• 152

CHƯƠNG 5


Số từ: 6770
Biên dịch: Nguyễn Nhật Tâm, Bồ Giang
NXB Văn Học
Hannah tin chắc nàng có thể thành công trong vụ này. Xét cho cùng, nếu nàng không thể lừa gạt họ ở London thì có hy vọng gì nàng có thể hành động như thế ở Baghdad?
Nàng chọn buổi sáng thứ ba cho cuộc thí nghiệm, sau khi đã bỏ ra nhiều tiếng đồng hồ để thăm dò khu vực trong ngày hôm trước. Nàng quyết định không bàn tính kế hoạch của nàng với bất cứ một ai, sợ rằng một người trong đội Mossad có thể sinh ra nghi ngờ nếu nàng hỏi quá nhiều về một vấn đề.
Nàng soi người trong tấm gương ở phòng ngoài. Một cái T–shirt trắng tinh và một áo thun rộng lùng thùng, một quần jean sờn cũ, đôi giày đế bọc cao su, vớ ngắn và mái tóc của nàng trông có vẻ hơi bù xù.
Nàng xếp đồ vào chiếc vali nhỏ méo mó, tài sản gia đình duy nhất mà họ cho phép nàng giữ lại, và rời khỏi ngôi nhà có bậc thềm sau mười giờ một phút. Bà Rubin đã đi sớm hơn để làm công việc mà bà gọi là
mua sắm lớn
ở tiệm Sainsbury để tích trữ cho hai tuần lễ.
Hannah bước chậm dọc theo đường, biết rằng nếu nàng bị bắt gặp họ sẽ đưa nàng lên chuyến bay sắp tới để trở về nhà. Nàng đi vào ga tàu điện ngầm, đưa vé cho nhân viên gác cổng, xuống thang máy và bước về phía tận cùng của sân ga sáng trưng trong lúc đoàn tàu rầm rộ vào ga.
Ở Leicester Square, nàng đổi sang tuyến Piccadilly và khi đoàn tàu chạy về ngả Soulth Kensington, Hannah ở trong số người đầu tiên tới cầu thang tự động. Nàng không chạy lên cái nấc thang theo ý định tự nhiên của mình, bởi vì chạy sẽ khiến cho người ta để ý. Nàng đứng yên trên cầu thang tự động, xem xét kỹ các hình ảnh quảng cáo trên tường như thể không một ai có thể trông thấy mặt nàng. Chiếc Rover với bộ phận bơm xăng mới, rượu Whisky Johnnie Walker, một lời cảnh báo bệnh AIDS… Ngay sau khi xuất hiện ngoài trời nắng. Hannah nhanh nhẹn kiểm tra bên phải bên trái trước khi băng ngang đường Harrington và bước về phía khách sạn Norfolk, một loại nhà trọ ít bị ai để ý mà nàng đã cẩn thận lựa chọn. Nàng đã thanh toán mọi chi phí ngày hôm trước và có thể bước thẳng vào phòng vệ sinh nữ mà không cần hỏi đường.
Hannah đẩy cửa và sau khi nhanh chóng kiểm tra để biết chắc chắn có một mình nàng chọn căn đằng cuối, gài chốt cửa và mở nắp cái vali méo mó ra. Nàng bắt đầu quyết định thay đổi hình dạng.
Có tiếng chân của hai người bước vào và đi ra trong lúc nàng cởi y phục Trong thời gian đó, Hannah người khom xuống trên bồn cầu, chỉ tiếp tục khi biết chắc nàng còn một mình. Công việc đó làm nàng mất gần hai mươi phút. Khi nàng ra khỏi căn buồng nàng nhìn lại mình trong tấm gương và sửa chữa thêm một đôi chỗ, rồi nàng cầu nguyện, nhưng không phải với Thượng đế của họ.
Hannah rời khỏi phòng vệ sinh nữ và bước chân lên cầu thang, trở lại quầy tiếp tân của khách sạn. Nàng đưa chiếc vali nhỏ của nàng cho người gác phòng ngoài, bảo anh ta là nàng sẽ lấy lại trong vòng hai giờ sau. Nàng đẩy một đồng tiền một pound qua mặt quầy và nhận lại một tấm thẻ nhỏ màu đỏ. Nàng đi theo một toán khách du lịch qua cửa xoay và mấy giây sau trở ra ngoài lề đường Nàng biết chắc mình sẽ đến đâu và mất bao lâu mới đến cửa trước, vì nàng đã đợi thử một lần ngày hôm trước.
Nàng chỉ hy vọng huấn luyện viên của nàng trong tổ chức Mossad biết rõ hoạ đồ bên trong toà nhà. Xét cho cùng từ trước đến nay chưa có nhân viên nào vào được trong đó cả.
Hannah bước chậm dọc theo lề đường về phía đường Brompton. Nàng biết mình không được phép do dự một khi nàng tới cửa trước. Với đoạn đường khoảng hai chục mét, nàng hầu như quyết định bước thẳng qua khỏi toà nhà. Nhưng khi vừa tới bậc thềm nàng tự thấy mình bước lên đó và dũng cảm gõ lên cửa. Một lát sau cánh cửa được mở ra bởi một gã đàn ông như bò mộng cao hơn nàng tới một tấc rưỡi. Hannah bước vào và nàng nhẹ nhõm khi gã bảo vệ tránh sang một bên, nhìn về cả hai ngả đường rồi đóng sầm cửa lại.
