• 18

Chương 1: Sẩy Thai


Phụ nữ nào có thai đêm canh ba dám ra ngoài quẩy? Chỉ có cô mà thôi!

Trời đã quá khuya, quán Bar nào đó vẫn còn ồn ào sôi nổi. Bụng của Mã Lâm đã được 8 tháng rưỡi thế mà giờ cô đang quẩy banh nóc trong đó. Một lúc sau còn chơi thêm vố lớn, đua xe phân khối lớn với tụi tay đua...Trời ạ có phụ nữ nào như cô không?

Cô cứ thế mà vô tư cho đến ngày hôm đó...

Mã Lâm đi ra từ siêu thị gần nhà. Cô sờ sờ bụng cười tủm tỉm. Bỗng lại chạm mặt người không nên gặp.

Đôi cẩu nam nữ trước mặt cô là thứ mà người đời gọi là súc sinh.

Gã đàn ông là tên bạn trai cũ của cô, Dã Tần. Hồi ấy do cô bị ngu cộng thêm chưa già đã lú nên nhìn nhầm người, còn thương yêu gã hết mình. Cuối cùng gã theo ả kế bên còn tặng cô cái bụng này làm quà chia tay.

Ả kế bên là "Chị Gái Nuôi" nhỏ hơn cô 2 tuổi, Mã Gia Nguyên. Từ lúc tìm được bố mẹ ruột thì con ả đó đã được bố mẹ cô nhận nuôi tầm 12, 13 năm rồi. Tuy nhìn thề lương thiện mẫu thế nhưng lòng dạ rắn róc. Tiểu tam lên giường với "người già" nhiều hơn cơm bữa.

"Chào em gái!" Ả nói, khuyến mãi thêm nụ cười giả tạo làm cô nổi cả da gà.

"Chào! CHỊ NUÔI!" Cô cười khinh đáp lại.

Mã Gia Nguyên sờ sờ bụng, hỏi:"Của em mấy tháng rồi nhỉ? Của chị gần 8 tuần rồi!"

"Của tôi 8 tháng 17 ngày rồi! Vài tuần nữa nhớ gửi tiền mừng tuổi cho con tôi nhé! À! Khi nào cưới thì đừng mời tôi! Tôi bận lắm...Cưới lần thứ hai thì hẳn mời...! Bye~"

Mã Gia Nguyên nghiến răng không nói nên lời.

Ý mày là bảo tao li dị rồi cưới lần nữa sao? Nằm mơ! Thứ gì của mày tao lấy hết!

Cô định đi thì Dã Tần đưa tay chặn lại, khuôn mặt gã thoáng đau buồn...

"Sao...?"

Nghe cô nói, gã rút tay vào, cúi mặt xuống không dám nhìn thẳng mặt Mã Lâm.

Cô đi qua đường, vừa đi vừa cười thỏa mãn vì vừa xõa được cục tức. Bỗng một chiếc xe Maybach vượt đèn đỏ lao nhanh đụng trúng cô. Cô ngã xuống, thở hổn hển, phía dưới máu chảy ra.

"Aaaaa...Gi...giúp tôi! Con tôi...!!!"

"Aaaa..."

Người đàn ông trên xe bước xuống, bế cô lên đưa vào xe. Chiếc xe chạy nhanh đến bệnh viện địa phương gần đó.

Ca mỗ được thực hiện nhanh chóng...

Chiều hôm sau, cơ thể Mã Lâm tê liệt như vừa nếm thử cảm giác chết, cô đảo mắt một vòng, không thấy đứa bé? Đứa bé của cô đâu?

Y tá đi vào, bối rối nói:"Chị bình tĩnh nghe tôi nói! Con của chị...do sinh non đơn nhiên đã chết. Nhưng người đàn ông đưa chị đến đây đã duy trì sự sống cho đứa bé và...mang nó đi...!"

Đồng tử của Mã Lâm tối sầm lại, cô tuyệt vọng la hét ầm ĩ:"Gã đó đâu? Gã đó đâu rồi?"

"Chị! Chị bình tĩnh! Người đàn ông đó đi từ lúc sáng sớm nay rồi!"

Khóe mắt cô bỗng ươn ướt...Trước đó cô đã tự hỏi nên đặt tên đứa bé là gì? Nó cười có giống cô không? Nó có mặc vừa quần áo cô may không? Nó có buồn vì không có cha không?...

Một loạt câu hỏi ùa vào đầu cô. Cô tuyệt vọng lắm rồi...

Sau nhiều ngày nằm viện, cô xuất viện. Vé máy bay cũng đã được đặt sẵn từ trước. Cô bay về Saint Petersburg, Nga. Về lại nơi cô bắt đầu...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mã Lâm.