Q.2 - Chương 161: Lòng Hảo Tâm Giả Dối
-
Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
- Mộng Ngưng Tiểu Trúc
- 4948 chữ
- 2020-05-09 12:40:41
Số từ: 4942
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Sau khi Tào Tháo tự dẫn quân bao vây Nghiệp thành, vốn muốn tốc chiến tốc thắng chiếm lấy Nghiệp thành, có tác dụng đả kích đối với sự hủy diệt của thế lực Viên gia. Có điều, Thẩm Phối là người xuất chúng, ông ta không chỉ chặn đứng âm mưu mở cửa thành hàng Tào Tháo của Tô Do, còn khiến Tô Do sợ hãi một mình trốn khỏi thành, lại dùng nhiều biện pháp, vẻn vẹn không tới hai vạn nhân mã vẫn bảo vệ chặt chẽ Nghiệp thành. Tào quân vài lần mạnh mẽ tấn công không được, uy lực của xe bắn đá đối với tường thành được gia cố cao thêm mấy tầng, cơ hồ không có tác dụng. Đào địa đạo cũng không hiệu quả, Tào quân bị ngăn lại ở chân thành, đừng mong tiến nổi một bước.
Mà Viên Thượng mang binh truy đuổi Viên Đàm, nhận được tin Tào Tháo vây công Nghiệp thành, cũng bất chấp huynh đệ tương tàn, vội vàng mang gần năm vạn đại quân lui về giải cứu Nghiệp thành. Tào Tháo triệu tập mọi người bàn bạc, làm thế nào đối mặt với đại quân Viên Thượng rút về, nên bỏ vây Nghiệp thành, đón đánh Viên Thượng, hay là mặc kệ Viên Thượng, tăng cường tấn công Nghiệp thành, hy vọng trước khi đại quân Viên Thượng trở về sẽ phá được thành. Bất kể lựa chọn thế nào, cũng không phải thượng sách.
Đối mặt với tình huống khó chọn này, Bàng Thống đưa ra kế sách tự mình lãnh binh, mang một ít binh mã đặt nghi binh trên đường Viên Thượng trở về. Chủ ý này được Tuân Du, Tân Bì tán thành. Nghi binh không cần nhiều người, chỉ cần có thể ngăn cản Viên Thượng trở lại Nghiệp thành là đạt được mục đích. Còn Tào quân tiếp tục công kích Nghiệp thành, Nghiệp thành mà không có viện quân, không thể chống chọi lâu. Sau khi hạ được thành, huynh đệ Viên Thượng đều dễ giải quyết.
Đề nghị này của Bàng Thống vô cùng dũng cảm, dùng mấy ngàn nhân mã đối đầu với năm vạn đại quân của Viên Thượng, thật sự quá nguy hiểm. Lúc hắn đề xuất với Tào Tháo, ông ta mười phần do dự, dù sao hai bên nhân số chênh lệch quá lớn, lỡ có chuyện gì, tổn thất mấy ngàn nhân mã Tào Tháo không để ý, nhưng tính mạng đại tướng và Bàng Thống, lại tăng thêm thanh thế cho Viên Thượng tới cứu viện Nghiệp thành, đối với những người đang bảo vệ trong thành cũng có tác dụng tinh thần rất lớn. Vì thế, ý của Tào Tháo là không bằng thật sự cử phục binh tới đó, đánh Viên Thượng trước rồi giải quyết Nghiệp thành. Đối mặt với sự do dự của Tào Tháo, Bàng Thống cùng Tuân Du đều góp lời, nói không cần phiền toái, có uy phong của Tào quân cùng Lữ Bố đủ khiến Viên Thượng kinh sợ, vẫn nên nhanh chóng đánh Nghiệp thành, chặt đứt tham vọng của huynh đệ Viên thị. Tân Bì cũng ở bên thêm mắm thêm muối rằng Viên Thượng nhát gan vô năng thế nào, rốt cục khiến Tào Tháo hạ quyết tâm, đồng ý cho Bàng Thống lĩnh quân đi.
Viên Thượng đem quân lui về cách Nghiệp thành năm mươi dặm thì gặp mai phục của Tào quân. Bàng Thống mang theo Thái Sử Từ, suất lĩnh năm vạn nhân mã sớm đã giả vờ mai phục ngay tại Hà cốc. Tiếng hít thở mơ hồ, Hà cốc trống trải một chút nhân khí cũng không có, trong mắt đám người Viên Thượng, lại thấy là sự yên lặng bất thường. Không có Phùng Kỷ bên cạnh, Thẩm Phối lại ở lại giữ Nghiệp thành, mưu sĩ bên cạnh chỉ để trang trí, biết Tào Tháo giỏi dùng kỳ mưu, thám báo trở về hồi báo, trong thung lũng trước mặt hình như thấy được cờ chữ Lữ. Bọn họ sớm đã bị Tào quân đả kích khiến chim sợ cành cong, lại biết phía trước có tình huống dị thường, thật sự bị giả phục binh dọa cho dừng bước.
Viên Đàm cũng nhận được tin Tào quân tấn công Nghiệp thành. Trog thâm tâm Viên Đàm sao có thể cam tâm thần phục Tào Tháo, hắn phái Tân Bì đi liên hệ hàng Tào, chẳng qua là bất đắc dĩ. Lúc này, Viên Thượng đã lui quân, Tào quân trước mặt cũng không vội đánh tới, hắn thở phào một hơi, bắt đầu động não kiếm đường ra cho tốt. Rất nhanh, Viên Đàm mang binh qua Hoa huyện, chém giết tới Cao Đường, dưới sự tiếp ứng của thủ hạ cũ Hoàng Lịch đang trấn giữ Cao Đường, đã chiếm lĩnh được nơi này, cùng Vu Cấm ở Tế Bắc giằng co. Cùng lúc đó, Quản Thừa ở Thái Sơn liên tiếp hoạt động, có thanh thế trợ giúp Viên Đàm.
Lúc này, ta đang ở Nghiệp thành cũng vạn phần lo lắng. Chiến sự xảy ra, Tào quân vừa bắt đầu vây thành, Thẩm Phối liền ban lệnh giới nghiêm ban đêm. Dưới những biện pháp phòng bị nghiêm mật của hắn, ta căn bản không có cơ hội rời khỏi thành, đến cả Thẩm Phối cũng không gặp được. Mắt thấy Tào quân công thành mấy ngày đều bất lợi, nhưng ta không nghĩ ra cách rời khỏi thành.
Thời gian trôi thật mau, đảo mắt Tào quân đã vây thành hai mấy ngày, song phương tổn thất không nhỏ. Nghiệp thành mặc dù lòng người bàng hoàng, nhưng dưới sự nghiêm khắc của Thẩm Phối, lời kêu gọi đầu hàng đều tiêu tán không dấu vết, mọi người dù không tình nguyện, cũng chỉ có thể mặc cho số phận. Không nhận được tin tức bên ngoài, ta chỉ có thể quyết định xông vào nhà Thẩm Phối, đây là biện pháp duy nhất để mau chóng hạ được thành.
Ban đêm xông vào Thẩm phủ cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng ta vẫn phải làm. Thẩm Phối nghe tiếng kinh hô cùng tiếng đánh nhau, tưởng Tào quân vào thành, vô cùng kinh ngạc. Nhìn thấy người xông vào là ta, hắn hơi giật mình, lại thêm phẫn nộ, vì chống cự Tào quân công thành, hắn nhiều ngày chưa được nghỉ ngơi, hôm nay vất vả mới được một đêm, lại bị ta dẫn người tới phá rối.
Thật to gan, Triệu Như, ngươi muốn làm gì?
Thẩm Phối nổi giận, tiếng mắng mỏ vang vọng khắp đại viện Thẩm phủ.
Ta làm ra bộ dáng bất đắc dĩ thở dài:
Đại nhân, Triệu Như cầu kiến ngài nhiều lần, nhưng ngài không có thời gian! Nhưng tôi nhất định phải gặp ngài một lát nói chút chuyện. Lâm vào đường cùng, chỉ có thể ra hạ sách này.
Thẩm Phối lạnh lùng quay lưng:
Ngươi lúc này tìm ta có thể có chuyện gì, không phải là muốn ta thả ngươi ra khỏi thành thì là chuyện làm ăn thôi.
Làm ăn? Triệu Như là thương nhân, nhưng tiền quan trọng hơn mạng sống sao? Đại nhân, mấy ngày nay thuốc thang cứu chữa cho thương binh, tôi có đòi tiền đại nhân không? Tôi tìm đại nhân là vì muốn ra khỏi thành, nhưng mà, không giống như đại nhân nghĩ tiểu nhân nhát gan sợ chết đâu.
Thẩm Phối hừ lạnh một tiếng:
Ta tất nhiên biết. Ngươi muốn ra khỏi thành nhất định là ở ngoài cũng cần ngươi cứu chữa! Càng có khả năng kiếm được nhiều tiền hơn! Thương nhân, hừ.
Ta thở dài một tiếng:
Đại nhân công chính thanh liêm, tôi trong mắt ngài khó mà chịu đến như vậy sao? Triệu Như nói rồi, biết chuyện gì nên làm, không nên làm. Nói thật với đại nhân, tôi muốn ra khỏi thành, cũng là vì đại nhân và công tử.
Thẩm Phối như nghĩ đến cái gì, cười khổ một cái:
Tốt, ngươi nói đi.
Ta nhìn quanh một chút, khẽ quay người:
Đại nhân, chúng ta có thể vào trong nói tỉ mỉ không? Có chút chuyện không thể nói trước mặt mọi người.
Thẩm Phối do dự một chút, vẫn dẫn ta vào trong. Ta đi theo phía sau hắn, đột nhiên có dũng khí nghĩ lập tức muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Đúng vậy, chỉ cần Thẩm Phối chết, Nghiệp thành không có người chủ trì đại cục, hơn nữa vài ngày trước, Tô Do đã hàng giặc lại tới dưới chân thành chiêu dụ, có phải sẽ rất nhanh hạ được Nghiệp thành không? Lại lắc đầu, đánh gẫy ý nghĩ mê người đó, bởi nếu làm thế, bí mật và tính mạng của ta đều chẳng còn.
Vào trong phòng, nhìn ánh mắt dò hỏi của Thẩm Phối, ta không chút khách khí đi thẳng vào vấn đề:
Đại nhân, trước mắt Tào quân vây kín Nghiệp thành, ngài một mình thủ thành, có thể thủ tới lúc nào?
Thẩm Phối cau mày:
Ý ngươi là sao? Thay Tào Tháo nói chuyện? Muốn khuyên ta đầu hàng? Đừng tưởng ta không biết lai lịch của ngươi.
Ta cố ý thở dài:
Thẩm đại nhân, Triệu Như là người như thế sao? Quên đi, ngài muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi vẫn phải nói cho hết lời. Đại nhân, lúc này Tào quân vây thành chặt như vậy, ngài không ra ngoài được, Tam công tử không vào được đúng không? Tuy rằng tôi không biết Tam công tử và Đại công tử gặp cường địch trước mặt có thể hòa thuận hay không, nhưng tôi biết, bọn họ đều không thể ngồi yên nhìn Nghiệp thành thất thủ. Theo tôi nghĩ, bọn họ nhận được tin Tào quân vây công Nghiệp thành, nhất định sẽ mang binh trở về cứu viện. Nhưng mà, Tô đại nhân đã đi rồi, ngài cho dù có phương pháp liên lạc bí mật với Tam công tử, lúc này cũng không còn là bí mật nữa, lỡ bị Tào quân lợi dụng… Mà người của ngài lại không ra được, có thể nói, không thể liên hệ được với hai vị công tử nữa, ngài xem tôi phân tích có đúng không?
Thẩm Phối ánh mắt nghiêm túc hỏi:
Triệu Như, có phải ngươi muốn làm… Người liên lạc?
Ta mỉm cười:
Đại nhân minh giám, Triệu Như chính là đến tự tiến cử. Làm người liên lạc giữa ngài và Tam công tử chỉ sợ không được, nhưng mang một thuộc hạ rời khỏi thành, chắc không có vấn đề gì. Hảo tâm của tôi, không biết đại nhân có tiếp nhận hay không?