Nàng bước xuôi theo hành lang về phía cầu thang lờ mờ sáng mà không hề nhìn lại sau. Khi đã đến cuối tấm thảm bạc màu, nàng chầm chậm lên cầu thang. Họ đã đảm bảo với nàng rằng đó là cửa thứ hai bên trái trên tầng nhất, và khi nàng lên tới đầu cầu thang, nàng trông thấy ngay một cánh cửa ở bên trái sơn màu nâu có một quả nắm bằng đồng đã không được đánh bóng từ nhiều tháng nay. Nàng từ từ xoay quả nắm và đẩy cánh cửa mở. Trong lúc nàng bước vào, tiếng nói chuyện xì xào bỗng ngừng lại. Tất cả những người trong phòng cùng quay nhìn nàng chòng chọc.
Làm sao họ có thể biết rằng Hannah chưa bao giờ đến đây khi tất cả những gì họ có thể thấy chỉ là đôi mắt của nàng.
Rồi một người trong bọn họ bắt đầu nói lại và Hannah yên lặng. Ngồi lên một chiếc ghế cùng với họ. Nàng lắng nghe một cách thận trọng và nhận thấy rằng ngay cả khi ba bốn người trong bọn họ nói cùng một lúc nàng vẫn có thể nghe được gần như từng từ một. Nhưng cuộc thử nghiệm khó khăn nhất là khi nàng quyết định tham gia cuộc nói chuyện. Nàng tự giới thiệu rằng tên nàng là Sheka và chồng nàng vừa mới đến London, nhưng chỉ được phép mang theo một người vợ. Họ gật đầu ra vẻ hiểu biết và tỏ ý hoài nghi về việc cơ quan di trú Anh không thể chấp nhận chế độ đa thê.
Trong giờ kế tiếp, nàng lắng nghe và cùng bình luận về các vấn đề của họ. Người Anh dơ dáy như thế nào, tất cả đang hấp hối vì bệnh AIDS. Họ không thể chờ đợi để về nhà và ăn uống các món thích hợp. Và trời có bao giờ ngừng mưa hay không? Không hề báo trước, một trong số phụ nữ mặc y phục đen chợt đứng dậy và nói lời từ biệt các bạn. Khi một người thứ hai đứng lên để nối gót. Hannah nhận thấy đây là dịp may để nàng đi. Nàng theo sau hai người đàn bà lặng lẽ xuống cầu thang, cố giữ một khoảng cách mấy bước. Gã đàn ông lực lưỡng gác cửa mở cửa cho ba người đi ra ngoài. Hai người leo lên băng sau của một chiếc Mercedes lớn màu đen và chiếc xe lướt nhanh đi trong lúc Hannah quẹo sang hướng tây và bắt đầu theo đường cũ trở lại khách sạn Norfolk.

T. Hamilton McKenzie thức gần suốt đêm cố tìm hiểu thực chất gã đàn ông với giọng nói trầm tĩnh có thể muốn gì. Ông đã kiểm tra hồ sơ gửi và rút tiền của ông ở ngân hàng. Ông chỉ có 230.000 đô la trong tài khoản cùng một số chứng khoán. Và ngôi nhà có lẽ trị giá khoảng 250.000 nữa một khi đã trả góp xong toàn bộ, và loại này thì không phải là loại có thể bán nhanh, do đó có lẽ phải mất hàng tháng mới giải quyết được. Tất cả gom lại với nhau, ông chỉ có thể góp được nửa triệu đô la là cùng. Ông không tin tưởng ngân hàng sẽ ứng trước cho ông quá hơn con số đó dù chỉ một xu.
Tại sao bọn chúng lại chọn ông? Ở trường Columbus có không biết bao nhiêu ông bố giá trị gấp mười hoặc hai mươi lần ông, chằng hạn Joe Ruggiero, người không bao giờ lớn nhất Columbus nhưng nhất định là một nhà đại triệu phú.
Có lúc McKenzie đã tự hỏi, phải chăng ông đang đối phó với một băng tội phạm đã chọn sai người, thậm chí chỉ là bọn nghiệp dư. Nhưng ông gạt bỏ ngay ý nghĩ đó khi ông xem xét cái cách bọn chúng thực hiện vụ bắt cóc và phần tiếp theo. Không, ông phải nhìn nhận rằng ông đang đối phó với những tên chuyên nghiệp biết chính xác những gì chúng cần.
Ông tuột xuống giường lúc quá sáu giờ một chút và nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy không có dấu hiệu nào của mặt trời buổi sáng. Ông cố gắng hết sức giữ yên lặng, mặc dầu ông biết rằng bà vợ không nhúc nhích chắc hẳn đang thức, có lẽ bà đã không chợp mắt được suốt cả đêm. Ông tắm nóng, cạo râu và vì nhiều lý do mà ông không sao tự giải thích, mặc một chiếc sơ mi mới tinh, bộ com lê ông chỉ dùng khi đi nhà thờ và một cà vạt hoa hiệu Liberty mà Sally đã tặng ông hai mùa Giáng sinh trước và ông chưa bao giờ có can đảm mang.
Đoạn ông đi xuống bếp và pha cà phê cho vợ lần đầu tiên trong mười lăm năm. Ông mang khay trở vào phòng ngủ trong lúc Joni đang ngồi thẳng người trong chiếc áo ngủ màu hồng tay dụi đôi mắt phờ phạc.
