Chương 17
-
Lưỡi Dao Bị Nguyền Rủa
- Jason Dark
- 2076 chữ
- 2020-05-09 04:26:33
Số từ: 2071
Nguồn: Internet
- Mình đếm tất cả chỉ có bốn người. – Suko nói. – Hay là mình nhầm.
- Cậu không nhầm đâu.
- Người thứ năm ở đâu?
- Rồi anh ta sẽ tới, mình đoán là như vậy.
- Cậu có chắc không, John? – Rõ là Suko không tin như vậy. Anh nói tiếp. – Những gì đã không thành công ở Dean Ellroy, rất có thể đã đến với một kết cục ở những người khác.
- Mình hy vọng là không.
- Nhưng cậu cũng không phản đối.
Đáng tiếc thay, tôi quả thật không thể phản đối. Nhưng những nỗi e ngại của chúng tôi không biến thành sự thật, bởi chúng tôi nghe thấy tiếng những bước chân vang lên, mặc dù là những bước chân cẩn thận. Hai chúng tôi nhìn sang bên phải, nơi có con đường rất hẹp dẫn vào cửa nhà thờ và phát hiện thấy ở đó một dáng người đã thay áo, đang như chìm xuống trong làn áo dài có mũ vải. Tà áo có vẻ hơi dài đối với anh ta, vừa đi dáng người kia vừa phải nâng nó lên một chút để mép vải không quệt xuống nền đất ẩm.
- Anh ta kia rồi! – Suko thì thào. Giọng anh nhẹ nhõm hẳn. Anh đã tập trung quá mạnh cho khả năng người đàn ông này không xuất hiện nữa.
Tôi không nói một lời, bởi tâm trí tôi đang chìm ngập trong biết bao nhiêu suy nghĩ, nội tâm tôi đang chìm ngập trong những cảm giác lạ lùng.
Nếu có ai đó hỏi tôi nguyên nhân, chắc tôi sẽ không thể trả lời rõ ràng. Nhưng có cái gì đó trong toàn bộ tấn tuồng này không làm tôi vừa lòng, có cái gì đó chạy ngược chiều.
Nếu biết được yếu tố nào đã khiến tôi nảy ra những băn khoăn đó, chắc là tôi sẽ thấy dễ chịu hơn hẳn.
Người đàn ông thứ năm cư xử hết sức bình thường. Anh ta tự tin đi theo con đường của mình. Chẳng nhìn sang trái mà cũng chẳng nhìn sang phải, rồi anh ta biến mất sau chái nhà nho nhỏ được xây thêm bên cạnh cửa nhà thờ. Chúng tôi thậm chí còn nghe thấy cả tiếng kẹt cửa vang lên và những âm thanh trầm đục khi nó sập vào ổ khóa.
- Bây giờ thì sao? – Suko hỏi. – Có phải mọi chuyện đều ổn không? Hay chúng ta bây giờ phải tìm tòi vòng quanh khu nhà thờ để phát hiện ra một con dao găm biết bay?
- Mình không biết, anh bạn già ạ.
- Cậu hôm nay lạ quá. Có chuyện gì hả? Có chuyện gì làm cậu bực mình phải không? Điều gì khiến cậu không hài lòng?
- Có vẻ như mọi thứ đều yên ổn.
- Tại sao lại chỉ là có vẻ?
- Bởi bản thân mình không tin chắc như vậy. – Tôi thì thào trở lại. – Bởi vì có một chuyện nào đó đã khiến mình phải chú ý.
- Được thôi – chuyện gì?
- Nếu mình mà biết được…
- Mọi chuyện đều ổ cả đấy chứ. Dean Ellroy đã nói với cậu là tất cả có năm người đàn ông, và chúng ta đã nhìn thấy cả năm người vào đây. Họ đã đến, gặp nhau trong nhà thờ này. Có một người đến muộn…
- A! Chính nó! Suko!
- Chuyện đến muộn ư?
- Không, không phải chỉ đến muộn. Mà cũng có thể là nó! Thử nghĩ xem người đàn ông kia đã xuất hiện như thế nào.
- Chẳng khác những người khác đâu. Anh ta cũng đã choàng lên chiếc áo dài và…
- Chiếc áo choàng, Suko! – Tôi vội kêu lên.
Suko cắt ngang sự hào hứng của tôi.
- Cái áo khoác bình thường, John. Nó cũng màu trắng, có một hình thập tự của dòng đạo Templer màu đỏ đằng trước ngực. Cậu đừng có nói là cậu không nhìn thấy cây thập tự đấy nhé.
- Thập tự thì có.
- Nhưng sao?
- Có thể là mình tưởng tượng ra, khốn nạn, thế nhưng thỉnh thoảng gã đó lại nâng vạt áo dài lên để không bị vấp. Cái áo quá dài, nhưng áo của những người khác thì rất vừa vặn. Cậu có hiểu không?
Suko nhìn tôi, tôi nhìn mắt anh sáng lên, thế rồi anh gật đầu.
- Có, John, dần dần thì mình bắt đầu hiểu tại sao. Cậu tin cái áo đó không phải là của hắn?
- Đại khái vậy. – Tôi đáp trong một khoảnh khắc phấn khởi.
- Thế thì hắn đã chiếm lấy cái áo đó, của người chủ nhân thật sự, một người mặc áo rất vừa vặn phải không?
- Cậu đang đi đúng đường đấy. Gã đàn ông thứ năm đó, kẻ đã đến muộn vì một lý do nhất định nào đó, rất có thể chỉ để người khác không nhìn thấy nó, là
một kẻ không thuộc về nhóm đạo này. Hắn chính là quả trứng đẻ ra con quạ quỷ ám, rất có thể chính là kẻ đang điều khiển con dao găm biết bay, chính là kẻ đứng chỉ huy món vũ khí khốn kiếp đó.
- Vậy là cả bốn người kia đang bị nguy hiểm đến tín mạng.
- Mình tin thế.
Vậy là đã rõ, vị trí đứng hiện thời của hai chúng tôi không còn thích hợp.
Chúng tôi phải đến gần nhóm đạo Templer kia, nhưng chúng tôi không muốn đi thẳng ngay vào nhà thờ, mà quyết định nhìn qua cửa sổ.
Trong lòng nhà thờ bây giờ đã sáng hơn đôi chút. Ánh nến tạo thành một hòn đảo nhỏ trôi rập rình giữa biển tối xung quanh. Nhưng nó cũng vừa đủ sáng để cho chúng tôi nhận thấy những gì đang xảy ra ở dưới kia.
Chúng tôi quyết định bước về hướng cửa ra vào…
Bốn cây nến đứng ở đó, và những thành viên của hội ăn thề đứng xung quanh hòn đảo ánh sáng.
Không một ai lên tiếng.
Tất cả đều đang tập trung tư tưởng, đều lắng nghe tiếng nói nội tâm, đều muốn thoát ra khỏi những suy nghĩ đã chiếm ngự tâm trí họ suốt mấy ngày hôm nay.
Lúc ban ngày, tại nơi làm việc, họ luôn cố gắng tập trung vào chuyện làm ăn. Nhưng những cuộc gặp gỡ buổi tối này nhằm phục vụ cho những mục đích khác. Họ muốn tìm lại với bản thân mình, họ muốn trở lại làm những con người chân chính trợ giúp những người nghèo hơn mà họ có cơ hội.
Nhưng để làm việc đó, đầu óc của họ cần phải được tự do. Và vì thế mà họ muốn thổi cho sống lại những đạo đức cổ xưa của nhóm đạo Templer. Họ muốn quay về với những luật định từ thời trước, để ngày sau đó vẫn còn có thể nhìn thẳng vào mặt mình trong gương mà không cảm thấy ngượng ngùng.
Đó là thế giới của họ, là tín ngưỡng của họ, cũng đồng thời là một động tác đền tội mà họ đã tự nhận về phía mình.
Hòa bình…
Đầu tiên họ phải tạo ra sự hòa bình trong nội tại của chính bản thân mình, rồi sau đó họ mới có thể quan tâm đến những chuyện khác.
Họ đã luôn cư xử như vậy, và buổi tối thứ sáu ngày hôm nay lẽ ra cũng phải như thế, nhưng cả nhóm đàn ông đều không thể tập trung tư tưởng. Không một
ai nói điều ấy ra, ai cũng tìm cách kiềm chế bản thân mình, nhưng hình như chẳng thành công.
Cả bá tước Dean Ellroy cũng cảm nhận trạng thái hỗn loạn trong nội tâm mình, một tình trạng mà ông không thể làm gì để ngăn cản. Những hình ảnh đó không muốn rời con mắt ông. Ông luôn nhìn thấy người vợ đã chết của mình nằm trên giường. Trong bầu không khí mờ tối của nhà thờ, hình ảnh đó càng khủng khiếp hơn, càng rõ rệt hơn.
Rồi người đàn ông nghĩ đến con dao găm. Nó đã hiện ra thật bất thình lình, như từ miền vô hình, nó đã vật chất hóa ngay trước mặt ông, để rồi tra tấn ông bằng một kiểu cách kinh hoàng, chuẩn bị cho cuộc tấn công cướp mạng.
Người đàn ông không thể quên con dao.
Ông cảm nhận nó một cách dữ dội.
Ông cảm nhận thấy có một điều gì đó đang xảy ra. Đã có chuyện thay đổi trong hàng ngũ của chính những người anh em hội ăn thề.
Đó chỉ là những dòng sinh điện, những cảm xúc, nhưng ông thật sự không được phép coi thường chúng.
Rõ ràng có chuyện đang xảy ra. Ở đây họ không còn được an tòan nữa. Đã có một thứ gì đó lẻn vào trong lòng con tàu nhà thờ lâu nay vẫn trôi câm nín giữa mặt biển đời thường, một thứ gì đó mà ông không thể miêu tả bằng lời.
Ông lại nhìn thấy gương mặt của bà Eireen đã chết.
Người đàn ông nuốt khan.
Bá tước Dean Ellroy mở miệng. Ông cúi đầu xuống, và một tiếng rên rỉ não nề thoát ra khỏi cổ họng ông.
Đây là âm thanh đầu tiên phá vỡ sự im lặng giữa những người đàn ông đã tụ họp về đây, và mỗi người trong nhóm còn lại đều nghe thấy nó rất rõ, hiểu nó rất rõ.
Những cái đầu giữa những làn mũ vải phủ thấp chuyển động. Những gương mặt, nhợt nhạt, phản chiếu ánh nến, quay trở về hướng Dean Ellroy.
- Anh sao thế? – Sam hỏi. Anh ta đang đứng tạo thành một đường chéo với Dean Ellroy qua hình chữ nhật bằng nến và nhìn ông chăm chú.
- Eireen! – Dean Ellroy thốt lên.
- Chị ấy làm sao?
- Cô ấy… Cô ấy không còn sống nữa. Cô ấy đã chết – hôm nay… Cô ấy đã chết ngày hôm nay…
Im lặng!
Nặng nề, khó tin và trầm trọng. Không ai dám nói một lời. Ai cũng có thể cảm nhận được nỗi đau của người anh em mình, bởi tất cả bọn họ đều có những gia đình hạnh phúc.
Có phải tất cả không?
Có một ngoại lệ. Mặc dù gã chỉ hơi ngẩng đầu lên một chút, nhưng khuôn miệng gã đang tung ra một nụ cười lạnh lẽo chết người.
- Cô ấy chết rồi! – Dean Ellroy nói lần nữa như thể chưa ai nghe rõ.
Barry hỏi:
- Chị ấy chết như thế nào?
- Bị giết. Giết bằng một con dao găm, con dao đó đã tấn công cả tôi và làm tôi bị thương ở tay. Gã… gã giết người đã đến chỗ chúng tôi, các anh em ạ. Hắn đang ở London. Hắn chú ý đến chúng ta. Hắn muốn tiêu diệt nhóm đạo của chúng ta. Hắn nắm trong tay con dao găm của Harun El Basra, nhưng mà không, hắn chính là con dao đó. Con dao xuất hiện từ miền vô hình. Nó đột ngột hiện lên trước mặt bàn và tấn công bằng một sự chính xác kinh hoàng. Một chuyện không thể hiểu được, một chuyện thật tàn nhẫn…
- Thôi đi. – Sam kêu lên. – Anh ngừng kể đi, thế thì khủng khiếp quá. Tại sao anh không gọi điện cho chúng tôi?
- Tôi không gọi được!
- Tại sao vậy? Chúng ta…
- Nói tiếp đi!
Giọng vừa nói tuy trầm và khàn, vậy mà đồng thời vẫn chát chúa như tiếng sắt cào vào sắt.
Cả bốn người đàn ông kinh hoàng. Và cả bốn người đàn ông nhìn về kẻ vừa hở mồm ra nói, kẻ đã đến với họ sau cùng.
- Nigel? – Dean Ellroy bật kêu.
- Không, ta không phải Nigel! – Bằng một cử chỉ cương quyết, kẻ lạ gạt lần mũ vải ra đằng sau gáy và phải ra bộ mặt thật của hắn…