Thẩm Phối không nói gì, đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, hiển nhiên là đang suy nghĩ nên xử lý lòng tốt của ta thế nào. Qua nửa ngày, ông ta mới dừng lại trước mặt ta nói:
Ra ngoài đơn giản thôi, làm sao để quay về được?
Ta mỉm cười:
Đại nhân nói trước, ngài vì sao tin tưởng tôi? Ngài làm sao biết tôi không phải đi rồi là đi luôn?
Thẩm Phối thản nhiên nói:
Ta biết ngươi nhiều lúc ra vẻ là tiểu nhân, nhưng ngươi không phải tiểu nhân đơn giản như vậy. Một kẻ tiểu nhân có thể được khắp nơi ưa thích sao? Với lại, nghe nói Tào Tháo đối xử với ngươi không tồi, cho dù Tào quân vào Nghiệp thành, cũng sẽ không tổn hại tới ngươi, ngươi không phải vì giữ mạng mới muốn rời đi. Ngươi rất thông minh, biết cách chu toàn giữa các thế lực, ngươi càng hưởng nhiều lợi ích. Cho nên Nghiệp thành còn, công tử còn, việc buôn bán của ngươi e rằng làm càng tốt. Đây mới là điều khiến ngươi quyết định rời thành giúp chúng ta.
Chẳng thể trách đại nhân có thành tựu hôm nay. Không sai, Triệu Như từng nói với người Giang Đông, làm một thương nhân thành đạt không đơn giản như làm một tướng quân thành đạt. Triệu Như quyết định chính là như lời đại nhân nói, trong loạn thế, rất nhiều mối làm ăn, so với lúc hòa bình kiếm tiền tốt hơn nhiều, Triệu Như thích làm ăn như vậy. Đại nhân nếu hiểu rõ Tào công đối với Triệu Như không tệ, cũng hiểu được tiểu nhân có thể đi qua Tào doanh về Hứa Đô, phải không? Đi qua Tào doanh rồi, ta đi thế nào, Tào công cũng không phái người đi theo. Về phần trở lại thành, làm dễ thôi, tôi giả bộ giúp Tào công, đi nói với ông ta tôi có thể khuyên đại nhân ngài mở cửa quy hàng, lý do này ngài thấy có được không?
Mồi đã thả ra, Thẩm Phối không có lý do không mắc mưu.
Thẩm Phối quả nhiên cắn câu:
Không sai, thật sự là cớ tốt. Triệu Như, ta đã biết sự lợi hại của ngươi. Chừng nào ngươi rời thành?
Đêm hôm nay được không? Tôi thấy càng nhanh càng tốt!
Thẩm Phối gật đầu:
Được, ta phái người đưa ngươi đi. Về phương pháp liên lạc…
Ta nhẹ nhàng cười:
Yên tâm, tùy công tử quyết định, tôi có thể dẫn người ra, tất nhiên cũng có thể dẫn người về.
Thẩm Phối chậm rãi nói:
Không cần ngươi dẫn người ra, ta tin tưởng ngươi. Ta nghĩ, người của Tào Tháo sẽ không soát người ngươi, ngươi đem thư của ta đưa cho công tử, sau đó mang theo người của công tử về là được.
Người thông minh mới có thể rơi vào bẫy của ta, rời khỏi cổng thành Nghiệp thành, ta nhìn thân thể cao ngất của Thẩm Phối trên tường thành, tâm tâm niệm niệm một tiếng xin lỗi, chúng ta ai vì chủ nấy, lần sau ta tới, chính là ngày ngươi chết.
Tào Tháo nhìn thấy ta, cũng rất mừng rỡ, ông ta căn bản không nghĩ lúc này ta lại tới doanh trướng, liên lôi kéo ta vội vàng hỏi thăm:
Thế nào? Lực lượng phòng thủ trong thành còn bao nhiêu? Ngươi tìm được nhược điểm của Thẩm Phối sao?
Ta cười gật đầu:
Thần chính vì thế mà tới. Chủ công, thần muốn biết tình hình hiện tại của Viên Thượng và Viên Đàm.
Tào Tháo vội vàng đem mọi chuyện nói ra một lần. Ta nghe được rất buồn cười:
Hai người trong tình huống đại địch trước mặt, vẫn còn muốn đấu, cũng phục bọn họ thật. Viên Đàm sẽ không thật lòng quy hàng chủ công đâu, với lại, ngài có thể để lại mầm mống tai họa này sao? Về phần Viên Thượng, lá gan hắn không lớn, nhưng mấy vạn binh mã trong tay, khinh địch cũng khó mà giết hắn. Chủ ý của Sĩ Nguyên cũng chỉ có thể dọa hắn dừng ở bên ngoài Nghiệp thành, không thể tiêu diệt hắn. Thần tới gặp chủ công, chính là muốn lợi dụng tâm lý nóng vội của Viên Thượng và Thẩm Phối, vừa diệt Viên Thượng vừa chiếm được Nghiệp thành.
Tào Tháo vô cùng vui sướng, vội giục ta nói ra kế sách. Ta cũng không khách khí nữa:
Chủ công, hiện tại Nghiệp thành lòng người bàng hoàng, hoàn toàn dựa vào một mình Thẩm Phối chống đỡ. Ý nghĩ lớn nhất của Thẩm Phối lúc này là làm thế nào liên lạc được với Viên Thượng, nội ứng ngoại hợp, đánh đuổi chúng ta. Cho nên thần muốn tương kế tựu kế, lợi dụng suy nghĩ này mà thu thập bọn họ. Bởi vậy, thần cố ý tới tìm Thẩm Phối, nói cho ông ta biết, thần tự nguyện làm người trung gian, cho nên…
Tào Tháo ánh mắt sáng rỡ:
Ý của ngươi là giả vờ liên hệ với Viên Thượng, trở về thành nói với Thẩm Phối, dụ hắn ra ngoài thành tiếp ứng Viên Thượng, chúng ta ở ngoài thành mai phục, sau đó…
Ta cười:
Không sai, đúng là như thế. Nhưng mà, không phải giả vờ, mà là thực sự liên hệ với Viên Thượng, thần thật muốn gặp hắn. Nếu là giả, Thẩm Phối sẽ không mắc mưu đâu, không thấy con thỏ, hắn sẽ không xuất động rời thành. Đến lúc đó, Viên Thượng và Thẩm Phối đều lọt vào bẫy của chúng ta, chỉ có thể thất bại thảm hại.
Tào Tháo nghĩ một hồi lại do dự:
Tử Vân, ngươi đừng vội, ta gọi đám Công Đạt tới chúng ta thương lượng lại.
Ta có chút vội:
Chủ công còn do dự cái gì? Hay ngài cảm thấy kế của thần không tốt? Hay là…
Tào Tháo cười cười, phái người truyền Tuân Du tới, rồi quay lại nói với ta:
Tập trung binh lực một chỗ đánh cũng dễ, nhưng mà trong tay Viên Thượng dù sao cũng có gần năm vạn nhân mã, binh mã trong thành của Thẩm Phối cũng không ít hơn hai vạn. Chúng ta chỉ có bảy vạn nhân mã, lại chia ra mai phục, binh lực chỉ sợ là trứng chọi đá.
Ông ta nói cũng đúng:
Chủ công nói không sai, chúng ta quả thật phải chia binh mà đánh. Viên Thượng bên kia còn có khả năng xử lý được, nhưng Thẩm Phối lợi hại, lại tinh thông binh pháp, chúng ta rất khó lấy ít thắng nhiều, chỉ có thể lấy nhiều áp ít, đúng vậy, muốn nhanh chóng bắt được Thẩm Phối, trừ phi… Trừ phi thủ hạ của Thẩm Phối biết Viên Thượng đã chết hoặc Nghiệp thành thất thủ.
Đúng vậy, Thẩm Phối này là một nhân tài, nếu có thể bắt sống là tốt nhất.
Tào Tháo gật đầu rất mạnh, trong miệng tấm tắc khen.
Ta thở dài:
Nếu người này có khả năng quy hàng, chúng ta cũng không phiền toái thế này. Chủ công, người này giống như Thư tiên sinh, là loại người trung thành đến chết, ngài đừng có nghĩ nhiều.
Nhắc tới Thư Thụ, hai chúng ta đều trầm mặc. Qua một hồi lâu, ta mới chán nản nói:
Đều là do Triệu Như tự cho là đúng, vì chủ công ra một kế sách ngu xuẩn, thả Thư tiên sinh về, nếu không cũng sẽ không…
Tào Tháo ép mình cười khẽ:
Chuyện này không liên quan tới ngươi. Tắc Chú căn bản sẽ không cho ta cơ hội bắt lại, ông ta đã muốn chết rồi. Đừng nói là thả ông ta đi, cho dù không thả ông ta cũng tìm tới cái chết, chung quy không giữ lại được! Đúng rồi, quản gia của ngươi mang tôn tử của Tắc Chú đi rồi, nói là tuân theo nguyện vọng của Tắc Chú đưa tới Vô Ưu sơn trang. Thà làm thôn phu không thể lên triều, Tắc Chú chỉ hy vọng có thế thôi sao? Hay là không tin tưởng ta?
Ta trong lòng căng thẳng:
Tôn tử? Thư Hộc thì sao? Hắn…
Tào Tháo thở dài:
Học theo phụ thân, thà chết không hàng, thành Hàm Đan bị phá, một mình chiến đấu tới sức kiệt rồi tự sát. Hắn có thể đồng ý cho quản gia của ngươi đưa hài tử đi, đúng là không dễ. Một nhà trung liệt! Bản Sơ không thể dùng, với Tháo chính là một điều may mắn.
Ta cũng chỉ biết thổn thức không thôi. Cũng may không cô phụ phó thác của Thư Thụ, coi như là chút an ủi trong lòng.
Lúc Tuân Du vội vàng chạy tới doanh trướng của Tào Tháo, còn có chút mờ mịt, nhìn thấy ta, ông ta dụi mắt một cái rất mạnh:
Ta không nhìn nhầm chứ, sao ngươi lại ở đây?
Nhìn bộ dạng khôi hài của ông ta, ta cũng bật cười:
Ông có thể ở đây, sao ta không thể? Ta đặc biệt từ trong thành tới, hiến kế cho chủ công.
Tuân Du ha ha cười:
Xem ra, ngươi lại lừa Thẩm Phối rồi. Quá nửa đêm chạy tới, có chủ ý quỷ gì nói mau.
Ta ra vẻ buồn bực:
Tam ca không có ở đây, mưu ma chước quỷ là do hắn ra, không phải ta.
Bị hai người chúng ta đùa giỡn, bi thương vì Thư Thụ trong lòng Tào Tháo cũng nhẹ bớt:
Hai người các ngươi gặp nhau không đấu vài ba câu là không chịu được. Biết Phụng Hiếu sức khỏe yếu, còn lấy hắn ra đùa, thật là quá đáng.
Ta nhanh chóng xua tay:
Đâu có đâu, thần làm sao dám tổn hại Tam ca. Sức khỏe không tốt, còn không phải khiến thần mệt nhọc sao, khác gì tự mình hại mình. Thôi nói chuyện đứng đắn đi, thời gian không còn nhiều, Thẩm Phối đang chờ thần trở về đây.
Thẩm Phối chờ ngươi trở về? Ngươi còn muốn về Nghiệp thành?
Tuân Du vẻ mặt mơ hồ không hiểu.
Ta vội vàng thuật lại kế sách của mình:
Lo lắng của chủ công rất có lý. Công Đạt, ông nói xem, trận này đánh thế nào, chúng ta phải đồng thời đánh cả hai bên. Dù sao, ý của ta là không để Thẩm Phối có cơ hội trở lại thành. Uy hiếp của người này lớn hơn Viên Thượng nhiều, thật sự khó quá, sẽ bắt Thẩm Phối trước rồi hạ Nghiệp thành.
Tuân Du nghĩ một hồi rồi hỏi Tào Tháo:
Chủ công, Lữ Ôn hầu chừng nào tới?
Tào Tháo trả lời:
Ý Công Đạt là..
Thần nghĩ thế này: lúc này trong lòng Viên quân, người chúng sợ hãi nhất chính là Chiến thần trong truyền thuyết của quân ta và Lữ Ôn hầu. Chiến thần xem ra không tới nữa, nhưng Ôn hầu thì có. Chủ công cho Ôn hầu mang một vạn nhân mã tới hợp quân với Sĩ Nguyên, dùng một vạn rưỡi binh lực có thể ngăn cản thậm chí đánh tan binh mã của Viên Thượng. Chủ công mang gần năm vạn binh mã mai phục ngoài thành, bắt Thẩm Phối tuyệt đối không thành vấn đề. Thần mang một số ít binh mã, với sự giúp đỡ của Tô Do, thừa dịp Thẩm Phối rời khỏi thành sẽ lẻn vào đánh hạ Nghiệp thành. Chúng ta thực tế chia ba đường, thế nào?
Tào Tháo nghe được vân vê râu mỉm cười, ta nhìn Tuân Du, vỗ tay nói:
Lợi hại, vẫn là Công Đạt ông lợi hại. Chủ công cùng ta ở đây nghĩ nửa ngày, cảm thấy chia hai đường đã khó, nhưng ông lại muốn chia ba đường, ngược lại là kế hay, hôm nay là ta bội phục ông.
Tuân Du bước lên đánh ta một quyền:
Ba hoa, quả nhiên là tên tiểu nhân nịnh hót.
Ba người cùng cười lớn.
Tào Tháo lại nói:
Được, cứ theo ý Công Đạt, chúng ta chia ba đường. Phụng Tiên áp tải lương thực, ngày mốt sẽ tới. Đợi hắn tới rồi, ta sẽ cho hắn mang binh đi trước. Công Đạt, ngươi cùng Sử Hoán mang theo năm ngàn binh mã tiến vào Nghiệp thành, trong thời gian ngắn phải khống chế toàn thành. Mấu chốt lúc này là việc của ngươi, Tử Vân, ngươi nhất định phải khiến Thẩm Phối rời khỏi thành, nếu không, mọi thứ chỉ là nói suông.
Ta không ngừng gật đầu:
Thần hiểu rõ. Chủ công, ngài dặn Ôn hầu cùng Thất ca từ từ mà rút lui, cho Viên Thượng tới đây. Có Viên Thượng tự mình ra mặt cho Thẩm Phối nhìn, chuyện càng dễ làm, thần cam đoan Thẩm Phối sẽ rời thành. Còn nữa, Công Đạt, các ông tốt nhất giả làm Viên quân thua trận hoặc gì đó mà vào Nghiệp thành, tôi ở trong thành đợi ông.
Hai người đều gật đầu, đồng thời cũng dặn ta chú ý an toàn. Ta không rời đi ngay, mà nghỉ ngơi thêm hai canh giờ, trời sáng rồi mới cố ý nghênh ngang rời khỏi quân doanh, đi về hướng nam. Rời khỏi quân doanh rồi, lại làm bộ lơ đãng quay đầu nhìn về phía Nghiệp thành, quả nhiên có bóng người đứng trên tường thành xem chừng ta. Trong lòng ta thở dài một tiếng, xoay người mà đi.
Tới tận ngày thứ ba, ta mới quanh co tới được quân doanh của Viên Thượng. Viên Thượng nhìn thấy ta rất vui vẻ:
Sao ngươi lại ở đây? Nghiệp thành thế nào? Ngươi…
Ta cười tiến lên hành lễ:
Tiểu nhân chúc công tử bình an. Tôi từ Nghiệp thành tới, hơn nữa là phụng lệnh Thẩm đại nhân. Tô Do đại nhân đã hàng Tào công, Thẩm đại nhân không thể rời thành, không liên hệ được với ngài. Tiểu nhân xung phong nhận việc tới đây.
Viên Thượng hít một ngụm khí lạnh:
Tô Do phản bội? Tin này là thật sao?
Ta trình lên thư của Thẩm Phối:
Tào công không nghĩ tôi lại giở thủ đoạn, cho nên tôi đi rất an toàn. Đây là thư của Thẩm đại nhân. Công tử, tôi cũng không có bản lĩnh gì, nhưng tuyệt đối đảm bảo sẽ đưa tâm phúc của ngài cùng thư trở lại Nghiệp thành, thế nào?
Viên Thượng nhìn thấy thư của Thẩm Phối, trên miệng còn hỏi ta:
Tào Tháo rốt cuộc dẫn theo bao nhiêu nhân mã? Quân ta thấy Hà cốc phía trước hình như có Tào quân mai phục. Triệu Như, nếu ngươi từ bên kia tới, hư thực bên đó chắc ngươi cũng biết?
Ta dè dặt trả lời:
Tào công nhân mã không ít, chí ít là năm, sáu vạn. Tôi không phải từ phía đó tới, Hà cốc có mai phục hay không tôi cũng không biết. Có điều, nhân mã của Tào công đều vây quanh Nghiệp thành, sao có thể mai phục trước mặt được?
Viên Thượng lắc đầu cười:
Ngươi làm ăn mà không biết cách dùng binh. Nhân mã của Tào Tháo tuyệt đối không chỉ năm, sáu vạn. Ngươi tới Tào doanh chưa? Có thấy Lữ Bố không? Có ai ngươi quen có mặt ở Tào doanh không?
Trong lòng ta muốn cười, trên miệng lại phải liên tục nói:
Đúng vậy, ngài muốn hỏi trước mắt tôi có bao nhiêu tiền, tôi có thể nói không sai biệt lắm, nhưng bảo tôi xem trong doanh trại quân đội có bao nhiêu người, tôi xem không nổi. Lữ Ôn hầu hình như không thấy trong Tào doanh, nhưng mà có đám lính tốt bàn luận bị tôi nghe được, nói Lữ Ôn hầu đang áp tải lương thực tới. Những đại tướng khác tôi cũng không nói hết được, dù sao hầu hết những gương mặt quen thuộc đều ở đó, cũng có vài người không thấy, như Cao tướng quân, Vu tướng quân, Lý tướng quân, đúng rồi, còn có Hạ Hầu tướng quân. Có Nhị ca tôi đang ở đó.
Viên Thượng lâm vào trầm mặc, ta cũng biết ý lặng lẽ lui ra ngoài. Thuốc đã kê, theo chỉ số thông minh của Viên Thượng, không mắc mưu thì chính là ta ngu xuẩn. Quả nhiên, ta nghỉ ngơi còn chưa đủ, Viên Thượng đã phái người gọi ta qua đó. Vừa vào trướng của hắn nhìn quanh, người thật không ít, đáng tiếc đều là thần tiên trong đạo quán, nhìn thì đẹp mà không dùng được.
Thấy ta tiến vào, Viên Thượng vội vẫy:
Triệu Như, chúng ta đã quyết định rồi, ngươi giúp ta mang theo một số người về là được.
Một số người?
Ta cố ý làm bộ khó xử:
Công tử, nhiều người chỉ sợ Tào công sẽ hoài nghi, đến lúc đó, đến tôi cũng không về được. Ngài thấy…
Viên Thượng cùng mấy thủ hạ nhìn nhau cười, hầu hết mọi người đều tiêu tan gánh nặng. Rơi vào mắt ta, trong bụng cười thầm, mấy thủ đoạn này, các ngươi so được với ta sao?
Viên Thượng lúc này mới gọi ba người ra, nói với ta:
Triệu Như, ngươi dẫn bọn chúng trở về, trên đường nên chú ý.
Ta vẫn giả bộ khó xử nhìn ba người:
Ba người vẫn hơi nhiều. Công tử, tôi trở về là lấy lý do khuyên Thẩm đại nhân đầu hàng, mang theo nhiều người, Tào công cũng không cho chúng tôi vào thành đâu!
Viên Thượng cười:
Chuyện này ngươi yên tâm, chỉ có Lưu Tương cùng ngươi trở về thành, hai người kia chỉ cần ngươi đem theo một đoạn đường, cũng không cần quản, bọn chúng có nơi khác để đi.
Lưu Tương là cháu ruột bên ngoại của Lưu thị, đúng là tâm phúc của Viên Thượng.
Ta hiểu, Viên Thượng là muốn hai người kia đi tìm hiểu thật giả Tào quân mai phục trước mặt. Hắn cũng tính là thông minh, đáng tiếc, còn xa mới là đối thủ của chúng ta. Nếu còn Điền Phong, Phùng Kỷ bên cạnh Viên Thượng, sớm đã xông về Nghiệp thành, sao có thể ở đây do dự, trì hoãn thời gian.