• 199

Chương 50: Vùng miền


Hồi tôi bị buộc phải đi tham dự một khóa lý luận chánh trị, có hôm trong hội trường khi thầy giáo đang đứng trên bục giảng về tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội, tôi ở dưới cứ cười khẽ hoài, bỗng tôi thấy một anh bạn ngồi gần tôi cũng đang cười, tôi hơi ngạc nhiên, hỏi anh ta: Ông nghĩ sao về bài này?
Anh ấy không nhìn tôi, nhưng đáp: Tui là người miền nam, tui mãi mãi là người miền nam.
Tất nhiên lời nói đó là có thâm ý, hơn nữa thầy giáo đang giảng bài là người bắc, có vẻ là thượng hay đại tá gì đó.
Tôi không hề có ý phân biệt vùng miền, bạn thân của tôi cũng có người là ở miền bắc, tôi không có chút thành kiến nào, nhưng mà, tôi biết rất nhiều người miền nam đều không thích người miền bắc, mặc dù tôi không nghĩ như họ, nhưng tôi cảm nhận được vì sao mà họ chán ghét như vậy.
Có lần tôi xem trên Youtube một video quay về cảnh sống của dân Sài Gòn xưa, đã có một người (có lẽ miền bắc) vào nói thế này: "Đt mẹ, không có chúng tao vào giải phóng thì giờ chúng mày vẫn còn là tay sai của đế quốc Mỹ, miền nam chúng mày được chúng tao cứu mà không nhớ ơn,..."
Liền có một người (có lẽ miền nam), chỉ phản hồi lại một câu khá ngắn gọn: Bạn nghĩ vậy tùy bạn, nhưng thực tế các bạn nợ chúng tôi rất nhiều.
Là nợ điều gì? Có người đọc tới đây liền hiểu, có người thì không hiểu, mà với người không hiểu thì chỉ vỏn vẹn đôi ba câu không thể làm cho họ hiểu được.
Cũng như người bạn thân miền bắc của tôi, cũng đã hỏi tôi: Rốt cuộc là nợ điều gì?
Tôi chỉ nghĩ đến hai câu thơ trong bài "Nguyệt dạ" của Đỗ Phủ: "Dao liên tiểu nhi nữ, Vị giải ức Trường An".
Đỗ Phủ thương đứa con gái nhỏ của mình, vì chưa bao giờ nhìn thấy vẻ đẹp của Trường An nên không thể hiểu được nỗi nhớ Trường An, càng không thể nhận ra phá hoại vẻ đẹp của Trường An là một tội ác.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Luris Fantasy.