Q.2 - Chương 204: Luận Võ Kén Rể
-
Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
- Mộng Ngưng Tiểu Trúc
- 8248 chữ
- 2020-05-09 12:41:11
Số từ: 8242
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Trời tới giữa trưa, là lúc mọi người ăn cơm, ta len lén tìm tới Tào phủ, thò đầu quan sát bên trong, không có ai, rất tốt. Đặt công văn trong tay lên thư án của Tào Tháo, rồi lè lưỡi, vỗ ngực quay lại muốn chuồn đi. Ta không phải không muốn gặp Tào Tháo, mà sợ ông ta cười nhạo ta. Phong Nguyên chắc chắn đã đem hết việc chúng ta làm ở Kim thành kể lại, chuyện ta
nam phẫn nữ trang
, còn hiến vũ, ông ta không cười chết ta mới lạ. Qua mấy ngày hãy tới gặp, sẽ đỡ hơn.
Lại lén lút rời khỏi nội đường, ta âm thầm bật cười, đột nhiên từ sau cửa xông ra một đám người, ai nấy đều cười rất kỳ quái, bức ta quay lại nội đường. Đi đầu chính là Tuân Công Đạt:
Tử Vân, sao lại đi thế, không đợi chủ công sao?
Quách Gia tiến lên, đi vòng quanh ta:
Ái chà,
Giả cô nương
, ngươi thật đẹp, dáng điệu thật mê người.
Ta ngượng đỏ cả mặt:
Các ngươi, các ngươi muốn chế nhạo ta. Tránh ra, ta không nói với các ngươi.
Bàng Thống giang tay chặn trước mặt ta:
Múa một điệu rồi đi cũng không muộn. Đều là bằng hữu, huynh đệ, có gì mà ngượng, ngươi nói có đúng không?
Hắn hất hất đầu về phía Giả Hủ.
Giả Hủ liên tục gật đầu:
Đúng rồi, lão Giả nhà chúng ta là một
Mỹ vũ nữ
, không cho Giả lão đại ta xem, làm sao mà ăn nói được!
Trong lúc mọi người còn đang cười, Tào Tháo cũng tới nơi:
Phụng Hiếu nói ngươi giữa trưa trộm đến, ta còn không tin, muốn trốn à?
Điển Vi cùng Hứa Chử một phải một trái ở bên cạnh ông ta, đều mang vẻ mặt cười gian nhìn ta.
Ta giận, cố sức hất tay Bàng Thống ra, chạy tới trước mặt Tào Tháo:
Chủ công, ngài thật quá đáng, chuyện như vậy cũng đem tuyên truyền khắp nơi.
Tào Tháo cười lớn:
Không phải ta nói, là lúc Vệ Khải báo cáo với ta, bọn họ nghe được. Chà chà, Vệ Khải nói diện mạo của ngươi trên trời ít có, dưới đất không tìm ra!
Ta tức giận giậm chân:
Vệ Bá Nho, ta tuyệt đối không tha cho ngươi.
Bàng Thống chặc lưỡi, đi quanh ta mấy vòng, nghiêm mặt cười gian:
Triệu Như dáng người rất đẹp, mặc nữ trang, sự thẹn thùng, dễ thương đó đều khiến tôi bị mê hoặc, nếu không phải Phong tướng quân nói nàng là Triệu Như, đánh chết tôi cũng không nhận ra. Lão Bát, ngươi nghe chưa, Vệ Bá Nho toàn nói tốt cho ngươi. Không cho chúng ta thấy, lại để người ngoài hưởng phúc.
Ta phi hắn:
Ngươi muốn điên thì tới hoa phường, cười nhạo huynh đệ mình là thế nào?
Rồi đẩy hắn bước đi.
Bàng Thống vừa cười vừa quát lớn:
Trọng Khang, bắt lấy hắn, thay đồ.
Hứa Chử quả thật đưa tay tới ngăn ta lại:
Đừng đi.
Ta nổi giận rồi, nhắm đúng chỗ rồi hung hăng giẫm chân xuống:
Đi chết đi.
Hứa Chử tru lên một tiếng, thừa dịp tên gia hỏa này ôm chân kêu gào, ta nhân lúc mọi người đang cười phá vây chạy về nhà.
Lúc Từ Thứ vội vã tới nơi, chỉ nhìn thấy một đám gia hỏa đang cười ngặt nghẽo, hắn lắc đầu thở dài:
Các người đó, biết Tử Vân da mặt mỏng, còn trêu chọc hắn. Cẩn thận hắn trả thù, tiểu tử này không phải người lương thiện đâu.
Quách Gia cười chảy cả nước mắt:
Nguyên Trực tới chậm rồi, không kịp nhìn bộ dạng xấu hổ phát cáu của Tử Vân, chết cười. Sĩ Nguyên, ngươi để ý một chút, miệng ngươi thối nhất.
Bàng Thống cười trả lời:
Nếu là trước kia, đệ còn băn khoăn vài ba phần, giờ đệ không sợ nữa, hắn không dám trả thù đệ đâu.
Tào Tháo kì quái:
Vì sao? Tử Vân chưa từng sợ ai.
Bàng Thống cười không ngừng:
Hắn không sợ người khác, nhưng không thể trêu vào cọp mẹ nhà thần. Dám trả thù, để cọp mẹ phát huy, hắn bồi bao nhiêu tội cũng không nổi.
Tuân Du cười gật đầu:
Đúng thế, vị Tôn gia đệ muội này, chúng ta ai cũng không thể trêu vào.
Quách Gia bĩu môi, thoáng nhìn Giả Hủ, Giả Hủ cũng nhìn lại, hai người trong lòng đều hiểu mà không nói ra. Từ Thứ lắc đầu, coi như không có biện pháp nào khác, đi tới trước án thư của Tào Tháo nói:
Ồ, đây là thứ Tử Vân để lại?
Tào Tháo ngừng cười, chỉnh khăn trùm đầu rồi bước tới:
Đúng vậy, hắn lặng lẽ tới đây, bỏ lại thứ này rồi trốn, bị chúng ta bắt tại trận. Khó có dịp nhìn thấy hắn chịu thiệt.
Mở công văn ra đọc rồi nói:
Nguyên Trực, ngươi mời Thôi tiên sinh tới đây.
Từ Thứ ngạc nhiên một chút rồi xoay người đi gọi, Tào Tháo ngăn hắn lại:
Bảo binh sĩ đi, ngươi đọc trước xem.
Vừa nói vừa đưa công văn tới.
Từ Thứ đọc xong nói:
Thu hoạch của hắn thật không nhỏ. Có mấy người trong này thần từng nghe Chung tướng quân nói qua, xem ra, không thiếu người có thể dùng để cai quản Lương châu!
Lật tới mặt sau:
A, chủ công, ngài xem cái này chưa?
Tào Tháo nhận lấy:
Đám người này ta có biết Dương Phụ, Vi Khang bây giờ là thứ sử Lương châu sao? Cũng được, chẳng hạn Vu Hủ này, Văn Nhược và Văn Cử đều rất khen ngợi hắn. Diêm Ôn, Tô Tắc, Triệu Ngang, Doãn Phụng, Lương Quảng, Lương Tuần, Hồ Khải, trong mấy người này, hình như có nghe qua về Diêm Ôn, những người khác không có ấn tượng, bảo Thôi tiên sinh hỏi ý kiến Nguyên Thường một chút.
Lại đọc thêm một lát, ông ta nở nụ cười:
Nói bản lĩnh trêu người, Tử Vân vẫn là giỏi nhất, hắn đề nghị ta tổ chức đại lễ kén rể cho Sử Nhã. Luận võ kén rể, khó khăn cho hắn nghĩ ra chuyện này.
Từ Thứ thở dài:
Diêm Ôn là Biệt giá Lương châu đương nhiệm, những người khác cũng không tệ. Nhưng Tử Vân trêu cợt Mã Siêu như vậy có ổn không?
Quách Gia sớm đã tới gần, xem xong đề nghị của ta, cười nói:
Nguyên Trực, lần này đệ đoán sai rồi, Tử Vân muốn đùa không phải Mã Mạnh Khởi, mà là đám người ở Nghiệp thành. Hắn muốn để Mã Mạnh Khởi trổ tài, cho hắn ăn chút mật ngọt.
Bàng Thống cũng vui vẻ:
Trước tiên đánh đòn, sau đó lại cho kẹo, tên khốn này cũng nghĩ ra được. Chủ công, làm nhanh lên, sẽ rất náo nhiệt.
Tào Tháo cười to:
Nguyên Trực, đợi lát nữa Thôi tiên sinh đến, ngươi và hắn thương lượng chuyện nhân tuyển Lương châu, ta đi gặp Tử Vân.
Rồi rảo chân bước đi.
Nhìn lưng ảnh Tào Tháo, Tuân Du chọc chọc Hứa Chử:
Ngươi tham gia không?
Hứa Chử còn đang thương chân mình bị đau, tức giận nói:
Tham gia cái gì? Các người giễu cợt hắn, ta lại chịu đau.
Điển Vi ở cạnh làm người tốt:
Được rồi, lát nữa ta cho người tới chỗ Tử Vân lấy thuốc tốt cho ngươi. Ta thông minh hơn, không bị đánh.
Hứa Chử dở khóc dở cười:
Điển lão đại, đại ca như huynh thật thối tha.
Điển Vi nhún nhún vai, hỏi Tuân Du:
Luận võ kén rể? Cho ai vậy? Liên quan gì tới Mã Mạnh Khởi?
Tuân Du hướng Hứa Chử cười:
Điển lão đại đau lòng tiểu huynh đệ, không giúp hắn giẫm ngươi một cước là may rồi. Tử Vân nghĩ kế, mở đại hội kén rể cho nghĩa nữ Sử Nhã của chủ công ở Nghiệp thành, ngoài sáng là tuyển một võ tướng làm hiền tế, trên thực tế là để Mã Mạnh Khởi trổ tài nghệ trấn áp quần hùng, lấy lại mặt mũi.
Hứa Chử ồ lên một tiếng:
Ta không tin đám người chúng ta không phải đối thủ của Mã Mạnh Khởi. Làm bằng cách nào?
Quách Gia cười to:
Nếu là để Mã Mạnh Khởi trổ tài, tất nhiên sẽ có cách để đám người các ngươi không thể ra tay.
Hứa Chử bĩu môi:
Ra là giả đánh, không có ý nghĩa, ta không thèm đi.
Quách Gia cười âm hiểm cười nghĩ thầm, hôm nay ngươi không ra tay thì không sao, đã ra tay rồi còn muốn không tham gia sao? Thật muốn biết Tử Vân sẽ làm gì tên gia hỏa này.
Không nói chuyện mọi người bàn luận phán đoán nữa, ta mặt mũi đỏ bừng chạy về phòng mình, trong lòng đem toàn bộ tổ tông của Vệ Khải ân cần hỏi thăm một lần:
Một đám khốn kiếp, ta thật muốn rút gân, lột da các người, không chỉnh các ngươi phải kêu khóc, ta không mang họ Triệu.
Tần Dũng đi theo nói:
Công tử, ngài muốn chỉnh ai vậy? Chuyện là thế nào, đến rút gân lột da cũng đem ra dọa.
Ta thở phì phì mắng:
Còn ai nữa, chính là đám ca ca tốt kia của ta. Cười nhạo ta, trêu cợt ta? Xem ta dễ bị bắt nạt sao?
Tần Dũng hé miệng liền cười, ta lườm hắn một cái:
Có gì buồn cười? Tức chết ta mất. Mau nghĩ cách giúp ta đi.
Tần Dũng còn chưa kịp trả lời, bên ngoài đã có người tiếp miệng:
Giận dỗi ghê gớm vậy. Muốn chỉnh thế nào?
Lúc chúng ta ngẩng đầu lên nhìn, Tào Tháo đang bước vào, cười cười tới nhăn tít cả mặt. Ta xoay người nằm lên giường nhìn tường, không để ý tới ông ta. Tào Tháo cười lớn, ngồi xuống bên cạnh giường hỏi:
Thế nào? Đến ta cũng không để ý?
Ta hừ một tiếng, chính là không để ý, hợp sức khi dễ ta, không nghĩ ta làm vậy vì ai.
Tào Tháo nhẹ nhàng vỗ vỗ vai ta:
Được rồi, đừng tức giận nữa, mọi người chẳng qua trêu ngươi thôi, với lại ở đó không có người ngoài.
Ta thở phì phì xoay người ngồi dậy:
Còn không nghĩ vì sao thần làm như vậy, chỉ biết cười, cười, cười.
Tào Tháo nhìn ta vui vẻ:
Ngươi không nghĩ bọn họ vì sao cũng biết?
Ta lườm ông ta một cái:
Không phải ngài nói là Vệ Khải sao? Thần rõ ràng dặn ông ta không được nói.
Tào Tháo cười lắc đầu:
Vệ Bá Nho không phải người lắm mồm, huống hồ đây là đại sự. Hắn mang theo Diêm Nhu vội vàng tới phủ ta, dọa tới đám Phụng Hiếu bọn họ nên kéo tới theo, ta không ngăn cản được.
Trong lòng ta kích động, bọn họ lo lắng cho ta, nên mới chạy tới tìm Vệ Khải thám thính tin tức Lương châu:
Cho dù thế cũng không thể khi dễ thần như vậy! Tóm lại, chính là bọn họ không đúng.
Ngươi đó, còn mở miệng nói cứng. Được rồi, nói chủ ý của ngươi đi.
Ta tỉnh táo lại một chút:
Chủ công hỏi đám người kia hay là…
Tào Tháo cười cười:
Người ngươi đề xuất ta có từng hoài nghi chưa?
Ta vui vẻ:
Vậy chắc ngài muốn hỏi đám người đó tinh thông cái gì?
Tào Tháo lắc đầu:
Bổ nhiệm nhân sự và khảo sát ta rất yên tâm với Quý Khuê và Văn Nhược, huống chi ngươi đã cung cấp đủ thông tin. Là nói chuyện luận võ kiếm chồng.
Ta ngẫm nghĩ:
Trên đường trở về, thần luôn suy nghĩ nên dùng cách nào khiến hôn sự lần này giữa Mã gia và ngài có thể diện. Chúng ta dùng cách kia đưa Mã Siêu tới, lừa Mã gia quân nhập quan, bọn họ chắc chắn vô cùng tức giận. Nhưng chuyện mất mặt như vậy, bọn họ cũng phải ngậm đắng mà im lặng, khổ không thể nói ra, nhưng trong lòng chắc chắn tích tụ. Nhất định phải trả lại thể diện cho bọn họ, trả lại một cách phong quang. Nhưng cũng không thể hại cho chủ công, ít nhất không thể có hại ngoài sáng.
Tào Tháo gật đầu:
Nếu như Mã gia, nhất là Mã Siêu trong lòng mang hận, sẽ rất khó khăn.
Ta cười:
Thuốc chúng thần cho Mã Siêu dùng khiến hắn hôm nay vẫn chưa tỉnh lại. Thủ cấp Hàn Dịch thần cũng đặt trong xe ngựa, Mã Đằng là người biết chuyện, ngày mai sẽ đưa thủ cấp tới trước bàn của chủ công. Thư hàng cũng đã giúp hắn viết xong, sẽ giao cho ngài.
Tào Tháo cười nói:
Vì Mã Mạnh Khởi này, ngươi tốn công như vậy, xem ra ngươi rất coi trọng hắn.
Ta gật đầu:
Người này khôi ngô tuấn tú, võ nghệ không tồi, đủ tư cách làm hiền tế của ngài. Quân đội của hắn ở Lương châu cũng vừa lúc rơi vào tay ngài, dùng để đối phó với Giang Đông rất tiện. Có một đội quân như vậy, dù Bá Phù muốn xuống tay với Hợp Phì, cũng khó như lên trời. Dương châu có điểu nhi, Hợp Phì có quân Lương châu, Thọ Xuân lại không thể tới, chỉ còn Kinh châu, hắn cũng sẽ không có cơ hội. Cho nên, đại chiến Giang Nam Bắc, kết quả đã thấy rõ.
Tào Tháo mạnh mẽ gật đầu:
Nói đúng lắm, chỉ cần Mã Mạnh Khởi thật lòng đầu phục, Giang Đông dễ đối phó rồi.
Ta tiếp tục chủ đề này:
Cho nên, muốn Mã Siêu thật lòng đầu phục ngài, không thể để hắn mang lòng phẫn hận, chỉ có thể lợi dụng tâm lý tranh cường háo thắng của người trẻ tuổi. Võ nghệ của hắn cũng nên thể hiện ở nơi này một chút, ngài dùng hắn cũng khiến những kẻ bất mãn không thể nói gì. Đại quan nắm giữ binh quyền một phương chính là công việc tốt.
Tào Tháo trầm ngâm:
Ngươi cảm thấy hắn có thể đảm đương được trọng trách đó sao? Nắm giữ binh quyền, nếu không trung thành tuyệt đối…
Cho nên, ngài phải dùng Sử Nhã để buộc tâm hắn lại, hắn thật sự động tâm với Sử Nhã đó.
Tào Tháo lắc đầu:
Theo như ngươi nói, còn cả lời Vệ Khải, Diêm Hành, Mã Mạnh Khởi không phải một kẻ có thể dùng nữ sắc trói buộc.
Ta gật đầu:
Luận võ kén rể còn có mục đích khác, chính là khảo sát tình cảm của Mã Siêu đối với Sử Nhã. Chúng thần chưa nói với hắn Sử Nhã là nữ nhi của ngài, thần không biết nếu hắn biết tin, liệu có thể dùng toàn lực cướp lấy Sử Nhã hay không. Nếu hắn dốc sức đánh nhau, chứng minh hắn rất để ý Sử Nhã, có thể lợi dụng; nếu hắn thờ ơ, người này có thể dùng hay không phải suy nghĩ cho kỹ.
Tào Tháo trả lời:
Nếu hắn thờ ơ, vậy không cần giữ lại.
Ông ta nói thật nhẹ nhàng, lại khiến ta rùng mình, nếu bắt ta nghĩ ra cách giết cả nhà Mã gia, vậy thì thảm quá. Nghĩ là nghĩ vậy, ta không dám biểu lộ ra ngoài, vẫn cười nói như cũ:
Mã Siêu có cần hay không không sao, mấy vạn quân Lương châu kia vẫn phải lợi dụng thật tốt. Thương Lam nói với thần, Mã gia quân vô cùng mạnh mẽ, được huấn luyện tốt sẽ trở thành một đội quân hung mãnh vô địch.
Chỉ cần ông muốn giữ quân Lương châu, vậy cũng sẽ không giết Mã gia.
Thương Lam? Người này làm thị vệ không tồi, Phong Nguyên rất phục hắn. Hắn biết huấn luyện kỵ binh sao?
Vậy mà cũng nghĩ được.
Ta cười khổ:
Hắn lớn lên trong núi, nào có bản lĩnh đó. Ấn tượng của Mã Siêu với hắn rất sâu, hắn không thể ở bên cạnh thần nữa, tránh để Mã Siêu phát hiện sự tồn tại của thần. Đem hắn cho ngài, ôi, thật không nỡ.
Tào Tháo cười gian:
Không phải ta muốn cướp người của ngươi đâu, là ngươi tự nguyện cho ta.
Thuận tiện tranh thủ khoe khoang, ta thở dài:
Hắn là hài tử được Tần Dũng đặc biệt chọn ra từ sơn trang, đánh gần đánh xa đều mạnh, nhưng năng lực tác chiến còn yếu. Thần vốn để hắn ở sơn trang, là vì sự an toàn ở đó. Lúc này sơn trang không tồn tại nữa, hắn cũng nên tìm một nơi khác rồi. Để hắn đi theo Phong Nguyên, bảo vệ an toàn cho ngài, vậy thần mới cam tâm.
Tào Tháo cười cười:
Ta hiểu rồi.
Ta đảo mắt:
Chủ công, thế này nhé, hôm nay thần sẽ cẩn thận suy nghĩ, các người cũng suy nghĩ đi, làm thế nào thực hiện việc luận võ kén rể, cân nhắc từng khâu một, phải nhanh chóng cử hành, dùng hỉ sự để đón Mã gia quân tới đây.
Tào Tháo lo lắng nhìn ta:
Tử Vân, ngươi đang nghĩ gì thế?
Ta cười cười:
Chủ công, ngài hạ lệnh đi, chuyện ở Kim thành, không cho bọn họ nhắc lại.
Tào Tháo cười lớn:
Ngươi cũng có lúc xấu hổ sao? Chà chà, nói thật, ta cũng muốn xem.
Ta khóc không ra nước mắt:
Chủ công……, ngài thật quá đáng, thần chính là vì ngài, đến da mặt cũng phải bóc ra rồi.
Tào Tháo cười:
Được rồi, mọi người chẳng qua đùa ngươi thôi. Yên tâm, lúc Vệ Bá Nho nói chuyện đó, chỉ có chúng ta nghe, ta đã ra nghiêm lệnh, không cho hắn nói lại trước mặt người khác.
Ta thở phào một hơi, còn may, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, ta thật không có mặt mũi nào đi gặp Bá Phù:
Đa tạ chủ công đồng tình. Chuyện thế này thần sẽ không bao giờ làm nữa.
Tào Tháo không cười nữa:
Tử Vân, phí cho ngươi thông minh như vậy, sao lại không nghĩ ra ta đã hạ lệnh? Một thương nhân lại phục vụ cho ta, dù kiếm cớ gì cũng không tới mức bất kể sống chết? Chỉ cần có chút trí tuệ, nếu biết ngươi xuất hiện ở Kim thành, lại không hành động theo lẽ thường, đều sẽ liên tưởng đến chuyện Mã Siêu không rõ lý do tới Nghiệp thành, còn không phải do ngươi ở giữa phá rối sao? Vệ Khải trung thành với ta, Diêm Ngạn Minh cực kỳ thông minh, bọn họ cho dù biết trong đó có huyền cơ, cũng không dám nói ra. Loại việc mạo hiểm thế này, ngươi không thể tiếp tục làm nữa.
Ta lại hít một ngụm khí lạnh:
Vâng, chủ công dạy bảo rất đúng, thần có chút đắc ý. Sau này sẽ chú ý nhiều hơn.
Tào Tháo gật gật đầu:
Ngươi cũng không còn nhỏ, không thể làm việc không cố kỵ như trước. Kỳ thực lần này ngươi đi Lương châu, ta cũng không tán thành. Trượng phu lý tưởng của Sử Nhã, chính là ngươi.
Ta che miệng cười:
Tâm ý của chủ công thần hiểu rõ, nhưng thần là nghĩa phụ của Thương Thư, Nhã cô nương có thể làm nghĩa mẫu của tiểu công tử không?
Tào Tháo ngạc nhiên:
Ta quên mất tầng quan hệ này.
Ta động não thật nhanh, vội nói:
Chủ công đã nhắc nhở, thần sẽ không xuất hiện trước mặt Mã Siêu. Tuy hắn không nhất định sẽ nhận ra thần. Ngài nói với Nhã cô nương, tỉ tỉ kia là gánh tạp kỹ nàng gặp được trên đường, được ngài thưởng một số tiền lớn nên đã bỏ đi.
Tào Tháo gật đầu:
Nói vậy rất tốt. Ta đi đây, ngươi cũng đừng độc ác quá, đừng chỉnh bọn họ quá ác liệt.
Ta cười:
Chủ công hiểu rõ thần, bọn họ cũng hiểu rõ thần. Ngài yên tâm, dù sao cũng là huynh đệ của mình, thần làm gì cũng không quá đáng đâu.
Tào Tháo cười lớn trở về.
Những người khác thì thôi, Điểu nhi ta tuyệt đối không thể tha, còn cả Hứa Chử nữa, dám đi theo gây chuyện. Được, từ từ nghĩ xem làm thế nào mới có thể xả giận, Tôn Thượng Hương kia không phải dễ chọc, ta phải nghĩ phương pháp hoàn hảo, khiến con chim kia lưỡng đầu thọ địch.
Thương Lam đối với quyết định của ta rất bất mãn, trong mắt rưng rưng, đứng bất động ở đó. Ta cũng rất tiếc, nhưng ta không muốn hắn bị mai một chốn thâm sơn:
Lam tiểu tử, ta biết ngươi không muốn đi, ta cũng luyến tiếc ngươi. Nhưng đây là chuyện không có cách nào, Mã Siêu rất quen thuộc với ngươi, nếu ngươi lại xuất hiện bên cạnh ta, ta sẽ bại lộ. Ngược lại, ngươi là người của Tào đại nhân, việc ở Kim thành sẽ không có chút quan hệ nào đến ta.
Thương Lam bĩu môi:
Vậy tôi trở về là được.
Tần Dũng ở bên cạnh thở dài, hắn cũng luyến tiếc:
Lam tiểu tử, công tử cũng là không có cách nào, ngươi đã lộ diện rồi, đành làm vậy thôi. Đây cũng là vì sự an toàn của công tử.
Thương Lam quỳ phịch một tiếng trước mặt ta:
Đại ân của công tử, Lam nhi quyết sẽ không quên, tôi chờ công tử gọi tôi về.
Ta đỡ hắn lên:
Ngốc tử, đi theo Tào đại nhân có thể làm tướng quân, kiến công lập nghiệp, làm rạng rỡ tổ tông. Đi theo ta có gì tốt chứ? Nghe lời ta nói, làm cho tốt, ngươi làm tốt, cũng khiến ta vẻ vang. Phong Nguyên người này có bản lĩnh lớn, ngươi hãy coi hắn như huynh trưởng mà học tập.
Thương Lam gật đầu không ngừng
Ngày hôm sau, từ sớm ta đã đứng ngoài cửa xem động tĩnh trong Tào phủ, hôm nay là ngày Mã gia hiến đầu Hàn Dịch. Biểu hiện phẫn hận của Mã Siêu khiến ta bật cười, bộ dáng hơi xấu hổ của Tào Tháo càng làm ta thấy vui vẻ, Mã Đằng không hổ là lão cáo già, bộ dạng liên tiếp gật đầu đáp lại Tào Tháo của hắn khiến ta nghĩ tới Trương Chiêu. Mắt thấy đoàn người sắp vào trong đại đường, ta liếc mắt nhìn Bàng Thống ra hiệu ngươi cứ chờ mà xem, rồi xoay người bỏ vào nhà.
Chiều hôm đó, Quách Gia tới kể lại biểu hiện của Mã gia một lần:
Mã Mạnh Khởi đối với việc chủ công khen ngợi hắn trung nghĩa song toàn hoàn toàn coi thường, vẫn là cha hắn biết nói chuyện, vẻ mặt khiêm nhường lại thêm đắc ý, nhưng sự thất vọng trong mắt không giấu được chúng ta.
Ta cười:
Đó là đương nhiên, sau này phải ăn nhờ dưới tay người khác, tư vị kia không hay chút nào. Có tin tức về Mã gia quân chưa?
Sắp đến Ký châu rồi, thư của Chung Nguyên Thường mới tới.
Ta gật đầu:
Đại quân nhị ca theo sau, bọn họ không phát giác ra sao? Mã Đại này thật ngốc. Xem ra, Mã gia chỉ cần khống chế Mã Siêu, những người khác không cần tính đến.
Quách Gia cười:
Hai đứa con trai kia của Mã Đằng đối với chức quan hiện tại rất thỏa mãn, chỉ mải hưởng thụ không làm gì. Chủ công lại cho Mã Siêu vào tròng, kết quả khiến Mã Siêu trắng cả mắt.
Ồ? Sao lại thế?
Ta tò mò, dám trợn mắt với Tào Tháo, Mã Siêu này cũng thật kiêu ngạo.
