• 1,099

Q.2 - Chương 206: Dương Danh Thiên Hạ


Số từ: 10454
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Thông qua chỗ Tào Tháo xong xuôi, ta mang theo Tần Dũng rời khỏi Nghiệp thành, tới cô nhi viện ở vài ngày, sau đó tìm một ngôi miếu nhỏ để ở, diễn luyện quân uy ở ngay dưới chân núi sau miếu. Với lại, nếu dễ dàng xuất hiện, sẽ không phải Chiến thần thần bí nữa, ta lại không thể xuất hiện cùng
hắn
, đành né ở đây.
Tào quân triển thị quân uy, thanh thế thật lớn, quanh Nghiệp thành đã tập trung gần mười vạn binh mã, ngoại trừ hai doanh tả hữu hộ vệ của Tào Tháo, Thái Sử Từ, Tào Hưu lĩnh đội cung tên ở ngoại doanh, còn có bộ binh của Trương Liêu, Cao Thuận, Từ Hoảng, đám người Hạ Hầu, Hổ báo doanh của Tào Thuần, thêm đội thân vệ của Trương Tú và Lữ Bố đều tham gia, gần như toàn bộ tướng lĩnh ưu tú nhất của Tào Tháo đều tụ tập về. Đương nhiên, còn thêm cả Chiến thần thần bí là ta. So ra, Mã gia quân Lương châu bất luận nhân số hay khí thế, đều có vẻ không bằng, chẳng qua như một đám quần chúng.
Trăm dặm bên ngoài Nghiệp thành, sát bên núi dựng lên một đài điểm tướng rất rộng, trên đài trải thảm đỏ, sắp đặt bàn ghế, đặc biệt để đám người Tào Tháo ngồi. Ngoài ra còn đặt đài lửa, cờ lệnh chỉ huy. Ngay dưới đài còn đặt một cỗ trống trận cực lớn và mười cỗ trống nhỏ, trước mỗi cỗ trống đều có một binh sĩ tráng kiện ở trần, tết tóc bằng lụa đỏ, phá lệ khiến người ta chú ý. Quanh chân núi thiết lập cấm chế xuất nhập, từ sườn núi trở lên lại không ai để ý, tất nhiên không thể thiếu vô số người thích náo nhiệt tụ tập, trong đó có ta và Tần Dũng.
Tào Tháo một thân quân phục đại tướng, giáp trụ nửa thân màu đen, mũ giáp đội ngay ngắn, hướng tới vị trí chủ đài ngồi xuống, thật có khí thế vương giả. Thương Lam cùng Phong Nguyên một tả một hữu đứng phía sau ông ta. Mã Đằng là một Cửu khanh, ngồi bên phải Tào Tháo, hai con trai Mã Hưu, Mã Thiết đứng sau ông ta. Mã Siêu vừa bị Tào Tháo lấy danh nghĩa Hoàng đế danh nghĩa phong làm Thần uy tướng quân, cho nên cùng với các đại tướng ngồi tại tướng đài nhỏ bên dưới Mã Đằng. Ngay bên tay trái của Tào Tháo là chỗ ngồi của Lữ Bố, tiếp theo là Trương Tú. Hai người này cũng mặc khôi giáp, hai người có thanh danh trong quân Lương châu khi xưa ngồi cùng một chỗ với Tào Tháo đã cho thấy rõ hàm ý của lần triển thị quân uy này. Các đại tướng còn lại theo thứ tự ngồi hai bên trái phải, đợi hiệu lệnh của Tào Tháo. Nhóm mưu sĩ của ông ta thì ngồi ở phía dưới đài, sôi nổi vươn người tò mò nhìn vùng đất bằng phẳng trước mặt.
Tào Tháo ném ra cờ lệnh, đại quân sắp thành thế trận gồm sáu binh đoàn cùng lên sân khấu, trang phục là giáp trụ sắc đen đơn thuần; binh khí đồng đều, toàn bộ là mộc côn màu đen sáng bóng, đầu côn được bọc vải trắng, trắng đen nổi bật, đẹp mắt khác thường; khiên mây của bộ binh cũng toàn một màu đen, đầy sức mạnh, ở tâm khiên còn ốp một mảnh sắt; ngựa theo chiều cao sắp thành hàng, bàn đạp sử dụng cho kỵ binh lần đầu xuất hiện. Bày trận đều do đích thân các tướng quân suất lĩnh, bước đi cường kiện mạnh mẽ theo nhịp trống thứ tự đi qua đài, chấn động khiến khán đài cũng rung lên, khán giả bên cạnh ta ồn ào phát ra lời khen ngợi và hâm mộ, đội quân thị uy tạo ra hiệu quả không tồi.
Phần đầu của diễn luyện quân uy là hai quân đối đầu đọ sức, mỗi đội quân, dưới sự dẫn dắt của chủ soái và phó soái, từng đôi đánh nhau, bị vôi điểm trúng đầu, ngực, bụng là thua. Mấy ngàn người từng đôi đồng thời đánh, mặc dù là mộc côn, nhưng tuyệt đối không nương tay, lực đánh ra từng đòn từng đòn, tiếng côn va vào côn, côn va vào khiên vang lên, vọng khắp núi non, cỏ trên mặt đất cũng bị giẫm nát, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu đau. Nhìn tình hình có vẻ lộn xộn, lại rất ngay ngắn trật tự, người bị điểm trúng vôi đều được người phụ trách cấp cứu nhanh chóng đưa ra ngoài, đồng đội khác lập tức bổ sung vào vị trí, giống như trên chiến trường thật sự vậy.
Bộ binh đấu kịch liệt như vậy, Hổ Báo doanh cùng Hãm trận doanh cũng từng đôi đấu nhau thành đoàn. Trong tiếng chiến mã hí vang, các kỵ sĩ đều xuống tay rất nhanh, bình thường đều là chém ngang eo, chiến giáp của bọn họ cũng đặt biệt có một miếng sắt ở ở ngang hông, dù sao cũng không thể bị thương thật sự. Hai cỗ chiến mã sáp lại gần, sẽ nghe tiếng côn giao nhau hoặc tiếng côn đập trên mảnh giáp sắt, có cặp giao đấu hơn mười hiệp, có cặp chỉ một hiệp đã phân thắng bại. Người bị thua ủ rũ rời khỏi chiến trường, tiếp nhận xử phạt. Chủ soái Tào Thuần và Cao Thuận hai bên đều nghiêm mật nhìn chăm chú vào binh sĩ trên sân, thỉnh thoảng lại ra lệnh cho lính liên lạc bên cạnh, cẩn thận lựa chọn người lên đấu. Mặc dù chỉ là diễn luyện, Hổ Báo kỵ và Hãm trận doanh rõ ràng là đang so tài.
Người ở gần nhìn chính là một mảnh hỗn chiến, nhưng trên núi xem rất rõ ràng. Tư thế huấn luyện nghiêm chỉnh của Tào quân, thủ đoạn tranh đấu, khiến người ta có chút kinh ngạc. Diễn luyện cũng gắng sức như thế, lực chiến đấu trên chiến trường có thể đoán ra. Nhìn bọn họ biểu diễn, ta nghĩ những kẻ tới thám thính trà trộn trong đám người xem, lúc trở về báo cáo chắc trong lòng vẫn còn ít nhiều sợ hãi. Khiến ta cảm thấy vui vẻ chính là, những binh lính đó không chỉ cố gắng đấu sống chết, sự phối hợp của bọn họ cũng vô cùng tốt, vô cùng ăn ý, mối quan hệ này sẽ giúp thương vong trên chiến trường giảm bớt.
Hai canh giờ trôi qua, giữa sân cuối cùng cũng yên tĩnh lại, kết quả cuối cùng là sức mạnh của các chi quân đội đều ngang nhau. Đương nhiên, ta nghĩ đây cũng là do Tào Tháo đã dặn dò trước! Cuối cùng, bất luận thắng hay bại đều quỳ một gối nghe mệnh lệnh của Tào Tháo. Tào Tháo cao giọng khen ngợi người thắng trận, đặc biệt khen thưởng những tướng sĩ thắng lợi, an ủi cổ vũ kẻ bại trận. Đối với những tướng lĩnh có công dẫn binh, cũng trọng thưởng.
Sau khi Tào quân song phương đều tự trở về đội ngũ, cũng không trở về doanh mà ngây ngốc đứng một chỗ, như đang chờ đợi thứ gì đó. Qua một lúc, ngay khi ta bắt đầu sốt ruột, chúng quân sĩ trên sân diễn luyện đột nhiên tách ra hai bên, để trống khoảng đất ở giữa. Chỉ chốc lát sau, tiếng vó ngựa truyền đến, bụi đất tung bay, đại kỳ chữ

