Q.3 - Chương 214: Mưa Gió Ngập Trời
-
Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
- Mộng Ngưng Tiểu Trúc
- 9111 chữ
- 2020-05-09 12:41:19
Số từ: 9105
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Mấy ngày sau đó, ta yên tâm dưỡng thương, không hỏi chuyện gì nữa. Đối với hòa đàm giữa Sơn Việt và Giang Đông, ta lần lượt từ chỗ Tôn Sách và Lỗ Túc biết được thái độ của Mộc Thanh đối với cái chết của Hứa Quần và việc Hồng Anh tập kích quân doanh. Hắn rất tỉnh táo, lấy mâu thuẫn giữa Mộc Đạt đại diện cho phe phản chiến cùng Hồng Anh ra nói, đối với cái chết của Hứa Quần và Hồng Anh, hắn rất khổ sở, nên ở trong thành thực hiện lễ cầu tế, nhưng đối với sự ra đi của bọn họ, Mộc Thanh cũng thể hiện rõ chỉ có như vậy mới có thể đem lại hòa bình cho Sơn Việt. Biểu hiện và năng lực của hắn, cũng như thành ý của tộc Sơn Việt do hắn mang đến khiến Tôn Sách rất hài lòng. Mộc Thanh chủ động đề nghị chính mình ở lại phục vụ dưới trướng Tôn Sách, đối với đề xuất của Giang Đông muốn tới thánh địa Sơn Việt xem xét cũng không từ chối, Lữ Phạm làm đại diện của Ngô hầu toàn quyền tới tộc Sơn Việt gặp tộc trưởng và các trưởng lão. Nếu Mộc Thanh đã xử lý được mọi việc, ta tất nhiên sẽ không đi
xen vào việc của người khác
. Đợi Giang Đông và Sơn Việt đã đạt được hiệp nghị, Tôn Sách tuyên bố chiến tranh kết thúc, thời gian đã qua hơn một tháng. Đại quân hồi binh, chúng ta cũng theo trở về Kiến Nghiệp. Sau khi đến Kiến Nghiệp, ta cũng không đi ngay, mà để Tần Dũng mang theo Mộc Oánh đưa linh cữu Hứa Quần trở về Thọ Quang, còn mình ở lại phủ Tôn Sách. Hứa Quần chết khiến ta có một cảm giác sợ hãi nói không nên lời, chiến sự phát triển, lịch sử thay đổi, ta đã mất đi khả năng biết trước tương lai, giống như Vũ ca ca từng nói, lúc ta thay đổi lịch sử, mọi biến hóa sẽ không nằm trong lòng bàn tay ta nữa, chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân để phán đoán, sắp xếp mọi chuyện. Nhưng những chuyện ta nghĩ, có thể làm được sao? Lần này ta không thể bảo vệ Hứa Quần, tiếp theo sẽ là ai? Là chính ta? Hay là thân nhân của ta? Hay là Tôn Sách, Chu Du bọn họ? Sự sợ hãi này khiến ta không muốn rời khỏi Tôn Sách, ta sợ, sợ tới lúc không thể gặp lại hắn nữa. Ta cũng không rõ vì sao lại nghĩ như vậy, nhưng lại không thể nghĩ đi đâu khác.
Tôn Sách đối với chuyện ta chưa đi rất cao hứng, thấy ta không thoải mái, hắn cho rằng ta còn đang đắm chìm trong cái chết của Hứa Quần chưa khôi phục lại, hắn dành hết thời gian rảnh rỗi đi theo ta, kéo ta đi chơi khắp nơi trong thành Kiến Nghiệp, cố gắng giúp ta giải trừ buồn bực. Ta cố giữ tinh thần ban ngày cùng hắn nói nói cười cười, cố gắng không nghĩ tới ý nghĩ đáng sợ kia, nhưng tới buổi tối chỉ còn lại một mình, ta không thể ngăn được nỗi sợ hãi bùng lên, thường xuyên ngẩn người dưới mấy tàng cây mai.
Ta ở lại Kiến Nghiệp hai tháng, tin tức ở Lương châu truyền tới, đại quân của Tào Tháo sau khi ta đi không tới một tháng đã lấy được toàn bộ Lương châu, Hàn Toại trên đường chạy trốn tới Hán Trung bị bộ hạ giết chết. Tào Tháo thu nạp và biên chế lại toàn bộ các đội quân lớn nhỏ ở Lương châu, lại sắp xếp quan viên xong mới lấy tư thế thắng trận dẫn quân trở lại Nghiệp thành, đất đai phương bắc ngoại trừ Hán Trung đều đã thần phục dưới chân Tào Tháo, Hán Trung cũng không thể gây ra bất cứ uy hiếp nào đối với chính quyền tại Nghiệp thành, Tào Tháo cũng không muốn quan tâm tới Trương Lỗ lúc này. Với lại, Trương Lỗ và Lưu Chương đang lúc trở mặt, ngồi một bên xem người ta đấu nhau, sao lại không làm!
Lương châu quy phục, tin tức sứ giả Tây Vực một lần nữa xin triều bái truyền tới Giang Đông, Tôn Sách bọn họ vô cùng khẩn trương, bọn họ thấy rất rõ ràng, mục tiêu tiếp theo của Tào Tháo không phải Giang Đông chính là Kinh châu, bất luận là ai, đối với Giang Đông mà nói cũng không phải chuyện tốt. Tôn Sách vội vàng sắp xếp, triệu hồi Trình Phổ từ Hội Kê về phong làm thứ sử Khúc A, dời binh tới Đan Dương, hộ tống hắn trở về còn có Mộc Thanh dẫn theo mấy ngàn Sơn Việt quân. Đồng thời, Tôn Sách bắt đầu sử dụng Lục Tốn mới khỏi bệnh làm Khúc A thái thú, triệu hồi Tôn Hủ về bên cạnh mình. Sắp xếp của hắn ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu, mục tiêu chính là dùng mưu lược của Lục Tốn và uy vọng của Trình Phổ để uy hiếp Bàng Thống, đối với vị muội phu này, Tôn Sách vô cùng kiêng kỵ. Lục Tốn không chết, ta cũng không ngạc nhiên, lòng dạ ta còn chưa đủ ngoan độc. Khúc A đối diện với Quảng Lăng, cuộc chiến nam bắc kết quả thế nào, mấu chốt chính là Dương Châu, Lục Tốn có phải đối thủ của Bàng Thống hay không ta không biết, ta biết chính là cho dù mưu lược của hắn xuất sắc, đối mặt với Điểu nhi, đối mặt với ái muội của Ngô hầu, hắn cũng sẽ bó tay, chưa kể còn có ta âm thầm bố trí, Giang Đông không có cơ hội nhúng chàm Quảng Lăng.
Đồng thời với điều động ở Khúc A, phòng vệ tại Kiến Nghiệp cũng được tăng cường, thủy vực mở rộng, chiến thuyền tập trung trên mặt sông, lui có thể thủ Kiến Nghiệp, tiến có thể tấn công Hợp Phì, lại là thế giằng co giữa hai thành trì. Có điều, Mã Siêu và Điền Phong tại Hợp Phì cũng khó đối phó. Đối mặt với Tây Lương hổ tướng và đại mưu sĩ cũ của Viên Thiệu, Tôn Sách cũng rất cẩn trọng, không dễ dàng xuất binh.
