• 1,099

Q.4 - Chương 245: Đế Vương Chi Sư


Số từ: 7581
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Bí mật thân nữ nhi cứ vậy mà nói ra, tâm kết của Tào Tháo cũng được mở, ta lựa chọn tiếp tục cuộc sống trước kia, ông ta lựa chọn mưu thần và đại tướng, chúng ta đều theo nhu cầu, thật ra đều vui vẻ. Đương nhiên vẫn có áp lực, đối với ta, Tào Tháo không cam lòng khiến ta lo lắng, giữ ta ở bên người không phải không có ý nghĩ không an phận, nhưng ta cũng không dám một lần đoạn tuyệt với Tào Tháo không quan tâm, ít nhất, trước khi đảm bảo chắc chắn ông ta sẽ không làm gì ta, ta không thể nói ra lời quyết tuyệt; áp lực của Tào Tháo còn lớn hơn ta, từ nay về sau, ông ta lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần ứng phó với cục diện khi bí mật của ta bị bại lộ, muốn đứng vững trước áp lực khắp nơi đổ vào khi dùng một nữ nhân làm mưu sĩ và Chiến thần của mình, không có thủ đoạn cứng rắn và khí thế bá đạo nói một không hai sẽ không làm được. Mà lỡ ông ta không chịu được áp lực…, nửa đời sau của ta sẽ khó khăn hơn!
Lại nửa tháng trôi qua, từ sau khi Tào Tháo tới
thăm
ta, ta cũng không đóng cửa tránh khách nữa, Chiến thần dưỡng thương không phải dưỡng già, người biết chuyện hiểu ta tránh phiền toái, người không biết lại thấy hoang mang. Vì thế, không ít người lục tục tới bái phỏng, trong lòng có kính ý, có quan tâm bảo vệ, có vỗ mông ngựa. Ôi, nổi danh cũng rất phiền toái!
Đương nhiên, cũng có người đến
trả thù
, ta lừa thảm Cao Thuận, hắn không tới trả thù mới lạ. May mà ta có chuẩn bị, hắn tới nhà, ta phải vừa nhận lỗi vừa giải thích, lại nói tốt, rồi nịnh nọt. Cuối cùng cái mặt sưng lên kia cũng có chút buông lỏng, ta lập tức dâng một quyển pháp trận đồ
dốc hết tâm huyết
vẽ ra, thêm một bộ bí quyết tập kích công thành bất ngờ. Không ngoài tính toán của ta, vừa thấy hai vật này, Cao Thuận mắt tỏa kinh quang, không quan tâm tìm ta tính sổ nữa, cũng quên mục đích tới đây của mình, kéo Hứa Chử chạy đi nghiên cứu, bên kia, Điển Vi lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, đổi lấy mặt quỷ của ta, ha ha, thu phục được rồi.
Tào Tháo ân thưởng, bởi ta đau khổ từ chối, ông ta chỉ thưởng trăm hộ thực ấp, cuối cùng không tăng tước vị, nói đùa, tước Định hương hầu đã là vị trí cao trong đám thuộc hạ của Tào Tháo, không chỉ tước vị cao, hơn nữa còn có đất phong, ngang ngửa với đám Tào gia, Hạ Hầu gia rồi. Nếu lại tăng thành huyện hầu, người khác có thể vì ta là Chiến thần không nói linh tinh, ta vẫn có cảm giác trở thành mũi nhọn bị châm chích, quá đặc biệt dù sao cũng không tốt. Có điều, ta cuối cùng cũng không thoái thác được chức Phụ quốc tướng quân, nếu đã là Chiến thần, không thể không có chức vụ tương xứng, nếu không, Tào Tháo khó mà ăn nói trước mấy lão già cổ hủ, ta cũng không thể không cố kỵ điểm này.
Sau khi ban thưởng, cũng phải đi cám ơn, hơn nữa Tào Tháo cho Quách Gia nói với ta, hôm nay sẽ lập Tào Xung làm thế tử Ngụy vương, đường đường là Chiến thần, phụ quốc tướng quân thế nào cũng nên lộ mặt trên triều, ai, cuộc sống nghỉ ngơi điều dưỡng của ta đã kết thúc. Sáng sớm ngồi trước gương ngẩn người, bên cạnh đặt một bộ chiến giáp và một bộ triều phục, ta do dự đã nửa ngày, không biết mặc cái nào. Mặc võ phục, ta không thích, cái gọi là Chiến thần là do bọn họ làm ra, không phải bản ý của ta; mặc triều phục, ta thấy không hợp, luôn cảm thấy không thoải mái, không tự nhiên.
Vân ca ca ở bên ngoài đợi nửa ngày đợi không thấy ta ra, dứt khoát đi vào, thấy ta ngồi ngốc một chỗ, huynh ấy thở dài:
Như nhi, tội gì miễn cưỡng chính mình, không muốn thì đừng nhận chức.

Ta ngẩng đầu nhìn huynh ấy:
Ca, huynh biết tâm tư của muội mà.

Vân ca ca lắc đầu:
Như nhi, muội có thích Tào Tháo không vậy?
Huynh ấy một chút cũng không khách sáo.
Ta hơi ngẩn người, rồi nở nụ cười:
Ca, sao huynh lại nghĩ vậy?

Vân ca ca đi đến bên cạnh ta, cầm triều phục màu đỏ nhìn nhìn:
Vì ông ta, muội làm nhiều việc như vậy. Nếu không phải không bỏ xuống được, vì sao muội không đi? Nếu muội bỏ được, cứ đi đi, chuyện khác đã có ca ca.

Ta cầm triều phục trong tay ca ca ướm lên người:
Bỏ đi, tuy rằng không thích, cũng chỉ có thể tạm chấp nhận. Ca, không phải muội không cho huynh cơ hội, cũng không phải muội không bỏ được, có một số việc huynh căn bản không thể thay thế muội được.

Vân ca ca thân thể có chút cứng lại:
Đúng, ta không thể thay thế địa vị của muội trong lòng Tào Tháo.

Lời nói có chút hờn dỗi của huynh ấy khiến ta bật cười. Đi đến trước mặt huynh ấy, kéo góc áo của huynh ấy giống như trước đây:
Ca, huynh đừng nghĩ về chuyện đó. Muội tuyệt đối sẽ không gả vào Ngụy vương phủ, huynh phải hiểu rõ muội muội thích là ai. Nhưng mà, ca, nếu lúc này cho huynh lãnh binh đi tấn công Dương Bình quan, huynh có thể xuất thủ không? Huynh có thể hiểu Bá Phù hơn muội không? Huynh có thể bảo đảm bọn họ sẽ sống không?

Vân ca ca thở dài, kéo ta tay bước đi:
Thôi, kỳ thực ta cũng không rõ muội thích ai. Quan hệ giữa muội và Khổng Minh tính không rõ ràng, quan hệ của muội và Tôn Bá Phù nói không rõ ràng. Về phần Tào công, ôi, cũng chỉ mong muội có thể tiếp tục kiên trì.

Ta hớn hở theo sát phía sau Vân ca ca :
Tính không rõ, nói không rõ, vậy mặc kệ đi. Đợi thiên hạ thống nhất, chúng ta còn ở bên nhau hãy nói.

Vào tới đại điện của Ngụy vương phủ, oa, hôm nay văn võ đủ cả, những ai có máu mặt, có danh tiếng đều tề tựu, đến Tào Tháo cũng khó có một lần mặc một phân vương phục ngồi chỉnh tề bên trên. Hoàn cảnh chính thức thế này ta mới trải qua lần thứ hai, thân phận Chiến thần khiến ta không thể tùy tiện đi vào như trước, đành treo nụ cười cứng ngắc trên mặt, phải gật đầu, trái giơ tay, vất vả lắm mới đến được trước mặt Tào Tháo, đã sắp ra một thân mồ hôi rồi.
Khom mình muốn cúi lạy hành lễ, lại bị Tào Tháo ngăn lại:
Tử Vân sức khỏe mới tốt lại, không cần đa lễ, mau ngồi xuống đi!

Ta cúi đầu lên tiếng tạ chủ công, trước khi về chỗ ngẩng đầu lườm ông ta một cái, biểu hiện của ngài hơi quá đáng, chỗ này nhiều người như vậy, cho dù đãi ngộ đặc biệt cũng không thể làm thế được. Huống chi còn có Đổng Chiêu biết rõ ta không bị làm sao đứng đây, hắn mà nói một câu, ta giấu mặt vào đâu?
Tào Tháo không để ý tới ám hiệu của ta, ho một tiếng:
Tử Vân trước đây sức khỏe tiêu hao quá nặng, cũng may nghỉ ngơi một thời gian đã không còn đáng ngại. Hôm nay triệu tập mọi người đến, là vì muốn tuyên bố một quyết định của cô.
Hắn hướng đằng sau bình phong gọi:
Xuất hiện đi.

Tào Xung đầu đội kim quan thế tử, mặc triều phục đỏ thẫm thêu viền tơ vàng từ phía sau đi ra. Ta lần đầu cảm thấy hài tử chin năm trước còn hơi ngượng ngùng đã trưởng thành, trên người hắn không còn vẻ trẻ con, mà thay đổi một thân phong độ nho nhã, hắn từ sau đi ra, mặt mỉm cười, bên trong thân thiện lại mang vẻ uy nghiêm, cẩn thận đánh giá một phen, thật sự có chút tư vị đế vương.
Đi vào đại đường, Tào Xung mỉm cười gật gật với mọi người, coi như chào hỏi, sau đó chuyển hướng Tào Tháo, quỳ xuống:
Xung nhi bái kiến phụ vương.

Tào Tháo vung tay khẽ nâng một chút:
Đứng lên đi, một mình lên đây.

Tào Xung vâng một tiếng, vẫn chậm rãi như cũ đi tới đứng bên cạnh Tào Tháo, mỉm cười đảo mắt một vòng đại điện, đúng mức, không hỉ không cuồng, để lại ấn tượng rất tốt cho mọi người. Ta quả thật cực kỳ vừa lòng, đế vương do ta bồi dưỡng đương nhiên không giống người thường. Ánh mắt Tào Xung lúc đảo qua chỗ ta, dừng lại một chút, mặc dù không tỏ vẻ đặc biệt, nhưng nét vui sướng trong nháy mắt hiện ra ta không nhìn nhầm.
Tào Tháo mỉm cười nhìn Tào Xung, rồi mới nói với mọi người:
Cô chinh chiến thiên hạ nhiều năm, biết rõ đạo lý thế đạo gian nan, thế sự vô thường. Thất tử Thương Thư của cô, tài đức vẹn toàn, có thể làm việc lớn, hôm nay, cô lập nó làm thế tử. Từ nay về sau, các ngươi hãy chuyên tâm phò tá, đối xử với hắn giống như với cô vậy.

Quyết định của Tào Tháo là chuyện mọi người đã sớm biết, bất kể hài lòng hay không, bất kể đồng ý hay không, trên đại điện tất cả mọi người đều mỉm cười lộ ra thần sắc mừng rỡ, nhao nhao chúc mừng Tào Tháo. Ta đương nhiên cũng ngoan ngoãn lên nói vài câu. Tào Tháo vừa lòng vuốt chòm râu, đợi mọi người yên tĩnh lại, ông ta đảo mắt vài vòng, mặt hướng nhìn ta. Thấy ánh mắt ông ta, bộ dáng giả bộ rời xa thế ngoại của ta lập tức bị xé bỏ, nụ cười cũng cứng ngắc, lão gia hỏa này hôm nay nhất định gọi ta đến, tất nhiên có trò.
Quả nhiên, Tào Tháo nhìn ta cười giảo hoạt, sau đó đứng dậy kéo Tào Xung tới trước mặt ta nói:
Tử Vân, ngươi là trợ thủ đắc lực của cô, cũng là người cô coi trọng, văn võ toàn tài, thế gian hiếm có. Hôm nay, cô sẽ để thế tử bái ngươi làm thầy, hy vọng Tử Vân đừng cô phụ nhờ vả của cô đó.
Âm cuối kéo thật dài, mang theo mong đợi, càng nhiều là uy hiếp: ngươi dám không đồng ý, ta sẽ đem quan hệ giữa ngươi và Xung nhi nói ra.
Ta âm thầm đảo mắt một cái, sớm đã đoán được cái chức lão sư của thế tử ta không chạy thoát mà, còn cần ông uy hiếp sao? Khẽ cười, ánh mắt nhìn mọi người, ừ, hình như quyết định này của Tào Tháo cũng không ai có ý kiến. Hì, ta đã không còn là thương nhân Triệu Như, cũng không phải mưu sĩ Triệu Như, mà là Chiến thần, đường đường là Chiến thần không thể không ra vẻ cao thâm, hơi khom người, rất nghiêm túc nói thật:
Ngụy vương trọng dụng thần, thần sao dám không dụng tâm? Làm lão sư của thế tử, thần không dám đảm đương, thế tử có gì nghi hoặc, thần tất nhiên làm hết sức, không phụ nhờ vả của Ngụy vương.

Lão sư của Tào Xung cũng không phải món đồ có thể tùy tiện cầm, ta cuối cùng sẽ phụ trách nhiệm này. Làm sư phụ không nhất định phải lời nói và việc làm đều mẫu mực, ta không phải toàn tài, cũng không phải có tài, với lại, cái gì có thể dạy ta đã dạy xong rồi, hiện giờ Tào Xung cần kinh nghiệm tham chính và kiến thức thực tế, còn cả nhân tài để phụ tá, không phải đạo lý của ta. Ta muốn làm chính là nhanh chóng lựa chọn nhân tài và quan viên cho Tào Xung, để hắn đồng thời với việc học hành, còn có kinh nghiệm thực hành, như vậy, thế tử vị của Tào Xung mới có thể ổn định mà làm. Nhân tuyển mặt này không phải có thể tùy tiện lựa chọn, phải lo nghĩ nhiều mặt, bởi vậy, ta mới phí hết tâm huyết, vắt hết óc.
Tào Xung ở Kinh châu ở gần bốn năm, đại nho và sĩ lâm Kinh châu đều đã gặp, những người có danh vọng đều đã làm lão sư hoặc chỉ giáo cho Tào Xung, hơn nữa danh gia vọng tộc ở Kinh châu chủ yếu đều đã bị ta đem tới đây, mấy đệ tử đại tộc đều là sư huynh đệ của Tào Xung, bọn họ đương nhiên quan hệ không tầm thường với hắn, Tào Xung thường xuyên ra vào phủ đệ Vương Lãng, Phó Tốn, Lưu Tiên, thay mặt Tào Tháo trấn an và mượn sức đám người này, về phần mấy học đệ của Tào Xung như Mã Tắc, Tập Trung đều trực tiếp trở thành phụ tá của Thế Tử. Bàng Thống từng nói, người Kinh châu đều âm thầm ủng hộ ta, đương nhiên cũng sẽ ủng hộ Tào Xung.
Nhưng mà, bởi vì Tào Xung sớm đi theo ta, rời khỏi trung tâm quyền lực phương bắc là Hứa Đô, không liên hệ nhiều với thủ hạ trọng thần của Tào Tháo, tuy đã trở lại Lạc Dương ba năm, điểm này hắn vẫn không bằng được các hài tử khác của Tào Tháo, mà quyền lực trung tâm của Tào Tháo do những người này làm chủ, thế tử vị của Tào Xung phải thật ổn, phải thật tốt, sau này muốn đăng đế vị, không thể rời khỏi sự ủng hộ của họ. Sau khi suy tính cẩn thận, lại hỏi ý Tuân Du, Trình Dục và Thôi Diễm, ta tinh tuyển bốn trung thần của Tào Tháo trở thành lão sư thật sự của Tào Xung.
Đầu tiên, ta biên soạn
nông canh điền pháp
,
trị thủy kinh lược
cho Tào Xung, bảo hắn cầm đi thỉnh giáo Viên Hoán, tên gia hỏa này là bậc đại tài trong phương diện này; lại liệt kê vài thể loại hình pháp vừa mềm vừa cứng cho Tào Xung làm ví dụ, bảo hắn đi thỉnh giáo Hà Quỳ; Hình Ngung là người đề xướng với Tào Tháo phong trào tiết kiệm triệt để, kỷ luật nghiêm minh, tuân thủ pháp luật điển hình, bởi vậy, ta sai Tào Xung tới thỉnh giáo hắn điển chương sách cổ, quy phạm đạo đức. Về quản lý, bổ nhiệm quan lại, ta cho Tào Tháo trực tiếp tới thỉnh giáo Tư Mã Chi. Bốn người này đều có kinh nghiệm tham chính thực tế nhiều năm, không chỉ có thể dạy Tào Xung bốn phương diện đức, nông, pháp, lại, còn có thể giúp Tào Xung trong thời gian ngắn gia nhập vào trung tâm hoạt động của chính quyền. Càng hay chính là, bốn người này mặc dù có tác dụng rất quan trọng trong bộ máy của Tào Tháo, nhưng lại không có bất kỳ phe phái nào, làm việc càng công chính, tuyệt đối không để người khác nói ra nói vào.
Từ những khâu nhỏ tìm cho Tào Xung mấy vị sư phụ có phân lượng xong, ta lại cho Tào Xung một chủ ý, bảo hắn lợi dụng thân phận đệ tử của Hồ Chiêu, tự mình hoặc phái người mang bài tập ta đưa ra tới học nghiệp đường thỉnh giáo đám Bỉnh Nguyên, Quản Ninh. Đám bài tập đó đều làm làm thế nào để yên ổn thiên hạ, đề xướng Thánh học, ha ha, Bỉnh Nguyên, Quản Ninh đám người đó cũng không biết là thật sự có học hay chỉ muốn tu dưỡng bản thân, không muốn làm quan, cũng không làm ẩn sĩ, nhưng thanh danh của bọn họ ở bên ngoài, Ngụy vương thế tử lấy lễ đệ tử thỉnh giáo học vấn của bọn họ, ngoài mặt thật phong quang, Tào Xung cũng được thanh danh chiêu hiền đãi sĩ, có thể để lại ấn tượng tốt trong giới sĩ lâm phương bắc.
Đã được đám đại nho nửa ẩn nửa không chiếu cố, vậy đám đại nho trong triều càng không thể bỏ qua, bởi vậy ta bảo Tào Xung thỉnh thoảng mời Hồ Chiêu cùng tới phủ của Thôi Diễm nói chuyện học vấn hoặc tổ chức tụ họp cho hai vị này chủ trì. Hai vị đại nho này chỉ cần ở chung một chỗ, tất không thể chỉ có hai người nói chuyện, mà có cả một đại đội môn đồ và người sùng bái tới góp vui, mỗi lần tụ họp đều vô cùng náo nhiệt. Cứ như vậy, Tào Xung thường xuyên tiếp xúc với mấy người đó, không chỉ từ lời lẽ của bọn họ học được rất nhiều kiến thức thực tế, còn để lại trong lòng mọi người hình tượng khiêm tốn nhã nhặn có lễ độ, nói năng hòa nhã.
