Q.2 - Chương 150: Quốc Gia Không Có Việc Nhỏ
-
Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
- Mộng Ngưng Tiểu Trúc
- 6921 chữ
- 2020-05-09 12:40:36
Số từ: 6915
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Bận bịu tới hơn nửa tháng sau, việc ở Lê Dương cuối cùng cũng ổn thỏa, lúc này lo lắng lớn nhất của Tào Tháo là tiếp theo nên làm thế nào. Sau khi Viên quân đại bại, theo tính tình của Tào Tháo, nhất định mở cờ dong trống thẳng tiến Nghiệp thành. Nhưng mà mấy mưu sĩ đều không đồng ý.
Quách Gia phân tích:
Chủ công hiện giờ tốt nhất là hồi quân về Hứa Đô. Rất nhiều chuyện không thể vội vã. Cứ dây dưa ở đây quá lâu, phía nam, phía tây đều sẽ đánh tới. Nếu muốn bắc thượng, chủ công có thể đảm bảo trong mấy ngày lấy được toàn bộ Ký châu không? Kể cả Nghiệp thành cũng không thể trong thời gian ngắn lấy được, chưa nói U châu mà động binh, Ô Hoàn quan hệ không tệ với Viên Thiệu, hắn vẫn còn năng lực liên kết với những thế lực khác chống cự trong thời gian dài. Mong ngài nghĩ lại.
Bàng Thống cũng nói:
Chúng ta nhận được tin Viên Thiệu bệnh không nhẹ, Tang Bá tướng quân đã sắp tới Nam Bì, Viên Đàm trở về Thanh châu cũng vô dụng, bởi vậy, đứa con thứ hai của Viên Gia đang cùng đứa con làm Ký châu mục kia tranh giành lẫn nhau, chúng ta sao không tọa sơn quan hổ đấu, đợi bọn chúng tiêu hao thực lực, ở giữa hưởng lợi. Nếu không, một khi chúng ta quá vội vàng, chưa nói Viên Thiệu còn sống, kể cả hắn chết rồi, ba huynh đệ Viên gia cũng sẽ liên thủ kháng địch, chúng ta muốn lấy được Ký châu, U châu cũng phải trả giá lớn. Phụng Hiếu huynh nói trước tiên về Hứa Đô chính là thượng sách.
Tuân Du thấy Tào Tháo bắt đầu do dự, suy nghĩ một chút cũng tiến lên nói:
Chủ công, từ năm ngoài khai chiến với Viên Thiệu đến nay, lương thảo quân nhu tiêu dùng rất lớn, thúc phụ có nói, hiện tại bắt đầu khó khăn rồi. Dù sao một năm qua ngoại trừ đánh giặc, còn phải sắp xếp cho một lượng lớn tù binh, lưu dân, còn phải chấn chỉnh Dự châu, Từ châu, Duyện châu, dùng tới cả đồ dự trữ rồi. Ý thúc thúc là tạm hoãn chiến tranh, nghỉ ngơi chỉnh đốn một hai năm cho thỏa đáng.
Tào Tháo nghĩ lại, gật đầu:
Các ngươi nói đều đúng, là ta nóng lòng. Hôm qua ta nhận được thư của Tử Liêm, nói Lưu Bị tại Tân Dã thường xuyên điều động binh mã, Lưu Biểu lại trả cho hắn thêm năm ngàn quân, xem ra muốn xâm phạm Nhữ Nam. Ta đã lệnh cho Mãn Sủng tăng cường đề phòng, đồng thời lệnh cho Hạ Hầu Đôn lĩnh ba vạn binh mã đi trước. Man Thành, ngươi cấp tốc mang hai ngàn binh tới Uyển thành trước, hợp quân với Tử Liêm, tiếp ứng cho Nguyên Nhượng, tính tình hắn vội vã, ta sợ sẽ chịu thiệt thòi.
Lý Điển tiếp lệnh, lập tức xuất phát.
Bên này, Tào Tháo sắc phong cho Giả Tín làm thái thú Lê Dương, Hàn Hạo làm thiên tướng quân, trấn thủ trong thành. Lại cho Giả Hủ vào giữ Bộc Dương, Hạ Hầu Uyên vào giữ Mục Dã, Cao Thuận mang một vạn binh đóng ở Bộc Dương, chuẩn bị tiếp ứng cho Tang Bá, chiếm hết Thanh châu. Bản thân dẫn đại quân về Hứa Đô.
Tào Tháo sau khi trở về Hứa Đô, nhận được tin Hàn Toại ở Lương châu cùng Mã Đằng, Quách Viện liên minh, đánh tới Trường An; sau đó, tin tức Cao Can liên hệ với hơn hai mươi gia tộc lớn nhỏ trong vùng, tạo thành liên quân mười lăm vạn, hướng thành Hồ quan xuất binh cũng báo tới. Không chỉ có thế, dưới sự du thuyết của Cao Can, Trương Thịnh ở Hà Nội, Trương Diễm ở Hoằng Nông, Vệ Cố ở Hà Đông đều khởi binh hưởng ứng, Thượng Đảng phút chốc thành loạn.
Tào Tháo chẳng để ý nghỉ ngơi, một mặt gửi mật thư cho Chung Do, bảo hắn mau chóng chia rẽ liên minh Lương châu, một mặt đích thân mang theo Lữ Bố, Thái Sử Từ, Sử Hoán, Tào Thuần cùng các tướng lãnh xuất phát tới Thượng Đảng, giúp Từ Hoảng, Trương Liêu, cố gắng chiếm lấy Tịnh châu.
Đương nhiên, có tin xấu, cũng có tin tốt. Từ sau cuộc chiến Thương Đình, Diêm Nhu bên ngoài U châu gửi thư hàng Tào Tháo, mà Tiên Vu Đốn của tộc Tiên Ti, sau trận chiến này cũng công khai tỏ ý đầu phục Tào Tháo. Lúc này, Diêm Nhu đã trở thành tướng lĩnh của Tào Tháo cùng Vu Đốn đang đích thân dẫn quân trên đường tới Tịnh châu.
Ta không biết tin này, nếu biết Diêm Nhu và Vu Đốn tới, ta sẽ không dặn Trương Liêu buông tha cho Cao Can, mà bảo Quản Hợi giết hắn ngay trên chiến trường rồi. Có đám người Diêm Nhu, căn bản không sợ Tịnh châu loạn nữa. Ôi, một tin tức không thông, khiến Tịnh châu biết bao người chết.
Chúng ta đang ở trong thành Hồ quan cũng nhận được tin liên quân Cao Can đang tới. Lúc này, ta đang tránh sau lưng Trương Yến, chỉ huy hắn huấn luyện Hắc Sơn quân. Bốn vạn người ngựa của Trương Yến chủ yếu đều là nông dân mà ra, thân thể cường kiện, hành động nhanh nhẹn là ưu điểm của bọn họ, có thêm huấn luyện thành hệ thống, sẽ trở thành một đội quân không tồi. Trải qua huấn luyện, bọn họ đều là những tay lão luyện tác chiến vùng đồi núi, thời điểm dùng tới bọn họ còn xa.
Cao Can ập tới, khiến chúng ta đang thực hiện công tác thanh lọc ở Hồ quan gặp áp lực rất lớn. Đối với tin tức này, ta trầm tư tới nửa ngày, rồi bảo Từ Hoảng phái người hỏa tốc gọi Nhị ca đang càn quét dư đảng bên ngoài trở về. Tuy rằng binh mã của Từ Hoảng và Trương Liêu trải qua hơn mười ngày nghỉ ngơi, đã lại trở thành binh hùng tướng mạnh, hơn nữa bốn vạn nhân mã của Trương Yến sau nửa tháng huấn luyện, lực chiến đấu cũng mạnh lên gấp đôi, nhưng mà chỉ bằng đám người chúng ta, không đủ để đối kháng liên quân Cao Can ở bốn phía. Có điều binh mã của chúng ta lúc này muốn bảo vệ thành Hồ quan, chống đỡ cùng Cao Can tới lúc viện binh tới, cũng không thành vấn đề.
Nhị ca bọn họ gần như toàn bộ nghe theo ta sắp xếp: đại quân trở về phòng thủ thành Hồ quan; binh mã Trương Yến ta để Hoàng Thắng và Bạch Kỳ mang một vạn người ẩn vào trong núi, quấy rối phía sau Cao Can (hai người này trải qua một trận chiến ở Hồ quan đối với việc chặn đánh Cao Can, đã trở thành cao thủ, không cần ta bày chiến thuật cụ thể nữa, bản thân cũng có thể nghĩ ra vô số cách gây chuyện, cho nên chúng ta vô cùng an tâm đối với họ). Trương Yến tự mình mang hai vạn binh đóng trú ở cửa Hồ quan tiến hành phòng thủ; để lại năm ngàn binh cho Trương Liêu giúp đỡ thủ thành; còn năm ngàn binh dưới sự dẫn dắt của Hoàng Vĩnh, hỏa tốc chạy tới Hổ Lao quan, một là tăng cường phòng thủ nơi đây, hai là dẫn đường cho viện quân.
Ta cùng Tần Dũng tới Hổ Lao quan, giao xong binh mã, ta không ở lại mà cùng hắn trở về Hứa Đô, có rất nhiều chuyện cần khai thông cùng Tào Tháo.
Trở lại Hứa Đô, tin tức đầu tiên nhận được là Tào Tháo tự mình mang binh tiếp viện cho Trương Liêu ở Thượng Đảng, ta thật buồn bực, thật sự không biết làm thế nào. Nghĩ lại, có nên đuổi theo không đây? Thôi bỏ đi, dù sao ông ta không nóng đầu đi đánh Nghiệp thành, từ từ thâu tóm Tịnh châu là được rồi, ta cũng không muốn chạy tới chạy lui.
Đến nhà Quách Gia, thấy hắn thật quá nhàn nhã, đang ngồi uống rượu xem hoa, chơi đùa với hiền tế (tức Điển Mãn). Thấy ta đi vào, hắn chưa làm gì, hai tiểu gia hỏa đã xông tới:
Tiểu thúc, tiểu thúc.
Tiểu thúc? Choáng váng, sao nghe lại khó chịu vậy. Ta một tay ôm người hỏi:
Tiểu thúc? Ai bảo các con gọi vậy?
Quách Diệc quay đầu nhìn cha nó, sau đó cười nói:
Là Lục thúc nói, bảo rằng gọi Bát thúc rất khó nghe, nói chúng con gọi người là tiểu thúc.
Ta trừng mắt nhìn Quách Gia, hắn làm bộ chẳng quan hệ gì với ta.
Bảo hai tiểu tử ra ngoài chơi, ta ngồi xuống bên cạnh Quách Gia, không khách khí bưng rượu lên uống:
Tam ca không cần thanh minh, ta hiểu ý các huynh. Hừ, Điểu nhi cũng không phải do ta, là Tứ ca bắt ta nhận ca ca.
Tam ca lắc đầu:
Tính cách Sĩ Nguyên cũng giống ngươi, đối với ngươi mà nói, hắn đúng là không có bộ dáng ca ca. Ngươi có nghĩ tới không, Nguyên Trực nhất định buộc ngươi nhận Sĩ Nguyên làm ca ca là có dụng ý gì?
Sao ta không nghĩ chứ? Các huynh vì lo cho an toàn của ta. Có Bàng gia bao che, cuộc sống của ta ở Kinh châu sẽ thoải mái hơn, miễn cho Tư Mã Thủy Kính kia tự cho là thông minh không giữ được miệng.
Tam ca thở dài:
Nói ngươi thông minh cũng phải, nhưng đừng tự cho là mình lợi hại. Đây không phải chỉ vì nghĩ cho an toàn của ngươi đâu. Tử Vân, Bàng gia cũng là đại tộc ở Kinh châu, ngươi muốn gây chuyện ở đó, không thể không có thân phận tử tế, ngươi nhận Sĩ Nguyên là ca ca, là có thể dựa vào Bàng Đức công, có việc càng tiện làm. Nếu không, với thanh danh của ngươi hiện tại, muốn xen vào giữa Tứ đại gia tộc, chỉ e tốn không ít công phu. Nguyên Trực ở đó nhiều năm, so với ta và ngươi càng hiểu rõ hơn. Sĩ Nguyên lại càng biết, có điều liên lụy tới thúc thúc của mình, không tiện nói thẳng, bên trong chẳng phải cũng là muốn tốt cho ngươi sao? Chỉ là vì an toàn, không bằng không cho ngươi ra ngoài nữa. Nếu Thư Hộc tấn công Hồ quan, ta xem ngươi làm thế nào giả vờ làm sư huynh ngươi nữa?
Điểm này ta thật không nghĩ tới, vẫn là các huynh trưởng thương ta, lo nghĩ chu đáo cho ta. Nghĩ một hồi, ta cười với Quách Gia nói:
Các huynh trưởng thương ta tuổi nhỏ, thật là phúc khí đời này của ta quá nhiều. Phương pháp đối phó với Thư Hộc nếu huynh ở đó, cũng sẽ đồng ý thôi, phân tích này chính là do huynh dạy cho ta! Đúng rồi, Tam ca, chiếm thành Lê Dương thuận lợi chứ? Tiểu tử Hoàng Lâm này rất thông minh, nhiều điểm đều học từ ta, huynh giữ hắn bên người đi, cũng coi như có người chạy việc giúp các huynh.
Tam ca sửng sốt một chút, cố gắng chịu đựng, gượng cười nói:
Đúng vậy, Hoàng Lâm thật giống ngươi. Có điều, hiện tại hắn đang ở thành Bạch Mã với huynh trưởng hắn, ngươi đừng để ý nữa.
Ta cười cười:
Tên gia hỏa này cũng thật, chuyện khác không học, lại học ta đi tìm ca ca. Tam ca, Lê Dương đã trong tay chúng ta, cũng như đại môn vào Ký châu đã mở rộng, diệt được Viên Thiệu chỉ là vấn đề thời gian. Lần này chủ công không xúc động đi đánh Nghiệp thành, hẳn là do các huynh can thiệp. Chủ công tự dẫn binh tới Thượng Đảng, Cao Can chết chắc rồi, ta thấy ở đây không có chuyện nữa, muốn nam hạ, huynh thấy thế nào?
Tam ca thở dài, nhìn ta:
Người ngươi an bài không tiếp cận Cao Can được sao? Sao lại để hắn chạy thoát khỏi Hồ quan? Nếu lúc ấy có thể giết hắn thì tốt rồi, không gặp phải phiền toái như bây giờ.
Ta nhấp rượu, cười nói:
Để Cao Can chạy trốn là chủ ý của ta, Quản Hợi sớm đã mai phục bên cạnh hắn, hiện tại chỉ sợ đã thành thân tín của Cao Can, lấy đầu hắn chỉ cần một câu thôi. Tam ca, Ký châu chúng ta còn chưa chiếm được, Nhị ca binh ít, Trương Yến chỉ hành động được quanh Hắc Sơn, nếu Cao Can chết ngay, những kẻ ngang ngược lớn nhỏ, thổ phỉ, loạn binh ở Tịnh châu sẽ loạn lên, chúng ta muốn ổn định Tịnh châu sẽ phí không ít công phu, không tốt. Hiện tại tốt rồi, Cao Can tập trung hết đám người đó lại, tiện cho chúng ta thu thập, diệt được đám phần tử bất kham kia, Tịnh châu sẽ ổn định hơn nhiều, không chỉ tiện cho việc quản lý sau này, còn không để kẻ khác lợi dụng bọn chúng, tấn công Lương châu càng thuận lợi hơn.
Tam ca lẳng lặng nghe xong ta phân tích, cười khổ một tiếng:
Ngươi nghĩ vốn không sai, nhưng mà, ngươi chắc chắn chưa biết, Diêm Nhu mà ngươi nói kia đã quy thuận chúng ta rồi, cũng đã phụng mệnh chủ công, dẫn gần ba vạn thuộc hạ tấn công Tịnh châu, hiện tại chắc đã tới gần Tấn Dương. Không chỉ có hắn, Tiên Vu Đốn tộc nam Tiên Ti cũng đã quy thuận chủ công, xuất binh tới Tịnh châu. Cho nên, ý định tuy hay, ngược lại khiến nhiều chuyện xảy ra làm trì hoãn thời gian. Cũng may liên quân Lương châu trên thực tế chỉ như cát vụn trên tay, người của Chung Do phái tới chỗ Mã Đằng nhất định có hiệu quả, nguy cơ ở Trường An sẽ sớm được giải trừ.
Ta a một tiếng:
Tin tức quan trọng như vậy mà ta chẳng biết chút nào, đúng là làm lỡ thời gian. Nếu đã vậy, ta lập tức sẽ cho Tần Dũng đi tìm Quản Hợi, bảo hắn có thời cơ xuống tay giết Cao Can ngay, tuyệt đối không để hắn sống mà về được Tấn Dương. Tam ca, huynh cũng lập tức gửi thư cho chủ công đi, bảo Diêm Nhu sau khi nhận được tin Cao Can chết, lập tức tấn công Tấn Dương.
Tam ca liên tục gật đầu:
Được, ta và ngươi chia nhau hành động. Sĩ Nguyên đã theo chủ công đi rồi, hắn cũng đang sắp xếp mưu kế chia rẽ liên minh Cao Can, nếu mọi chuyện thuận lợi, Cao Can mà chết, liên minh này lập tức tan rã, Tịnh châu cơ bản có thể chiếm được. Nếu Mã Đằng trở giáo, liên minh Lương châu cũng tan tành, Viên Thiệu không còn ai viện trợ, ngày hắn chết không còn xa. Ngươi đừng xuôi nam vội, đi Nghiệp thành châm ngòi ly gián đi, phải chóng lên.
Ta cười gian trá:
Loại chuyện xấu này không cần vội. Tốt nhất đợi Viên Thiệu chết rồi ta mới đi đục nước béo cò, thu hoạch càng lớn hơn. Chủ công nếu đã tiến quân tới Tịnh châu, phải thu phục hoàn toàn mới được, thời gian sẽ không nhanh được, ta xuôi nam về, cục diện náo động ở Tịnh châu chưa chắc đã xong. Còn nữa, thủ hạ Trương Yến chủ yếu là người vùng núi, huấn luyện một chút sẽ trở thành chủ lực đội quân tác chiến vùng núi. Những chuyện này ta không tham gia, huynh cứ nói cho chủ công là được!
Tam ca gật đầu:
Những chuyện này ngươi thành thạo rồi, ta cũng biết nên làm thế nào, sẽ nói với Văn Nhược, việc mộ quân là do ông ấy làm, huynh đệ chúng ta không cần quan tâm. Kỳ thực, tất cả những chuyện này ta đều không lo lắng, ta lo chính là Lưu Bị. Lưu Bị dã tâm không nhỏ, hơn nữa lòng dạ khó lường. Hắn ở Kinh châu liên tục hoạt động, càng không ngừng lung lạc nhân sĩ địa phương. Nguyên Trực đã nói với ta về người này, nói đám người Tư Mã Thủy Kính rất xem trọng Lưu Bị, chính hắn cũng từng quan sát người này, nếu không phải ngươi kéo hắn tới đây, không chừng hắn sẽ tới chỗ Lưu Bị. Bởi vậy có thể nói người này thật sự có chỗ hơn người, là đại địch của chúng ta! Đáng tiếc, ngày trước không giam hắn ở lại đây.
Ta không ngừng gật đầu:
Đúng vậy, người này đúng là có thủ đoạn, chủ công xem thường những kẻ khác, như Lưu Biểu, Viên Thiệu chẳng hạn, nhưng đối với hắn lại rất chú ý, từng nói với ta, Lưu Bị nhất định cuối cùng sẽ trở thành đối thủ của ông ấy.
Tam ca khẽ thở dài:
Chuyện đã qua có nói cũng vô ích. Tử Vân, Lưu Bị lần này từ chỗ Lưu Biểu lấy được năm ngàn nhân mã, hơn nữa còn có một vạn nhân mã của hắn đang ở phía bắc. Ta sợ Tào tướng quân không phải đối thủ của hắn, Quan Vũ, Trương Phi dưới tay hắn đều không thể coi khinh. Ta nghĩ hay là ngươi tới Uyển thành một chuyến trước, giúp bọn Tử Liêm tướng quân một phen đi.
Sớm vậy, thời gian Lưu Bị đánh Uyển thành đã sớm hơn vài năm. Xem ra, cuộc chiến ở Lê Dương thay đổi đã khiến lịch sử biến đổi. Vốn dĩ trong lịch sử, Tứ ca là người ra chủ ý cho Lưu Bị tấn công Uyển thành, thời gian là lúc Viên Thiệu chết, chủ công đã lấy được Nghiệp thành. Hiện tại là ai mách hắn việc tấn công Uyển thành? Gia Cát Lượng đã rời núi rồi sao?
Mang theo nghi vấn trong lòng, ta nói:
Lưu Bị cho dù lấy được năm ngàn binh từ chỗ Lưu Biểu, muốn tấn công Tào Tử Hiếu trấn giữ Uyển thành cũng không đủ binh lực, hắn dám sao? Có thể chiếm lợi thế trước Tử Hiếu tướng quân sao?
Quách Gia phản đối ý nghĩ của ta:
Lần này là ngươi nghĩ không đúng. Ta căn cứ theo tin tức trước mắt, cảm thấy Lưu Bị không phải muốn tấn công Uyển thành, đừng nói mấy ngàn binh, cho dù một hai vạn người cũng không thể đánh hạ được Uyển thành. Ta căn cứ theo hướng đi của Lưu Bị, cảm thấy hắn lần này bắc thượng mục tiêu chính là Nhữ Nam. Xem ra hắn chưa từ bỏ ý định biến Nhữ Nam thành phạm vi thế lực của mình, dù sao hắn cũng là Dự châu mục. Tử Liêm tướng quân binh lực lúc này tập trung ở Vũ Dương, chủ công biết tin Lưu Bị có thể bắc thượng, mệnh lệnh cho Nguyên Nhượng tướng quân đem quân nam hạ, Hạ Hầu Đôn nhất định không coi Lưu Bị ra gì, cho nên ta mới lo lắng, không phải lo cho Uyển thành. Một khi Hạ Hầu tướng quân bại, Vũ Dương có bảo vệ được hay không cũng khó nói. Lý Điển chưa chắc đã cản được Lưu Bị.
Nghe xong lời Tam ca nói, ta đột nhiên nhớ tới chuyện Lưu Bị hỏa thiêu gò Bác Vọng do Vũ ca ca kể, Hạ Hầu Đôn không bị tổn thất nặng, là do Lý Điển tiếp ứng đúng lúc, Lưu Bị mới không đắc thủ được. Sau này, Lưu Bị dưới đề nghị của Tứ ca mới bất ngờ tập kích Uyển thành, khiến Tào Nhân phải chịu thiệt thòi. Ngoại trừ vấn đề thời gian, những chuyện khác không thay đổi nhiều.
Nhưng mà, đúng lúc này ta lại muốn tới Tân Dã thăm đại tẩu, cớ này không tồi, công tư đều thích hợp:
Ca ca nói không sai, Nguyên Nhượng tướng quân xấu nhất là cái tính tự cao tự đại, cũng nên chịu chút thiệt thòi. Nhưng mà thất bại cũng không thoải mái, để ta tới Uyển thành xem thế nào, thuận tiện nhắc nhở Tử Hiếu đừng hành động thiếu suy nghĩ với Lưu Bị. Trước mắt chúng ta vẫn phải đề phòng hướng nam là việc chính, sau khi chiếm được Nghiệp thành là ổn. Đúng rồi, ta sẽ tới Giang Đông nhóm lửa, khiến Bá Phù đi đối phó với Hoàng Tổ, như vậy Lưu Biểu không thể để tâm tới Viên Thiệu nữa, Lưu Bị không còn chỗ dựa, chuyện gì cũng không làm được.
Quách Gia thở dài:
Rõ ràng là ngươi muốn đi gặp Tôn Sách, lo cho sức khỏe của hắn, còn lấy lý do như vậy, thật hết cách với ngươi. Đi nhanh về nhanh, ở đây còn nhiều chuyện.
Ta nở nụ cười:
Yên tâm đi, công tư trọn vẹn đôi đường thôi! Được rồi, trước khi đi ta không tới nữa, việc trong nhà các vị ca ca, huynh không có việc gì thì để ý một chút, Nhị tẩu, Tứ tẩu, Lục tẩu còn chưa tìm được đâu, huynh nên dụng tâm.
Tam ca vui vẻ:
Ngươi còn vội hơn cả mẫu thân, chuyện này cũng để ý nữa, có thể quản được sao? Có điều, ngày đó phu nhân của Đổng Chiêu thật ra đã nói với mẫu thân, nữ nhi của Mao Hiếu Tiên không tồi, có ý gả cho Hưng Bá, đợi họ trở về ta sẽ bảo tẩu tẩu ngươi đi nói chuyện.
Ta cũng vui vẻ:
Mao tiên sinh nổi danh là người nghiêm túc, con gái ông ấy chắc là rất lợi hại, có thể quản chế tính tình nóng nảy của Lục ca. Mẫu thân của chúng ta đều qua đời sớm, mẫu thân của Tứ ca và Ngũ ca đều coi chúng ta là ruột thịt, dành không ít tình cảm cho chúng ta. Đợi an nhàn rồi, cũng nên đưa mẫu thân Nhị ca về.
Quách Gia gật đầu cười:
Đúng vậy, có mẫu thân cảm giác không tồi. Người nhà Nhị ca còn không ít, đợi huynh ấy về sẽ tính. Nghe nói trong nhà Nhị ca có một muội muội chưa gả đi, tuổi cũng xứng với Nguyên Trực…
Ta cười lớn:
Xem ra Tam ca làm quản gia cũng không tồi! Những chuyện này huynh suy nghĩ cho kỹ, ta sẽ tới chỗ Tứ ca thăm mẫu thân rồi nói chuyện. Lần này tin tức không thông dẫn tới hậu quả nghiêm trọng, ta muốn bàn thêm với Tứ ca, phải nhanh chóng tạo một đường truyền tin mau chóng mới được. Cũng hỏi qua huynh ấy tin tức ở chỗ đám người ẩn sĩ kia vì sao nhanh như vậy, học hỏi thật tốt cho người mình dùng!
Bỏ lại Quách Gia dở khóc dở cười, ta chạy vội tới chỗ Từ Thứ. Ngênh đón ta chính là Từ Khang:
Tử Vân về rồi! Ca ca không có ở đây, còn đang bận việc công! Mẫu thân dặn nhiều lần, ngươi về thì tới gặp người, vào mau đi!
Ta gật đầu:
Được, đệ cũng nên vấn an lão nhân gia. Tỷ phu, huynh cho người đi tìm Tứ ca về đi, đệ có chuyện gấp cần gặp.
Vào bên trong, Từ mẫu và tỷ tỷ vui vẻ đón ta, liên tục dặn người nhà chuẩn bị đồ ăn, ta cũng không khách khí mà hưởng thụ. Thấy ta lang thôn hổ yết ăn hết đĩa điểm tâm, mẫu thân bảo tỷ tỷ ra ngoài chuẩn bị cơm canh:
Ta với Như nhi có chuyện cần nói, ta không gọi, bất cứ kẻ nào cũng không được vào.
Nghe mẫu thân nói xong, ta sửng sốt, cảm thấy rất không bình thường.
Nhìn tỷ tỷ đóng cửa ra ngoài, ta có chút bất an, lén nhìn mẫu thân, thần sắc người không đổi vẫy tay gọi ta:
Đến đây, ngồi cạnh ta đi.
Ta do dự một chút, vẫn tiến lại ngồi.
Mẫu thân kéo tay ta nhìn thật kỹ:
Đôi tay khéo léo của một nữ hài tử, bị con biến thành thô ráp như vậy, nương nhìn thấy mà đau lòng! Con muốn làm thế này đến bao giờ?
Ta sợ tới mức đứng bật dậy:
Nương, con… con…
Ngồi xuống, ta còn chưa nói gì, sao con khẩn trương thế?
Thấy ánh mắt kinh hoảng của ta, mẫu thân thương yêu vuốt tóc ta:
Con bình tĩnh lại đi, ta chưa nói với ai, tới giờ cũng chỉ có ta và Trâu thị biết thôi.
Ta cúi đầu không còn gì để nói.
Ôi, Như nhi, con không còn nhỏ, cứ thế này sao có thể sống được? Vốn đã khác người rồi, còn muốn chạy ra chiến trường. Con là nữ hài tử, không phải là nam nhân thật sự. Không biết mấy năm qua con làm thế nào giấu giiếm được nhiều người như vậy.
Ta trấn tĩnh lại hỏi:
Là Trâu tỷ tỷ nói với nương sao? Tỷ tỷ thật là, con đã nói không thể lộ ra.
Mẫu thân cười nói:
Không phải nó, con cũng quá coi thường người khác, sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi. Con cho rằng mấy huynh trưởng của con và đám người Tào Mạnh Đức không nhận ra con là nữ nhân sao? Nói cho con biết, từ lần đầu gặp ta đã thấy con không bình thường. Tỷ phu con thân thể yếu ớt nhiều bệnh, khí chất cũng không như con. Hơn nữa có tỷ tỷ con làm ví dụ, khiến ta hoài nghi. Lần này, ta chẳng qua là ở chỗ Trâu thị lừa gạt một chút chứng thực ý nghĩ của mình thôi.
Nghe mẫu thân nói, toàn thân ta đổ mồ hôi lạnh, không biết mẫu thân quá giỏi, hay ta quá đần độn, đành cúi đầu không nói lời nào, thầm nghĩ làm thế nào ứng phó được việc hôm nay đã, sau này càng phải chú ý nhiều hơn mới được.
Thấy ta cúi đầu không nói, mẫu thân thở dài tiếp tục nói:
Ta biết, trong lòng con không phục, nghĩ rằng nhiều năm như vậy, mấy vị ca ca của con cùng Tào công thông minh như vậy cũng không nhận ra, vậy mà ta lại nhận ra là ngoài ý muốn, còn nghĩ sau này phải chú ý nhiều hơn, có phải hay không?
Ta không dám nhìn vẻ mặt của mẫu thân, nói không phải không nói cũng không phải, trầm mặc chống đỡ, phải biết mẫu thân muốn làm gì mới được.
Mẫu thân vẫn tiếp tục giáo huấn ta:
Mấy ca ca cùng Tào công, bao gồm cả Thứ nhi, sở dĩ tới giờ vẫn chưa nhìn ra chân diện mục của con, không phải con che dấu tốt, mà là vào trước làm chủ, bị tài hoa của con hấp dẫn. Không ai nghĩ một nữ tử lại có bản lĩnh như vậy. Hơn nữa quanh năm suốt tháng không thấy con về, gặp mặt đều nói chuyện đại sự, căn bản không chú ý hình tượng cá nhân của con, cho nên mới bị lường gạt. Ngày nào đó bọn họ có lòng nghi ngờ, nhìn không ra mới lạ. Con đã nghĩ hậu quả khi chuyện bại lộ chưa? Cứ như vậy mãi làm sao được?
Ta thì thào tự nói:
Bọn họ nếu không nhìn ra, vậy con sẽ tiếp tục. Chuyện đã tới nước này, không dừng lại được.
Con muốn ngừng, chẳng lẽ không ngừng được? Lời con dọa Trâu thị, không dọa được ta đâu. Như nhi, con thông minh trác tuệ như vậy, dũng khí thật đáng khen. Nhưng mà nữ nhân vẫn là nữ nhân, không thể thật sự gây dựng công lao sự nghiệp thiên thu gì đó đâu.
Ta ngẩng đầu:
Nương, Trâu tỷ dù sao cũng là người ngoài, quan hệ với chủ công lại không tầm thường, con chỉ có thể dọa nạt khiến tỷ tỷ không nói ra, nhưng không định dọa nạt gì nương. Nói về mục đích, Như nhi chưa từng nghĩ tới cái gì mà kiến công lập nghiệp, con làm mọi chuyện không màng tới danh lợi, cho nên con vẫn nói sau khi chủ công thành nghiệp lớn, chính là lúc Như nhi quy ẩn điền viên.
Thứ nhi cũng nói với ta suy nghĩ của con, nó không lý giải được vì sao con cố chấp như vậy, đến Tào Tháo giữ con như vậy, con cũng không bằng lòng. Ta hiểu rõ suy nghĩ của con, nhưng con làm như vậy là vì cái gì? Con có tài học, có năng lực, có thể dùng nhiều cách để giúp đỡ Tào công mà! Chẳng hạn, con lập gia đình, thông qua phu quân mà hiến kế có gì không tốt? Vì sao nhất định phải chính mình làm? Nếu nói trước kia con còn nhỏ, không tìm được người thích hợp, lúc này mấy vị ca ca của con đều là nam nhân tốt, con vì sao không quay đầu, trong đám bọn họ chọn lấy một người không tốt hơn sao?
