Chương 62: Trại con lai.
-
Lữ Hành Giả
- Phong94
- 2878 chữ
- 2019-08-23 09:30:54
Cả người Azumi nhẹ bẫng và lạnh ngắt. Sau chiêu thức có vẻ khoa trương vừa rồi, tai cô bé ù đi, và những câu hỏi thăm của chị gái chân dê kia khiến cô bé ngỡ như có hàng trăm người đang nói một lúc.
"Nhanh lên nào!" – thầy Hedge nói và phi thẳng ra khỏi cái bệ đá. Nancy tấp tểnh theo sau. Có tiếng rì rầm trong hành lang mà họ vừa bước ra, và đầu của một con rắn khổng lồ xộc vào trong động. Ánh sáng trắng xanh từ Bùa choáng của James phóng ra liên tục, nhưng không ăn thua, cũng may là con quái vật này quá lớn nên phần thân nó gần như không thể chui qua đường hầm. Những cái vảy bằng đồng, cái đầu hình kim cương giống của rắn đuôi chuông, và đôi mắt vàng sáng rực đầy thù hận. Khi con quái vật há mồm, những chiếc răng nanh của nó cao bằng với cơ thể của James.
Con rắn chuông khổng lồ đớp trượt một cú, húc đánh rầm vào một gò đất. Mê cung trở nên thấp lè tè, y như một địa đạo thời kháng chiến. James nhanh trí phóng một bùa nổ lên trần hang, tức thì cả tảng đất đá rơi vào ngay giữa hai mắt con quái vật, nhưng nó chỉ chùn lại và kêu rít lên.
Azumi từ từ theo sau, cô bé vỗ vỗ ngực kiểm tra lại mấy lá bùa còn sót lại cho điều tồi tệ nhất. Đường hầm thay đổi liên tục. Nó dốc đứng ở những góc rất kỳ cục, và ngay lúc này bên dưới chân cô bé nhớp nháp như dầu loang.
Cuối cùng bốn người cũng đến được cuối đoạn dốc và nhận ra mình đang ở trong một cái động lớn với những cột măng đá rất lớn.
Trên bờ đá của con sông ngầm giữa cái động, một Cyclop, tóc bù xù che kín hốc mắt giữa trán, đang ngồi bên bờ sông, kế bên là một thanh niên da nâu đang nhìn chằm chằm vào cả bọn. Vì bắp chân to bất thường và đôi sừng dê mới nhú lên trên bộ tóc đen xoăn cứng, nên Azumi đoán đó cũng là một thần rừng như Nancy.
Anh Tyson, anh Grover! Hai người làm gì ở đây vậy?
– Nancy hét lên sung sướng.
-Nancy? À cả chú nữa, chào chú Hagde! Anh phải hỏi em câu đó mới đúng! Mê cung có một lối vao ở trại. Ngày trước nó đã bị sập sau cái chết của Daedalus. Nhưng nhóm của Percy mới gửi tin nhắn Iris về, nói rằng Mê cung đã được hồi sinh. Bác Chiron lo rằng mụ Gaia có thể gửi quái vật vào trại theo lối này nên bảo bọn anh đi kiểm tra một chút. Mà hai người này là...
-Cô bé Azumi này là Á thần em mới tìm thấy. Còn James là một phù thủy...
Được rồi! Về Trại rồi nói
– thầy Hadge ngắt lời.
Đây có lẽ là cái trại kỳ lạ nhất mà James và Azumi từng được tiếp xúc, nhưng cũng may là cả hai cô cậu này đều sống trong một thế giới quan không bình thường, vậy nên cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Azumi, ngoài trường nữ sinh, cô bé chỉ biết đến nhà mình và ngôi đền Thần đạo sau núi, nơi cô học mọi thứ để trở thành Âm dương sư của họ Namiko. James thì khá hơn chút, tuy không biết gì về trại hè của bọn trẻ bên Mỹ, nhưng cậu cũng thường xuyên đi cắm trại cùng với hai đại gia đình Potter và Weasley mỗi mùa Quidditch World cup.
Điều đầu tiên khiến James chú ý là ở đây bọn họ dùng vũ khí và áo giáp thật, mặc dùng chỉ làm bằng đồng nhưng James hoàn toàn chắc chắn về độ sắc bén của những mũi kiếm. Từng nhóm mười người trong những chiếc áo giáp sắt kiên cố đi xung quanh rìa ngoài của một đồn điền trồng dâu như đang đi tuần tra. Đồn điền trải dài khắp quả đồi, thậm chí vượt sang cả phần bên kia hàng thông. Còn bên kia, Nancy đang luyến thoắng giới thiệu cho cậu về những đường ranh giới phép thuật của trại không cho phép quái vật vượt qua hay con rồng hoặc Cây thông Thalia. Bên dưới thung lũng có mười hai ngôi nhà lớn bằng đá và nhiều hơn nữa những ngôi nhà nhỏ hơn bằng gỗ hướng mặt ra đồng cỏ. Phía xa là những cánh rừng nhỏ, một dòng sông lớn nơi Nancy học lái xuồng. Ruộng đất bát ngát trải tận chân trời. Trước mặt James là hai hàng thông to lớn mọc sừng sững, chạy dọc lên trên phía đỉnh đồi.
-Đám người La Mã ấy trở mặt rồi! Họ bắt đầu đem quân đội của họ và đám Griffin tập kết cách chúng ta chừng hơn hai dặm. Bác Chiron luôn muốn đàm hòa, vì cuộc chiến này là vô nghĩa. Nhưng đám trại viên, nhất là đám con nhà Ares thì kêu gào đòi tấn công. Đúng lúc đó thì nhóm của Percy nói bức tượng Athena Parthenos đang trên đường về trại. Bức tượng là một biểu tượng hùng mạnh. Sẽ thế nào khi Reyna, một người La Mã trả nó lại cho người Hy Lạp? Việc đó sẽ chữa lành vết thương lịch sử, thậm chí có thể chữa khỏi việc phân tách nhân cách của các vị thần. Rồi hai trại La Mã và Hy Lạp sẽ cùng nhau tiêu diệt quân đoàn Titan và cả mụ Gaia. Đó sẽ là một viễn cảnh tốt đẹp! Bác Chiron tăng mức báo động toàn Trại lên cao nhất, nhưng không cho tấn công. Cũng may là đám chủ chiến vẫn còn nghe lời bác ấy, dù hậm hực lắm.
James vẫn đang cố hiểu mọi thứ đang diễn ra. Cậu đã nghe nói Arita là con của một vị thần Hy Lạp nào đó, và những thần rừng như Nancy bảo vệ cậu bé và đưa họ về cái trại này trước khi bị lũ quái vật tấn công. James cũng đi theo Phong và Arita đủ lâu để biết được rằng cuộc sống của một con lai nguy hiểm đến như thế nào. Thậm chí ngay tại đây cũng có một cuộc chiến vĩ đại hơn đang len lỏi. Nghe tuyệt như khi ai đó nhắc về cuộc chiến của cha cậu hồi còn trẻ chống lại tên Voldemort độc ác vậy. Nhưng khác là James sẽ là một phần trong đó. Vậy nên cậu bé cảm thấy cực kỳ hào hứng và tự động bỏ qua phần nguy hiểm.
-Đi thôi! Anh sẽ đưa hai cô cậu này gặp bác Chiron, hy vọng chúng ta sẽ kịp trước lửa trại bắt đâu.
James cũng có biết sơ qua về thần thoại Hy Lạp, cũng như rất nhiều lần lần kể của Phong, cậu biết bác Chiron trong lời bọn họ là một nhân mã, thầy dạy cho phần lớn các anh hùng Hy Lạp nổi tiếng thời cổ. Bác ấy có chuyện riêng cần nói với Azumi, nên suốt quãng thời gian ấy James đi theo Nancy đi dạo một vòng quanh trại. Nào sân đấu kiếm, bãi bắn cung, khu nuôi ngựa Pegasus, hý trường đua ngựa... cho đến Nhà lớn hay đỉnh Nắm đấm Zesus.
Cuối cùng cậu cũng được gặp bác Chiron.
Nói như thế nào nhỉ, trông bác ấy chẳng khác nào vị lính lục quân già hay có những buổi nói chuyện về lịch sử ở Bảo tàng, cũng có đôi nét giống với cụ Ollivander ở tiệm đũa phép, nhưng không già đến thế. Nhưng ấn tượng với James nhất chính là đôi mắt nâu hiền từ, nhưng dường như có thể nhìn thấu tất cả.
Ngồi đi! Cậu bé...
– mặc dù đã biết về cái xe lăn có ma thuật, nhưng James vẫn không thể thấy điểm chung nào giữa một người hiền lành như một thầy giáo già trên chiếc xe lăn với một nhân mã oai hùng, thầy dạy của các á thần –
Trại là một nơi tuyệt vời! Đúng chứ?
Sau khi kể qua loa về chuyến đi, James nói bằng một giọng chắc nịch:
Vâng, nhưng cháu chỉ là một người thường, không thuộc về nơi đây, nhưng cháu có nghe mọi chuyện, cháu muốn giúp.
Cảm ơn cháu! Ta đánh giá cao điều đó...
– Ngừng lại một chút, bác Chiron nhìn thẳng vào James –
Nhưng nó qua nguy hiểm. Bác biết rằng lứa tuổi của cháu đang rất muốn khẳng định bản thân, muôn được người khác công nhận. Hãy đặt mình vào địa vị cha mẹ cháu!
Câu nói của bác Chiron khiến toàn bộ tâm trạng hào hứng của James trôi đi mất sạch. Cậu bé như chìm hẳn vào chiếc ghế salon da, hướng mắt vô thức nhìn về phía cái thùng game Pacman cũ hàng thế kỷ đang kêu píp píp.
Bác Chiron cũng ngập ngừng một lúc, như muốn khắc sâu lời bác muốn nói với James thêm một lần nữa, rồi mời từ từ tán dương:
Nhưng không phải ai cũng dũng cảm như cháu đâu. Một Á thần khi được đưa về Trại sẽ phải học hàng đống thứ để có thể đối mặt với những con quái vật như thế. Cả câu chuyện cháu cùng mọi người đi về vùng đất còn chưa ai dám đặt chân đến nữa. Bác rất tự hào được chào đón cháu trong Trại. Lẽ ra người thường không được vào trong trại, nhưng cháu là trường hợp đặc biệt, và các vị thần cũng cho phép.
Các vị ấy nhớ đến cháu á?
– James ngạc nhiên.
-Đúng vậy! Còn hơn cả chàng trai kia nữa ấy chứ. Họ nói rằng sức mạnh và tri thức của cậu ấy về thế giới này sẽ thay đỏi toàn bộ cuộc chiến. Nhưng cháu mới là người bác quan tâm. Cháu có đầy đủ tố chất để trở thành một anh hùng đấy! Tuy nhiên, như bác nói ở trên, hãy cố gắng bảo vệ và chăm sóc bản thân, hãy làm điều đó cho những người yêu thương cháu. Thôi tốt rồi! Cũng đến giờ ăn rồi, bác cháu ta ra cùng mọi người thôi. Ngay khi Trại ổn định bác sẽ cho người đưa cháu về. Tạm thời cháu sẽ tạm thời ở nhà số Mười một nhé. Cùng với Azumi luôn, trước khi cô bé được công nhận.
James lại hào hứng trở lại trên đường đến nhà ăn. Trại chưa bao giờ làm cậu hết ngạc nhiên: xưởng kim loại nhà Heaphetus, phòng thủ công có thần rừng đang thổi cát đánh bóng bức tượng bằng đá cẩm thạch khổng lồ tạc hình một nhân vật nửa người, nửa dê và nhất là bức tường luyện tập, Climbing Wall. Tường này có hai mảnh rung chuyển mạnh, đá tảng theo nhau lăn xuống như mưa, nham thạch nóng bắn tung tóe.
Bụng James sôi lên ùng ục khi ngửi thấy mùi gà nướng cùng nấm béo ngậy. Trong nhà ăn chẳng khác nào cái rạp xiếc, đuốc cháy rừng rực gắn quanh chục cái cột nhà bằng đá. Cũng tầm hai chục cái bàn ăn chạy dài quây xung quanh một cái lò than bằng đồng to bằng bồn tắm giữa nhà. Mỗi nhà có bàn riêng phủ khăn trắng viền tím. Bốn bàn để trống trong khi nhiều bàn người ngồi chen chúc, có bàn nhiều người phải ngồi ghé một bên mông cuối ghế băng, bên kia nhô ra ngoài. James tiến đến một cái bàn không đông không vắng.
-Này, lính mới, là James nhỉ? Cậu phải qua ăn cùng bọn này chứ. Không ngồi linh tinh được đâu!
James quay lại thì thấy ông anh chàng tóc vàng với mũi cao, mắt xếch và kiểu cười tinh nghịch. Cậu ta ôm vai bá cổ cậu như bạn thân thiết:
Cậu được lắm, mang về cho bọn tớ một em gái châu Á xinh như mộng. Mà chúng tớ cũng nghe Nancy kể rồi, chuyến này các cậu hoành tráng lắm. Chả bù cho bọn tớ, cả năm nay rồi chưa ra khỏi Trại. Thậm chí cậu xuống đến hai cái Địa ngục! Về đây, kể chi tiết cho bọn tớ nghe nào. Mà cậu là phù thủy à, như mấy đứa nhà Hecate ấy!
-Xin lỗi, cậu là...
-Đúng là kiểu Anh luôn này! Tớ là Alex. Bọn tớ là nhà số Mười một, cha chúng tớ là thần Hermes. Tớ mới được cha công nhận năm ngoái. Là thần của lữ hành, buôn bán, đương nhiên là cả thói chơi khăm hay ăn cắp vặt nữa. Nhưng không sao đâu, nếu mất cái gì thì nơi đầu tiên cậu tìm được chúng là nhà số Mười một! Cha chúng tớ đón nhận tất cả những người lữ hành, nên tất cả những đứa trẻ chưa được cha mẹ thần thánh công nhận đều ở đây luôn, cả khách từ phương xa tới cũng thế. Xem nào, lần đầu tiên...
-Được rồi, để sau đi, tớ đói lắm rồi!
-À ừ, tớ quên mất. Lại đây... Ê mấy cậu... dành chỗ cho thành viên mới của chúng ta đi nào!
Lát sau, bác Chiron đứng dậy khỏi chiếc xe lăn, gõ móng cồm cộp xuống nền nhà lát đá. Mọi người im phăng phắc. Bác nâng ly:
Uống mừng các vị thần!
Mọi người làm theo. Một đoàn những cô gái tóc đủ màu nối nhau mang thức ăn đến: nào nho, táo, dâu tây, pho mát, bánh mì nóng giòn và tất nhiên cả thịt nướng! Ly James trống trơn nhưng một anh lớn bên cạnh hướng dẫn bảo:
Muốn uống gì, cứ gõ ly rồi nghĩ đến chúng. Tất nhiên chỉ thức uống không cồn. Ấy ấy... gõ nhẹ thôi... nhìn anh này!
. Sau đó anh ta dùng móng tay gõ nhẹ miệng ly cái
ting
, ngay lập tức, cái ly sóng sánh đầy thứ nước ngọt mâu nhạt lóng lánh, sủi bọt khí, mùi thì rõ ràng là thứ Coke hương đào mà James sợ nhất.
James làm theo, một thứ đồ uống màu caramen cùng với lớp bọt kem tuyệt mịn màu trắng ngà tỏa ra mùi bơ thơm nức.
-Này James, món gì vậy, đổi với tớ đi. Cậu uống nước ngọt Monter nhé!
-Bia bơ ấy mà, loại không cồn! Tớ không quen uống đồ của dân Muggle.
-Cách các cậu gọi người phàm ấy à? Ừm, thế lát sẻ tớ một ít nhé, à, mà chúng ta phải cầu nguyện đã.
James đang định làm dấu chứ thập trước ngực như mấy bà hàng xóm bên cạnh nhà cậu, nhưng Alex đã kéo cậu xềnh xệch đến bên lò lửa bằng đồng ở giữa nhà ăn.
Làm gì thế! Cậu cứ thả một ít đồ ở đĩa của cậu vào đấy. Vì cậu là không phải Á thần nên không cần cầu nguyện gì đâu, chỉ như là tỏ lòng kính trọng thôi!
. James nghe theo dùng dĩa xắn một miếng thịt gà béo ngậy thả xuống.
Bữa ăn diễn ra cực vui, nhưng cực kỳ bát nháo. Và đương nhiên tâm điểm không đâu khác ngoài bàn của nhà số Mười một của James. Nếu có thể so sánh, thì chỉ có bữa tiệc khi nhà Gryffindor của cậu giành được cúp nhà mới có không khí như thế này. Sau bữa ăn, mọi người hò hét kéo nhau ra hý trường. Kế tiếp là tiết mục của mấy cậu bạn bảnh chọe tóc vàng hoe tại nhà số Bảy, theo lời của cậu Alex kia là nhà của thần Apolo, đốt lửa trại và hát hò tại nhà hát ngoài trời kiểu Hy Lạp (Amphitheatre) dựa sát vào sườn Đồi con lai. Giọng hát thì rất mượt mà, nhưng lời bài hát và câu cú thì chẳng ra đâu vào đâu cả, làm mọi người cười sằng sặc. Azumi thì tụ tập cùng Nancy và mấy cô bạn thần rừng cùng những nữ thần cây, tuy cô bé im lặng nhưng cũng thỉnh thoảng nở những nụ cười hiếm hoi. Chưa bao giờ James thấy thoải mái như thế.
Trời tối muộn. Những đốm lửa nhỏ theo gió bốc lên hòa cùng bầu trời đầy sao. Sau tiếng tù và vỏ ốc ngân dài, James cùng những người bạn nhà số Mười một mới quen xếp thành hàng, theo chân Burky, anh ta giống như huynh trưởng nhà ở đây vậy, đi đều bước về nhà mình. Cũng không khác Hogwart.
Đến nhà số Mười một, James được phát một cái túi ngủ cùng một một ít đồ dùng vệ sinh cá nhân. Toàn loại du lịch nhỏ gọn cả, nhưng James cũng không cầu kỳ lắm. Vì nhà quá đông nên nam đều trải sàn nằm trong túi ngủ hết, chỉ có nữ mới được nằm giường tầng. Bỏ ngoài tai những lời xầm xì của mấy thanh niên xung quanh về kế hoạch xoáy ít bia ở tiệm tạp hóa Trại hay vụ chơi khăm nhà Ares cho ngày mai, James khép đôi mắt nặng trĩu.