• 9

Chương 2: Nhà Mới


Chiều hôm sau.

‘Công tử, dậy thôi, đã chiều tối rồi.’ Yến vén tầm rèn xe ngựa, khẽ kêu Tiêu Diêu, anh đang dựa người lim dim ngủ, trên tay vẫn còn cầm quyển sách đọc dở.

‘Để em đỡ anh xuống.’

Họ dừng xe bên một dòng suối nhỏ, bên cạnh là đồng lúa xanh rì rào trong gió. Mặt trời sắp lặn, rọi những đám mây nơi chân trời phía Tây màu lửa cháy đang trong lúc sắp tàn, và sương chiều bên kia bờ sông cũng mờ mờ nhuộm lớp màu cam nhạt. Cho đến mặt nước dòng sông cũng chao đảo và óng ánh sắc màu của nắng khi cơn gió ào qua.

‘Công tử, đẹp quá… Nhưng mặt trời đã lặn rồi.’ Vài cánh chim chao trên bầu trời, tiếng chim gọi chiều vang lên gần xa.

‘Đợi đã.’ Tiêu Diêu giữ tay Yến lại. ‘Đợi thêm chút nữa đã.’

Ngay khi mặt trời vừa lặn xuống không lâu, cả không gian bỗng nhiên tràn ngập màu sắc, phủ lên cánh đồng lúa và theo ánh sáng bám lên từng cành cây, kể cả bầu không khí dường như cũng mang theo lớp màu nhàn nhạt. Hai người đứng lặng ngắm nhìn khung cảnh tuyệt diệu của thiên nhiên rồi quay quanh như muốn khắc sâu khung cảnh vào tâm trí trong phút giây ngắn ngủi ấy.

Màu sắc ngày càng đậm dần và tắt hẳn. Họ ăn tối cạnh bờ sông, tận hưởng bữa ăn khi từng luồng gió mát mẻ thổi qua mang theo hơi ẩm từ dòng sông và hương thơm của đồng nội.

‘Yến này, em muốn đi dạo cùng anh không?’ Tiêu Diêu quay sang hỏi Yến.

‘Vâng ạ.’ Yến hạnh phúc trả lời.

Hai người đi chầm chậm trên bờ ruộng. Tiêu Diêu mỉm cười khi thấy Yến thích thú dang hai tay, giữ thăng bằng trên một bờ hẹp hay đôi lúc cẩn thận né những vũng bùn, áo trực lĩnh đưa nhẹ cùng thanh kiếm đeo bên hông. Cô ấy chỉ mới 17 tuổi, nhưng có lẽ chưa từng có được ngày thoải mái như hôm nay. Được người cậu của Tiêu Diêu nhận nuôi từ nhỏ, Yến luôn khắc khổ luyện tập, đến nay cô đã đạt đến cấp độ 60 ngành kiếm sĩ, đã là ngưỡng cao nhất của một chức quan xã. Nhưng cô không thuộc họ Mạc, nên suốt đời cũng chỉ có thể làm một thị nữ mà thôi.

‘Không khí ở đây tuyệt quá!’ Yến thốt lên. Họ đi dạo đúng lúc trăng vừa lên và côn trùng kêu vang trong những bụi cỏ.

‘Anh thích được như thế này mãi. Đứng giữa trời đất, cảm nhận luồng gió như một dòng chảy, có thể đưa bàn tay ra hứng lấy ánh sáng từ thiên nhiên. Ánh trăng bàng bạc như chảy theo cơn gió, phủ lên vạn vật lớp màu dịu nhẹ, ánh sáng ấy, chúng dường như cũng chứa đựng những tâm tình riêng khi em thay đổi góc nhìn của mình.’ Yến thích thú nghe Tiêu Diêu nói chuyện dù cô không hiểu mấy. ‘Cách suy nghĩ của anh ấy thật kì lạ’ Cô nghĩ.

‘Con người quá dễ bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ của người khác nhưng lại nhìn nhận bằng cách đặt mình làm trung tâm của thế giới. Khi ta đi dạo chơi bên bờ con sông, ta sẽ thấy nước sông đẹp đẽ, nước cuốn hùng vĩ nhưng khi ta phải lội qua con sông, ta lại thấy con sông dữ dằn, nước chảy siết. Và kì lạ hơn nữa, con người tự nhìn nhận mình rồi gán cho người khác những suy nghĩ ấy của họ.’

‘Ai cũng như ai cả. Và anh cũng không coi em như một người hầu. Vậy nên chúng ta hãy đối xử với nhau bình thường thôi, được chứ?’ Tiêu Diêu quay sang, anh đặt hai tay lên vai Yến nhẹ nhàng nói.

‘Vâng… Vâng ạ…’

Tiêu Diêu lắc đầu cười ‘Có lẽ sống với anh một thời gian em sẽ quen dần.’