Tào Tháo đối với dụng tâm của ta trong lòng biết rõ, trước mặt công chúng bảo ta làm lão sư, sợ là muốn lợi dụng ta như vậy thôi, nếu ta biểu hiện như vậy, ông ta trong vòng một tháng liên tục hạ chỉ, đem Thôi Diễm, Viên Hoán, Hà Quỳ, Hình Ngung bốn người làm Thái phó của Tào Xung, tạo ra tiền lệ Vương thế tử có thể có tới bốn thái phó. Ta dụng tâm tuyển chọn, Tào Tháo tích cực phối hợp, chúng ta có thể bảo đảm Tào Xung rất nhanh có thể lấy được sự ủng hộ của sĩ tộc phương bắc. Mà trong lúc chúng ta vô tình hữu ý, nhóm thuộc hạ nòng cốt sau này của Tào Xung đã chính thức hình thành.
Tào Xung cũng không chịu thua kém, thấm thoắt hắn đã tham chính hai năm, kế thừa được sự quyết đoán của Tào Tháo, cuộc sống mấy năm ở Tương Dương với Gia Cát Lượng lại khiến trên người hắn có một khí chất trầm ổn nho nhã như gió, so sánh lại, ảnh hưởng của ta với hắn gần như không nhìn thấy được, chỉ có ta biết, Tào Xung trời sinh thân thiện, hơn nữa ta là người trọng tình trọng nghĩa, sẽ mang tới cho bậc đế vương khai quốc như hắn lợi ích gì. Đương nhiên, hắn hình như cũng kế thừa một chút sự xúc động của ta, cũng may Từ Thứ hai năm qua dạy dỗ, lại thêm trận chửi mắng nghiêm khắc của ta lần đó khiến hắn thay đổi không ít, bậc quân vương tuyệt đối không thể xúc động.
Trong đám trọng thần triều đình tìm dàn phụ tá cho Tào Xung xong, ta lại âm thầm vì Tào Xung huấn luyện một đội cận vệ, từ từ sắp xếp đến bên người Tào Xung và Tào Tháo, đương nhiên, người mang tới chỗ Tào Tháo là công khai, đã có Thương Lam làm ví dụ, Tào Tháo không hề nghi ngờ đám người đó đều là ta đích thân vì phụ tử bọn họ huấn luyện ra làm hộ vệ. Tào Tháo bị hành vi vì phụ tử bọn họ
dốc hết tâm huyết
làm cảm động nước mắt đảo quanh tròng, khiến ta chột dạ không thôi. Sau này Tuân Du biết, đã cười nhạo ta một phen.
Thân phận hiện giờ của ta đã rất cao, mưu sĩ tâm phúc của Tào Tháo, lại là Chiến thần Tào quân, lại còn làm lão sư của Tào Xung, cho nên người tới nịnh bợ càng nhiều hơn, trong đó có cả người tới đề thân với Triệu Cầm. Ai cũng biết ta coi trọng hạnh phúc của người nhà, nếu có thể cưới Triệu Cầm về, không khác gì bám được vào cây đại thụ, địa vị trong triều đình của Tào Tháo cũng sẽ phi thăng. Vân ca ca và đại tẩu, còn có ta đối với việc nhà bất ngờ xảy ra đều có chút bối rối. Quan hệ giữa Tào Xung và Triệu Cầm đã là bí mật công khai trong nhà, có điều sau khi biết thân phận của Tào Xung, đại tẩu cố ý tránh né vấn đề này, Vân ca ca có vẻ cũng không nguyện ý trở thành thông gia với Tào Tháo.
Đối với tâm lý của đại tẩu và Vân ca ca, ta rất rõ, nhưng ta càng coi trọng tình cảm thanh mai trúc mã từ nhỏ của hai đứa trẻ, bởi vậy nói với Vân ca ca và đại tẩu, thà phá một ngôi miếu, không phá một cuộc hôn nhân, Tào Xung và Triệu Cầm nhất định muốn ở cùng một chỗ, chúng ta không thể không tuân mệnh trời. Nhưng mà, ta còn chưa nghĩ ra làm thế nào đề cập chuyện này với Tào Tháo, với lại, Triệu Cầm bị ta làm hư, tuổi nhỏ hay làm chuyện xúc động, không có chút bộ dáng nữ tính nào, kém quá xa tiêu chuẩn của một hoàng hậu. Đáng tiếc, bản thân ta cũng không giống nữ tử, đại tẩu xuất thân bình thường, Trâu tỉ tỉ cũng không phải dòng thư hương thế gia, chúng ta không biết làm thế nào dưỡng cho Triệu Cầm trở thành một hoàng hậu hiền thục. Trước khi ta chưa thay đổi được thói xấu của Triệu Cầm, bồi dưỡng nó thật tốt, ta không có cách nào mở miệng nói chuyện chung thân đại sự của nó.
Trong lúc ta đang phiền não chuyện Triệu Cầm, Tuân Du chạy đến tìm ta, nói nhận ủy thác của người ta tới làm mối. Ông ta tới chỗ ta mai mối thật đúng là kỳ quái, trước ánh mắt nghi ngờ của ta, Tuân Du cười không ngừng:
Tử Vân, ngươi đừng nghĩ bậy, ta tới làm mối cho Tử Long tướng quân.

Ta giật nảy mình:
Ông nói đùa gì vậy? Ca ca ta còn cần ông mai mối sao? Đại tẩu ta tính thế nào?

Tuân Du lắc đầu:
Ta nói sao ngươi vẫn đầu gỗ như thế nhỉ? Tử Long huynh đệ mới có một vị phu nhân, đến một người vợ bé cũng không có, ta còn có tới ba rồi, thêm mấy phòng tiểu thiếp nữa. Kỳ thật, cũng nghĩ tới chuyện làm mối cho ngươi, chẳng qua ngươi đã lên tiếng không muốn, mọi người mới không dám tới cửa, nếu không, cửa nhà ngươi đã bị đạp hỏng rồi.

Ông ta nói cũng là thật, có điều đám người đó không nhắm được vào ta, liền đặt lực chú ý lên Vân ca ca, cũng đều là muốn dựa dẫm. Với ta mà nói, nếu có nữ tử không tệ, tìm tới làm phu nhân của Vân ca ca cũng không sao, có thể nhờ Tuân Du làm mối, hẳn không phải nhà bình thường. Ta cười:
Đừng nhiều lời nữa. Nói đi, ông giúp ca ca nhà ta tìm được nữ nhi nhà nào rồi? Người nào muốn bám theo cành cây cao Chiến thần khiến được ông tới đây? Thành thật trả lời, ông thu bao nhiêu tiền mai mối rồi? Việc này mà thành, ông nên chia một nửa cho ta.


Này, ngươi tham tiền vậy? Đến loại tiền này mà cũng muốn?
Tuân Du trợn mắt nhìn ta:
Nói cho ngươi biết, ta cũng chỉ giúp không công, một văn tiền cũng không có. Nói thật nhé, ta truyền lời thôi, người nghĩ ra là chủ công.

Ta giật mình:
Không thể nào? Chẳng lẽ chủ công muốn gả nữ nhi hoặc nữ tử trong tộc lung lạc ca ca chúng ta?


Dừng, ngươi có thể đừng tự cho mình là khôn nữa không hả? Ngươi nghĩ giỏi thật.
Tuân Du lườm ta:
Trình lão phu tử có một nữ nhi, ngươi biết không? Tuổi nàng không phải lớn lắm, nhan sắc không tệ, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, rất có khí chất. Ý của chủ công là bảo chúng ta đứng giữa dắt dây, gả nàng cho Tử Long tướng quân.


Con gái của Trình Dục? Ai vậy?
Ta nháy mắt mấy cái, đột nhiên kịp phản ứng:
Có phải vị nữ tử đang ở góa kia không? À, ta hiểu rồi, chủ công muốn một công đôi việc đây mà!

Tuân Du gật đầu cười:
Thông minh. Thế nào, ngươi đồng ý không?

Trình Dục có ba nữ nhi, đều gả cho sĩ tộc đồng hương làm vợ. Trong đó trượng phu của nhị tiểu thư sau khi cưới nàng được ba năm bệnh chết, không còn chỗ nương tựa liền trở về nhà mẹ đẻ, đã ở góa nhiều năm. Bao năm loạn lạc khiến dân số Trung Nguyên giảm đi nhanh chóng, chinh chiến qua đi, vô số nữ tử trở thành quả phụ. Xét thấy tình hình này, Tào Tháo sau khi trở thành thừa tướng, Trình Dục từng đề nghị Tào Tháo ban bố pháp lệnh, để các quả phụ đều có thể tái giá. Pháp lệnh này sau khi chúng ta chiếm được Kinh châu mới bắt đầu ban bố. Nhưng mà, trọng điểm của triều đình là chiến tranh và mở rộng thế lực, pháp lệnh này không được người ta coi trọng, cũng chậm trễ phát huy tác dụng, mà người làm ra pháp lệnh này, việc tái giá của con gái Trình Dục một lần nữa trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Trước mắt Tào Tháo đột nhiên đề nghị việc này, thứ nhất muốn nhà chúng ta sớm hòa nhập với trung tâm chính quyền, thứ hai muốn Trình Dục lấy mình làm gương, đi trước làm mẫu, tiện cho việc thực hiện pháp lệnh.
Việc này đối với nhà chúng ta là chuyện tốt, nữ nhi của Trình Dục sống trong một đại gia tộc, nhất định càng biết lo việc nhà hơn đại tẩu, chúng ta cũng cần một quản gia như vậy. Với lại, nàng xuất thân thư hương danh môn, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, vừa đúng lúc làm mẫu cho Triệu Cầm, có thể dạy dỗ được nó, khiến nó biết chút ít tốt xấu. Nghĩ tới những điều này, ta lập tức đồng ý với Tuân Du, cũng vội vàng chạy tới nói chuyện tỉ mỉ với Vân ca ca. Vân ca ca nghe nói đó là ý của Tào Tháo, cũng không tiện cự tuyệt, đại tẩu cũng không có ý kiến gì, việc này cứ vậy đã định.
Không tới một tháng, Trình Dục tự mình đưa nữ nhi tới, chúng ta làm một nữa tiệc hỉ náo nhiệt. Vị Trình tẩu tử này quả nhiên ôn nhu hiền thục, nữ công mọi thứ đều tinh thông, kinh lý luận điển không chỗ nào không hiểu, trong việc quản lý gia đình lại càng gọn gàng ngăn nắp, giáo dục hài tử rõ ràng mạch lạc, Triệu Cầm cuối cùng cũng có người quản, ta cũng buông xuống một tâm sự.
Sau đó không lâu, ta gọi Quách Gia tới nhà, uyển chuyển ám chỉ một phen, để hắn tới chỗ Tào Tháo đề cập việc Tào Xung và Triệu Cầm. Quách Gia không đồng ý ngay, hắn trở về suy nghĩ hai ngày, cảm thấy như vậy cũng có thể, liền đi tìm Tào Tháo. Tào Tháo lúc ấy cũng không tỏ thái độ ngay, qua một thời gian sau mới nói với Quách Gia, ông ta không có ý kiến gì, nhưng hài tử còn nhỏ, đính hôn trước, hai năm sau hãy bàn chuyện cưới gả. Ta chỉ cần Tào Tháo đồng ý là được, chuyện cưới gả cũng không vội. Sính lễ công khai đưa tới phủ Vân ca ca, mặc dù không tổ chức tiệc tùng nghi lễ, quan viên cao thấp ở Lạc Dương đều đã biết. Như vậy, không ai còn tới phiền chúng ta nữa, trong nhà rõ ràng yên tĩnh đi không ít. Nhưng mà, Triệu thị một nhà địa vị lại cao thêm một chút, trong mắt người khác đã quá nổi bật. Ôi, đây cũng là chuyện không còn cách nào.
Cả quá trình Vân ca ca cưới vợ, Tào Xung và Triệu Cầm đính ước, Trâu tỉ tỉ vẫn luôn có vẻ trầm mặc, nàng chỉ yên lặng giúp ta chuẩn bị lễ vật, chiêu đãi người tới cửa chúc mừng, nhưng không có vẻ cao hứng thường ngày. Chú ý thấy nàng không bình thường, nghĩ đến nàng trước đây không lâu dường như cũng có chuyện muốn nói, tối hôm nay, ánh trăng thư thái, ta kéo nàng tới lương đình tâm sự.