McKenzie ngồi lên cuối giường và họ uống cà phê đen với nhau trong im lặng. Suốt mười một giờ trước đó họ đã nói hết tất cả những gì cần phải nói.
Ông dọn dẹp khay và trở xuống cầu thang, cố kéo dài thời gian tối đa trong lúc rửa và sắp xếp gọn gàng trong bếp. Âm thanh kế tiếp mà ông nghe là tiếng bịch của xấp giấy rơi lên cổng bên ngoài cửa trước. Ông liền buông tấm khăn lau chạy vội ra ngoài để lấy tờ Dispatch và nhanh nhẹn kiểm tra trang đầu, tự hỏi nó có thể bằng một cách nào đó nắm được câu chuyện hay không. Cái tên Clinton chiếm giữ các đầu đề lớn với sự xung đột ở Iraq lại bùng lên. Tổng thống hứa hẹn gửi thêm quân đội để bảo vệ biên giới Kuwait nếu xét thấy cần thiết.
— Đáng lẽ họ phải giải quyết mọi việc dứt điểm ngay từ lúc đầu, – McKenzie lẩm bẩm trong lúc ông đóng cửa trước. – Saddam không phải là hạng người hành động theo sách vở.
Ông cố nắm rõ các chi tiết của bài báo cáo nhưng không sao tập trung vào từng từ. Qua bài xã luận, ông biết được rằng tờ Dispatch nghĩ Clinton đang đương đầu với cuộc khủng hoảng thực sự đầu tiên. Tổng thống chưa thực sự biết khủng hoảng là gì cả, T. Hamilton McKenzie nghĩ. Xét cho cùng, con gái của ông ta đã ngủ an giấc trong Nhà Trắng đêm hôm trước.
Ông gần như vui hẳn lên khi chiếc đồng hồ ở phòng ngoài cuối cùng đánh tám tiếng. Joni hiện ra ở chân cầu thang, ăn mặc chỉnh tề. Bà kiểm tra cổ áo của ông và phủi sạch một ít gàu bám trên vai ông, trong lúc ông chuẩn bị rời khỏi nhà cho một ngày làm việc bình thường ở trường đại học. Bà không có ý kiến gì về việc ông chọn chiếc cà vạt:
— Anh về thẳng nhà nhé, – bà nói như thường lệ.
— Tất nhiên, – ông nói, hôn lên má vợ và rời khỏi nhà không thêm một lời nào.
Ngay khi cửa nhà xe vừa quay lên, ông đã trông thấy ánh đèn pha lập lòe và buông một tiếng chửi thề lớn. Ông đã quên tắt đèn xe đêm hôm trước khi ông quá giận dữ vì con gái của ông. Lần này ông hướng nỗi tức giận vào chính bản thân ông và chửi thề một lần nữa.
Ông trèo lên phía sau tay lái, đút chìa khoá vào ổ công tắc và cầu nguyện. Ông tắt đèn và sau khi ngừng một lát, xoay chìa khoá. Thoạt tiên một cách nhanh chóng, rồi một cách từ từ, ông thử cho máy xe nổ, nhưng nó chỉ kêu lách cách trong lúc ông đạp chân ga liên tục.
— Hôm nay không được! – Ông vừa gào lên vừa đập mạnh lòng bàn tay lên tay lái.
Ông thử hai lần nữa rồi nhảy ra khỏi xe và chạy trở vào nhà. Ông không nhấc ngón tay khỏi nút chuông cho đến khi Joni mở cửa với bộ mặt dò hỏi.
— Ắc quy hết điện. Anh cần xe của em, nhanh lên, nhanh lên.
— Nó đang được sửa chữa. Anh đã bảo em từ mấy tuần trước rằng em phải đưa đến ga ra.
T. Hamilton McKenzie không có thời giờ để bày tỏ ý kiến. Ông xoay lưng về phía vợ, chạy ra đường và bắt đầu nhìn về hai phía đại lộ có hai hàng cây để tìm kiếm loại xe màu vàng quen thuộc với một bảng đề dãy số 444 4444 gắn trên nóc. Nhưng ông nhận thấy chỉ có cơ may một phần trăm tìm ra một chiếc taxi chạy quanh quẩn tìm một người khách vào lúc sáng sớm như thế này. Ông chỉ có thể trông thấy một chiếc xe bus đang hướng về phía ông. Ông biết trạm xe cách đây khoảng một trăm mét, vì vậy ông khởi sự chạy theo cùng hướng với chiếc xe bus. Mặc dầu ông còn tới hai ba chục mét khi nó qua mặt ông, chiếc xe bus dừng lại ở trạm và chờ đợi.
McKenzie vừa trèo lên các nấc thang vừa thở hổn hển.
— Xin cảm ơn, – ông nói. – Chiếc xe bus này có chạy tới đường Olentangy River hay không?
— Rất gần nơi đó.
— Thế thì chúng ta đi. – T. Hamilton McKenzie nói.
Ông nhìn đồng hồ đeo tay. Lúc này là 8 giờ 17. Với một chút may mắn rất có thể ông vẫn kịp giờ hẹn… Ông bắt đầu tìm một chỗ ngồi.
— Giá cước là một đô la, – người tài xế vừa nói vừa nhìn theo ông.
T. Hamilton Me Kenzie lục lọi khắp bộ com lê.
— Ôi Chúa, ông thốt lên. Tôi đã bỏ quên…
— Đừng giở trò như vậy! – người tài xế bảo. – Không tiền không đi.
McKenzie quay lại nhìn mặt anh ta một lần nữa.
— Anh không hiểu, tôi có một cuộc hẹn quan trọng. Một vấn đề sinh tử.
— Cũng giống như giữ được việc tôi đang làm. Tôi chỉ biết làm việc theo nguyên tắc. Nếu ông không thể trả tiền, thì ông phải trở xuống bởi vì đó là quy định.
— Nhưng… – McKenzie lắp bắp.
— Tôi sẽ đưa cho ông một đô la để đổi lấy cái đồng hồ đó! – Một thanh niên ngồi ở hàng ghế thứ hai đang thưởng thức cuộc đối đấu.
T. Hamilton McKenzie nhìn chiếc Rolex bằng vàng mà ông đã được tặng sau hai mươi lăm năm phục vụ cho bệnh viện Đại học bang Ohio. Ông mở ngay nó ra khỏi cổ tay và đưa nó cho gã thanh niên.
— Đây phải là một vấn đề sinh tử, – gã thanh niên nói trong lúc anh ta đổi chiến lợi phẩm bằng một đô la…
Anh ta mang chiếc đồng hồ vào cổ tay. T. Hamilton McKenzie đưa đồng đô la cho người tài xế.
— Ông không thể đổi chác ngon lành ở đây, – anh ta vừa nói vừa lắc đầu. – Lẽ ra ông có thể sử dụng một chiếc xe du lịch hạng sang suốt cả một tuần để đổi lấy một cái Rolex.
— Nào, đi thôi! – McKenzie gào lên.
— Tôi đâu phải người dừng xe lại để ăn cướp, – người tài xế vừa nói vừa cho xe chầm chậm rời khỏi lề đường.
T. Hamilton McKenzie ngồi ở ghế trước ao ước chính ông là người lái xe. Ông nhìn đồng hồ tay. Nó không còn ở đó ông liền quay lại và hỏi gã thanh niên:
— Mấy giờ rồi?
Gã thanh niên hãnh diện nhìn món đồ anh ta vừa mới kiếm được mà từ nãy giờ anh ta vẫn chưa hề rời mắt khỏi.
— Tám giờ hai mươi sáu phút hai mươi giây.
McKenzie nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, ước mong chiếc xe bus chạy nhanh hơn. Nó dừng lại bảy lần để cho hành khách lên xuống trước khi đến góc đường Independence, vào lúc người tái xế sợ rằng người đàn ông không mang đồng hồ sắp sửa lên cơn đau tim. Trong lúc T. Hamilton McKenzie nhảy vụt ra khỏi các nấc thang của chiếc xe bus, ông chợt nghe đồng hồ toà thị chính đổ 8 giờ 45.
— Ôi Chúa, xin để cho bọn chúng vẫn còn đó, – ông nói trong lúc chạy về phía quán Olentangy, hy vọng không có ai nhận ra ông. Ông chỉ ngừng chạy khi đã đến đoạn đường dẫn đến nơi tiếp khách. Ông cố trấn tĩnh lại dù rằng ông đang thở hụt hơi và toát mồ hôi từ đầu tới chân.
Ông đẩy cánh cửa xoay của tiệm cà phê và liếc quanh phòng, không có một ý niệm nào về người hoặc thứ gì mình đang tìm. Ông tưởng tượng tất cả mọi người đang chằm chằm nhìn lại ông.
Quán có khoảng sáu mươi bàn loại hai và bốn ghế, và ông có thể đoán chừng một nửa số có khách ngồi. Hai trong số bàn trong góc đã có khách, vì vậy McKenzie đi về phía một bàn mà từ đó ông có thể thấy rõ cửa ra vào.
Ông ngồi xuống và chờ đợi, hy vọng bọn chúng đã không bỏ rơi ông.

Chính lúc Hannah trở lại giao lộ ở góc công viên Thurloe, lần đầu tiên nàng có cảm giác một kẻ nào đó đang theo dõi nàng. Cho đến lúc nàng đã tới lề đường về phía Nam Kensington, nàng mới chắc chắn như thế.
Một người đàn ông cao lớn, còn trẻ, không có kinh nghiệm nhiều trong việc theo dõi, thập thò khá rõ ràng ở các ô cửa. Có lẽ anh ta nghĩ nàng không phải là loại người có thể nghi ngờ. Hannah còn cách nơi nàng ở dự kiến khoảng 400 mét. Vào lúc Norfolk hiện ra, nàng biết chính xác việc cần phải làm. Nếu nàng có thể vào được trong toà nhà trước anh ta, nàng ước lượng mình chỉ cần khoảng ba mươi, có lẽ bốn mươi lăm giây là tối đa, trừ cả hai người gác gian đều bận. Nàng dừng lại ở ô kiễng phía trước hiệu thuốc và chăm chú nhìn cách trưng bày các loại mỹ phẩm đầy khắp các kệ. Nàng quay người nhìn về phía các ống son trong góc và trông thấy bóng anh ta trong ô kính được chùi sáng trưng. Anh ta đang đứng bên cạnh một quầy báo ở cửa ga tàu điện ngầm Nam Kensington. Anh ta lấy một tờ Daily Mail.
Nghiệp dư,
nàng nghĩ việc đó đã giúp nàng cơ hội băng qua đường trước khi anh ta kịp lấy lại tiền thối. Nàng đã tới cửa trước của khách sạn trong lúc anh ta đi qua hiệu thuốc. Hannah không chạy lên các bậc thềm, vì như thế là thừa nhận sự hiện hữu của anh ta, nhưng nàng đã sai lầm khi đẩy cánh cửa xoay quá mạnh đến nỗi nàng đã hất một bà cụ già bất ngờ ngã nhào lên lề đường sớm hơn bà cụ tưởng.
Hai người gác gian đang nói chuyện phiếm trong lúc nàng phóng như bay qua phòng ngoài. Tấm thẻ đỏ và một pound nữa đã nằm sẵn trong tay nàng trước khi nàng tới bàn gác gian. Hannah đập mạnh đồng tiền lên mặt quầy khiến cho người gác gian lớn tuổi lưu ý ngay tức khắc. Khi ông ta thấy đồng pound, ông ta nhanh chóng lấy tấm thẻ, tìm chiếc vali nhỏ của Hannah và trả lại cho nàng ngay lúc tên theo dõi nàng đang bước qua cửa xoay. Nàng đi thẳng về phía cầu thang ở cuối hành lang, ôm chặt vali nhỏ vào sát bụng như thể tên theo dõi nàng sẽ không biết nàng đang mang theo bất cứ vật gì. Khi nàng xuống tới nấc thang thứ hai nàng bắt đầu chạy vì không thấy một ai khác. Lúc đã xuống tới cuối cầu thang nàng băng qua hành lang và vào trong phòng vệ sinh nữ là nơi tương đối an toàn.
Lần này không phải chỉ có một mình nàng. Một phụ nữ trung niên đang cúi mình trên một lavabo để kiểm tra son môi. Bà ta không hề liếc nhìn Hannah khi nàng đi khuất vào trong một buồng vệ sinh. Hannah ngồi lên trên bồn cầu thu hai đầu gối lên dưới cằm, trong lúc nàng chờ đợi người phụ nữ hoàn tất công trình của bà ta. Hai ba phút sau bà ta mới bỏ đi. Sau khi nghe tiếng cửa đóng, nàng hạ chân lên nền nhà bằng đá hoa cương lạnh ngắt, mở chiếc vali méo mó ra để kiểm tra mọi thứ còn đủ hay không, vừa ý vì đúng như vậy, thay trở lại chiếc T–shirt, chiếc áo thun rộng lùng thùng và chiếc quần jeans, cố hết sức nhanh.
Nàng vừa mang xong vớ thì cánh cửa lại mở và nàng quan sát phần dưới của hai cái chân mang vớ dài bước qua nền nhà và đi vào một buồng bên cạnh nàng. Hannah liền phóng ra ngoài, cài nút quần jeans, trước khi kiểm tra lại mình một cách nhanh chóng trong tấm gương. Nàng làm cho tóc rối một chút rồi bắt đầu kiểm tra quanh phòng. Có một cái thùng lớn trong góc để đựng khăn dơ. Hannah gõ cái nắp nhựa, lấy ra tất cả khăn trong thùng và nhét chiếc vali nhỏ của nàng vào tận dưới đáy, rồi nhanh nhẹn phủ khăn lên trên và đậy cái nắp lại như cũ. Nàng cố quên nàng đã mang cái túi từ Leningrad đến Tel Aviv đến London, nửa vòng trái đất. Nàng chửi thề bằng quốc ngữ trước khi kiểm tra mái tóc trong gương một lần nữa. Rồi nàng ung dung ra khỏi phòng vệ sinh nữ, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, thậm chí cẩu thả.
Vật đầu tiên mà Hannah trông thấy khi nàng bước vào hành lang là gã thanh niên đang ngồi ở đằng kia đọc tờ Daily Mail. May ra anh ta sẽ không nghi ngờ gì về nàng.
Nàng vừa tới chân cầu thang thì anh ta ngước nhìn lên. Khá đẹp trai, nàng nghĩ, ngoái lại nhìn anh một lúc lâu.
Nàng quay người và bắt đầu lên cầu thang. Nàng đi xa, nàng đã thành công.
— Xin lỗi cô, – một giọng nói vang lên từ phía sau.
— Cô đừng sợ, đừng chạy, cứ hành động bình thường.
Nàng quay lại và mỉm cười. Anh ta mỉm cười lại, gần như tán tỉnh nàng, rồi đỏ bừng mặt.
— Cô có trông thấy một cô gái Ả Rập khi cô ở trong phòng vệ sinh?
— Vâng, tôi có thấy, – Hannah trả lời, rồi hỏi tiếp. – Nhưng tại sao anh hỏi?
Luôn luôn đặt kẻ thù vào thế phòng thủ bất cứ lúc nào có thể là nguyên tắc tiêu chuẩn.
— Ồ, điều đó không quan trọng. Xin lỗi đã quấy rầy cô, – anh ta nói rồi khuất dáng vào góc đường phía sau.
Hannah đi lên cầu thang, trở lại phòng ngoài và đi thẳng ra cửa xoay. Tội nghiệp, nàng nghĩ khi đã trở ra ngoài đường. Anh ta trông khá hấp dẫn. Nàng tự hỏi anh ta sẽ ngồi đó bao lâu, anh ta làm việc cho ai, và cuối cùng anh ta sẽ báo cáo với ai?
Hannah khởi sự bước trở về nhà, tiếc là không thể ghé vào tiệm Dino để ăn một đĩa mì Ý rồi xem phim mới nhất của Frank Marshall đang chiếu ở rạp Cannon. Vẫn còn có nhiều lúc nàng khao khát mình chỉ là một người phụ nữ trẻ ở London. Rồi nàng nghĩ đến mẹ nàng, em trai nàng, em gái nàng và một lần nữa tự bảo tất cả những thứ đó cần phải chờ đợi.
Nàng ngồi một mình trong phần đầu của cuộc hành trình bằng tàu điện ngầm và bắt đầu tin rằng nếu họ gửi nàng đến Baghdad, miễn là không có một kẻ nào muốn lên giường với nàng – nàng chắc chắn có thể ngay bây giờ giả dạng thành một người Iraq.
Khi tàu dừng lại ở ga Green Park hai thanh niên nhảy lên. Hannah không chú ý tới họ. Nhưng lúc cửa đóng lại nàng mới nhận thấy không còn có một ai khác trong toa tàu.
Một lát sau, một người trong bọn lững thững đi về phía nàng và nhe răng cười một cách lơ đãng. Anh ta mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen với cổ áo phủ đầy những nút rời, và một chiếc quần Jean chật đến mức làm cho anh ta giống như một vũ công ba lê. Mái tóc đen lởm chởm của anh ta dựng đứng lên trông tựa hồ anh ta vừa được chữa bệnh tâm thần bằng điện. Hannah nghĩ anh ta có lẽ mới quá hai mươi tuổi. Nàng liếc xuống chân anh ta để thấy rằng anh ta mang một đôi giày ống quân đội loại kiên cố. Mặc dầu anh ta hơi mập, qua cử động của anh ta nàng tin chắc anh ta hết sức mạnh khỏe. Bạn anh ta đứng cách đó mấy bước, tựa người vào lan can gần cửa.
— Em nghĩ sao về đề nghị của bạn anh mời em đi một vòng? – Anh ta vừa hỏi vừa lấy một con dao bấm ra khỏi túi.
— Xéo đi! – Hannah thản nhiên đáp lại.
— Ồ, một thành viên của giới thượng lưu hả? – Anh ta nói, vẫn với miệng cười toe toét. – Muốn chơi với cả hai đứa anh cùng một lúc chứ gì?
— Muốn dập môi à? – Nàng phản công.
— Đừng nên láu cá với anh, tiểu thư, – anh ta nói trong lúc tàu dừng lại ở ga Piccadilly Circus.
Gã bạn của anh ta đứng ở khung cửa để cho bất cứ ai có ý định bước vào toa cuối sẽ nghĩ tốt hơn là không nên.
Đừng bao giờ gây sự chú ý, đừng bao giờ tạo ra một cảnh náo động: đó là nguyên tắc đã được chấp nhận nếu ta làm việc cho bất cứ một ngành nào của Sở mật vụ, nhất là khi ta hoạt động ở nước ngoài. Chỉ phá bỏ nguyên tắc trong những tình huống cùng cực.
— Thằng bạn Marvin của anh muốn em đấy. Em có biết không, Sloane?
Hannah mỉm cười với anh ta trong lúc nàng bắt đầu dự kiến con đường nàng phải dừng để thoát ra khỏi toa tàu một khi tàu dừng lại ở ga kế tiếp.
— Chính anh cũng rất thích em, anh ta nói tiếp. – Nhưng anh thích các em da đen hơn. Bọn họ chúa lăng nhăng, làm cho anh muốn điên lên được.
— Vậy thì anh sẽ thích bạn anh, – Hannah nói, hối hận đã nói mấy lời đó ngay lúc vừa thốt ra. Đừng bao giờ khiêu khích.
Nàng chợt nghe tiếng lách cách trong lúc lưỡi dao mỏng dài bung ra lóe lên trong toa tàu sáng ánh đèn.
— Bây giờ có hai cách để bắt đầu công việc này, Sloane – yên lặng hoặc ồn ào. Tuỳ ý em chọn. Nhưng nếu em không cảm thấy thích cộng tác, anh sẽ rạch vài đường trên khuôn mặt xinh đẹp của em.
Gã thanh niên bên cạnh cửa bắt đầu cười thành tiếng.
Hannah đứng lên và nhìn thẳng gã đang trêu ghẹo nàng. Nàng ngừng lại một chút trước khi từ từ mở nút trên cùng chiếc quần Jeans của nàng.
— Cô ta được dành riêng cho mày đấy, Marvin, – gã thanh niên vừa nói vừa quay lại nhìn thằng bạn.
Anh ta không hề thấy cái chân bay xuyên qua không khí trong lúc Hannah quay 180 độ. Con dao bật ra khỏi bàn tay anh ta và phóng qua sàn tới tận mút toa tàu. Một cánh tay thẳng băng giáng xuống cổ anh ta và anh ta ngã quỵ lên sàn một đống trông giống một bao khoai tây. Nàng bước qua thân hình anh ta và đi về phía Marvin.
— Không, không thưa cô, không phải tôi. Owen luôn luôn là một kẻ gây rối. Tôi có làm gì đâu, không phải tôi, không có gì.
— Hãy cởi quần anh ra, Marvin!
— Cái gì?
Nàng duỗi thẳng ngón bàn tay phải.
— Bất cứ gì cô nói, thưa cô.
Marvin nhanh nhẹn mở dây kéo và cởi chiếc quấn jeans của anh ta ra để lộ cái quần lót dơ bẩn kiểu hải quân và một vết xâm trên đùi với chữ
MẸ
.
— Tôi hy vọng mẹ anh không phải trông thấy anh như thế này, Marvin, – Hannah vừa nói vừa nhặt chiếc quần Jeans của anh ta. – Bây giờ tới quần lót.
— Cái gì?
— Anh nghe tôi nói rồi mà, Marvin.
Marvin từ từ cởi quần lót ra.
— Thật là chán nản, – Hannah nói khi tàu dừng lại ở Leicester Square.
Trong lúc cửa tàu soàn soạt đóng lại phía sau lưng nàng Hannah thoáng nghe mấy tiếng:
— Đồ chó cái thối tha, tao sẽ…
Trong lúc bước xuôi theo lối đi tới tuyến phương Bắc, Hannah không thể tìm ra một thùng rác để bỏ số y phục bẩn thỉu của Marvin. Chúng đã được dọn sạch một thời gian trước đó sau một loạt đặt bom bất ngờ của IRA[10] trong hệ thống tàu điện ngầm London. Nàng đành phải mang chiếc quần Jeans và quần lót về tận Chalk Farm, nơi đây cuối cùng nàng đã bỏ chúng vào trong một thùng rác ở góc đường Adelaide rồi mới lặng lẽ thả bộ về nhà.
[10] IRA: Irish Republician Army: đạo quân Cộng hoà Ireland.

Trong lúc nàng mở cửa trước, một giọng nói vui vẻ vang lên từ phía bếp:
— Bữa ăn trưa đã dọn sẵn trên bàn, cô em.
Bà Rubin bước tới gặp Hannah và nói tiếp:
— Tôi đã có một buổi sáng đầy hấp dẫn. Cô không sao tin nổi những gì đã xảy đến với tôi ở Sainsbury.

— Ông dùng gì ạ? – Một nữ tiếp viên mặc váy màu đỏ và một tấm tạp dề đen hỏi với một tập giấy trên tay.
— Một cà phê đen thôi cô, – T. Hamilton McKenzie đáp.
— Có ngay, – cô ta vui vẻ nói.
Ông định xem giờ thì sực nhớ một lần nữa rằng chiếc đồng hồ tay của ông hiện ở trên cổ tay của một gã thanh niên – có lẽ lúc này đã ở xa ông mấy cây số. McKenzie liền ngẩng lên nhìn chiếc đồng hồ phía trên quầy. Tám giờ năm mươi sáu phút. Ông khởi sự kiểm tra mọi người khi qua cửa.
Một người đàn ông cao lớn ăn mặc lịch sự là người đầu tiên bước vào, và trong lúc anh ta lướt mắt qua căn phòng McKenzie hết sức hy vọng và ước mong anh ta sẽ nhìn về phía ông. Nhưng người đàn ông bước về phía quầy và ngồi lên một chiếc ghế đẩu, lưng quay về hướng nhà hàng. Cô nữ tiếp viên trở lại và đưa cho vị giáo sư bồn chồn một tách cà phê đen bốc khói.
Người kế tiếp bước vào phòng là một phụ nữ mang theo một cái túi mua hàng có một quai xách dài. Theo sau đó một lát nữa là một người đàn ông ăn mặc tề chỉnh khác cũng đưa mắt lục lọi khắp phòng. Một lần nữa, những hy vọng của T. Hamilton McKenzie lại nổi lên, chỉ chực lao tới khi một nụ cười tỏ ra nhận biết thoáng qua khuôn mặt của người đàn ông. Anh ta cũng đi về phía bàn chiếm chiếc ghế đẩu bên cạnh người vừa đến đó một lúc. Cô gái xách túi lặng lẽ ngồi vào ghế đối diện với ông.
— Ghế đó có người đặt, – T. Hamilton McKenzie nói, cất cao giọng từng từ một.
— Tôi biết, tiến sĩ McKenzie, – cô gái nói, – bởi vì chính tôi là người đã đặt sẵn.
T. Hamilton McKenzie bắt đầu toát mồ hôi.
— Cà phê nhé, cưng? – cô nữ tiếp viên xuất hiện bên cạnh hai người và hỏi.
— Vâng, đen, – cô ta chỉ nói có thế và không ngước mặt lên.
McKenzie nhìn cô gái một cách thận trọng hơn. Cô ta chắc hẳn khoảng ba mươi tuổi – vẫn còn ở vào độ tuổi mà cô ta không cần phải có những dịch vụ chuyên nghiệp. Qua giọng nói, cô ta rõ ràng là người gốc New York, mặc dầu với mái tóc đen, đôi mắt đen và nước da ô liu gia đình cô ta nhất định đã di cư từ miền Nam châu Âu. Cô ta mảnh khảnh, gần như yếu đuối và chiếc váy đầm bắt chước hiệu Laura Ashey một cách khéo léo với màu nâu kiểu mùa thu, có thể mua ở bất cứ một trong cả nghìn cửa tiệm khắp nước, khiến cho cô ta chắc chắn sẽ lẫn lộn trong mọi nơi đông đúc. Cô ta không hề đụng tới tách cà phê đã được đặt trước mặt.
McKenzie quyết định bắt đầu tấn công.
— Tôi muốn biết Sally như thế nào.
— Cô ta vẫn khỏe thôi, – cô gái trầm tĩnh bảo.
Cô ta cúi người xuống phía dưới và với một bàn tay mang găng lấy một mảnh giấy ra khỏi túi xách. Cô ta đưa qua cho ông. Ông mở mảnh giấy có vẻ hết sức bình thường:
Bố thân yêu!
Họ đang đối xử tốt với con nhưng xin bố chấp thuận những gì họ muốn.
Sal
Đúng là nét chữ của cô, nhưng cô không bao giờ ký tên bằng chữ
Sal
. Bức thư nhắn tin với ám hiệu đó chỉ khiến cho ông thêm lo lắng.
Cô gái nghiêng người qua và giật lại bức thư.
— Các người là một lũ độc ác. Các người sẽ không thoát khỏi đâu, – ông vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào cô ta.
— Xin hãy trấn tĩnh lại, Tiến sĩ McKenzie. Không phải hăm doạ hoặc hùng biện thật nhiều là tác động đến chúng tôi đâu! Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi thực hiện công việc loại này. Vì thế nếu ông hy vọng gặp lại con gái của ông…
— Các người muốn tôi làm gì?
Cô nữ tiếp viên trở lại bàn với một bình cà phê mới, nhưng khi cô trông thấy rằng không có ai uống một hớp nào, cô ta nói:
Cà phê nguội rồi đó, các bạn
. Và cô ta bỏ đi
— Tôi chỉ có khoảng 200.000 đô la. Các người đã phạm sai lầm rồi.
— Chúng tôi không cần tới tiền của ông, tiến sĩ McKenzie.
— Thế thì các người cần cái gì? Tôi sẽ làm bất cứ gì để thấy lại con tôi an toàn.
— Công ty mà tôi đại diện chuyên gom góp kỹ năng, và một trong số khách hàng của chúng tôi đang cần tới khả năng chuyên môn đặc biệt của ông.
— Nhưng các người có thể điện thoại và yêu cầu một cuộc hẹn như bất cứ ai khác, – ông nói với vẻ không vui.
— Không phải là điều chúng tôi đang quan tâm. Và trong mọi trường hợp, chúng tôi còn có vấn đề thời gian, và chúng tôi nghĩ Sally có thể giúp chúng tôi lên đầu danh sách sắp hàng.
— Tôi không hiểu?
— Chính vì thế mà tôi đến đây, – cô gái nói.
Hai mươi phút sau, khi cả hai tách cà phê đã nguội ngắt, T. Hamilton McKenzie mới hiểu một cách chính xác điều bọn chúng đang mong đợi ở ông. Ông im lặng trong một lúc trước khi nói:
— Tôi không chắc chắn tôi có thể làm được việc đó hay không. Trước hết, về mặt chuyên môn việc làm đó trái với đạo lý. Và cô có biết nó khó khăn tới mức nào…
Người đàn bà lại cúi xuống và lấy ra khỏi túi xách một món khác. Cô ta ném một chiếc hoa tai nhỏ bằng vàng sang phía bàn của ông và nói:
— Có lẽ cái này sẽ làm cho việc đó dễ dàng hơn đối với ông.
T. Hamilton McKenzie nhặt chiếc hoa tai của con gái lên.
— Ngày mai ông sẽ có chiếc hoa tai còn lại, – người đàn bà nói tiếp. – Ngày thứ sáu nhận vành tai thứ nhất. Ngày thứ bảy nhận vành tai còn lại. Nếu ông cứ tiếp tục lo ngại về đạo lý của ông, tiến sĩ McKenzie, thì con gái của ông sẽ không còn gì nhiều vào thời gian này của tuần sau.
— Các người không được…
— Ông cứ hỏi John Paul Getty xem thử chúng tôi có dám không.
T. Hamilton McKenzie chồm dậy và nghiêng người qua.
— Chúng tôi có thể tăng tốc quy trình này nếu đó là cái cách ông muốn. – Người đàn bà vẫn tiếp tục nói, không hề tỏ vẻ sợ hãi một chút nào.
McKenzie ngồi phịch trở lại trên ghế và cố trấn tĩnh.
— Tốt, – cô ta nói. – Như thế tốt hơn. Tối thiểu lúc này chúng ta dường như hiểu biết nhau.
— Thế thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
— Chúng tôi sẽ tiếp xúc lại với ông nội trong ngày hôm nay. Vì vậy ông không nên đi đâu cả. Bởi vì qua đó tôi mới tin tưởng ông đã chấp nhận đạo lý chuyên môn của ông.
McKenzie định phản đối thì người đàn bà đứng dậy, lấy một tờ năm đô la ra khỏi túi xách và đặt lên mặt bàn.
— Chúng tôi đâu có thể để cho nhà phẫu thuật hàng đầu của Columbus phải rửa bát đĩa trừ nợ, phải không.
Cô ta quay người bỏ đi và ra tới cửa McKenzie mới hiểu được rằng thậm chí bọn chúng biết cả việc ông đã quên ví tiền ở nhà. T. Hamilton McKenzie bắt đầu xem xét đề nghị của người đàn bà, không chắc chắn ông còn có cách lựa chọn nào khác hơn hay không. Nhưng ông chắc chắn về một điều. Nếu ông thực hiện yêu sách của bọn chúng, thì Tổng thống Clinton sẽ gặp phải một vấn đề còn nghiêm trọng hơn nữa.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Luật giang hồ.