• 1,800

Chương 875: Lần đầu gặp đã đến muộn


Trong quán cà phê, Thẩm Quân Trạch ngồi cạnh cửa sổ, thoáng nhìn xuống đồng hồ trên tay, mười hai giờ, đã qua thời gian hẹn nửa tiếng, nhưng đối phương vẫn chưa tới

Anh khẽ nhíu anh, vừa định lấy điện thoại ra gọi thì nhìn thấy bông hồng trắng trên bàn

Nghĩ ngợi một lúc, anh bèn rút tay ra khỏi túi

Quên đi, đợi thêm nửa tiếng nữa, nếu đối phương vẫn không đến, lúc đó anh về cũng không muộn.

Hôm nay anh đi xem mắt, là do Sở Vân Dung giới thiệu

Đây đã là đối tượng thứ tư mà Sở Vân Dung giới thiệu cho anh rồi

Mấy người trước, anh đã viện đủ lý do để từ chối, lần này nếu không phải Thẩm Thanh Lan lên tiếng, anh cũng không định đến.

Hiện giờ anh rất bận, công ty có nhiều việc, mà anh lại còn trẻ, nên thật sự không hề gắp gáp về chuyện hôn nhân của mình

Nhưng Sở Vân Dung quá để tâm, hai ba ngày lại giới thiệu đối tượng cho anh, mà bình thường ông nội cũng hay vô tình nhắc tới.

Trong ba đứa cháu nhà họ Thẩm, thật sự cũng chỉ còn một mình anh vẫn cô đơn, nên anh có thể hiểu được tâm trạng của Sở Vân Dung và ông nội

Đây cũng là một nguyên nhân khiến lần này anh đồng ý đi gặp đối phương

Có điều, không ngờ đối phương lại đến muộn, để anh chờ đến nửa tiếng đồng hồ.

Nếu là thường ngày, Thẩm Quân Trạch dù không vui, cũng sẽ không có ý kiến gì

Suy cho cùng có một số người rất thích dùng cách này để thử thách người khác, nhưng xế chiều hôm nay anh còn có một cuộc họp video rất quan trọng, liên quan đến sự phát triển của công ty trong ba năm tới, anh không thể vắng mặt

Nhiều nhất là nửa tiếng, nếu trong vòng nửa tiếng nữa mà đối phương không đến, anh sẽ ra về.

Thẩm Quân Trạch thầm nghĩ

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mười phút nữa là hết nửa tiếng

Anh bưng ly cà phê đã nguội trên bàn lên, uống một ngụm, dần mất kiên trì

Ngay khi anh đang do dự xem có nên đi sớm vài phút hay không, thì đối phương xuất hiện, thở hổn hển nói:
Anh là Thẩm Quân Trạch phải không? Xin lỗi nhé, xe của tôi hỏng giữa đường, tôi chạy vội lắm mới tới kịp, thành thật xin lỗi vì để anh đợi lâu như vậy.


Vương Ngưng vừa thấy mặt đã nói nói xin lỗi, vẻ mặt chân thành

Ánh mắt Thẩm Quân Trạch nhìn thẳng vào đối phương, vươn tay:
Chào cô, tôi là Thẩm Quân Trạch.

Tôi là Vương Ngưng

Thành thật xin lỗi anh, tôi không có ý đến muốn, xe của tôi hỏng, lại không đón được xe, nên đến giờ mới tới.
Thẩm Quân Trạch mỉm cười:
Không sao, có điều cô Vương, buổi chiều tối còn có chuyện rất quan trọng, không thể trò chuyện cùng cô lâu, chúng ta chỉ còn khoảng nửa tiếng, mong cô bỏ qua cho.
Anh tin đối phương nói thật

Trán của đối phương lấm tấm mồ hôi, có thể thấy cô vừa chạy tới.

Vương Ngưng cứ cho rằng đối phương đối không vui vì mình đến muộn

Dù trong lòng hơi thất vọng vì sự hẹp hòi của người đàn ông trước mắt, cô vẫn không nói gì, chỉ ngồi xuống chỗ đối diện Thẩm Quân Trạch:
Chuyện hôm nay là tôi không đúng.


Tuy nói như vậy, nhưng chuyện hôm nay thật sự là một chuyện ngoài ý muốn, cô không muốn đến muộn, cũng không muốn dùng cách thể này thử thách người khác

Có điều Thẩm Quân Trạch tỏ ra không không vui quá rõ ràng, tác phong như vậy hơi nhỏ mọn, đây là ấn tượng đầu tiên của Vương Ngưng đối với Thẩm Quân Trạch.

Có lẽ do ấn tượng đầu tiên về đối phương đều không mấy hài lòng, nên hai người ngồi trong quán cà phê chưa được hai mươi phút đã rời đi

Thẩm Quân Trạch đứng ở trước xe, nói với Vương Ngưng:
Cô Vương, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.


Vương Ngưng khác sáo cười nói:
Không cần đâu, chẳng phải phút nữa anh còn có việc quan trọng sao, tôi không phiền anh

Ở đây xe cộ qua lại nhiều, rất dễ đón xe, tôi tự đón xe là được.


Thẩm Quân Trạch thấy đối phương cố ý cự tuyệt, cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ gật đầu với đối phương một cái rồi lái xe rời đi

Vương Ngưng nhìn chiếc xe xa dần, không quan tâm mỉm cười, rồi đón một chiếc xe, có điều lúc này bước đi của cô có hơi kỳ quái.

Bởi vì xe hỏng giữa đường, cô lại không đón được xe, để không trễ hẹn, cô đành chạy đến, không ngờ không chú ý bậc thang nên trượt chân bị ngã, may mà không nghiêm trọng, cô vẫn có thể tỏ ra tự nhiên mà gặp mặt Thẩm Quân Trạch.

Chẳng qua chịu đựng đến bây giờ, cơn đau ở cổ chân bắt đầu khiến cô rất khó chịu, cho nên sau khi đón được xe, cô bèn đi thẳng đến bệnh viện.


Ngưng Ngưng, chân con làm sao vậy?
Vương Ngưng về đến nhà, mẹ cô thấy vậy thì cau mày nhìn cô.

Vương Ngưng cười đáp:
Không sao cả, trên đường về bất cận bị trượt chân, con đã đến bệnh viện, bác sĩ cũng nói không nghiêm trọng, không cần lo lắng.
Bà Vương đỡ con gái đến ghế sô pha ngồi xuống:
Con xem con này, đi đứng cũng không cẩn thận

Đúng rồi, hôm nay không phải con đi gặp thằng nhóc nhà họ Thẩm kia sao? Có gặp không?

Gặp thì có gặp.


Bà Vương nghe vậy, thì hỏi:
Cậu ta thế nào?
Bà chưa từng gặp Thẩm Quân Trạch, người là do Sở Vân Dung giới thiệu

Bà và Sở Vân Dung là đồng nghiệp thuộc một dàn nhạc, đã làm việc cùng nhau nhiều năm, cho nên bà rất yên tâm với người mà bà ấy giới thiệu, bằng không cũng đã không để con gái đi gặp đối phương.

Vương Ngưng thờ ơ:
Trông cũng được, có điều con cảm thấy bọn con không hợp lắm.

Sao lại nói thế? Con không vừa ý cậu ta à?

Mẹ, mẹ nói thiếu chính xác rồi, phải nói là bọn con không vừa ý nhau.
Bà Vương tiếc nuối:
Không thể nào, lúc nghe Vân Dung nói, mẹ cảm thấy cậu thanh niên đó rất đáng tin cậy mà.
Nói tới đây, bà chớ nhớ tới điều gì đó, bèn hỏi con gái:
Con bị đau chân, mà cậu ta không đưa con về à?

Con tự đón xe về, cần gì đưa đón, hơn nữa người ta hoàn toàn không biết con bị thương mà.
Vương Ngưng không phải là người hay nói xấu sau lưng người khác

Dù không hài lòng về Thẩm Quân Trạch, cô cũng sẽ không nói với mẹ

Dù sao cũng chỉ là một người xa lại, sau này không gặp mặt nữa, có gì đáng nói đâu.

Bà Vương không tán thành:
Không thể nói vậy được, Dù cậu ta không biết chân con bị thương, thì thấy con không lái xe đến, có phải cũng nên đưa con về không? Đây là không có lòng, không ga-lăng

Mẹ thấy người này chẳng được như Vân Dung nói đâu

Quên đi, thật sự không cần thiết qua lại với người như vậy, con không vừa ý là đúng.


Bà Vương cũng hơi mất thiện cảm với Thẩm Quân Trạch

Con gái bà mới hai mươi ba tuổi, chưa cần lo lắng về chuyện hôn nhân

Lần này, nếu không nể mặt Sở Vân Dung thì bà đã chẳng để con gái đi gặp mặt người ta.

Mà lúc này, ở nhà họ Thẩm cũng diễn ra tình cảnh tương tự

Sở Vân Dung biết hôm nay Thẩm Quân Trạch đi gặp mặt con gái nhà người ta, nên tối đến cố ý gọi Thẩm Quân Trạch về nhà dùng cơm.

Hiện giờ Thẩm Quân Dục và Ôn Hề Dao không có ở nhà, Thẩm Thanh Lan cũng đã lập gia đình, trong nhà chỉ còn hai người là Sở Vân Dung và Thẩm lão gia

Thẩm Khiếm thỉnh thoảng mới về, nên trong nhà quạnh quẽ hơn trước rất nhiều

Mà Thẩm Quân Trạch thì không thường lui tới với mẹ ruột, luôn cô đơn một mình, Sở Vân Dung lo một mình anh ăn uống không đàng hoàng, nên thường xuyên gọi điện thoại bảo anh về, bồi bổ cho anh.

Thẩm Quân Trạch biết Sở Vân Dung muốn hỏi chuyện gì, nhưng làm bộ không hiểu, chỉ vùi đầu ăn

Sở Vân Dung thấy anh như thế, cứ tưởng anh bận rộn đến mức quên chuyện ăn uống, nên liên tục gắp thức ăn cho anh:
Ăn nhiều một chút đi, cứ từ từ ăn.


Thẩm Quân Trạch gật đầu qua quýt, dùng cơm xong thì muốn ra về ngay:
Bác cả, cháu ăn xong rồi, cháu về đây ạ.
Sở Vân Dung đi từ phòng bếp ra:
Chờ một chút, bác còn có chuyện muốn hỏi cháu, ngồi xuống đi.


Thẩm Quân Trạch cười khổ, quả nhiên không thể dễ dàng trốn thoát được, đành ngoan ngoãn ngồi xuống

Thảm lão gia cũng hiếm khi không đi lên tầng trên ngay mà cũng ngồi xuống

Sở Vân Dung lau khô tay rồi cười tít mắt hỏi Thẩm Quân Trạch:
Hôm nay gặp Vương Ngưng, cháu cảm thấy người ta thế nào?
Thẩm Quân Dục không có nhắc đến chuyện đối phương đã để mình đợi năm mươi phút, chỉ nói:
Là một cô gái rất tốt ạ.

Vậy là cháu có ấn tượng rất tốt với con bé phải không?
Ánh mắt Sở Vân Dung sáng lên


Bác cả, cháu không có ý đó

Đối phương là một cô gái tốt, nhưng cháu cảm thấy hai chúng cháu không hợp nhau lắm, trò chuyện cũng không có chủ đề chung

Bác xem, người ta thì học nhạc, còn cháu thì mù tịt về âm nhạc, sao có thể trò chuyện với người ta được.



Chủ đề chung cũng có thể bồi dưỡng ra mà, các cháu trò chuyện với nhau nhiều, biết đâu sẽ tìm được chủ đề chung thì sao?
Thẩm lão gia vô cùng đồng ý với quan điểm này của Sở Vân Dung:
Ông cảm thấy bác cả cháu nói đúng lắm

Đừng có mới gặp một lần đã từ chối người ta, nếu cháu đã cảm thấy đối phương không tệ thì cứ thử tiếp xúc một thời gian đi, hiện giờ con gái tốt giờ hiếm lắm đó.
Thẩm lão gia vô cùng quan tâm đến chuyện hôn nhân của Thẩm Quân Trạch, rất sợ anh sẽ giống ba mình, tìm một người phụ nữ không đáng tin cậy

Thẩm Quân Trạch:
.
Biết trước thế này thì ngay từ đầu anh đã không nói người nọ là cô gái tốt rồi, đây có tính là tự đào hố chôn mình không?
Ông nội, bác cả, dù cháu có vừa ý người ta thì người ta cũng chưa chắc sẽ vừa ý cháu đâu, dưa chín ép không ngọt.
Thẩm Quân Trạch cố gắng dùng góc độ của đối phương để thuyết phục hai vị trưởng bối trong nhà từ bỏ suy nghĩ trong đầu.


Vương Ngưng nói với cháu như vậy sao?
Sở Vân Dung hoài nghi.


Cũng không phải thế, nhưng cháu có thể nhận ra được.
Thẩm Quân Trạch đáp.


Có nghĩa là cháu chỉ đoán bừa thôi, chưa chắc đã đúng

Đàn ông các cháu làm sao nhìn thấu tâm tư của con gái nhà người ta.
Sở Vân Dung yên tâm, chỉ cần đối phương không nói thẳng thì vẫn còn cơ hội.

Nghe vậy, Thẩm lão gia lên tiếng:
Vân Dung, cháu gọi điện thoại cho người ta, thử dò hỏi thái độ của đối phương xem.
Sở Vân Dung gật đầu, đứng lên đi gọi điện thoại, hoàn toàn không cho Thẩm Quân Trạch có cơ hội ngăn cản

Thẩm Quân Trạch cũng không thể ra về ngay, chỉ có thể ngồi tại chỗ chờ

Sở Vân Dung nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, không lâu sau thì trở lại, sau đó lẳng lặng nhìn Thẩm Quân Trạch

Mí mắt Thẩm Quân Trạch giật giật, đối phương nói gì về anh mà bác cả lại dùng ánh mắt như thế nhìn anh thế

Ngay khi mí mắt Thẩm Quân Trạch càng lúc giật càng mạnh, thì Sở Vân Dung lên tiếng:
Quân Trạch, không sao đâu, bác cả biết rất nhiều cô gái tốt, cô này không được thì chúng ta gặp cổ khác, trước sau gì cũng sẽ gặp được người vừa ý thôi

Trong mắt của bác, Vương Ngưng cũng không ưu tú lắm.


Đây là đang an ủi mình sao? Thẩm Quân Trạch thầm nghĩ, xem ra đối phương thật sự không vừa ý mình rồi, vậy cũng tốt, đỡ phiền


Bác cả, cháu không vội.
Sở Vân Dung chỉ cho rằng Thẩm Quân Trạch khách sáo, trong lòng càng thương cảm hơn

Khó khăn lắm mới nhìn trúng một cô gái, kết quả đối phương lại không vừa ý Thẩm Quân Trạch.

Bà vỗ vai Thẩm Quân Trạch:
Quân Trạch yên tâm đi, bác cả nhất định sẽ tìm một một cô gái hợp ý cháu.
Vừa nói, trong lòng bà vừa nghĩ xem có còn người nào thích hợp nữa không.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mật Ngọt Hôn Nhân.