• 368

Chương 8


Số từ: 13166
Nhà xuất bản: NXB Dân Trí
Nguồn type: DĐ Lê Quý Đôn
Một buổi sáng mùa đông tràn ngập ánh sáng ấm áp,Lâm Mạc Thần và Mộc Hàn Hạ ngồi trong phòng họp, nghe người của công ty con chuyên về lĩnh vực bất động sản báo cáo.
Trên tường treo tấm bản đồ mà Lâm Mạc Thần và Mộc Hàn Hạ nghiên cứu vào buổi tối hôm đó nên khi nhìn thấy tấm bản đồ này, cô có chút mất tự nhiên.

Đợt tới, chính quyền thành phố sẽ tung ra năm lô đất. Chúng tôi nhận định, trong đó ba lô là có giá trị với Phong Thần.
Giám đốc bất động sản tên Tôn Chí phát biểu:
Lô đất A nằm ở trung tâm thành phố, thuộc vị trí tốt nhất nhưng đơn giá cũng cao nhất. Tuy nhiên, lô đất này chúng ta không dễ giành được, bởi vì xung quanh là đất của Dung Duyệt. Có thể phán đoán, Dung Duyệt đợi lấy nốt lô đất này để tiến hành một kế hoạch tổng thể. Hơn nữa, diện tích mảnh đất không lớn nên đối với chúng ta, lợi ích thu được sẽ có hạn. Dung Duyệt kiểu gì mà chẳng giành bằng được,bọn họ có quan hệ rất tốt với chính quyền thành phố nên chúng ta sẽ khó cạnh tranh. Vì thế, chúng tôi không đề cử lô đất này.

Mọi người đều im lặng lắng nghe, Mộc Hàn Hạ thầm tổng kết, lô đất A có vị trí tốt, đơn giá cao, diện tích nhỏ,đối thủ cạnh tranh lại rất mạnh, vì thế không phù hợp với công ty mới chân ướt chân ráo vào nghề như Phong Thần.
Tôn Chí nói tiếp:
Lô đất B và C đều nằm ở gần trung tâm, vị trí tương tự nhau, cũng là miếng đất có tiềm năng khai thác nhất. Trong đó, lô B có diện tích lớn hơn nên cần bỏ vốn nhiều hơn. Tôi cho rằng lô C là lý tưởng nhất, bất kể về diện tích, vị trí hay dự toán giá thành. Hơn nữa, gần khu C còn có một hồ nước nhỏ, phong cảnh tương đối đẹp. Tóm lại, những miếng đất như vậy đều là sự lựa chọn hàng đầu của các doanh nghiệp bất động sản, chỉ không biết Dung Duyệt có thái độ như thế nào về lô đất này. Tôi đoán, chưa chắc họ đã có hứng thú với khu đất nhỏ, nằm riêng rẽ, bởi từ trước đến nay, họ đều thực hiện những dự án lớn.

Ánh mắt Mộc Hàn Hạ sáng ngời. Nói như vậy, lô đất C chính là mục tiêu lý tưởng nhất đối với một doanh nghiệp mới như Phong Thần.

Anh hãy sắp xếp thứ tự ba lô đất này đi.
Cô đề nghị.
Tôn Chí cất giọng chắc nịch:
C lớn hơn B lớn hơn A. Đây cũng là thượng sách, trung sách và hạ sách của Phong Thần chúng ta.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Mộc Hàn Hạ ngần ngừ ở bên ngoài một lúc, cuối cùng không chịu nổi, gõ cửa văn phòng của Lâm Mạc Thần.
Anh đang gọi điện thoại, nói chuyện bằng tiếng Anh rất trôi chảy. Mộc Hàn Hạ chỉ có thể nghe thấy mấy từ như
một công ty
,
kiến trúc sư xuất sắc nhất
,
tham gia một cách thoả đáng
,
giành được lô đất
.
Đợi anh cúp máy, cô hỏi:
Ai thế?

Lâm Mạc Thần cười cười:
Một người bạn là kiến trúc sư ở bên Mỹ, tên là Antony. Tôi mời cậu ấy đến đây, làm kiến trúc sư trưởng của chúng ta.

Mộc Hàn Hạ lập tức hiểu ra ý đồ của anh. Phong Thần là một công ty mới và nhỏ nên mang lại cảm giác thực sự kém xa Dung Duyệt. Tuy nhiên, bản thân Lâm Mạc Thần tốt nghiệp trường đại học danh tiếng ở bên đó, bây giờ lại mời được kiến trúc sư nước ngoài nên sẽ gây một ấn tượng hoàn toàn khác.
Cô lẩm bẩm:
Anh đang giở chiêu bài của mấy
công ty vỏ bọc1
đấy à…
Lâm Mạc Thần nghe thấy rõ ràng, nghiêm giọng hỏi:
Em nói gì thế?

1
Công ty vỏ bọc
: là công ty tồn tại trên giấy, không có tài sản cố định, địa điểm và nhân viên cụ thể. Ngày nay, nhiều
công ty vỏ bọc
dùng cho những hoạt động phi pháp như trốn thuế, rửa tiền hay khủng bố…

Khôn có gì.
Cô vội đáp.
Hai người mắt đối mắt, Mộc Hàn Hạ lại cảm thấy bối rối. Mấy ngày nay, lúc bàn công việc thì không sao nhưng mỗi khi ở riêng bên nhau, ánh mắt anh dường như cảng trở nên sâu thẳm, khiến tâm tư của cô hỗn loạn.
Lâm Mạc Thần xem đồng hồ rồi lên tiếng:
Chúng ta đi ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện. Tôi đã đặt món em thích…

Còn chưa dứt lời, điện thoại bất chợt đổ chuông, anh liếc qua màn hình rồi bắt máy:
A lô, Serena.

Nếu Trình Vi Vi khiến Mộc Hàn Hạ cảm thấy hơi khó chịu nhưng không để trong lòng thì Tiết Ninh mới là người cô thật sự để tâm. Bởi vì trong tiềm thức, cô không thể không thừa nhận, bản thân thua kém Tiết Ninh ở mọi phương diện. Cảm giác bất lực khi không có cách nào đuổi kịp đối phương khiến lòng tự trọng của cô bị tổn thương. Mọi người đều cho rằng Tiết Ninh rất xứng đôi với Lâm Mạc Thần. Tuy rằng không có phản ứng nhưng lẽ nào anh không nghĩ vậy sao?

Cảm ơn cô đã giới thiệu cô với Phó thị trưởng Doãn. Thanks.
Lâm Mạc Thần vẫn đang vui vẻ nói chuyện điện thoại.

Tôi ra ngoài đây.
Mộc Hàn Hạ nói nhỏ rồi quay người.
Lâm Mạc Thần:
Serena, phiền cô đợi một lát.
Anh ngẩng đầu nhìn Mộc Hàn Hạ:
Summer, em đi vội như vậy làm gì? Chẳng phải đã nói sẽ ăn tối cùng tôi hay sao? Tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng Thanh Việt Hiên mà em thích.
Không đợi cô trả lời, anh lại nói vào điện thoại:
Xin lỗi, chúng ta tiếp tục…

Mộc Hàn Hạ hoàn toàn sững sờ. Vừa rồi khi nói chuyện với cô, Lâm Mạc Thần không che di động. Thế có nghĩa là, Tiết Ninh đã nghe thấy hết.Tâm trạng của Mộc Hàn Hạ trở nên rối bời trong giây lát. Lúc này, Lâm Mạc Thần cũng kết thúc cuộc điện thoại. Anh đứng dậy, cầm áo khoác đi đến bên cô, liếc cô một cái:
Đi thôi.

Mộc Hàn Hạ vẫn đứng tại chỗ, mỉm cười nói:
Anh nói như vậy, Serena hiểu nhầm mối quan hệ của chúng ta thì sao?


Tôi và cô ta vốn chẳng có gì. Cô ta hiểu lầm hay không cũng đâu có liên quan đến tôi.
Anh thản nhiên đáp.
Hai người chạm mắt nhau, Mộc Hàn Hạ chẳng biết nói gì nên quay người đi ra ngoài. Lâm Mạc Thần thong thả bước theo cô, đột nhiên mở miệng:
Có cần tôi gọi trình Vi Vi nữa không?

Mộc Hàn Hạ đờ người, có cảm giác mặt nước phẳng lặng bấy lâu dã bị chọc thủng. Anh chính là người chọc thủng, ép cô phải đối diện. Cô cúi đầu nói nhỏ:
Anh không cần phải làm như vậy.


Tôi nghĩ cần chứ.
Anh thản nhiên đáp.
Hai người lặng thing. Văn phòng lớn bên ngoài có bảy, tám nhân viên. Lâm Mạc Thần còn đang nghĩ xem, lát nữa ăn cơm sẽ
tấn công
người phụ nữa này bằng cách nào, cô đã cất cao giọng:
Lâm toongrbaor mọi người làm lụng vất vả nên muốn mời mọi người đến nhà hàng Thanh Việt Hiên liên hoan.

Đồ ăn ở Thanh Việt Hiên ngon nhưng rất đắt, mọi người liền hoan hô ầm ĩ:
Cảm ơn Lâm tổng!
,
Cảm ơn Jason!
. Mộc Hàn Hạ về chỗ ngồi của mình, có người hỏi:
Giám đốc Mộc không đi sao?
Cô vẫn cúi đầu, bình thản trả lời:
Tôi có chút việc. Mọi người cứ đi đi, nhớ ăn cả phần của tôi nữa nhé.

Lâm Mạc Thần đứng im, nhìn gương mặt lạnh lùng hiếm thấy của cô. Trầm mặc trong giây lát, anh mỉm cười, quay người đi ra ngoài.
Mộc Hàn Hạ không phải là thánh nhân nên chẳng có cách nào giữ bình tĩnh khi nghe những lời thổ lộ gián tiếp của Lâm Mạc Thần. Hơn nữa , anh lại là người luôn tồn tại ở đáy sâu trong trái tim cô. Chính vì thế, tâm trạng của cô vô cùng hỗn loạn.
Hôm sau, Mộc hàn Hạ đến quán cafe Thanh Du, trốn ở đó cả ngày. Ở đây dù sao cũng không cần chạm mặt Lâm Mạc Thần.
Buổi trưa, Mộc Hàn Hạ ngồi trong góc quán café, viết bản kế hoạch liên quan đến Phong Thần. Tuy Lâm Mạc Thần coi thường cô, khẳng định cô sẽ chẳng tìm được nhà đầu tư mạo hiểm nào nhưng cô vẫn muốn thử một lần.
Hôm nay là ngày thường nên quán rất vắng vẻ. Uống hết cốc café, Mộc Hàn Hạ lại ra quầy bar mua thêm cốc nữa. Đi ngang qua bàn bên cạnh, cô thấy một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi đang dùng máy tính xách tay. Khoé mắt cô phát hiện ông ấy đang làm một văn bản PPT1 nhưng lại không biết dùng con chuột vẽ khung hình.
1 PPT: viết tắt của từ Powerpoint, là một ứng dụng quan trọng của Microsoft Office để tạo ra bản trình bày minh hoạ.
Mộc Hàn Hạ dừng bước:
Chú ơi! Chú có cần cháu vẽ giúp không ạ?

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, đó là một gương mặt gãy với ánh mắt sáng có thần. Dường như bất ngờ vì có người gọi mình là
chú
ở nơi thế này, ông ấy im lặng vài giây rồi cười nói:
Được thôi, nhờ cháu giúp. Cảm ơn cháu.

Mộc Hàn Hạ nhanh chóng giúp người đàn ông vẽ vài khung hình vuông rồi dạy ông sử dụng một số phím tắt. Người đàn ông tuy có tuổi nhưng đầu óc vẫn tinh nhanh, lại nghiêm túc học hỏi nên chẳng mấy chốc đã nắm được kiến thức cơ bản.
Thật ra trước đó, Mộc Hàn Hạ cũng có chút ấn tượng về người đàn ông này. Quán café vốn vắng vẻ, cô và người đàn ông đó lại thường xuất hiện vào cùng một thời điểm. Hơn nữa, người có tuổi như ông ấy xuất hiện ở quán café lập nghiệp nên dễ gây sự chú ý. Mộc Hàn Hạ từng hỏi nhân viên phục vụ:
Chú kia là ai vậy?
Anh chảng hạ giọng đáp:
Hình như là giáo sư về hưu cảu một trường đại học nào đó, họ Phương. Chị có thể gọi ông ấy là lão Phương. Ông ấy có một số thành quả nghiên cứu nên muốn tìm nguồn đầu tư. Bằng tuổi này vẫn phải bôn ba, kể ra cũng đáng thương thật đấy.
Vì thế hôm nay bắt gặp lão Phương
đánh vật
với PPT, cô mới không nhịn nổi, liền rat ay giúp đỡ.
Sau đó, Mộc Hàn Hạ quay về chỗ ngồi, tiếp tục bản kế hoạch của mình. Cô làm việc rất tập trung, mắt dán vào màn hình laptop. Không biết bao lâu sau, một giọng nói sang sảng vang lên:
Ngữ pháp câu này sai rồi.

Mộc Hàn Hạ giật mình, ngẩng đầu liền nhìn thấy lão Phương. Ông đứng ở sau lưng cô từ lúc nào, đang nhìn vào màn hình của cô. Mộc Hàn Hạ hơi xấu hổ. Hồi cấp ba, tuy môn tiếng anh cảu cô rất khá nhưng cũng chỉ là trình độ phổ thông. Ở quán café lập nghiệp này, mọi người đều làm đồ án bằng hai thứ tiếng nên cô đành vừa tra từ điển, vừa nghiềm ngẫm để viết.

Will bring great influence to the industry.
( Mang lại ảnh hưởng lớn cho ngành nghề), không phải là
in the industry
. Lão Phương nói tiếng anh rất chuẩn và trôi chảy, khiến Mộc Hàn Hạ tròn mắt.

Wow, cháu cảm ơn chú.
Cô liền sửa lại:
Cháu viết hoa cả mắt nên mới thế.

Lão Phương tiếp tục đọc, tỏ ra bất ngờ:
Cháu phân tích rất sâu, quan điểm cũng sắc bén, đúng là không tồi.

Mộc Hàn Hạ cũng không khách sao:
Cảm ơn lời khen của chú.

Lão Phương mỉm cười, lại nói:
Trông cháu còn rất trẻ, chắc tầm hai mươi hai, hai mươi ba đúng không? Cháu tốt nghiệp trường đại học nào vậy?


Cháu chưa từng học đại học ạ.
Mộc Hàn Hạ lắc đầu.
Hai ngày sau là cuối tuần, Mộc Hàn Hạ dậy sớm, đi đến công viên gần quảng trường Thanh Du. Lúc này đã có nhiều người tập thể dục buổi sáng. Cô chạy một vòng nhưng không gặp người quen nào, trong lòng có chút đáng tiếc.
Sauk hi chạy vài vòng, đến bên hồ nước nghỉ ngơi, cô liền nhìn thấy một hình bóng cao gầy, mặc bộ đồ tập, đang luyện thái cức quyền. Người đó chính là lão Phương.
Mộc Hàn Hạ tiến lại gần, định chào hỏi nhưng ông đang nhắm mắt, thần sắc rất tập trung. Thế là cô không làm phiền, đứng một lúc rồi làm theo ông.
Tập xong một bài, lão Phương mở mắt, liền nhìn thấy một cô gái trẻ ở bên cạnh, vẫn còn đang múa may. Ông cũng không ngạc nhiên, thong thả thu quyền, đứng thẳng người mới hỏi:
Sao cháu lại đến đây?


Cháu đến tập thể dục ạ. Không ngờ gần quán café lại có một nơi tuyệt vời như vậy. Lẽ nào chú
cắm rễ
ở quán café là để tìm nhà đầu tư thật sao?

Lão Phương cười cười:
Ừ. Cháu ăn sáng chưa?


Chưa ạ.


Thế thì đi ăn với chú đi.


Vâng ạ.

Hai người rời khỏi công viên, đi bộ đến quán bán đồ ăn sáng. Đến cửa, Mộc Hàn Hạ đột nhiên dừng bước:
Chỉ có cháo trắng với dưa muối thôi ạ?

Lão Phương đáp:
Ừ. Quán này nấu cháo rất ngon, vị thanh đạm, không có mùi dầu mỡ, muối mắm. Chú rất hay ăn ở đây.’
Nhưng Mộc Hàn Hạ them vị dầu mỡ, muối mắm cơ. Cô ngoảnh đầu về chiếc xe treo tấm biển
Phở cay
cách đó không xa, đồng thời nói với lão Phương:
Hay là chú cứ vào ăn trước. Cháu đi làm bát phở rồi quay lại ăn cháo sau.

Lão Phương phì cười, lắc đầu. Ông không miễn cưỡng, một mình đi vào trong quán. Mộc Hàn Hạ bê bát phở, đứng ăn bên vệ đường.
Lão Phương đã ngồi xuống. Nhưng nhìn cô gái ở ngoài kia, cuối cùng ông không chịu nổi, đứng dậy tới chỗ cô.
Mộc hàn Hạ ngạc nhiên hỏi:
Có chuyện gì vậy chú?

Lão Phương cất giọng ôn hoà:
Sao cháu có thể đứng ăn ở bên đường. Mau theo chú qua bên kia, ngồi ăn tử tế đi.’
Mộc Hàn Hạ húp nốt miếng cuối cùng, vứt cái bát giấy vào thùng rác mới lên tiếng:
Thế thì chú không biết rồi. Hồi wor thành phố Giang, cháu cũng thường như vậy. Cháu không có thời gian ngồi đàng hoàng, ăn thong thả.

Lão Phương nhìn cô bằng ánh mắt mang hàm ý nào đó. Ông gật đầu:
Thì ra là vậy.

Hôm sau, Mộc Hàn Hạ đến công ty. Vừa ngồi chưa được bao lâu, lâm Mạc Thần đã gọi cô vào phòng làm việc của anh.
Mộc Hàn Hạ gõ cửa đi vào, anh ngẩng đầu , nhìn cô đăm đăm. Từ hôm cô từ chối ăn cơm cùng anh, hai người đã ba ngày không gặp.

Mấy hôm nay em bận gì?
Anh hỏi.

Tôi đến quán café Thanh Du, thực hiện nhiệm vụ anh giao phó.


Có thu hoạch gì không?

Mộc Hàn Hạ lắc đầu:
Vẫn chưa.
Ngừng một lát cô nói:
Anh hy vọng tôi có thu hoạch gì?

Lâm Mạc Thần yên lặng nhìn cô, vài giây sau, anh bỗng dưng mỉm cười:
Em thông minh, linh hoạt, lương thiện, quyết đoán lại không thiếu tham vọng. Bởi vì cho rằng em có thể tạo ra một khả năng vô hạn nên mới cử em đến quán café lập nghiệp đó.

Mộc Hàn Hạ ngẩng người. Cô đi theo người đàn ông này lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nhận được đánh giá cao như vậy từ anh. Cô chợt có suy nghĩ, không phải anh muốn theo thuổi nên nịnh cô đấy cứ? Tuy nhiên từ trong tiềm thức, cô biết rõ Lâm Mạc Thần không phải loại người công tư bất phân. Anh nói ra miệng đều là lời nói thật lòng.
Trong lòng Mộc Hàn Hạ không có cách nào bình tĩnh. Ngoài miệng cô vẫn nở nụ cười nhàn nhạt:
Vâng.

Bắt gặp gương mặt ửng hồng và ánh mắt trốn tránh của cô, trái tim Lâm Mạc Thần xuất hiện một cảm giác vấn vương.Bây giờ anh đã hiểu, cảm xúc này gọi là yêu thương, là muốn có được cô.
Tuy nhiên, Lâm Mạc Thần cũng biết mình không thể vội vàng. Anh lại hỏi:
Gần đây, em gặp những ai ở quán café?

Mộc Hàn Hạ cũng thu lại tâm tư, đáp:
Phần lớn là những người lập nghiệp và một vài nhà đầu tư nhưng không nói chuyện nhiều. Tôi cũng đang kết giao với một người khá đặc biệt, nhưng ông ấy chỉ là một người đã về hưu mà thôi.’
Cô nói tương đối hàm hồ, Lâm Mạc Thần cười khẽ một tiếng:
Đừng giả ngốc nữa, trong lòng em biết rõ rồi còn gì.’
Mộc Hàn Hạ cười cười, không nói thêm điều gì.
Chiều tối, Giám đốc công ty bất động sản Dung Duyệt Nhiêu Vĩ và mấy tâm phúc họp bàn trong phòng hội nghị. Cuộc họp này quy mô không lớn, chỉ tập trung thảo luận vấn đề liên quan đến Phong Thần.
Một vị giám đốc nói:
Nhiêu tổng! Chúng tôi đã tìm hiểu được rồi. Phong Thần đang nhắm vào ba lô đất A, B, C và cũng tham gia cuộc đấu thầu của chính quyền thành phố.’
Nhiêu Vĩ năm nay ba mươi lăm tuổi. Là một nhân viên kỳ cựu dưới trướng Trương Diệc Phóng, anh ta cũng có phong cách làm việc quyết đoán của ông chủ. Việc Trương Diệc Phóng đánh giá cao một thằng trẻ ranh như Lâm Mạc Thần khiến anh ta có chút không vui. Anh ta hỏi:
Nguồn tin có đáng tin cậy không?


Có ạ. Việc Lâm Mạc Thần thu mua công ty bất động sản chẳng phải điều gì bí mật. Không biết chừng vài ngày nữa sẽ có thông tin về phương án dự thầu của họ đấy chứ.

Nhiêu Vĩ cười nhạt:
Với thực lực của Phong Thần, không thể cùng lúc bỏ thầu cả ba lô đất. Đối với kẻ mới nhập cuộc, một lô đất có diện tích vừa phải, đồng thời có tiềm năng tăng giá trị mới là mục tiêu của họ. Tôi đoán sự lựa chọn hàng đầu của Lâm Mạc Thần là lô C, sau đó là lô B và cuối cùng là lô A.


Nhiêu tổng đoán quá chuẩn. Theo tôi được biết, ý tứ của họ đúng là như vậy.

Nhiêu Vĩ cất giọng nghiêm túc:
Nếu giành được lô C, rất có thể Phong Thần sẽ tạo được chỗ đứng trên thị trường bất đọng sản thành phố Lâm. Dung Duyệt phải lấy bằng được cả ba lô đất, đặc biệt là lô đất C. Bộ phận kế hoạch hãy coi đây là dự án quan trọng nhất trong năm nay, hãy tập trung toàn bộ tinh lực, không được cho Lâm Mạc Thần bất cứ cơ hội nào.

Buổi tối giá lạnh, xe taxi đừng lại trước một nằm bên hồ ở ngoại ô thành phố.Mộc Hàn Hạ xuống xe, đi vào căn phòng lớn mà Lâm Mạc Thần đã bao. Vừa đẩy cửa vào, cô đã thấy Lâm Mạc Thần và hai người đàn ông ngoại quốc trẻ tuổi ngồi ở ghế sofa.
Nhìn thấy cô, anh hạ giọng giới thiệu:
Kia là Summer.

Hai người đàn ông lộ vẻ mặt đã sáng tỏ và hung phấn. Mộc Hàn Hạ cũng phát hiện ra ánh mắt khác thường của họ. Quả nhiên một người thì thầm:
…Cô gái của cậu à?
,
Cô ấy xinh quá.
Lâm mạc Thần

một tiếng.
Mộc Hàn Hạ cố tỏ ra trấn tĩnh, đi đến chào hỏi hai người nước ngoài. Lâm mạc Thần bình thản giới thiệu, người đàn ông cao hơn chính là kiến trúc sư trưởng Antony, người thấp hơn là trợ lý cảu anh ta. Sau khi đến Trung Quốc, Lâm Mạc Thần đã bố trí họ ở nơi này, phương án thiết kế cũng được làm tại đây, coi như giữ bí mật tuyệt đối. Hôm nay, anh bảo Mộc Hàn Hạ đến nghe thành quả của họ.
Ba người đàn ông trao đổi bằng tiếng Anh giọng Mỹ. Mộc hàn Hạ ngồi bên cạnh Lâm Mạc Thần, cũng nghe được vài từ. Lâm mạc Thần đột nhiên quay sang cô hỏi:
Em có hiểu không?

Mộc Hàn hạ lắc đầu.

Chẳng phải hồi cấp ba em học giỏi lắm sau? Sau này sẽ gặp phải nhiều tình huống tương tự, em phải bổ túc them tiếng Anh mới được.

Câu nói này đã chạm đến tâm tư bấy lâu cảu Mộc Hàn Hạ, cô lên tiếng:
Tôi đã từng có ý định, sau này cso cơ hội sẽ ra nước ngoài.


Em muốn đi đâu?
Lâm Mạc Thần hỏi.

Nước Mỹ.

Anh mỉm cười:
Nước Mỹ cũng không tồi, em định đi Mỹ làm gì?


Nếu được thì tôi muốn đi học.
Mộc Hàn Hạ đáp.
Bốn mắt nhìn nhau. Anh cất giọng dịu dàng:
Em muốn đi đâu cũng được.

Người phụ nữ tôi yêu, em muốn đi đâu thì hãy cứ thoải mái bước đi.
Trái tim Mộc Hàn Hạ lỡ nhịp. Cảm thấy ánh mắt anh như vực sâu vạn trượng, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ vô thức rơi vào trong đó, cô liền cúi đầu né tránh.
Nếu không phải bên cạnh còn có hai
kỳ đà cản mũi’. Lâm Mạc Thần thật muốn mắn tay cô ngay lập tức.
Thăm dò và mê hoặc đã đủ nhiều, anh không muốn chấp nhận sự chốn tránh của cô them nữa.
Bốn người đi vào phòng họp. Antony bắt đầu nói về phương án thiết kế của anh ta. Tuy không hiểu hết nhưng kết hợp cả văn bản lẫn hình vẽ, Mộc Hàn Hạ cũng nắm được ý chính.
Antony đánh giá cao về trình độ xây dựng nhà cửa ở thành phố Lâm, đặc biệt là những kiến trúc sư của Dung Duyệt. Họ tương đối chú trọng đến tính hợp lý trong việc thiết kế các căn hộ, về vhaats lượng và
xanh hoá
cũng không tồi. Tuy hệ số sử dụng đất cao một chút, nhưng khá hơn nhiều so với những toà nhà theo một công thức bất biến mà các thành phố khác của Trung Quốc điên cuồng xây dựng.

Có điều, thiết kế của những toà kiến trúc này đều thiếu linh hồn.
Antony nói:
Jason, phương án mà tôi thiết kế cho câu, chắc chắn sẽ khác thiên hạ, khiến con người cảm thấy sự cộng hưởng linh hồn. Bất kể mục tiêu của cậu là lô đất A, B, hay C, tôi cũng hy vọng nó có thể giúp cậu chiến thắng đối thủ mạnh hơn.

Anh ta mở một đoạn băng có hình ảnh 3D sống động như thật. Đầu tiên là hình ảnh khu rừng rậm chìm trong sương mù. Tiếng chim hót véo von, tiếng suối chảy róc rách vang lên rõ mồn một, khiến con người có cảm giác như đang ở trong đó.
Ánh mặt trời ngày càng chói lọi, sương mù dần tan biến. Thì ra đó không phải là khu rừng rậm, mà chỉ là một rừng cây nhỏ cao thấp khác nhau, mấy toà nhà cao tầng màu xanh ngọc toạ lạc trong đó.

Đây là toà nhà của chúng ta.
Antony nói.
Mộc Hàn Hạ lặng lẽ theo dõi. Cô rất thích phần mở đầu yên tĩnh và có phong cách cổ như vậy. Quan sát kỹ mới thấy, cả toà nhà không bằng phẳng như khu chung tư bình thường mà nhấp nhô theo địa thế. Rất nhiều cây táo, cây lựu, cây hợp hoan, cây ngân hạnh… xen kẽ lẫn nhau. Nếu đi con đường nhỏ nằm giữa hàng cây, bạn sẽ không có cảm giác đang ở một nơi do con người xây dựng lên, mà là khu rừng vừa đẹp đẽ vừa yên tĩnh.
Nước được dẫn từ hồ ở phía xa, tạo thành một dòng hẹp và dài uốn lượn giữa những toà nhà. Hình ảnh chuyển sang buổi đêm, ánh trăng sáng chiếu xuống, tạo thành cảnh tượng đẹp đến mức khiến bạn có cảm giác như đang ở thế ngoại đào viên.
Sau đó đi vào trong nhà. Chi tiết đầu tiên không phải là phòng khách rực rỡ mà chỉ có một cánh cửa tĩnh mịch, trên bờ tường treo một ngọn đèn nến kiểu dáng thời Trung cổ, toả ánh sáng màu vàng ấm áp xuống thảm cỏ và lối đi nhỏ trước cửa.
Phần lớn các căn hộ có diện tích khoảng tám mươi đến chin mươi mét vuông, vuông vắn và sáng sủa. Bởi vì toà nhà được thiết kế rất thoáng, cảnh quang bên ngoài lại theo kiểu vòng quanh nen từ mỗi cửa sổ cảu căn hộ đều nhìn thấy cây cỏ và dòng nước. Ttrong sương mù dày đặc, nhà cửa ở bên ngoài khu chung cư tựa như cách rất xa.
Ấn tượng nhất là ban công cảu mỗi căn hộ. Cây xanh ở ban công sẽ được bố trí xong xuôi trước khi chủ nhà dọn vào ở. Phần này do kiến trúc sư cảnh quan xuất sắc ở bên Mỹ, cũng là một người bạn của Antony thiết kế. Khi đứng ngắm cảnh ở ngoài ban công, bạn sẽ có cảm giác cây cối bên cạnh bạn cũng là một bộ phận không thể tách rời của cảnh quan bên ngoài. Tựa như những cây xanh tươi ở xung quanh lan cả vào nhà bạn.
Bởi vì tiêu tốn phần lớn diện tích vào cảnh quan nên khu chung cư không có nơi vui chơi công cộng, không có cửa hàng, cửa hiệu, bãi đỗ xe được xây dưới tầng hầm. Bốn hướng đông, tây, nam, bắc đều có cổng ra vào, có bảo vệ canh gác nghiêm ngặt. Ngoài ra, góc phía bắc khu chung cư sẽ được xây một trường tiểu học trọng điểm.
Đơn giá cảu khu chung cư này cao hơn một phần ba so với những khu chung cư khác trong cùng địa bàn. Nhưng bởi vì diện tích của mỗi căn hộ không lớn nên tổng giá trị cũng không quá đắt.

Jason! Thực hiện dự án này, chưa chắc cậu đã kiếm được nhiều tiền nhưng người dân ở thành phố Lâm nhất định sẽ muốn mua nhà của cậu.
Antony nói.
Lâm Mạc Thần:
Đây chính là thứ tôi cần. Thị trường bất động sản hiện đang trong thời kỳ ảm đạm. Tôi phải tạo ra một sản phẩm di ngược lại với thị trường.
Anh quay sang Mộc Hàn Hạ:
Em thấy thế nào?

Mộc Hàn Hạ vẫn dõi mắt lên màn hình, tựa như hồi tưởng lại:
Anh có biết tôi thích nhất chi tiết nào không?


Chi tiết nào?


Tôi thích nhất ngọn đèn treo trước cửa, bởi nó chiếu sáng con đường cho người trở về trong đêm gió tuyết, cũng khiến tôi cảm thấy sự ấm áp của gia đình.

Lâm mạc Thần mỉm cười.

Phải công nhận bản thiết kế này rất tuyệt vời.
Mộc Hàn Hạ nói giọng nghiêm túc:
Rất xuất sắc và đặc biệt. Tôi nghĩ, chắc chắn nó sẽ gây ấn tượng với những người tổ chức đấu thầu của chính quyền thành phố.. Còn đối với thành phố Lâm, đây sẽ là một cảnh quan hấp dẫn. Khách hàng chắc chắn đều muốn mua. Tôi cũng muốn mua một căn đây này.


Sau này em sẽ có ngôi nhà càng đẹp hơn.
Anh nói.
Mộc Hàn Hạ ngoảnh đầu đi chỗ khác :
Vâng.Tôi sẽ tự để dành tiền mua nhà.

Lâm Mạc Thần lặng thing.
Nhờ sự gợi ý của Antony, Mộc Hàn Hạ đã thức trắng mấy đêm để sửa lại toàn bộ bản kế hoạch mà mình làm ở quán café Thanh Du trước đó. Trong bản kế hoạch mới, cô đã trình bày một cách toàn diện nét độc đáo và tiềm năng của Phong Thần. Cô tin, thế nào cũng có nhà đầu tư động lòng khi xem bản kế hoạch này.
Hôm nay, Mộc Hàn Hạ lại gặp lão Phương ở quán café. Ông vẫy tay gọi cô đến, đưa cho cô hai lọ mật ong.

Sao cô không giữ lại mà dùng?
Cô hỏi.
Lão Phương đáp:
Có người cho chú, nhưng chú không ăn đồ ngọt. Mấy cô gái trẻ như cháu chắc thích nó đúng không?

Cảm thấy ấm áp trong lòng, Mộc Hàn Hạ mỉm cười:
Cháu cảm ơn chú. Lần sau cháu sẽ biếu chú đặc sản của thành phố Giang.

Lão Phương chỉ cười cười. Mộc Hàn Hạ lại nói:
Đúng rồi. Cháu đã làm lại bản kế hoạch, chú có thể xem rồi góp ý giúp cháu được không ạ?

Lão Phương tỏ ra hứng thú:
Được.

Hai người đi vào phòng họp nhỏ của quán café.Mộc Hàn Hạ chuyên tâm diễn giải một cách sống động bản kế hoạch với lão Phương.
Nghe xong, lão Phương không giấu được vẻ kinh ngạc và tán thưởng:
Rất tốt. Chú không nghĩ là Phong Thần lại là một công ty có phẩm chất và cách nghĩ như vậy. Ông chủ của các cháu không tồi, thảo nào có thể thiết lập được chỗ đứng ở thành phố Lâm chỉ trong một thời gian ngắn.


Vâng. Anh ấy rất xuất sắc ạ.
Mộc Hàn Hạ gật đầu.
Lão Phương liếc cô một cái. Cô tiếp tục mở miệng:
Chú thấy bản kế hoạch của cháu có thể kêu gọi được nhà đầu tư hay không?


Có thể.
Lão Phương cất giọng chắc nịch:
Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Mộc Hàn Hạ mừng rỡ trong lòng. Lão Phương đột nhiên nói:
Tiểu Mộc, chú có một việc cần nhờ cháu, cháu có thể giúp chú không?


Được ạ. Việc gì hả chú?


Hiện giờ chú đang có một dự án nguồn tài nguyên bảo vệ môi trường tái sinh. Cháu có thể giúp chú làm đề án không? Chú sẽ trả công cho cháu.

Mộc Hàn Hạ lập tức lên tiếng:
Chú không cần trả công đâu ạ. Chú là giáo sư về hưu, làm gì có tiền. Cháu sẽ có gắng hết sức, chỉ là không biết có thể giúp chú hay không?

Lão Phương mỉm cười, nhìn vào mắt cô, như thấu suốt tất cả.
Mộc Hàn Hạ bận rộn hết mấy ngày, phát huy hết khả năng, những chỗ không biết lại chạy đi thỉnh giáo Lâm Mạc Thần, cuối cùng cũng làm xong đề án cho lão Phương.
Hôm cô đưa cho lão Phương, ông rất vui mừng, liên tục gật đầu, thậm chí còn vỗ lên đầu cô như với con trẻ:
Không tồi. Cháu làm rất tốt. Nếu ai cũng tận tâm như cháu thì thiên hạ sẽ chẳng có việc gì là không giả quyết được.

Mộc Hàn Hạ chỉ nở nụ cười đắc ý chứ không nhắc đến bất cứ việc nào khác.
Hai ngày sau, lão Phương chủ động gọi điện cho cô, thông báo dự án nguồn tài nguyên tái sinh đã được thông qua nên muốn mời cô ăn cơm.
Đối với Mộc Hàn Hạ, kết quả này tương đối bất ngờ nhưng cũng hợp tình hợp lý. Cô thầm ngưỡng mộ ông, bởi cô đã đưa bản kế hoạch của mình cho mấy người ở quán café nhưng vẫn chưa tìm được nhà đầu tư.
Hôm hẹn với lão Phương, cô cố tình diện bộ đồ bắt mắt. Buổi chiều tan sở, cô gặp Lâm Mạc Thần ở cửa văn phòng, anh liền hỏi:
Em mặc đẹp thế, hẹn gặp ai à?


Chẳng phải anh bảo tôi vào chốn danh lợi hay sao?
. Cô thản nhiên đáp.
Lâm Mạc Thần lặng thinh, Mộc Hàn Hạ mỉm cười rời đi.
Con người lão Phương chất phác nên mời ăn cơm cũng chọn một nhà hàng bình thường. Mộc Hàn Hạ không để tâm, cũng chẳng làm khách. Cô gọi mấy món đặc biệt của nhà hàng, ăn rất ngon miệng.
Lão Phương hỏi chuyện:
Cháu là người thành phố Giang, thế nhà còn những ai?


Không còn ai ạ.
Mộc Hàn Hạ đáp. Lão Phương hơi bất ngờ.

Bố mẹ cháu qua đời từ mấy năm trước rồi ạ.
Cô cất giọng bình tĩnh.
Ánh mắt lão Phương để lộ tia thương xót. Ông gật đầu:
Dù không may mắn nhưng cháu rất khá, độc lập và kiên cường hơn nhiều người ở độ tuổi của cháu.

Mộc Hàn Hạ nhoẻn miệng cười . Hai người lại tiếp tục trò chuyện. Họ nói về ước muốn đi du học của cô, về ngành may mặc của thành phố Lâm, đương nhiên cũng nhắc đến Phong Thần. Cuối cùng, lão Phương lên tiếng:
Cháu làm đồ án giúp chú, chú sẽ ghi nhớ ân tình này, Tương lai nếu có việc cần đến chú thì cháu cứ nhờ thoải mái. Tất nhiên, với điều kiện không được đi ngược lại với nguyên tắc của chú.
Mộc Hàn Hạ cảm thấy đã đến lúc, không chắc lắm về thái độ của lão Phương nên cô mở miệng thăm dò:
Thật ra bản thân cháu thì chẳng cần sự giúp đỡ nhưng công ty của chúng cháu đang bắt đầu bước chân vào ngành bất động sản. Tuần sau, bọn cháu sẽ tham gia cuộc đấu thầu đất đai của chính quyền thành phố. Chú cũng biết đấy, Phong Thần là một công ty rất xuất sắc, chỉ là thực lực không bằng công ty khác. Nếu chú có thể giúp chúng cháu ở phương diện này thì sẽ là một sự giúp đỡ vô cùng quý giá.

Sắc mặt lão Phương vẫn rất điềm tĩnh, không thể hiện nét vui buồn. Ông nói:
Cuộc đấu thầu của nhà nước là rất công bằng, chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân, chứ chú không thể và cũng không nên giúp một bên nào.

Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu nhìn ông:
KHong bọn cháu tuyệt đối tìm kiếm sự giúp đỡ đi ngược lại nguyên tắc hay công bằng của công ty khác. Chun gs cháu chỉ cần một sự giúp đỡ nho nhỏ là đảo ngược thứ tự đấu thầu các lô đất, liệu có thể tiến hành đấu thầu lô C trước, rồi đến lô B, và cuối cùng là lô A được không ạ?

Lão Phương hơi ngạc nhiên. Mộc Hàn Hạ tiếp tục mở miệng theo sự dặn dò của Lâm Mạc Thần:
Đây chỉ là sự sắp xếp thứ tự không hề quan trọng, cũng chẳng ảnh hưởng đến lợi ích và nguyên tắc của bất cứ người nào.

Vào buổi sáng mấy ngày sau đó, Lâm Mạc Thần dẫn theo Mộc Hàn Hạ, Antony và Giám đốc công ty bất động sản Tôn Chí đến nơi tổ chức cuộc đấu thầu.
Đối với một công ty có quy mô tương đối nhỏ như Phong Thần, việc cư mấy người đi dự cuộc đấu thầu cũng là một vấn đề không đơn giản. Nhiều quá thì hơi khoa trương, còn ít quá thì không được, không thể hiện thái độ coi trọng sự việc.Vì vậy Lâm Mạc Thần dẫn theo ba người, Giám đốc công ty bất động sản Tôn Chí dùng để làm việc, Antony dùng để tô điểm bộ mặt công ty, còn Mộc Hàn Hạ ư? Người phụ nữ của anh đương nhiên phải đi theo anh rồi.
Hơn tám giờ sáng, đường phố có chút tắc nghẽn. Tuy nhiên, chin giờ rưỡi mới bắt đầu cuộc đấu thầu nên bọn họ vẫn còn nhiều thời gian. Mộc Hàn Hạ và Lâm Mạc Thần ngồi ở ghế sau, cô hỏi:
Theo anh, chú Phương có đảo thứ tự các lô đất không?



Anh đáp bằng một giọng chắc nịch, khiến cô có chút yên lòng. Lâm Mạc Thần nói tiếp:
Sauk hi cuộc đấu thầu kết thúc, em hãy cùng tôi đi xem mảnh đất đó.

Mộc Hàn Hạ mỉm cười, hạ giọng chỉ đủ hai người nghe thấy:
Anh khẳng định chúng ta có thể giành được lô đất đó hay sao?


Ừ, chắc như đinh đóng cột.
Lâm Mạc Thần nhìn cô bằng ánh mắt sâu hun hút. Mộc Hàn Hạ vội đưa mắt ra chỗ khác.

Khi nào kết thúc, em nhớ đi theo tôi, đừng có chạy lung tung đấy nhé.
Anh nói nhỏ.

Vâng.
Cô hàm hồ trả lời, trong lòng có chút ngớ ngẩn.
Đúng lúc này, người lái xe là Tôn Chí đột nhiên mở miệng:
Jason, chiếc ô tô bên phải hơi kỳ lạ thì phải, toàn chen lấn chúng ta.
Nghe anh ta nói vậy, mọi người mới chú ý đến một chiếc xe con màu đen chạy ở làn đường bên phải, song song với bọn họ. Chiếc ô tô kia không nhanh không chậm, luôn giữ tốc độ tương đương, thỉnh thoảng lại chen lấn đường của họ, khiến Tôn Chí buộc phải lái xe sang bên trái để tránh va quyệt.
Antony có trí tưởng tượng phong phú, lập tức cất lời giọng kinh ngạc:
Jason, không phải có người định giải quyết chúng ta đấy chứ?

Lâm Mạc Thần chẳng thèm trả lời anh ta. Làm gì có chuyện đó? Ngành thương mại ở Trung Quốc tuy cạnh tranh khốc liệt nhưng chẳng đến mức xảy ra mấy chuyện vi phạm pháp luật. Tuy nhiên, hành vi của đối phương thể hiện sự cố ý rõ rệt, thế là anh nói với Tôn Chí:
Anh hãy cẩn thận, có thể cắt đuôi họ không?

Tôn Chí là giám đốc nhà đất chứ đâu phải tay đua xe chuyên nghiệp. Anh ta cất giọng căng thẳng:
Tôi sẽ cố gắng.
Nói xong, anh ta liền tăng tốc, đối phương vẫn bám theo sát nút. Bởi vì đường phố đông đúc nên anh ta không thể lái nhanh hơn.
Mộc Hàn Hạ cũng trở nên hồi hộp, mắt dán vào chiếc xe con màu đen, đồng thời bám chặt vào tay vịn. Lâm Mạc Thần đột nhiên nắm lấy tay cô, nói nhỏ:
Em đừng sợ.

Phái trước có một ngã rẽ nên Tôn Chí giảm tốc độ, chiếc ô tô màu đen bên cạnh dường như cũng đi chậm lại.

Cẩn thận.
Lâm Mạc Thần bỗng dưng hét lớn.
Vào khoảnh khắc đó, chiếc xe màu đen bất thình lình tăng tốc, ngoặt về bên tay trái. Tôn Chí giật bắn mình, lập tức đánh tay lái, tránh được đầu xe của bọn họ trong giây lát.
Nhưng đúng lúc này, một chiêc xe bảy chỗ từ đường ngang bên trái lao ra. Tôn Chí hít một hơi sâu, Antony trợn mắt há mồm. Mộc Hàn Hạ chỉ thấy đầu chiếc xe màu xám trắng như con quái vật đâm sầm vào bọn cô.
Lâm Mạc Thần phản ứng nhanh, lập tức ôm Mộc Hàn Hạ rồi cúi rạp xuống. Cô cũng ôm lấy thắt lung anh theo bản năng. Tiếng
rầm
vang lên từ một nơi rất gần, nhưng cũng tựa như rất xa xôi. Anh xiết chặt vòng tay, trong lòng Mộc Hàn Hạ bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Xe ô tô thắng gấp, nhưng một bên đã bọ húc mạnh, cửa kính nứt vỡ. May mà người ở trên xe không sao, chỉ có Lâm Mạc Thần và Tôn Chí ngồi ở bên trái là bị mảnh thuỷ tinh rơi vào người. Nhìn thấy gò má anh có vết máu, Mộc Hàn Hạ không hề nghĩ ngợi, lập tức đưa tay lau sạch. Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng ở khoảng cách rất gần.
Vài giây sau, có năm, sáu người đàn ông bộ dạng dữ tợn ra khỏi xe bảy chỗ vừa đâm bọn họ. Còn chiếc ô tô màu đen đã biến mất từ lâu.
Tôn Chí ngoảnh đầu về đằng sau, nói:
Lâm tổng, chúng ta không có thời gian lằng nhằng với bọn họ. Còn bốn mươi phút nữa là cuộc đấu thầu bắt đầu.

Antony tròn mắt:
Ý anh là, bọn họ cố tình đâm xe, khiến chúng ta bỏ lỡ cuộc đấu thầu? Chúng ta làm thế nào bây giờ?

Người ở bên ngoài gõ gõ vào cửa xe, sắc mặt lộ vẻ hung dữ. Lâm Mạc Thần nói với Tôn Chí:
Anh hãy ở lại xử lý.

Nhìn đám người ở ngoài, Tôn Chí có chút toát mồ hôi lạnh, nhưng anh ta vẫn gật đầu. Mộc Hàn Hạ bất chợt mở miệng:
Một mình Tôn tổng e là khó trấn áp bọn họ, tôi sẽ cùng anh ấy ở lại đây. Jason, anh và Antony cứ đi trước đi.

Lâm Mạc Thần nhìn cô đăm đăm. Mộc Hàn Hạ nói tiếp:
Anh yên tâm, những trường hợp thế này tôi hoàn toàn có thể ứng phó, Anh mau đi đi, không sẽ muộn giờ mất.

Tôn Chí lập tức tiếp lời:
Lâm tổng cứ đi trước, tôi và Giám đốc Mộc chắc chắn giải quyết được. Giữa ban ngày ban mặt còn ở trên phố, cảnh sát giao thông cũng sắp đến nơi, bọn họ sẽ chẳng dám làm gì bọn tôi.


Ừ.
Lâm MẠc Thần đáp khẽ một tiếng rồi đột nhiên ôm Mộc Hàn Hạ vào lòng. Sau đó, anh nghiêng đầu hôn lên má cô:
Khi nào giải quyết xong, em hãy lập tức đến nơi đấu thầu. Nhớ giữ mình đấy nhé.

Mộc Hàn Hạ ngẩn ngơ, nơi môi anh chạm vào nóng ran trong giây lát. Lâm Mạc Thần nhanh chóng buông người cô.
Mộc Hàn Hạ và Tôn Chí xuống xe trước. Anh ta là người bản địa, lăn lôn trong ngành bất động sản nhiều năm nên cũng không xa lạ với cảnh tượng này. Anh ta liền gầm lên:
Mẹ kiếp! Lái xe chẳng biết nhìn đường gì cả. Rẽ ngang thì phải nhường cho người đi thẳng chứ. Không có ai dạy các anh hay sao?

Đối phương cũng nhao nhao mắng chửi ầm ĩ. Lâm Mạc Thần và Antony cũng xuống xe, nhanh chóng đi về đằng sau, giơ tay vẫy taxi. Đám côn đồ phát hiện, đinh đuổi theo nhưng Mộc Hàn Hạ giang rộng hai tay, trừng mắt với bọn họ. Trước một cô gái xinh đẹp lại rất có khi thế nên đám côn đồ nhất thời không dám ra tay với cô.
Chưa đầy một phút sau, xe taxi chạy đến, Lâm Mạc Thần và Antony nhanh chóng lên xe. Lâm Mạc Thần ngồi im như pho tượng đá, sắc mặt u ám. Antony không ngừng quay đầu về phía sau, ánh mắt đầy vẻ lo lắng và quan tâm. Xe taxi chạy một đoạn, anh ta đột nhiên mở miệng:
Jason, cậu tàn nhẫn thật đấy. Nếu là tôi, cho dù từ bỏ cuộc đấu thầu tôi cũng tuyệt đối không để người phụ nữ của mình ở lại nơi đó. Cậu hôn cô ấy thì có tác dụng gì chứ?

Lâm Mạc Thần liếc anh ta một cái, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, khiến Antony không dám tiếp tục phê bình, mà chỉ dám oán thầm: Đúng alf nhà tư bản, đồ máu lạnh, yêu giang sơn hơn người đẹp.
Bình thường, Lâm Mạc Thần là người không bao giờ quay đầu. Nhưng vào thời khắc taxi rẽ sang đường khác, anh không thể khống chế bản thân quay đầu về phía sau. Tuy nhiên, Mộc Hàn Hạ đã bị chìm khuất trong đám người, không còn thấy bóng dáng.
Địa điểm tổ chức cuộc đấu thầu là một khách sạn có hợp đồng với cơ quan chức năng. Khi Lâm Mạc Thần và Antony đến nơi, chỉ còn mười phút nữa là cuộc đấu thầu bắt đầu. Đại sảnh khách sạn bài trí đơn giản và thoáng đãng, xuất hiện nhiều người ăn mặc chỉnh tề đi đi lại lại. Hai người nhanh chóng được nhân viên dẫn vào phòng hội nghị. Lâm Mạc Thần đã hoàn toàn khôi phục vẻ mặt điềm tĩnh. Anh trò chuyện cở mở với một vài cán bộ quen biết trong chính quyền thành phố và người đứng đầu các công ty khác. Anh cũng đồng thời chú ý đến Nhiêu Vĩ, người phụ trách mảng bất động sản của Dung Duyệt. Anh ta ngồi ở hàng ghế đầu tiên, đang quay đầu về phía anh.
Sau đó, Nhiêu Vĩ đứng dậy đi về phía bên này. Lập tức có người chào hỏi anh ta
Nhiêu tổng
. Lâm Mạc Thần cũng mỉm cười.
Nhiêu Vĩ chào hổi mọi người rồi quay sang Lâm Mạc Thần:
Gần đây, danh tiếng của Lâm tổng lừng lẫy ở thành phố Lâm. Hôm nay có dịp gặp mặt, Lâm tổng đúng là tuổi trẻ tài cao.

Mọi người đều mỉm cười, Lâm Mạc Thần nở nụ cười lịch sự:
Đâu cso, Nhiêu tổng mới là cây đại thụ của ngành bất động sản khu vực Tây Nam. Chúng tôi đẩu là bậc hậu bối, ngưỡng mộ anh đã lâu.

Hai người nhiệt tình bắt tay nhau. Đúng lúc này có mấy vị lãnh đạo đi vào. Mọi người đều nhao nhao chào hỏi. Một nhân viên công cụ giới thiệu:
Đây là Phó thị trưởng Phàn Long, quản lý mảng quy hoạch, du lịch, công thương. Đây là Phó thị trưởng Phương Trừng Châu, quản lý mảng xây dựng, công nghiệp và kinh tế. Vị này là Viện trưởng Viện Quy hoạch tài nguyên đất đai…Hôm nay, các vị lãnh đạo đều là giám khảo cuộc đấu thầu của chúng ta.

Nhiêu Vĩ là người bắt tay lãnh đạo đầu tiên. Các lãnh đạo đều tỏ ra thân thiết với anh ta. Lâm Mạc Thần đứng sang một bên, ánh mắt dừng lại ở Phó thị trưởng Phương Trừng Châu. Trông ông có vẻ tinh anh và sắc bén hơn so với miêu tả của Mộc Hàn Hạ.
Đúng lúc này, Phương Trừng Châu cũng nhìn về phía anh. Lâm Mạc Thần gật đầu với ông. Ông mỉm cười rồi quay đi chỗ khác.
Mộc Hàn Hạ đứng bên lề đường, đợi cảnh sát giao thông giải quyết vụ tai nạn. Nhìn thấy cảnh sát giao thông, đám côn đồ lập tức thay đổi thái dộ, thậm chí có người còn cười với cô. Dù sao bọn họ cũng chỉ nhận tiền rồi cầm chân bọn cô chứ không phải đi làm mấy chuyện nguy hiểm. Chỉ là đợi xử lý xong hiện trường, cô còn phải tới đồn cảnh sát một chuyến, chẳng biết bao giờ mới có thể thoát thân.
Mộc Hàn Hạ ngơ ngẩn nhìn dòng xe cộ trên đường phố. Hiện giờ, có lẽ cuộc đấu thầu đã bắt đầu.Cô rất muốn biết tình hình của Lâm Mạc Thần nhưng cũng hiểu không thể liên lạc với anh vào lúc này.
Cô lại sờ mặt mình, trong lòng tựa như có một ngọn lửa âm thầm lan toả, khiếm cô cảm giác rất nóng, một chút tắc nghẽn và không có cách nào vui sướng tràn trề.
Bây giờ mọi người đang bỏ thầu lô đất C, cũng là lô đất thích hợp với Phong Thần nhất. Cô tin Lão Phương nhất định đã sắp xếp ổn thoả. Lão Phương chính là Phó thị trưởng Phương Trừng Châu.
Cô bắt đầu nghi ngờ thân phận ông từ lúc nào nhỉ? Lần đầu tiên đến quán café, cô đã nghe bà chủ Hừa Thiếu An và cậu phục vụ tiết lộ, không chỉ nhà đầu tư mà cả quan chức cũng đến nơi này. Trong khi đó, khí chất của Lão Phương không giống mọi người. Con người ông có một vẻ sắc xảo được che giấy trong thái độ ôn hoà, chẳng mảy may giống một vị giáo sư về hưu bôn ba vất vả. Tất nhiên, những người khác đều không để ý đến ông già trừ Mộc Hàn Hạ.
Mộc Hàn Hạ còn chú ý đến một vài chi tiết nhỏ, nhưng có thể chứng thực suy đoán của cô. Ví dụ, ông dùng máy tính xách tay HP, mọi người đều biết, HP là nhãn hiệu được sử dụng trong các văn phòng của cơ quan nhà nước, cái của ông còn là đồ cao cấp nữa. Cùng giá tiền hơn mười ngàn tệ, một giáo sư bình thường chẳng phải sẽ dùng Thinkpad hay Apple hay sao?
Hơn nữa, ông còn nói tiếng Anh rất lưu loát, còn quan tâm đến dự án bảo vệ môi trường. Mộc Hàn Hạ báo lại với Lâm Mạc Thần. Chẳng bao lâu, anh đã điều tra ra, thành phố Lâm có một vị Phó thị trưởng mới đến nhận chức. Người này họ Phương, ngoài năm mươi tuổi, từng du học ở Đức, có thành tích xuất sắc trong công việc, đồng thời là một người cấp tiến và hoà đồng. Vợ ông đã qua đời, con cái sống ở nước ngoài, chỉ mình ông sống ở trong nước…
Về việc lão Phương có biết cô đã nắm rõ thân phận cảu ông hay không? Ban đầu Mộc Hàn Hạ còn có chút thấp thỏm, nhưng sau cô đã nghĩ thông suốt, điều đó không còn quan trọng nữa.
Tiếp xúc với một người thông tuệ và từng trải, bạn đừng bao giờ nguỵ trang và có hành động giả dối. Một khi đã có duyên gặp gỡ và quen biết thì hãy đối xử chân thành và thuận theo tự nhiên. Đó cũng alf điều mà những người như lão Phương coi trọng.
Ở nơi đấu thầu, các nhà thầu đợi ở căn phòng lớn bên cạnh, còn phòng họp nhỏ mới là hiện trường thực sự. Căn phòng bật đèn sáng trưng, mùi hương của nước trà thoang thoảng. Mấy vị lãnh đạo ngồi vào vị trí, Phó thị trưởng Phàn nói với nhân viên công vụ:
Bắt đầu được rồi.

Những năm trước, các cuộc đấu thầu về đất đai đều sử dụng phương thức gửi hồ sơ dự thầu, sau đó chọn một ngày khác mở thầu. Do thị trưởng bất động sản trong năm nay quá buồn tẻ nen các lãnh đạo đã thương lượng, nhất trí tăng them khâu diễn giải hồ sơ dự thầu, nhằm mục đích khích lệ các doanh nghiệp bất động sản tạo ra những toà nhà có chất lượng, đồng thời đảm bảo đất đai được dử dụng một cách có hiệu quả. Khâu này có nghĩa là, mỗi một nhà thầu sẽ phải trần thuật qua về dự án của mình. Nói một cách khác, dự án của ai được đánh giá cao, gây được ấn tượng với ban giám khảo thì có nhiều khả năng thắng thầu.
Hôm nay, đất được đưa ra đấu thầu không nhiều. Lô đất đầu tiên là C. Trước Dung Duyệt có một công ty nhỏ tiến hành diễn giải nhưng Nhiêu Vĩ không để vào mắt. Khi cùng một giám đốc đi vào phòng họp, phát hiện gương mặt của các vị lãnh đạo không hề lộ vẻ hứng thú, anh ta đã biết công ty kia coi như xong. Đối thủ cạnh tranh của anh ta còn ở phía sau. Mà anh ta nhất định phải giành bằng được lô đất này.
Mục tiêu cảu dung Duyệt là biến khu đất C thành một khu chung cư điền viên trong khu vực nội thành. Màn hình xuất hiện những ngôi nhà nhỏ được thiết kế theo phong cách điền viên kiểu Mỹ với bố cục hợp lý, cây xanh đan xen. Từ trước đến nay, kiểu thiết kế này rất hiếm khi được dùng vào những mảnh đất nhỏ, bởi vì giá thành quá cao.

Toàn bộ căn hộ đều có diện tích từ tám mươi đến chin mươi mét vương, hai phòng ngủ một phòng khách, thích hợp với giới trẻ.
Giám đốc cũng phát biểu:
Điều này cũng trùng hợp với ý tưởng khích lệ thanh niên lập nghiệp và nâng đỡ ngành bất động sản của thành phố chúng ta.

Các lãnh đạo đều gật đầu tán thành. Tuy nhiên, thực lực của dung Duyệt không chỉ dừng lại ở đây. Bọn họ mạnh nhất ở khả năng tổng hợp. Tiếp thoe, giám đốc tuyên bố, trưởng tiểu học tốt nhất thành phố sẽ xây một phân hiệu trong khu chung cư, trung tâm thương mại cũng sẽ có chi nhánh ở đó…Mọi tiêu chuẩn xây dựng đều vô cùng xuất sắc, hơn nữa còn sử dụng đội ngũ quản lý khu chung cư của chính Dung Duyệt.
Nhiêu Vĩ biết rõ, Lâm Mạc Thần không thể làm được một bản đề án như vậy. Anh ta đã tập trung nguồn tài nguyên tốt nhất vào khu đất mà Lâm Mạc Thần mong muốn nhất. Trước đó nhận được tin, Lâm Mạc Thần không dưới một lần nói với tâm phúc, muốn giành được lô đất C nên anh ta đã dùng thiết kế và nguyên liệu vốn giành cho cấp bậc hạng nhất vào khu đất chỉ nên dùng cấp bậc hạng hai này. Hơn nữa, chưa cần biết bản thiết kế của Lâm mạc Thần có đạt đến trình độ này hay không. Dù đạt đi chăng nữa thì dự án của cậu ta liệu có trường học và trung tâm thương mại không? Có ban quản lý xuất sắc không? Về mặt giá cả, anh ta có thể làm được mức này, Lâm Mạc Thần mà làm thì sẽ lỗ chỏng vó. Thêm vào đó, Dung Duyệt có mối quan hệ rất tốt với quan chức chính quyền thành phố. Xét trên mọi phương diện thì dù thế nào, Lâm Mạc Thần cũng không thể giành được lô đất C.
Sau khi nhà thầu phát biểu xong, các lãnh đạo liền trao đổi ý kiến, thái độ rất hài lòng. Phó thị trưởng Phàn thậm chí còn biểu dương:
Tiểu Nhiên! Lần này các cậu bỏ nhiều tâm huyết thật đấy.
Nhiêu Vĩ mỉm cười:
Đâu có. Chúng tôi chỉ muốn góp một phần trách nhiệm vào việc chấn hung ngành bất động sản của thành phố chúng ta.

Anh ta đứng dậy, chuẩn bị cùng cấp dưới đi ra ngoài, trong bụng mười phần chắc chìn rằng lô đất đã thuộc về Dung Duyệt. Ai ngờ đúng lúc này, một thư ký vội chạy vào báo cáo:
Phó thị trưởng Phàn, Phó thị trưởng Phương, Viện trưởng Thôi, công ty Phong Thần tuyên bố từ bỏ khu đất C, trực tiếp tham gia đấu thầu lô B luôn.

Mấy vị lãnh đạo có chút ngạc nhiên, Nhiêu Vĩ cũng sửng sốt. Từ bỏ? Lâm Mạc Thần không tranh lô đất thích hợp với Phong Thần nhất là lô C, vậy thì cậu ta muốn gì? Mục tiêu của cậu ta là lô đất nào?
Nhiêu Vĩ ngẩng đầu, vừa vặn chạm mắt Lâm Mạc Thần đang ngồi ở phòng ngoài. Lâm MẠc Thần khẽ nhếch miệng với anh ta..
Lô đất thứ hai là lô B. Lần này Dung Duyệt đưa ra bản đề án mang chủ đề Gia đình. Đúng như tên gọi, cả khu chung cư tràn ngập bầu không khí gia đình. Vì thế, nó có điểm khác biệt với các khu chung cư bình thường. Khi đi vào bên trong, sẽ có quản gia chào hỏi bạn. Trên đường về nhà, bạn sẽ đi qua vườn hoa, sân thể dục, khu hoạt động của người cao tuổi và khu vui chơi giành cho trẻ em, cuối cùng mới đến nhà bạn.
Hàng xóm láng giềng có điểm gì đặc biệt? Đó là ban phụ trách của mỗi toà nhà sẽ ghi lại nghề nghiệp của mọi người sống ở đây, ví dụ cảnh sát, luật sư, bác sĩ… Để khi xảy ra sự việc đột xuất, sẽ cso người tình nguyện giúp bạn ở lĩnh vực của họ.
Các căn hộ đa phần gồm ba phòng ngủ,chủ yếu nhằm vào tầng lớp trung lưu đã lập gia đình, có mức thu nhập ổn định. Ngoài ra, khu chung cư còn có nhà hàng avf căng tin do ban quản lý trực tiếp kinh doanh, tiêu chuẩn vệ sinh đạt cấp A…
Khi đại diện của Dung Duyệt trình bày xong, các lãnh đạo đều mỉm cười hài lòng. Tuy bản đề án không hẳn phương diện nào cũng đạt đến mức tốt nhất như lô đất C nhưng cũng đủ chinh phục người nghe.
Lúc đi ra ngoài phòng họp, Nhiêu Vĩ chạm mặt Lâm Mạc Thần và Antony đang đi vào. Lần này, Niêu Vĩ không mỉm cười mà nhìn đối phương chăm chú. Tuy nhiên, Lâm Mạc Thần chẳng để ý đến anh ta mà đi thẳng vào bên trong.
Các lãnh đạo đều nhìn anh bằng cặp mắt hiếu kỳ. Phong Thần là một doanh nghiệp mới nổi ở thành phố Lâm. Họ cũng từng nghe về cuộc cạnh tranh gay gắt giữa công ty này với Dung Duyệt.
Lâm Mạc Thần giới thiệu qua về thực lực của Phong Thần, tất nhiên không quên nhắc đến kiến trúc sư đẳng cấp quốc tế
có trí tưởng tượng vượt biên giới
Antony. Sau đó, anh bắt đầu trình bày về đề án của mình. Ánh đén trong phòng được điều chỉnh tối đi. Trên màn hình, sương mù dày đặc bao phủ lên khu kiến trúc có phong cách cố xưa. Antony bắt đầu diễn giải bằng tiếng Anh, Lâm Mạc Thần dịch ngay sang tiếng Trung. Đến khi đoạn bang chiếu hết, cả hội trường im phăng phắc. Lâm Mạc Thần và Antony hơi cúi đầu, mỉm cười.
Đã tới buổi trưa nhưng các vị lãnh đạo vẫn ở lại phòng họp thảo luận sôi nổi. Phó thị trưởng Phàn Long cười nói:
Bản đề án của Nhiêu Vĩ không tồi, của Phong Thần cũng rất xuất sắc. Đúng là làm khó cho ban giám khảo chúng ta.

Viện trưởng Viện thiết kế là một người cương trực. Ông cất giọng nghêm túc:
Tôi đánh giá đề án của Phong Thần cao hơn, cũng ấn tượng hơn. Phương án của Dung Duyệt tốt thì tốt thật nhưng chủ đề không mấy xa lạ, trong khi bản thiết kế của Phong Thần hoàn toàn mới mẻ. Nếu một khu chung cư như vậy mà xuất hiện ở thành phố Lâm thì chắc chắn sẽ trở thành hình mẫu mới của ngành kiến trúc. Chúng ta nên khích lệ các doanh nghiệp bất động sản đưa ra những bản đề án có giá trị, kết hợp với tính sáng tạo thì mới có thể cứu thị trường. Tôi cho rằng chúng ta nên ủng hộ những ý tưởng sáng tạo như của Phong Thần.’
Một quan chức khác lên tiếng:
Viện trưởng Châu, ông nói chí phải. Nhưng Dung Duyệt là doanh nghiệp có thực lực nhất khu vực Tây Nam, cũng là công ty nộp thuế nhiều nhất ở thánh phố Lâm chúng ta. Phong Thần dù sao cũng chỉ là doanh nghiệp mới đến từ nơi khác. Tôi thừa nhận đề án của họ ấn tượng hơn Dung Duyệt, nhưng chúng ta cũng chẳng rõ họ có thể làm ra sản phẩm như bản thiết kế hay không? Giao đất cho họ, chi bằng giao cho Dung Duyệt. Vì dù sao, Dung Duyệt cũng đã thực hiện không ít dự án bất động sản ở thành phố Lâm, chất lượng và uy tín đã được đảm bảo.

Viện trưởng Châu phản bác:
Tôi cho rằng chúng ta không nên bảo thủ mà phải có tinh thần cầu tiến.

Đúng lúc này, Phó thị trưởng Phàn lên tiếng:
Tôi đồng ý với quan điểm của Viện trưởng Châu, nên có tinh thần cầu tiến. Dự án của Phong Thần quả thực xuất sắc, nhưng lô đất này diện tích không nhỏ nên mức độ mạo hiểm là rất lớn. Tôi nghĩ, sau này Phong Thần còn có nhiều cơ hội thử sức. Phó thị trưởng Phương, anh thấy thế nào?

Mọi người đều hướng ánh mắt về Phó thị trưởng mới nhận chức không bao lâu. Phương Trừng Châu uống một ngụm trà, mỉm cười:
Tôi cho rằng phương án của Phong Thần nhỉnh hơn một chút, nếu không triwwnr khai ở thành phô Lâm thì quả là đáng tiếc. Tuy nhiên, chúng ta cũng nên cân nhắc đến yếu tố Dung Duyệt có thực lực mạnh, alf doanh nghiệp nộp thuế nhiều nhất. Vì thế, các anh cứ tự xem xét đi.

Ông nói câu này có nghĩa đã nhường quyền quyết định cho Phó thị trưởng Phàn Long.
Sau khi giải quyết xong bữa trưa, Nhiêu Vĩ nhận được tin, Dung Duyệt đã giành được lô đất B. Thông tin này khiến anh ta nở nụ cười thoả mãn. Anh ta giành được hai trong ba lô đất, coi như hoàn thành phần lớn nhiệm vụ. Hơn nữa, hai lô đất này đều thích hợp với Phong Thần nhất. Nhiêu Vĩ nghĩ, xét về cục diện ngày hôm nay, anh ta đã nắm chắc phần thắng. Sau này mà nhắc tới Lâm AMcj Thần, chỉ e Trương tổng sẽ không còn tán thưởng tên đó bằng anh ta.
Có điều, anh ta cũng không thể lơi là cảnh giác, bởi vì lô đất A mới là mục tiêu lướn nhất của Dung Duyệt. Những lô đất xung quanh lô đất A đã được Dung duyệt đấu thầu thành công trong mấy năm qua. Dự định của Trương tổng là xây dựng một khu thương mại và chung cư siêu cấp ở trung tâm thành phố. Vì thế, anh ta không thể để tuột mấy lô đất này.
Nhưng không hiểu tại sao, khi đặt chân vào phòng họp, trong lòng Nhiêu Vĩ lờ mờ cảm thấy bất an, tựa như có điểm nào đó không đúng. Ngày hôm nay, mọi việc diễn ra hết sức thuận lợi. Lâm Mạc Thần từ bỏ lô C, còn về lô B, nghe nói bản đề án của cậu ta rất khá, khiến các lãnh đạo thoả luận sôi nổi, Dung Duyệt cũng chỉ thắng trong gang tấc. Rốt cuộc chỗ nào không đúng chứ?
Đối với lô A, Dung Duyệt chuẩn bị bản đề án kết hợp giữa trung tâm thương mại và khu dân cư. Tất nhiên, đây cũng là một phần kế hoạch xây dựng trung tâm thương mại tổng thể của Dung Duyệt. Khu chung cư nhỏ với cảnh quan xanh hoá nằm giữa trung tâm thành phố, được đầu tư nguồn tài nguyên tốt nhất nên tìm không ra khuyết điểm nào.
Sau khi Nhiêu Vĩ rời khỏi phòng họp, Lâm Mạc Thần và Antony lần thứ hai đi vào. Mọi người đều muốn biết anh mang đến một phương án như thế nào. Lâm MẠc Thần ngồi xuống vị trí, mỉm cười:
Các vị giám khảo, chúng tôi không có phương án nào mới mà vẫn là phương án vừa rồi. Chỉ có điều, lô A nhỏ hơn lô B nên Phong Thần chúng tôi càng dễ thao tác, cũng có thể xây dựng càng hoàn hảo hơn. Ngoài ra, chúng tôi rất muốn triển khai dự án đầu tiên cảu chúng tôi ở thành phố Lâm.

Trên màn hình một lần nữa hiện lên hình ảnh khu kiến trúc, chỉ là lần này xuất hiện thêm con người. Ví dụ, trong khu chung cư, các ông bà già đi dạo, trẻ em chạy nhảy nô đùa, thanh niên đứng ở ngoài ban công ngắm sao trời… Nếu lần đầu tiên xem đoạn bang, con người có cảm giác chấn động và thích thú thì lần này chỉ còn lại sự cảm động và thưởng lãm.
Nhiêu Vĩ ngồi ngoài phòng đợi, Trong khi cấp dưới tỏ ra thoả mái thì sắc mặt anh ta có chút u ám. Một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu khiến anh ta toát mồ hôi lạnh.
Nhiêu Vĩ chưa từng nghĩ nếu Lâm Mạc Thần giành được lô đất A thì sẽ ra sao? Trên thực tế, lô A diện tích nhỏ, đơn giá cao, nếu khai thác riêng lẻ thì sẽ không đem lại lợi nhuận, mà chỉ có giá trị đối với kế hoạch tổng thể của Dung Duyệt. Vì thế, người bình thường cũng sẽ bỏ qua lô đất này chứ đừng nói đến người đặt lợi ích lên hàng đầu như Lâm Mạc Thần. Ai cũng cho rằng khi bước chân vào lĩnh vực bất động sản, Lâm Mạc Thần sẽ nghiêng về mục tiêu mang lại lợi ích lớn nhất như cậu ta đã làm với ngành may mặc. Hơn nữa, theo nguồn tin Nhiêu Vic thu thập được, Lâm Mạc Thần từ đầu đến cuối đều nhắm vào lô đất C, sau đó là lô B. Nghe nói cậu ta làm việc ngày đêm để lập bản đề án cho lô C. Thế mà hôm nay, cậu ta lại bất ngờ từ bỏ lô đất, khiến Nhiêu Vĩ trở tay không kịp. Tuy nhiên, Lâm MẠc Thần muốn đoạt khu A với Dung Duyệt cũng không phải là chuyện dễ dàng. Bởi vì Dung Duyệt có một kế hoạch khai thác tổng thể, đồng thời có quan hệ tốt với chính quyền thành phố. Bọn họ cũng cso thực lực và năng lực điều hành dự án. Nếu phân cao thấp thì Dung Duyệt có nhiều khả năng thắng hơn.
Nhưng nếu ngay từ đầu, mục tiêu của Lâm Mạc Thần là lô đất A thì sao? Nếu cậu ta cố tình bỏ cuộc ở vòng đầu tiên, để thất bại ở vòng thứ hai, coi như là bước đệm, tránh nặng tìm nhẹ, nhằm mục đích gây ấn tượng cho các thành viên trong giám khảo để rồi giành được lô đất A thì sao? Lâm Mạc Thần chẳng kiếm được tiền từ lô đất này, nhưng Dung Duyệt sẽ rơi vào tình thế khó xử.
Nhiêu Vĩ cũng hiểu chút ít về con người Lâm Mạc Thần. Cậu ta có tham vọng phát triển lĩnh vực bất động sản nên quyết tâm tranh giành với Dung Duyệt. Chỉ có điều, anh ta không ngờ Lâm Mạc Thần lại ngông cuồng đến mức dùng thủ đoạn không có lợi cho bản thân để gây khó dễ cho Dung Duyệt.
Nhiêu Vĩ toát mồ hôi lạnh, bởi vì nếu mất lô đất A, anh ta sẽ chẳng biết ăn nói thế nào với Trương tổng.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Mộc Hàn Hạ chẳng kịp ăn trưa, lập tức bắt taxi đến địa điểm tổ chức cuộc đấu thầu. Cô cúi đầu xem đồng hồ trong tâm trạng khá căng thẳng. Có lẽ bây giờ cuộc đấu thầu đã kết thúc, liệu Phong Thần có giành được lô đất A, cũng là mục tiêu của Lâm Mạc Thần hay không?

Có thể giành được
Vào một buổi đêm nào đó ở câu lạc bộ bí mật, Lâm Mạc Thần đã nói với cô như vậy.
Lúc đó, cô hỏi:
Sao anh cso thể xác định?

Lâm Mạc Thần cười:
Summer, em có nhớ điển tích Điền Kỵ đua ngựa không?

Mộc Hàn Hạ ngây ra:
Lấy ngựa kém đấu với ngựa thượng đẳng, ngựa thượng đẳng đấu với ngựa bậc trung, ngựa bậc trung đấu với ngựa kém sao?

Lâm Mạc Thần đáp:
Ừ, chúng ta phải vận dụng một cách linh hoạt. lô C thích hợp với chúng ta nhất thì chắc chắn Dung Duyệt sẽ bỏ nhiều công sức để giành bằng được. Trước đó, tôi cũng đã tung hoả mù để Nhiêu Vĩ tin vào điều này. Vì thế, phương án về lô C trở thành
mũi nhọn
của họ. Hơn nữa, họ có mối quan hệ thân thiết với quan chức nên dù thế nào chúng ta cũng chẳng thể thắng nổi. Việc chúng ta bỏ cuộc ở lượt đấu thầu đầu tiên sẽ khiến họ vồ phải không khí.

Mộc Hàn Hạ gật gù:
Vâng, nếu đã không thắng được thì việc gì chúng ta phải tập trung tinh lực và làm nền cho họ. Không có sự so sánh thì cho dù có thắng đi chăng nữa, bọn họ cũng chẳng thể tạo được cảm xúc đặc biệt cho giám khảo.


Đúng thế.

Vào khoảnh khắc ấy, hai người ngồi ở sofa. Ban đầu, bọn họ cách nhau một mét nhưng Lâm Mạc Thần từ từ nhích lại gần, đồng thời đặt tay lên thành ghế sau lưng cô. Mộc Hàn Hạ coi như không biết gì.

Ván thứ hai là lô đất B. Ván này rất quan trọng, chúng ta tung ra toàn bộ thực lực của mình, đó là bản đề án ấn tượng cảu Antony.
Anh nói:
Thắng cũng tốt, chúng ta sẽ khai thắc lô đất này, dù hơi chật vật một chút. Tuy nhiên, khả năng chúng ta thắng cũng không lớn, bởi đây cũng là lô đất Nhiêu Vĩ tập trung
tấn công
. Hơn nữa, ván đầu bọn họ chẳng cần sử dụng tới mối quan hệ mà vẫn thắng thì trong ván thứ hai, dù chúng ta có xuất sắc đến mấy, quan hệ của họ vẫn sẽ phát huy tác dụng, sẽ có người lên tiếng ủng hộ họ.’
Nghe đến đây, Mộc Hàn Hạ ngập ngừng:
Chúng ta đã chiếm được tình cảm của chú Phương còn gì.

Lâm Mạc Thần lắc đầu:
Lão Phương là người thông minh. Nếu ván này chúng ta không chiếm được ưu thế tuyệt đối, ông ấy sẽ chẳng giúp chúng ta một cách lộ liễu. Quan trường có quy tắc của quan trường, giữa các lãnh đạo cũng có thoả thuận ngầm. Tôi nhường anh vòng này thì vòng sau đến lượt anh nhường tôi.

Mộc Hàn Hạ hơi hiểu ra vấn đề.

Bản đề án của chúng ta chắc chắn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc với họ. Nếu lượt thứ hai không cho chúng ta, trong lòng họ sẽ thấy áy náy và đáng tiếc. Ở lượt thứ ba, tôi và Antony sẽ không ngừng nhấn mạnh, bản đề án thích hợp với lô đất A. Nhiều khi, quyết định của con người là sự kết hợp giữa lý trí và cảm tính. Về mặt lý trí, họ biết rõ phương án của chúng ta tốt hơn. Còn về mặt cảm tính, họ cũng muốn giao lô đất cho chúng ta.’

Sauk hi giành được lô đất thì sao?
Mộc Hàn Hạ lại hỏi.

Dù tấn công hay phỏng thủ, chúng ta đều có thể chủ động. Nếu Dung Duyệt bỏ qua thì chúng ta sẽ tiến hành theo bản đề án của Antony, ít nhiều cũng kiếm được chút ít, đồng thời tạo dựng được danh tiếng kinh doanh bất động sản ở thành phố Lâm. Còn nếu không muốn kế hoạch tổng thể bọ ảnh hưởng, Dung Duyệt buộc phải hợp tác với chúng ta, vậy thì…


Vậy thì chúng ta có thể
ngồi đất hét giá
rồi.
Mộc hàn Hạ tiếp lời.
Lâm Mạc Thần khẽ chau mày. Tuy cũng là ý này nhưng cách dùng từ của cô khiến anh không mấy dễ chịu.
Mộc Hàn Hạ lại nói:
Jason! Anh làm vậy là dồn Dung Duyệt vào thế bí. Họ có thực lực rất mạnh, tôi chỉ sợ chúng ta thắng ván này nhưng tương lai sẽ khó khăn ở thành phố Lâm.


Lẽ nào bây giờ chúng ta không gặp khó khăn hay sao?
Anh đáp:
Dung Duyệt có ý đồ giành hết cả ba lô đất A, B và C là muốn tiêu diệt mảng bất động sản cảu Phong Thần từ trong trứng nước. Họ muốn dồn tôi vào chỗ chết, lẽ nào tôi lại nương ta với họ? Muốn đánh thì đánh, khỏi cần sợ đầu sợ đuôi. Họ cướp của tôi thì tôi cướp lại của họ.’
Sau khi các nhà thầu trình bày xong là đến thời gian các lãnh đạo thảo luận. Tuy nhiên lần này, mọi người không hẹn đều giữ im lặng.
Vẫn là Viện trưởng Châu mở miệng trước:
Tôi cảm thấy bản đề án của Phong Thần rất tốt, bất kể từ góc độ chuyên ngành hay kinh tế. Chúng ta đã giao lô đất B cho Dung Duyệt thì lô này hãy để họ thử sức.

Phó chủ tịch Phàn Long mỉm cười. Một vị lãnh đạo khác lên tiếng:
Các vị lãnh đạo, lô đất này không giống lô đất bình thường. Thời gian trước, Dung Duyệt đã thầu được mấy miếng đất xung quanh để chuẩn bị xây dựng một trung tâm thương mại quy mô lớn. Một khi chúng ta giao cho họ lô này là họ có thể tiến hành. Đây là công trình có ý nghĩa trọng đại của thành phố chúng ta. Bây giờ mà bị cắt đi mảnh đó, Dung Duyệt sẽ bị thiệt hại nặng nề.

Viện trưởng Châu chẳng biết nói gì hơn. Đúng lúc này, Phó thị trưởng Phương đột nhiên mở miệng:
Thế thì chúng ta cần phải cân nhắc mới được. Nhưng kế hoạch tổng thể của Dung Duyệt đã được phê duyệt chưa?


Vẫn chưa.
Vị lãnh đạo đáp.
Phương Trừng Châu gật đầu:
Đối với bản thân Dung Duyệt, kế hoạch tổng thể đương nhiên là tốt rồi. Có điều, hôm nay chúng ta tổ chức đấu thầu riêng một khu đất, chúng ta cũng nên cho các doanh nghiệp khác cơ hội cạnh tranh công bằng. Vừa rồi mọi người đều nhất trí giao lô đất B cho Dung Duyệt nên tôi cũng tán thành. Tuy nhiên , phương án của Phong Thần đúng là rất xuất sắc, chắc ai trong chúng ta cũng hy vọng họ có thể ở lại thành phố Lâm. Lô đất A có diện tích nhỏ nhất, rất thích hợp với đề án của họ.
Nói đến đây, ông nở nụ cười sảng khoái.
Viện trưởng Châu sáng mắt, phụ hoạ:
Đúng thế, lô đất B và C đều giao cho Dung Duyệt rồi. Nếu phương án của Phong Thần bị phá sản thì thật đáng tiếc. Mong các vị lãnh đạo hãy cân nhắc kỹ càng.

Phòng họp trở nên yên tĩnh. Phó thị trưởng Phàn Long trầm mặc. Vị lãnh đạo ủng hộ Dung Duyệt trước đó lại mở miệng:
Nhưng Dung Duyệt là công ty có thực lực hơn. Nếu lô đất này về ta Phong Thần, toàn bộ kế hoạch của họ sẽ bị đổ bể…


Họ có thể hợp tác với Phong Thần.
Phương Trừng Châu mỉm cười, ngắt lời ông ta:
Đó là lời các doanh nghiệp, chúng ta không nên nhúng tay vào.
Ông đảo mắt một vòng, giọng điệu trở nên nghiêm túc:
Tôi mới đến thành phố Lâm chưa được bao lâu nhưng nơi này đã để lại ấn tượng không nhỏ cho tôi về vấn đề môi trường trong sạch, người dân có tố chất cao, các toà kiến trúc có nét độc đáo riêng, các doanh nghiệp vừa và nhỏ hoạt động sôi nổi. Dung Duyệt là doanh nghiệp hàng đầu, cần sự quan tân và nâng đỡ. Tuy nhiên, cạnh tranh là điều không thể tránh khỏi. Chúng ta cũng nên hoan nghênh và khéo léo dẫn dắt sự cạnh tranh của các doanh nghiệp xuất sắc, tránh tình trạng độc tôn, độc quyền, tránh tình trạng nền kinh tế địa phương quá phụ thuộc vào một doanh nghiệp. Tôi cho rằng, đây là những vấn đề chúng ta cần suy nghĩ. Như vậy, môi trường kinh doanh ở thành phố Lâm mới có thể càng linh hoạt và tiên tiến hơn.

Cả phòng họp im lặng trong giấy lát, sau đó tiếng vỗ tay rào rào vang lên. Phó thị trưởng Phàn Long lên tiếng:
Những điều anh Phương đề cập cũng là quan điểm của tôi.

Khi Mộc Hàn Hạ đến khách sạn, cuộc đấu thầu đã kết thúc. Mọi người về gần hết, các nhân viên đang thu dọn bàn ghế ở hội trường.
Cô rảo bước tới phòng chờ, bên trong chỉ còn lại mấy người, phía Dung Duyệt đã rời đi từ lâu. Mộc Hàn Hạ nhanh chóng nhìn thấy Lâm Mạc Thần . Anh ngồi một chỗ, hai tay đặt lên tay vịn ghế, bên cạnh không cso người nào khác. Trong phòng bật điều hoà nóng nên anh đã cởi áo khoác và khăn quàng, chỉ mặc bộ comple màu đen. Anh ngồi yên đó, vẫn là dáng vẻ tuấn tú và thanh lạnh như thường lệ. Một linh cảm như thuỷ triều dâng lên trong lòng, cô biết, anh đang đợi cô, đang chờ cô đến.
Tựa như tâm linh tương thông, Lâm mạc Thần ngoảnh đầu, mỉm cười với cô. Mộc Hàn Hạ dừng bước, miệng nở nụ cười rạng rỡ. Cô biết, anh đã giành được lô đất đó.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mạc Phụ Hàn Hạ.