• 440

Chương 24: Án mạng ở thành phố Thiên Nhai


Số từ: 9370
Dịch giả: Nguyễn Tú Uyên
Công ty Nhã Nam phát hành
NXB Hội Nhà Văn
Bệnh viện Nhân dân Nghi Hưng, tất cả phạm nhân đều ở trong phòng theo dõi. Thấy Phan Khả Hân giơ máy ảnh kỹ thuật số lên, Lãnh Kính Hàn nhắc nhở.
Vụ án kết thúc mới được đăng đấy.

Phan KHả Hân gật đầu:
Cháu biết rồi.

Viện phó Trương Thiệu Đông giới thiệu:
Nhóm tối qua đưa tới đã chết mười bốn người, hôm nay đưa tới mười bảy người. chúng tôi cũng chỉ biết cố hết sức thôi, vì cơ thể bọn họ đã bị những tổn thương không thể nghịch chuyển, căn bản là không có cách nào cứu chữa được.

Lãnh Kính Hàn lấy làm khó hiểu:
Tổn thương không thể nghịch chuyển?
Phan Khả Hân lấy sổ ra ghi chép lại theo thói quen.
Trương Thiệu Đông giải thích:
À, đúng vậy, khi một số cơ quan bị tổn thương, do công năng hồi phục của bản thân chúng cực kém, hoặc chúng hoàn toàn không có công năng tự hồi phục, những tổn thương này là tổn thương không thể nghịch chuyển, cho dù cố gắng đến mấy cũng chỉ có thể trì hoãn hoặc khống chế bệnh tình, mà không thể trị dứt. Đái tháo đường, cao huyết áp... đều là những tổn thương không thể nghịch chuyển thường thấy hiện nay.

Hàn Phong nói:
Thế bọn họ có vấn đề ở chỗ nào vậy?

Trương Thiệu Đông chỉ vào đầu:
Ở đây, đại não đã bị phá hủy. Mà tổ chức thần kinh, chính là một bộ phận hoàn toàn không có khả năng tái sinh.

Hàn Phong nói:
Ông cho rằng thứ gì đã gây ra những tổn thương ấy?

Một bác sĩ đã đứng tuổi bên cạnh Trương Thiệu Đông nói:
Là một loại thuốc phá hoại kết cấu của tế bào trong não bọn họ. Nhưng các anh cũng biết đấy, đại não là cơ quan phức tạp nhất trên cơ thể người, với tri thức hiện nay của chúng ta vẫn chưa thể giải thích việc đại não xuất hiện tổn thương ở chỗ nào sẽ dẫn đến hậu quả ra sao. Chúng tôi đã phân tách trong máu họ ra một số tế bào biến dị, đang sắp xếp lại gene, hy vọng có thể phát hiện được điều gì đó.
 
Trương Thiệu Đông giới thiệu:
Đây là thầy Ngô THừa Khai, bác sĩ chủ nhiệm khoa thần kinh nội của bệnh viện chúng tôi, cũng là thầy giáo của tôi.

Hàn Phong nói:
Nếu là thuốc, hẳn có thể phân tách ra từ trong máu?

Ngô Thừa Khai đáp:
Nếu là thuốc dạng kháng thể, sau khi qua gan và ruột thì gần như không còn chút thuốc nào sót lại nữa, vì chúng là bổ thể của kháng thể, toàn bộ đã trở thành một phần của tế bào mất rồi.

Hàn Phong nói:
Nếu dùng phương pháp tu bổ gene và kiểm tra đo đối chiếu, hẳn là có thể tra ra được bộ phận nào đã bị thay đổi chứ.

Bấy giờ Ngô Thừa Khai mới rời mắt khỏi bệnh nhân nhìn sang Hàn Phong, quan sát anh ta mấy phút rồi cất tiếng:
Đối với phương pháp này, các cơ quan uy tín nhất trong lĩnh vực y học quốc tế vẫn còn dừng ở giai đoạn nghiên cứu lý luận, sao cậu đã biết rồi? cậu tôi nghiệp trường y nào thế?

Hàn Phong vội vàng ngậm miệng lại, liếc Lãnh Kính Hàn sau đó trả lời:
Tôi tự học thôi.

Ngô THừa Khai lập tức nói:
Không thể nào! Phương pháp này chưa từng được đề cập ở bất cứ tạp chí hay hội thảo khoa học nào, tôi cũng mới lần đầu được nghe nói đến trong hội thảo nghiên cứu y học tổ chức tại Đức tuần trước, nếu cậu không tham gia hội thảo đó, cậu không thể biết lý luận về tu bổ gene và kiểm tra đo đối chiếu được.

Hàn Phong cuống lên, ra sức gãi đầu, nghĩ ngợi một lúc lâu mới chống chế:
Ông... nói bậy! Từ sáu năm trước, phòng thí nghiệm Pullinton ở Đức đã đề cập đến rồi, gene có thể tu bổ, tế bào có thể tái tạo, chỉ vì lý luận đó quá tiên tiến, nên mới không được mọi người chú ý thôi.

Ngô Thừa Khai biến sắc hỏi:
Ủa, vậy hả? Họ đăng trên tạp chí nào vậy? Cậu có nhớ không?

Hàn Phong nói:
Tôi, tôi làm sao nhớ được chứ. Rất nhiều tri thức khoa học đi trước một thời đại quá xa, đều phải mất mấy chục năm đến cả trăm năm mới được người ta dần dần nhìn nhận, tìm hiểu và ứng dụng.
Phan Khả Hân nhìn Hàn Phong với ánh mắt kỳ lạ, tựa như mới quen anh ta lần đầu tiên vậy.
Lúc này Ngô Thừa Khai mới gật đầu tán đồng. Lãnh Kính Hàn lại hỏi:
Lý Hưởng đâu? Chúng tôi đi thăm cậu ta một chút rồi phải đi ngay đây.

Trương Thiệu Đông dẫn đường:
Đi theo tôi. Cảnh sát Lý bị gãy rẻ xương sường thứ bảy bên ngực trái, phần mềm bị tổn thương nhiều chỗ, nhưng không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi một thời gian là khỏi, tối qua vì quá lao lực nên mới ngất xỉu thôi. Sức khỏe của anh ấy rất tốt, nghỉ ngơi một đêm là gần như khỏe hẳn. Hôm nay vừa mới tỉnh lại, anh ấy đã kêu gào đòi ra viện rồi.

Lãnh Kính Hàn bảo Hàn Phong:
Cậu ta là kẻ không chịu nổi nhàn rỗi, đúng là ngược hẳn với cậu.

Lý Hướng đang nhìn ra cửa sổ phòng bệnh, vẻ hết sức bồn chồn, trông thấy Lãnh Kính Hàn và Hàn Phong đi vào, anh ta mừng rỡ reo lên:
Sếp Lãnh, sếp đến rồi, tôi không sao cả, thật sự là không sao cả, cho tôi ra viện đi.

Hàn Phong nói:
Được, chúng tôi đến đưa anh ra viện đây.

Lãnh Kính Hàn nói:
Mệt mỏi suốt một thời gian dài, cơ thể cậu cần được phục hồi, tôi cảm thấy cậu vẫn nên nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt hơn.

Lý Hưởng nhăn nhó:
Tôi có làm sao đâu, ở trong này cứ như ngồi tù ấy, cho tôi ra làm việc lặt vặt cũng được mà.

Trương Thiệu Đông nói:
Anh ta có thể làm việc nhẹ, chỉ cần không vận động mạnh, chắc là không vấn đề gì.

Lãnh Kính Hàn gật đầu:
Ừm, nếu bác sĩ đã nói cậu có thể ra viện, vậy được rồi, vụ án tối qua vẫn còn rất nhiều công việc phía sau cần xử lý, một mình Trương Nghệ không làm hết được, cậu đi giúp cậu ta đi.

Lý Hưởng vội cúi chào:
Tuân lệnh!
Dứt lời anh ta mau chóng đi làm thủ tục ra viện.
Lúc này một bác sĩ trẻ bước vào:
Viện phó Trương, cuối cùng cũng tìm được ông rồi.

Trương Thiệu Đông hỏi:
Có chuyện gì à?

Bác sĩ trẻ kia đáp:
Bác sĩ Lương đã ba ngày không đi làm, rất nhiều bệnh nhân có ý kiến.

Trương Thiệu Đông hỏi:
Bác sĩ Lương? Bác sĩ Lương nào? Lương Thanh Nho?

Bác sĩ trẻ kia gật đầu:
Vâng, vâng ạ.

Điện thoại di động của Lãnh Kính Hàn đổ chuông, ông bèn đi ra cạnh cửa sổ nhận điện.
Trương Thiệu Đông nói:
Tôi đã nói với các cậu rồi còn gì, thời gian nghỉ của bác sĩ Lương do anh ta tự sắp xếp, anh ta muốn đi làm lúc nào thì đi làm lúc ấy, khi nào anh ta không đến thì treo báo nghỉ lên là được mà?


Nhưng mà, bệnh nhân góp ý rất nhiều, chúng tôi giải thích bọn họ cũng không chịu nghe.


Những chuyện thế này, các cậu tự nghĩ cách mà giải quyết.

Hàn Phong chợt xen vào:
Cô bác sĩ Lương Thanh Như ấy đẹp lắm à? Được hưởng nhiều đặc quyền thế.

Chữ
Nho
và chữ
Như
đọc giống nhau, Hàn Phong nghe nhầm.
Trương Thiệu Đông cười nói:
Làm gì có, anh ta là bác sĩ nam, chữ Thanh trong thanh thủy, chữ Nho trong nhà nho. Anh ta là bác sĩ ngoại khoa chỉnh hình chúng tôi mời từ Pháp về, đây là chuyên gia uy tín trong khoa chỉnh hình của bệnh viện chúng tôi, không cho đặc quyền cũng không được.

Lãnh Kính Hàn nghe xong điện thoại, quay lại bảo Hàn Phong:
Vu Thành Long được bảo lãnh rồi, vừa rời khỏi sở Công an thành phố Thiên Nhai.

Hàn Phong kinh ngạc:
Cái gì! Tạm giam 24 tiếng cũng không được à?


Quan hệ của hắn ở Thiên Nhai rất phức tạp, sở trưởng Trần đã cố gắng hết sức rồi, giờ chúng ta chạy luôn qua bên đó chứ?


Đúng vậy, việc không thể chậm trễ, chắc chắn bọn chúng sẽ có hành động. Lập tức tra xem, chuyến bay sớm nhất đi Thiên Nhai bao giờ cất cánh.
Nói đoạn, bọn họ chào Trương Thiệu Đông, rồi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Phan Khả Hân cất sổ ghi chép, chạy theo sau.
ở cộng bệnh viện, họ đụng phải Lý Hưởng, Lý Hưởng hỏi:
Mọi người vội đi đâu vậy?

lãnh Kính Hàn đáp:
Chúng tôi đi Thiên Nhai, hiện giờ bên phía chúng ta về cơ bản đã đi đến hồi kết, nhưng tình hình bên Thiên Nhai thì vẫn chưa rõ lắm.

Hàn Phong nói:
Nếu suy nghĩ của tôi không sai, vậy thì bọn chúng sắp sửa thu dây rồi. vu THành Long mà chết, sẽ có rất nhiều thông tin bị che giấu, báo ngay với sở trưởng Trần, cho bí mật bảo vệ Vu Thành Long, hắn ta chính là manh mối cuối cùng để chúng ta tìm ra kẻ chỉ huy đứn đằng sau kia.

Phan Khả Hân không chút do dự nói:
Chau cũng đi.

Lãnh Kính Hàn ngắt lời cô:
Cháu có việc của cháu rồi.

Hàn Phong nói:
Cô đi nói với Lý Hưởng, bảo là chúng tôi đi trước đây.

Phan Khả Hân lấy điện thoại di động, vung vẩy trên tay:
Nhưng tôi có cách mua được vé hạng đặc biệt đó.

Hàn Phong cười hì hì:
Khi nào chúng tôi trở về sẽ lập tức thông báo với cô ngay.

Lãnh Kính Hàn nói:
Khả Hân, không phải bọn bác không dẫn cháu đi, mà là chuyến đi Thiên Nhai lần này quá nguy hiểm, dẫn cháu đi thật sự không thích hợp. Cháu giúp bọn bác liên hệ mua vé, bọn bác đi luôn đây, đừng trẻ con nữa, được không?

Phan KHả Hân giậm chân vùng vằng:
Được rồi, cháu biết mấy người rồi mà, lúc nào cần nguwoif ta giúp thì miệng ngọt như bôi mật, lúc không cần nữa thì coi người ta như cục nợ đá văng đi. Hàn Phong đã thế! Cả bác Lãnh cũng thế nốt!

Lãnh Kính Hàn mỉm cười:
Đừng nghĩ thế mà. Lần sau, lần sau có vụ án nhất định sẽ dẫn cháu đi! Cháu mau giúp bọn bác...

Phan KHả Hân dẩu môi lên:
Cháu biết rồi! cháu biết rồi! cháu đặt vé cho hai người là được chứ gì!

Ba người ra sân bay. Sau khi lên máy bay, Hàn Phong vẫy tay chào tạm biệt Phan Khả Hân, sực nhớ ra một chuyện, liền nói với Lãnh Kính Hàn:
Phải rồi, tôi suýt nữa thì quên một chuyện, giờ Long Giai không phải nội gián nữa rồi, có nên thả cô ấy ra không, tôi có một vài việc cần cô ấy làm giúp.

Lãnh Kính Hàn nói:
Nhưng mà, chứng cứ của cậu chỉ có thể chứng minh Long Giai là nghi phạm, chứ không thể chứng minh cô ấy vô tội.

Hàn Phong lắc đầu:
Đồ ngốc! tôi hiểu anh muốn nói gì. Ý của tôi là, bây giờ anh hẳn tin Long Giai vô tội rồi chứ, cô ấy vẫn nằm trong sự giám sát của cảnh sát, nhưng được tự do hành động, để làm một số việc khác. Chắc anh biết phải làm thế nào rồi đấy, về mặt này thì anh thạo hơn tôi mà!

Lãnh Kính Hàn lấy điện thoại ra, Hàn Phong thúc giục:
Nhanh lên, máy bay sắp cất cánh rồi.

Ba tiếng sau, tại thành phố Thiên Nhai. Trần Dũng Quân đợi ở cửa, nói:
Thực tình chúng tôi không tìm được chứng cứ xác đáng nào, người ta công việc bận rộn, xin bảo lãnh tại ngoại, chúng tôi cũng chẳng biết làm sao nữa. Rốt cuộc người này và vụ án của các anh có quan hệ gì? Tại sao các anh không có chứng cứ gì đã muốn tạm giam hắn?

Lãnh Kính Hàn đpá:
Có thể là một kẻ chấp hành khác trong vụ án này. Nếu hắn ta được thả ra, sợ rằng sẽ bất lợi cho việc điều tra của chúng tôi.

Trần Dũng Quân nói:
Không sao, tôi đã phái nguwoif giám sát hắn ta rồi. ngoài ra, sáng sớm nay Giang Vĩnh THọ đã trở lại Thiên Nhai, vì không có chứng cứ, chúng tôi hiện cũng chỉ có thể giám sát ông ta mà thôi.

Lãnh KÍnh Hàn nói:
Giờ Vu Thành Long đang ở đâu?

Trần Dũng Quân đáp:
Yên tâm, tôi đã phái Giang Hạo đi giám sát hắn ta rồi, chắc chắn không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu. Các anh nói bọn họ là nghi phạm quan trọng, vậy có chứng cứ gì hay chưa?

Lý Hưởng nhìn Lãnh Kính Hàn, Lãnh Kính Hàn lại nhìn Hàn Phong, Hàn Phong vò đầu bứt tai, cuối cùng nói:
Không có.

Trần Dũng Quân lại hỏi:
Các anh không có chứng cứ nào, thì làm sao điều tra được bọn họ?

Lãnh Kính Hàn lại nhìn Hàn Phong, hỏi:
Cậu chẳng đã đi Thượng Hải Bắc Kinh rồi thôi, còn nói là phát hiện ra rất nhiều chứng cứ, giờ sao lại bảo không có?

Hàn Phong đáp:
Đó toàn là chuyện ngày xửa ngày xưa rồi, chỉ có lời chứng miệng, không có bằng cớ xác thực mà.

Lãnh Kính Hàn gắt lên:
Vậy cậu nói ra xem nào, rốt cuộc đã điều tra được gì rồi? lúc ở Hải Giác, cậu bảo đợi khi vụ án ở Hải Giác kết thúc rồi sẽ nói với tôi, giờ chính là lúc đó đấy.

Hàn phong gật đầu:
Thôi thì tôi nói cho các anh vậy. ở Thượng Hải, bố mẹ Khải Kim Vận đều chết vì bệnh ung thư, vả lại đều là những chứng bệnh biến dị cực kỳ hiếm gặp, thế nên tôi đã nghi ngờ trong nhà anh ta có chất phóng xạ. Tôi bảo anh ta mời người bên sở Môi trường thành phố đến kiểm tra chất lượng không khí, anh ta gọi điện báo cho tôi biết, lượng khí radon trong nhà anh ta vượt quá tiêu chuẩn nghiêm trọng, nguồn ô nhiễm chính là chiếc bàn đá Đại Lý mà Vu Thành Long tặng cho bố anh ta.

Sắc mặt Trần Dũng Quân sa sầm, ông ta trầm tư nói:
Dùng phương pháp này để giết người sao? Trước đây tôi chưa bao giờ nghe nói đến cả.

Nét mặt của Lãnh Kính Hàn và Lý Hưởng cũng không khác gì. Hàn Phong giải thích:
Đây là cách giết người gián tiếp, không trực tiếp đẩy người ta vào chỗ chết, nhưng còn nguy hại hơn nhiều, trực tiếp giết nguời thì nạn nhân không mấy đau đớn, nhưng còn cách giết người này sẽ khiến cho người ta chết sau khi chịu đủ mọi giày vò đau đớn. Cho dù không chết, đợi khi phát hiện ra mối nguy hiểm tiềm ẩn bên cạnh, thì cơ thể đã phát bệnh không thể vãn hồi được nữa rồi, sống còn khổ hơn là chết. Chẳng những vậy, cách này còn khiến người ta không thể nắm được chứng cứ, cho dù cảnh sát có bắt được nghi phạm, hắn cũng có thể cương quyết không thừa nhận, bảo rằng không biết chiếc bàn đá đó lại có số lượng randon siêu cao như thế. Với luật pháp của các anh, rất khó mà định tội được hắn. Nhưng trước khi giết người, tên hung thủ phải nắm bắt được đầy đủ kiến thức, kế đó là phải có lòng nhẫn nại. có một ví dụ rất kinh điển thế này: Giáp và Ất là hàng xóm, quan hệ rất tốt, thường ăn cơm chung với nhau; nhưng Ất lại thích vợ của Giáp, hắn không giết Giáp để cướp vợ, mà bỏ một lượng hormone nữ nhỏ vào cơm của Giáp, lâu dần lâu dần, khả năng tình dục của Giáp suy giảm, cơ thể bắt đầu xuất hiện những đặc trưng của phái nữ, cộng với sự theo đuổi kiên trì của Ất, hai năm sau, rốt cuộc vợ Giáp cũng ly hôn với anh ta, sống chung với Ất. Sau này, Ất uống rượu say vô tình tiết lộ, bằng không Giáp có nằm mơ cũng không nghĩ ra rốt cuộc là chuyện gì.

Lãnh Kính Hàn nói:
Lòng người bây giờ đúng là càng ngày càng hiểm ác.

Hàn Phong nói:
Được rồi, quay lại việc chính đi. Sau đó, tôi đi Bắc Kinh, vợ của Tra Hiếu Lễ đã tái hôn với trợ lý giám đốc hồi đó là Mạch Địch. Nghe nói, Tra Hiếu Lễ cơ bản không lo công việc, các nghiệp vụ của ngân hàng Hằng Phúc ở Bắc Kinh nói chung đều do Mạch Địch xử lý thay, vì vậy người này không phải chết vì đố kỵ mà là vì lười nhách. Anh ta chết thế nào? Tra Hiếu Lễ chết vì tai ạn, năm kia có một chiếc máy bay chở khách nhỏ bị tai nạn, các anh còn nhơ không? Tra Hiếu Lễ chết trong lần tai nạn hàng không ấy. Nhưng mà, hồi anh ta còn sống rất thích trồng hoa, lại là Vu Thành Long đã tặng anh ta rất nhiều hoa hải đường thiết cước và hoa phượng tiên.

Trần Dũng Quân hỏi:
vậy thì có gì quan trọng?

Hàn Phong nói:
Phấn và mùi của hoa hải đường thiết cước và hoa phượng tiên đều rất dễ gây ra chứng ung thư biểu mô. Cách giết người bằng bệnh ung thư này chia làm hai loại: gây ung thư bằng thuốc, và gây ung thư bằng chất phóng xạ. Lợi dụng thực vậy để gây bệnh, thuộc về loại thứ nhất. Nếu phân chia theo thời gian, chậm thì có cách gây bệnh bằng tiếp xúc, nhanh thì trực tiếp đổ vào cơ thể, dù là phương pháp nào cũng đều khó phát hiện.

Rốt cuộc, Trần Dũng cũng phải hỏi:
Làm sao cậu biết được?

Hàn Phong nhếch mép, nhíu mày, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho Lãnh Kính Hàn.
Lãnh Kính Hàn vội giải thích:
À, cậu ta là thám tử tư, hồi trước từng nghiên cứu chuyên sâu về phương diện này, cậu ta thích nhất là nghiên cứu những vấn đề kỳ quặc. tuy sinh sau đẻ muộn, nhưng tôi cũng không thể không thừa nhận, trên một số phương diện chúng ta chưa biết đến, quả thật cậu ta đã đạt được một số thành công.
Hàn Phong âm thầm giơ ngón tay cái lên với Lãnh Kính Hàn.
Trần DŨng Quân gật gù:
Thì ra là thám tử tư, vậy thì càng xuất sắc, đúng là hậu sinh khả úy. Nói thế, hai vụ án này đều bất lợi cho Vu Thàn Long rồi.

Hàn Phong nói:
không chỉ có thế, còn vụ tai nạn xe hơi của Tôn Hướng Hiền, lúc chúng ta đến Thiên Nhai lần trước nữa, sự việc xảy ra bất ngờ, tuy rằng người nhà nạn nhân không đồng ý làm khám nghiệm tử thi, nhưng theo phán đoán sơ bộ của chúng tôi, người này chết vì trúng độc cấp tính. Mà nửa tiếng trước khi sự việc xảy ra, cũng là Vu Thành Long đã đến phòng bệnh của Tôn Hướng Hiền. Còn cả cái chết của Trang Khánh Long nữa, vụ án xảy ra từ ba năm trước, ông ta chết do bệnh tim đột nhiên tái phát, nhưng theo phân tích của chúng tôi, đó là do có người cố ý kích bệnh tim của ông ta tái phát, lại lấy đi thuốc trợ tim ông ta vẫn mang theo bên người, khiến việc cấp cứu thất bại, dẫn đến tử vong. Lúc đó, người ở bên cạnh Trang Khánh Long, chính là Vu Thành Long!

Trần Dũng Quân hỏi:
Những người hắn bày mưu ám hại đều là các thành viên lão thành của hội đồng quản trị ngân hàng Hằng Phúc, rốt cuộc hắn muốn làm gì vậy?

Hàn Phong nói:
Vì vậy tôi mới phải liên kết Giang Vĩnh Thọ với vụ việc này. Hồi đó Giang Vĩnh THọ vẫn chưa phải là chủ tịch hội đồng quản trị, cổ phiếu trong tay ông ta ít đến đáng thương hại, nên mới phải Vu Thành Long đi hành hung khắp chốn, thu mua cổ phiếu của những người khác trong mười cổ đông lớn, bất chấp thủ đoạn hòng ngồi lên ghế chủ tịch. Hiện giờ, rốt cuộc ông ta cũng được như ý nguyện rồi, nhưng vẫn chưa thỏa mãn, vụ mưu sát dựa theo bảy tội lỗi mà ông ta bày ra đã giết đủ bảy người đâu, ông ta sẽ còn tiếp tục nghĩ cách giành được cổ phiếu của những cổ đông khác, lợi dụng cơ hội cải cách cổ phần mà tung ra lượng cổ phiếu thật lớn, từ đó giành được lợi nhuận khổng lồ. Dựa vào số cổ phiếu mà ông ta sở hữu công khai và số cổ phiếu ngấm ngầm thao túng trong bóng tối, sau khi ngân hàng Hằng PHúc cải cách xong, ông ta chỉ cần giữ lại số cổ phiếu đủ để tiếp tục làm chủ tịch hội đồng quản trị, còn đâu bán hết, áng chừng có thể thu được khoảng ba chục tỷ lợi nhuận!

Thấy hai người Trần, Lãnh há hốc miệng ra, Hàn Phong tiếp lời:
Chẳng những vậy, đây mới chỉ là kế hoạch mà ông ta hoàn thành đến thời điểm này, tôi không dám khẳng định liệu ông ta có tiếp tục giết người, cho đến khi giết sạch mười cổ đông lớn của ngân hàng Hằng Phúc hay không.

Trần Dũng Quân cảm thán:
Đúng là một kẻ xảo quyệt.

Hàn Phong phân tích tiếp:
Lần này, ông ta có thể nói là đã dốc hết tâm sức vào vụ giết hại lâm Chính, bày ra rất nhiều bí ẩn hòng kéo dài thời gian điều tra của chúng ta, được ngày nào hay ngày ấy, chỉ đợi đến khi thông tin cải cách cổ phần được tuyên bố là mọi sự sẽ tốt lành! Vụ trộm cắp giết người ở nhà máy của Lương Hưng Thịnh, vụ kẻ điên giết người, cạm bẫy ở toàn nhà tứ hợp viện, vụ án chế tạo vũ khí, cùng với vụ vượt biên qua đường biển mà chúng ta vừa phá xong, đều là một loạt những chướng ngại vật ông ta sắp đặt để kéo dìa thời gian. Chẳng những vậy, ông ta còn thu dây rất khéo, cho đến thời điểm này, tôi vẫn chỉ suy đoán suông mục đích và kế hoạch của ông ta, hoàn toàn không có chút chứng cứ nào hết. Mọi bố trí của ông ta ở Hải Giác đều do Đinh Nhất Tiếu đại diện phụ trách, những phần tử khủng bố có vũ trang kia cũng đều nghe theo Đinh Nhất Tiếu đại diện phụ trách, những phần tử khủng bố có vũ trang kia cũng đều nghe theo Đinh Nhất Tiếu chỉ huy, vì vậy Đinh Nhất Tiếu chết thì mọi manh mối cũng đứt đoạn theo. Tôi nghi ngờ Vu Thành Long có liên quan đến nhiều vụ án giết người, nhưng những vụ án này đều đã diễn ra từ quá lâu rồi, một số vụ còn do không nằm trong diện khống chế của Hải Giác, khiến tôi không nắm được các chứng cứ hữu hiệu.

Lãnh Kính Hàn nói:
Dù thế nào cũng không thể để chúng thong dong ngaoif vòng pháp luật như vậy!

Trần DŨng Quân nói:
Yên tâm, nếu Giang Vĩnh Thọ chuyển một lượng lớn cổ phiếu sang tên mình, các anh bên sở Kiểm toán sẽ nhanh chóng điều tra thôi.

Hàn Phong nói:
Không dễ đâu, ông ta sẽ sử dụng nhiều cách khác nhau để che đậy cho hành vi của mình, về mặt sổ sách chắc hẳn cũng có thủ đoạn vô cùng cao minh.

Trần Dũng Quân còn đang định nói thêm gì đó thì điện thoại đổ chuông, nghe máy xong, ông ta biến sắc:
Một thành viên hội đồng quản trị ngân hàng Hằng PHúc đã chết trong khách sạn Hoa Mỹ.


Gì hả?
Lãnh Kính Hàn và Hàn Phong đồng thanh thốt lên kinh ngạc.
Tên là gì vậy?
Hàn Phong hỏi.
Trần Dũng Quân đáp:
Trần Thiên Thọ, các anh em ở đồn công an khu trung tâm thành phố đã chạy đến hiện trường rồi.

Hàn Phong vội giục:
Nhanh lên, chúng ta cũng đi, dặn bọn họ bảo vệ hiện trường.

Trần Dũng Quân giục hai người lên xe, đồng thời dùng điện thoại di động liên lạc với nhân viên cảnh sát ở hiện trường.
Trên xe, Hàn Phong lẩm bẩm:
Bắt đầu thu dây nhanh thế kia à? Không ngờ lòng dạ còn khó lường hơn cả trong tưởng tượng của tôi nữa.

Lãnh Kính Hàn thắc mắc:
Thu dây? Lần này lại thu dây gì nữa?

Hàn Phong nói:
Không biết, chúng ta vẫn chưa điều tra đến, chậc, chỉ tại vụ án này liên quan rộng quá, nhiều lúc sơ suất chỗ này chỗ kia. Còn nhớ không, tối hôm đó, tôi đã trông thấy Trần Thiên Thộ, tôi chắc chắn đó là, còn người phụ nữ đi bên cạnh y...


Lư Phương!
Lãnh Kính Hàn đột nhiên kêu lên, người phụ nữ này đã đóng một vai trò quan trọng trong cái chết của Lâm Chính, sau đó thì mất tích.
Hàn Phong gật đầu:
Đúng vậy! Vì lúc về đến Hải Giác tôi mới nhớ ra người phụ nữ đó chính là Lư Phương, nhất thời cũng không chắp nối Trần Thiên Thọ với cả vụ án này, nhưng hung thủ sợ chúng ta tìm được gì đó ở chỗ Trần Thiên Thọ, nên đã hạ thủ trước rồi. nếu tôi nghĩ đến người này sớm hơn một chút thì có phải hay không, nhưng tổng cộng y xuất hiện trước mặt tôi mỗi hai lần. Hừm...
Hàn Phong giơ hai ngón tay ra, tựa hồ rất không hài lòng.
Lúc này, Trần Dũng Quân xen vào:
Xem chừng không thể bảo vệ được hiện trường rồi, nghe nói đã có rất nhiều người vào trong phòng tham quan.


Hả? Người chết mà có nhiều người đến tham quan hả?
Hàn Phong không tin vào tai mình nữa.
Trần Dũng Quân đáp:
Không rõ, chúng ta đến xem thì biết ngay thôi.

Lúc họ đến hiện trường, vẫn còn rất nhiều người muốn chen vào phòng dòm ngó, nhưng đều bị cảnh sát chặn lại, ba người bọn Hàn Phong nhìn thấy hiện trường cũng không khỏi kinh ngạc.
Con người ta có nhiều cách chết khác nhau, nhưng cách chết của Trần Thiên THọ lại hơi đặc biệt, một nam hai nữ thân thể trần như nhộng nằm phơi ra trên giường, chẳng trách có rất nhiều người đã vào phòng xem trước khi cảnh sát kịp đến hiện trường. Phó đồn trưởng Cảnh Nhất Minh đích thân dẫn đội, cùng bảy viên cảnh sát chấp hành công tác bảo vệ.
Hàn Phng nhìn hai người phụ nữ cùng chết với Trần Thiên Thọ, biến sắc nói:
Chẳng trách lại phải cắt đứt manh mối này, ở đây có manh mối cực kỳ quan trọng, tiếc là chúng ta không chú ý đến sớm hơn.

Lãnh Kính Hàn hỏi:
Hai người phụ nữ này là...

Hàn Phong chỉ vào cái xác bên trái:
Lư Phương

Lãnh Kính Hàn gật đầu:
Ừm, còn người này?

Hàn Phong đáp:
Thiện Yến Phi, cũng chính là người phụ nữ thừa kế cổ phiếu của KHải Khai Hoa, lạ thật, tại sao ba người họ lại ở chung với nhau?

Ba cái xác nằm co tách rời nhau, miệng sủi bọt trắng, nhưng nhìn chăn nệm bừa bộn và chất bẩn trên giường có thể thấy trước khi chết ba người này đã có quan hệ tình dục. lúc này, một người đàn ông trung niên xách hòm dụng cụ bước vào hiện trường, vừa đến cửa đã trách móc:
Mấy người các anh, tại sao lại đứng gần thi thể như thế? Như vậy sẽ phá hoại hiện trường đó, các anh không biết à?

Hàn Phong quay lại quan sát người mới đến, người này chừng ba lăm ba sáu, cao khoảng mét bảy, miệng nhọn má hóp, đeo kính cận tròn dày cộp, gầy giơ xương, cánh tay xách hòm dụng cụ nhìn rõ mồn một cả gân lẫn xương. Hàn Phong thầm nhủ:
Quái thật, không ngờ lại còn có người gầy hơn cả mình. Làm sao mà thế được nhỉ?

Người kia vừa thấy Trần Dũng Quân có mặt, lập tức đổi sang tươi cười:
Anh Trần, tôi không biết anh lại đích thân đến hiện trường, thật ngại quá.

Trần Dũng Quân cũng không để bụng, mỉm cười giới thiệu:
Đây là pháp y hàng đầu của sở chúng tôi, Uông Mạc Lương, tất nhiên là không thể so với pháp y bên phòng cảnh sát hình sự các anh được. mạc Lương, đây là sếp Lãnh của phòng Cánh sát hình sự thành phố Hải Giác.

Uông Mạc Lương để hòm dụng cụ xuống, chìa tay ra:
Thì ra là sếp Lãnh, tôi ngưỡng mộ đã lâu.

Lãnh Kính Hàn gật đầu:
Chào anh.

Trần Dũng Quân lại giới thiệu:
Vị này là Hàn Phong, thám tử tư, cũng là bạn bạn thân của sếp Lãnh.

Uông Mạc Lương chỉ gật đầu, Hàn Phong thầm nhủ:
Thằng cha này không ngờ còn ngạo mạn hơn cả mình, cái kiểu gì thế chứ!

Uông Mạc Lương lại hỏi:
Sếp Lãnh, nghe nói giáo sư Lưu Định Cường trước đây dạy ở học viện Y học Hải Giác giờ đang ở chỗ các anh làm việc, không biết có thật không ạ?

Lãnh Kính Hàn gật đầu:
Đúng thế, đang ở chỗ chúng tôi. Cậu ấy là pháp y hàng đầu của thành phố Hải Giác đấy.

Uông Mạc Lương tỏ vẻ kính cẩn:
Thì ra giáo sư Lưu đúng là làm việc ở chỗ các anh, nhờ anh gửi lời hỏi thăm thầy ấy giúp, tôi là học sinh của thầy ấy. Có cơ hội, tôi nhất định sẽ đích thân đến chào hỏi.
Lãnh Kính Hàn gật đầu.
Hàn Phong nhủ thầm trong bụng:
Xì, thì ra là học sinh của anh béo, mình còn tưởng có lại lịch gì nữa kia.

Trần Dũng Quân nhắc nhở:
NHững lời khách sáo ấy để sau này hãy nói, bắt đầu làm việc thôi.

Uông Mạc Lương vừa kiểm tra vừa báo cáo kết quả:
Đã chết hơn mười tiếng đồng hồ, thời điểm là tối hôm qua. Trước khi chết có quan hệ tình dục, sơ bộ phán đoán là chết do trúng độc. không có dấu vết giãy giụa, hẳn là chết trong khi ngủ.


Không có dấu vết giãy giụa ư?
Hàn Phong hỏi.
Nếu không có dấu vết giãy dụa, hẳn là họ cũng không nằm trần trụi ở đây thế này nhỉ? Ít nhất cũng phải có tấm chăn đắp vào chứ?

Uông Mạc lương nói:
Có lẽ là những người đến xem trò vui đã làm rơi mất rồi. đây, không phải dưới giường đó sao?

Nhân lúc Uông Mạc Lương không chú ý, Hàn Phong nhét một chiếc khăn lau tay nhỏ mà khách sạn cung cấp cấp miễn phí vào túi, nhưng Lãnh kính Hàn đã liếc thấy.
Hàn Phong bảo Lãnh Kính Hàn:
Chúng ta từng chứng kiến nhiều kiểu chết này rồi.

Lãnh Kính Hàn sực hiểu:
Ầ, ý cậu là những phạm nhân bị bắt kia hả?
ông nhớ lại, những phạm nhân ấy cũng sùi bọt mép trắng, nhưng trước khi chết lại giãy giụa vô cùng đau đớn.
Uông Mạc Lương còn đang thu thập lông tóc, dấu vân tay... Hàn Phong đã bảo Lãnh Kính Hàn:
Đi thôi, nhờ sở trưởng Trần dẫn chúng tôi đến chỗ Vu Thành Long.

Trần Dũng Quân hỏi:
Sao vậy, không đợi kết quả kiểm tra của Mạc Lương à?

Hàn Phong lắc đầu:
Khỏi cần, kết quả khám nghiệm đã không quan trọng nữa rồi, bọn chúng bắt đầu thu dây về, nhất định sẽ ra tay với Vu Thành Long, tôi sợ đi trễ, sẽ tụt lại phía sau.

Trần Dũng Quân nói:
Không cần quá lo lắng, Giang Hạo là cảnh sát ưu tú  nhất trong sở chúng tôi, cậu cũng gặp rồi, cơ bắp cậu ta như thế, vả lại còn có mười mấy năm kinh nghiệm phá án. Muốn giết người ở chỗ cậu ta cũng cần phải động não nhiều đấy.

Trần Dũng Quân ngồi ở ghế lái phụ, Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn ngồi phía sau. Khi ba người lên xe, Lãnh Kính Hàn mới hỏi:
Lúc nãy cậu lấy gì đấy?

Hàn Phong móc chiếc khăn tay ra, trên chiếc khăn trắng có hai chữ viết bằng máu:
Dâm dục.

Lãnh Kính Hàn lắp bắp:
Vẫn... vẫn là bảy tội lỗi, không ngờ lại giết ba người một lần!

Hàn Phong nói:
Trần Thiên Thọ mới là vai chính, còn Lư Phương và Thiện Yến Phi chỉ là vai phụ thôi. Chúng ta gặp phải một kẻ địch cực kỳ gê gớm đấy, đối với thủ hạ của mình mà cũng lừa gạt rồi bày kế đối phó, không nương tình chút nào.

Trần Dũng Quân thắc mắc:
Bảy tội lỗi ư? Không phải đã sát hại bảy người rồi sao?

Hàn Phong lắc đầu:
Không biết nữa, những hiện nay chúng ta mới chỉ chứng thực được nóng nảy, ngạo mạn và dâm dục thôi, những tội còn lại đều chỉ là suy đoán của tôi, không thể khẳng định.

Lãnh Kính Hàn lại nói:
Nếu Trần Thiên Thọ là dâm dục, vậy thì Lâm Chính không phải chết vì dâm dục nữa rồi, anh ta chết vì cái gì vậy?

Hàn Phong lại nói:
Không biết, có lẽ cũng chẳng có nguyên nhân gì cả, hiện nay kẻ đứng phía sau tấm màn bày mưu tính kế kia đã không còn tính toán bảy tội lỗi hay gì nữa rồi, hắn ta chỉ muốn nhanh chóng thanh trừng những kẻ biết chuyện mà chúng ta nắm được, một khi tất cả chết hết, chúng ta cũng chẳng còn manh mối gì nữa. Vu Thành Long chính là manh mối quan trọng nhất, chỉ sau Đinh Nhất Tiếu, bọn chúng không có lý gì lại buông tha cho Vu Thành Long. A! Rốt cuộc tôi cũng nhớ ra rồi!
Hàn Phong moi ra một mảnh giấy nhỏ, chính là số điện thoại di động mà Vu THành Long viết cho anh ta, anh ta giơ lên nói:
Số điện thoại này, chính là số của cuộc gọi cuối cùng mà Lâm CHính nghe trước khi chết.

Trần DŨng Quân cười bảo:
Yên tâm, lần này nhất định có thể tới chỗ Vu Thành Long trước bọn chúng.
Ông vừa cười vừa nghe điện thoại gọi đến, nghe được mấy câu, nụ cười ấy đã cứng đờ trên mặt, sau đó ánh mất tối sầm lại, Hàn Phong thấp giọng bảo Lãnh kính Hàn:
Tình hình không ổn rồi.

Quả nhiên, Trần Dũng Quân tỏ vẻ áy náy:
Giang Hạo gọi điện thoại nói, Vu Thành Long chết rồi!


Gì hả!
Lãnh Kính Hàn kinh ngạc, còn Hàn Phong xòe năm ngón tay ra che mặt, thở dài.

Hắn chết như thế nào?
Hàn Phong lớn tiếng hỏi thì một viên cảnh sát đeo kính đáp:
Chúng tôi bám theo Vu Thành Long đến đây, sau khi vào trong nhà thì hắn không ra nữa. Chúng tôi canh chừng dưới nhà, sau đó phát hiện một người phụ nữ khả nghi, trời nóng bức mà đeo kính đen và khăn choàng đi vào tòa nhà đối diện. Lúc đó, chúng tôi không ai để ý, sau lại nghe thấy tiếng kính cửa sổ vỡ, sếp Giang nói phía đối diện có người, lập tức bảo chúng tôi chia làm hai nhóm, một nhóm sang tầng bốn tòa nhà đối diện tra xét phần tử khả nghi, nhóm còn lại theo sếp Giang xông lên. Lúc chúng tôi lên đến nơi, Vu Thành Long đã trúng đạn rồi. nhóm còn lại phát hiện một vỏ đạn loại G3SG1 trong căn phòng ở tòa nhà đối diện, sếp Giang giờ đang ở bên đó.

Trần Dũng Quân giậm chân tức tối:
Giang Hạo xưa nay cẩn thận, tại sao phát hiện người khả nghi mà không chặn lại kiểm tra?

Viên cảnh sát đó đáp:
Lúc người ấy xuất hiện thì sếp Giang vừa đi khỏi được một lúc.


Cái gì?
Thấy Trần Dũng Quân trừng mắt, viên cảnh sát đó vội tiếp:
Anh ấy, anh ấy đi mua thuốc lá.

Trần Dũng quân lắc đầu:
Cái cậu Giang Hạo này, chuyện gì cũng tốt, chỉ mỗi tội nghiện thuốc lá nặng, đặc biệt là mấy năm nay, càng lúc càng nghiện, một ngày một bao rồi. tôi đã bảo cai đi mà không nghe, lần này lại để sơ suất lớn như vậy, thật là...

Hàn Phong nghi hoặc:
Sao anh ta phải tự đi mua vậy?

Trần Dũng Quân giải thích:
Cậu không biết đó, cậu ta suốt ngày kêu la thuốc lá bây giờ nhiều lắm, xưa nay đều tự mình đi mua thuốc. lần này để xem tôi có phê bình cậu ta không!

Thấy hai viên cánh sát khiêng thi thể Vu Thành Long xuống nhà, Hàn Phong nói:
Này pháp y còn chưa đến sao đã khiêng người xuống vậy?

Hai viên cảnh sát ngẩn ra, người hơi thấp hơn đứng phía sau nói:
Mọi người đều nhìn thấy mà, trúng đạn tử vong, còn cần pháp y nữa làm gì?
Hàn Phong liếc nhìn vết thương của Vu Thành Long, thấy viên đạn xuyên qua xương sọ, vào đằng trán ra đằng gáy. Kế đó, anh ta lại ghé sát vào ngửi chỗ miệng vết thương, gãi gãi đầu, tựa hồ thắc mắc gì đó.
Hàn Phong quay sang hỏi Lãnh Kính hàn:
Quy trình của các anh thế nào vậy?

Lãnh KÍnh Hàn:
Chuyện này...


Tôi bảo bọn họ khiêng xuống đấy.
Một giọng nói sang sảng vang lên từ đằng xa, Giang Hạo dáng nguời cao lớn sải bước chân đi tới.
Không hiểu vì lẽ gì, mỗi khi nhìn Giang Hạo, Hàn Phong lại có một thứ cảm giác khó tả thành lời, cơ bắp anh ta quả thật căng phồng quá mức, đã phát triển đến độ hơi biến dạng. Đứng trước mặt Giang hạo, trông Hàn Phong lại càng giống một cây mía bị đưa qua máy ép. Giang Hạo nói:
Đã kiểm tra kỹ hiện trường rồi, cũng đã vẽ lại vị trí xác ngã xuống, tôi sợ mọi người xung quanh hoảng sợ nên mới đề nghị xử lý cái xác cho sớm. Nhân bây giờ vẫn chưa ai trông thấy, mau lên, khiêng lên xe.

Hai viên cảnh sát nhanh chóng khiêng vác VU Thành Long đi về phía chiếc xe.
Trần Dũng Quân nói:
Vậy cũng tốt, nếu để dân chúng biết xảy giết người bằng súng thì cũng không hay, đặc biệt là khi thành phố Hải Giác các anh vừa xảy ra vụ bạo lực đặc biệt nghiêm trọng, giờ lòng người đều rất hoang mang.

Hàn Phong nói:
Để tôi lên xem.

Trần Dũng Quân gật đầu:
Chúng tôi ở dưới này đợi, Giang Hạo, cậu và Tiểu Lưu dẫn hàn Phong lên.

Nhà Vu Thành Long ở tầng bốn, bên trong có tầng lửng, Hàn Phong vừa vào đã hỏi:
Cửa bị phá rồi à?

Giang Hạo đáp:
Tôi bắn đấy. Lúc đó tôi nôn nóng xông lên trước, bọn họ đều chưa lên kịp, tôi gõ cửa ba lần không thấy có phản ứng, liền nổ súng luôn. Sau đó, tôi xông vào, trông thấy Vu Thành Long nằm ở dưới đất, chính là chỗ này.
Mấy viên cảnh sát đều khai rằng họ nghe thấy tiếng súng lúc vẫn đang ở tầng hai.
Hàn Phong nói:
Không phải chứ, các anh chạy chậm thế à!

Tiểu Lưu đáp:
Anh không biết đấy thôi, sếp Giang của chúng tôi là quán quân chạy cự ly ngắn trông gải đấu thàn phố đấy, tốc độ leo cầu thang còn nhanh hơn nữa, một tầng lầu chỉ cần mấy bước chân là lên tới nơi. Người ta có Thảo thượng phi, Thủy thượng phiêu, còn sếp Giang của chúng tôi thật sự là Lầu lý phi đó.

Thảo thượng phi, Thủy thượng phiêu là tên hai môn khinh công trong truyền thuyết, ý nói có thể bay trên ngọn cỏ, lướt trên mặt nước. còn Giang hạo được gọi là Lầu lý phi, tức là bay trong nhà.
Giang hạo cười cười:
Đâu có, do hồi trước truy bắt bọn buôn ma túy, chạy trong rừng rậm nguyên sinh quen rồi thôi.

Bên ngoài là ban công lộ thiên, có một bồn hoa nhỏ trồng một ít hoa, ngay bên dưới bồn hoa chính là nơi cảnh sát canh chừng. Hàn Phong nhoài người ra khỏi lan can treo bồn hoa nhìn xuống, trông thấy những cảnh sát bên dưới đang bận túi bụi. ban công lộ thiên được quây kín bằng cửa sổ kính, hình vẽ thi thể Vu Thành Long nằm ngay bên dưới cửa sổ, hiển nhiên là bị bắn trúng lúc đang ngắm cảnh ở ban công. Hàn Phong chỉ vào tầng bốn của khách san ở hướng Nam:
Hung thủ từ bên kia bắn sang à?

Giang Hạo gật đầu:
Đúng vậy, lúc đó chúng tôi đều nghe thấy tiếng kính vỡ, vì trước khi Vu Thành Long về nhà không có ai vào đây cả, tôi lập tức nghĩ đến khả năng có tay súng bắn tỉa, liền nhìn lên tầng bốn tòa nhà đối diện, cũng chỉ trông thấy một bóng người thấp thoáng. Tôi tức thì phái người bao vây khách sạn đó lại, nhưng vẫn để kẻ đó chạy mất.

Hàn Phong nhìn lỗ đạn trên kính hỏi:
Các anh đều nghe thấy tiếng kính vỡ à?

Mấy viên cảnh sát đáp:
Đũng thế.

Hàn Phong lại hỏi:
Chỉ có sếp giang trông thấy, chúng tôi đều không thấy gì.

Giang Hạo nói:
Ừm, tôi phát hiện rất nhanh, nhưng tên hung thủ đó bỏ đi còn nhanh hơn, tôi cũng chỉ thấy một cái bóng thôi. Điều duy nhất có thể xác nhận là người này là phụ nữ.

Hàn Phong hỏi lại :
PHụ nữ à? Anh khẳng định ư?

Giang Hạo gật đầu, Hàn Phong lại hỏi tiếp:
Tóc dài hay tóc ngắn?

Giang Hạo ngần ngừ:
Cô ta trùm khăn che đầu, có điều, tôi nghĩ chắc là tóc dài, ừm, đúng là tóc dài.

Hàn Phong vẫn không dừng lại:
TÓc cô ta màu gì?

Một viên cảnh sát tiếp lời:
Màu vàng kim.

Hàn Phong nói:
Anh chắc chắn thế à?

Viên cảnh sát gật đầu:
ĐÚng. Lúc cô ta ở dưới nhà, tôi đã trông thấy.

Hàn Phong nhìn quanh trong nhà, lại hỏi:
các canh có tìm thấy đầu đạn không? đầu Vu Thành Long bị bắn xuyên từ bên này sang bên kia đó.

Giang Hạo chỉ phía bên kia ban công:
Cũng không có gì lạ, viên đạn bay theo đường thẳng, cửa sổ bên kia để mở, rất có thể đã bay ra ngoài rồi.

Hàn Phong đi quanh quanh một vòng, gật đầu:
Ừm, không còn gì nữa rồi, chúng ta sang nhà đối diện xem thế nào.

Trước lúc đi, Hàn Phong nhìn lên nóc ti vi trong phòng khách, thấy có bày một tấm ảnh. Hàn Phong nhân lúc không ai để ý, liền mang cả ảnh lẫn khung đi luôn. Đó lfa một tấm ảnh chụp chung của Vu Thành Long và Lư Phương.
Tầng bốn khách sạn, Hàn Phong nhoài người trên bệ cửa sổ quan sát, nhìn thế nào cũng thấy không ổn, bèn hỏi:
PHát hiện vỏ đạn ở chỗ nào thế?

Giang Hạo đáp:
Ở kia.
Chỗ anh ta chỉ tay là một chiếc bình hoa lớn dùng để trang trí.
Hàn phong hỏi:
Phía sau bình hoa à?

Giang Hạo gật đầu. Hàn Phong đột nhiên thò đầu ra, toan lấy thứ gì đó trong khe tường phía ngoài cửa sổ, hơn nửa người lơ lừng ngoài khung cửa. Sắp móc được thứ gì đó thì đột nhiên có người kéo chân, anh ta cúi đầu nhìn, thì ra Giang Hạo đang tóm chân mình, nói:
Cần thận, anh sắp rơi xuống rồi đấy!

Hàn Phong tụt trở vào, nói với Giang Hạo:
Tôi thấy bên trên có thứ gì đó, định lấy nó xuống.

Giang Hạo nói:
Để tôi lấy cho.

Hàn Phong đứng bên cạnh chỉ đạo:
Lên một chút, lên một chút, lên một chút nữa, đúng, chính là chỗ đó đấy, cái gì thế?

Giang Hạo đáp:
Một cái đinh sắt, có lẽ sót lại từ lúc tu sửa. Cắm sâu lắm, không rút ra được.

Giang Hạo tụt trở vào nói tiếp:
Là một chiếc đinh sắt, lộ ra một nửa bên ngoài, gỉ hết cả rồi.

Hàn Phong lại thò đầu ra nhìn:
Tôi cứ thắc mắc mãi, hóa ra là đinh sắt, bên trên cái đinh ấy có gì không?

Giang Hạo lắc đầu:
Không.

Hàn Phong gật gù: ‘Được rồi, cảm ơn anh nhé.

Giang Hạo nói:
Có gì đâu.

Hàn Phong đi xuống tầng một, đứng ở góc phố ngẩng đầu lên, góc tường ấy chắc là ngay bên dưới cái đinh sắt, anh ta ngồi xổm xuống dùng ngón tay nhón một nhúm bụi đất lên quan sát. Cái nhúm này, ngoài bụi đất ra còn cả một ít gỉ sắt.
Hàn Phong phủi sạch quần áo, quay lại chỗ trần Dũng Quân, Lãnh Kính hàn hỏi:
Thế nào? Có phát hiện gì không?

Hàn Phong lắc đầu, Lãnh Kính Hàn thở dài:
Thế này thì manh mối của chúng ta đứt hết rồi. thật sự là không có  chút chứng cứ nào sao?

Hàn Phong đột nhiên bật cười:
Cũng không phải không có, vẫn còn một chút đấy.

Giang Họa vừa khéo đi xuống tầng một, nghe được câu cuối cùng, liền hỏi:
TÌm được chứng cứ gì rồi?

Hàn Phong nói:
Không phải chứng cứ của vụ án này, chứng cứ của tôi là để buộc tội Giang Vĩnh Thọ.

Giang Hạo vẫn không hiểu lắm:
Buộc tội Giang Vĩnh Thọ, chủ tịch tập đoàn hằng Phúc? Ông ta thì có vấn đề gì?

Trần Dũng Quân tóm tắt lại một lượt những phân tích của Hàn Phong, Giang Hạo nghe xong liền kêu lên:
Ồ! Thế thì hỏng bét rồi!

Hàn Phong nhạy cảm hỏi ngay:
Sao thế hả?

Giang hạo đáp:
Người giám sát Giang Vĩnh THọ là A Long, cái cậu này làm việc toàn ba ngơ ba ngáo, nếu Giang Vĩnh Thọ đúng là chủ mưu thật, chắc chắn ông ta sẽ tìm cách chạy trốn, quá nửa là A Long bị cắt đuôi rồi.

Trần Dũng Quân nói:
Bến tàu, sân bay, hải quan, biên phòng, đều đã giăng sẵn lưới, không sợ ông ta muốn trốn, chỉ sợ ông ta không trốn đi thôi!

Hàn Phong nhắc:
Tốt nhất là cứ gọi điện xác nhận, tránh để chúng ta lại uổng công chuyến nũa.

Trần Dũng Quân lập tức lấy điện thoại ra, nói:
A lô, sở trưởng Trần đây, A Long, các cậu vào theo không? phải có thẻ hội viên hả? Chẳng lẽ các cậu không thể giơ thẻ ngành ra được à? Rốt cuộc các cậu làm cái gì vậy! Vào lâu như vậy rồi mà cũng không nghĩ đến chuyện vào trong hỏi thăm hả? Lập tức vào kiểm tra! Có tình hình gì phải báo cáo ngay!

Hàn Phong lắc đầu:
Xem ra đã bị cắt đuôi rồi.

Trần Dũng Quân nói:
Giang Vĩnh Thọ đi vào câu lạc bộ Channel, đó là câu lạc bộ cao cấp, phải có thẻ hội viên mới được vào, bọn họ theo đến cửa rồi canh chừng ở đó. Nhưng đã gần hai tiếng rồi, bọn họ không báo cáo với tôi mà cũng không vào trong tra xét, cái cậu A Long này làm việc kiểu gì vậy chứ.

Đúng lúc này thì điện thoại đổ chuông, Trần Dũng Quân vội nghe máy rồi dùng đùng nổi giận quát:
Cái gì hả! Đã đi hơn một tiếng rồi! các cậu đang làm cái quái gì vậy! Mau hỏi cho rõ, rốt cuộc Giang VĨnh THọ đã đi đâu!
Dứt lời, ông lại bảo Giang Hạo:
Lập tức phái người kiểm tra những chỗ Giang Vĩnh Thọ hay đi lui tới!

Lãnh Kính hàn nhắc nhở:
không thể nào, ông ta chỉ có chừng ấy con đường thôi. Ông ta mất tích ở câu lạc bộ Channel, chỗ đó gần bến tàu nhất, liệu có khi nào ông ta ngồi tàu hỏa rời đi không nhỉ?

hàn Phong cười cười chìa tay ra:
Cho tôi mượn điện thoại một chút.

Anh ta lấy điện thoại di động của Trần Dũng Quân, bấm số rồi nói:
A lô, tôi là Hàn Phong. Có thấy chủ tịch giang Vĩnh THọ không? ...À... vẫn ở một mình trong phòng hả? Đã một tiếng rồi à... không có chuyện gì, chúng tôi có chút việc, muốn tìm ông ấy nói chuyện.. được, chúng tôi sẽ qua ngay. Tạm thời không cần báo cho ông ấy... được rồi, bye bye!

Lãnh Kính Hàn hỏi:
Gọi điện cho ai vậy?

Hàn Phong trả lời điện thoại:
lên xe đi. Hy vọng Giang Vĩnh THọ khong làm gì ngu ngốc.

Tràn Dũng Quân hỏi:
Đi đâu vậy?

Hàn Phong đáp:
Ngân hàng Hằng Phúc... tòa nhà trụ sở chính.

Giang Hạo cùng lên xe:
Mọi người cùng đi, lần này không thể để ông ta chạy thoát lần nữa!

Mấy chiếc xe cảnh sát hụ còi, nối đuôi nhau lao vút đi.
Trên xe Lãnh Kính Hàn hỏi:
Người vừa nãy là...?

Hàn Phong đáp:
Trang Hiểu Quân.

Lãnh Kính Hàn lấy làm ngạc nhiên:
sao cậu biết Giang Vĩnh THọ sẽ quay lại tòa nhà trụ sở chính?

Hàn Phong mỉm cười:
Đơn giản lắm, ông ta chạy vội vàng quá, đến cả Đinh NHất Tiếu còn biết ôm tiền bỏ trốn, làm gì có chuyện Giang Vĩnh Thọ ra đi hai bàn tay trắng? Bị giám sát cả ngyaf hôm nay nên ông ta cần nghĩ ra cách để trở về tổng công ty, vì không muôn khiến cảnh sát nghi ngờ, mà cũng không thể để lại quá nhiều dấu vết, ông ta bèn cắt đuôi ở nơi gần nhà ga, hòng khiến cảnh sát cuống lên đi tìm ông ta, để ông ta tranh thủ thời gian về công ty thu dọn tiền bạc.

Lãnh Kính Hàn nói:
NHững kẻ này cũng ngu thật, chẳng lẽ bọn họ không biết, thoát thân mới cần kịp hơn cả sao?

Hàn Phong nói:
Đấy là suy nghĩ của anh thôi, đối với một người đã mưu tính nhiều năm, dày công thiết kế ra một loạt những vụ mưu sát và âm mưu kinh tế như ông ta, tiền còn quan trọng hơn tính mạng.

Lúc họ đến ngân hàng Hằng phúc, vừa khéo thấy một chiếc xe cấp cứu cũng chạy đến cổng, cảnh sát và bác sĩ gần như xuống xe cùng một lúc, Hàn Phong cười khổ:
Lại chậm một bước rồi à?

Trang Hiểu Quân đứng ở cửa, thầy bọn hàn Phong xuống xe liền chạy đến, hấp tấp nói với Hàn Phong:
sau khi anh gọi điện, tôi cũng cảm thấy sự việc không ổn, từ lúc khảo sát ở Malaysia về, bác Giang lúc nào cũng đầy tâm sự, tối qua còn có cả cảnh sát đến thẩm vấn. Vừa nãy, anh lại đột nhiên gọi điện khiến tôi ý thức được ngay có thể có chuyện gì đó sắp xảy ra. Tôi định trực tiếp đi hỏi bác Giang xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Nhưng mà bác ấy... bác ấy...
Trang Hiểu Quân thút thít:
Bác ấy đã uống thuốc độc tự tử!

Hàn Phong an ủi:
đừng cuống lên thế, để chúng tôi đi xem sao.

Lãnh Kính hàn thì giục giã:
Mau dẫn chúng tôi vào!

Trang Hiểu Quân đi trước dẫn đường, một đám cảnh sát đi phía sau. Hàn Phong chợt thấy một bóng dáng yểu điệu tóc vàng đang đi ngược lại với bọn họ, nhưng anh chỉ mỉm cười quay đầu bước đi.
Mấy người bọn Lãnh Kính hàn và bác sĩ cũng vào trong phòng.
Giang Vĩnh Thọ nằm phục trên bàn, đồ đạc vương cãi. Một bác sĩ tiến lên trước thăm dò hơi thở, nghe nhịp tim rồi lắc đầu. Lãnh Kính hàn bước lên hởi:
Có phán đoán được là trúng độc gì không?’
Bác sĩ đáp:
Phải phân tích mới biết.

Trần Dũng Quân nói:
Xem ra ông ta cũng biết mình chạy không thoát, nên mới sợ tội tự sát.

Lãnh Kính Hàn nhìn cái xác của Giang Vĩnh Thọ:
Sao lại thế đươc? Lẽ nào chủ mưu đứng sau toàn bộ chuyện này lại dễ dàng bỏ mình như thế? Cậu nói xem? Hàn Phong, hàn Phong đâu rồi?

Giang Hạo lên tiếng:
Tôi tưởng anh ta vẫn đi theo sau chúng ta mà, các anh có thấy không?

Cảnh sát khác đều đáp không, người đi sau cũng nói:
Mọi người đều muốn nhanh chóng đén hiện trường vụ án, không ai chú ý đến anh ta.

Lãnh Kính hàn nói:
Mau đi tìm, tên hung thủ giết người đó không chừng còn có vũ khí!

Bãi đậu xe dưới lòng đất, Tần Di rảo nhanh bước chân, thầm nhủ:
Đám cảnh sát ngu xuẩn, đến lúc các người biết cái xác của Giang Vĩnh THọ bị làm sao thì tôi đã tự do lâu rồi.

Phía trước là chiếc xe Ferrari yêu thích của cô, nhưng bên cạnh xe đã có một người đứng sẵn. Người này cao nhỏng gầy gò, hai tay khoanh trước ngực, miệng mỉm cười, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống sàn, nghe tiếng bước chân cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ cất tiếng:
Cô Tần, chúng ta lại gặp nhau rồi. để đám cảnh sát ngu ngốc ấy điều tra cái xác của Giang Vĩnh Thọ đi, đợi bọn họ tra ra được thì mình đã cao bay xa chạy từ lâu rồi. cô nghĩ như thế, đúng không nhỉ?

Tần Di ngạc nhiên:
Hàn... Hàn Phong!

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ma Trận Án.