Q.2 - Chương 85: Võ Mồm Lợi Hại
-
Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
- Mộng Ngưng Tiểu Trúc
- 3136 chữ
- 2020-05-09 12:40:16
Số từ: 3130
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Lúc này, Tuân Úc so với ta còn nóng vội hơn. Năm ngày sau khi Tào Tháo áp dụng biện pháp sấm sét kia, ta đang cùng Tứ ca và Ngũ ca thảo luận chuyện cưới vợ cho Nhị ca cùng Ngũ ca, Tuân Úc đã tìm tới cửa, ông ta muốn sắp xếp cho ta vào cung gặp Hoàng đế.
Ngồi trong xe nhìn ông ta lòng như lửa đốt, ta cười khổ:
Văn Nhược, ông tội gì phải vậy, chuyện này sớm muộn cũng qua thôi.
Ánh mắt Tuân Úc đầy buồn khổ:
Tử Vân, ta đã gặp Phục Hoàn, ông ta không phải người khởi xướng, là do Đổng Thừa tìm ông ta. Nhưng mà, sau khi xảy ra chuyện, hoàng hậu lại tìm ông ấy. Lúc này trong lòng ông ấy rất sợ hãi, lại không dám nói không với bệ hạ, chỉ biết trốn tránh một bên. Ngươi nói rất đúng, bệ hạ hoàn toàn không biết mình phải làm gì, cho nên ta mới vội đi tìm người! Khổng Dung kia, chí khí rất cao, với chuyện lần… Chuyện kia ông ta vẫn oán thán, sắp đặt bên cạnh hoàng đế chẳng có tác dụng gì, ngươi để ông ta làm sư phụ mấy kẻ đó, chỉ sợ tác dụng ngược lại.
Khổng Dung thật không biết điều, xem ra ta muốn bảo vệ hắn cũng khó. Nghĩ một hồi liền nói với Tuân Úc:
Ta đã nói từ trước, Khổng Văn Cử chẳng qua có tiếng mà không có thực lực, không có tác dụng gì. Ta thấy ông vẫn nên đề nghị để Lưu Cơ làm đi. Dù sao hắn cũng là dòng dõi hoàng thất, so với hoàng đế chỉ lớn hơn hai, ba tuổi, nhưng hiểu chuyện thông minh hơn nhiều.
Tuân Úc ngẫm lại rồi gật đầu.
Đến hoàng cung mới thấy thật sự canh phòng nghiêm cẩn, Tào Tháo đúng là đã biến nơi này thành nhà tù. Binh sĩ canh ở cổng nhìn thấy là Tuân Úc, vội vàng cho qua. Tuân Úc không ngừng lắc đầu:
Tử Vân, chủ ý này của ngươi thật quá độc. Nếu là ta thà chết còn hơn.
Ta nhìn ông ta cười:
Nếu như là ông làm chuyện này, ta sẽ trực tiếp giết ông, ở chỗ chủ công ta sẽ không nói nguyên nhân thật sự, chỉ nói ông bị kẻ địch giết thôi.
Tuân Úc nhìn ta:
Ngươi thật sự làm vậy sao?
Ta gật đầu:
Không sai. Chỉ có làm vậy, chủ công mới không thấy thương tâm, gia đình của ngươi mới có thể an toàn. Đương nhiên, ta biết ông cũng sẽ không làm chuyện như vậy.
Ông ta không nói gì. Kỳ thực, từ sau buổi tối hôm đó nói chuyện, ta cũng hiểu rõ, tình bằng hữu không có gì để giấu nhau giữa ta với ông ta đã mất rồi. Bất kể thế nào, lập trường không giống nhau mãi mãi sẽ trở thành khúc mắc trong lòng chúng ta.
Tuân Úc đưa ta tới trước mặt Hoàng đế rồi lui xuống, Hoàng đế nhìn thấy ta liền sửng sốt:
Ngươi sao? Tuân Văn Nhược nói có người có thể giúp ta, là ngươi sao?
Ta cười gật đầu:
Bệ hạ giật mình sao? Hì, Triệu Như mặc dù là thương nhân, chỉ là một tiểu dân, nhưng mà bệ hạ cũng biết, thần vào nam ra bắc nhiều năm, kiến thức thu thập không ít. Tiểu dân cùng Văn Nhược tiên sinh có quen biết. Nghe ông ấy nói bệ hạ nhiều ngày tâm tình không tốt, nên đến hóa giải ưu sầu cho bệ hạ.
Hôm nay, hắn không bày ra bộ dạng ngạo mạn của hoàng đế nữa. Cũng phải, bộ dáng phách lối ấy có lợi gì đâu? Nhìn hắn, trong lòng ta cũng có chút thương tiếc, đúng vậy, nếu hắn không sinh ra trong nhà đế vương, cũng có thể trở thành một nhân vật tài trí đi. Đáng tiếc, hắn lại có chỗ không thông minh chút nào.
Lưu Hiệp ngẩn người, sau đó cười khổ:
Ngươi vào nam ra bắc kiến thức nhiều, có thấy qua hoàng đế nào bị cầm tù như ta không?
Ồ, hắn thật có can đảm dám nói. Ta nhẹ giọng cười:
Bệ hạ, người chỉ là phải đi đọc sách thôi, sao lại nói ra lời như thế?
Lưu Hiệp cười khổ:
Bị buộc đọc sách như vậy, thiên cổ chưa từng nghe thấy.
Ta ngồi thẳng người, nhẹ nhàng nói:
Tiểu dân đến gặp bệ hạ, chính là giải ưu phiền cho người, người đừng nghi ngờ.
Lưu Hiệp lắc đầu không nói gì. Ta hiểu tâm tư của hắn, loại ưu sầu này không phải người khác có thể giải. Nhưng mà:
Bệ hạ, lần này Đổng tướng quân bọn họ có thể giữ được tính mạng của người nhà và bản thân đã là khó rồi, người phải thấy may mắn mới đúng.
Lưu Hiệp giương mắt nhìn ta:
Theo ý ngươi, ta cần phải đi cảm tạ người nào đó sao?
Đương nhiên, đáng tiếc ngươi đần quá:
Đúng vậy, ít nhất tiểu dân cho rằng như vậy.
Giọng Lưu Hiệp lạnh đi:
Hừ, hoàn cảnh ta như vậy còn muốn ta đi cảm ta ơn giữ mạng của hắn sao?
Ta nhàn nhạt nói:
Thì ra bệ hạ chưa từng cho rằng ông ta đối với ngài có ơn cứu mạng. Nhưng mà tiểu dân nghe nói, trước lúc ông ta đưa bệ hạ về đây, tình cảnh của bệ hạ vô cùng gian nan, đến nỗi bụng ăn không no, không ít đại thần đã chết đói, có thật vậy không?
Lưu Hiệp bất giác đỏ mặt, có điều, hắn lập tức nói:
Y là thần tử, theo lý phải cống hiến sức lực cho ta.
Ta nhìn hắn:
Nhưng mà lúc ấy, chư hầu có địa vị, quyền thế lớn hơn ông ta có rất nhiều, đâu chỉ một người! Thần không nghĩ ra được đám người kia chẳng lẽ không biết cảnh ngộ của bệ hạ sao? Bọn họ sao lại không tới cần vương? Nghe nói, Viên đại tướng quân còn nói, ông ta không thừa nhận người, nói người là do Đổng Trác lập ra!
Lưu Hiệp không nói gì.
Ta không thể buông tha cho hắn:
Bệ hạ, tiểu dân chẳng qua là thương nhân. Đối với chuyện quốc gia đại sự không biết nhiều. Nhưng mà tiểu dân đi qua nhiều nơi, đã gặp không ít đại nhân, chẳng hạn Viên đại tướng quân, Lưu Kinh châu, Tôn tư mã, Lưu Ích châu, còn có Trương giáo chủ (Trương Lỗ)…, bọn họ đều không hề tỏ lòng trung thành với bệ hạ! Tiểu dân ở Hứa Đô, cũng chưa từng thấy bọn họ vào triều cống nạp. Thần không hiểu, bệ hạ vì sao không để bọn họ tới đây?
Lưu Hiệp nghĩ thầm, ta sao có thể điều động được đám người đó?
Trong lòng ta hừ lạnh, không biết điều, toàn tự chuốc khổ, miệng tiếp tục nói:
Như tiểu dân thấy, Tào đại nhân này cũng có thể coi là một trung thần. Nghe nói trước khi ông ta tiếp đón bệ hạ tới đây, quân của ông ta cũng ăn không đủ no! Mà lúc ấy, Viên đại tướng quân, Lưu Kinh châu, đều sống không tồi, những người đó chẳng hề nghĩ tới bệ hạ người, so sánh mới thấy, Tào đại nhân là người tốt! Nếu là tiểu dân, đối với người như vậy nhất định phải cảm kích.
Lưu Hiệp đỏ mặt.
Thấy hắn đỏ mặt chẳng nói lời nào, trong lòng ta rất thống khoái. Đương nhiên ta cũng không thể nói quá mức, dù sao hắn cũng là hoàng thượng:
Đương nhiên, tiểu dân không hiểu chuyện triều đình, cũng không hiểu rõ quan hệ giữa bệ hạ cùng Tào đại nhân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không biết vì sao Đổng đại nhân và Tào đại nhân có bất hòa gì mà nhất định phải giết ông ấy?
Lưu Hiệp hừ hừ:
Người này không coi ai ra gì, không đem trẫm để vào mắt, quá ngang ngược.
Bản thân không có bản lĩnh, lại muốn làm mấy chuyện này, ta nói:
Thì ra Đổng đại nhân vì bệ hạ trút giận! Bệ hạ, tiểu nhân nói những lời này có lẽ không phải, Đổng tướng quân nhất định muốn tốt cho bệ hạ, nhưng mà bọn họ làm như vậy, thật rất thiếu suy nghĩ, phương pháp không đúng!
Lưu Hiệp nghi ngờ nhìn ta. Ta cười:
Bệ hạ, lời nói đúng không dễ nghe, Đổng tướng quân không quân, không tiền, có thể làm được gì đây? Bệ hạ, người đã trải qua Trường An chi loạn, thủ hạ của Tào đại nhân, người nào cũng lợi hại hơn so với đám người Quách, Lý. Đổng tướng quân không nghĩ tới, nếu giết ông ta, Hứa Đô này sẽ ra sao? Bệ hạ có thể đi đâu nữa đây? Chỉ sợ cùng với loạn binh chính là ngọc đá cùng tan.
Lưu Hiệp bắt đầu run, Trường An chi loạn, cảnh tượng hắn giống như một món đồ chơi bị cướp đi cướp lại lập tức hiện ra. Ta nhìn biểu hiện của hắn, liền nói tiếp:
Trường An chi loạn tiểu dân cũng biết. Trời ơi, loạn lạc ngày đó, người giết người, người ăn thịt người, nơi nơi cướp bóc, bốn bề là loạn binh. Không còn chút nhân tính nào cả, không ai còn quan tâm nữa, không ít quan lại quyền quý đã bỏ mạng! Bệ hạ, chuyện này không thể không cân nhắc, có hại không phải với Đổng tướng quân, mà là bệ hạ! Cho nên tiểu dân đối với chuyện Đổng tướng quân thất bại, lại thấy may mắn thay người.
Lưu Hiệp a một tiếng:
Ngươi nói cũng có đạo lý!
Hừ, mới có đạo lý thôi sao. Ta cười khẽ:
Bệ hạ, người nghĩ ai trên đời này cũng tốt (ta cũng đâu phải tới giúp ngươi), một khi Hứa Đô đại loạn, không mấy người nghĩ tới ngài đâu. Đổng tướng quân binh quyền không có, lấy gì bảo vệ cho người đây! Chuyện này Đổng tướng quân còn chưa nghĩ kỹ. Bệ hạ, người có tìm người giúp, cũng phải tìm một người thật sự có thể giúp người! Tìm người có thế lực, có binh quyền ấy! Như tiểu dân thấy, là người nhà của ngài càng tốt, người khác họ không đáng tin.
Ngươi chắc biết Lưu Bị cũng có tham gia vào kế hoạch của các ngươi!
Lưu Hiệp gật đầu liên tục:
Ngươi nói cũng đúng. Ôi, biết tìm ở đâu đây? Lúc này đã thế này.
Ôi, ngươi không biết thật hay giả bộ thế? Ta cũng không thể nói toạc ra, Lưu Bị sau này có thể giữ lại hay không ta còn chưa chắc chắn. Nếu vậy, ta nói khác đi một chút.
Ta lắc đầu:
Bệ hạ, như tiểu dân thấy, người hãy học theo Chiêu đế cùng Tuyên đế đi! Lúc trước, bọn họ cũng giống người, dựa vào Đại tướng quân Hoắc Quang mới ổn định được giang sơn. Người vì sao không thể dựa vào Tào đại nhân?
Lưu Hiệp thở dài:
Ngươi không biết rồi. Hoắc Quang kia là có trung thành. Nhưng… Ôi, trẫm đâu có ai là Hoắc Quang đại tướng quân đâu! Các ngươi đều thấy, trẫm lúc này so với các ngươi còn không bằng.
Ta cố ý nghi ngờ hỏi hắn:
Nhưng mà, bệ hạ, ngài lúc này cùng Chiêu đế, Tuyên đế lúc trước không khác nhau lắm! Chiêu đế kế vị mới tám tuổi, Tuyên đế lưu lạc trong nhân gian nhiều năm, sau khi vào cũng cũng học tập nhiều năm. Chiêu đế trị vì mười ba năm, tất cả đều do tướng quân Hoắc Quang nắm giữ triều chính, còn Tuyên đế đợi tới lúc Hoắc Quang tướng quân chết mới bắt đầu thật sự quản lý triều chính. Những năm đó, đất nước vẫn được trông coi vô cùng tốt! Tiểu dân không hiểu nhiều lắm, vẫn cảm thấy giấu kín tài năng cũng không phải chuyện xấu, lại không cần lo nghĩ nhiều.
Lưu Hiệp không nói gì, dĩ nhiên chuyện Tuyên đế cùng Hoắc Quang hắn hiểu rất rõ. Có tấm gương trước mắt, muốn học cũng không khó. Nếu thật học theo Tuyên đế, chúng ta cũng bớt đi phiền toái, Lưu Bị không cần giữ lại. Về phần Vân ca ca ta sẽ nghĩ cách khác.
Thấy bộ dạng Lưu Hiệp, chuyện ta nói hôm nay hắn còn phải suy nghĩ thêm. Thấy cũng đã đủ, ta chuẩn bị đứng dậy cáo từ:
Bệ hạ, tiểu dân về đã, sau này nếu người thích, tiểu dân lại tới kể chuyện xưa cho người.
Lưu Hiệp a một tiếng, tự mình đi xuống nói:
Trẫm đưa ngươi ra ngoài tẩm cung.
Ta muốn ngã:
Tiểu dân không dám.
Lưu Hiệp mặc kệ, đi tới bên cạnh ta:
Ta tiễn ngươi ra ngoài.
Tiếp theo lại hạ giọng:
Ngươi có biết tin tức về Lưu Huyền Đức không?
A, thật khiến ta mở mắt. Ta còn tưởng ngươi đang nghĩ chuyện Tuyên đế, không ngờ ngươi đúng thật chưa chịu từ bỏ ý định. Có điều, ngươi hỏi ta, ta muốn còn không được, ta cũng hạ giọng nói:
Bệ hạ, Lưu hoàng thúc ở Từ châu, nghe nói cũng không tệ.
Hắn gật đầu:
Nếu như sau này ngươi gặp được ông ấy, đem tình hình của trẫm nói cho ông ấy nghe.
Ta cười thầm:
Tiểu dân hiểu rồi. Bệ hạ, xin dừng bước.
Lưu Hiệp nhìn ta rời khỏi tẩm cung của hắn mới trở lại bên trong.
Ra ngoài cung, Tuân Úc đang chờ ta trong xe ngựa. Thấy ta ra vội kéo ta lên xe:
Thế nào? Bệ hạ bình tĩnh lại chưa?
Ta nhìn ông ta cười cười:
Ta đã đem lợi hại ra nói cho bệ hạ, nghe hay không nghe ta cũng không có cách nào nữa. Có điều, ta đã nhắc tới chuyện Chiêu Đế, Tuyên đế cùng Hoắc Quang đại tướng quân, cũng nói Tuyên đế đã ở trong cung học tập nhiều năm, chờ Hoắc Quang chết mới cầm quyền, hy vọng bệ hạ hiểu ý ta.
Tuân Úc thở dài một hơi:
Vẫn là ngươi lợi hại. Võ mồm của ngươi vẫn là mạnh nhất trong đám chúng ta, tìm ngươi tới thật không sai, nói rất hay. Chỉ mong bệ hạ suy nghĩ cẩn thận.
Ta lạnh nhạt nói:
Bệ hạ tâm ý vẫn ở trên cao. Văn Nhược, trước mắt tinh lực chúng ta chủ yếu đặt trên chiến trường, nhất thời không thể để ý bệ hạ. Thế này đi, đợi đánh bại Viên Thiệu xong, ta lại đi gặp người, thuyết phục thêm, chắc sẽ có hiệu quả.
Tuân Úc gật đầu cười khổ:
Cũng chỉ có thể vậy. Tử Vân, đa tạ ngươi chịu ra mặt.
Ta lắc đầu:
Văn Nhược, ông biết ta không phải vì hoàng đế, mà chỉ vì chủ công và ông thôi.
Tuân Úc gật đầu:
Ta hiểu.
Ngươi hiểu là tốt rồi, hai người nhất thời không nói gì nữa.
Trở lại hiệu thuốc, thấy Tuân Úc đã đi, ta sửa sang lại một chút rồi vào Tào phủ. Tào Tháo sớm đã biết Tuân Úc dẫn người đi gặp Hoàng đế, cũng biết đó là ta. Cho nên ta vừa tới đã được dẫn vào trong. Thấy ta Tào Tháo cười nói:
Thuyết khách đã về rồi! Kết quả thế nào?
Ta cũng cười cười:
Người ta thành tâm thành ý mời thần đi, tất nhiên phải tận tâm tận lực. Có điều, hiệu quả không tốt lắm.
Nói rồi ta đem toàn bộ quá trình kể lại cho Tào Tháo:
Xem ra, tiểu hoàng đế này đúng là chưa từ bỏ ý định! Thần cho hắn học Tuyên đế giấu tài, hắn cũng không hiểu. Chủ công, đối với hắn cần nghiêm cẩn đề phòng.
Tào Tháo cười lạnh:
Không biết điều. Bỏ đi, để hắn từ từ mà nghĩ. Về phần Lưu Bị, ta muốn lập tức đông chinh, cho dù không giết được hắn, cái đinh này vẫn phải nhổ.
Ta cũng gật đầu:
Không sai, Từ châu là nơi vô cùng trọng yếu, không thể để người khác chiếm lĩnh lâu dài.
Ta cùng Tào Tháo, cả bọn Quách Gia đều quên mất một người – Lữ Bố. Ai cũng không nghĩ tới chuyện vạt áo chiếu thư lại có liên hệ với hắn. Chẳng qua, Lữ Bố đối với Tào Tháo đã hoàn toàn tâm phục, cơ bản không để ý tới du thuyết của Đổng Thừa. Nhưng mà, xuất phát từ quan hệ cũ ở Trường An và sự tín nhiệm của hoàng đế với hắn, Lữ Bố không tố giác Đổng Thừa với Tào Tháo. Lữ Bố cũng không phải là người có thể làm như vậy. Nhưng mà, theo điều tra của thủ hạ Tào Tháo, Lữ Bố trước đó chỉ biết chuyện vạt áo chiếu thư đã bại lộ. Đợi lúc Tào Tháo biết, đã có rất nhiều người biết. Tuy rằng Tào Tháo ra nghiêm lệnh không cho phép nói chuyện này ra, nhưng lời đồn Tào Tháo không tín nhiệm Lữ Bố cũng lan ra. Chuyện này đối với Lữ Bố vô cùng đả kích, khiến hắn lâm bệnh. Ta không hề biết chuyện đó, mãi sau này ở Quan Độ mới biết, lại phải một phen dùng võ mồm khiến Lữ Bố hồi tỉnh, nhưng hậu quả cũng không tốt!!!
Ta ở Hứa Đô khoe khoang tài ăn nói, Viên Thiệu ở Nghiệp thành cũng đang trổ tài đánh võ mồm. Trận này của y là cho tài tử trứ danh ở Kiến An là Trần Lâm khởi thảo bài hịch thảo Tào nổi tiếng được cho là bài văn thóa mạ đệ nhất thiên cổ, tài hoa phi phàm. Mắng từ ba đời Thào Tháo tới bản thân ông ta. Mắng từ con người Tào Tháo cho tới chức quan của Tào Tháo, thật sự là mắng tới đầm đìa hả hê, khiến người ta đọc qua một lần không thể quên được. Tào Tháo đọc bài văn này, sắc mặt tâm tình bất định, nửa ngày mới cười lớn:
Văn này lợi hại. Ta muốn dùng kẻ này.
Võ mồm của hắn so với ta lợi hại hơn nhiều.