Ở Sài Tang, sức khỏe Lỗ Túc đã khá hơn, liền trở về đó, tổ hợp của hắn và Chu Du chính là đội quân mạnh mẽ nhất của Giang Đông, năng lực tấn công và phòng thủ của đội thủy quân này đều rất mạnh, ta từng thấy qua bọn họ tác chiến, đối với việc đội thủy quân bí mật do Từ Thịnh suất lĩnh có thể thắng bọn họ hay không, trong lòng không để ý. Sài Tang tích cực chuẩn bị chiến tranh chứng tỏ Giang Đông quyết sẽ không dễ dàng từ bỏ việc tranh đoạt Kinh châu.
Thủy quân Giang Đông ở Sài Tang tích cực huấn luyện, Tào Tháo ở Nghiệp thành cũng bắt đầu thành lập thủy quân, Lưu Bị sau khi nghe được tin này, vội vã tiến vào chiếm giữ Phàn thành, ba phương thế lực với Tương Dương đều như hổ rình mồi. Lưu Biểu dưới ba ánh nhìn chăm chú, sống rất khó khăn, vốn đã bệnh nặng giờ nằm trên giường không dậy nổi, đại quyền Kinh châu hoàn toàn rơi vào tay đám người Thái Mạo. Thái Mạo trong lúc này mới thể hiện năng lực quyết đoán, hắn một mặt đoàn kết với đám người Khoái Việt, tích cực liên hệ với Nghệp thành, một mặt ra hiệu cho Thái phu nhân nắm chắc phủ Kinh châu mục, ngăn hết những kẻ thuộc phái thân Lưu hoặc chủ chiến gặp Lưu Biểu, đến Lưu Kỳ cũng bị chặn ngoài cửa. Lưu Kỳ cầu kiến phụ thân không có kết quả, lại có được tin đám người Thái Mạo muốn gây bất lợi cho hắn, chỉ có thể khóc lớn trở về Giang Hạ, tiếp tục mượn rượu tiêu sầu.
Ngồi ở dược điếm thành Kiến Nghiệp, ta bắt tay vào phân tích cẩn thận tin tức từ khắp nơi đưa đến, biết mình phải rời khỏi Kiến Nghiệp, chiến sự Kinh châu căng thẳng, ta phải tới đó làm nhiều việc, trước mắt phải tới Thọ Quang, đem đám Từ Thịnh lôi tới cho Điểu nhi. Chỉ có bày ra sức mạnh ở Quảng Lăng và Hợp Phì, mới khiến Giang Đông phải cố kỵ không để ý được tới Kinh châu, tranh thủ thời gian chúng ta xuôi nam. Kinh châu càng phải tới, Lưu Biểu tuyệt đối không thể chết trước khi chúng ta xuất binh, ta phải đề phòng Lưu Bị. Còn có chuyện quan trọng là phải tới ngăn cản chiến hỏa ở Tân Dã, cùng lúc tiết kiệm chút thời gian chúng ta nam tiến, những dân chúng mất nhà cửa kia cũng rất đáng thương, tuy rằng Lưu Bị có lòng muốn đưa họ đi, nhưng cố hương khó rời, vẫn không ít người không muốn ra đi.
Trời chiều gió thu có chút lạnh, băng qua dàn hoa quế, còn một chút mùi thơm bám lại, vỗ về ưu thương của ta. Ta một mình ở trong tiểu hoa viên tựa dưới gốc mai ngắm trăng, ánh trăng xuyên qua nhánh cây trên mặt đất tạo nên những hình ảnh loang lổ, tựa như tâm tình ta phập phồng không yên. Ngày mai muốn đi, trong lòng vô cùng không nỡ, luôn luôn có cảm giác một đi không trở lại, khiến ta không yên được. Nhìn nụ hoa mai nho nhỏ trên nhánh cây, tháng mười một sắp tới rồi, cũng sắp tới năm mới, đã bao nhiêu năm qua, tính ra ta chưa một lần ở tiểu viện này ngắm mai nở, cùng đám Tôn Sách mừng năm mới, thật đáng tiếc cho tình cảm Tôn Sách dành cho ta. Qua nhiều năm, ta đã mệt mỏi, người mệt mỏi, tâm càng mệt mỏi, ta không muốn thấy bất kỳ người thân hay bằng hữu nào bị tổn thương, nhưng tổn thương này lại chủ yếu do ta, ta nên làm thế nào mới có thể bảo vệ mọi người?
Xuân hoa thu nguyệt, chịu không nổi gió táp mưa sa;
Thanh sơn gia viên, không che được khói lửa ngập tràn;
Hoàng hà cuồn cuộn, để lại vô vàn nhiệt huyết;
Mây mưa sấm sét, vang không qua được tư thế hào hùng;
Mỹ nhân khổ lệ, giữ không được ý chí anh hùng;
Giang sơn yêu kiều, bao nhiêu người phải chịu cảnh khom lưng;
Ai oán thế gian, có thể nào được lưỡng toàn kỳ mỹ;
Giữ không nổi nữa, lệ thương tâm thiên cổ phong lưu;
Buông tay đàn, quay lại đã thấy Tôn Sách đứng sau ta, thấy ta đứng dậy, hắn cởi cẩm bào choàng lên người ta:
Đêm lạnh, trở về đi!
Ta cười khổ một tiếng, không cử động mà chỉ thở dài một hơi. Tôn Sách trầm mặc một hồi, đi tới trước mặt chậm rãi ôm lấy ta:
Tử Vân, ta biết trong lòng ngươi đau khổ, nói cho ta biết có được không? Ta thật sự muốn chia sẻ mọi chuyện với ngươi.
Lời nói ấm áp khiến ta xúc động, ta không kháng cự vòng ôm của hắn, đêm nay, cái ôm này khiến ta cảm thấy thật ấm áp, đã bao nhiêu năm, chẳng phải ta vẫn luôn hy vọng có một người có thể vì ta nhận lấy tất cả những dự định trong lòng sao?
Bá Phù, ta có chút mệt mỏi. Cám ơn huynh mấy năm nay đối với ta khoan dung, ta thật sự rất cảm kích với tình cảm của huynh và Công Cẩn.
Mặc dù rất lưu luyến vòng ôm ấm áp ấy, ta vẫn phải từ từ rời xa nó.
Đứng trước mặt, nhìn thấy sự tránh né của ta, Tôn Sách thở dài:
Tử Vân, ta biết ngươi có bí mật, tin tưởng ta được không? Nói bí mật của ngươi cho ta, ta có thể giúp ngươi.
Bí mật của ta? Bá Phù, huynh nói rất đúng, ta có bí mật, không phải ta không tin tưởng huynh, mà là, mà là…
Ta có thể nói ta đã lừa gạt ngươi sao? Ngươi có thể chịu được sao? Bí mật này tuyệt đối không thể cho ngươi biết, ít ra lúc này không thể. Sau này, có lẽ đợi tới một ngày thời cơ chín muồi, ta sẽ nói cho ngươi biết, đến lúc đó, cho dù ngươi lóc thịt róc xương ta, ta cũng chấp nhận.
Mà là cái gì? Không thể nói thật với ta sao? Tử Vân, chúng ta kết giao đã bao nhiêu năm rồi? Mười hai năm. Lòng tự trọng của ngươi có thể đừng mạnh mẽ như vậy không? Ngươi còn có gì không thể nói cho ta? Ta có thể trở thành chỗ dựa của ngươi mà!
Giọng nói của Tôn Sách ngập tràn tiếc nuối, còn có… mong đợi.