Quách Gia cười nói:
Chủ công khen ngợi Mã Siêu, nói hắn vì mẫu thân huynh trưởng báo thù, là người có hiếu, vì nước trừ hại, là người trung nghĩa, thật sự là hình mẫu trung hiếu, muốn biểu dương hắn trên triều đình, còn muốn chúng ta phải học tập.
Ta cười tới ngã nhào:
Vậy mà cũng nghĩ ra được, đeo cái chết của Hàn Dịch lên đầu Mã Siêu, rồi công khai nói vậy, Mã gia chỉ có thể nhận.
Quách Gia vội vàng nói:
Mã gia đã hiến công, Mã gia quân cũng sắp đến rồi, lúc nào ngươi tiến hành luận võ kén rể?
Ta cười:
Đệ còn chưa nghĩ ra, phải chờ chủ công.
Quách Gia bĩu môi:
Ngươi chưa nghĩ ra cách nào để chỉnh người ta phải không? Bí mật nói cho ta, ngươi chuẩn bị xử lý Điểu nhi thế nào?
Ta lườm hắn một cái:
Huynh tham gia không?
Quách Gia không ngừng gật đầu:
Tham gia, tham gia. Nói mau.
Ta cười:
Huynh thật sự tham gia? Vậy trước tiên giúp đệ đùa giỡn Hứa Trọng Khang rồi hãy nói tới Điểu nhi.
Tính cả ta nữa.
Tuân Du một bước đã tiến vào.
Ta cười khanh khách:
Đều không phải người biết an phận. Nghe ta nói đây, ta muốn thế này, thế này…
Nghe ta nói xong, hai người đưa mắt nhìn nhau, Tuân Du liền nói:
Tử Vân, ngươi chắc chắn sẽ không có chuyện chứ? Võ nghệ của Trọng Khang không tệ, trong tình hình đó, xuống đài không được không sao, lỡ hắn bị hoảng thần, bị đối phương làm bị thương là thảm rồi. Người của Mã gia đang vô cùng phẫn nộ.
Ta cười:
Võ nghệ của Trọng Khang mạnh hơn Bàng Đức, cho dù Mã Siêu đích thân lên đài, chỉ cần hắn trợn trừng mắt to, cũng sẽ không tùy tiện xuất thủ. Như vậy, nếu Trọng Khang gặp phải sự cố ngoài ý muốn, tự động bỏ cuộc, cũng không tính là giả, ta phải chỉnh lý tên khốn này một phen.
Ngươi có thể bảo đảm không?
Hai người trăm miệng một lời hỏi.
Ta nhún vai bàng quan:
Nói thừa, không nắm chắc, ta có thể làm sao? Ta là người không có chừng mực sao? Nói cho các người biết, nếu dám phá hỏng chuyện tốt của ta, đừng trách ta thủ đoạn độc ác!
Hai người gật đầu, ta thấy hai người còn có chút bận tâm liền cười nói:
Yên tâm đi, ta nói không có việc gì, sẽ không có việc gì. Đúng rồi, Tam ca, huynh về nhà nói với đại tẩu, bảo tẩu báo cho các tẩu tử biết, mấy ngày nữa cùng đến chỗ ta, ta đã chọn mấy món đồ từ Tây Vực tặng bọn họ.
Vài ngày sau, công văn của Triều đình khen ngợi Mã Siêu được ban ra, Mã gia quân cũng tới nơi, Mã Đằng rơi vào đường cùng, đành phải đưa Mã Đại cùng Bàng Đức và các tướng lĩnh vào thành gặp Tào Tháo. Tiểu Ngốc thì đã sớm chạy trốn, Mã Đại kể lại toàn bộ chuyện đã trải qua, bọn họ đều hiểu ra mưu kế trong đó có bao nhiêu sơ hở, nhưng bọn họ đều đã mắc mưu. Người cũng đã đến, quân đội đã nằm dưới sự giám sát của Tào quân, còn có thể làm gì? Mã Đằng vạn bất đắc dĩ, đành phải đầu phục. Mã Siêu tuy tức giận, nhưng người đã bị vây khốn, cũng vô kế khả thi.
Tào Tháo thì sắp xếp tiệc rượu ở Nghiệp thành, công khai tuyên bố chúc mừng Mã Siêu. Ngay trên yến tiệc, Tào Tháo làm bộ như uống nhiều rượu, tuyên bố trước văn võ trên sảnh đường, ba ngày sau tại Bắc võ đài cử hành luận võ, người thắng trận sẽ trở thành hiền tế của ông ta. Tào Tháo giả bộ rất nghiêm túc, một bộ dáng vẻ đắc ý, bị Thôi Diễm chẳng hay biết gì cau chặt lông mày ho thành tiếng, Tào Tháo lập tức làm bộ ý thức mình nói sai, xấu hổ nhìn Thôi Diễm liếc mắt một cái, lại chột dạ nhìn mọi người, cười khan vài tiếng, lấp liếm cho qua. Có điều lời đã nói ra, tất nhiên không thể lật lọng, cho nên, trong sảnh mọi người đồng loạt bàn tán, Bàng Thống bọn họ tất nhiên muốn giúp đỡ, ra sức ồn ào, đổi lấy một trận trợn trắng mắt của đám người Thôi Diễm, Mao Giới. Đám võ tướng đều ngạc nhiên, không ít người lộ ra vẻ mừng rỡ, Tào Tháo nhìn mà tức bụng.
Ta tránh ở sau đại sảnh, cẩn thận quan sát phản ứng của Mã Siêu, người kia buồn bực uống rượu, trừ lúc Tào Tháo nói chuyện luận võ, chỉ dùng ánh mắt liếc nhìn đám võ tướng trong sảnh, đối với chuyện Tào Tháo nói chọn hiền tế, đều không để ý. Ta mỉm cười chuồn khỏi Tào phủ, đi tìm Lữ Bố.
Tin Tào Tháo muốn thủ hạ tiến hành luận võ, hứa gả nữ nhi cho người chiến thắng trong chốc lát truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ ở Nghiệp thành, mọi người đều hưng phấn thảo luận, cũng có người rành chuyện đem vẻ đẹp của các nữ nhi của Tào đại nhân lan truyền, cũng không ít người cố ý vô ý chạy qua lại trước Tào phủ quan sát, muốn nhìn thấy phương dung của mỹ nữ. Tào Tháo lúc ấy đắc ý, sau đó lại hối hận, không phải hối hận chuyện luận võ kén rể, mà hối hận không nên nói trước công chúng chuyện này, Mao Giới, Thôi Diễm cùng mấy người thành thật nói vô số lời bên tai ông ta. Lúc ban đêm trốn được tới chỗ ta, than thở cả nửa ngày, khiến ta cười đau cả bụng.
Ta cũng vội vã tiến hành chuẩn bị, một ngày trước ngày luận võ, nhận được tin Mã Siêu bị huynh đệ kéo tới tửu lâu giải sầu, vội vàng gọi Quách Gia, Tuân Du, Hứa Chử, Hàn Hạo cùng Lữ Bố tới tửu lâu, tới phòng bên cạnh Mã siêu uống rượu. Mấy người Quách Gia biết ta muốn làm gì, Lữ Bố tiếp khách, diễn viên hôm nay là Hứa Chử, người này bản thân cũng không biết, Tào Tháo lệnh cho hắn hôm nay hoàn toàn nghe lệnh của ta, hắn đi theo ta tới tửu lâu còn vô cùng vui vẻ. Hàn Hạo là người thông minh, thấy ta ra hiệu cho hắn, liền gật gật đầu.
Rượu và đồ ăn đã đưa lên đủ, Hứa Chử bắt đầu rót rượu, làm như cả đời chưa nhìn thấy rượu vậy. Ta nghiêng tai nghe lén người phòng bên nói chuyện, hướng Quách Gia ra hiệu. Quách Gia hiểu rõ, tước chung rượu trên tay Hứa Chử nói:
Làm chính sự trước đã.
Hứa Chử sửng sốt:
Chính sự? Chính sự chính là uống rượu mà!
Quách Gia đưa cho hắn một trang giấy:
Ngươi đáp ứng chủ công cái gì?
Hứa Chử a một tiếng, nhận trang giấy đọc đọc, lại nhìn ta, bĩu môi, đọc lên:
Nguyên Tự, ngày mai ngươi đi không?
Đọc xong, liền nhìn Hàn Hạo.
Hàn Hạo sửng sốt, liếc nhìn Quách Gia, Quách Gia chỉ chỉ cách vách, hắn hiểu ra:
Còn chưa nghĩ ra, phu nhân của ta không tệ lắm.
Tuân Du lập tức tiếp miệng:
Nữ nhi này của chủ công là mỹ nữ ngàn dặm mới tìm được, lão Hàn, ngươi thật không động tâm?
Quách Gia gật đầu:
Cũng phải, ta đã gặp rồi, đáng tiếc, ta là văn nhân, không có cơ hội.
Tuân Du lập tức nói:
Phụng Hiếu, ngươi đã biết tại sao chủ công phải kiếm võ tướng làm hiền tế cho nữ nhi này sao?
Quách Gia gật đầu, lớn tiếng nói:
Biết. Tiểu thư này giống phu nhân của Sĩ Nguyên, võ nghệ rất tốt, người bình thường không chịu nổi đâu.
Hàn Hạo dĩ nhiên không biết, hắn sửng sốt:
Võ nghệ? Các ngươi đang nói nghĩa nữ kia của chủ công, là Khương nữ đúng không? Tôn thị lợi hại như vậy, nàng còn lợi hại hơn sao?
Lữ Bố cũng nhìn về phía bọn họ. Thanh âm uống rượu ở cách vách nháy mắt không còn, ta hướng Quách Gia cười, ra hiệu hắn tiếp tục. Quách Gia thần bí cười nói:
Nữ tử này không tầm thường, nghe nói, vì báo thù cho phụ mẫu, đã luyện tập võ nghệ, võ tướng bình thường sợ không phải đối thủ của nàng. Trọng Khang, ta biết ngươi muốn đi, nhưng khuyên ngươi đừng nên xấu mặt, bị lão bà đánh mùi vị rất khổ sở.
Hứa Chử vừa định nói hắn không thèm đi, ta kéo hắn thật mạnh, chỉ chỉ tờ giấy. Hứa Chử nhìn giấy, cau mặt xua tay. Quách Gia trầm mặt, hắn lập tức nói:
Ta là một đại nam nhân, lại sợ một tiểu nữ tử sao? Ta cũng không phải muốn lấy vợ là mỹ nữ, mà muốn xem thử võ nghệ thôi.
Hàn Hạo thấy chúng ta giả vờ, cũng thông minh, lập tức tiếp lời:
Trọng Khang, ngày mai cao thủ không ít, ngươi có nắm chắc không?
Hứa Chử nhếch miệng, ý là loại tỷ thí này không có ý nghĩa, nhưng nhìn Quách Gia, hắn đành tiếp tục đọc:
Ta là ai chứ? Hổ tướng, ai là đối thủ của ta được?
Tuân Du lập tức cười:
Trọng Khang, nhắc tới võ tướng, thân thủ của ngươi cũng coi là được. Nhưng ta nghe nói, Mã Mạnh Khởi mới tới chính là một hổ tướng thật sự, thân thủ đó không phải ngươi có thể so sánh, cho dù đám võ tướng ở Nghiệp thành, e cũng không ai là đối thủ của hắn.
Hứa Chử nói một mạch:
Ai nói? Mã Mạnh Khởi thì sao? Nếu ngày mai hắn tới, ta sẽ tỷ thí với hắn một phen, để hắn biết uy phong đại tướng bên ta.
Quách Gia liếc mắt nhìn ta một cái, tiếp tục nói:
Mã Mạnh Khởi rất lợi hại, đánh khắp Lương châu không có địch thủ. Có điều, ta nghe nói, nghĩa nữ này của chủ công là một tay kiếm xuất chúng, đến thầy dạy võ cho đại công tử cũng tán thưởng không thôi. Còn có một tuyệt chiêu đặc biệt, nghe nói là Mục Dương tiên trong tộc bọn họ, khà, Trọng Khang, ngươi coi chừng bị quất roi đầy người.
Tuân Du thở dài:
Đúng vậy, Khương nữ này thoạt nhìn ôn nhu, nhưng tính cách quật cường. Ta nghe nói, chủ công rất hối hận chuyện này, Khương nữ mới từ Lương châu trở về, đã có người trong lòng, vốn định xin chủ công thành toàn, nhưng chủ công uống nhiều rượu, nói sai lời. Cứ thế, nữ hài tử kia đã khóc hai ngày. Ta sợ ngày mai sẽ xảy ra chuyện.
Ba
, cách vách có thứ gì đó rơi trên mặt đất, chúng ta bên này cũng nghe được. Ta cười với Tuân Du, dựng thẳng ngón tay cái, người cũng ngồi xuống:
Xong rồi, có hy vọng.
Lữ Bố vẻ mặt tò mò nhìn chúng ta, ta cười cười, rót một chung rượu đưa tới:
Ôn hầu, ngày mai ngài lên sàn không? Nữ nhi của Tào công đẹp như thiên tiên đó!
Lữ Bố nào biết ta đang nói giỡn, lắc đầu:
Không có hứng thú.
Quách Gia trừng ta:
Ôn hầu, ngài còn không đập cho hắn hai cái? Rượu chưa uống, lại dám mượn rượu làm càn.
Lữ Bố còn đang sững sờ, Tuân Du đã cười ra tiếng. Ta vẻ mặt vô tội:
Tam ca, huynh sao thế? Muốn giáo huấn ta, cũng đừng trong lúc này chứ!
Nhìn thần sắc mờ mịt của Lữ Bố, Quách Gia thở dài:
Ôn hầu, ngài đừng hùa theo Tử Vân, tên gia hỏa này càng ngày càng làm càn, hỏi ngài ngày mai có thượng đài không, quả thật muốn ăn đập.
Lữ Bố ngẩn người, cuối cùng cũng phản ứng kịp, không nói gì nữa, rót một chung rượu đặt trước mặt ta, ta ngoan ngoãn cầm lên uống:
Tam ca, đệ chẳng qua thuận miệng hỏi một chút, với lại, có cần phải để ý bối phận như thế không?
Hàn Hạo cũng kịp phản ứng, bật cười. Nghe ngoài phòng có âm thanh, ta đảo mắt, hướng hắn nói:
Kỳ thật nữ nhi của Tào công rất đẹp, nhưng ta muốn xem các người cùng Mã Mạnh Khởi luận võ. Ta nghe nói, hắn và thủ hạ của hắn đều rất lợi hại, dưới tay hắn có một viên đại tướng tên Bàng Đức, cũng là loại to con rắn chắc. Trọng Khang tướng quân, ta thấy ngươi có thể đánh được hắn đã không tồi.
Hứa Chử quả nhiên không chịu được kích động, nhảy dựng lên:
Ngày mai ta sẽ khiêu chiến Bàng Đức, ta không tin.
Ta bĩu môi:
Vậy Mã gia người ta cũng phải đồng ý tỷ thí với các người nữa.
Vừa nói đến đây, cửa phòng chúng ta bị đập mạnh. Ta nhanh chóng nghiêng người, Hàn Hạo đứng dậy ra mở cửa, ngoài cửa chính là Bàng Đức. Hắn nhìn một vòng quanh phòng, ánh mắt dừng trên người Hứa Chử:
Tại hạ Bàng Đức, ngày mai gặp lại trên võ đài, Hứa tướng quân đừng đổi ý!
Hứa Chử đứng thẳng người, nhìn hắn nói:
Đại trượng phu một lời đã nói ra, sao có thể đổi ý? Ngày mai ta xin đợi.
Hàn Hạo cũng cười:
Ngày mai, ta cũng muốn cùng tướng quân luận bàn một trận.
Mã Siêu hiện ra phía sau Bàng Đức, nhìn người trong phòng, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi. Bàng Đức cũng ý vị thâm trường nhìn chúng ta một chút, rồi bỏ đi theo Mã Siêu. Ta vỗ ngực rất thật lòng nói:
Thật lợi hại. Trọng Khang, ngày mai ngươi tới nhà ta trước, ta cho ngươi mấy thứ đồ tốt. Ta cũng không muốn ngươi bị tổn thương.
Hứa Chử ngạc nhiên một chút rồi gật đầu.
Lữ Bố nhìn bóng lưng Mã Siêu bỏ đi, hỏi:
Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?
Ta mỉm cười:
Ta và Ôn hầu cùng nhau trở về, trên đường sẽ nói. Nguyên Tự, nghe nói Sử tướng quân bọn họ đều thượng đài?
Hàn Hạo gật đầu:
Người có lòng không ít. Có điều, đa số hảo thủ đều không ở đây, người họ Tào lại không thể xuất thủ, trong những người còn lại, không mấy kẻ mạnh ngoài Trọng Khang và Tử Lợi. Xem ra, Tử Lợi sẽ không tham gia.
Ta gật đầu:
Đại ca quá mạnh mẽ, không thể để Mã Siêu đánh mất mặt mũi, ngày mai huynh ấy sẽ bị tiêu chảy.
Mọi người cười lớn, Hứa Chử hừ hừ:
Hình như ta mắc mưu hắn rồi.
Ta hướng hắn cười:
Hiểu rồi sao? Nghiệp thành không thể không có hảo thủ nào lên đài, nếu không quá giả tạo. Nhưng mà, quan trọng ngày mai chính là tướng quân ngài.
Ta nhìn về phía Hàn Hạo:
Mã Đại vẫn có chút bản lĩnh, công phu kỵ mã của người Mã gia không tệ, tướng quân đừng hạ thủ lưu tình.
Hàn Hạo gật gật đầu:
Ta hiểu rồi.
Trên đường đưa Lữ Bố về phủ, ta chậm rãi nói:
Ôn hầu, ngày mai Hứa Trọng Khang và Bàng Đức đại chiến, hắn có thể gặp nguy hiểm, xin ngài tùy thời cơ giữ cung tên trong tay trợ giúp hắn, không đả thương người lại có thể cứu người, chỉ có ngài làm được.
Lữ Bố nhướng mày:
Ta thấy Bàng Đức không thắng được Trọng Khang đâu, sao ngươi lại nói vậy?
Ta thở dài:
Đạo lý là như vậy, nhưng ngày mai Trọng Khang không thể thắng, vốn là để Mã Siêu trổ tài, nhưng ngài cũng biết Trọng Khang, lúc lên cơn thì lời chủ công nói hắn cũng sẽ quên. Cho nên, tôi muốn khiến Trọng Khang chịu chút khổ, muốn ngài bảo vệ tính mạng hắn.
Lữ Bố gật đầu hứa:
Các ngươi yên tâm đi!
Võ đài luận võ hoàn toàn khác với quyết đấu sa trường, dù được bố trí tinh kỳ tung bay cũng không sinh ra nửa điểm sát khí. Ta mặc y phục tiểu binh, đứng hầu phía sau Lữ Bố, tùy lúc xem chừng tình huống trong sân. Tào Tháo rất khách khí mời Mã Đằng làm khách quý, mấy huynh đệ Mã Siêu đều mặc khôi giáp, ngồi ở khu đại tướng, mang vẻ mặt thâm trầm. Sử Nhã ngồi ở trong trướng lụa đặc biệt dựng cho nàng trên đài điểm tướng, lụa trắng che mặt, chỉ dùng ánh mắt thâm tình đặt trên người Mã Siêu. Mã Siêu cảm nhận được ánh mắt ái mộ, khi nhìn lại nàng, trong ánh mắt cũng tràn đầy thương tổn và thống khổ. Sử Nhã hơi cúi đầu, hai tay nắm chặt thành quyền, bỗng ngẩng đầu nhìn Mã Siêu, trong mắt toát ra sự dứt khoát và kiên quyết. Sự trao đổi không âm thanh của bọn họ ta nhìn thấy rất rõ, không nhịn được hé miệng cười.
Luận võ chính thức bắt đầu, ban đầu đều là khoa chân múa tay biểu diễn, cung trăm cân cũng không kéo nổi, quả thật là mất mặt, người có thể phi ngựa bắn tên cũng ít, bắn không trúng bia lại nhiều, khiến chúng ta đều lắc đầu, muốn từ đám người này tuyển ra mấy người có tiền đồ để bồi dưỡng cũng không có. Náo nhiệt trôi qua, nhân vật chính mới bắt đầu xuất hiện, Sử Hoán, Hàn Hạo, Cao Lãm, Chu Quang, Vương Trung mấy người đánh từng đôi. Hứa Chử không thèm so đo với mấy trận đấu nhàm chán đó, mà ngồi bên cạnh cùng Bàng Đức ta ngươi trừng nhau phân cao thấp. Mã Siêu không hề để ý xem người trong sân, cau mày tiếp tục trầm tư.
Tào Tháo nhìn trận đấu trong sân, lơ đãng bĩu môi, hướng Mã Đằng cười nói:
Lại để cho Thọ Thành chê cười rồi. Không biết điệt nhi Mạnh Khởi có hứng thú thử một chút không?
Mã Đằng nhìn Mã Siêu, trong lòng cười khổ, đứa con trai này ngày hôm qua đã tỏ rõ quyết tâm vì tình thế bắt buộc, có điều, sau mành vải kia thật sự là mỹ nữ đã lừa nhi tử mình tới đây sao? Thủ đoạn này của Tào Tháo thật quá ngoan tuyệt:
Mạnh Đức công nói đùa rồi, mấy hài tử của tôi sao có thể là đối thủ của thủ hạ ngài.
Tào Tháo cười lớn:
Người trẻ tuổi mà, lên đó chơi đùa một chút cũng tốt. Ta nghe nói, Mạnh Khởi điệt nhi võ nghệ xuất sắc mà!
Bọn họ khách khí với nhau, trên sàn đấu cũng đã phân cao thấp. Chu Quang nhìn đối thủ Hàn Hạo, xuống ngựa cười cười, khom người tránh sang một bên. Vương Trung bị Cao Lãm một đao quét ngã xuống. Sử Hoán cười với Hàn Hạo, hai người đồng thời đưa mắt hướng về phía huynh đệ Mã gia.
Tất cả mọi người đều rõ hôm nay có chuyện hay để xem, Bàng Đức đứng dậy hung hăng nhìn Hứa Chử:
Tào đại nhân, tiểu nhân bất tài, muốn thượng đài một lần. Mời Hứa đại tướng quân chỉ giáo được không?
Tào Tháo ngạc nhiên, còn chưa chính thức bắt đầu, hai người các ngươi đã muốn đánh rồi? Ông ta nói với Hứa Chử:
Bàng tướng quân có hứng, Trọng Khang, ngươi hãy khiêm tốn lĩnh giáo.
Đừng xuất thủ quá nặng.
Hứa Chử hừ lạnh một tiếng, nhấc lấy giáp trụ:
Đi.
Rồi dẫn đầu đi tới giữa sân đấu, Bàng Đức không chịu yếu thế, cũng hừ lạnh một tiếng đi theo sau. Bên này, tiểu binh vội vàng mang ngựa của hai người tới.
Người của Mã gia cũng trở nên chuyên chú, khẩn trương nhìn chăm chú xuống sân, Mã Siêu vẻ mặt có vẻ thả lỏng, nhưng tay nắm chặt thành quyền. Mọi người dưới trướng Tào Tháo cũng khẩn trương theo, đặc biệt là Quách Gia và Tuân Du, ánh mắt như có như không nhìn về phía ta. Còn Lữ Bố trước mặt ta chậm rãi cầm cung tên trong tay, ánh mắt tập trung nhìn hai người. Lòng bàn tay ta cũng bắt đầu đổ mồ hôi, nói thật, trêu đùa Hứa Chử là giải hận, nhưng ta cũng sợ có sự cố xảy ra.
Trên giáo trường mọi người đều nhận thức rõ khả năng của mình, tự giác tránh ra xa, trên sân không khí cũng trở nên ngưng trọng, lặng ngắt như tờ. Hứa Chử và Bàng Đức mặt đối mặt nhìn đối phương, hai thanh đại đao chắc nịch trong tay hai đại hán dưới ánh mặt trời chiếu xuống phát ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến người xem trong lòng sinh ra cảm giác rét lạnh. Lữ Bố quay đầu nhìn ta nói:
Tới rồi.
Ta gật đầu.
Giữa sân hai người ngưng thần chăm chú nhìn đối phương trong chốc lát, gần như đồng thời phát lực, khẽ thúc chiến mã phóng tới đối phương, bụi đất cuộn lên, sau những tiếng
thình thịch
kêu vang, hai cỗ chiến mã kéo giãn khoảng cách, đồng thời nghe
tốt
một tiếng hét lớn, phát ra từ Hứa Chử. Có thể nghe hắn nói một từ tốt, chứng tỏ võ nghệ của Bàng Đức thật sự không tồi. Mặt Bàng Đức đỏ lên, ánh mắt hắn nhìn Hứa Chử cũng bớt phần lạnh lẽo, tăng thêm phần thưởng thức. Hai người đều không nói gì nữa, giục chiến mã giao phong lần thứ hai. Lần này hai người giao thủ còn nhanh hơn, người không có nhãn lực căn bản không nhìn rõ được.
Lại một hiệp nữa trôi qua, chiến mã hai bên tách ra, ngưng thần chuẩn bị một hiệp nữa. Lúc này, mọi người trợn mắt há mồm nhìn sự tình phát sinh, chỉ thấy giáp trụ trên người Hứa Chử giống như lá khô lả tả rơi xuống, trước ngực chỉ còn lại một cái yếm lắc lắc lư lư, lộ ra cơ thể mạnh mẽ đầy cơ bắp của hắn. Ha ha, ta trả thù đương nhiên rất phù hợp, không phải do hai người giao thủ xảy ra vấn đề sao.
Ta âm hiểm cười một tiếng:
Dám trêu vào ta?
Lữ Bố quay đầu lại nhìn ta, buông cung tên trong tay, lại chuyển ra nhìn dưới sân, thấy Hứa Chử đã nhảy xuống ngựa, luống cuống tay chân giữ giáp phiến dưới hạ thân. Vô ích, tất cả đều đã nhìn thấy, mắt thấy hắn nửa người dưới chỉ còn một cái quần cộc, bắp đùi sáng choang cũng lộ ra ngoài. Tên gia hỏa này lườm ta một cái thù hận:
Bàng tiểu tử, hôm nay tạm dừng, đợi ta đổi xong giáp trụ lại đến.
Rồi xoay người chạy ra ngoài, phía sau là tiếng cười lớn không thể nín nổi của mọi người.
Tào Tháo thầm thở ra một hơi, nhìn ta một cái mới cười nói:
Võ nghệ của Lệnh Minh tướng quân quả nhiên cao siêu, trận này là Trọng Khang thua.
Bàng Đức vừa đánh một cái lại mạc danh kỳ diệu mà thắng, sắc mặt không tốt, nghĩ Tào Tháo cố ý sắp xếp, liền vung đại đao lên:
Có ai lên nữa không?
Tào Tháo vội vàng hô lớn:
Bàng tướng quân, ngươi đánh một hồi rồi, nên nghỉ ngơi chốc lát đã!
Bàng Đức xoay người trả lời:
Tào đại nhân, nếu không ai lên đấu, Bàng mỗ có thể điểm tướng không?
Toàn trường mọi người đều ngẩn ngơ, Cao Lãm muốn lên, Hàn Hạo lại kéo vạt áo hắn lắc đầu. Tào Tháo cũng buồn bực, không biết hắn muốn làm gì, lại nghĩ ta nể mặt ngươi lại không muốn, cũng đừng trách ta, liền gật đầu:
Nếu tướng quân kiên trì, ta cũng không miễn cưỡng, cứ theo ý tướng quân.
Bàng Đức nghe thấy ông ta đồng ý, chỉ ngón tay nói:
Ta muốn cùng hắn tỉ thí một phen.
Chúng ta nhìn theo tay hắn, lại không ai khác, chính là Thương Lam đứng sau lưng Tào Tháo.