phấp phới đón gió, chính là Mã Siêu dẫn theo Mã Đại, Bàng Đức dẫn năm ngàn tả hữu thiết kỵ chạy vội đến.
Năm nghìn Mã gia quân dưới trường thương chỉ dẫn của Mã Siêu, động tác chỉnh tề mạnh mẽ, uy vũ dũng mãnh, xem ra uy phong không hề thua kém Hổ Báo kỵ. Mã Đại cùng Bàng Đức mỗi người chỉ huy một đội nhân mã, bắt đầu biểu diễn từng đôi ở giữa sân. Trận chiến này khác với trận chiến vừa nãy, tất cả đều là đao thương thật đánh nhau, dưới ánh mặt trời sáng lên lấp lánh. Binh lính lập tức tập trung quan sát đối phương, xuất thủ mau lẹ tàn nhẫn, cũng may nơi bọn họ đánh tới không phải chỗ trí mạng, nhưng phương pháp này vẫn khiến người xem cảm thấy rất tàn nhẫn. Nhìn một lúc, ta đã nhận ra nhược điểm của Mã gia bân, bọn họ chủ yếu đơn độc chiến đấu, tuy xuất thủ hung bạo, nhưng không có phối hợp. Năng lực cá nhân không tệ, nhưng trên chiến trường thật sự sẽ không chịu nổi sự công kích liên hợp của Tào quân. Giữa lối ra trong hàng quân nhanh chóng có người tiến vào đưa binh lính bị thương ra cứu chữa, nhìn kỹ lại, người vào cứu lại chính là binh lính Tào quân. Như vậy cũng tốt, Tào Tháo sắp xếp không tệ, ta nhìn về phía đài cao, cách quá xa, chỉ thấy ông ta đang cùng Mã Đằng nói gì đó, nhưng không thấy rõ vẻ mặt. Còn các tướng lĩnh Tào quân vừa nhìn trận đánh trong sân, vừa thì thầm với nhau, cực kỳ thỏa mãn.
Mã Siêu ngồi ngay ngắn trên ngựa, đứng ở giữa sân, trên mặt không có chút biểu cảm nào, lạnh lùng chăm chú nhìn binh lính, không để ý tiếng la hét cùng đao kích lui tới xung quanh, mỗi khi thấy người nào đó bị thương hoặc kẻ đã vô dụng, liền lên tiếng gọi hắn lùi ra. Mã Đại cùng Bàng Đức thì ở bên sân chăm chú nhìn vào, thỉnh thoảng chỉ huy binh lính đột kích hoặc bao vây. Ta không biết đằng sau khuôn mặt không có biểu tình gì của Mã Siêu, hắn có nhìn ra sự khác nhau giữa lính của hắn và Tào quân hay không, một tướng lĩnh ưu tú, phải biết học hỏi quan sát sở trường của người khác để vận dụng.
Thời gian diễn luyện của Mã gia quân không lâu, ấn tượng bọn họ để lại cho mọi người là sự hung hãn không biết sợ, hình ảnh lạnh lùng của Mã Siêu cũng khắc sâu trong tâm trí mọi người, nhưng điều này đối với hắn là tốt hay xấu đây? Sau khi Mã gia quân kết thúc đối luyện, Mã Siêu xuống ngựa, dẫn theo Mã Đại và Bàng Đức lên đài, không biết Tào Tháo nói gì đó với bọn họ, chỉ chốc lát sau, trong Mã gia quân truyền ra tiếng cảm ơn rất sung sướng, xem ra, là Tào Tháo trọng thưởng cho bọn họ. Thu mua nhân tâm chính là sở trường của ông ta.
Tiếng trống trận lại vang lên, lần này là tiếng tập kết quân đội, Tào quân bên tả hữu trường diễn luyện nhanh chóng hành động, rất nhanh đã tập kết thành phương trận. Phương trận hình thành, từ từ lại tách ra hai bên, bên trong xuất hiện hai đội ngũ, nhân số không nhiều, chỉ khoảng năm trăm, nhưng khí thế bức người. Ta nhìn kỹ lại, chính là đội thân vệ của Lữ Bố và Trương Tú. Hai người một trước một sau, tới đứng trước đội ngũ của mình, hai cỗ chiến mã đỏ và trắng càng tăng thêm sự hứng thú cho người xem.
Lập tức Lữ Bố cùng Trương Tú phát ra khí thế bức người, Lữ Bố không cần làm bất kỳ động tác nào, chỉ đứng ở đó, cả người tự nhiên toát ra một luồng bá khí, khiến mọi thứ xung quanh đều trở thành hư vô, trong thiên địa chỉ còn hắn tồn tại, ánh mắt hắn quét tới đâu, mỗi người trong lòng đều cảm thấy lạnh lẽo, đây mới là uy phong của Chiến thần. Trương Tú lại tạo ra cảm giác khác, hắn không có sự áp bức của Lữ Bố, hắn đứng ở đó, giống như hòa mình vào trong quân, trở thành một khối với đội thân vệ, vô cùng hài hòa hoàn chỉnh, lấy hắn làm linh hồn. Cho dù là đông hơn, năm nghìn, năm vạn thậm chí nhiều hơn, Trương Tú vẫn hòa làm một chỉnh thể với đại quân, hắn là linh hồn, tạo ra cảm giác nếu không có hắn, đội quân đó không hề tồn tại, đây cũng là một tướng lĩnh trời sinh!
Một người xưng bá thiên hạ, một người là linh hồn của toàn quân đứng ở dưới đài, đối mặt với Tào Tháo, dùng tư thế thần phục mà không hạ mình tôn kính một vị vương giả. Ngay vào lúc bọn họ cùng Tào Tháo đối mặt, ngay lúc Tào Tháo mỉm cười nhìn về phía bọn họ, thân hình có vẻ thấp bé của Tào Tháo trong nháy mắt khiến người ta có cảm giác cao lớn. Ta nhìn một màn này, trong lòng mạnh mẽ xuất ra một luồng hàn ý, giống như phản bội Tào Tháo, thì chính là kẻ địch của tất cả mọi người, loại cảm giác này rất không tốt. Ta nghĩ, người của Mã gia trên đài cũng có cảm giác này!
Hai người mang theo quân xuất hiện, khiến quân Lương châu vô cùng khiếp sợ, năm ngàn kỵ binh Lương châu bắt đầu hỗn loạn, binh lính xôn xao chỉ vào Lữ Bố thì thầm, tuy ta không nhìn rõ vẻ mặt bọn họ, nghe không hiểu bọn họ nói gì, nhưng cảm giác sùng bái đó không thể nghi ngờ. Đến Mã Siêu trên đài cũng hơi giật mình nhìn Lữ Bố, Bàng Đức cũng bày ra tư thế rất muốn bước lên hành lễ, khiến ta bật cười.
Tần Dũng nhìn theo ánh mắt của ta, cũng cười nói:
Vị tướng quân thần uy này sao lại ra bộ dáng ấy chứ, nếu tôi là hắn, sẽ xuống đài xin lãnh giáo một phen.

Ta chỉ chỉ Mã Siêu:
Mã Siêu sợ là không có lá gan này. Hôm đó ở trường đấu võ, một tay thần tiễn của Ôn hầu, đã khiến bọn họ kinh hãi. Ngươi xem, vừa rồi còn uy phong mười phần, hiện tại đã thành gà ngốc.

Tần Dũng cười nói:
Không biết ngày mai bọn họ sẽ có biểu tình gì.

Ta liếc hắn một cái:
Hay là, ngày mai ngươi lên đài trả thù cho Tiểu Lam đi.

Tần Dũng lui đầu:
Nếu công tử không sợ, tôi đi cũng không sao. Nhưng mà, chỉ sợ hai chúng ta đều không chạy thoát.

Ta vui vẻ:
Ta tiếc lắm, vị Tào đại nhân này sớm đã nhìn trúng ngươi, nếu không phải vì ta không thể rời khỏi ngươi, ngươi cho rằng có thể chạy thoát sao? Đến Bá Phù cũng muốn thu dụng ngươi đó!

Tần Dũng lắc đầu:
Công tử, ngài đừng đùa tôi. Đúng rồi, ngài thấy Mã Siêu và Ngô hầu ai mạnh hơn?


Không nói được. Nếu một chọi một, sợ là sức mạnh ngang nhau. Nhưng trên chiến trường, Bá Phù sẽ yếu hơn, thủ hạ của hắn không bằng quân Lương châu. Bản lĩnh dẫn binh của Mã Siêu cũng rất cao, có sức sát thương, nếu thật đánh nhau, hắn chịu đủ.