Đối diện với trông mong của hắn, tiếc nuối của hắn, điều duy nhất ta có thể làm là trầm mặc. Tôn Sách không chờ được câu trả lời, đột nhiên nắm lấy tay ta nhiệt thành nói:
Tử Vân, ở lại đừng đi được không? Ta muốn ngươi ở lại, ở lại cạnh ta, không bao giờ đi nữa. Tuy rằng ta sẽ tôn trọng lựa chọn của ngươi, nhưng ta vẫn muốn ngươi ở lại. Để ta giúp ngươi, không cần vất vả bôn ba nữa.
Ta biết, ta biết ngươi tốt với ta, nhưng ta lại không thể nhận. Từ từ rút tay lại:
Bá Phù, huynh biết câu trả lời của ta, cần gì nói ra? Đừng ép ta được không? Đừng để ta không cách nào tới đây nữa.
Mắt ta mờ mịt, nhưng ngữ khí vô cùng kiên định.
Trong mắt Tôn Sách hiện lên sự thất vọng, thống khổ, lại không hề ép ta, hắn chậm rãi xoay người:
Đúng, ta biết đáp án này, nói ra chẳng qua vì không cam lòng thôi. Bỏ đi, đêm lạnh, về nghỉ ngơi đi đã.
Không cam tâm dù sao vẫn tốt hơn so với đau lòng phải không? Ta yên lặng đi vài bước, lại quay đầu nhìn thân hình cô độc dưới ánh trăng, nước mắt chảy xuống:
Bá Phù, tha thứ cho ta được không?
Tôn Sách nhìn ta miễn cưỡng cười:
Tử Vân, ta vĩnh viễn sẽ không trách ngươi.
Lòng ta rất đau, xoay người đi đến trước mặt nắm lấy tay hắn:
Bá Phù, ta xin huynh một việc, huynh có chịu không?
Ngươi nói đi, ta nhất định làm được.
Nhìn ánh mắt sủng ái của hắn, ta nói từng câu:
Ta muốn xin huynh hãy tin tưởng ta, tình huống nào cũng phải tin tưởng ta, bất luận ta làm chuyện gì, các người đều phải tin tưởng ta quyết sẽ không làm hại huynh, không làm hại Công Cẩn.
Tôn Sách cười, hắn chậm rãi lau nước mắt trên mặt ta:
Đồ ngốc, ta sao lại không tin tưởng ngươi, ngươi đương nhiên sẽ không hại chúng ta. Được rồi, đừng đa sầu đa cảm nữa, ta tin tưởng ngươi, tuyệt đối tin tưởng ngươi.
Mới tảng sáng, ta đã rời khỏi Tôn phủ. Nhìn hai chữ Ngô hầu trên bảng lớn, trong lòng ta tràn ngập chua xót. Bá Phù, tha thứ cho ta ra đi không từ biệt, ta thật sự không chịu nổi nỗi khổ chia tay, luôn luôn có một loại cảm giác không thể trở về, tuy rằng, chính ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái với cảm giác này.
Sau khi rời khỏi Kiến Nghiệp, ta nhanh chóng cất đi nỗi thương cảm, chuyện chờ ta làm còn rất nhiều, ta không thể để mình sa vào nữ nhi tình trường. Ra roi thúc ngựa tới Quảng Lăng, lấy cớ đưa đồ trong nhà cho Tôn Thượng Hương, mục đích chính là gặp Bàng Thống. Lúc gặp hắn, tên gia hỏa này lại đang nhàn nhã ở nhà trồng hoa, nhưng nếu ngươi cho rằng hắn thật sự nhàn nhã, vậy là mắc mưu hắn rồi.
Vừa thấy ta, hắn kéo ta chạy vào phòng:
Ngươi từ bên kia tới, nói cho ta biết sức khỏe tên Lục Tốn đó thế nào?
Ta vui vẻ:
Ngươi không hỏi năng lực của hắn, lại hỏi tình hình sức khỏe.
Kinh nghiệm tác chiến của Trình Phổ dĩ nhiên phong phú, nhưng Quảng Lăng dưới sự cai quản của Trần Đăng và Lưu Phức, thành trì kiên cố, quân dân đồng lòng, ta không sợ đại quân Đông Ngô của hắn tới. Nhưng Lục Tốn người này không thể khinh thường, theo ta được biết, kẻ này bụng đầy mưu kế, được Tôn Sách nể trọng. Ngươi cũng biết, chiến tranh đến cùng là mưu lược, ta phải đề phòng hắn đâm sau lưng.
Cái đó và sức khỏe tốt xấu có quan hệ gì? Hắn cũng không phải võ tướng.
Ta vẫn kỳ quái.
Đồ ngốc ngươi,
Bàng Thống dí dí đầu ta:
Bất kỳ nhược điểm nào của đối phương đều là thứ chúng ta có thể tấn công, ta nghĩ rất lâu rồi, mưu lược của người này còn chưa được thể hiện, ta không thể hiểu rõ, nhưng thân thể từng gặp trọng thương, mới có thể cho ta thừa cơ hội. Ít nhất sự dẻo dai của hắn không bằng ta. Hai quân giằng co, ai kiên trì hơn, hy vọng thắng lợi càng lớn.
Ra vậy. Ta cười hắc hắc:
Lúc trước ta không dùng hết sức chữa cho hắn, không ngờ hắn mạng lớn như vậy. Có điều, thân thể hắn từng bị thương rất nặng, đúng là không tốt. Quảng Lăng quá mức trọng yếu, ta không phải không tin năng lực của Thất ca, nhưng nắm chắc thêm một phần càng tốt, ngươi nói phải không?
Nói xong nháy mắt mấy cái, ý bảo ta có chuyện tốt dành cho hắn.
Bàng Thống bĩu môi:
Đem hàng của ngươi lấy ra đi, huynh đệ trong nhà còn giả bộ. Nói đi, ngươi có chuyện tốt gì?
Ta cười lớn:
Người hiểu ta, chính là Thất ca. Chuyện tốt khẳng định không thể cho không ngươi. Chủ công sắp xuôi nam rồi, ta muốn thuyết phục thúc phụ đưa gia tộc chuyển tới Lạc Dương, nhưng sợ mình ta không đủ sức.
Bàng Thống thở dài:
Thúc phụ bình thường thoạt nhìn như không để ý gì, giống như dạo chơi chốn nhân gian, nhưng trong lòng ông ấy rất quật cường, tuyệt đối sẽ không xuất sĩ đâu, ngươi muốn đưa ông ấy tới học đường, không thể nào, ta khuyên ngươi không nên có tâm tư này. Nhưng Quảng Nguyên ta có thể viết một phong thư cho ngươi mang tới!
Quảng Nguyên không thể tới học đường, hắn phải làm Thái thú, ta đã tiến cử hắn cho chủ công. Ngươi viết thư đi, viết thêm cho chủ công một lá, nhưng ta không thể mang đi. Những nhân sĩ Kinh châu có quan hệ tốt với ngươi, ngươi cứ nói với chủ công, giữ được một người tính một người.
Bàng Thống cười nói:
Được, ta đồng ý. Ta giúp ngươi rồi, giờ ngươi đem chuyện tốt nói ra được chưa.
Ta mắc mưu hắn rồi:
Điểu nhi, ngươi thật quá đáng, vậy cũng tính là giúp à?
Nhìn vẻ mặt xấu xa của hắn, ta cũng đành chịu:
Ta sợ ngươi rồi. Có điều, trước khi nói ra chuyện tốt này, ta muốn ngươi phải đồng ý với ta, cái lợi này ngươi phải giữ bí mật, đặc biệt không được nói cho chủ công.
Bàng Thống lập tức hào hứng:
Ha ha, có ý tứ, ta đồng ý, đồng ý.
Ta cười đem bí mật của thủy quân nói cho hắn biết:
Cuộc chiến Quảng Lăng với Giang Đông, phòng bị thành trì, đánh lục quân chúng ta không sợ, chỉ sợ duy nhất là kém thủy quân. Có đội thủy quân này cấp cho ngươi, ta cam đoan ngươi sẽ ở thế bất bại.
Trời ạ!
Bàng Thống thiếu chút nữa nhảy dựng lên:
Ta chính là đang dựng tuyến phòng ngự trên sông đây! Ngươi lại có cả một đội quân bí mật như vậy, chẳng trách ngươi không dám để ta nói với chủ công. Lá gan của ngươi cũng thật lớn, chuyện như vậy cũng dám gạt chủ công.
Ta trắng mắt:
Nói nhảm, ta có gan lập tư quân sao? Ta vất vả tạo ra đội thủy quân bí mật này, còn không phải vì chủ công sao? Chính là vì cuộc chiến giữa chúng ta với Giang Đông. Tính cách của chủ công không phải ngươi không biết, đội quân này khẳng định phải giao cho ông ấy, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc. Trước mắt, ngươi quản lý đi, ta lập tức cho bọn họ xuôi nam, ngươi tìm cho bọn họ một nơi cư trú bí mật ở gần đây.
Bàng Thống suy nghĩ một chút rồi hiểu ra:
Ta hiểu rồi, ngươi yên tâm giao họ cho ta! Ở đây bờ bãi nhiều, vịnh cũng nhiều, người tới đây ta sẽ giúp họ mở rộng nguồn mộ binh, Dương châu nằm sát biển, thợ thuyền là đông nhất, chiến thuyền sao, đại chiến thuyền sao, chà chà, thật muốn lập tức nhìn thấy đại chiến thuyền của ngươi. Ta nói này, thủ đoạn này của ngươi quá mạnh mẽ, đợi lúc dùng tới bọn họ, khẳng định khiến mọi người chấn động.
Đúng vậy.
Ta đắc ý nói.
Bọn họ đúng là mài kiếm mười năm đó! Đúng rồi, ta nói với bọn họ người bí mật sắp xếp mọi việc là chủ công, ngươi đừng nói lộ ra.
Bàng Thống thở dài:
Ngươi nghĩ chu đáo lắm. Nhưng mà, nếu bọn họ xuất hiện, thời gian giữ bí mật cũng không thể quá lâu. Tử Vân, sự tồn tại của bọn họ ngươi vẫn nên mau chóng báo cho chủ công tốt hơn.
Ta gật đầu:
Hiểu rồi. Đợi chúng ta lấy được Kinh châu, bọn họ cũng có thể lộ diện rồi.
Rời khỏi Quảng Lăng, ta vội vã tới Thọ Quang, không vào thành mà tới luôn căn cứ thủy quân. Từ Thịnh là người có thể nhẫn nhịn, lúc nhìn thấy ta thần sắc cũng mang không ít oán niệm, ta chỉ có thể coi như không phát hiện ra. Phan Chương lại không quản ngại, tóm được ta liền rống lên:
Chúng ta lúc nào mới có thể rời khỏi nơi khốn kiếp này? Còn ở đây nữa, ta sắp điên rồi. Ngươi rốt cuộc muốn giam chúng ta đến khi nào?
Ta cười cười nhận tội:
Trước tiên buông tay ra đã, nghe ta từ từ giải quyết.
Từ Thịnh thở dài, tới kéo Phan Chương ra, cười với ta:
Tào đại nhân đã thống nhất phương băc, chắc sắp dụng binh Kinh châu rồi phải không? Có điều, ta sao lại nghe nói, Tào đại nhân đang ở Nghiệp thành thành lập thủy quân, chẳng lẽ đã quên chúng ta?
Hắn đúng là có lý trí, có điều trong giọng nói tràn ngập vị chua. Ta vỗ võ vai hắn, đồng thời kéo Phan Chương đang hầm hừ:
Ta tới chính là nói cho các ngươi chuyện này. Chủ công ở Nghiệp thành lập đội thủy quân, đó là che mắt người ta, chủ lực cuộc chiến Giang Nam nhất định là các ngươi. Như vậy mới có thể ra đòn bất ngờ khiến đối phương trở tay không kịp, các ngươi nói xem!
Từ Thịnh gật đầu, không nói gì nữa. Phan Chương lại nói:
Đám người các ngươi tâm địa gian giảo, giữ bí mật thì giữ bí mật, nhưng ta chết ngạt mất.
Ta cười cười:
Ta lại nghe nói ngươi nhiều lần xuất kích, bên ngoài có truyền thuyết nói trên biển có một đội thuyền xuất quỷ nhập thần.
Phan Chương thở dài:
Đúng vậy, bằng không đao trong tay ta không biết dùng làm gì. Phạm vi trăm dặm quanh đảo trước cũng có mấy nhóm Oa nhân, chưa kịp giết, đã biến mất rồi.
Ta ha ha cười lớn:
Vài trăm dặm không có ai, vậy vài ngàn dặm thì sao? Được rồi, đừng ủ rũ nữa, lần này chính là báo cho các ngươi, chủ công có lệnh, các ngươi lập tức chuẩn bị xuất phát xuôi nam.
Từ Thịnh mắt sáng lên:
Xuôi nam quyết đấu với Giang Đông hay tấn công Kinh châu?
Đi Dương Châu. Quân lệnh của chủ công, lệnh các ngươi bí mật xuất phát tới Dương châu, Dương châu mục Bàng Sĩ Nguyên sẽ ở khu vực Diêm Độc nghênh đón các ngươi, sắp xếp mọi thứ cho các ngươi. Các ngươi trước sẽ do hắn thống lĩnh, hết thảy hoạt động đều do hắn hạ lệnh. Ta đã mang toàn bộ tình hình của các ngươi báo cho Bàng Sĩ Nguyên rồi.
Phan Chương vui vẻ:
Rất tốt, cuối cùng có thể ra ngoài rồi.
Từ Thịnh có chút nghi ngờ:
Vì sao lại là Dương châu? Chẳng lẽ chủ công tấn công Giang Đông trước?
Ta cười cười:
Ngại quá, ta đúng là đã cướp công lao của các ngươi. Ta từng nói qua sẽ cố gắng khiến Kinh châu quy hàng, trước mắt tuy chưa làm được, nhưng ta có mười phần nắm chắc. Cho nên, cuộc chiến Kinh châu có thể tránh, không chỉ vậy, mười vạn thủy quân Kinh châu cũng trở thành người của chúng ta, đến lúc đó, hai vị tướng quân sẽ có rất đông thủy binh đã được huấn luyện tốt. Các ngươi phải chuẩn bị một chút, lựa ra tinh binh tới Kinh châu làm tiểu đầu mục.
Từ Thịnh thở dài cười cười:
Xem ra, lúc chúng ta xuất hiện trước mắt người đời, thiên hạ sợ là đã thống nhất.
Ta lắc đầu:
Ngươi sai rồi, thời điểm các ngươi kiến công lập nghiệp sắp tới rồi. Kinh châu quy hàng không cần đánh, nhưng Giang Đông sẽ không trơ mắt nhìn chúng ta lấy được Kinh châu, bọn họ cũng muốn nơi đó! Cho nên, đồng thời lúc chúng ta xuôi nam, phải phòng bị Ngô quân tập kích Quảng Lăng, Hợp Phì của chúng ta, bởi vậy cuộc chiến Dương châu rất nhanh sẽ bắt đầu, lúc ấy, các ngươi cùng thủy quân Giang Đông sẽ đối mặt giao đấu.
Từ Thịnh lập tức lên tinh thần, Phan Chương cũng mang bộ dáng nóng lòng muốn thử sức, ta thấy vậy cười khổ không thôi. Sự tình đã sắp xếp xong, Từ Thịnh dẫn ta tới gặp đám tướng lĩnh bọn họ tuyển ra, mỗi người đều là cao thủ dưới nước, ta nhìn thấy tấm tắc khen ngợi, trong lòng cũng vì Chu Du ai điếu một phen.
Lúc rời khỏi hải đảo, ta dặn dò Từ Thịnh đi theo dưa tiễn:
Văn Hướng, những năm gần đây chúng ta mặc dù mới gặp nhau vài lần, nhưng ta đã coi ngài là bằng hữu, ta muốn nhờ ngài giúp ta một việc.
Từ Thịnh cười nói:
Chuyện gì khiến ngài thận trọng như vậy? Ngài nói đi, ta nhất định sẽ làm hết sức.
Ta cười khổ một tiếng:
Sự tồn tại của đội quân bí mật này trước mắt vẫn chỉ có ta, chủ công, Bàng Sĩ Nguyên biết, sau này xuất hiện trước thiên hạ, nhất định sẽ gây ra náo động. Nhưng mà, ta lại không muốn nhận công lao này, ngài hiểu không?
Từ Thịnh trầm mặc một chút:
Tử Vân, ngài khổ cực như vậy, công lao này ngài đáng được hưởng.
Ta lắc đầu:
Văn Hướng, chí hướng của ta không ở chuyện này, cho nên công lao càng ít, đối với ta càng tốt. Việc ta làm đã rất khác thường, hơn nữa những công lao đó sợ sau này sẽ không tốt. Cho nên, đội thủy quân này của ngài chính là do chủ công một mình bí mật thành lập, công lao là của chủ công và các ngài, không có quan hệ gì tới ta, ta cũng sẽ không thừa nhận có quen biết ngài, biết sự tồn tại của đội quân này. Văn Khuê nghe lời ngài, ngài dặn hắn đừng nói với người khác có quen biết ta.
Từ Thịnh sửng sốt:
Vì sao? Nhiều năm rồi, ngài tự lực chống đỡ, đội quân này tuy nói ngài phụng lệnh chủ công gây dựng, nhưng ngài cũng bỏ ra nhiều năm tâm huyết, cứ như vậy nhẫn tâm vứt bỏ sao?
Không đành lòng cũng không được, Tào Tháo dù không nói gì, nhưng người khác cũng sẽ ngờ vực vô căn cứ:
Văn Hướng, có một số việc ngài phải hiểu rõ, trong triều đình ngươi trí ta trá còn phức tạp hơn chiến trường. Ta không muốn làm quan, cũng không muốn bị người ta nắm thóp, cho nên, loại sự tình này ta sẽ tránh để người khác biết. Với lại, mặc dù dụng tâm đối với đội quân này, nhưng gây dựng nó lớn mạnh như bây giờ, đều là công lao của ngài và Văn Khuê, Triệu Như nếu thật nhận lấy, lương tâm cũng thấy ngại. Được rồi, ngài đừng nói nữa, mọi người đều là bạn, ngài thật muốn tốt cho ta, vậy nghe ta, giúp ta lần này được không?
Từ Thịnh thở dài:
Tử Vân, ta sẽ cố gắng, nhưng ngài muốn thoát ly hoàn toàn quan hệ, sợ cũng khó. Đối với các tướng sĩ kia mà nói, ngài trong mắt bọn họ chính là anh hùng, là ân nhân của bọn họ, ngài có thể thoát được quan hệ với bọn họ sao?
Ta cười khổ:
Ta hiểu rõ chuyện này, có thể kéo dài thời gian thì kéo dài đi! Kéo không nổi nữa hãy nói.
Rời khỏi căn cứ thủy quân tới thành Thọ Quang, Tần Dũng đã chờ nhiều ngày ở đó, hắn đã đưa mẫu tử Mộc Oánh về sơn trang. Hứa Tư còn nhỏ, đợi thêm hai năm nữa ta sẽ đón nó về bên cạnh! Khiến ta vui mừng cũng có một chuyện, Khí nhi năm đó đưa tới được Lý Tháp nuôi trong nhà, lão vô cùng thích Khí nhi, quả thật xem như hài tử của mình vậy, Khí nhi cũng không muốn rời xa Lý Tháp, mỗi ngày đều ở bên cạnh lão, một khắc không rời. Thấy tình hình đó, ta dứt khoát làm chủ đem Khí nhi cho Lý Tháp làm tôn tử, gọi là Lý Kỳ, ta nghĩ Dị hồn thiêng cũng sẽ đồng ý.
Nói xong chuyện thủy quân với Tần Dũng, ta cùng hắn tới chân núi Thái, quê hương của Khổng thánh nhân – Khúc Phụ. Ở đó Lý Chính đã thi công một thánh địa – Khổng thánh học phủ. Từ thời Võ Đế, Đổng Trọng Thư bắt đầu đề xuất độc tôn Nho học, địa vị Khổng thánh nhân ngày càng được nâng cao, ông cũng dần dần trở thành tổ sư được các phần tử trí thức trong thiên hạ tôn vinh. Học phủ được xây dựng với quy mô cực lớn lại càng tăng thêm sự tôn sùng với đức thánh Khổng, sĩ lâm trong triều phong trào tôn Khổng phát triển mạnh mẽ. Năm trước lúc ta về Nghiệp thành, đã hồi báo với Tào Tháo tình hình thi công học đường ở Lạc Dương, đồng thời đề nghị ông ta hạ lệnh tại quê hương của Khổng thánh xây một học phủ lớn nhất cả nước, vừa để bái tế Khổng công.
Đề xuất này của ta ngoài việc muốn xây dựng hình tượng tôn trọng Nho học của Tào Tháo trong mắt nho sĩ thiên hạ, còn muốn mở rộng hình thức học đường. Đề nghị này vừa nói ra, Tào Tháo lập tức đồng ý, lập tức hạ lệnh cho Tang Bá, bảo hắn lựa chọn tượng công có tài tới đó kiến tạo học phủ. Tào Tháo không biết là, đề xuất này của ta còn có một mục đích không thể nói cho ông ấy biết, chính là bảo vệ Khổng Dung. Khổng Dung trong hai năm này chọc tức Tào Tháo quá nhiều, khiến Tào Tháo vô cùng tức giận, tiếp tục như vậy, tính mạng cũng khó giữ. Kiến tạo học phủ ở quê hương ông ta, hơn nữa vì để tế tự tổ tông ông ta mà làm, bản thân là lão sư trong triều, về tình về lý đều phải tự mình đôn đốc. Như vậy có thể khiến ông ta rời xa Hứa Đô, không xuất hiện trong tầm mắt Tào Tháo nữa, bực tức của ông ta tất nhiên cũng không nhanh chóng truyền tới tai Tào Tháo, mạng này có thể giữ lại. Đương nhiên, dụng tâm lương khổ của ta sợ là không ai biết.