Tỉ tỉ, trước đây không phải tỉ nói có một số việc muốn bàn với ta sao?

Trâu tỉ tỉ nhếch miệng, đưa tay sửa vạt áo của ta:
Như, tỷ cũng khó mà nói nhiều. Muội sắp đi đánh Giang Đông chưa, đến lúc đó, có phải sẽ bảo vệ Ngô hầu không?

Ta gật đầu:
Đúng, mọi người đều biết tâm tư của ta. Ta đã chuẩn bị gần xong, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không khó bắt sống bọn họ.

Trâu tỉ tỉ thở dài:
Như, tâm tư của muội mọi người đều hiểu, nhưng tâm tư Tào công muội có hoàn toàn hiểu không?

Nàng đang sợ Tào Tháo, ta cười:
Tỷ, không sao đâu, ta cũng không gạt chủ công, ông ấy cũng đồng ý để mặc ta rồi.

Trâu tỉ tỉ muốn nói lại thôi, lẳng lặng ngừng trong chốc lát mới nói:
Như, muội không hiểu ý ta. Tào công là nam nhân, hơn nữa trong tay nắm đại quyền, có thể quyết định sinh tử của chúng ta. Còn muội, bất kể ông ấy dung túng muội thế nào, bổ nhiệm muội thế nào, trong lòng ông ta vẫn coi muội là nữ nhân. Theo tỷ thấy, Tào công nhất định không muốn để Ngô hầu sống, dù sao bọn họ và muội đều có tình nghĩa không thể chia cắt.

Ta trầm mặc, Trâu tỉ tỉ nói rất đúng, đó cũng là ý nghĩ thật sự của Tào Tháo. Nhưng ta có thể làm gì đây? Bá Phù tuyệt đối sẽ không hàng, nhưng ta phải nỗ lực tranh thủ cơ hội sống cho họ:
Tỷ, ta hiểu ý tỉ rồi. Bất luận Bá Phù và ta có bao nhiêu tình nghĩa, là bá chủ một phương, chủ công sẽ không bỏ qua cho họ. Ta chỉ muốn cho bọn họ cơ hội sống sót, có lẽ sau khi ta bắt được bọn họ, bọn họ nể tình ta, nghĩ tới tính mạng của người nhà, có thể đồng ý quy thuận.


Có lẽ vậy. Ôi,
Trâu tỉ tỉ thở dài một tiếng:
Kỳ thật không chỉ bọn họ, Khổng Minh tiên sinh, sợ rằng ngươi cũng phải chuẩn bị sắp xếp cho hắn đi. Nếu nói Ngô hầu bọn họ chỉ là bằng hữu sinh tử của ngươi, quan hệ giữa các ngươi là tình huynh đệ, Tào công còn có thể buông tha, Khổng Minh tiên sinh đối với Tào công mà nói, chính là kẻ địch, Tào công tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.

Ta nháy mắt mấy cái, có chút hồ đồ:
Tỷ, không đâu. Khổng Minh là nhân tài, chúng ta sau khi nhất thống giang sơn, còn cần người như hắn ra làm việc. Chủ công biết rõ năng lực của hắn, sẽ bỏ qua không giết hắn.


Nhưng mà,
Trâu tỉ tỉ nhìn thẳng vào mắt ta, nói rõ từng từ:
Nhưng mà, hắn là nam nhân muội thích, tương lai muội nói sợ là trở thành phu nhân của Khổng Minh tiên sinh phải không?

Mặt ta nóng lên:
Tỷ, nếu có ý nghĩ này, ta cũng sẽ không giấu chủ công. Ta nghĩ, chủ công sẽ chủ trì cho ta, ông ấy đã nói rõ sẽ buông tha ta.


Loại lời hứa này của nam nhân là giả dối nhất, sao muội có thể tin được?
Trâu tỉ tỉ lắc đầu, một bộ hận ta không biết tranh giành.
Ta nở nụ cười:
Tỷ, Tào công không giống với những nam nhân khác, trong lòng ông ấy, thiên hạ nặng hơn ta nhiều, chỉ cần ta có thể tận sức cho thiên hạ của ông ấy, ông ấy sẽ không ép buộc ta, cũng sẽ không vì một nữ nhân mà bỏ qua sự nghiệp của mình.

Trâu tỉ tỉ lắc đầu:
Ta không biết thiên hạ với không thiên hạ, nhưng biết Tào công là hạng người gì. Ông ấy có thể đồng ý với muội, nhưng cũng có thể giết Khổng Minh tiên sinh, giết Ngô hầu. Đến thời điểm thiên hạ yên ổn, một đạo ý chỉ của ông ấy, muội chỉ có thể ngoan ngoãn đi làm phu nhân của ông ấy thôi.

Ta đứng lên đi vài bước, lắc đầu nói với Trâu tỉ tỉ:
Điều đó không thể nào. Tỷ, tỷ cho rằng không gả cho Ngụy vương chỉ là yêu cầu của ta sao? Không phải. Ta có thể nói cho tỉ biết, cho dù không có Khổng Minh bọn họ, chủ công vẫn sẽ không đưa ta vào Ngụy vương phủ làm phu nhân, nếu không, ông ấy sẽ không buông tay.


Vì sao?

Ta thở dài:
Bỏ qua nguyên nhân ta không muốn làm phu nhân Ngụy vương và việc ta là phụ tá không thể thiếu của chủ công, còn có một nguyên nhân ta và chủ công trong lòng đều biết rõ mà không thể nói ra miệng.
Nhìn Trâu tỉ tỉ, ta nói ra bí mật không nên nói này:
Đó là vì Xung nhi.


Thế tử? Sao lại thế? Hắn là nghĩa tử của muội mà!
Trâu tỉ tỉ hoàn toàn u mê.
Ta cười cười:
Đây chính là điểm tỉ tỉ khác với Như. Đúng, Xung nhi là nghĩa tử của ta, ta còn là lão sư danh chính ngôn thuận của hắn, nhưng chính vì thế, ta không thể vào Vương phủ. Tỷ, trong lòng đám nam nhân như Tào công, quyền lực trung tâm không cho phép xuất hiện những chuyện không thể nắm chắc trong tay, mà một nữ nhân quá lợi hại chính là điển hình. Sau khi ta vào Ngụy vương phủ, nhất định phải có địa vị phu nhân, vậy Ngụy vương hậu Đinh thị phải xử lý thế nào? Bảo nàng nhường ngôi cho ta sao? Nàng chưa từng làm gì sai, càng không có chỗ nào thất đức, lấy cớ gì bắt nàng nhường ngôi cho ta? Cho dù Ngụy vương và ta đều đồng ý để vị trí của ta ở dưới Đinh thị, nhưng Tào Xung là Ngụy vương thế tử mà, nghĩa mẫu lại còn là sư phụ như ta mà ở dưới Đinh thị, Đinh thị sao dám quản ta? Đây là thứ nhất; tỉ tỉ, tỉ cũng biết, muội căn bản không biết quản việc nhà, mà thân là Ngụy vương phủ vương hậu, quản lý không nổi công việc Ngụy vương phủ từ trên xuống dưới, không thể khiến Ngụy vương phủ được yên ổn, chính là làm không tròn bổn phận. Ta không làm được chức trách của Vương hậu, sao có thể ngồi ở vị trí đó? Mà đường đường Ngụy vương phủ còn không yên, sao có thể nói tới chuyện yên thiên hạ? Đây là thứ hai; quan trọng nhất là lý do thứ ba: ta có khả năng trị quốc tranh quyền, nếu là nghĩa mẫu, sư phụ của Xung nhi, như vậy đợi Xung nhi lên làm Ngụy vương hoặc trở thành Hoàng đế, đại vị của ta, con người của ta, tài năng của ta, tất có thể can thiệp vào triều chính, thậm chí có thể chủ trì triều chính. Cho dù ta không làm, suy nghĩ của ta cũng đủ ảnh hưởng tới Xung nhi, hắn sẽ không tự giác mà bổ nhiệm những người thân cận với ta, sẽ không tự giác nghĩ đến lời nói việc làm, sắc mặt của ta. Cho dù ta và Xung nhi đều có thể duy trì cân bằng, nhưng người ngoài vẫn có chuyện để nói, bọn họ sẽ nghĩ ta là người chỉ huy hoàng đế, sẽ đi nịnh bợ người thân và bằng hữu của ta, cứ như vậy hậu cung khó tránh cái danh hậu cung can thiệp vào chính sự, cho dù không tư cũng sẽ thành tư, mà đây là khuyết điểm lớn nhất của người làm chính sự, không tốt cho cả nước lẫn nhà. Đại loạn vừa yên, cục diện chính trị nếu lại có thiên lệch, sẽ không thể trong thời gian ngắn sửa trị được quốc gia thối nát này.

Ta thở dài một hơi nói tiếp:
Ngụy vương biết rõ những mặt này, đây chính là nguyên nhân ông ấy từ bỏ ta, Ngụy vương lo lắng chính là họa Lữ Hậu! Những cái khác chỉ là nguyên nhân bên ngoài mà thôi.

Nghe ta nói xong, Trâu tỉ tỉ mới tỉnh ngộ:
Quả nhiên nguyên nhân này không thể nói ra. Như, muội bảo Quách tam gia đi tìm Ngụy vương làm mối cho Xung nhi và Cầm nhi, cũng là muốn xác định quan hệ quyến thuộc này phải không?

Ta gật đầu:
Chính là ý đó. Trong lòng Tào công kỳ thật vẫn có chút không thể bỏ được muội muội, ta muốn rèn sắt lúc còn nóng, để ông ấy hoàn toàn cắt đứt ý muốn với ta. Tỷ, thân phận nữ nhi của Như nhi không thể vĩnh viễn không ai biết, trận chiến Giang Đông sắp tiến hành, ép bọn họ, bí mật này của ta sẽ lộ khắp thiên hạ. Đến lúc đó, ta là nghĩa mẫu, là sư phụ, lại còn là ngoại thích, bất luận thân phận nào đều không thích hợp ở lại triều đình, chỉ có như vậy, Tào công mới có thể thật sự từ bỏ ta, ta mới có thể thoái ẩn.

Trâu tỉ tỉ ôm ngực lắc đầu:
Trời ạ, đám ngươi các ngươi trong đầu rốt cuộc nghĩ gì không biế, quá phức tạp, vòng vèo qua lại, ta bị xoay chóng cả mặt rồi. Ta vẫn luôn buồn bực, huynh muội các người không cần phải níu cành cao nữa, tuy nói Cầm nhi và Xung thế tử tuổi nhỏ vô tư, quan hệ rất tốt, các người cũng không cần vội vàng ước định chung thân cho chúng, thì ra còn một tầng ý tứ bên trong. Bỏ đi, ta cũng không nghĩ nữa, các người đã nghĩ xong cả rồi, tỉ tỉ cũng không tốn sức thêm. Nhưng mà, Như, tỉ vẫn muốn khuyên muội một chuyện, cho dù tỉ không thể suy nghĩ chu toàn bằng muội.

Ta cười giúp nàng xoa xoa lưng:
Tỷ có lời cứ nói.

Trâu tỉ tỉ thở dài mới nói:
Như, tỉ cảm thấy muội và Khổng Minh tiên sinh ở cùng không tốt, hắn không hợp với muội.

Ta dừng động tác, trầm mặc một chút, tự giễu cười:
Tỷ, tỷ là người thứ ba nói vậy rồi. Từ gia mẫu thân cũng từng nói, Tào công cũng từng nói. Tỷ, các người thật sự cảm thấy ta và Khổng Minh không hợp sao? Vì cái gì? Có phải cho rằng tính cách chúng ta đều quá mạnh không?

Trâu tỉ tỉ vỗ tay ta nói:
Như, hai vợ chồng sống chung, không thể không có va chạm. Lúc trước khi ta còn sống với tỉ phu muội, hồi ở Trường An ấy, lúc sống chung vẫn có lúc phải đỏ mặt. Nhưng mà, ta không mạnh như muội, phải sống dựa vào hắn, tất nhiên phải cúi đầu trước. Muội và Khổng Minh đều mạnh mẽ, gặp chuyện cũng sẽ không cúi đầu, nhất định phải liều phân thắng thua, như vậy có thể sống chung sao? Với lại, tỷ cảm thấy, nếu Khổng Minh tiên sinh thật sự tốt với muội, lúc trước sẽ không nhẫn tâm bày kế với muội, lại bỏ lại muội mà đi. Phải biết lúc đó muội đang đứng bên bờ sống chết.

Ta có chút nghi hoặc, có điều không cho rằng trước đây Gia Cát Lượng bỏ có gì không đúng:
Tỉ tỉ, Khổng Minh hắn bày kế với Triệu Như, thích là Triệu Vân Nhi, hắn không biết hai người kỳ thật là một. Cho dù hắn không bỏ xuống được, cũng chỉ có thể là Triệu Vân Nhi, không phải ta, ta là kẻ địch của hắn. Cho nên, lý do tỷ nói không thành lập.


Ôi,
Trâu tỉ tỉ thở dài xong mới nói:
Như, kỳ thật Từ mẫu có một câu ta rất tán thành, muội đó, chỉ sợ không biết mình cần một trượng phu như thế nào. Như, từ bỏ Khổng Minh đi, muội và hắn tuyệt đối không thích hợp, nghe chúng ta khuyên một câu, đừng phí tâm tư vào hắn nữa, các người không có kết quả đâu.

Ta cũng thở dài:
Tỉ tỉ, không phải vấn đề ta từ bỏ hay không từ bỏ, những thứ ta chưa từng có được, tỉ bảo ta làm sao mà từ bỏ? Chuyện giữa ta và Khổng Minh, đợi sau khi lấy được Ích châu rồi nói. Đến lúc đó, ta sẽ đem mọi chuyện nói rõ với hắn, xem hắn nghĩ như thế nào.

Đương nhiên, tâm tính của ta sẽ không vì địa vị cao hơn mà thay đổi, lúc có thể không lên triều, ta tuyệt đối không lên, cũng may tâm phúc trọng thần của Tào Tháo đều biết tính tình lười biếng của ta, cũng không miễn cưỡng ta, đến Trần Quần tính tình luôn nguyên tắc cũng thả cho ta một con ngựa, không dâng tấu ở chỗ Tào Tháo. Có điều, ta quan to tước dày không thể không làm việc, nếu ta đã không lên triều, vậy phải ở nhà làm công. Quan trọng hơn là, hoa viên của ta hình như kiến tạo quá xinh đẹp, bởi vậy…

Tử Vân, chuẩn bị rượu mơ nhé, ta mời Công Đạt bọn họ ngày mai tới uống.
Đây là chỉ thị của Quách Gia.

Tử Vân à, có chuyện đau đầu, ngày mai sẽ tới chỗ ngươi tâm sự.
Khách khí như vậy chính là Tào Tháo.

Tử Vân, thúc thúc lại không khỏe, ngươi chuẩn bị thuốc đi, ngày mai ta tới lấy.
Không khách khí như vậy chính là Tuân Du. Độc của Tuân Úc ta đã giải xong, nhưng sức khỏe ông ta hoàn toàn suy sụp, xác định không thể đảm nhiệm công việc nặng nề. Tào Tháo cũng đủ nghĩa khí, không thay đổi chức quan của Tuân Úc, chỉ đem việc của ông ấy chia sẻ cho người khác, Tuân Úc hiện tại vẫn là cố vấn. Bởi vì sức khỏe ông ta yếu, ta muốn gách vác tránh nhiệm điều dưỡng cho ông ta, không có cách nào, ai bảo ta thiếu nợ Tuân gia bọn họ. Nhưng mà, lấy thuốc cũng phải ngày mai mới lấy, có kiểu trì hoãn bệnh nhân như Tuân Du sao?

Tử Vân, minh công bảo ta ngày mai tới chỗ ngươi, ta nói trước với ngươi một tiếng.
Lão Giả rất giảo hoạt, việc gì cũng không quan hệ tới ông ta, còn muốn làm người tốt.
Tào Tháo đến thì thôi đi, dù sao cũng nói chuyện chính sự, nhưng ông ta thường xuyên mang theo đám người Lưu Diệp, Vương Lãng, đương nhiên tiếp theo cũng phải kéo cả bọn Quách Gia tới, rõ ràng không ăn chết ta không cam lòng! Không chỉ bọn họ, đám võ tướng cũng rất quá đáng, đặc biệt là những kẻ hay kết bè chơi đùa ẩu đả, hôm nay tới muốn lãnh giáo, ngày mai lại muốn tới học hỏi. Cuối cùng khiến ta nổi nóng, dẫn bọn họ toàn bộ tới trước mặt Vân ca ca, Vân ca ca vì ta, tất nhiên sẽ không nương tay, dạy dỗ luôn một trận, cuối cùng tất cả đều trở nên thành thật, không bao giờ dám kiếm cớ tỉ thí nữa.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc.