• 240

Chương 1: Bắt đầu cuộc hành trình.



Vì đời người là những chuyến đi
– tôi lẩm bẩm. Tên tôi Phong, 22 tuổi, một người bình thường không thể bình thường hơn tại cái đất nước hình chữ S: này. Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, ba mẹ bình thường, sống tại một thành phố bình thường, trường đại học đang theo học cũng chả nổi bật. Tôi yêu thích hai chữ này:
bình thường
. Nó chẳng quá cao cũng chẳng quá thấp, và tôi tự nhủ rằng cuộc đời mình cũng chỉ cần như thế này: bình thường, ít biến động, chậm rãi và thong thả. Thậm chí tôi còn chả nhớ lần cuối cùng tôi ngạc nhiên hay xúc động là khi nào, dường như chẳng có thứ gì làm tôi xôn xao dù chỉ một chút.

Nhưng rát tiếc, sống yên bình của tôi không kéo dài bao lâu. Ba tôi mất. Ông mất trong cơn biến chứng bạo bệnh, chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ, trong khi trước đó hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng tôi vẫn vậy, chẳng cảm xúc, khi đưa ông vào bệnh viện, biến chứng xảy ra, tôi dường như đoán trước được tất cả. Tôi yên lặng hoàn tất mọi thủ tục, đưa mẹ về nhà, cùng các bác lo đám ma, chẳng một cảm xúc. Nhiều lúc tôi tự mắng chửi mình là thằng khốn nạn, máu lạnh, vô cảm, đủ những từ ngữ có thể nghĩ ra... nhưng vẫn vậy. Xong xuôi, tôi về trường, đóng cửa tự nhốt mình trong phòng, thu hẹp dần thế giới quanh tôi. Tôi chẳng còn thiết tha gì đến việc học, chỉ nằm dài suy nghĩ miên man, muốn trốn tránh tất cả. Vậy là tôi bắt đầu vùi đầu vào những manga, anime rồi đến cuốn tiểu thuyết trên mạng. Thể loại gì tôi cũng đọc, nhưng tìm đọc nhiều nhất vẫn là những bộ có bối cảnh là những thế giới kỳ ảo khác nhau, các bộ tiểu thuyết võng du, dị giới hoặc xuyên không tiểu thuyết. Hay có dở có, nhưng chúng cũng đã mở ra cho tôi những thế giới khác nhau, những cuộc đời khác nhau, những góc nhìn khác nhau. Tôi say mê đọc như chính tôi đang ở đó, được đặt chân lên chính vùng đất ấy, được ngước nhìn lên chính khung trời ấy..... để quên đi cái thực tại này. Từ lúc nào không hay, tôi tha thiết ước mơ được xuyên không, được đến những thế giới mới, được bắt đầu cuộc sống mới, được trải nghiệm...

Nhưng tôi biết, đó chỉ là cách tôi chạy trốn, chạy trốn hiện thực, chạy trốn khỏi cuộc sống này. Nhiều lúc tôi nghĩ, nếu tôi xuyên không rồi, mẹ và em gái tôi biết sống làm sao, nhưng điều đó cũng chẳng làm vơi bớt đi ước mơ kia của tôi. Vâng, đúng, tôi là thằng thất bại và hèn nhát, máu động vật chẳng có tình cảm. Vậy nên tôi mới cần bấu víu vào cái ước mơ đó, nhưng khá là buồn là cuộc sống chả phải game, không có phần chọn màn chơi hay là nút save hoặc quit, đơn giản là dòng chảy hỗn độn từ nhiều hướng, cuốn theo những giọt nước nhỏ bé và vô vọng.

Và rồi tôi cũng được đúng như ý nguyện.


Vào một đêm tôi còn chả nhớ là khi nào, trong giấc ngủ, tôi bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy.

Nói là tỉnh dậy cũng không phải,
tôi
vẫn đang nằm trên giường, nhắm mắt và thở đều đều. Nhưng tôi thì lại đang rất tỉnh táo, vẫn nhận biết xung quanh bằng đủ mọi giác quan: tiếng thở đều đều cùng với tiếng quạt máy, hơi nóng ẩm thấp từ trên trần tỏa xuống những ngày mưa hay từng cái nhấp nháy đèn LED từ cái case máy tính. Tất cả vẫn rõ mồn một. Đột nhiên tôi cảm giác như đang lơ lửng rồi từ từ bay lên, trong khi cơ thể tôi kia vẫn đang nằm đó.


Thăng rồi à, cũng tốt, ra đi thanh thản đỡ làm khổ ai


Lực hút kéo tôi càng ngày càng mạnh, chả mấy chốc tôi chẳng còn cảm giác gì.

Mở mắt, tôi nhận ra mình đứng trong không gian màu trắng, không rõ bến bờ. Chỉ thấy một màu trắng xanh dìu dìu làm tôi thấy thư thái hơn hẳn. Giờ tôi mới nhìn đến thân thể mình, từng hạt màu vàng bám vào cơ thể màu xanh lam trong suốt. Tôi thử vỗ tay,buồn cười là hai bàn tay xuyên qua nhau.


Cũng vui đi
- tôi nhếch mép cười.

Đột nhiên cụ già xuất hiện ngay bên cạnh tôi. Cụ mặc áo trắng, hàng cúc áo chỉnh chu, chiếc quần thụng cũng màu trắng, đang nhìn tôi rồi gật gù. Trông cụ hiền lành chả khác gì ông già hàng xóm nhà bên cạnh!

-Cháu chào ông. Như vậy là cháu đã chết rồi hả ông, nơi này là nơi nào ạ?

-Chào con,đây là nơi ở của ông, ông gọi là Lộc Tục. Còn cái kia,con cũng không thể gọi là đã chết, nhưng cũng chẳng khác mấy.

-Vậy là sao ạ.

-Thì là con chưa hết thọ tuổi, nhưng lại mong muốn mãnh liệt đi đầu thai, vả lại con sống cũng chả có mục đích. Vậy nên ta kéo con đến đây, xem con đến cùng vì sao lại có suy nghĩa như vậy, nếu con không muốn nói,con sẽ có hai lựa chọn: 1 là trở về cuộc sống kia nhưng tuổi thọ giảm một nửa, 2 là con được trực tiếp đi đầu thai kiếp khác lại được giữ ký ức này.

Bình thường thì tôi đã chẳng ngại ngùng gì chọn cái thứ hai, nhưng tôi chợt nghĩ:
mặc dù là kiếp khác, nhưng mình vẫn giữ cái ký ức này, vẫn là mình, thì có khác gì bây giờ đâu, lại ngờ ngờ ngệch ngệch chờ chết à.


-Ông ơi,con có thể không chọn cái nào được không ạ!

-Con nói thử ta nghe.

-Vâng, con muốn được tìm thấy ý nghĩa thực của cuộc sống. Là sống, không phải tồn tại. Con muốn được đi tìm nó.


Cái này ông cũng không thể giúp con được đâu,con phải tự đi tìm lấy thôi.
- Ông cụ cười cười nhưng chẳng tỏ ra một chút gì ngoài dự đoán của ông cả.

-Ông có thể giúp con không, không cần phải là đáp án đâu,con muốn tự đi tìm. Ông có thể cho con 1 thứ gì hay 1 lời gợi ý gì không?


Không, không! Nhưng ta lại có thể cho con 3 điều ước. Suy nghĩ kỹ nhé vì 3 điều ước này sẽ quyết định con đường đi tìm kiếm điều con muốn đấy
–Ông cụ bắt đầu đổi ngôi xưng thành
ta
như muốn chứng tỏ quyền năng của mình.

Sau thời gian suy nghĩ đắn đo một hồi,tôi liền tiến đến ông cụ.

-Ông ơi, điều ước thứ nhất: Nếu vũ trụ này là những thế giới song song bị chia cắt độc lập với nhau, con muốn là người có khả năng đi xuyên qua các thế giới.

-Đúng là có các thế giới song song. Ta biết ngay con sẽ chọn điều này, ta đồng ý.

-Thứ hai, con muốn có một hệ thống trao đổi mang theo để con có thể dễ dàng trao đổi mọi thứ, kể cả khả năng tự bảo vệ của con trước thế giới mới. Thế giới con đến cũng có thể chọn thông qua hệ thống này.

-Khôn ngoan đấy, ta đồng ý. Hệ thống này quá lớn nên ta sẽ cho con một AI (trí tuệ nhân tạo) giúp con quản lý và tìm kiếm các mục dễ dàng hơn, có gì con cứ hỏi nó.

-Tốt quá, con cám ơn ông. Thứ ba, con muốn mọi người tại thế giới con sống quên hết mọi thứ về con, nếu con không thể trở lại. Còn nếu con trở lại được,mọi thứ sẽ diễn ra bình thường và tất cả chỉ là một giấc mơ.

-Có vẻ con đã chọn được cái kết cho câu truyện của con. Chỉ cần con tìm thấy điều con muốn tìm, trong tim con đã xác thực muốn về, thì tất cả sẽ xảy ra theo lời con nói.

-Còn 1 điều cuối cùng ạ! Tại sao lại là con, tại sao ông lại giúp con như vậy.


Ồ, ta đã dõi theo con rất lâu, rất lâu rồi....
dứt lời tất cả tối sầm lại, và tôi cũng đã mất đi ý thức......
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lữ Hành Giả.