Khổng Dung vẫn như vậy, ngoại trừ oán hận vẫn là oán hận, có điều lần này không phải oán hận Tào Tháo, mà là oán hận không đủ tiền, ít người, nguyên liệu mua chậm, tiến độ xây dựng đều bị ảnh hưởng, càng khiến ông ta tức giận không làm được gì chính là, đám tiên sinh phong thủy vì hướng phong thủy mà ngày ngày đều cãi nhau, ba tháng, đến địa điểm còn chưa xác định được; cái này không nói, tượng công phụ trách thiết kế cũng ngày ngày vì phương án xây dựng mà tranh luận không ngớt, trước mắt vẫn chưa làm ra được phương án khả thi nào. Ta âm thầm buồn cười, ông ta đâu có biết, những chuyện này đều là do ta gây ra, đám tiên sinh phong thủy và tượng công thiết kế, là ta đề nghị Tang Bá từ các nơi tìm đến, phong cách mỗi người đều không giống nhau, hơn nữa công trình này có tính phức tạp cao, nổi danh sau khi xây xong, ai không muốn tranh công đầu? Bọn họ không tranh luận nửa năm cả năm mới là lạ. Như vậy chính là ràng buộc Khổng Dung ở lại đây. Cười thì cười, ta không dám nói gì với ông ta, chỉ có thể an ủi một hồi rồi lập tức lên đường.
Ta về thẳng Nghiệp thành, bên này Tào Tháo vừa hướng Hoàng Thượng dâng thư, yêu cầu khôi phục sơ chế Hán triều, lập chế độ thừa tướng. Tào Tháo là muốn danh chính ngôn thuận tập trung quyền lực trong tay mình, bởi vì Thừa tướng mới có quyền mở phủ lập chính quyền riêng! Hoàng Thượng nào dám nói không, lúc ta tới nơi vừa kịp chiếu mệnh của Hoàng Thượng ban xuống cho Tào Tháo, tất nhiên phải chúc mừng ông ta một phen.
Tào Tháo vẻ mặt đắc ý, nhìn ta cười không ngừng:
Tử Vân, làm Trưởng sử của ta đi.
Không làm.
Ta vẻ mặt khinh thường, không nể mặt Tào Tháo chút nào:
Thủ hạ của chủ công đông như vậy, thần cần gì phải theo vào giúp vui!
Tào Tháo buồn bực:
Người khác đều tranh nhau tới bên cạnh ta, chỉ có ngươi hận không thể chạy càng xa càng tốt.
Ta cười không ngừng:
Thần nói rồi, sau này sẽ ẩn cư sơn lâm, không hỏi thế sự. Chủ công, Giang Đông đã chuẩn bị động binh với chủ công rồi, ngài còn ở đây kỳ kèo cái gì, nên nam hạ đi thôi.
Tào Tháo thở dài:
Nhận được thư của ngươi rồi. Yên tâm đi, ta sẽ không quên công lao của Hứa Quần. Ta đang chuẩn bị xuôi nam đây, nhưng mà thủy quân đang gây dựng, rất thiếu người. Tử Vân, có ai được không, tiến cử hai người đi.
Ta trợn mắt:
Thủ hạ đại tướng của ngài đủ dùng rồi, lập thủy quân làm gì chứ, lại nhiều chuyện.
Nhiều chuyện? Xuôi nam không có thuỷ quân sao được? Cũng không thể chúng ta ở trên bờ, bọn họ ở dưới nước, hai bên giương mắt nhìn nhau chứ?
Ta cười:
Ngài hiện giờ lập thủy quân cũng không có tác dụng! Tướng sĩ phương bắc đều xuất thân từ lục quân, bình thường chèo thuyền chơi thôi, du hồ chẳng hạn, làm gì có bản lĩnh đánh giặc trên nước? Kinh châu có sẵn thủy quân ngài không muốn, lại ở đây tổ chức thủy quân gì đó, phí lương thực, phí tiền, không phải nhiều chuyện thì là gì?
Tào Tháo trầm tư một chút:
Ngươi có thể nắm chắc Kinh châu sẽ quy hàng sao?
Ta gật đầu:
Đương nhiên, chỉ cần Kinh châu còn nằm trong tay Lưu Biểu, chúng ta sẽ nhanh chóng chiếm được. Lần này thần trở về, chính là giục chủ công mau xuôi nam, thần cũng phải lập tức về Tương Dương, tranh thủ trước khi chủ công lên đường, giữ cho Lưu Biểu còn sống.
Tào Tháo gật đầu:
Ta cũng vội chứ! Nhưng mà cho dù không thành lập thủy quân, đại quân xuôi nam cũng phải chuẩn bị hai, ba tháng, với lại, sắp tới cuối năm rồi, ta không thể xuất binh lúc này.
Ta thật sự có chút nóng vội:
Lưu Bị đã tiến binh vào Phàn thành rồi, hắn chỉ chờ Lưu Biểu chết sẽ tiến vào Tương Dương, cho nên đại quân của chủ công phải nhanh lên mới được. Theo thần thấy, quân nhu không cần mang theo nhiều, lương thảo cũng vậy, cứ gửi công văn cho các châu huyện dọc đường cung cấp cho đại quân sử dụng, bọn họ có thể gánh vác được. Còn nữa, Lưu Bị sẽ không dễ dàng từ bỏ Tân Dã, cho dù hắn đi cũng sẽ hủy thành, cho nên chủ công còn không cho Tử Hiếu tướng quân nhanh chóng chiếm lấy Tân Dã, không thể để đám người Lưu Bị có cơ hội phá thành chứ?
Tào Tháo đi qua đi lại:
Tử Hiếu không phải không thể xuất binh, nhưng binh lực trong tay hắn không nhiều, tùy tiện tấn công Tân Dã, lỡ có cái gì, chỉ sợ Lưu Bị sẽ mượn cơ hội chiếm Uyển thành, chặn giữa giao lộ xuôi nam của chúng ta.
Đúng vậy, phải phối hợp thời gian cho tốt mới được. Ta nghĩ một chút, chỉ có chính mình mạo hiểm thôi:
Như vậy đi chủ công, thần sẽ về Tân Dã, tìm cách cầm chân Lưu Bị. Tình hình Hứa Đô cũng tốt, chỗ Tử Liêm không cần nhiều binh lắm, ngài bảo hắn điểm binh mã giao cho Mãn Bá Ninh, Mãn Bá Ninh điều binh cho Tử Hiếu, binh lực hai người bọn họ tập trung lại là đủ. Đợi đại quân chủ công xuôi nam tới Lạc Dương, Tử Hiếu sẽ xuất binh chiếm Tân Dã trước, chiếm được rồi, đại quân chúng ta muốn vào Kinh châu cũng dễ dàng hơn nhiều. Chủ công, thần đề nghị ngài lĩnh Hổ Báo doanh và Hãm Trận doanh đi trước, lục quân theo sau, hành động càng nhanh càng tốt. Đúng rồi, thủy quân kia vẫn cần, có thể lừa bịp đối phương, đặc biệt là Giang Đông.
Tào Tháo suy nghĩ trong chốc lát, vỗ tay một cái:
Tốt, ngươi lập tức đi Tân Dã, ở đó trông cậy vào ngươi. Ta lập tức hạ lệnh cho Tử Hiếu và Bá Ninh, để bọn họ nghe ngươi chỉ huy, chiếm Tân Dã, tiếp ứng đại quân xuôi nam. Phải chú ý an toàn.
Thời gian nghỉ ngơi cũng không cho ta, cuối cùng là ta giục Tào Tháo hay ông ta giục ta đây!
Ta tới Hứa Đô gặp Tào Hồng, tùy tiện đi an ủi Hoàng đế một chút, lại gặp Đổng phi và tiểu Hoàng tử, căn dặn Tiểu Hổ cùng Tiểu Diệp cẩn thận hầu hạ mẫu tử bọn họ, cảm thấy tiểu hoàng tử và ta có duyên phận, tính mạng của nó chính là ta giữ lại. Có lẽ xuất phát từ thiên tính của nữ nhân, có lẽ đề xuất dựng tường cao cầm tù khiến đứa trẻ này bị tổn thương làm ta áy náy, mỗi lần ta trở về Hứa Đô, đều phải tới chỗ Tiểu Hoàng tử chơi đùa, thậm chí có lần giấu nó vào áo tơi đưa ra ngoài cùng Tào Xung chơi một ngày. Sau lần đó, lúc ta đưa nó trở về, Đổng phi nhìn thấy hài tử cười vui vẻ tay cầm mứt quả đã rơi lệ, làm một người mẹ, thấy hài tử phải cùng nàng chịu khổ, trong lòng nàng cũng rất khó chịu. Ta không ngờ rằng lần đó Đổng phi lại nói với ta, nếu ta có thể đưa hài tử ra ngoài, dứt khoát dẫn nó chạy đi, cái gì mà dòng dõi Hoàng tộc, còn không sánh bằng con cái phú gia trong dân gian. Nói thật, đối với khẩn cầu của nàng, ta cũng từng do dự, hài tử này đúng là rất đáng thương, nhưng mà sau khi do dự, ta không đồng ý, đây cũng không phải là việc nhỏ, cũng không phải chuyện ta có thể đồng ý. Đối với sự từ chối của ta, Đổng phi cũng không có gì bất mãn, nàng cũng biết yêu cầu này ta không làm được, bởi vậy, lần tiếp theo ta tới gặp bọn họ, Đổng Phi đề xuất nhận ta làm đệ đệ, bảo tiểu hoàng tử gọi ta là cữu cữu. Ta chưa kịp cự tuyệt, Đổng phi khóc lớn nói, nàng bây giờ là người mắc nạn, vốn không có tư cách nhận ta làm đệ đệ, nhưng mà, nàng sợ lỡ có một ngày nàng ra đi, vậy hài tử này biết làm sao? Đổng Thừa đã qua đời, vì hài tử này, nàng không thể không cầu xin ta. Lời thỉnh cầu thê thảm, ánh mắt vô tội của hài tử, cuối cùng làm cho ta không cứng dạ mà cự tuyệt nổi nữa.
Tiểu hoàng tử từ đó về sau, mở miệng là gọi ta cữu cữu, ta tới, nó liền ôm lấy ta, không chịu rời khỏi, trong ánh mắt ngập tràn khát vọng ta có thể dẫn nó ra ngoài chơi. Nhưng chuyện mạo hiểm này không thể làm lại, đối mặt với ánh mắt khao khát thế giới bên ngoài, ta rất áy náy, chỉ có thể cố gắng mang ít đồ chơi vào cho nó, để nó có chút niềm vui của trẻ nhỏ. Có lẽ chính vì ta thể hiện cách yêu quý như vậy, tiểu hoàng tử vô cùng không muốn rời xa ta, thu thập tất cả những món đồ ta tặng nó để một chỗ, không cho người khác đụng vào, đứa nhỏ thật thật sự coi ta giống phụ thân của nó vậy. Cũng phải, nó sống bảy năm trên đời, thời gian gặp phụ thân còn không nhiều bằng gặp ta, phụ thân hoàng đế của nó cũng không dám mặn nồng với nó, càng không thể chơi với nó. Bởi vậy đứa nhỏ này mang khao khát tình thương của người cha hoàn toàn đặt lên người ta. Xem ra, hài tử này sẽ trở thành một nỗi lo lắng trong lòng ta.
Rời khỏi Hứa Đô, ta tới Nhữ Nam tìm Mãn Sủng, nói cho hắn biết sắp xếp của Tào Tháo, nhận được cam đoan có thể cung cấp hai vạn binh lực của hắn, rồi chạy thẳng tới Uyển thành, bí mật thương lượng vài vấn đề trong việc tiến binh với Tào Nhân. Sắp xếp xong mọi chuyện, ta ngựa không dừng vó trở về Tân Dã.
Lưu Bị đã đưa đại bộ phận nhân mã tới Phàn thành, ở lại giữ Tân Dã chỉ có hai ngàn người của Lưu Bích, mới nhìn đã biết bọn họ không định cố thủ tại Tân Dã nữa. Trong thành Tân Dã có chút rối loạn, không ít nhà có tiền đều thu thập gia sản chuẩn bị di chuyển, còn dân chúng bình thường vẫn đang trông chừng. Bọn tiểu nhị nói cho ta biết, Lưu quân mỗi ngày đều trên phố lớn phố nhỏ động viên dân chúng dời tới Phàn thành, nói Tào quân xuôi nam chắc chắn sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành, đến lúc đó tính mạng bọn họ khó bảo toàn. Rất nhiều thương hộ đều đang chuẩn bị di chuyển, dân chúng có người thân bên ngoài cũng bắt đầu thu dọn, chuẩn bị ra đi.
Thời gian xuôi nam còn ít nhất nửa năm, ta muốn dùng dân chúng làm tiền đặt cược bảo vệ Tân Dã, tuy rằng có chút nguy hiểm, nhưng Lưu Bị đang dùng nhân nghĩa để chào gọi nhân tài, thu phục nhân tâm, chỉ cần thành Tân Dã còn dân chúng, ta nghĩ hắn cũng không tùy tiện hạ lệnh đốt thành. Nghĩ là làm, ta lập tức mệnh lệnh cho thuộc hạ hành động, trước tiên thông báo tới những thương hộ chúng ta thường xuyên lui tới, chỉ cần bọn họ trước cửa nhà treo dấu hiệu của dược điếm Đức Tường, Tào quân sẽ không gây rối với bọn họ, đây là đặc quyền Tào đại nhân cấp cho ta.
Chiêu này quả nhiên có tác dụng, thiên hạ ai không biết quan hệ của ta với mấy vị bá chủ, việc kinh doanh của Triệu Như ở bất cứ nơi nào cũng không bị quân tấn công lẫn phòng thủ gây rối, khắp thiên hạ đã sớm lưu truyền. Những thương hộ kia và các thương hộ ở chung quanh nghe nói ta có thể giúp bọn họ tránh được phiền phức của quân đội, đều chạy tới dược điếm nhận tiêu kỳ trở về treo trước cửa nhà mình. Một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng, rất nhiều người dứt khoát đem cờ hiệu của dược điếm Đức Tường treo ngoài cửa. Trong nhất thời, thành Tân Dã nơi nơi đều là dược điếm Đức Tường. Ta biết hành động này hơi lớn, nghĩ một hồi, vẫn nên tới nhà ca ca ở Phàn thành ăn tết thôi!
Cũng giống như Tôn Sách, ca ca và Gia Cát Lượng cũng đang lo lắng cho ta, bởi vậy, ta vừa lộ diện đã bị hai người mắng một trận, ta ngoại trừ giải thích, chính là nói lại chuyện Hứa Quần, nói tới bản thân cũng nước mắt lưng tròng, nói khiến bọn họ thở dài, tất nhiên không mắng ta nữa. Đợi ta bình tĩnh lại, Gia Cát Lượng vẫn cẩn thận hỏi thăm động tĩnh ở Nghiệp thành, chuyện ta có thể nói quyết không giấu, đến chuyện Tào Tháo tổ chức cũng không phải là thủy quân đều nói cho hắn biết. Gia Cát Lượng đối với sự khinh thường thủy quân của Tào Tháo lộ ra trong giọng của ta cũng không thấy buồn cười, mà không ngừng thở dài, dĩ nhiên là vì bên hắn yếu hơn mà lo lắng. Ta không lỡ thời cơ nói lại lời cũ, muốn bọn họ rời khỏi Lưu Bị, tất nhiên lại bị hai người từ chối thẳng thừng, thật bực mình!