Sao cơ? Biến ca ca thành phu quân, mẫu thân nghĩ vậy sao. Trong lòng ta thở dài. Mẫu thân mặc dù không nói rõ, nhưng ánh mắt tha thiết chờ đợi của lão nhân gia khiến ta hiểu rõ, bà muốn ta gả cho Tứ ca đây! Đáng tiếc, ta thật không thể làm như vậy:
Nương, con chưa từng nghĩ tới chuyện này. Rất nhiều chuyện cần tới kinh nghiệm của bản thân mới làm được. Chỉ đạo phía sau không chỉ là điều chủ công kiêng kỵ, lỡ như gặp việc thay đổi đột ngột, con làm sao có cơ hội phân tích? Vì vậy mà khiến huynh trưởng hoặc chủ công gặp nguy hiểm, chẳng phải con trọn đời thống khổ? Lại nói, nếu nương từ chỗ Trâu tỷ mà hiểu rõ về Như nhi, hẳn biết con có năng lực ứng phó rất nhiều chuyện, sợ rằng đến Tứ ca cũng không bằng, cho nên chủ công mới nể trọng con như thế.
Năng lực của ta là một chuyện, vấn đề chủ yếu là ở chỗ ta đã như vậy nhiều năm, một khi làm theo lời mẫu thân nói, hậu quả thế nào ra hiểu rất rõ. Năng lực của ta trong mắt người khác quá mạnh, làm vợ đương nhiên phải trung với phu quân, như vậy không thể tận trung với chủ công. Tào Tháo sao có thể cho phép người dưới trướng có một kẻ như thế chỉ huy phía sau? Ông ấy quyết không thể cho ta về tay người khác, trừ phi ông ta không biết ta là nữ. Cho nên, ta tuyệt đối không thể hại các ca ca. Lời này không thể nói rõ, chỉ có thể dùng ám ngữ nhắc nhở mẫu thân, làm vậy hậu quả sẽ khiến chủ công kiêng kỵ Tứ ca.
Mẫu thân là người cực kỳ thông minh, đương nhiên hiểu ý ta, liền chuyển sang đề tài khác, cười khổ nói:
Trâu thị kể không ít chuyện về con, còn nói trên người con không ít vết thương. Như nhi. Trâu thị trong lòng rất cảm kích con, để ý an nguy của con không phải chỉ vì bản thân nàng, mà là vì con. Để phối hợp với con, nàng thừa nhận là nữ nhân của con, cái danh này với một nữ nhân mà nói nghĩa là cái gì, con không hiểu rõ sao? Con đề phòng nàng như vậy, cũng quá tàn nhẫn.
Ta không phải có ý này:
Nương hiểu lầm rồi. Con sao lại đề phòng tỉ tỉ. Nàng không có trí tuệ của nương, những lời kia của con chẳng qua vì sợ nàng không biết nặng nhẹ thôi.
Mẫu thân lắc đầu nói:
Vậy con nói cho ta biết, tới lúc nào mới vạch trần thân phận của mình? Cũng không thể cứ như vậy mãi chứ?
Thoáng cái lại trở lại chủ đề cũ, ta suy nghĩ lại một chút, mẫu thân đã hỏi vậy, ta quyết định thuyết phục bà làm ngoại viện hậu thuẫn cho ta:
Nương, con biết sự lo lắng của nương, biết nương tốt với con, Như nhi xin lĩnh tạ tình cảm của người. Nhưng mà con thật sự không thể trở về. Con không biết nương có hiểu rõ việc con đang làm hay không, chỉ có thể nói: hiện tại con không thể thoát thân được. Tám năm sắp xếp hiện giờ mới vào giai đoạn mấu chốt, nếu con từ bỏ, tất cả cố gắng sẽ trở nên vô nghĩa. Con muốn trở lại làm nữ nhân, nhất định phải đợi tới lúc cục diện quốc gia thống nhất đã an bài.
Mẫu thân nghe xong lập tức nói:
Quốc gia thống nhất, chuyện lớn như vậy không mất mười, hai mươi năm có thể thành sao? Lúc này cục diện hỗn loạn như vậy, cho dù Tào Tháo năng lực mạnh mẽ, cũng phải mất không dưới mười năm, con…
Ta ngắt lời chất vấn của lão nhân gia, chậm rãi trả lời:
Nương, con không phủ nhận, mục tiêu này muốn thực hiện cần thời gian rất lâu. Nhưng mà, nương cũng là một người mẹ, cũng trải qua tình cảm mẫu tử chia lìa nhiều năm đầy đau đớn, nói một câu xui xẻo là, ngộ nhỡ Tứ ca năm đó cùng nương chia biệt không thể gặp lại nữa thì sao? Nương, dân chúng lúc này sống trong khốn khổ, nương còn hiểu rõ hơn con! Những chuyện Như nhi làm không phải vì mình, càng không phải vì ai đó hoặc vài người nào đó, con là vì dân chúng bần cùng trong thiên hạ làm chút chuyện. Sinh tử vinh nhục của bản thân có là gì? Thân nữ tử thì đã sao? Nam nhân có thể làm được: Kẻ hiển đạt tiến có thể cứu giúp thiên hạ, lui có thể bảo hộ một phương, kẻ cùng chỉ lo thân mình. Nữ nhân chúng ta vì sao không thể làm được? Nương cũng không làm được sao? Không ai có thể sống yên ổn được, nếu con gả cho người ta làm vợ, sợ vận mệnh của Trâu tỷ không được tốt như vậy rồi.
Mẫu thân trầm mặc không nói. Ta nghĩ một chút rồi cười nói:
Nếu nương vì con là nữ nhân, không nên ở bên ngoài làm này nọ mà trách móc con, Như nhi không còn lời nào để nói; nếu nương lo lắng cho con mà nói, con có thể nói rõ ràng cho người biết: con tuyệt đối không xảy ra chuyện gì, bởi vì con có thần tiên giúp đỡ.
Trò gạt người đôi khi cũng phải biến hóa đa dạng.
Mẫu thân nghi ngờ nhìn ta:
Thần tiên? Con nói cái gì vậy?
Ta cười:
Vì sao Như nhi có bản lĩnh như vậy? Tại sao phải làm những việc này, nương không thấy kỳ quái sao? Con không phải như Lý tỉ tỉ vì báo ân mà giả dạng, mà là thần tiên ban cho con bản lĩnh này, bảo con phải làm. Một thân văn võ của con toàn bộ đều do thần tiên ban cho.
Đem chuyện lúc nhỏ lừa phụ thân cùng Vân ca ca nói lại, ta còn nói thêm:
Vị thần tiên gia gia cho con ăn trái tiên, khiến con có bản lĩnh vượt quá mức bình thường, mục đích là để Như nhi có thể tận tâm chấm dứt thời loạn thế. Nương, người nói đi, con có kỳ ngộ như vậy, có nên làm những chuyện này hay không?
Mẫu thân nhìn ta, ánh mắt trở nên mông lung, thần sắc lộ ra vẻ do dự:
Có chuyện như vậy sao? Như, con không gạt ta chứ? Thần tiên sao lại để một nữ hài tử làm những chuyện này?
Thần tiên nghĩ thế nào ta không biết, Vũ ca ca vì sao tới ta cũng không rõ ràng, nhưng việc Vũ ca ca nói ta làm ta phải làm.
Nương, thần tiên nghĩ thế nào chúng ta sao có thể hiểu? Con cũng không hiểu. Việc con hiểu đó là nếu thần tiên đã chọn con, thì sẽ không thấy con gặp nguy hiểm mà mặc kệ. Người xem, mấy lần con gặp nạn trong loạn quân, đều bình an vô sự, còn từng cứu chủ công, đại ca, Tôn Bá Phù. Chuyện này cùng năng lực của con nhất định có liên quan, không có thần tiên trợ giúp làm sao làm được? Cho nên, con tuyệt đối không xảy ra chuyện, con cũng không làm sai chuyện gì, nếu không thần tiên sớm đã đưa con đi.
Thấy mẫu thân bắt đầu buông lỏng, ta tiếp tục tăng nhiệt:
Nương tạm thời mặc kệ thần tiên gì đó đi, tình cảnh Như nhi hiện tại mà nói, người nói con rút lui có được không? Một khi con rời khỏi, chủ công muốn lấy được đất của Viên Thiệu, thống nhất phía bắc Hoàng Hà còn mất nhiều năm nữa, nói gì với thống nhất đất nước. Nương, Như nhi làm sao có thể để mình được hưởng phúc mà không để ý tới dân chúng thiên hạ chịu thống khổ. Thời gian chiến tranh kéo dài là ác mộng của muôn dân, có bao nhiêu người sẽ chết vì chiến tranh, bao nhiêu mẫu tử chia lìa, vợ chồng vĩnh biệt. Bi kịch con trẻ mất đi cha mẹ, người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh, vợ ở nhà vò võ chờ chồng còn tiếp diễn tới lúc nào? Bi kịch như thế con không đành lòng chứng kiến, nương nhẫn tâm sao? Chẳng hạn lúc trước nương không cho tỷ phu đưa tay giúp đỡ chúng con, chúng con vì vậy mà chết oan uổng, trong lòng nương nhất định hối hận không kịp. Cũng như vậy, Như nhi không thể vì bản thân mà không làm những chuyện chỉ cần mình duỗi tay là có thể cứu người, nếu không, lương tâm con cả đời sẽ bị khiển trách.
Trong mắt mẫu thân đã rưng rưng:
Như nhi, tâm địa con thiện lương, việc làm đều vì nước vì dân, ta còn có thể nói gì đây? Nhưng mà, con là một nữ hài tử, cứ như vậy trong lòng ta thật sự…
Nương, mệt mỏi của Như nhi làm sao so với ngàn khổ vạn khổ trong thiên hạ? Quốc gia không có việc nhỏ, không có quốc gia sao có đại gia đình? Không có đại gia đình sao có tiểu gia đình? Cuộc sống bình an phải có người trả giá thật nhiều. Như nhi có thể trả giá, cũng nguyện ý trả giá, giống như nương lúc ấy nguyện ý vì chúng con mà mạo hiểm diệt gia, chuyện này có gì không đúng? Cuộc đời Như nhi không cầu gì khác, có nương cùng các huynh trưởng thương yêu, có chủ công tin tưởng đã rất hạnh phúc rồi. Nương phải vì con như vậy mà vui vẻ và tự hào, phải toàn tâm ủng hộ Như nhi mới phải chứ!
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng của tỷ tỷ:
Nương, huynh trưởng đã về, cơm canh cũng chuẩn bị xong rồi, nương cùng đệ đệ đã ra chưa?
Mẫu thân lúc này liếc mắt nhìn ta thật sâu một cái, rồi nói lớn:
Được, ta và Như nhi tới ngay đây.
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa lui xuống, mẫu thân mới thở dài:
Được rồi, ta không thuyết phục được con, lại bị con thuyết phục. Con nói cũng có đạo lý, có điều, nếu con thật sự gặp nguy hiểm, ta sẽ liều nói ra thân phận của con. Dù sao, địa vị của con như vậy vẫn…
Ta cười :
Ý nương là sợ chủ công vì công lao của con mà sau này có ý nghĩ không tốt? Giống như bên ngoài đồn đại sao? Nếu thật vậy, Như nhi không phản đối quyết định của nương. Có điều, con nghĩ người lo lắng quá thôi.
Mẫu thân lắc đầu:
Không chỉ ở chỗ Tào công đâu? Thôi bỏ đi đừng nói nữa, ra ăn cơm đã.
Ta thở dài, theo mẫu thân ra khỏi phòng.