Bên này chúng ta bàn luận, trên sân các đội quân cũng kết thúc diễn luyện trở về doanh, hôm nay tới đây là chấm dứt. Ngày mai sẽ càng náo nhiệt hơn. Mã Siêu, Bàng Đức, cả Bàng Thống nữa, trò hay còn ở phía sau.
Ban ngày diễn luyện mệt chết người, trống đánh canh năm, quân sĩ đều yên lặng ngủ say dưới ánh trăng, ta mặc một thân hắc y che mặt nương theo bóng tối ẩn mình, lặng lẽ tới trước cửa doanh. Đây là doanh tiễn thủ của Thái Sử Từ và Tào Hưu, hôm nay bọn họ không tham gia diễn luyện, tinh thần cảnh giác của binh sĩ vẫn rất cao.
Tuần binh nhìn thấy ta dưới ánh nến liền kinh hách, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là quỳ xuống đất, xem ra Chiến thần ta đủ dọa người. Ta khẽ lên tiếng dặn đám tiểu binh đừng loan tin, đưa ta tới lều của Thái Sử Từ là được. Thái Sử Từ nhìn thấy ta, suýt nữa rớt từ trên giường xuống, vội vàng muốn hành lễ.
Ta sao dám để hắn hành lễ, vội lắc mình nằm vật lên giường:
Ta mới tới nơi, mệt chết đi được. Xin đừng kinh động tới người khác.
Ha ha, đợi ngày mai bọn họ diễn luyện xong ta mới xuất hiện, khẳng định có thể ngủ một giấc ngon lành. Thái Sử Từ không dám kinh động ta, chạy ra ngoài lều tự mình làm thủ vệ, ta sau lưng hắn lè lưỡi vui vẻ.
Tiếng kèn đánh thức vang lên, trong doanh dần dần trở nên náo nhiệt, có tiếng giáp trụ va chạm tới gần cửa lều:
Tử Nghĩa tướng quân, dậy sớm quá. Hôm nay tới lượt ta và huynh thi tài rồi.


Văn Liệt nói nhỏ thôi.
Thì ra là Tào Hưu. Thái Sử Từ nói tiếp:
Bên trong có người nghỉ ngơi, vạn lần đừng quấy nhiễu.

Tào Hưu kì quái:
Lều của huynh, ai trong đó? Tẩu phu nhân sao?


A…
Chắc là bị Thái Sử Từ bịt miệng Tào Hưu:
Ngươi nhỏ một chút. Ta nói cho nghe này…


Thật?
Tiếng kinh hỉ của Tào Hưu truyền tới:
Tử Nghĩa huynh, huynh để ta vào bái kiến nào. Ai, đừng có túm ta thế!


Ngươi muốn bị mắng à? Hắn vừa đến, ta phải ra đây, ngươi chớ chọc phiền toái. Đi chuẩn bị đi.
Tiếng cười khổ của Thái Sử Từ cùng tiếng thở dài của Tào Hưu chậm rãi đi xa. Ta cười thầm một hồi, lại tiếp tục ngủ.
Không lâu sau, ta bị tiếng hoan hô khen ngợi ngoài doanh đánh thức, xem ra hôm nay diễn luyện công thành vô cùng đặc sắc, nếu không phải giả làm Chiến thần lên sân khấu dạy dỗ Mã Siêu, ta cũng muốn ở trên sườn núi xem náo nhiệt, ôi. Nằm lười thêm một canh giờ nữa, ta mới có cảm giác đói bụng. Ra ngoài lều trại, mấy thân binh của Thái Sử Từ đang giữ ở bên ngoài, ủ rũ ngồi ngẩn người, ta ho nhẹ một tiếng, bọn họ vội vàng đứng lên.
Hầu hạ ta cơm nước xong, mấy thân binh tha thiết mong chờ nhìn ta, dường như muốn nói mà không dám. Ta cười:
Các ngươi muốn đi xem náo nhiệt thì đi đi, đừng để ý tới ta.

Mấy người nhìn nhau, một người trong đó bước lên nói:
Đại nhân, bên ngoài đúng là náo nhiệt, ngài không tới xem sao?

Ta nhận ra hắn là Thiết Hán cận vệ của Thái Sử Từ, là hộ vệ do Điển Vi tự mình huấn luyện:
Giờ là giờ nào rồi? Bên ngoài sao ồn ào vậy?

Thiết Hán thở dài, sau đó cười nói:
Hiện giờ đã qua giờ tỵ, công thành đại chiến sắp xong rồi.

A? Mau như vậy:
Nhất định rất náo nhiệt phải không?

Thiết Hán gật đầu, vẻ mặt trông ngóng:
Chúng huynh đệ thật lợi hại, vạn tên cùng bắn, che khuất cả bầu trời, mà tướng quân thần uy, xuất ra một mũi tên, trực tiếp bắn hạ cờ chiến của đối phương, mọi người đứng xem đều ủng hộ, loại uy phong này, chà chà.

Xem ra, tên gia hỏa này cũng không phải nghe lời ở lại trông chừng ta ngủ, nhưng mà chỉ xem không thể đích thân diễn luyện, hắn cũng hết sức khó nhịn. Ta cười thầm:
Ngại quá, ta khiến các ngươi mất cơ hội tỏa sáng rồi.

Ngữ khí lộ ra chút ôn nhu khó có khiến đám Thiết Hán ngẩn ngơ, hắn chợt cười rộ lên:
Đại nhân nói gì vậy, có thể thủ hộ đại nhân, là phúc khí chúng tôi tu luyện mấy đời. Đại nhân, giờ ngài định…

Ta cân nhắc rồi hỏi hắn:
Sau khi diễn luyện công thành kết thúc, còn hoạt động gì không?

Thiết Hán bĩu môi:
Tôi nghe Tào đại nhân nói muốn để quân Lương châu thể hiện một chút, cùng quân ta đối kháng, kết quả bọn họ sợ hãi không đáp ứng. Bằng không, sẽ cho bọn họ biết mặt.

Xem ra, Mã Siêu vẫn biết điều:
Nói vậy, diễn luyện thế là xong?

Thiết Hán gật đầu, lại thở dài một hơi. Ta cười cười:
Các ngươi đều đi xem đi, ta cũng muốn ra ngoài.

Thiết Hán vừa nghe, lập tức nâng bụng:
Tiểu nhân không đi, cam nguyện theo giúp đại nhân.
Mấy người kia cũng phụ họa theo.
Ta vui vẻ, đám gia hỏa này muốn ra oai đây:
Cũng được, các ngươi theo ta ra ngoài!

Lấy chân làm ngựa, ta cùng đám Thiết Hán chậm rãi rời khỏi lều trại, hướng tới trường diễn luyện. Xa xa đã thấy trên sân một mảnh hỗn độn, diễn luyện đã sắp xong, một đám binh lính đang thu thập tinh kỳ, mộc côn trên mặt đất, đám khác đang gỡ bỏ tường thành mới dựng vài ngày, đại đa số binh lính đều mệt mỏi ngồi, nằm trên mặt đất, thỉnh thoảng có quân y qua lại, xem kỹ những trường hợp bị thương. Xem ra mội hồi diễn luyện đơn giản, khổ cực cũng không kém gì trên chiến trường.
Chúng ta một hàng đi xuyên qua
trận địa
hướng tới lễ đài, dọc đường đều có binh lính kinh ngạc nhìn ta chằm chằm, trong chốc lát lập tức ồn ào bàn tán, chuyện cũ lập tức được truyền tới quân Lương châu đang bàng quan đứng đó, bên ngoài xôn xao, lại thêm đám Thiết Hán luôn ưỡn ngực ngẩng đầu đắc ý khiến ta thật muốn cười to một hồi. Không chờ chúng ta tới lễ đài, người từ trên đài đã đua nhau đứng lên, nhìn về phía ta, còn Tào Tháo vội vã mang theo các tướng lĩnh vội vàng xuống dưới, gặp nhau liền cười:
Thế này, ha ha, thế kia, ha ha…

Trước công chúng, để thu phục quân Lương châu, ta thế nào cũng phải nể mặt Tào Tháo, cho nên ra vẻ do dự một chút, rồi quỳ chân sau xuống:
Bái kiến Tào đại nhân.

Trong mắt Tào Tháo hiện lên một tia vui mừng khó giữ, vội vươn tay tới đỡ:
Tráng sĩ không cần đa lễ.

Ta mượn bậc thang đi xuống, lập tức đứng lên:
Tào đại nhân, ta đường đột tới, đã quấy rầy.

Tào Tháo cười ha ha, trên mặt tràn ngập thỏa mãn, đắc ý, tự hào, dùng một tay nắm lấy cánh tay ta:
Tráng sĩ đừng nói như vậy. Tháo lâu ngày không gặp tráng sĩ, trong lòng lo lắng vô phần.

