thấy biểu hiện nghi ngờ của hắn, ta cười nói:
Ta không phải loại người huynh nghĩ, chẳng qua, đã có thì không nên lãng phí, bên ngoài người thiếu cơm gạo không ít.
Công Tôn Hồng cười:
Trong phòng hắn còn một mật thất, có điều ta không biết ở đâu.

Mật thất, với ta mà nói, không thành vấn đề:
Tần huynh, phiền ngươi đi thu thập của cải khác của hắn.
Tần Dũng nghe lời đi. Ta tự mình rút kiếm gõ lên vách tường bốn phía. Chỉ chốc lát sau, hồi âm ở một chỗ cho thấy vách tường trống rỗng. Ta cũng không khách khí, chẳng tìm cơ quan, dùng sức nện vào. Ẩm… vách tường đổ một mảng, lộ ra một mật thất.

Oa…
Ta nhìn ba rương lớn, trợn mắt há hốc mồm, bên trong tất cả đều là vàng cùng châu báu, phát tài rồi. Công Tôn Hồng bọn họ cũng không ngờ đến, nơi này lại có nhiều tài vật đến thế. Phấn khích thì phấn khích. Ta lập tức nhíu mày. Nhiều thế này làm sao mang ra? Ta đi qua đi lại mấy vòng trong phòng, đã nghĩ ra một chủ ý.
Nửa canh giờ sau, ta trong lòng ôm một bao châu báu, cùng Tần Dũng đỡ Công Tôn Hồng, đi về hướng khách điếm. Đương nhiên, ta đã đổi lại bộ dạng bình thường, hai người xem ta còn trẻ vậy đều ngơ ngẩn. Ở phía sau chúng ta, một ngọn lửa hừng hực bốc lên trong ngôi nhà. Hà, chuyện này đúng là đêm không trăng dễ giết người, ngày gió thổi dễ phóng hỏa.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc.