• 240

Chương 10: Tỷ võ chiêu thân.


Đây rồi! Dương Khang đây rồi! Chẳng biết nên gọi hắn là Dương Khang hay Hoàn Nhan Khang, từ nhỏ sống trong nhung lụa, cũng khá là trắng trẻo đẹp trai. Lại còn được Mai Siêu Phong truyền cho Cửu âm chân kinh theo hướng âm nhu, nên da mặt hắn trắng một cách yêu dị.

-Phong đệ, hắn là ai mà sao cũng biết Cửu âm chân kinh. Không đúng, Cửu âm chân kinh của hắn quá mức âm lãnh tà dị, hay là tẩu hỏa nhập ma...

-Huynh cứ theo dõi đi, hắn cũng là người quen của chúng ta đấy.

Dương khang mới nói có mấy câu mà Mục Niệm Từ đã đỏ mặt quay đi.

Thôi xong, thế này thì không oan nhá!

Sau khi nhìn hắn giao thủ với Mục Niệm Từ được mấy chiêu, Quách đã ca đã nói ngay:

-Võ công tên này thực sự chẳng ra gì, tuy có nội công thì hơi giống Cửu âm chân kinh của chúng ta, nhưng luyện chẳng ra đâu vào đâu. Chiêu số thì giống với Khâu đạo trưởng, hắn là đệ tử tục gia của Toàn chân giáo thì phải.

Mới mấy chiêu mà đã bị Mục Niệm từ giật được tay áo, xé rách. Dương Khang thấy thế mới nổi khùng lên, chẳng thèm che giấu, dùng luôn Cửu âm bạch cốt trảo.

-Cái gì, Cửu âm thần trảo, hắn thực sự biết Cửu âm chân kinh.


Không, phải là Cửu âm bạch cốt trảo mới đúng, thứ hắn luyện ra là thứ vô cùng tà dị, độc ác, chẳng còn chút liên quan đến Cửu Âm chân kinh nữa rồi...
- Tôi thở dài cảm thán...

Thực sự càng ngày càng ghét tên Dương Khang này, thua thì hắn bực tức khó chịu, thắng thì hắn cười hô hố chẳng nhìn ai, thực sự rất muốn cho một đấm. Lại còn ra vẻ lãng tử nữa chứ, để tí nữa xem thúc thúc của ngươi dạy dỗ ngươi như thế nào.

Khi hắn bắt đầu khinh bạc, ăn xong quẹt mỏ, lại còn ra tay với Dương đại ca. Quách đại ca đang hằm hè lên đòi công đạo thì Quách Tĩnh đã xông lên trước rồi.

-Huynh từ từ, xem con trai huynh thể hiện thế nào đã!

Quách đại ca đã bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào Dương Khang. Tôi đảm bảo chỉ cần hắn dám làm thương tổn Quách Tĩnh một chút thôi, Quách đại ca sẽ lên vặt đầu hắn.

Hai thanh niên nóng máu bắt đầu xông vào nhau. Võ công Quách Tĩnh tuy hơn, nhưng lại quá thật thà, để Dương Khang lợi dụng; Dương Khang mặc dù cũng khôn lỏi đấy, nhưng trình quá còi, cũng chẳng thể làm gì được Quách Tĩnh. Tiếp theo là Hoàng Dung cùng đám Bành Liên Hổ xông đến bát nháo một hồi!

Thấy Bao tỷ, lúc này đã trở thành Vương phi, tôi rỉ tai Quách đại ca:
Huynh đoán được tên công tử quần là áo lụa này là ai chưa?


Quách đại ca hết nhìn Dương đại ca lại quay sang nhìn Bao tỷ cùng Dương Khang, nhận ra sự cung kính của đám lính,
A
lên một tiếng:
Đệ tránh ra, hôm nay ta phải đòi lại sự công bằng cho Thiết Tâm


-Huynh nóng vội quá, tình cảm của Bao tỷ dành cho Dương đại ca huynh sao không biết, chắc chắn phải có chuyện gì đó? Huynh cứ xem tiếp đi!

Thấy Bành Liên Hổ làm bị thương con trai mình thì gã không nhịn được rồi:
Tên khốn khiếp, ngươi động vào hắn lần nữa xem


Lời chưa dứt thì quyền đã đến, đấm văng Bành Liên Hổ ra xa, mọi người ai cũng giật mình nhìn vị đại ca này. Trong đó Bao tỷ và Dương đại ca là chăm chú nhất.

Thấy đồng bọn đã đông đủ, hắn mới dám gằn giọng:
Ngươi là ai? Sao dám quản chuyện Vương phủ?


Chưa cần Quách đại ca trả lời, tôi đã thay hắn:
Hai gia gia ngươi thích quản đấy, ngươi cắn ta à?


Trong khi tất cả mọi người im lặng thì bỗng có tiếng cười oang oang:
Đúng quá đúng quá, bắt nạt hậu bối vậy thì còn gì là anh hùng hảo hán, là phường tiểu nhân hẹp hòi mới đúng. Túc hạ có phải là Bành trại chủ oai danh lừng lẫy không? Hôm nay được gặp, thật là may mắn..


Bành Liên Hổ nuốt sao được cục tức, nhưng vẫn cố tỏ ra phong độ. Hắn thề, nếu đối phương không phải là người trong môn phái lớn, hoặc đám người này không liên quan đến nhau, hắn liền lập tức ra tay giết luôn:
Không dám, xin hỏi pháp hiệu các hạ?


Đạo trưởng không nói, chỉ co chân đạp một nhát xuống đất, mặt đất hiện rõ vết chân gần một thước.

-Đạo trưởng có lẽ là Ngọc Dương Tử Vương chân nhân được người ta gọi là Thiết cước tiên?

Tôi bỗng nổi lên trò nghịch ngợm, dùng đầu mũi chân nhấn một cái, tiếp tục bước sang bên trái nhấn thêm cái nữa, thêm một cung tròn. Trên mặt đất, một bộ mặt cười cùng với cái răng chìa ra.

Đám người xung quanh hít một hơi. Bành Liên Hổ cùng Vương Xử Nhất quay lại nhìn tôi đánh giá. Quách đại ca thì mặt có vẻ giãn ra một chút, còn Hoàng Dung thì cười lăn lộn tại chỗ.


Xin hỏi hai vị là...?
- Bành Liên Hổ liếc nhìn tôi cùng Quách đại ca.

-Ta không nói thì ngươi lại cắn ta hả?

Bành Liên Hổ mặt mày đang tím đen vì tức giận, nhưng nhận ra thực lực của tôi, hắn chẳng dám hó hé câu nào. Lúc này, Vương Xử Nhất mới quát hỏi Dương Khang:

- Sư phụ ngươi là ai? Ngươi tên là gì?


Ta tên là Hoàn Nhan Khang, sư phụ của ta thì không nói được.
– Dương Khang lí nhí, liếc mắt nhìn xung quanh, trong lòng thầm mắng đám Bành Liên Hổ kia ngày nào cũng ăn uống phè phỡn trong phủ, nhưng lúc cần thì chẳng có lấy một tên hữu dụng.


Hắn có nhiều sư phụ lắm, ngươi hỏi vị nào? Khâu Xử Cơ thì không dạy nổi hắn cái môn trảo công độc ác kia đâu.
– Tôi chen miệng.

-Cái gì? Sao ngươi biết.

Cái phản ứng này của hắn có khác gì thừa nhận hay không? Ba người Quách - Dương cùng Vương Xử Nhất nhất thời nhìn hắn chằm chằm.
Khốn khiếp
– Quách đại ca hét ầm lên. Hóa ra giờ hắn mới biết Hoàn Nhan Khang là Dương Khang.

-Ngươi là ai? Sao lại ăn nói với tiểu Vương gia như vậy.

Bành Trại chủ à, ngươi cứ tiếp tục làm nhân vật phụ đi, không ai quan tâm đâu!


Khốn khiếp, ta không nhịn được ngươi nữa rồi!
– Bành Liên Hổ quyết liều rồi.


Ngươi dám?
- Quách đại ca cũng trừng mắt nhìn hắn.

Nhất thời bầu không khí trở nên nặng nề một cách vi diệu. Không ai nói một câu, đều nhìn nhau cảnh giác.


Đạo trưởng đã quen biết gia sư, ắt là bậc tiền bối. Mời đạo trưởng giá lâm tệ xá để vãn bối được học hỏi.
– Dương Khang hoảng sợ chuyển ý cười nói với Vương Xử Nhất.


Ta và Quách huynh không đánh nhau không quen biết. Võ nghệ của Quách huynh, tiểu đệ vô cùng khâm phục, mời Quách huynh, đạo trưởng và hai vị đây cùng tới tệ xá, chúng ta kết làm bạn bè, nên chăng?
– thấy Vương Xử Nhất hừ nhẹ, hắn lại đon đả hướng tôi cùng Quách Tĩnh.


Chuyện kết thân của ngươi tính thế nào?
– Quách Tĩnh chỉ hai cha con Dương đại ca cùng Mục Niệm Từ.

-Chuyện này sẽ thong thả bàn sau... đúng vậy... thong thả bàn...

Sau một hồi Dương Khang chẳng thấy ai đếm xỉa đến lời hắn, hắn lại hướng Vương Xử Nhất vái một vái:
Vãn bối xin chờ ở tệ xá. Người cứ hỏi Triệu Vương Phủ là đúng. Trời rét tuyết lạnh, đúng là lúc ngồi quanh lò sưởi thưởng tuyết, xin mời tới uống vài chén.


Nói đoạn liền lỉnh lỉnh leo lên ngựa định chạy mất. Hắn thường nghe những tên trong giang hồ như thế này không thiết gì luật pháp, cho hắn trăm lá gan cũng không dám ở lại.


Chờ đã, tiểu Vương gia, đã ai cho ngươi đi chưa
Tôi đột nhiên lên tiếng giọng dọa dẫm.

-Thế ngươi muốn sao? Đừng có khinh người quá đáng!

Tôi chẳng nói chẳng rằng xông vào cho Bành Liên Hổ một đấm. Tôi tu luyện Cửu âm chân kinh đã 10 năm, lại còn dùng Lăng ba vi bộ nên hắn chẳng kịp tránh né, ăn ngay một cú. Hắn chưa kịp ú ớ câu nào tôi đã ấn đầu hắn xuống đất, kéo lê một đoạn dài. Sau đó lại tiếp tục nắm lấy bàn chân hắn quật xuống, nắm đấm giáng xuống liên tiếp. Mọi người liên tục rít hơi lạnh. Quách đại ca mặc dù cũng căm ghét tên này vì hắn vừa đánh lén Quách Tĩnh, nhưng cũng lấy làm lạ vì chưa bao giờ thấy tôi ra tay nặng như hôm nay.

Tôi với hắn chẳng thù chẳng oán, nhưng khi xem phim thì tôi ghét hắn, có chút phiến diện! Vì vậy nên tôi chẳng hề dùng nội lực, chỉ bằng sức mạnh cơ thể nên cùng lắm hắn cũng chỉ thâm tím hay đau đớn 1-2 ngày thôi.

Đánh chán tay thì tôi vứt hắn nằm đó rên rỉ. Người xung quanh định thần lại thì hai người chúng tôi cũng đã đi mất.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lữ Hành Giả.