Thân thể ta chợt cứng đờ, sợ Tào Tháo từ tiếp xúc phát hiện ra là ta, nhưng động tác này rơi vào mắt mọi người, lại giống như ta đang tránh một hành vi thân mật. Trong mắt họ lộ ra vẻ thương tiếc, mà Tào Tháo cũng ngây ra một lúc, ta vội đưa tay tới cho Tào Tháo giữ lấy, hôm nay phải giữ trọn mặt mũi mới được.
Tào Tháo giữ chặt ta, tay ông ta có chút run rẩy, rõ ràng rất kích động:
Mời tráng sĩ vào chỗ được không?

Nén cười thật khó chịu, ta vội nói:
Đa tạ đại nhân quan ái. Tại hạ lần này tới là có chuyện muốn nhờ, xin đại hân ân chuẩn.

Tào Tháo vẫn không đành lòng buông tay, lại cố ý kinh ngạc hỏi:
Ồ? Không biết tráng sĩ cầu gì? Tháo nhất định sẽ dốc toàn lực giúp.

Ta phối hợp với ông ta, mềm giọng một chút, tuy rằng vẫn trầm thấp, nhưng ôn nhu hơn rất nhiều, Mã Siêu dù sao cũng là hiền tế của ông ta, ta không thể tỏ ra quá thận trọng:
Nghe nói Tây Lương có Đại tướng quân Mã Mạnh Khởi đầy uy danh đã trở thành hiền tế của đại nhân, tại hạ vẫn mong được cùng Mã tướng quân luận bàn võ nghệ, không biết đại nhân….

Tào Tháo ra vẻ trầm ngâm, thở dài một tiếng rồi buông tay, xoay người cười cười gọi Mã Siêu tới trước mặt chúng ta:
Mạnh Khởi, vị tráng sĩ này chính là, chính là… Ngươi mau tới bái kiến.

Đám người Mã Siêu đã ở một bên bàn tán hơn nửa ngày, đột nhiên thấy ta nhắc tới hắn, trước tiên ngẩn ngơ, sau đó bị Tào Tháo gọi tới, hắn còn kinh dị không hiểu, chỉ đành thi lễ:
Sớm nghe nói uy danh Chiến thần của tráng sĩ, hôm nay được gặp, quả thật là may mắn của Siêu.

Ta ngạo mạn nghiêng người, chắp tay đáp lễ:
Danh Chiến thần, không phải ý muốn của tại hạ, tướng quân chớ đề cập đến. Tại hạ bình sinh thích nhất là so chiêu cùng cao thủ, từng nghe nói đại danh tướng quân, sớm đã muốn lĩnh giáo, không biết tướng quân có chỉ giáo hay không?


Chuyện này…
Mã siêu không biết nên nói thế nào. Hắn cũng tự biết, đối với Chiến thần trong truyền thuyết này, trong lòng đã mang một tia sợ hãi, hơn nữa mấy ngày nay mục kiến sở thị, bản lĩnh của tướng lĩnh Tào quân hắn cũng nhìn ra, ghi nhớ trong lòng, cũng biết mình không phải cao thủ đệ nhất, bởi vậy, bị ta ép thế này, hắn có chút không biết phải làm sao.
Tào Tháo vội bước lên hòa giải:
Tráng sĩ nói đùa rồi, Mạnh Khởi có chút công phu thôi, sao dám quyết đấu cùng tráng sĩ? Nếu tráng sĩ có hứng thú, ngày khác chỉ giáo hắn một chút là được. Hôm nay coi như xong đi.

Mã Đằng cũng đã tới bên cạnh chúng ta, lúc này tiếp lời:
Tào công nói có lý. Tráng sĩ võ nghệ cao siêu, khắp thiên hạ đều biết rõ, tiểu nhi chẳng qua có chút kỹ xảo, vạn lần không thể muá rìu qua mắt thợ được.

Ta đương nhiên sẽ không nhả ra, giương mắt nhìn quanh một hồi, cười một tiếng:
Tại hạ chẳng qua là có tiếng không có miếng, nào được như các vị ca ngợi. Mã tướng quân, thân là võ giả, đối với việc theo đuổi võ nghệ vĩnh viễn là không đủ, ta muốn tỉ thỉ với tướng quân, cũng không phải là quyết đấu trên chiến trường, chẳng qua là muốn học hỏi tài nghệ bách gia, tăng thêm kiến thức mà thôi.

Ta vừa nói như vậy, ánh mắt Mã Siêu trở nên chú mục, nghĩ một hồi, liền cười sảng khoái, toàn thân phát ra một cỗ hào hùng:
Tráng sĩ nói rất đúng, là Siêu ngu dốt, không rõ hàm ý bên trong. Siêu tuy không có chỗ nào hơn người, nhưng vẫn xin tráng sĩ chỉ giáo một phen.

Ánh mắt ta lộ ra ý tán thưởng:
Tốt, đây mới là tinh thần võ giả. Mã tướng quân, mời.

Mã Siêu ngửa mặt lên trời mạnh hít một hơi, đưa tay ra:
Mời tráng sĩ.

Ta cũng không khách khí, ánh mắt hướng về Thái Sử Từ:
Tử Nghĩa, mang ngựa và binh khí của ngươi cho ta.
Thái Sử Từ ngẩn người, không dám chậm chạp, vội hạ tướng đài đi lấy. Ta xoay người đi vài bước lại quay đầu nhìn Bàng Đức:
Bàng tướng quân, nghe nói tướng quân sức mạnh vô cùng, một thanh bảo đao rất có chương pháp, không biết có thể thượng đài thử một lần không?

Ý của ta rất rõ ràng, trước tiên khiêu chiến Mã Siêu, sau đó giáo huấn Bàng Đức. Ta vừa nói xong, ánh mắt mọi người nhất thời toàn bộ rơi trên người Bàng Đức, có ngươi bĩu môi, có người hâm mộ. Bàng Đức không dám trả lời, nhìn chằm chằm Mã Siêu.
Mã Siêu cúi đầu suy nghĩ rồi ngẩng đầu cười:
Lệnh Minh, tráng sĩ võ nghệ xuất chúng, dù ta và ngươi liên thủ cũng không phải đối thủ của tráng sĩ. Không cần băn khoăn, cứ lên đài là được.

Lời này nói ra quang minh hào sảng, rõ ràng là tự mình hiểu lấy mình, còn tỏ ra không hề khiếp đảm, lại danh chính ngôn thuận đề xuất hai người liên thủ, đầu óc xoay chuyển cũng nhanh. Chuyện này khiến ta ngẩn người một chút, ta không hề coi khinh hai người này, bọn họ liên thủ, ta đối phó sẽ có chút khó khăn. Mọi người cũng hiểu rõ ý của hắn, ánh mắt liền chuyển hướng sang ta.
Ta suy nghĩ thật nhanh, xem ra, Mã Siêu đã hoài nghi ta xuất hiện đột ngột khiêu chiến chính là do Tào Tháo đặt kế, trong trường hợp này, nếu ta cự tuyệt đề nghị của Mã Siêu, vậy đã chứng thực hoài nghi của hắn; nếu đồng thời đánh với cả hai người họ…; bỏ đi, ta cũng nắm chắc sẽ thắng lợi, chỉ là không thể khiến bọn họ quá khó chịu. Nghĩ đến đây, ta ngửa mặt lên trời cười lạnh:
Mã tướng quân xem ra quá coi trọng ta. Nếu vậy, trận này hai người các ngươi có nguyện toàn lực ứng phó không?

Bàng Đức bước tới bên cạnh Mã Siêu, không nói lời nào, chỉ gật đầu. Mã Siêu cười:
Vừa rồi tráng sĩ cũng nói, võ giả tranh tài vì đề cao võ nghệ, chúng ta tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực.

Ta gật đầu đồng ý:
Không sai. Đã là đánh giá võ nghệ, không cần cố kỵ nhiều. Như vậy đi, Tử Nghĩa tướng quân.
Ta hướng Thái Sử Từ vừa dẫn ngựa tới cạnh ta nói:
Phiền tướng quân tìm cho ta mấy cây mộc côn dùng để tập võ tới đây.
Thương của Thái Sử Từ với ta mà nói rất nặng, sẽ cản trở tốc độ công kích của ta, lại không tiện mở miệng lựa chọn, đành phải làm ra vẻ như vậy. Thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta từ từ giải thích:
Nếu dùng vũ khí, ta sợ ngộ thương các người, đổi thành mộc côn sẽ không cần băn khoăn nữa. Mã tướng quân, Bàng tướng quân, các người cứ việc sử dụng binh khí hợp tay, nếu không, không thể đối địch với ta đâu!
Không để ý tới phản ứng của bọn họ, ta phi thân lên ngựa, đi trước dẫn đường vào sân đấu
Mã Siêu cùng Bàng Đức nhìn nhau, càng thêm hồ nghi, bọn họ khẳng định ta đã định liệu trước, võ nghệ tuyệt luân, mới dám lớn giọng như vậy. Hai người không nói gì thêm, lên ngựa theo sau.
Tới giữa sân, ta xem xét mộc côn, được, giống như ta thấy, dài hơn binh khí bình thường một thước, nhẹ hơn trường thương của ta rất nhiều, ha ha, dài hơn một tấc, mạnh hơn một tấc, vũ khí dài hơn một thước, ta sẽ chiếm được không ít tiên cơ. Giơ mộc côn lên, từ từ chỉ về phía trước, đối mặt với Mã Siêu và Bàng Đức, ta vẫn lạnh nhạt như trước, dù sao cũng che mặt, bọn họ nhìn không ra vẻ khẩn trương của ta được.
Mã Siêu cùng Bàng Đức nhìn nhau, đồng thời a một tiếng, cùng nhau phát lực, giục chiến mã tấn công. Ta lẳng lặng nhìn bọn họ, tính khoảng cách hai bên, đợi bọn họ chạy hơn hai mươi bước, mới giục ngựa ngênh đón. Mã Siêu ra tay nhanh hơn, trường thương đâm tới, cắm thẳng vào tay trái của ta, nhận ra hắn vẫn chưa thật sự xuống tay, Bàng Đức ra tay lại mang theo ba phần do dự, đại đao nâng lên chậm một chút. Đây chính là cơ hội tốt. Ta xác định xong hướng trường thương của Mã Siêu, hừ lạnh một tiếng, mộc côn đánh ra sau mà tới trước, đâm thẳng vào tay phải Mã Siêu, Mã Siêu không hoảng hốt, ngược tay thu thương lại, dùng cán đỡ côn, cũng nhân thể giương mũi thương lên hướng mặt ta đâm tới. Ta hô một tiếng, mộc côn thu lại, nhìn như đẩy về phía mũi thương của Mã Siêu, lại đột nhiên đổi tay, tay trái vung lên, mộc côn quét thẳng vào đầu ngựa Bàng Đức, đồng thời, tay phải mạnh mẽ chụp vào đầu thương của Mã Siêu.
Bàng Đức vừa mới muốn vung đao chém thẳng xuống, đã thấy mộc côn đập tới trước đầu ngựa của mình, cuống quýt thu tay, chuôi đao hạ xuống cản côn. Mà kình đạo của Mã Siêu sắp hết, thế thương không biến hóa được nữa, đành phải lui về, sợ bị ta bắt được. Ta cười lớn thu hay tay lại, ôm côn trước ngực, chiến mã cũng lướt qua Bàng Đức đang ngây người. Ba cỗ chiến mã trong nháy mắt đổi bên, nhưng không có nửa tiếng binh khí giao nhau truyền ra, mọi người đều chỉ xuất hư chiêu.
Ba người lần nữa đối mặt, ta là người thúc ngựa đầu tiên, hướng hai người triển khai hiệp tấn công thứ hai. Không cần phải khiêm nhượng, ta nhất định phải tốc chiến tốc thắng, hai người này liên thủ không phải yếu, ban đầu bọn họ phối hợp còn chưa quen, ta còn có cơ hội, càng kéo dài họ phối hợp càng ăn ý, ta dù muốn thắng cũng mất nhiều công phu.
Lần này ta tấn công trước, mộc côn lại đánh ra sự tinh diệu của thương pháp, đâm, móc, đập, chiêu thức đánh ra nhanh chóng tới hai người, Mã Siêu cùng Bàng Đức chẳng để ý che chở lẫn nhau, đều luống cuống chân tay ứng phó, trên trận vang lên tiếng mộc côn và đao thương va chạm nhanh chóng. Tới lúc chiến mã rời nhau, hai người mới kịp liếc mắt nhìn đối phương, đều thở dài một hơi.
Ta không đợi bọn họ thở xong, vội thúc chiến mã công kích đợt thứ ba, từ đập tới đâm, tám chiêu xuất ra, đánh cho hai người xoay loạn, Bàng Đức bên trong rối ren, cánh tay phải đã ăn phải một côn của ta, khiến hắn run run, ánh mắt lộ ra tia sợ hãi. Mã Siêu vất vả lắm mới vượt qua một hồi công kích luân phiên này, trong mắt không còn chút kiêu ngạo nào, chỉ còn lại một tầng mồ hôi trên trán.
Một lần nữa vòng ngựa lại, Mã Siêu đã ổn định tinh thần, hét lớn một tiếng, dẫn đầu thúc chiến mã vọt tới, Bàng Đức vội giục ngựa theo sát phía sau. Ta lại cười, bọn họ không cùng nhau xuất phát, đây chính là nhược điểm lớn của Mã Siêu, quá mức tự mãn, bỏ qua phối hợp, cho ta cơ hội tiêu diệt từng phần. Khom mình trên ngựa, vung mộc côn dùng sức đẩy đầu thương của Mã Siêu ra, thừa dịp hắn còn chưa kịp quay trường thương lại, ta liền đâm hai côn tới trước ngực hắn và đầu ngựa. Mã Siêu chắn chặt răng, chuôi thương hướng ra ngoài cản mộc côn của ta. Không đợi thương hắn đụng vào côn, ta kẹp bụng chiến mã xông tới, nghiêng người nằm trên yên ngựa, từ bên hông ngựa của hắn xuất côn, đâm trúng vào thân ngựa của Bàng Đức. Chiến mã của Bàng Đức bị đau, mạnh mẽ nghiêng thân, Bàng Đức cả kinh vội vàng túm ngựa lại. Mà Mã Siêu trước mắt đột nhiên mất đi mục tiêu, ánh mắt ngẩn ngơ, đợi hắn khua thương tới, ta đã xoay người hướng về phía trước, mộc côn đâm về phía sau, ép Mã Siêu thu hồi công kích, sau đó lại thu côn về, gõ một cái trên đùi Bàng Đức. Bàng Đức vừa ổn định chiến mã, liền trúng ngay chiêu này, liền quát to một tiếng, nghiêng đao lên. Ta lại cười lớn, đề cương ngựa xẹt qua bên cạnh hắn, đánh ngược một côn, đâm vào sau lưng hắn, trên giáp trụ màu đen để lại một điểm trắng rất rõ ràng.
Đợi Mã Siêu vòng ngựa trở lại, ba cỗ chiến mã đã tách ra một khoảng, mà Bàng Đức chán nản nhìn chiến mã của mình, cúi đầu không nói gì. Mã Siêu cũng nhìn điểm trắng kia lắc đầu:
Lệnh Minh, ngươi xuống ngựa đi.

Bàng Đức nhìn ta, lại cúi đầu thở dài, nhảy khỏi chiến mã, tấm tức dắt ngựa sang một bên, nhưng không rời khỏi trường đấu, bày ra tư thế học tập. Kỳ thực, chiêu thức ấy của ta là thủ lợi thôi, nếu là trường thương thật, lực đạo của ta chưa chắc đã đâm thủng giáp trụ của Bàng Đức, hắn cũng không chắc sẽ mất lực chiến đấu. Nhưng trước mắt, lúc hắn đang tình tỉnh mê mê, thấy dấu vết bị thương rõ ràng như vậy, bản thân liền nhận thua.
Vỏn vẹn giao thủ mới bốn hiệp, ba người quyết đấu đã loại ra một người, võ nghệ của ta một lần nữa khiến tứ hải thất kinh. Tuy có chút mưu kế, nhưng dù người ta nhận ra, cũng không thể không thừa nhận hai người bọn họ liên thủ cũng không nổi, cuối cùng không phải đối thủ thật sự của ta. Mã Siêu ngưng thần suy nghĩ, vẫn giơ trường trương lên nói:
Tráng sĩ, ta không phải đối thủ của ngài, vốn nên buông vũ khí chịu thua, nhưng gặp được cao thủ chỉ điểm cũng là điều may mắn, nên mặt dày thỉnh cầu chúng ta tái chiến, thế nào?

Ta gật đầu:
Được, đây mới là tinh thần võ giả. Mã tướng quân, ta không phủ nhận một chiêu vừa rồi có chỗ thủ lợi, nếu là vũ khí, không nhất định có thể khiến Bàng tướng quân rời khỏi nơi này, các ngươi không cần từ bỏ thế liên thủ.

Mã Siêu lắc đầu:
Tráng sĩ, thua là thua, không lấy cớ gì hết. Siêu nhận ra, tráng sĩ dùng mộc côn cũng chỉ là vũ khí tiện tay, huống hồ, nếu quả thật là vũ khí, chiến mã của Lệnh Minh đã gục trên sân, hắn cũng vẫn thua.

Ta tán thưởng nói:
Tốt, bản sắc nam nhi chỉ cũng thế này mà thôi. Ta và ngươi tái chiến, ngươi hãy phát huy hết sức là được.

Mã Siêu không đợi ta mời lần thứ hai, giục ngựa tiến lên, trường thương trong tay cũng đâm, móc, ép các loại thương pháp, dùng hết toàn lực, đánh ra bốn chiêu. Ta nhẹ nhàng chắn đỡ, lúc hai ngựa đối diện, ta nói:
Võ nghệ tướng quân cũng không tệ. Năm đó trong cuộc chiến với Ôn hầu, chúng ta một lần đổi ngựa đã công ra năm chiêu. Tướng quân có sức lực, nhưng lực đạo dùng không thỏa đáng, nếu ta toàn lực ngăn cản, ngươi không thể sử ra bốn chiêu đâu.

Mã Siêu nhắm mắt nghĩ lại, thật lòng học hỏi:
Thật là thần kỹ. Ngựa đổi bên rất mau, ngài cùng Ôn hầu có thể giao thủ năm chiêu, Siêu kém xa.

Trẻ nhỏ dễ dạy, ta mỉm cười nhẹ nhàng nói:
Sức lực của tướng quân kém hơn Ôn hầu rất nhiều, binh khí cũng không nặng như của Ôn hầu, cho nên ngươi cùng ta đối công có hại nhiều hơn. Dùng chặn và ép nhiền hơn, tránh đòn tấn công của ta.

Mã Siêu gật đầu, tỏ ra đã hiểu rõ. Ta cũng không nói thêm, giục ngựa tiến lên, vừa ra tay đã biến hóa sáu lần. Mã Siêu thấy thương chiêu vô cùng mau lẹ như vậy, vội gấp gáp đem toàn lực đón đỡ, nhưng dù sao cũng kém hơn ta quá nhiều, để ta lưu lại trên tay cùng đùi hắn hai điểm trắng. Mã Siêu ổn định chiến mã, nhìn điểm trắng trên người mình, lại nhìn ta, không tin mà nói:
Vừa rồi tráng sĩ đã ra sáu chiêu? Sao nhanh thế được?

Ta cười lớn:
Đúng là sáu chiêu. Tướng quân trong lúc nguy cấp, vẫn có thể nhìn ra chiêu thức của ta, rất không tồi. Lúc trước ta thắng Ôn hầu, một hồi tấn công tám chiêu. Tướng quân có thể thử một chút?

Mã Siêu nhìn trên đài, than thở nói:
Quả là cao thủ, Siêu hôm nay mới biết đạo lý thiên ngoại hữu thiên. Nếu tráng sĩ có tâm dạy bảo, Siêu nguyện xin tiếp nhận.

Tốt, với thái độ này của ngươi, hành vi vô lễ với ta ở Kim thành coi như bỏ qua, hôm nay không khiến ngươi khó chịu nữa. Ta gật đầu:
Vậy rất tốt. Ngươi nhìn cho cẩn thận.

Hai ngựa giao nhau, Mã Siêu hết sức chăm chú nhìn mộc côn trong tay ta, ta cũng không giấu giếm, liên tiếp xuất ra tám chiêu, tiến đâm, phải đánh, trái đập, tới bức ép đều mang ra, Mã Siêu nhìn thấy hoàn toàn quên phải cản lại. Chiến mã lúc đối mặt dừng lại, mộc côn của ta đã thu hồi, hắn mới tỉnh táo lại:
Tốc độ quá nhanh, quả thật là kỹ thuật thần kỳ.

Ta cười nói:
Nếu như là Ôn hầu, tám chiêu này ta xuất ra tuyệt đối không nhẹ nhàng như vậy. Tướng quân, tốc độ là tinh thần, biến chiêu là linh hồn của việc sử thương, sức mạnh chẳng qua chỉ dùng để phụ trợ.

Mã Siêu cẩn thận ngẫm nghĩ trong chốc lát, mắt lộ vẻ nghi ngờ:
Nhưng mà, nếu đối phương sức mạnh quá lớn, ta phải làm thế nào?

Hắn thật sự coi mình là môn sinh rồi. Ta cười lớn nói:
Đơn giản thôi, ngươi có hiểu đạo lý tứ lạng bạt thiên cân không?

Mã Siêu ngẫm lại, lắc đầu. Ta nhìn Bàng Đức ở bên cạnh đang kích động không thôi, âm thầm khẽ cười trộm, ngoắc ngoắc tay hắn:
Bàng tướng quân, ngươi đến đây, ta muốn ngươi dùng toàn lực tấn công ta, ta chỉ chống đỡ, không đánh trả.

Bàng Đức ngây ngốc đi tới, nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên hưng phấn vội vàng nhảy lên ngựa, cười hắc hắc:
Đa tạ đại hiệp chỉ dạy, tại hạ xin xuất thủ.
Giống hệt tiểu hài tử muốn ăn kẹo vậy.
Ta cười, ngươi vẫn còn cao hứng lắm. Được, dù sao ngươi da dày thịt nhiều:
Nhớ kỹ, phải đem toàn lực ra.
Ngươi ra càng nhiều lực, ngã càng nặng.
Bàng Đức nào biết đâu ta muốn trêu đùa hắn, lòng tràn ngập vui mừng mang toàn bộ sức mạnh tập trung trên cánh tay, đại đao giơ lên cao, nhắm mắt quát to một tiếng, một đao vung xuống. Ánh mắt Mã Siêu không nhìn Bàng Đức mà dán chặt vào mộc côn trong tay ta. Ta không khách khí, ngay lúc đại đao Bàng Đức đánh xuống được một nửa, ta nâng dây cương, chiến mã quay mạnh nửa vòng, từ chỗ đối mặt Bàng Đức trở thành tư thế nghiêng đầu. Đồng thời, mộc côn trong tay ta nhanh chóng khởi động, từ bên trái vung thẳng ra, đầu côn dùng sức đập vào thân cùng chuôi đao một chút, rồi nhanh chóng thu về.
Khí lực của Bàng Đức toàn bộ đều ở trên đao, ánh mắt nhìn mộc côn của ta vô cùng khẩn trương, tay ta vừa động, động tác của hắn đã bị kìm hãm, đột nhiên chuôi đao là nơi chịu lực kém nhất bị đánh một cái, con ngươi của hắn thu lại, hai tay không tự giác nhấc lên, sức lực trên đạo nhất thời chảy ngược, hơn nữa lại thêm lực đánh của ta, hắn chịu ảnh hưởng của quán tính, bởi vậy không phải người không chế đao nữa, mà là đao khống chế người, đao trong tay văng sang bên trái. Nếu phản ứng mau, hắn buông tay ngay, nhiều nhất đại đao trượt đi, nhưng phản ứng tự nhiên của võ tướng là nắm chặt vũ khí, lập tức thân thể không chịu nổi sức mạnh của hai người, người cùng đao đều lật sang bên trái, phịch một tiếng ngã xuống ngựa, mũ giáp văng một bên, người ngồi ngẩn ngơ dưới đất.
Kỳ thực, Bàng Đức không phải yếu, nhưng ta nắm lấy tâm ý e ngại của hắn với Chiến thần cùng bóng ma vừa rồi bị ta đánh, bản thân hắn đã kháng cự lại sự chống cự của ta, căn bản không nghĩ tới hậu chiêu, bởi vậy, tư thế rơi xuống như vậy là quá bình thường. Chỉ là ẩn tình bên trong không mấy người có thể nhận ra, ngược lại khiến mọi người trợn mắt há mồm. Mã Siêu đứng ngay bên cạnh cũng không nhìn ra, hắn bị chiêu thức ấy của ta dọa sợ, chỉ ngây ngốc nhìn Bàng Đức trên mặt đất.
Ta không nhìn Bàng Đức (sợ bản thân không thể nhịn cười), mà nhìn Mã Siêu nói:
Tướng quân thấy rõ chưa?

Mã Siêu chậm rãi tới gần:
Thế này, thế này, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Ta dạy hắn:
Dùng lực đạo rất nhỏ cũng có thể chống lại sức mạnh lớn gấp mấy lần ngươi, chính là tứ lạng bạt thiên cân. Vận thương và vận đao khác nhau lớn nhất là ở chặn và ép, mà tinh túy của hai loại thương pháp này là ở chỗ dùng thương của mình tấn công nơi yếu nhất của đối phương, cũng như đem khí thế và lực đạo của đối phương xuôi theo một hướng mà tiêu trừ, đây chính là lấy yếu chống mạnh. Sức mạnh của ngươi, sức mạnh của Bàng tướng quân đều lớn hơn ta, vì sao dùng vũ khí lại không nhanh bằng ta, ngược lại tổn thương bản thân mình, ta vì sao để ngươi lúc ngăn cản ta dùng hai chiêu đó, chính là đạo lý này.

Mã Siêu một bộ dáng tỉnh ngộ:
Quả nhiên là vậy.
Hắn nhảy xuống ngựa, cung kính thi lễ với ta:
Siêu hiểu ra rồi, đa tạ tráng sĩ dạy bảo
.
Ta cười lớn:
Cuộc chiến hôm nay, tuy rằng không thể tận hứng, ta thấy cũng đủ rồi.
Ha ha, nhìn thấy Mã Siêu không cách nào khác đành cúi đầu thụ giáo cùng bộ dạng chật vật của Bàng Đức, ta cực kỳ cao hứng, tới trước mặt Bàng Đức còn đang ngây ngốc nói:
Ngươi biết bại ở đâu chưa?

Bàng Đức ngây ngốc nhìn ta lắc đầu, ta đưa tay kéo hắn đứng dậy:
Thua ở chỗ ngươi không tin ở tim mình, thua ở chỗ ngươi không có tinh thần võ giả. Ngươi nhớ kĩ, thất bại không đáng sợ, sợ là sợ ngươi sợ thất bại. Ngươi học cho tốt cái gì gọi là tuy bại vẫn vinh đi.
Nhìn Mã Siêu đi tới bên cạnh chúng ta, ta thản nhiên nói:
Làm người cũng vậy, trước tiên phải có tinh thần cố gắng tiến thủ, mới có thể tìm đúng phương hướng. Nhưng, loại cố gắng này cũng phải nằm trong khả năng cho phép của ngươi, cũng như phải hiểu rõ năng lực của mình mới có thể làm được. Mù quáng theo đuổi một mục tiêu hư không, kết quả cuối cùng sẽ là hai bàn tay trắng, thậm chí mất hết danh dự. Bàng tướng quân nghe ta bảo ngươi toàn lực công kích, trong lòng ngươi nhất định vô cùng cao hứng, muốn vãn hồi mặt mũi do thất bại lúc trước, lại muốn học vài thứ, cho nên ngươi thất bại là do không tự biết tình huống, coi như đã định, bởi vì ngươi muốn quá nhiều kết quả. Nếu ngươi chỉ dùng thái độ học tập đánh ra một đao kia, sẽ không té xuống ngựa. Ta nói với các ngươi là toàn lực ứng phó, không phải nói không để lại đường lui. Các ngươi nghĩ lại cho cẩn thận.

Ném lại hai người còn đứng nguyên tại chỗ, ta đắc ý đi về phía khán đài, mùi vị dạy dỗ người ta thật tốt. Cũng may che mặt, nếu không, để Tào Tháo cùng các huynh đệ thấy biểu tình của ta, ta sẽ bị đánh. Mã Siêu vỗ vai Bàng Đức, hai người một trước một sau giống như người hầu theo sát phía sau ta. Tào Tháo thấy ta thay đổi trò trốn mất trước đây, cũng rất cao hứng, liên tục phân phó thủ hạ bố trí chỗ ngồi của ta bên tay phải hắn. Ta cũng không khách khí, nhìn nhìn Lữ Bố ở đối diện mà ngồi xuống, lúc còn đang bận bịu, hình như thấy Lữ Bố cười khẽ, đợi ta chú ý nhìn lên, hắn đã khôi phục lại bình thường, vẫn là bộ dáng uể oải đó, giống như bất kỳ chuyện gì cũng không quan hệ tới hắn.
Diễn luyện quân uy quy mô lớn kết thúc viên mãn, đài điểm tướng bày đầy rượu ngon món ăn ngon, dưới đài binh sĩ tốp năm tốp ba vây cùng một chỗ, tiệc rượu bày đầy trên
chiến trường
không lâu trước đó còn tràn ngập sát khí. Tào Tháo nhìn mọi thứ trước mắt, hào hùng vạn trượng, đi lên trước đài, cao giọng tuyên bố đối với các tướng sĩ tham gia diễn luyện phát thêm một phần quân lương, đặc biệt thưởng thêm cho binh lính xông ra giữa lúc diễn luyện, cũng tuyên bố từ giờ trở đi, tất cả mọi người đều có cơ hội gia nhập bảy đội tinh binh, mà quân lương và đãi ngộ của bảy đội tinh binh không chỉ cao hơn gấp ba lần những binh lính khác, phàm những người lập chiến công, trong nhà miễn thu thuế, miễn cưỡng bức lao động một năm. Vừa nói xong, mọi người đứng ngoài xem đều hoan hô, lòng quân có được thật dễ dàng, nói mấy câu đã đem uy phong vừa rồi của ta đoạt đi hết.
Rõ ràng, thủ đoạn này của Tào Tháo là nhắm vào quân Lương châu mới tới, đám người đó rất nhiều kẻ có năng lực xuất chúng, nhưng bọn họ không thuộc vào một trong bảy đại binh chủng, muốn có được thù lao cao, cách duy nhất là gia nhập vào bảy đại binh chủng kia, như vậy, mục đích phân hóa Mã gia quân sẽ đạt được. Mã Đằng dĩ nhiên cũng ý thức được vấn đề này, trên mặt hắn cười so với khóc còn khó coi hơn. Biểu hiện của Mã Siêu lại khiến ta lấy làm kỳ quặc, không hề có chút bất mãn thống khổ nào, mà cùng Bàng Đức, Hứa Chử nói cái gì đó, vẻ mặt vô cùng hưng phấn. Ta nhìn lại Từ Thứ, tên gia hỏa này vẻ mặt khiêm tốn cười nhã nhặn, mang theo tác phong quân tử cùng người bên tả hữu liên tiếp nâng ly. Xem ra, Tào Tháo đã dùng thủ đoạn để lung lạc Mã Siêu.
Trời trở về chiều, tiệc rượu chính thức bắt đầu, ta đương nhiên là đối tượng chú ý của Tào Tháo. Ta cũng không khoảng hốt, chậm rãi nâng ly, không nói một lời đối mặt với mọi người, họ cũng hiểu rõ tính tình của Chiến thần, nói khách khí vài câu, mời một ly rượu chuyện coi như xong. Chúc rượu vài vòng, biểu diễn ca vũ cũng bắt đầu. Biểu diễn quân vũ lần này chiếm không ít tâm huyết của ta, cho nên ta mới ở lại, nhất định xem xong mới đi. Nhìn bước nhảy mạnh mẽ của quân sĩ trên trận, ánh mắt ta mải miết nhìn Bàng Thống, trò hay còn ở phía sau. Thu mắt lại, lại giao mắt với Lữ Bố, hắn lập tức lui về. Xem ra, ta đã gây ra uy hiếp tâm lý quá lớn cho hắn.
Tiết mục đầu tiên là Đại phong vũ, ta dùng chuyện Kinh Kha thời Chiến quốc năm xưa cải biên thành Đại phong vũ, trong tiếng ca bi tráng khiến vân khởi phi dương của trận đại phong, mấy trăm quân sĩ thân mặc giáp trụ, tóc tết thành khăn, cầm trường kích trong tay, lấy vũ kỹ hùng tráng thể hiện hào khí của tướng sĩ xuất chinh, khiến người xem nhiệt huyết sôi trào. Tiết mục thứ hai là một hồi múa kiếm bình thường, đây cũng là tiết mục thường được lưu hành trong giới quý tộc, nói đây là múa kiếm, không bằng nói dùng dáng người phiêu dật khi múa kiếm để biểu đạt mục tiêu của văn nhân trong loạn thế. Hai tiết mục trôi qua, là thời gian uống rượu hoan ca, mọi người ăn uống ồn ào, nói nói cười cười, nhất thời tạo ra một cảnh tượng hoan nhạc.
Rất nhanh, lực chú ý của mọi người bị động tác của quân sĩ giữa sân hấp dẫn, chỉ thấy bốn tên binh sĩ đem đại trống dưới đài điểm tướng dùng chiến xa chậm rãi đẩy ra giữa sân, mười cái tiểu trống cũng bị đem ra bày quanh đại trống thành hình tròn. Sắp đặt xong, binh sĩ dùng vải đỏ quây lại thành vòng tròn. Lúc mọi người còn đang xôn xao đoán chừng chuyện gì sắp xảy ra, tiếng gõ đại trống truyền ra, một hồi đầu rất nhanh, sau đó chậm rãi bình thản, tiếng tiểu trống cũng vang lên, đại trống như gạn đục khơi trong, tiểu trống thanh thúy như ngọc, hai loại âm thanh nhất hô vi ứng, tiết tấu ngày càng nhanh hơn. Đúng lúc đó, hai đội binh sĩ mặc giáp vũ màu đỏ mang theo tiểu kích phải trái nối đuôi nhau đi vào phía sau tấm vải đỏ. Nhìn qua giống như binh sĩ mặc quân phục, nhìn kỹ, thân thể lại yếu mềm như nữ tử, mọi người đối với cảnh tượng vải đỏ càng thêm tò mò.
Vải đỏ chậm rãi mở ra, vũ nữ vừa rồi tiến vào trong đang ở giữa sân bày ra tư thế đối chiến trên chiến trường, ánh mắt của các nàng biểu hiện tinh tế trạng thái tranh đấu giữa hai quân khi giao chiến, là ta phỏng theo vũ điệu Tôn Vũ bày cho cung nữ nước Ngô mà tạo ra, đương nhiên trong đó có mưu đồ riêng. Ánh mắt mọi người từ trên người các nàng lại hướng tới đại trống, một người mặc giáp nhẹ, mang chiến khôi nắm dùi trống đứng trên chiến xa, xung quanh nàng, còn có mười vũ nữ mặc lụa màu phụ trách đánh trống nhỏ.
Người đánh đại trống trên chiến xa thân hình có vẻ rất nhỏ, hai tay cầm dùi trống lại không có chút e dè nào, màu sắc rực rỡ trên chiến khôi theo thân thể nàng tung bay trong gió nhẹ. Nàng chậm rãi vung dùi, đại trống dưới tay nàng phát ra âm thanh thật dễ nghe. Tiếng trống lớn dần, động tác đánh trống càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh mẽ, tiếng trống phát ra vang dội. Mười cỗ trống nhỏ cũng bắt đầu được gõ, tiết tấu cũng càng lúc càng nhanh, giữa tiếng đại trống vang lên không ngớt, dồn dập mà thanh thúy. Hai đội vũ nữ trong sân bắt đầu không ngừng biến đổi tư thế, khi thì đập tiểu kích, khi thì hô lớn, đội hình cũng không ngừng biến hóa. Nhưng mà, sự thay đổi thất thường, nữ tử hoa lệ trên sân trong mắt mọi người, chẳng qua để làm nền cho người đánh trống trên chiến xa, nàng giống như một vầng trăng chiếu rọi tứ phương, xung quanh nàng mọi thứ đều ảm đạm không màu sắc. Rõ ràng là nữ tử, nhưng tiếng trống nàng đánh ra, khiến người ta có cảm giác mạnh mẽ, nhiệt huyết sôi trào.
Tiếng Đại trống chậm dần, tiếng tiểu trống cũng bình ổn theo, vũ nữ trong sân cước bộ cũng chậm lại, vây quanh hai bên dàn trống trận. Mọi người cũng từ trong mê mang dần hồi phục lại, tiếng trống lại vang lên, chúng vũ nữ đồng loạt ra tay, nâng mười cỗ tiểu trống lên, gần như cao bằng đại trống. Người đánh trống hai tay ra sức, tiết tấu càng lúc càng nhanh, thân hình bắt đầu xoay tròn giữa tiểu trống và đại trống, dùi trống đánh trên đại trống và tiểu trống vang lên âm thanh rung động vòm trời. Ngay lúc mọi người càng nghe càng hưng phấn, một tiếng gõ lớn vang lên, tiếng trống đột ngột dừng lại, dư âm còn quanh quẩn giữa không trung, rất lâu còn vang vọng.
Dưới sân hoàn toàn yên tĩnh, hơn nửa ngày sau, mọi người mới bộc phát tiếng khen ngợi đầy kích động. Người đánh trống ngẩng cao đầu, dùi trống trong tay quăng về phía vũ nữ giữa sân, vài bước đã nhảy khỏi chiến xa, hướng đài điểm tướng đi tới. Người trên đài đều khen ngợi vũ điệu tuyệt vời này, xôn xao chắm chú nhìn người đánh trống, đoán xem vị cân quắc anh thư này là người phương nào. Tào Tháo cười lớn, lệnh trọng thưởng cho nàng.
Trong đám người trên đài, có mấy kẻ đã đoán ra thân phận người đánh trống, dù sao tiếng trống này đã vang lên trong trạch viện của ta hơn mười ngày. Quách Gia chọc chọc Giả Hủ, hai người cười gian nhìn Bàng Thống ngồi đối diện. Bàng Thống đang uống rất thống khoái, cùng Cam Ninh ở bên cạnh cụng ly, Tuân Du bên cạnh hắn dùng biểu tình không đành lòng kéo kéo ống tay áo Bàng Thống, ghé vào lỗ tai hắn nói câu gì đó, khiến ta trong bụng phải thầm mắng một câu yêu tinh gây chuyện, tên khốn này quả thật có thể phối hợp cùng ta chỉnh người.
Quả nhiên, Bàng Thống nghe xong Tuân Du nói, không tin tưởng trợn mắt nhìn người đang đi lên đài điểm tướng, lập tức nhảy dựng lên, mặt đỏ rực nhảy ra chặn trước mặt người đánh trống, không biết hắn nói gì đó, người đánh trống đẩy hắn ra, đi tiếp về phía trước, Bàng Thống đứng nguyên tại chỗ, biểu tình như sắp khóc. Mọi người kinh ngạc nhìn bọn họ, người đánh trống đi tới trước mặt Tào Tháo, cởi chiến khôi ra:
Tào đại nhân muốn trọng thưởng tôi sao?
Mọi người lúc này mới nhìn rõ, nàng chính là Tôn Thượng Hương.
Tôn Thượng Hương to gan ai nấy đều biết, nhưng võ nghệ của nàng không phải ai cũng rõ, lần này thật sự khiến mọi người chấn động, đối mặt với nàng đều lộ ra ánh mắt thán phục, lại nhìn cái kẻ sợ vợ đã thành truyền thuyết còn không chịu thừa nhận là Bàng Thống hiện đang lúng túng, đều muốn cười mà không dám cười ra tiếng, Quách Gia mấy người đã sớm che miệng cười ngặt nghẽo.
Tào Tháo bị chuyện ngoài ý muốn này làm chấn kinh suýt nữa phun cả rượu ra, cằm rớt hết xuống. Cũng may ông ta phản ứng không tệ, nhìn Tôn Thượng Hương đàng hoàng đứng trước mặt mình, cười nói:
Tư thế hiên ngang oai hùng của phu nhân, nam tử cũng khó địch lại. Người đâu, còn không mau bày bàn cho Bàng phu nhân ngồi!
Thủ hạ liền cấp tốc đi làm.
Tôn Thượng Hương tuyệt không khách khí, sắp xong bàn, nàng tự nhiên hào phóng bước qua ngồi xuống:
Sĩ Nguyên, còn không qua đây?

Trước mắt bao nhiêu người, Bàng Thống cơ hồ đang hấp hối chậm rãi đi tới cầu xin:
Thượng Hương…!

Tôn Thượng Hương đảo mắt:
Phu quân, ta đánh trống có dễ nghe không? Chàng thích không?

Bàng Thống mặt xanh rờn, nếu ở nhà, vậy tất nhiên là thích, nhưng trước mặt công chúng, đường đường là phu nhân Dương Châu mục lại đi biểu diễn đánh trống, thế là sao, mất hết mặt mũi, hắn muốn khóc cũng không khóc được, còn nói được cái gì. Hắn không nói lời nào, Tôn Thượng Hương không vui:
Thế nào? Ta đánh không dễ nghe? Hay là chàng không nghe?

Bàng Thống nào dám nói không, lau mồ hôi đặt mông ngồi xuống:
Dễ nghe, dễ nghe, vô cùng dễ nghe.

Vừa nói xong, Tào Tháo đã nhịn không được bật cười, nhất thời nhiều người nữa không nhịn nổi cười lớn. Quách Gia cùng đám quỷ gây chuyện liền nhao nhao bước qua mời rượu, khen ngợi Bàng phu nhân tài nghệ cao siêu, không hổ là anh thư. Tôn Thượng Hương nghe được vẻ mặt đắc ý, Bàng Thống muốn tìm lỗ chui vào. Trên bàn tiệc toàn rượu ngon mà không còn khẩu vị nữa.
Ta nhìn bọn họ thấy rất vui vẻ, cố gắng để nén tiếng cười, thế này xem như thanh danh sợ vợ của Điểu nhi đã truyền bá tứ phương. Nhìn Bàng Thống, ta coi như trút giận, thủ đoạn trả thù của ta ngươi cuối cùng đã biết nhé! Muốn chỉnh ta, hừ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc.