Chương 31
-
Mập Mới Đẹp
- Cửu Lộ Phi Hương
- 3150 chữ
- 2020-05-09 01:03:23
Số từ: 3142
Dịch: Diệp Lan Khuê
Nguồn: dieplamkhue.wordpress.com
Đối với hai chữ
ăn giấm
này, Yến Tư Thành không hiểu cho lắm.
Không phải không hiểu nghĩa của nó, mà là không hiểu vì sao Lý Viện Viện lại ăn giấm của Kiều Tiểu Lộ, vì…hắn ư? Yến Tư Thành cảm thấy suy đoán này thực sự là không thể tưởng tượng nổi.
Công chúa là loại thân phận thế nào, sao hắn có thể đáng giá để cô ăn giấm vì hắn chứ.
Lục Thành Vũ vẫn tiếp tục bá cổ hắn, phân tích cho hắn nghe:
Cậu xem, mình không có ý gì đâu, nhưng mà cứ so sánh Lý Viện Viện của mấy cậu với Kiều Tiểu Lộ thử đi, gì chứ bề ngoài là phải kém một tí tẹo…
Yến Tư Thành lạnh nhạt trừng cậu ta:
Ăn nói linh tinh, Viện Viện hơn cô ta hơn cả ngàn lần.
Rồi rồi rồi, Lý Viện Viện của mấy cậu rất xinh. Vậy thì nói cái chuyện Kiều Tiểu Lộ theo đuổi cậu đi, chính chuyện này đã khiến trong lòng Lý Viện Viện khó chịu đấy. Này nhé, vốn là gói mì của bản thân, nhưng lại bị người khác vừa nhìn chòng chọc vừa chảy nước miếng, ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu, đúng không?
Là…vậy sao?
Viện Viện không phải là người hẹp hòi như thế.
Cái này không nói chắc được. Nếu chỉ là một bát mì, muốn nhường thì cứ nhường thôi, nhưng chuyện bạn trai bạn gái không giống vậy đâu. Giờ ai mà dám theo đuổi bạn gái mình, coi mình có gọt sạch đầu hắn không cho biết.
Ngừng một chút, Lục Thành Vũ nhíu mày nhìn hắn,
Ài, mình nói này Yến Tư Thành, trước đây cậu đâu có lạc hậu cứng đầu giống khúc gỗ như thế này, bộ tình yêu khiến con người ta si ngốc thật hả?
Yến Tư Thành không thèm để ý lời trêu chọc của cậu ta, tiếp tục cầm bình nước trầm tư.
Dựa theo cách nói của Lục Thành Vũ, tâm lý của Lý Viện Viện chính là thế này, Yến Tư Thành vốn dĩ luôn thuộc về cô nay lại bị những người khác nhung nhớ, cho nên cô mới khó chịu. Nhưng dù có khó chịu thì cũng không nên trốn tránh hắn chứ, tránh thế này…quả thực là kiểu tình thế cả đời cũng không muốn qua lại với hắn.
Yến Tư Thành nhớ lại bộ dạng cất bước bỏ chạy của cô, nhưng vừa nhớ tới thì lại dâng trào một nỗi phiền muộn. Cứ hệt như đứa con gái trong thời kỳ nổi loạn nhà hắn đang làm mình làm mẩy với hắn vậy, kỳ quặc lạ lùng đến mức khiến hắn chẳng biết phải làm sao.
Yến Tư Thành cẩn thận hồi tưởng về cái đêm hôm ấy, trước khi Lý Viện Viện trở nên quái lạ, hắn vững tin rằng sau câu hỏi của Lý Viện Viện, hắn đã bày tỏ lập trường của bản thân một cách vô cùng kiên định, hắn là của Lý Viện Viện, ai cũng không thể đoạt đi, Lý Viện Viện thích ai, hắn sẽ đối đãi với người đó một cách thiện ý, Lý Viện Viện không thích, thì đến nhìn hắn cũng chẳng nhìn lấy một cái. Hắn nhớ rõ lúc ấy vẻ mặt của Lý Viện Viện vẫn điềm đạm dịu dàng, không hề tức giận.
Là sau đó mới xảy ra chuyện gì ư…?
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bất luận thế nào Yến Tư Thành cũng đoán không ra.
Hắn thở dài một hơi, ôm bầu tâm sự nặng trình trịch đi cất cái bình, nào ngờ vừa mới đứng dậy, hắn và một đàn anh nghiêng người đi từ trong ra liền va vào nhau. Bình trà đàn anh đó cầm trong tay không vặn đậy nắp, trà nóng văng ra, hắt lên hai người bọn họ.
Nước không nóng lắm, hai người chỉ bị bẩn quần áo, Yến Tư Thành xin lỗi một cách lễ phép:
Xin lỗi.
Nói đúng ra, hai người va vào nhau, đối phương đi khá gấp gáp nên cũng có phần trách nhiệm nhất định, nhưng nào ngờ vị đàn anh đó lập tức nổi giận, ném bình trà xuống đất:
Yến Tư Thành, cậu cố ý chứ gì!
Bấy giờ Yến Tư Thành mới đưa mắt nhìn hắn ta, là Trình Phương Kiệt. Quãng thời gian trước hắn ta và Yến Tư Thành từng giao đấu trong lễ hội văn hóa, sau khi xuống đài còn oán giận Yến Tư Thành không chừa mặt mũi cho hắn, làm hắn trông như một tên ngốc ở buổi lễ hội.
Giọng nói của Trình Phương Kiệt vừa gào ra, những người đứng trong sân huấn luyện liền im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về đây.
Lục Thành Vũ thấy tình hình không ổn, bèn vội vàng đứng dậy cười ha hả:
Sư huynh, hôm nay Tư Thành có hơi lơ đãng ấy mà, cậy ấy không cố ý đâu.
Sao cậu biết cậu ta không cố ý?
Trình Phương Kiệt rất tức tối,
Cậu ta sớm không đứng muộn không đứng, cứ phải đứng lên ngay lúc tôi đi ngang qua, là muốn gây sự với tôi à?
Mấy ngày này Yến Tư Thành vẫn luôn buồn bực trong lòng, ngày hôm nay càng u ám đến cực điểm, hắn chẳng muốn quan tâm tới Trình Phương Kiệt một chút nào cả, cho nên liền đẩy vai hắn ta rồi đi ra ngoài. Trình Phương Kiệt cao lớn hơn Yến Tư Thành một chút, nhưng không hiểu sao Yến Tư Thành chỉ vừa đẩy nhẹ như thế, thì cơ thể hắn đã không thể tự chủ mà đứng tránh sang một bên.
Đến khi Yến Tư Thành đã đi được vài bước, Trình Phương Kiệt mới phục hồi tinh thần, xoay lại giang tay muốn đánh người:
Mẹ nó cái thằng oắt con không coi ai ra gì quen rồi!
Sau đó đánh một quyền tới sau lưng Yến Tư Thành.
Lục Thành Vũ cũng không kịp ngăn cản, thế nhưng Yến Tư Thành cứ như có mắt mọc sau đầu, bất ngờ nghiêng người tóm lấy cánh tay của Trình Phương Kiệt, kéo mạnh hắn về phía trước, xoay tay một cái liền kềm chặt cánh tay hắn ta, bây giờ chỉ cần hắn hơi dùng chút lực hướng ra bên ngoài, tức khắc có thể trực tiếp tháo rời cánh tay của Trình Phương Kiệt.
Những người tại hiện trường đều hiểu chuyện đi tránh. Giáo sư lập tức trắng cả mặt, quát lớn chạy tới:
Làm cái gì vậy làm cái gì vậy!
Cuối cùng Yến Tư Thành vẫn không xuống tay, buông lỏng cánh tay của Trình Phương Kiệt, đẩy hắn ta ra một phát, sức đẩy không lớn, nhưng lại làm Trình Phương Kiệt lùi hẳn hòi ba bước mới dừng được.
Trình Phương Kiệt nhìn hắn như đang nhìn quỷ.
Một ánh mắt Yến Tư Thành cũng không chừa cho hắn ta, nói:
Đừng chọc tôi.
Hắn đến bên góc xách túi của mình lên, xoay người rời khỏi sàn huấn luyện.
Lục Thành Vũ nhìn Kiều Tiểu Lộ đuổi theo Yến Tư Thành mà đi, vừa lắc đầu vừa líu lưỡi:
Mẹ nó ngầu thật.
Quay đầu nhìn lại, Trình Phương Kiệt đang vừa xoa nắn cánh tay vừa tụ hợp với vài người năm hai năm ba đại học, Lục Thành Vũ tiếp tục lắc đầu:
Mẹ nó đúng là biết cách đắc tội người ta mà.
Chiêu đó của cậu ta không nằm trong Taekwondo đúng không?
Trông như công phu trên phim ảnh ấy…
Những người năm hai năm ba đại học vây quanh Trình Phương Kiệt. Trình Phương Kiệt giận đến nghiến răng:
Cái thằng khốn nạn mắt cao hơn trời này, một ngày nào đó ông đây phải cho nó nếm mùi đau khổ.
Ngày hôm sau Lục Thành Vũ nghe được một tin tức, nói là tối hôm qua hoa khôi khoa nghệ thuật đã bị Yến Tư Thành cự tuyệt, khóc suốt cả một đêm, hôm sau cũng không có cách nào để lên lớp.
Lục Thành Vũ nghe xong tặc lưỡi hiếu kì:
Rốt cuộc thì cậu từ chối người ta như thế nào thế?
Yến Tư Thành bày vẻ mặt không cảm xúc nhìn bảng đen để ghi chép:
Mình bắt cô ta thề sau này không quấy rầy mình nữa.
Bắt…người ta thề…
Lục Thành Vũ không khỏi tự bổ não ra cảnh tượng Yến Tư Thành bóp cổ họng của Kiều Tiểu Lộ, xách cô ta tới bên mái nhà trên sân thượng, ép buộc người ta phát lời thề độc. Lục Thành Vũ nuốt ngụm nước bọt:
Đối với một cô gái yểu điệu…cậu cũng ra tay được.
Yến Tư Thành liếc xéo cậu ta một cái, sầm mặt tiếp tục ghi chép.
Lục Thành Vũ cười hắn:
Cậu mang bộ dạng này đến học, Giáo sư người ta cũng có cảm giác họ đã đắc tội với cậu luôn đó biết không hả, cậu và Lý Viện Viện vẫn còn cãi nhau à?
Nếu là cãi nhau thì tốt rồi, chí ít hắn biết được rốt cuộc cô không vui ở chỗ nào.
Hết giờ học, Lục Thành Vũ đi tìm bạn gái của cậu ta, một mình Yến Tư Thành ăn cơm ở căn-tin rồi về ký túc xá, trên đường về, hắn bất chợt nhìn thấy Lý Viện Viện đi chầm chậm ở đằng trước, cô cũng đi một mình, bước chân có chút yếu ớt xiêu vẹo, lưng hơi khom xuống, trông rất mỏi mệt vô lực.
Chỉ trong giây lát, những chuyện không vui đều bị ném sang một bên, Yến Tư Thành nhanh chân đi tới:
Viện Viện…
Vừa gọi tên cô ra khỏi miệng, Lý Viện Viện đột nhiên ngồi xổm xuống, làm ra vẻ đang thắt dây giày.
Yến Tư Thành lập tức dở khóc dở cười, cách thức ngụy trang vụng về như thế… Đầu óc cô phải mù mịt ngớ ngẩn tới cỡ nào mới có thể dùng nó chứ! Nhưng tiếp nối với sự buồn cười lại là nỗi oan ức đến bất lực, rốt cuộc hắn đã làm cái gì, chọc giận cô khiến cô ghét bỏ như vậy.
Viện Viện, anh nhìn thấy em rồi.
Lời nói của hắn mang tiếng thở dài.
Mấy ngày nay em có tâm sự gì đó đúng không?
Lý Viện Viện cúi đầu buột dây giày, không hề ngẩng lên.
Yến Tư Thành không quen ăn nói, nín thinh nửa ngày, cuối cùng chỉ nghẹn ra vài câu:
Nếu điện hạ có chuyện, nói với anh là được, nếu điện hạ không muốn gặp anh, tự nhiên có thể lệnh thuộc hạ tránh xa, không cần phải tự mình chạy loạn…sẽ mất phong độ.
Hắn nói xong câu ấy, đợi hết cả buổi, Lý Viện Viện vẫn cứ gục đầu không lên tiếng.
Yến Tư Thành không biết lúc này đây trong lòng hắn là loại cảm thụ nào, nếu Lý Viện Viện không muốn gặp hắn đến thế, vậy hắn…
Tư Thành…
Lý Viện Viện đang ngồi chồm hổm thành một viên cầu bỗng nhiên yếu ớt gọi hắn một tiếng, giọng nói nghe thều thào vô lực, là trạng thái khi mắc bệnh. Lý Viện Viện đưa tay lên không trung quờ quạng mấy lần mới bắt được tay hắn:
Em…em không đứng dậy nổi…
Yến Tư Thành phát hoảng, vội vã ngồi xổm xuống, chỉ thấy mặt Lý Viện Viện trắng như tờ giấy, trán đổ mồ hôi, hô hấp dồn dập nhưng khí yếu. Lý Viện Viện nắm chặt bàn tay hắn, hổn hà hổn hển nói:
Trước mắt em biến thành màu đen, không nhìn rõ được…
Viện Viện, em chịu đựng một chút.
Yến Tư Thành quyết định thật nhanh, lập tức cõng Lý Viện Viện chạy về phía bệnh viện trường.
Cõng cô trên lưng, Yến Tư Thành như bừng tỉnh, hắn cảm giác được, so với lần trước khi Lý Viện Viện uống say, cô thật sự…nhẹ đi rất nhiều.
Thế nhưng cái giá phải trả lại là…
Hạ đường huyết, có chút nghiêm trọng.
Bác sĩ ở bệnh viện trường soàn soạt viết mấy loại thuốc vào tờ đơn,
Buổi chiều ở lại đây truyền đường glucose, cậu là bạn trai của em ấy hả, cậu đi mua ít đồ ăn tới đây cho em ấy đi.
Bác sĩ lại nhìn sang Lý Viện Viện, giọng nói có phần nghiêm túc,
Cô bé, em thế này là do liều lĩnh giảm béo không ăn gì cả tạo thành, đúng chứ?
Lý Viện Viện trắng mặt không nói.
Học kỳ này tôi đã thấy quá nhiều cô gái như vậy rồi.
Vị bác sĩ già tận tình khuyên bảo,
Giảm béo là không sai, nhưng mà chỉ nên đến mức độ thích hợp thôi, em chỉnh mình thành như thế này thì sao được chứ! Mai mốt người thì gầy đi, còn cơ thể của bản thân lại sụp đổ, tới khi mặc quần áo đẹp lên người, trông cứ như ốm yếu bệnh tật, chẳng phải cũng sẽ khó xem như cũ hay sao!
Lý Viện Viện hiểu đạo lý này.
Cô trước kia, cho dù mặc cái gì đi nữa thì cũng rất ốm yếu khó xem.
Lý Viện Viện gật đầu, cảm giác mình đáng phải chịu trận mắng này.
Yến Tư Thành chỉ ở bên cạnh im lặng lắng nghe, nắm tay hết siết lại buông, buông xong lại siết. Trong lòng vừa gấp vừa giận, biết cô không yêu quý thân thể của chính mình quả thực còn khó chịu hơn cả thời điểm nhìn thấy cô trốn tránh hắn.
Hắn giúp Lý Viện Viện lấy thuốc, mang cô đi phòng truyền dịch để truyền nước biển. Yến Tư Thành cứ như bình thường sắp xếp mọi việc trước sau thật thỏa đáng cho Lý Viện Viện, nhưng không hề mở miệng nói với cô một câu.
Lý Viện Viện truyền được nửa bình dịch, bèn khẽ khàng liếc nhìn Yến Tư Thành một cái, thấy hắn u ám cả sắc mặt, Lý Viện Viện ho nhẹ một tiếng:
Tư Thành…
Có thuộc hạ.
Lý Viện Viện nghe cách hắn tự xưng, hơi ngẩn ra, sau đó thở dài một tiếng:
Anh đang giận.
Thuộc hạ không dám.
Lý Viện Viện lại đưa mắt nhìn hắn, nhưng Yến Tư Thành chỉ nhìn về phía trước, trên gương mặt không có chút gì gợn sóng, Lý Viện Viện bèn cúi đầu nhận sai:
Xin lỗi.
Nghe được hai chữ này, vẻ mặt của Yến Tư Thành mới có chút thả lỏng, hắn nghiêng đầu nhìn Lý Viện Viện, thấy sắc mặt cô vẫn còn nhợt nhạt, trong lòng lại tiếp tục giận mà không chỗ phát tác, cuối cùng không nhịn được mở miệng trách:
Mấy ngày nay điện hạ tránh né anh, chính là vì để cho bản thân đói đến đày đọa sao? Chính là vì muốn dùng phương pháp cực đoan như vậy để gầy xuống sao?
Không phải…
Đó là hai việc khác nhau, giữa việc muốn giảm béo và muốn tách khỏi Yến Tư Thành, không hề có mối liên hệ nhất thiết nào cả.
Chẳng là, sau vài ngày trốn tránh như thế, Lý Viện Viện lại phát hiện, hạt giống nảy mầm vì Yến Tư Thành ấy của bản thân cô cũng không vì khoảng cách xa nhau mà thiếu đi nguồn dinh dưỡng tưới tiêu. Hạt giống ấy hệt như đã được chăm bón trong lòng cô suốt mười mấy năm, chỉ chờ đến ngày phá đất chui lên, bới lên lượng chất dinh dưỡng nhiều gấp bội bị chôn giấu trong quá khứ rồi hấp thu vào, sau đó khỏe mạnh trưởng thành.
Không có Yến Tư Thành, cuộc sống của Lý Viện Viện tăng thêm rất nhiều thứ không quen.
Nhưng mà tất cả những thứ không quen đó, quy về một mối đều có chung một điều, cô không quen chỉ có một mình.
Đối với Lý Viện Viện, sự bầu bạn của Yến Tư Thành giống như nước đối với cá, nắng với lá cây, đã trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của cô. Càng không gắn liền với nhau, Lý Viện Viện càng thêm mong nhớ, càng mong nhớ cô càng không cách nào kiềm chế mà nghĩ rằng chính mình thích Yến Tư Thành.
Nhưng cô và Yến Tư Thành, thực sự có thể ở bên nhau sao…
Tạm không nói tới Yến Tư Thành, chỉ nói riêng bản thân cô, cô đã quá quen thuộc với mối quan hệ giữa bọn họ rồi, tựa như đôi tình lữ không thể tiếp nhận sự thật rằng bọn họ là anh em vậy, trong chốc lát cô cũng không thể tiếp nhận chuyện
anh em ruột
là tình lữ như thế này.
Hơn nữa, nếu Yến Tư Thành và cô làm người yêu…
Lý Viện Viện quay đầu nhìn Yến Tư Thành, chỉ thấy Yến Tư Thành nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, giống một người cha nhìn đứa con gái không vâng lời, giống người anh cả nhìn cô em gái nghịch ngợm phá phách.
Điện hạ, sau này bất luận có gầy xuống hay không, vẫn phải ăn cơm đầy đủ.
Lý Viện Viện chỉ đành thở dài gật đầu.
Sau một lúc im lặng, Yến Tư Thành cuối cùng không nhịn được bèn mở miệng:
Mấy ngày nay…
Tư Thành, tối nay cùng nhau ăn cơm nhé.
Cô biết Yến Tư Thành muốn hỏi gì, thế nhưng cô vẫn không muốn nói cho hắn biết tâm tư của mình, cùng Yến Tư Thành ăn cơm, một là để hắn không tiếp tục truy hỏi nữa, hai là…Lý Viện Viện phát hiện, có lẽ không gặp hắn còn bết bát hơn nhiều so với chuyện gặp hắn.
Yến Tư Thành nghe vậy, nhìn Lý Viện Viện một lát, sau đó quả nhiên không hỏi nhiều nữa. Hắn gật đầu đồng ý, chỉ dùng một tiếng
Được
đầy dứt khoát như mọi ngày.
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả Cửu: Chương sau công chúa đại nhân đại khái là nên xác định phương hướng rồi, tiếp theo là định chắc thị vệ đại nhân luôn, rồi sau đó là tha ảnh lên giường trước X sau X rồi X lại X tiếp X lại X nha nha nha ~
Yến Tư Thành: = =+
Tác giả Cửu: đao cất kỹ, có chuyện hảo hảo nói.
Tác giả Cửu, ngủm.