Quyển1 Chương 2
-
Mahouka Koukou no Rettousei
- Satou Tsutomu
- 1101 chữ
- 2019-09-08 08:59:31
Khu hành chính, khu tập luyện, và cả khu thực hành là ba khu chính của ngôi trường này.
Nhà hội trường/phòng tập luyện sở hữu cho mình nội thất có thể biến đổi tùy ý nhờ các thiết bị chuyển đổi. Một phòng thư viện có tất thảy ba tầng và hai tầng ngầm. Hai phòng tập luyện nhỏ. Một nhà chờ với phòng thay đồ, phòng tắm, phòng lưu trữ thiết bị và vài phòng cho câu lạc bộ. Một căng tin, một quán ăn tự phục vụ, và một khu mua sắm nằm ở một khu nhà khác, và trên tất cả, mấy công trình lớn nhỏ ấy khiến cho trường Trung Học Đệ Nhất nhìn giống một cái trại hè của một trường đại học nào đó ở ngoại ô hơn là một trường trung học.
Anh ta nhìn hết bên này sang bên kia, thong thả dạo bước trên con đường lát gạch đó, cố công tìm cho mình một chỗ để nghỉ ngơi cho đến khi buổi lễ bắt đầu.
Muốn lưu hành hết trong các khu vực cần có một ID card, nhưng đó là thứ chỉ được phát sau khi buổi lễ khai giảng kết thúc.
Để tránh đám đông hỗn loạn, ngay cả những quán cà phê mở cho khách thập phương hôm nay cũng phải đóng cửa.
Sau tầm năm phút dạo quanh dựa theo tấm bản đồ đang hiển thị trong thiết bị di động, anh phát hiện ra một cái sân nhỏ cùng với một cái ghế dài ở phía bên kia rặng cây.
May là trời không mưa, anh vừa nghĩ vừa lặng lẽ ngồi xuống, mở thiết bi di động của mình ra và bắt đầu đăng nhập vào cổng sách điện tử ưa thích.
Khoảng sân này cũng như là một lối tắt từ nhà chờ dẫn đến hội trường vậy.
Những người quản lý của buổi lễ có lẽ đã dùng dây rào hai bên lối đi để nhằm chỉ đường. Và kia là những học sinh chính thức (những học sinh khóa trên). Họ vừa mới đi lướt qua khá gần anh ta. Tất cả bọn họ đều có một đóa hoa tám cánh ở bên ngực áo trái của mình.
Khi họ đi qua, những lời lẽ đầy vẻ khinh thường phát ra từ miệng họ:
--- Không phải thằng nhóc đó là Weed à?
--- Còn sớm mà… chẳng lẽ làm dự bị mà cũng nôn nóng đến vậy sao?
--- Cuối cùng cũng chỉ là thứ dư thừa thôi.
Những lời lẽ thật khó nghe.
Cái từ đó, Weed, ám chỉ những học sinh Khoa 2.
Những học sinh Khoa 1 trên đồng phục được thêu bông hoa tám cánh trên ngực trái được gọi là"Bloom", trong khi những học sinh Khoa 2 không có biểu tượng đó thì bị coi không hơn gì cỏ rác và bị chế nhạo là"Weed".
Mỗi năm trường chỉ nhận hai trăm học sinh.
Một trăm trong số đó sẽ vào Khoa 1, số còn lại sẽ vào Khoa 2.
Trường Trung Học Đệ Nhất trực thuộc Đại Học Ma Pháp Quốc Gia là một cơ sở được thành lập theo chính sách của nhà nước nhằm mục đích đào tạo các Pháp Sư.
Ngôi trường này sẽ được nhà nước tài trợ một khoản không nhỏ, nhưng đổi lại nó phải có đạt được những kết quả tương xứng với món tiền đó.
Mỗi năm, ngôi trường này cần phải đào tạo được hơn một trăm học sinh tốt nghiệp có đủ chỉ tiêu để tiếp tục theo học ở Đại Học Ma Pháp hoặc các cơ sở đào tạo pháp thuật khác.
Nhưng thực tế, việc đào tạo ma pháp cũng còn đang trong giai đoạn thử nghiệm. Các tai nạn đã vượt quá mức để coi chúng chỉ là những rủi ro không đáng kể, chỉ cần một sai lầm nhỏ trong lúc tập luyện cũng có thể dẫn đến những tai nạn tức thì. Thậm chí các học sinh cũng ý thức về mối nguy hiểm luôn thường trực, nhưng vì những tài năng thiên phú mà mình đang sở hữu, họ sẵn sàng đánh cược cả tương lai của mình vào đó để một ngày có thể được bước đi trên con đường trở thành một Pháp Sư thực thụ.
Đó là một tài năng mà không phải ai ai cũng có được, nên chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ đến chuyện vứt bỏ nó đi. Kể cả là với những người vẫn chưa hoàn toàn hoàn thiện bản thân mình. Họ xem đó như là một "tương lai tươi sáng" và không gì có thể khiến họ bỏ nó cả. Cái hệ thống niềm tin đó đã ăn sâu vào đầu óc người dân đến nỗi nhiều đứa trẻ tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã phải chịu nhiều vết thương để lại từ nó.
Theo năm tháng, những người đi sau đã dần dần học được cách tránh những vết xe đổ của những người đi trước, hầu hết những tai nạn có thể gây tử vong hoặc để lại những thương tật vĩnh viễn đã có cách phòng tránh.
Tuy nhiên, khả năng ma pháp của một người lại có thể dễ dàng bị tác động bởi một chấn thương tâm lý.
Mỗi năm, số lượng học sinh phải từ bỏ vì không còn khả năng sử dụng ma pháp vì chúng không phải là nhỏ.
Những người sẽ lấp đầy khoảng trống đó chính là các học sinh Khoa 2.
Khi đăng ký vào học, họ vẫn được phép tham gia các tiết học, sử dụng các thiết bị và truy cập các dữ liệu, nhưng họ lại không có một yếu tố căn bản nhất trong việc học, đó là sẽ không được các giảng viên hướng dẫn trong việc thực tập kỹ năng phép thuật.
Tất cả những gì họ có thể chỉ gói gọn trong 4 chữ: "Tự lực tự cường".
Nếu họ không làm được điều đó, họ sẽ phải học ở một trường trung học thông thường.
Nếu một người không thể tốt nghiệp ở một trường trung học ma pháp, họ sẽ không thể tiếp tục theo đuổi việc học ở Đại Học Ma Pháp.
Số lượng giảng viên ma pháp vốn dĩ cũng chẳng hề nhiều nhặn gì, nên việc chỉ có những học sinh ưu tú mới nhận được sự ưu tiên đặc biệt này cũng là điều dễ hiểu. Ngay từ đầu, những học sinh Khoa 2 đã tự biết thân biết phận rằng sẽ chẳng có ai giảng dạy cho mình cả.
Mị lực cân thiên hạ, Daxua 20p GG... mời nhảy hố Nhiên Cương Chi Hồn