Cứ như thế, họ đi dạo rất lâu và nói với nhau đủ chuyện. Cho đến lúc trăng lên cao, sương đêm ướt đẫm vai áo và đom đóm lập lòe khắp trời họ mới quay về.

Tiêu Diêu giúp Yến nhóm lửa mặc cô từ chối, lửa được nhóm từ củi tươi để có thể cháy suốt đêm. Anh ngồi bên đống lửa, kể cho Yến nghe vài câu chuyện cổ về các chủng tộc bằng chất giọng đặc biệt của mình. Tiếng lép bép của gỗ cháy và tiếng gió lùa qua cành lá xào xạc lạnh lẽo đưa câu chuyện như hiện rõ ra trước mắt Yến. Cô trông thấy một tòa thành thị ẩn hiện trong mỗi đêm trăng, thấy đôi cánh của Vũ Tộc bay lượn trên bầu trời đêm cho đến lúc cô thiếp đi và mơ màng gối đầu lên vai Tiêu Diêu. Đêm đó cả hai đều ngủ ngoài trời, bên đống lửa, đối diện với trăng sao. Yến mơ thấy cô trở thành một cánh chim, nhìn xuống những dải đất của Đế Quốc từ trên cao và bay lượn mãi về phía trước, cạnh cô có một cánh chim khác, nhưng chẳng hiểu tại sao đôi chim ấy càng lúc càng tách rời và rời xa nhau, cho đến lúc cô hoảng hốt nhìn quanh, cánh chim kia đã mất hút, bất giác những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô.

Xe ngựa cứ chạy mãi về phía Tây, ngoài khung cửa cảnh ngày càng hoãng dã dần. Mãi đến sáng sớm mười ngày sau họ mới đến nơi. Đây là chân một ngọn núi cao ở về phía Tây Đế Quốc. Trời đã vào thu, gió sớm se se lạnh, cuốn vài chiếc lá vàng thả xuống mặt đất. Thiên không, mây trắng lững lờ trôi, phủ lên ngọn núi một màu mờ mờ.

‘Thiếu chủ, xin mời theo ta.’ Dưới chân núi đã đợi sẵn một người, phần trên khuôn mặt mang mặt nạ, nhiều người họ Mạc khi đã trưởng thành đều đeo mặt nạ như vậy cả.

Anh ta dẫn họ đi sâu vào trong rừng, sương thu đọng trên cành lá quẹt vào áo khiến họ ướt lạnh. Người dẫn đường cũng nhận thấy được điều ấy, anh vội quay lại, đưa tay lên thì thầm và chỉ về phía Tiêu Diêu, ngay lập tức lớp áo bỗng trở nên khô ráo trở lại, quanh người họ lúc này phủ thêm một lớp khí mỏng, đẩy sương ra khi chúng chạm vào.

‘Xin lỗi thiếu chủ, ta bất cẩn quá.’

Đi một lúc, họ đến trước một gốc cây đại thụ mọc bám vào vách đá, cành rễ đâm ra lỉa chỉa. Cây cao đến mức khi Tiêu Diêu ngẩn đầu lên anh thấy nó đã đâm vào trong lớp mây mờ.

‘Thưa Thiếu chủ, cây này được gọi là cây khổng lồ.’ Người dẫn đường trầm ngâm nhìn thân cây rồi hạ thấp người như cúi chào.

Dưới gốc cây có một lỗ hổng, trông như bị mục đi vì năm tháng, người dẫn đường cúi người xuống dẫn theo Tiêu Diêu và Yến bước vào phía trong qua nơi đó. Vừa bước vào trong thân cây khổng lồ, hai người ngay lập tức bị choáng ngợp bởi những sắc màu lung linh phủ khắp không gian, trông như ánh sáng lân tinh.

‘Đẹp quá, vẻ đẹp thật diệu kỳ!’ Tiêu Diêu không khỏi thốt lên trong lòng khi đứng lặng người ngước nhìn chung quanh.

‘Chúng là ánh sáng của những vật chất do cây khổng lồ sinh ra trộn cùng với các loài sinh vật sống ở đây đấy.’

‘Công tử, nhìn kìa!’ Theo ngón tay Yến chỉ, họ nhìn thấy những ánh sáng lấp lánh rời khỏi
vách tường
rồi lại lấp lánh di chuyển như cánh bướm đập chậm rãi.

Theo chân Người dẫn đường, hai người bước trong một thế giới kì lạ, thế giới mang theo màu sắc của những câu chuyện cổ. Đây đó những đàn màu sắc di chuyển, vài ngã rẽ không biết dẫn đến nơi nào, có ngã rẽ âm u trông sâu hun hút, mang theo thứ mùi run rẩy lành lạnh, có ngã lại lấp lánh ánh sáng, nghe tiếng nước róc rách và họ đôi lúc lại rẽ vào một ngã khác, không có tên, dẫm lên những lớp gồ ghề hoặc trơn phẳng, một vài khi có đường mạch sẽ đâm qua chắn lối, rung lên như có nhịp tim đang đập nhè nhẹ.

‘Đây rồi.’ Ba người lúc này đến trước một
cánh cổng
khác, đằng sau
cánh cổng
ấy, như có từng dòng chảy màu sắc đang di chuyển.

‘Giờ đến phần tuyệt vời nhất.’ Người dẫn đường nở nụ cười thích thú, trong mắt anh có sự say mê như đang ngắm nhìn một cô gái đẹp. Anh lấy ra ba chiếc lá nhọn, thanh và mảnh đưa cho từng người.

‘Chúng ta cần ngậm lấy chúng, nhắm chặt mắt lại khi bước vào. Nếu có bất kì chuyện gì cũng đừng hoảng hốt, hiện tại hãy hít thở thật sâu để giữ tâm thế bình tĩnh. Ta sẽ đi trước làm mẫu.’ Người dẫn đường giảng giải cẩn thận, thấy hai người đã hiểu rõ, anh gật đầu ra hiệu và tiến vào
cánh cổng
.

Tiêu Diêu nhắm chặt hai mắt, cảm giác hụt chân hiện ra ngay khi anh bước vào. Nhưng ngay sau đó, một lực hút mạnh mẽ kéo anh thẳng lên trên, lồng ngực căng lên như muốn vỡ tung ra, tóc ép sát vào mặt và tai ù đi. Từ chiếc lá trong miệng tỏa ra hơi nồng ấm dễ chịu, lan tỏa từng tế bào trong cơ thể để anh dễ chịu hơn chút.

‘Cũng không tệ lắm.’ Anh thầm nghĩ.

Chẳng mấy chốc, cả đoàn cảm giác bị đẩy ra khỏi đường ống và đáp xuống một lớp bông êm êm. Người dẫn đường đã đáp xuống nhẹ nhàng, vội tiến đến đỡ Tiêu Diêu dậy.

‘Haha. Khi quen dần thì việc đáp xuống sẽ dễ dàng hơn. Thiếu gia cảm thấy thế nào?’

‘Ta nhớ gia đình...’

Sau khi tỉnh lại từ chuyến đi kì lạ Tiêu Diêu mới định thần nhìn xung quanh. Họ đang đứng trên một đóa bông trắng lớn, giống cây mọc trong khu vườn quanh họ. Đây đang là lưng chừng núi, có thể nhìn thấy cành cây khổng lồ đưa vào và vẫn còn tiếp tục mọc thẳng lên, phía dưới làng mạc, cây cối chỉ còn là những chấm gạo bé nhỏ ẩn hiện qua lớp mây mờ. Khi mây được thổi đến, không gian trở nên ướt lạnh và bồng bềnh.

Lớp đất nơi đây rải rác những viên đá cuội nhỏ, rừng cây hoang sơ xanh um, Người dẫn đường rẽ đường qua hàng liễu, đến một căn nhà tranh nhỏ, quanh nhà bao một hàng rào gỗ, trồng vài luống rau xanh, lại có bầy gà đang đi lại tìm thức ăn, cảnh hiện lên như cảnh làng mạc thôn quê.

‘Thiếu chủ hãy giữ cẩn thận chiếc lá, đó là chìa khóa để ra vào nơi này thông qua cây khổng lồ.’

‘Nhiệm vụ của ta đến đây là hết, đồ đạc sẽ có người chuyển lên sau, mời thiếu chủ.’ Người dẫn đường cúi chào xong hóa thân ảnh mờ thành làn khói và tiêu tan.

Tiêu Diêu tấm tắc kì lạ. Hóa ra mười tám năm chôn chân trong phủ dù cho đọc bao nhiêu sách vở cũng khiến anh hiểu biết thật ít về thế giới này. Anh đẩy nhẹ cánh cổng bước vào căn nhà tranh. Đứng nghỉ một chút, anh lắng nghe tiếng của núi rừng, gió xô những cánh lá, thật nhiều, hòa thành âm điệu hùng vĩ điểm xuyến bởi tiếng chim chóc kêu gần xa. Nếu có từ để cảm nhận bình thường, ấy có lẽ là hoang vu và trống vắng nhưng Tiêu Diêu lại mỉm cười, anh cảm thấy mình thuộc về nơi này, không gian nơi đây thật thanh tịnh. Kiến trúc nhẹ nhàng, không gian thơm hương hoa, hương cây lá nhè nhẹ, tất cả đều êm dịu và thanh tĩnh.
 
Thích ngọt sủng, thích tiêu tiền không hết hãy đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần, Có Chút Cháy!

Sự Kiện Dzựt Cô Hồn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mẫu Đồ.