Q.1 - Chương 51: Quỷ Quái Tài
-
Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
- Mộng Ngưng Tiểu Trúc
- 2644 chữ
- 2020-05-09 12:40:08
Số từ: 2638
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Ta nhìn bọn họ, không đúng nha, thiếu một người:
Chủ công, hôm nay chỉ có mấy vị tiên sinh này thôi sao? Ngài có phải còn có một vị hiền sĩ nữa chưa giới thiệu cho thần không?
Tào Tháo vừa nghe, vui vẻ:
Nói thật đi, có phải lại tìm được người cho ta rồi không?
Ta cười:
Vẫn là chủ công hiểu thần. Đúng rồi, Tam ca đâu? Đừng nói với thần, hắn chưa tới. Thần biết hắn đã sớm đến đây rồi.
Tào Tháo cười :
Tử Nghĩa đương nhiên đã tới từ sớm, hắn còn cần để ta giới thiệu sao?
A, sai rồi:
Chủ công, thần mới nhận một vị ca ca nữa. Cho nên, Tam ca đã biến thành Tứ ca. Còn Nhị ca lúc đầu giờ là Tam ca. Thần còn chưa gặp được Tam ca, hắn chưa biết hắn đã bị đánh tụt hai bậc. Hì.
Mọi người nghe hoàn toàn hồ đồ, chỉ có Tào Tháo hiểu:
Ngươi là nói Trương Liêu chính là Nhị ca, đúng không? Tử Nghĩa thành Tứ ca. Nhưng Tam ca của ngươi là ai vậy? Ngươi ở đâu? Võ nghệ ra sao?
A?! Lần này tới ta ngẩn người:
Võ nghệ? Chủ công, hắn có võ nghệ gì đâu? Hắn cùng thần giống nhau, nho nhã yếu ớt, là một đại mưu sĩ. Hắn rất lợi hại, có thể sánh với Chí Tài huynh. Thần đã viết thư gọi hắn tới, gia nhân ở đây cũng nói hắn mới đến đây rồi! Sao lại chưa gặp chủ công?
Tào Tháo ngớ người:
Mấy ngày nay người đến không phải ít, cũng không thấy có người của ngươi đâu! Chúng ta cũng chưa từng gặp qua thư của ngươi. Hắn biết thân phận của ngươi sao?
Ta nôn nóng, Quách Gia chết tiệt, chạy đâu rồi, chắc không phải vì không gặp ta đã trở về, vậy thì đần quá:
Hắn đương nhiên biết thân phận thần. Hắn chính là ca ca đầu tiên thần kết bái. Nếu không phải vì thân thể không khỏe, thần đã sớm gọi hắn tới rồi.
Tuân Úc bên cạnh nghĩ một chút:
Tử Vân, ngươi nói hắn có thể sánh với Chí Tài huynh?
Ta gật đầu:
Không sai. Tên gia hỏa này rất thông minh! Sẽ không ngốc đến mức ta không ở đây, hắn liền không tới chứ?
Tuân Úc cười :
Tử Vân, Tam ca này của ngươi có phải đồng hương của ta và Chí Tài không? Là Quách Gia, Quách Phụng Hiếu?
Ta nghe xong nói:
Đúng rồi, chính là hắn, người đâu? Đến rồi sao? Ta trước đó vài ngày mang bệnh ra ngoài làm việc riêng, chính là đi tìm hắn.
Tào Tháo nhìn Tuân Úc, hai người chính là cười không ngừng.
Tào Tháo nói:
Tới từ sớm rồi. Hắn đúng là một kỳ tài, Tháo rất thích hắn. Nhưng mà, hắn không nói gì tới Tử Vân ngươi cả.
Ta tức giận:
Hay cho ngươi Quách Phụng Hiếu, vẫn kiêu ngạo như vậy. Xem ta làm sao thu thập ngươi, làm hại ta quan tâm vô ích.
Thấy bộ dáng tức giận của ta, Tào Tháo cười to:
Thì ra, còn có người có thể trị ngươi, rất cao hứng.
Ông ta liền sai người đi gọi Quách Gia.
Ta nhìn ông ta buồn bực:
Cái gì chứ, ai trị ai đây! Chủ công, hắn là quỷ tài, ta chính là quái tài.
Tuân Du bên cạnh bật cười. Thấy mọi người nhìn hắn, hắn nhịn không được cười lớn:
Thanh danh huynh đệ các ngươi thật hay, đặt cạnh nhau, chính là quỷ quái.
Cái này, tất cả mọi người đều cười bao gồm cả Tào Tháo.
Ta cũng cười nhìn Tuân Du:
Công Đạt tiên sinh, danh xưng quỷ quái này, chính là ta nghĩ ra, ngài nói muộn rồi. Không tin, đợi Tam ca tới, ngài hỏi hắn xem!
Mọi người nghe xong, lại càng cười lớn.
Tào Tháo chỉ vào ta:
Lời nói như vậy, ngươi cũng muốn nhận là do mình nói? Thật sự là quái đản.
Chờ chúng ta vất vả ngừng cười, Tuân Úc nói:
Tử Vân, ngươi bỏ của chạy lấy người, lần này đừng mong chuồn mất, nhất định phải thuyết minh cho rõ.
Ta nhìn ông ta, kỳ quái:
Ta bỏ của? Của nả gì?
Tuân Úc cười:
Ngươi để lại cho chủ công hai thư quyển đó.
Tào Tháo cũng nói:
Đúng, rất nhiều chỗ không hiểu được, ngươi phải giải thích rõ.
Ta nhìn bọn họ:
Các người nói cái gì vậy? Thư quyển gì?
Ta thật đã quên.
Tuân Úc cười khổ:
Xem ra, hôm đó ngươi bệnh rất nặng. Ngay cả đồ của mình cũng quên. Chính là
Đồn điền chế
và
Bảo giáp binh chế
đó!
Ta nhớ ra rồi, lúc đó đã ném cho Tào Tháo:
Đúng là đã quên. Hôm đó, cơn sốt quá nghiêm trọng. Được rồi, có gì không rõ, cứ hỏi đi!
Tào Tháo cười:
Hôm nay thế này thôi. Tử Vân, ngươi nghỉ ngơi mấy ngày đã, chờ ta gọi bọn Nhậm Tuấn về, chúng ta cùng nhau nói cẩn thận.
Ta lắc đầu:
Không được, chủ công, bọn họ không biết thân phận của Như, không nên nói ra tốt hơn. Có gì không rõ ràng, chúng ta cùng nhau thảo luận là được. Do chủ công cùng mấy vị tiên sinh nói cho bọn họ cũng vậy thôi.
Tào Tháo gật đầu:
Nếu như vậy, ngày mai chúng ta hãy nói.
Ta cười:
Chủ công, hai ngày nữa được không? Thần phải chuẩn bị nghe các huynh trưởng mắng mỏ, ngày mai sợ phải mời các vị ca ca uống rượu. Uống say rồi, cái gì cũng không nói ra được.
Tào Tháo bọn họ lại cười.
Nói đến các huynh trưởng của ta, Tào Tháo vui mừng đến nở hoa trên mặt:
Tử Vân, mấy ca ca của ngươi thật sự không tồi. Điển Vi có thể dùng Cổ chi Ác Lai để hình dung; Tử Nghĩa là thần tiễn, ta thấy, không ai có thể sánh bằng; tài học của Phụng Hiếu cũng vô cùng nổi bật, đến Văn Nhược cũng tự than là không bằng. Còn về phần Trương Liêu kia… Ôi.
Ta cũng cười:
Chuyện của Nhị ca, chủ công có thể yên tâm, Như đối với việc chủ công có thể thu phục bọn họ rất có lòng tin. Thần có thể từ trong đám Lữ Bố cùng tâm phúc của hắn, dồn sức một phát là xóa sổ được Trần Cung. Người kia không được tin dùng, ngài đừng lo lắng bọn họ.
Tào Tháo nhẹ nhàng thở dài, không nói. Ta biết, ông ta vẫn rất đau lòng chuyện Trần Cung phản bội.
Thấy ông ta không nói lời nào, ta vội vàng giải vây:
Phải rồi, chủ công, thần ở chỗ Lữ Bố, thu hoạch lớn nhất chính là biết rõ thực lực của Hãm Trận Doanh, quả nhiên rất lợi hại. Nhưng mà, uy hiếp đối với chúng ta không lớn. Đương nhiên, sau này lúc nó đã thuộc về chúng ta, thần sẽ biến nó thành một đội quân dũng mãnh. Đến lúc đó, có hai đội quân Hãm Trận Doanh và Hổ Báo Kỵ, lục quân của chúng ta đem quét ngang thiên hạ, không ai có thể chống lại.
Ta cố ý đem tiền đồ miêu tả thật tốt đẹp, nhưng Tào Tháo chỉ liếc mắt nhìn ta một cái, lại càng trầm mặc. Mọi người xung quanh thấy Tào Tháo trầm mặc như vậy đều không còn khuôn mặt tươi cười, đầu cúi thấp không nói gì nữa. Lúc này, Tào Tháo thật có một loại bá khí át người.
Ta thở dài:
Chủ công sao phải để ý Trần Cung, người như vậy, nên quên đi.
Tào Tháo ngẩng đầu nhìn ta:
Tử Vân, ta không nghĩ tới hắn, mà đang suy nghĩ về ngươi.
Ta?
Thấy ta trừng mắt nhìn hắn, Tào Tháo thở dài:
Đây là lần đầu tiên nghe ngươi nói chuyện luyện binh. Hãm Trận Doanh kia ngay cả Chí Tài cũng than thở không thôi, tinh binh thủ hạ của Viên Thiệu ăn quả đắng rất nhiều, ngươi lại nói, đối với chúng ta uy hiếp không lớn, ngươi còn có thể khiến nó trở nên mạnh hơn. Tử Vân, Tháo cảm thấy nhìn mà không hiểu ngươi, ngươi rốt cục còn bao nhiêu khả năng chưa mang ra?
Ta nhìn thần thái Tào Tháo một chút cũng không giống nói đùa, trong lòng căng thẳng, hơi chột dạ tránh ánh nhìn chăm chú của ông ta:
Chuyện này, trước kia, là vì không có dịp nói về vấn đề này thôi! Với lại, chủ công trước kia không có bao nhiêu thời gian ổn định, có thể tiến hành những chuyện đó. Còn nữa, Tào Thuần huấn luyện Hổ Báo Kỵ không tồi…
Tào Tháo không để ta nói tiếp, đi tới trước mặt nắm lấy vai ta:
Ở lại đi Tử Vân, ta muốn ngươi ở lại.
Ta ngẩng đầu nhìn vào mắt ông ta:
Chủ công, ngài đụng vào miệng vết thương của thần, rất đau.
Thật vậy, vết thương trúng tên trên vai vẫn chưa khỏi hẳn. Tào Tháo a một tiếng, buông lỏng ta ra, lui về sau hai bước, không nói gì nữa. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Ta thở dài:
Chủ công, không phải Như không muốn ở lại, bốn năm trước, chúng ta đã nói rồi. Hiện tại, mọi thứ đều đang tiến hành thuận lợi, dừng lại ở đây, bao năm tâm huyết sẽ hóa thành tro bụi. Không chỉ có Như, chủ công cam tâm sao? Nếu như, ngài vì muốn những thứ trong bụng thần, thần có thể đem suy nghĩ của mình toàn bộ nói ra; nếu như ngài lo lắng cho an nguy của thần, chúng ta đã nói rồi, không thể có lòng dạ đàn bà.
Tào Tháo chưa nói gì, ngoài cửa đã có tiếng người:
Chủ công không lưu được hắn đâu. Ngoài mặt thì nhu nhược, kỳ thực hết sức cứng rắn. Có điều, hiện tại đã đến lúc cần thiết, thứ gì nên nói cho rõ, tất phải nói ra, bằng không, không chạy nổi đâu.
Chúng ta quay đầu lại nhìn, Quách Gia đang từ cửa bước vào.
Nhìn thấy hắn, ta hoa mắt tức giận, bước lên vài bước:
Quách Gia đáng chết, ngươi hại ta khổ quá. Ta sốt cao, đi loanh quanh tìm ngươi, ngươi giỏi lắm, đến đây rồi cũng không tới hiệu thuốc báo tin. Hôm nay nếu không phải ta nhắc trước mặt chủ công, ngươi còn muốn chơi trò ẩn mình tới lúc nào?
Quách Gia nhìn thấy ta trong mắt đã tức giận, tiếng nói so với ta còn lớn hơn:
Nói không biết xấu hổ. Đi suốt bốn năm bặt vô âm tín, ngươi mới lo lắng có mấy tháng? Ta lo lắng bốn năm rồi. Hừ, ta đương nhiên muốn trả thù.
Ta muốn ngã, hắn thì ra là cố ý:
Ngươi… Ngươi là ca ca như vậy sao. Ca ca trả thù đệ đệ, có ca ca như vậy sao?
Quách Gia hừ:
Ngươi nói sẽ nghe lời, muốn tìm ca ca cũng sẽ tìm người nhỏ hơn ta. Lúc này, đã thêm một vị đại ca rồi! Ngươi không nghe lời, ta dựa vào cái gì không thể trả thù nào.
Ta nổi giận:
Nhưng mà, ngươi đã đồng ý cho ta tìm ca ca, đâu có nói nhất định phải tìm người nhỏ tuổi hơn ngươi. Hơn nữa, ta cũng không thể hỏi trước tuổi của người ta, rồi mới cân nhắc có nên nhận huynh đệ hay không. Muốn trách, nên trách ngươi không sinh sớm vài năm. Đúng rồi, chính thức báo cho ngươi biết, hiện tại ngươi thành Tam ca rồi. Ha ha.
Quách Gia càng buồn bực.
Thấy huynh đệ chúng ta tranh cãi, Tào Tháo bọn họ ở một bên thấy buồn cười. Chờ chúng ta không ai nói nữa, Tào Tháo mới tiến lại:
Ta thấy hai người các ngươi không khác lắm. Đúng là ứng với hai chữ kia, hì, một đôi quỷ quái.
Tất cả mọi người đều cười, ta cùng Quách Gia đang nghiêm mặt cũng nở nụ cười, không khí khẩn trương đã biến mất.
Quách Gia thở dài:
Chủ công, tên gia hỏa này thật rất kỳ cục. Hắn đi bốn năm, vừa đúng bốn năm theo chủ công, một chút tin tức cũng không báo cho thần, cần phải trừng phạt.
Tào Tháo cười nói:
Vừa mới bị đánh rồi, thương thế trên người cũng không tốt lắm, coi như xong đi!
Quách Gia mở to mắt, vẻ mặt vội vã:
Sao lại thế? Bị thương ở đâu?
Ta bĩu môi:
Thì ra, ca ca vẫn quan tâm tới ta! Chuyện đó về sau hãy nói. Vết thương của ta đã không sao rồi.
Nhìn bộ dáng mọi người đối với huynh đệ chúng ta vẫn chưa thỏa mãn, ta mau chóng chuyển chủ đề:
Được rồi, đừng nói chuyện huynh đệ chúng ta nữa. Tam ca, chiều muộn, chúng ta cùng đi thăm nghĩa mẫu, đến lúc đó sẽ kể cho huynh nghe. Chủ công, thần biết ý của ngài, dứt khoát thế này, nhân dịp các vị tiên sinh đều đang ở đây, thần sẽ đem chuyện đồn điền cùng biên chế quân đội nói luôn. Hai ngày nữa, ngài cho vài vị tướng quân quen biết thần tới phủ Tứ ca, thần sẽ đem phương pháp tuyển binh và luyện binh giảng cho bọn họ.
Tào Tháo thở dài, ông ta hiểu rõ, ta sẽ không ở lại. Ông ta cũng hiểu, ta ở lại, những chuyện trước kia đã làm đều mất trắng, quả thật đáng tiếc. Thấy Tào Tháo không còn nói gì nữa, ta âm thầm thở ra, mơ hồ có một chút thất vọng. Nhưng con đường chính mình lựa chọn, tự mình phải đi tiếp.
Nghĩ vậy, ta cười cười:
Chủ công, thần đã cho người tới mã trường ở Bắc Trường Thành, xem năm nay có thể cung cấp chiến mã chưa, nhưng mà, hy vọng không lớn. Mặt khác, thần cũng cho người chế tạo một ít bàn đạp đưa tới đây. Lúc đến nơi, phiền Văn Nhược nhận lấy, dù sao chỉ có thể lấy phương pháp vận chuyển hàng hóa, lương thảo để đưa đồ tới.
Tào Tháo sửng sốt:
Bàn đạp? Là cái gì?
Ông ta nhìn mọi người, tất cả đều lắc đầu.
Ta cười nói:
Đây là phát minh của thần. Lúc nhìn trẻ con mục dân học cưỡi ngựa, thấy hai bên yên ngựa đều để một vòng gỗ có thể đạp chân, rất hữu dụng, có thể giúp người cưỡi ngựa dùng sức kẹp lấy thân rời khỏi mình ngựa. Chính thần cũng dùng thử một chút, không tồi. Nếu như trang bị trên mình Hổ Báo Kỵ, sẽ giúp họ tăng lực công kích. Cho nên, thần đã cho thợ rèn chế tạo ra một ít. Chờ hàng tới, chủ công, mọi người sẽ hiểu cách dùng. Rất đơn giản.
Tào Tháo gật đầu.
Quách Gia ngồi ở bên cạnh cười:
Tử Vân, ngươi trưởng thành rồi. Lúc nói chính sự, là một người lớn.
Ta nhìn hắn:
Người ta vốn đã trưởng thành. Đệ biết Tam ca không muốn quản những chuyện này, huynh nghe là được.
Hắn không nói gì.
Tào Tháo cười lớn:
Phụng Hiếu, ngươi cũng đấu không lại Tử Vân!
Quách Gia hừ hừ. Ta cười trộm.