Tào quân muốn xuôi nam, Lưu Bị vẫn còn do dự có nên nghe theo đề nghị của Gia Cát Lượng và Giản Ung, đi Tương Dương gặp Lưu Biểu, thấy có cơ hội sẽ chiếm Tương Dương. Lưu Bị lo lắng, không chỉ vì hắn căn bản không gặp được Lưu Biểu, mà sợ đến tính mạng cũng có thể không giữ được. Lo lắng của hắn không phải không có lý, Thái Mạo và Khoái Việt bọn họ đúng là có tâm này, Trương Doãn thậm chí nghĩ kế bảo Thái Mạo lấy danh nghĩa Lưu Biểu lừa Lưu Bị đến Tương Dương sát hại, Thái Mạo cân nhắc lợi hại, vẫn không thực hiện, bọn họ cũng kiêng kỵ chuyện Lưu Bị có được nhân tâm ở Kinh châu cùng mấy viên hổ tướng trong tay hắn, có thể tránh đánh nhau, đám người đó tuyệt không khơi mào chiến tranh.
Ta thật ra tán thành đề nghị của Trương Doãn, thậm chí còn ra ám hiệu đối với Khoái Việt, nếu bọn họ có thể giết Lưu Bị, vậy Tào Tháo sẽ khen thưởng thật lớn cho bọn họ, nhưng đám người đó lá gan quá nhỏ, ta lại không thể tự mình đi thuyết phục Thái Mạo, thật bực! Nếu Tương Dương đã không dám xuống tay giết Lưu Bị, ta chỉ có nghĩ cách không cho Lưu Bị tới thành Tương Dương, bởi vậy, ta rất thật lòng nói với Gia Cát Lượng và Vân ca ca, Thái Mạo đã muốn xuống tay trừ bỏ Lưu Bị, bởi vì hắn là hậu thuẫn mạnh mẽ của Lưu Kỳ! Nghe ta nói xong, Lưu Bị càng do dự, kiên định có chết cũng không đi Tương Dương gặp Lưu Biểu.
Lưu Bị không đi Tương Dương, Lưu Kỳ không vào được Tương Dương, bệnh trạng Lưu Biểu tuy nặng, cũng chưa có tướng chết, tóm lại năm nay coi như có thể vượt qua. Chẳng qua, mọi người đều tâm sự nặng nề, chú ý tới nhất cử nhất động ở thành Tương Dương, bởi vậy ta không đề cập tới, Gia Cát Lượng cũng không đề cập tới, mọi người đều không có tâm trạng tới Mai hoa tiểu cư ngắm mai. Có một ngày mọi người cùng ở chung, ta có nhắc tới chuyện này, Gia Cát Lượng than thở một hồi, kết quả bị ta cười nhạo một trận, nói hắn tự chuốc lấy cực khổ, hắn cũng chỉ có thể cười khổ chấp nhận.
Qua tháng giêng tới đầu tháng ba, ta phải tới Tương Dương một chuyến, nhân năm mới lấy cơ hội tới bái phỏng, không chỉ liên tiếp thăm hỏi các gia tộc lớn ở Tương Dương, còn thường xuyên ra vào phủ đệ sĩ lâm Kinh châu. Mọi người đều nhận thức rõ thế cục Kinh châu đã vô cùng căng thẳng, ta đương nhiên muốn đem tình hình Tương Dương và Nghiệp thành nói cho rõ ràng, bởi vậy dễ dàng đánh động tới Mã, Hướng, Lý, Từ bốn người, bảo bọn họ tới Mai hoa tiểu cư tạm thời tránh nạn chiến tranh, gia nghiệp của bọn họ, có ta cam đoan, tất nhiên sẽ không có việc gì! Các vị họ Bàng, Hoàng cũng không lo lắng an nguy của bản thân, Bàng Đức Công đã bố trí xong chỗ ở, về trồng nho ngay tại nho viên của chúng ta. Không chỉ ông ta, mấy lão gia hỏa ở quanh thành Tương Dương đều đã tránh đi, toàn bộ đều lấy tư thế người ngoài mà xem đám cháy. Về phần Hoàng Nguyệt Anh, ta đương nhiên sớm đã cho lão Ngưu tới nhà Gia Cát Lượng, tin tức chiến tranh xuất hiện, bọn họ sẽ cùng tới Mai hoa tiểu cư. Vì tiếp đãi đám người này, ta đã âm thầm cho lão Ngưu triệu tập nhân thủ, mở rộng Mai hoa tiểu cư thành Mai hoa sơn trang. Xem ra Vũ ca ca xây dựng Mai hoa sơn trang, cũng là có chút bất đắc dĩ!
Nháy mắt thời gian ba tháng đã trôi qua, khí tức mùa xuân không còn mang tới cho mọi người niềm vui sướng, ngược lại, Kinh châu đã là cảnh mưa gió ngập trời, áp lực nặng nề khiến trên mặt mỗi người đều bớt đi một nụ cười. Đương nhiên, trong đó cũng có một số ít người hưng phấn, đều là những người ủng hộ Tào Tháo, khát vọng chờ đợi Tào quân xuôi nam đều hiện lên trên mặt, trong đó có Mạnh Kiến và Thạch Thao là rõ ràng nhất. Hai người đều đã có thư tiến cử của Bàng Thống và Từ Thứ, rất nóng lòng muốn xuất sĩ, còn Thôi Bình Châu đối với việc ta tiến cử hắn tới học đường ở Lạc Dương cũng có chút động tâm. Gia Cát Lượng cùng ta tới chỗ Tư Mã Thủy Kính tiên sinh, ông ta đối với việc Gia Cát Lượng xuất sĩ giúp Lưu Bị cũng chưa nói gì, chỉ thở dài một tiếng. Tiếng thở dài này cũng khiến Gia Cát Lượng trong lòng có chút bóng ma, đối mặt với sự quan tâm của mấy vị lão tiên sinh và châm chọc của ta, hắn trầm mặc thật lâu, nói ra một câu kẻ sĩ chết vì người tri kỷ cũng khiến chúng ta trầm mặc.
Sau đó, Tư Mã tiên sinh đột nhiên đến Bàng phủ, cũng bảo Bàng Đức Công gọi ta tới. Mấy lão nhân gặp ta, đều một bộ dạng muốn nói mà không nên lời. Cuối cùng là Bàng Đức Công nói, tranh chấp loạn thế không phải lỗi của bất kỳ ai, trước mắt xem ra Khổng Minh cùng mấy suy huynh đệ đều đã trở thành hai phe đối lập, vị trí của ta so ra đặc biệt hơn, cho nên, mấy lão gia hỏa thương lượng một hồi, cuối cùng hướng ta mở lời. Đối với ánh mắt chờ đợi của bọn họ, ta nhiệt huyết dâng trào, phát thệ sẽ bảo vệ mọi người, đây vốn cũng là việc trong lòng ta đã quyết phải làm. Bọn họ nghe ta thề xong, tựa như thở phào nhẹ nhõm một hơi, mà ta lại có chút hối hận, không biết vì lời thề này sẽ phải trả giá những gì.