• 1,099

Q.2 - Chương 167: Thôn Tướng Quân


Số từ: 6802
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Đại thúc công cũng không khách khí nữa:
Vân Như, hôm qua người trong thôn nói có một xe ngựa rất lớn đi vào nhà này, ta suy nghĩ liền cho rằng con đã về. Vân đại tiểu tử kia chẳng phải luôn cưỡi ngựa về sao? Sau đó, Triệu Tịch tới gặp, chứng thật ý nghĩ của ta. Theo lý mà nói, con đã vì thôn làm nhiều chuyện, vốn không nên quấy rầy con, nhưng ta rất phân vân, con ra ngoài nhiều năm, ở bên ngoài làm nhiều chuyện lớn, so với chúng ta có hiểu biết hơn, với lại, có một số việc có liên quan tới con cùng đám nhỏ kia, cho nên, ta muốn nói chuyện với con.

Ta vội vàng đáp ứng:
Đại thúc công, người nói, con nghe. Nếu cần con làm, tuyệt đối không thoái thác.

Đại thúc công liên tục gật đầu:
Cái này chúng ta đều biết. Vân Như, cuộc sống của chúng ta lúc này không tồi, có mấy tiểu tử kia của con chiếu cố, mọi người sống rất thư thái. Nhưng trong lòng ta trước sau vẫn không yên. Trong thôn tuy nói không kết giao nhiều với bên ngoài, nhưng cũng biết vài chuyện. Nghe nói, phía nam đang đánh rất quyết liệt, Ký châu mục tên Viên Thiệu đã chết gần một năm, con ông ấy với vị Tào đại tướng quân của Hoàng đế có phải đánh rất căng không?

Ta cười:
Đại thúc công, lúc này Tào đại nhân đã đánh bại cả hai con trai của Viên Thiệu rồi, đang đuổi giết đó! Địa bàn của Viên gia sắp thuộc về Tào gia rồi, thôn này của chúng ta cũng sắp thành đất của Tào gia.

Mọi người nghe xong liên tục gật đầu, đại thúc công tiếp tục hỏi:
Vậy theo ý Vân Như con, chúng ta có thể tiếp tục bình yên không? Có thật sẽ đổi người cai trị không?

Đúng lúc lắm, ta cũng đang muốn nói chuyện này:
Nhắc tới chuyện này, vừa lúc Vân Như muốn cùng các trưởng bối nói vài câu. Tình hình trong thôn bây giờ, ngày hôm qua đại ca đã nói cho con biết. Thấy mọi người được thoải mái, con đáng lẽ phải thấy cao hứng, nhưng Vân Như lại vì chuyện này mà không yên! Các vị nhân gia, mọi người nghĩ xem, chúng ta đời này qua đời khác đều ở thôn trang làm nông, luôn bị người ta cai quản, đã từng trải qua cuộc sống không có ai quản lý như lúc này chưa? Thiên hạ ngày nay làm gì có chuyện tốt như vậy. Tình huống của chúng ta lúc này, là bởi mấy năm qua bên ngoài loạn lạc, quan phủ không quản được, với lại nơi này không chịu thúc bách quá lớn, cho nên bọn họ mới mắt nhắm mắt mở với thôn ta. Nhưng mà, nếu bên ngoài mà yên ổn, quan phủ sẽ không chấp nhận có một nơi tự quản thế này đâu. Lúc ấy, chúng ta sợ là sẽ có chuyện. Cho nên, Vân Như nghĩ, muốn mọi người sống được bình an, không thể quá đặc biệt. Nếu không, các thôn xung quanh nhìn chúng ta cũng đỏ mắt, không chừng lại gặp phải tai vạ. Con phái đám thuộc hạ kia về, chẳng qua đối phó với loạn binh, cường đạo còn được, không thể chống lại triều đình!

Mấy lão nhân gia liên tục nói đúng vậy, đúng vậy. Ta tranh thủ rèn sắt khi còn nóng:
Cho nên, Vân Như nghĩ, bên ngoài khi thế cục ổn định, bất kể nơi này có đổi chủ hay không, người trong thôn vẫn nên chủ động nộp thuế đầy đủ. Theo con được biết, Tào đại nhân thu thuế cũng không cao, chỉ tới năm thành thôi! Lúc thời tiết không tốt, mọi người đều khó khăn, nhưng chúng ta cũng đừng gây chuyện. Đợi sau khi thiên hạ ổn định, không đánh nhau nữa, thuế cũng sẽ giảm đi, cuộc sống sẽ khá lên. Nếu mùa màng không tốt, trong thôn gặp khó khăn, Vân Như tuyệt đối sẽ không mặc kệ, con có năng lực, cam đoan mọi người đều có cơm ăn.

Đại thúc công liên tục nói không cần:
Vân Như nói có lý, chúng ta nghe xong cũng thấy khẩn trương, cứ chủ động tốt hơn. Còn chuyện kia con nói, mấy năm nay cũng không cần con để tâm đâu, con ở ngoài còn phải nuôi mấy chục vạn người! Hai năm qua, mọi người trong nhà đều lương thực dư dật, cho dù gặp thiên tai thất bát cũng không sợ.


Vậy thì tốt, chỉ cần bà con chuẩn bị đầy đủ, cho dù có chuyện xảy ra cũng có thể vượt qua. Đại thúc công, Vân Như nghe Tịch nhi nói, thuộc hạ của con đều ở trong núi phải không?

Đại thúc công liên tục gật đầu:
Đúng vậy, đều là những thanh niên tốt. Vân Như, ta đang muốn nói với con chuyện này. Thanh niên trong thôn, một phần đi cùng Vân ca ca của con, cũng có người tự mình bỏ đi, mấy năm nay, trong thôn chỉ còn mấy đứa mới lớn ở nhà trông chừng, quá ít người! Thuộc hạ của con đều là thanh niên trưởng thành, cho nên, người trong thôn đều muốn đem con gái gả cho bọn họ, cũng có người đã đi nói, nhưng đám trẻ kia đều e ngại mệnh lệnh của con, không đồng ý. Lần này con về nhà, thay bọn họ chủ trì đi, kỳ thực, cũng chỉ là một câu của con thôi.

Đại thúc công nói chuyện này, ánh mắt mọi người đều dừng trên người ta, ít nhiều có chút bất an, dường như sợ ta cự tuyệt, nhìn ta có chút ngại ngùng. Ta vội thanh minh:
Đây là chuyện tốt. Ngày hôm qua, đại tẩu cũng nói với con, thôn này ít người vắng vẻ, con cũng đã định cho bọn họ vào thôn sống. Nếu các vị lão nhân gia đều có nguyện vọng này, Vân Như chiều nay sẽ vào núi nói với bọn họ. Còn nữa, con nghĩ, các huynh đệ đi cùng Vân ca ca sau vài lần đại chiến cũng mất đi nhiều người, nghĩ lại thật đau lòng. Những gia đình mất con kia cũng cần có người nuôi dưỡng. Cho nên con đang nghĩ, trong đám thuộc hạ của con không ít người cũng không có cha mẹ, nếu bọn họ đồng ý, sẽ vào cửa chính những gia đình kia làm con, cũng là chuyện tốt. Đại thúc công, mọi người thấy sao?

Trong tộc có người ngoài gia nhập, nhất định phải được trưởng bối đồng ý, bởi có quan hệ tới vấn đề huyết thống, cho nên khi ta đề xuất ý kiến này, cũng có chút không yên lòng. Năm vị lão nhân gia có chút do dự, một lúc lâu sau, đại thúc công mới nói:
Ta thật ra không có ý kiến gì, những người già cô đơn kia chắc cũng không có vấn đề, chính con cũng nói đây là chuyện tốt. Có điều, những người kia có đồng ý sửa họ hay không, họ cũng phải đồng ý mới được.
Nói cho cùng, họ tộc không thể lẫn lộn.
Ta cười:
Thúc công nói rất đúng, đây là chuyện hai bên phải cùng tình nguyện. Lão nhân gia yên tâm, Vân Như tuyệt đối sẽ xử lý tốt chuyện này, con rất hiểu quy củ. Sau khi bọn họ xuống núi, con muốn tổ chức lại, lúc nông nhàn sẽ tập luyện võ nghệ, dù sao vẫn đang lúc loạn lạc, bảo vệ thôn làng quan trọng nhất. Đám nhỏ như Tịch nhi cũng nên học chút bản sự, thôn của ta tuy không ở biên giới, nhưng nơi Hung Nô thường quấy nhiễu cũng cách đây không xa, phòng xa vẫn tốt hơn.
Chuyện này các lão nhân gia đều không do dự mà liên tục gật đầu nói rất phải.
Ta không kéo dài thời gian nữa, chiều hôm đó liền vào núi. Bọn Tống Vũ nhìn thấy ta đều bất ngờ, vội vây quanh, lệ nóng doanh tròng. Nhóm người của Lâm Cung ánh mắt ít nhiều có chút không tự nhiên. Trong lòng ta hiểu rõ, bọn họ không giống với đám Tống Vũ, hạn chế bọn họ ở đây rõ ràng là thiệt thòi cho họ.
Trấn an Tống Vũ rồi, ta trước tiên khai thông cho đám người Lâm Cung:
Lâm đại ca, Trương tướng quân vẫn ổn.

Lâm Cung cười khổ một tiếng:
Ra đi đã nhiều năm, tin tức của Trương đại ca ở đây không hề nhận được. Triệu công tử lần này tới, có phải là…

Ta cười nói:
Trương tướng quân hiện giờ chính là Bình Bắc đại tướng quân, An Quốc hầu gia. Hai năm qua, Trương tướng quân đi theo Tào đại nhân đánh được nửa Tịnh châu, hiện đang ở Tịnh châu càn quét sơn tặc. Lâm đại ca, các ngươi yên tâm, Trương tướng quân nói, mỗi lần báo công, đều có phần các ngươi, không thiệt cho mọi người.

Lâm Cung thở dài:
Huynh đệ đều cùng nhau giết giặc lập công, tôi lại ngồi mát ăn bát vàng, thật thẹn với lòng! Triệu công tử, nếu ngài đã trở về, vậy huynh đệ chúng tôi…

Ta chậm rãi giải thích:
Lâm đại ca ngại mình ở đây không có chỗ lập công sao? Ngươi cùng các huynh đệ ở nơi này bảo vệ hơn mười dặm thôn trang, sao nói là vô công được? Đương nhiên, tâm trạng của các ngươi ta hiểu rõ, nhưng mà không có mệnh lệnh của Trương tướng quân, huynh đệ các ngươi sợ là vẫn không thể quay về. Không phải Triệu Như vô lễ, mà là quân lệnh của Trương tướng quân như vậy, ông ấy cũng không bảo ta truyền lệnh cho các ngươi trở về.
Không phải ta độc ác, mà là ta không thể không chế hành động của bọn họ, đành nói như vậy.
Lâm Cung thở dài không nói gì, thần sắc buồn bực cùng không cam lòng thể hiện rất rõ. Xem ra, trước khi Trương Yến lựa chọn bọn họ tới đây cũng đã cân nhắc cẩn thận, biết bọn họ tuyệt đối phục tùng Trương Yến, nếu không đã sớm bỏ đi rồi.
Nhìn ánh mắt bọn họ đều có chút thất vọng, ta từ từ ném ra một miếng mồi:
Lâm đại ca, vài năm tới các ngươi đại khái không thể ra ngoài lập công, với lại không phải Triệu Như xem thường các ngươi, với thân thủ của các ngươi, thật sự ở trong quân tác chiến, muốn nổi bật e là khó. Chỉ sợ còn không bằng bọn Tống Vũ nữa kìa?

Lâm Cung nhìn Tống Vũ ánh mắt đang hơi cụp xuống, cười khổ một cái nói:
Công tử nói không sai, bản lĩnh của tôi quả thật không bằng Tống huynh đệ.
Hắn dừng một chút, lại nhỏ giọng nói tiếp một câu:
Tốt thì đã sao, cũng chẳng ra ngoài được.

Ta cười nói:
Nếu như ta có thể giúp các ngươi vài năm nữa đi ra ngoài có thể thành cao thủ xông trận giết địch, có thể khiến các ngươi bằng bản lĩnh của mình lập công phong hầu, ngươi có tin ta không?

Lâm Cung tròn mắt nhìn ta, thất thần không nói lời nào, quân sĩ xung quanh cũng dùng ánh mắt mạc danh kỳ diệu nhìn ta, không hiểu đây là ý gì. Ta nhìn Tống Vũ, cho hắn một ánh mắt trấn an, rồi nói với quân sĩ xung quanh:
Ta tới đây là muốn nói cho các ngươi biết, các ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là làm một dân chúng bình thường, các ngươi có thể trở về thôn sống, lấy vợ sinh con, trải qua một cuộc sống bình thường. Khi ta tới đây, các trưởng bối trong thôn có nói, trong đám các ngươi, có người cùng với các cô nương trong thôn xem trọng lẫn nhau, cũng có người được các trưởng bối yêu mến, bọn họ nói, chỉ cần các ngươi đồng ý, có thể trở thành thành viên của Triệu gia thôn, nhận cha mẹ, nhận nhạc phụ cũng được.

Lời ta nói ra, mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao không ít, xem ra, người không muốn đánh giặc cũng không ít. Bình tĩnh chờ bọn họ yên ắng trở lại, ta nói tiếp:
Còn một lựa chọn nữa, chính là bằng bản lĩnh của mình, đi giành công danh. Con đường này không dễ đi, ngập tràn nguy hiểm, nhưng cũng đầy kỳ ngộ. Đương nhiên, lựa chọn con đường này, phải chịu được tịch mịch, chịu được khổ cực. Muốn được tài trí hơn người, nhất định cũng phải trả giá nhiều hơn, bản lĩnh hơn người cũng không phải một sớm một chiều có thể luyện thành. Cho dù có một thân võ nghệ siêu quần, cũng phải kiên nhẫn đợi được kỳ ngộ.

Xung quanh lập tức an tĩnh lại, mọi người đều đang cân nhắc lời ta nói, không ít người trong mắt lộ ra khát vọng đối với tiền đồ tốt đẹp. Nhìn Lâm Cung đang trầm tư, ta hỏi thẳng hắn:
Không biết Lâm đại ca lựa chọn thế nào?

Lâm Cung ngẩng đầu nhìn ta trả lời:
Vốn dĩ đi theo Trương đại ca là vì không muốn chết đói, không muốn bị người ta khi dễ. Mạng này của tôi là do Trương đại ca cứu ra, cho nên, tôi lựa chọn đi theo con đường của Trương đại ca.

Hắn vừa nói ra, lập tức có mấy người phụ họa theo. Ta dán chặt mắt nhìn Lâm Cung:
Được, nếu Lâm đại ca đã nói vậy, ta cũng nói thật. Kể từ lúc này, ta muốn ngươi hoàn toàn từ bỏ Trương tướng quân. Ngươi nếu muốn đi theo con đường của Trương tướng quân, muốn trở thành người ở trên, không thể lại trở về bên ông ấy, nếu không, ngươi chỉ có thể là thân vệ của Trương tướng quân, đến danh gọi tướng quân cũng chẳng có, bởi vì, ngươi sẽ đánh mất thời gian gây dựng công lao khi làm thủ hạ của Trương tướng quân.

Lâm Cung run rẩy một chút, cười khổ không nói, hắn cũng biết lời ta nói rất đúng. Không để ý tới Lâm Cung đang yên lặng, ta nói với Tống Vũ:
Tống Vũ, ngươi đi thống kê lại một chút, có huynh đệ nào muốn kết hôn với các cô nương trong thôn, muốn trở lại cuộc sống bình thường. Tập hợp mọi người lại, hôm nay xuống núi vào thôn, trong thôn cũng chuẩn bị rồi.
Tống Vũ vâng lệnh đi làm.
Ta lại gọi Lâm Cung, bảo hắn dẫn ta cẩn thận quan sát nơi ở của bọn họ. Khu vực này rất rộng rãi, là một nơi tương đối bằng bẳng trong núi, nếu phá hết nhà cửa, san bằng thành một sân tập cưỡi ngựa cũng không thành vấn đề. Trên triền núi phía đông, bọn họ khai khẩn mấy khu vườn, xem ra đây chính là đất trồng riêng của họ. Bọn họ lại dẫn nước vào hai con mương nhỏ để chứa nước sử dụng. Nguồn nước này nuôi mấy trăm con ngựa không thành vấn đề. Trên núi thực vật rất phong phú, đường núi không dốc lắm, phóng ngựa không thành vấn đề. Điều duy nhất khiến ta lo lắng, chính là muốn nuôi chiến mã, không phải chỉ có đồng cỏ và nguồn nước là đủ, còn cần tới ngũ cốc, cây đậu, nếu không, không có đồ ăn, làm sao bôn tẩu ngàn dặm được.
Ta vừa nhìn vừa nghĩ, chốc lát đã qua nửa canh giờ, coi như biết rõ nơi này. Dọc đường đi, ta không hỏi, Lâm Cung cũng không đáp, cứ yên lặng đi phía sau rầu rĩ không vui. Trở lại nơi đóng quân, Tống Vũ đã mang theo mấy chục huynh đệ đứng chờ, bọn họ trừ bỏ mấy thuộc hạ của ta, còn lại đều là thủ hạ của Lâm Cung. Tống Vũ bước lên, có chút ngượng nghịu nói:
Công tử, mấy huynh đệ kia cùng các cô nương trong thôn… Cái này cũng khó có thể trách bọn họ, trên núi quá buồn chán, mấy cô nương kia cũng yêu thích họ, thậm chí có người đã có cha mẹ lên nói chuyện qua…

Ta mỉm cười, tới trước mặt bọn họ nói:
Được, không tồi, đều là những thanh niên tốt. Đừng nói mấy người bà con, ta nếu có con gái, cũng đồng ý nhận các ngươi làm con rể, có thể làm nông, lại có bản lĩnh bảo vệ người nhà.
Ta vừa trêu ghẹo, không khí khẩn trương lập tức trở nên hòa hoãn không ít, đến Lâm Cung mặt nhăn nhó cũng nở nụ cười, không ít người cười tới đỏ mặt.
Đợi mọi người cười đủ rồi, ta mới nghiêm túc nói:
Nếu cô nương nhà người ta cùng cha mẹ họ thích các ngươi, các ngươi cũng không được thua kém, phải làm hết bổn phận hiền tế. Việc nhà nông phải làm, hiếu tử cũng phải làm, trách nhiệm bảo vệ người trong thôn cũng do các ngươi đảm đương. Những ai võ nghệ tương đối tốt, tự mình bước ra đây.
Muốn được thôn dân nhận làm con rể, bọn họ phải có chỗ khác người, nhất là võ nghệ.
Không do dự, lập tức có bốn người đứng ra, toàn bộ là thuộc hạ của ta. Những người khác nhìn bọn họ trong mắt vừa hâm mộ vừa tán thành. Ta vừa lòng gật đầu:
Tốt, dũng cảm dám gánh trách nhiệm, thủ hạ của Triệu Như ta quả nhiên không có người nhu nhược. Bốn người các ngươi nghe đây, từ hôm nay, các ngươi chính là người cầm đầu đội bảo vệ thôn. Sau khi trở lại thôn, các ngươi vừa phụ trách tổ chức huấn luyện cho tất cả các nam hài tử phù hợp ở đó, vừa phải làm nông. Các ngươi đều do một tay ta huấn luyện ra, phương pháp cũng biết rồi, không cần ta nói thêm! Tóm lại, đem mọi thứ học được ở Thọ Quang, toàn bộ dùng tới. Sau này, nếu không có nhóm cường đạo lớn nào tập kích, chuyện bảo vệ người trong thôn sẽ do các ngươi phụ trách. Giao cho các ngươi, ta rất yên tâm. Nhưng mà, ta nói trước, nếu vì các ngươi không làm tròn bổn phận, khiến người trong thôn chịu thiệt, đặc biệt để có người chết, đừng trách Triệu Như dùng gia pháp xử lý.

Bốn người vỗ ngực, cao giọng thưa vâng. Nhìn bọn họ, ta vừa ý gật đầu. Lúc này, một binh sĩ cao giọng:
Tống đại ca, sao huynh không đi cùng chúng ta? Triệu Yến kia chẳng phải rất thích huynh sao, người ta đến tìm huynh nhiều lần rồi.

Tống Vũ đỏ mặt, lườm hắn một cái trả lời:
Đừng nói bậy, ta không có đồng ý.

Ta cười:
Vì sao không đồng ý? Tống Vũ, ta nhớ ngươi là cô nhi đúng không?

Tống Vũ đỏ mặt gật đầu:
Vâng, tôi là do công tử nhặt được ở Nam Bì. Công tử, mạng của Tống Vũ là do ngài cho, đến đây cũng là mệnh lệnh của công tử. Tôi không thể…

Ta lắc đầu cười:
Không thể cái gì? Ta cũng không hạ lệnh không cho Tống Vũ lấy vợ mà.
Đám binh sĩ đều cười. Nhìn Tống Vũ mặt đỏ quạch, ta cười nói:
Được rồi, ta đang muốn cùng ngươi nói chuyện này, nếu đã vậy ngươi chịu trách nhiệm giữ liên hệ với thôn đi. Sau này, ngươi ở trong thôn, Lâm đại ca ở đây, chi tiêu của Lâm đại ca cũng sẽ do mọi người về thôn gánh vác!
Nói tới đây, ta vội nhìn Lâm Cung:
Lâm đại ca, ngươi thì sao? Có cô nương nào chưa?

Lâm Cung có chút xấu hổ:
Làm sao tới lượt tôi chứ? Vốn tôi đã có gia thất, còn có một con trai, năm đó Linh Đế mất, quan phủ cấu kết với cường đạo, tập kích quê nhà tôi ở thành Quảng Tông, mẹ con các nàng đều… Tôi giết mấy quan binh, chạy khỏi thành, nếu không có Trương đại ca dẫn người đến… Không nói những chuyện này nữa.
Không khí xung quanh lập tức trầm xuống.
Ta cũng trầm mặc, loạn thế tạo ra bao nhiêu bi kịch thê tử ly tán như vậy rồi. Nhìn khuôn mặt bi thương của Lâm Cung, có rất nhiều binh sĩ, thuộc hạ của ta cũng từng gặp chuyện ly tán như hắn, ta thở dài:
Đúng vậy, loạn thế không có chỗ nào yên ổn được. Lâm đại ca, ta hiểu tâm tình của ngươi. Các ngươi nghe kỹ đây, từ hôm nay, các ngươi chia làm đôi, một nửa vào thôn cưới vợ ở rể, nhận cha mẹ; một nửa ở lại, chắc chắn phải chuẩn bị tinh thần chịu khổ. Ta có bản lĩnh huấn luyện võ nghệ, sẽ truyền thụ cho các ngươi. Chỉ cần theo cách ta dạy mà tập luyện, mấy năm sau này, lúc có cơ hội, các ngươi ra chiến trường, không thể vô địch thiên hạ, nhưng nhất định cũng trở thành cường giả. Giết địch lập công, làm tướng quân, không phải chỉ là giấc mộng nữa.

Nhìn ánh mắt đám người Lâm Cung có chút hoài nghi, ta cười nói:
Tống Vũ bọn họ không phải tự tay ta huấn luyện, ta chỉ nói vài phương pháp, để quản gia của ta dạy, bọn họ cũng đã có bản lĩnh của tướng quân. Các ngươi nếu không tin, có thể thử xem sao?

Ta vừa nói xong, lập tức có người vội vã muốn thử, nhảy ra nói:
Triệu công tử, cùng chúng ta so một chút?
Tống Vũ cùng đám thuộc hạ cũng lộ ra ánh mắt mong đợi, lại có chút do dự, bọn họ chưa từng thấy ta ra tay.
Lâm Cung vội ngăn mấy người kia lại:
Các ngươi sao vậy? Triệu công tử nói là phương pháp huấn luyện, không phải tỉ thí võ nghệ.
Hắn cũng không tin ta thật sự biết võ công.
Ta lắc đầu cười khẽ, tìm một nhánh cây khô, bẻ hết chạc rồi cầm trong tay:
Không sao hết, bảo bọn họ thử xem thế nào. Các ngươi muốn thử cũng đươc, nhưng mà phải cẩn thận một chút, ta xuống tay không biết nặng nhẹ đâu. Phải biết rằng, ta muốn các ngươi học chính là phương pháp bảo vệ tính mạng, tận lực giết địch, không phải chơi đùa. Cho nên, các ngươi nhất định phải toàn lực ứng phó.

Nhìn ta nụ cười tràn ngập tự tin đùa nghịch nhánh cây trong tay, Lâm Cung nửa tin nửa ngờ đứng sang một bên. Mọi người từ từ tản ra, trong chốc lát dọn ra một bãi đất trống. Ta chỉ vào đám người vừa bước lên khiêu chiến:
Ba người các ngươi cùng lên đi, về vũ khí, tùy các ngươi, cái nào sở trường thì dùng.
Ta biết, có thể bước ra khiêu chiến, thân thủ sẽ không kém, cũng không phải loại mãi võ mua vui.
Ba người liếc nhìn nhau, đều không tin tưởng mà lắc đầu, chậm rãi lui về phía sau vài bước. Ta cười lớn:
Thế nào? Sợ sao, có phải sợ khiến ta bị thương không? Nếu vậy, tùy các ngươi làm sao thì làm. Ta đã nói rồi, không nên khinh địch, bản lĩnh của ta không kém như các ngươi nghĩ đâu.

Cuối cùng, sau khi đùn đẩy cả nửa ngày, một chàng trai trẻ cuối cùng bước lên:
Triệu công tử, để tôi ra đánh. Xin công tử hạ thủ lưu tình.

Ta mỉm cười, nâng nhánh cây chỉ về phía hắn, nội lực chuyển lên cánh tay, một cỗ sát khí từ từ hiện lên trước mặt hắn:
Ta đã nói, ta sẽ không thủ hạ lưu tình, nếu ngươi không tự tin, hiện giờ lui ra vẫn kịp.

Nam tử nhẫn nhịn tới đỏ cả mặt, đột nhiên hét lớn một tiếng, mạnh mẽ bước lên vung đao bổ xuống. Ta cười khẽ, chân bước theo người, di chuyển một bước, người đã lách sang bên, nhánh cây đâm xuống nách hắn:
Khí thế không tệ, cũng có sức mạnh, nhưng thời cơ phát động không tốt, bước chân quá dài, hạ bàn không ổn định, tốc độ lại quá chậm, cho kẻ địch quá nhiều thời gian để phản kích.

Ta đã tận lực làm động tác thật chậm, nhưng nam tử kia vì tránh né chiêu này của ta, vẫn chật vật thiếu chút ngã sấp. Ta không thừa thắng xông lên, mà dừng lại nhìn hắn lắc đầu:
Lúc gặp nguy cơ, càng phải trấn định, bối rối chỉ khiến kẻ địch càng có thêm cơ hội. Ta thấy ngươi không tệ lắm, nhưng hơi vội vã. Thả lỏng tay chân, dùng hết sức đi! Các ngươi đều phải dụng tâm, ta nói những lời này, không chỉ là chỉ ra nhược điểm của hắn, mà là đang dạy các ngươi đó.
Nói xong, ta nhìn bốn phía, mấy kẻ thông minh đã bắt đầu ghi nhớ.
Đến lúc này, mọi người đều đã hiểu rõ ta tuyệt đối không nói bậy, cũng vì phương pháp tấn công khác người của ta mà ngạc nhiên. Nam tử kia ổn định bản thân, cung kính thi lễ:
Đa tạ công tử chỉ dạy, tiểu tử đã hiểu nên làm thế nào.
Hắn thở dài một hơi, chậm rãi nâng đao, nhìn nhánh cây trong tay ta, bước một bước ép tới.
Thông minh, đáng tiếc:
Ánh mắt của ngươi nhìn không đúng chỗ, phải nhìn mắt ta mới được. Vũ khí của kẻ địch chỉ là để sát thương, người dùng vũ khí mới là muc tiêu ngươi cần chú ý. Giám sát chặt chẽ ánh mắt kẻ địch, chính là để không sợ hãi đối thủ, không chỉ phải học được cách nhìn ra hướng tấn công của đối phương từ ánh mắt, hơn nữa còn phải truyền được sát ý của ngươi cho hắn, như vậy mới có thể lấy được tiên cơ.

Ta vừa nói, nhánh cây trong tay vừa đâm về hai mắt của hắn. Nam tử sửng sốt một chút, vội vung tay chống đỡ, ta lập tức xoay tay đổi hướng nhắm cánh tay hắn đâm tới, không đợi đao hắn kịp phản ứng, nhánh cây của ta đã rời khỏi người hắn, quét tới đùi:
Cành cây này nhẹ, đao lại nặng, tốc độ của ngươi so ra kém ta, không thể để ta tùy tiện tấn công, nếu không, ngươi vĩnh viễn không cản được động tác của ta. Dùng nhược điểm của mình chống lại ưu điểm của kẻ địch, trên chiến trường sẽ trở thành điểm yếu chết người của ngươi.

Nam tử vội lui về phía sau vài bước, đứng ở đó, nhìn nhánh cây trong tay ta, đau khổ suy nghĩ. Ta đương nhiên không truy kích, mà nhìn quanh cười rộ lên. Ta tin tưởng, một trận chiến hôm nay, đám người đó được lợi rất nhiều, ta truyền thụ cho bọn họ phương pháp lâm trận đối địch, khiến địa vị của ta được khẳng định trong lòng đám người Lâm Cung, mục đích tất nhiên đã đạt được.
Suy tư một lúc, nam tử một lần nữa bước lên, lần này, hắn nhìn vào mắt ta, giành trước tấn công, đại đao vung lên với tốc độ lớn nhất, nhanh chóng quét tới đây. Ta tán thưởng nhìn hắn:
Tốt, lần này ngươi dùng toàn lực.
Miệng nói, tay ta không ngừng vận động, không hề tránh né mà dùng nhánh cây đập vào sống đao, rồi trượt tớ cổ tay hắn. Nam tử sửng sốt, vội xoay tay lại rút lui hai bước, tránh được đòn tấn công hung hiểm.
Nhìn biểu hiện ngạc nhiên của hắn, ta chậm rãi nói:
Ngươi vì sao lui về phía sau? Không phải vì tránh né nhánh cây, mà bởi ngươi hiểu rõ, nhánh cây này không thể đâm vào cổ tay ngươi.

Nam tử thì thào tự nói câu gì đó, ta tuy nghe không rõ nhưng cũng hiểu ý hắn:
Ngươi là nghĩ, nhánh cây của ta dĩ nhiên có thể đập trúng cổ tay ngươi, nhưng đao của ngươi cũng sẽ làm ta bị thương, cho nên, ngươi mới lựa chọn lui về sau, đúng không?

Nam tử gật đầu. Ta cũng không vì tâm tư của hắn mà bỏ qua:
Vậy ngươi có biết ta vì sao không tránh đao của ngươi không?
Hắn lắc đầu, ngươi xung quanh cũng lắc đầu. Ta cười cười:
Rất đơn giản, vì ta hiểu rõ ngươi sẽ không đả thương ta, trong mắt ngươi không có sát khí, đao của ngươi cũng không có sát khí. Chiêu ấy của ta, gọi là lường trước tiên cơ, là một chiến thuật tâm lý. Lúc cùng địch nhân đối địch, các ngươi phải học được các hiểu lòng người, tức là hiểu rõ trong lòng bọn họ suy nghĩ cái gì. Ta biết, nói như vậy khó mà hiểu được, lúc này các ngươi có lẽ không rõ ràng. Thế này vậy, ta hỏi các ngươi, lúc ở trong núi đi theo Trương tướng quân tác chiến với quân của Viên Thiệu, đối diện với kẻ địch đang tấn công, các ngươi nghĩ gì?

Nam tử nghĩ một hồi, nhìn Lâm Cung rồi ngại ngùng nói:
Lúc ấy, Viên Thiệu, đặc biệt là Lữ Bố rất lợi hại, chúng tôi chỉ nghĩ làm sao giữ được tính mạng. Lúc bình thường, đều hy vọng Trương tướng quân nhanh chóng hạ lệnh rút vào núi.
Xung quanh nhiều người liên tục gật đầu tán thành.
Ta hỏi tiếp:
Vậy các ngươi tới đây, hai lần đối mặt với cường đạo loạn binh vào thôn cướp bóc, lại nghĩ thế nào?

Lập tức có người trả lời:
Những kẻ kia không phải đối thủ của chúng tôi, chúng tôi không sợ bọn họ, tất nhiên là đem bọn họ đuổi giết rồi.

Ta cười:
Đúng vậy, chính là đạo lý này. Ý nghĩ của các ngươi là căn cứ vào năng lực của kẻ địch lớn bé mà thay đổi. Kiểu so sánh này cũng là một nhân tố tâm lý. Các ngươi mạnh liền xem thường đối thủ, có thể giết địch đuổi chạy; các ngươi yếu, liền sinh ra tâm lý sợ hãi kẻ địch, đã muốn chạy, tất nhiên không thắng được đối phương. Đây đều là phản ứng tự nhiên trên chiến trường. Nhưng ta hỏi các ngươi, lúc các ngươi yếu, lại không còn đường để trốn, sẽ nghĩ thế nào?

Nam tử trả lời:
Không có đường lui, cũng chỉ có thể liều mạng, không chừng còn hy vọng sống sót.

Ta gật đầu:
Không sai, vào lúc này, chỉ có hai con đường, một là đầu hàng, hai là liều mạng. Đối mặt với kẻ địch hung tàn, phương pháp duy nhất chính là liều mạng, chẳng sợ chết cũng phải liều đồng quy vu tận. Loại liều mạng này, ở mức độ cao, sẽ chiếm được ưu thế tâm lý. Nhưng mà, ta không chủ trương các ngươi trong tình huống đó lại đi liều mạng. Cho dù có một tia hy vọng bảo tồn được tính mạng, các ngươi đều phải tranh thủ sống sót. Nhớ kỹ, không có gì quan trọng hơn tính mạng. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không thể đánh mất tôn nghiêm làm người. Nhân sinh trong thế gian, tín nghĩa quan trọng nhất, hiểu chứ?

Người xung quanh ầm ầm nói hiểu. Ta thấy vậy rất vừa lòng, trong lòng cũng dâng lên một cỗ tự hào. Ta tin tưởng, đợi sau này bọn họ đi theo Vân ca ca lên chiến trường, sẽ trở thành một đội quân bách chiến bách thắng. Vân ca ca, muội từng nói, sẽ giúp ca ca lập nên chiến công lưu danh sử sách, huynh cứ chờ xem!
Ta vẫy tay với nam tử:
Hôm nay tới đây thôi. Những lời ta vừa nói, các ngươi từ từ mà suy ngẫm, không hiểu thì hỏi, hỏi ta hoặc ai cũng được, kinh nghiệm chính là thông qua trao đổi mà có được. Đương nhiên, các ngươi cũng có thể tỷ thí với nhau, nắm lấy điểm trọng yếu là được, kinh nghiệm tác chiến thực tế các ngươi tạm thời chưa có, nhưng cùng nhau luyện tập vẫn cần thiết. Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ đích thân huấn luyện các ngươi, biến các ngươi thành cường giả, trên chiến trường không sợ người khác, mà khiến người ta phải sợ hãi mình. Các ngươi cần học không chỉ là đơn đả độc đấu, còn có phối hợp tác chiến tập thể, quan trọng hơn là học công phu cưỡi ngựa.

Ta vừa nói như vậy, tất cả đều có chút kích động. Bọn họ đều xuất thân từ gia đình nghèo khổ, có thể cưỡi chiến mã tung hoành trong thiên địa, sợ rằng đến nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến. Nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta cười nói:
Muốn trở thành tướng quân, công phu trên ngựa không tốt là không được. Vấn đề chiến mã các ngươi không cần quan tâm, ta sẽ cho người mang vài con ngựa tới, đủ cho các ngươi dùng. Lâm đại ca, ngày mai ngươi cùng các huynh đệ hủy hết phòng ốc ở đây đi, xây lại trên sườn núi, toàn bộ nơi này dọn dẹp thành một bãi cưỡi ngựa. Tống Vũ, ngươi sau khi đưa mọi người về thôn sắp xếp xong, trước hết chế tạo một ít cung tên đưa tới, mã quân sẽ dùng cung tên. Đợi sau khi ta liên hệ với Tần Dũng rồi, sẽ bảo hắn ra ngoài mua một ít nhu yếu phẩm quân bị, bao gồm cả đồ ăn cho chiến mã.

Thỏa mãn nhìn mọi người đang nóng lòng muốn được thử thách cùng Lâm Cung đang bận rộn sắp xếp công việc tu sửa nhà cửa ngày mai, ta đem theo bọn Tống Vũ về thôn. Đêm hôm đó, trong thôn vô cùng náo nhiệt. Nghe xong tuyên bố của tộc trưởng, thôn dân sớm có ý định lập tức đem những tiểu tử mình vừa ý đón về nhà, khiến đám thanh niên kia ai nấy đều đỏ mặt tía ta. Náo nhiều này khiến ta trốn ở trong phòng nhìn cũng cảm thấy vui vẻ. Đại tẩu luôn ở bên ta than thở mình không sớm sinh được một khuê nữ, lãng phí bao nhiêu hài tử tốt, khiến ta cười tới không thở nổi.
Triệu Tịch nghe ta nói từ ngày mai trở đi, có thể theo Tống Vũ học võ nghệ, cũng vô cùng cao hứng, nhìn ta đầy vui mừng. Ta nghĩ, đợi sau này, Vân ca ca thấy Tịch nhi có thể theo huynh ấy chinh chiến trên sa trường, nhất định sẽ rất vui. Tiểu Liêu nhi thì cưỡi một cây gỗ thô, cùng mấy đứa trẻ trong thôn chạy khắp nơi, Thẩm Ninh đối với hành vi của hắn lại không quan tâm lắm. Xem ra, đã thấy qua sinh tử, Thẩm Ninh cũng không thích chuyện đánh giặc. Ta nhìn Thẩm Ninh đứng sững ở đó, lại nghĩ tới cô nương bị mù mắt kia, lời nàng nói một lần nữa lại vang lên bên tai:
Đàn ông các ngài vì sao đều thích đánh giặc? Giết người như vậy là tốt sao?

Khẽ thở dài một cái, ta chậm rãi ôm lấy tiểu hài tử:
Ninh nhi, thúc thúc hiểu tâm tư của con. Nhưng mà lúc này là loạn thế, con không có võ nghệ bảo vệ bản thân và gia đình, cũng chỉ có thể bị người khác giết chết, đây cũng là chuyện không còn cách nào. Đợi sau khi thiên hạ thái bình, sẽ không cần đánh trận nữa.

Thẩm Ninh ngẩng đầu nhìn ta nói:
Thúc thúc, Liêu ca ca hỏi ta, nói người rõ ràng là cô cô, vì sao nhất định chúng con phải gọi là thúc thúc? Con nói, bởi vì thúc thúc muốn ở bên ngoài cứu người tốt, cho nên phải gọi người là thúc thúc, có đúng không?

Ta gật đầu, không đành lòng phá hoại hình ảnh của ta trong lòng nàng:
Đúng vậy, thúc thúc muốn ở ngoài giao tiếp với thật nhiều người. Nhưng nữ nhi chúng ta ở ngoài hành động không tiện, cho nên thúc thúc chỉ có thể làm nam nhi thôi. Ninh nhi, con hiểu chuyện, thúc thúc rất vui. Nhưng mà, con đừng nghĩ tới chuyện ngày đó nữa. Chuyện đã qua thì quên đi. Thúc thúc hai ngày nữa sẽ đi, rất lâu nữa cũng không gặp được con. Hài tử ngoan, sống ở đây cho tốt, con sống được vui vẻ, thúc thúc mới yên tâm, được không?

Thẩm Ninh hiểu chuyện liền gật đầu:
Con hiểu. Thúc thúc yên tâm, con ở đây rất vui vẻ, mọi người đều đối tốt với chúng con như vậy, không kém gì cha con.
Nói là nói vậy, lệ quang trong mắt đứa trẻ vẫn khiến ta đau lòng.
Vài ngày sau cuộc sống trôi qua đơn giản nhưng rất khẩn trương, mỗi ngày đều mang theo binh sĩ lên núi huấn luyện thể lực cường độ cao. Địa hình nơi này rất tốt, tay không leo núi, vác nặng chạy bộ, nhảy qua khe suối, hết mục này đến mục khác, mấy ngày trôi qua, thật sự phải kiên trì chịu đựng mệt mỏi. Đợi mọi người dần dần thích ứng với cách luyện tập này, ta lại tăng cường độ cao hơn. Không phải ta nóng vội, mà là ta không thể ở mãi bên cạnh bọn họ, đành cưỡng ép bọn họ chịu khổ. Về phần những người kiên trì không nổi, cũng không muốn vào thôn, lại tập làm thám báo. Thám báo cũng không dễ làm, phải rèn luyện nhãn lực tinh tường, nhẫn nại, có rất nhiều kỹ xảo cần học. Đến thám báo cũng không làm được, đành học làm đầu bếp, nuôi ngựa cũng cần người mà!
Đợi phân loại mọi người xong, cũng đã trôi qua nửa tháng, ta vô cùng mệt mỏi, trời ạ, muốn làm đại tướng quân thật khó. Huấn luyện người khác so với tự mình rèn luyện còn khổ hơn, ta lúc này mới cảm nhận được Điển đại ca vất vả thế nào. Đương nhiên, nửa tháng này, thu hoạch cũng rất lớn, không phải ta thu hoạch, mà là đám người đó. Bọn họ chưa từng trải qua huấn luyện như vậy, khoan nói phương pháp của ta vô cùng độc đáo. Mệt mỏi thì mệt mỏi, nhưng thể chất bọn họ cũng phát sinh biến hóa. Mỗi người đối với sự biến hóa này đều vô cùng hưng phấn. Nhìn bản thân thay đổi rõ rệt, không cần ta động viên, bọn họ đều rất tự giác vùi đầu vào việc tập luyện, khiến ta cũng thấy vui mừng.
Tâm huyết và cố gắng của ta không uổng phí, Triệu gia thôn mười mấy năm sau, đã trở thành vùng đất được gọi là thôn Tướng quân của Trung Nguyên. Bởi vì sau một lần triều đình ngợi khen tướng sĩ xuất chinh, trong hơn trăm người của Triệu gia được triều đình cắt đất phong hầu làm tướng quân, Triệu gia thôn chiếm hơn phân nửa. Bởi vậy, mọi người lưu truyền rằng người xuất thân từ Triệu gia thôn, đều là nhân tài làm tướng quân. Triệu gia thôn cũng vì đợt phong thưởng này mà danh chấn Hoa Hạ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc.