Chương 16: Lên đường.
-
Lữ Hành Giả
- Phong94
- 1838 chữ
- 2019-08-30 03:44:03
Arita tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Cậu cũng chẳng biết mình đã ngất đi được bao lâu, rõ ràng là cậu đã ép cơ thể mình quá mức. Cậu chỉ mới vừa làm quen với sức mạnh này. Arita nhìn xuống. Cậu đã được cứu về, được băng bó cẩn thận. Arita nháo nhác đưa mắt tìm cái mặt nạ Tengu, may quá nó gần ngay cậu.
-Chiko-san, Chiko-san... Chú có ở đó không?
Không cần gọi ra miệng như vậy, Shikigami khi đã ký khế ước sẽ có thể nghe được lời chủ nhân qua tâm niệm
Tiếng Chiko-san vang lên trong đầu Arita.
Cậu thở phào khi nghe được giọng ông chú. Điều này cũng phải nói lại, khi Arita vô thức đeo chiếc mặt nạ Tengu lên lần đầu tiên, ngay lập tức đã có thêm một giọng nói trầm trầm trang nghiêm truyền vào trong tai cậu:
Namiko Arita, nhân danh dòng họ Namiko, Abe no Seimei, cậu có chấp nhận ta, Kokone Chiko tộc Tengu, làm Shikigami của mình không.
Lúc đó cậu chẳng còn biết một điều gì, hô to chấp nhận. Rồi sau đó... đương nhiên là cậu có sức mạnh để đánh bại con Empousa.
Nhưng chẳng mấy chốc mà Arita nhận ra là cậu đã mất dấu em gái mình. Cậu đuổi theo trong vô vọng. Hành lý đã mất, ngủ vờ vật, ăn tất cả những gì cậu xin hoặc thó được. Và trong lúc Arita thất vọng gục ngã, giọng ông chú Chiko-san xuất hiện.
Theo như ông chú, khi ông ấy nghe được là cậu trốn sang Mỹ, ông đã chuyển toàn bộ sức mạnh và linh hồn của mình vào chiếc mặt nạ. Khi Arita đeo nó lên là hai người đã ký một hợp đồng, à, là một khế ước. Chiko-san là Shikigami của cậu, cho cậu sức mạnh, nhưng cậu phải đem ông chú đi tìm con trai.
Chiko-san là một Tengu, một trong những Youkai (yêu quái) nổi tiếng nhất tại Nhật Bản. Là Youkai nửa người nửa quạ, họ sở hữu trên lưng một đôi cánh lớn với những lông vũ đen dài và bộ móng vuốt nhọn sắc. Khi biến thành người, cái mỏ ấy dần được thay thế bởi một cái mũi đặc biệt lớn và dài cùng bộ mặt đỏ gay, trọng quần áo của một nhà sư. Tengu là những bậc thầy trong nghệ thuật biến hình, bay, chiến đấu và những phép gọi gió. Tuy ít khi hại người, nhưng lại kiêu ngạo, thù dai và rất dễ bị xúc phạm. Dù ưa thích cuộc sống khá tách biệt và yên ổn, nhưng các Tengu lại rất thích can thiệp vào xã hội con người.
Còn về Shikigami, hay còn gọi là Thức Thần, là những linh hồn, thậm chí kể cả các tiểu thần, sống ám vào một vật nhất định, có sức mạnh, được các Âm Dương Sư sử dụng. Nói như vậy thì Arita đã trở thành một Âm Dương Sư, một cách đúng nghĩa.
Nhưng cũng phải nói, Âm dương thuật của Arita cũng thật sự quá nhỏ yếu, cả hai lần sử dụng đều không đứng dậy nổi. Lần thứ hai, tuy đã khá hơn, có thể sử dụng pháp bảo, cây quạt Ha-uchiwa gọi gió, nhưng cũng đã trực tiếp ngất đi.
Nhưng dù sao, có một Shikigami là một điều rất tốt, ông chú Chiko-san rất có kinh nghiệm, có thể nhận ra các loại yêu ma quái vật từ xa. Nếu không phải như vậy thì Arita làm sao có thể trốn chạy được hai mụ Gorgon lâu như vậy.
-Thân thể của cháu đã tốt hơn rồi, Chiko-san . Chúng ta nên đi thôi, bọn quái vật ấy sẽ rất nhanh đuổi đến. Dù là ai cứu cháu đi nữa, cũng không thể liên lụy họ được.
Chiko-san thở dài, bị đuổi giết bởi những con quái vật không phải là điều mà một đứa trẻ 12 tuổi có thể chịu đựng. Lại còn bị lạc mất cả đứa em gái...
Chúng ta đã mất dấu Azumi rồi
Arita tiếp tục
Vậy giờ chúng ta sẽ đến Trại con lai, chắc chắn họ sẽ phải có câu trả lời.
Arita khó nhọc ngồi dậy, lần mò trèo qua cửa sổ, hy vọng tìm được cửa sau. Người mang cậu về đây, chữa trị cho cậu cả anh trai hôm qua đã liều mình cứu cậu nữa, đều là những người tốt. Cậu không muốn họ gặp chuyện gì với những con quái vật kia.
-Hey, kid! Cậu định bỏ đi khi chưa nói một lời nào với những người cứu cậu sao.
Arita giật mình ngẩng đầu nhìn lên:. Một thanh niên đóng chiếc quần baggy cho nam dài qua đầu gối, áo khoác bóng chày có mũ, tay áo bị kéo lên đến tận khuỷu, sau lưng khoác một cái ba lô và một cái ống đựng giấy vẽ của sinh viên kiến trúc. Đúng là anh trai đã cứu cậu, đang ngồi xổm tò mò nhòm xuống.
-Cảm tạ anh vì đã cứu em, ơn này em chắc chắn sẽ trả. Nhưng em phải đi đây, lũ quái vật sẽ lần ra em bất cứ lúc nào, em không muốn liên lụy người khác.
-Cậu định cứ thế mà đi sao, không hành lý, không tiền bạc, thậm chí cậu còn không phải là người ở đây. Cậu muốn đi đâu, anh sẽ đưa cậu đi.
-Không phải việc của anh. Anh thấy rồi đấy, em có thể chết bất cứ lúc nào.
-Thế anh mới phải đi cùng cậu, trẻ con ra đường một mình rất nguy hiểm.
-Đây không phải chuyện đùa. Liên quan đến tính mạng đấy.
-Cậu đi đường cậu, anh đi đường anh, anh chỉ đi sau cậu thôi. Quyết định vậy nhé.
________________________________________________________
Phong chẳng hiểu sao mình lại quyết định đi theo cậu bé này, hai người biết nhau chưa đến nửa ngày. Cũng có thể là do tò mò, một thế giới mới lạ đang dần dần mở ra trước mắt cậu. Cũng có thể là Phong thấy cậu bé đáng thương, cần được bảo vệ. Hoặc đơn giản là Phong thích cậu bé này, muốn đi theo giúp đỡ, thế thôi...
Hey, kid... Cậu tên là gì?
im lặng.
Cậu từ đâu đến?
- im lặng .
Cậu định đi đâu?
- im lặng.
... Cứ như vậy, thằng bé chẳng nói chẳng rằng một câu nào, hai người cứ thế bước đi liên tục, một trước một sau. Phong cũng chẳng hiểu thằng bé đi đâu, lòng và lòng vòng, đến đường cậu bé cũng chẳng thèm hỏi, bản đồ cũng chẳng có... Chỉ một lúc sau, Phong phát cáu.
-Này! Rốt cuộc cậu muốn đi đâu?
-Đồi con lai, Long Island.
Sao không nói...
- Phong càu nhàu -
Mà khoan, Đồi con lai... chẳng lẽ là Trại con lai...
Anh biết...
– cậu bé ngập ngừng, đầy nghi ngờ.
Haizzz... Phong thở dài. Chẳng lẽ mọi chuyện đều là thật... Cả giấc mơ đó nữa. Vậy thì chắc chắn thằng bé này là thằng bé được người đàn bà kia nói đến rồi...
Đi thôi, anh sẽ đưa cậu đi... Nhất định!
- Phong cũng chẳng hiểu sao mình lại tin tưởng người phụ nữ kia đến vậy.
Người đàn bà đó đã nói, tất cả đã có trong đầu của Phong. Uhmm, vậy thì làm thôi. Theo như những thứ kỳ quái trong đầu cậu, khi 12 tuổi, các á thần Hy Lạp trẻ tuổi của chúng ta bắt đầu tỏa ra một mùi hương hấp dẫn bọn quái vật. Á thần càng mạnh thì càng bốc mùi...
Cậu bé này chắc chắn là một á thần Hy Lạp, hai mụ Gorgon tối qua đều đã khẳng định!
Thông thường, Trại con lai, một nơi đào tạo các á thần trẻ tuổi, sẽ cử các thần rừng đi tìm và đến cạnh bọn trẻ từ trước, bảo vệ, rồi đưa đến trại. Nhưng chẳng biết thằng bé này có nằm trong hồ sơ của bọn họ không nữa.
Vậy cứ tìm một thần rừng đã!
Có kế hoạch thì đơn giản rồi. Mọi á thần đều học dốt và cá biệt, do đứa nào đứa nấy đều mắc chứng khó đọc và tăng động cả. Vậy nên cứ đến mấy mấy trường trung học dành cho học sinh cá biệt tìm là xong. Có á thần thì sợ gì không có thần rừng. Mấy thần rừng đều dùng cách này để kiếm các á thần nhỏ tuổi.
Đừng hỏi vì sao cậu lại biết những điều đó, nó chỉ đơn giản hiện lên trong tâm trí câu. Phong cũng không thể nào chắc chắn đó là sự thật, hay là ảo tưởng chó chính cậu nghĩ ra...
Thôi kệ vậy, vừa đi vừa tìm hiểu...
Nhắc đến trường cho trẻ cá biệt, Phong biết có một ngôi trường như vậy ở gần đây. Phong dẫn cậu bé đi qua ba khu nhà về phía bắc, băng qua Công viên Carl Schurz. Khi thằng bé đuổi kịp cậu, Phong đang vắt vẻo trên một hàng rào sắt, nhìn ra một bức tường bụi cây xơ xác.
Đây rồi, trường dành cho trẻ đặc biệt Hinsdale Central School. Mấy tay du côn và bọn bảo kê từ khu phố người Hoa đều từ đây mà ra cả. Không phải phân biệt nhưng da đen và người Trung Quốc đã chiếm đến hơn một nửa suất học. Nhờ có bọn này mà tỷ lệ phạm tội ở đây tăng 120% trong 2 năm.
Vừa đến cổng trường, Phong tóm lấy một thằng, ở trường này là phải có kiểu ứng xử riêng của nó:
Này, tao hỏi, trường này có thằng nào đặc biệt học dốt, bị tăng động không? Không thì một đứa đi cà nhắc cũng được.
Phong là người Châu Á, nên cậu cũng khá thấp. Tên này mới 13-14 tuổi, nhưng đã cao ngổng, chỉ kém Phong có một chút. Nhưng tên nhóc bị cậu xách lên như gà. Nó hoảng hốt lắp bắp:
Có... có... có... đại ca. Cà nhắc thì đúng là có một đứa, không phải là thằng mà là con ạ! ...Vâng, vâng, đúng là một con bé... Không đúng! Không đúng, phải gọi là đại tỷ
Vậy đưa tao đi gặp nó.
Phong cũng không dám hy vọng, làm gì mà có chuyện dễ thế. Vì mấy thần rừng đều có chân dê, chỉ thích hợp chạy nhanh thôi, chứ bình thường bước đi đều bị cà nhắc. Nhưng ai dám nói, cứ đi cà nhắc là thần rừng.
Thế rồi thằng nhóc kia mặt méo xệch dẫn Phong cùng cậu bé đi ra sau trường. Ngồi đó là một cô bé... Khá cá tính, hay dữ dội nhỉ. Mái tóc cô bé nhuộm đỏ, bấm khuyên, mặc áo da kéo trễ để lộ bên trong là áo lót ngực thể thao, quần thụng nữa. Đậm chất phim hành động.
Hey baby girl, làm phiền một tí được không?
– Phong vừa cất tiếng, cả một lũ nhóc tì quay ra nhìn cậu với một ánh mặt không thể nào thân thiện hơn!