Chương 2530
-
Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
- Trình Ninh Tĩnh
- 749 chữ
- 2020-05-09 01:15:05
Số từ: 735
Edit: huyền.uha + nhóm editor không chuyên
Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn
ầu không khí bữa cơm này rất kỳ quái, cá tính Sophia là rất yên tĩnh, không quá thích nói chuyện, Hạ Thiên bởi vì trong lòng có tâm tư, cũng là thập phần trầm mặc, hai người ánh mắt cũng chưa từng đối diện nhau, Hạ Thần Hi tỏ vẻ, làm đại nhân, cô áp lực rất lớn a có hay không.
Cô chủ động chọn đề tài an toàn nói chuyện phiếm, Đường tổng cùng Hạ Thần Hi hỏi thời gian, cô mới có thể nói, nếu không vẫn trầm mặc, mãi cho đến bữa cơm này kết thúc, Sophia cũng không chủ động nói cái gì.
Tiệc rượu kết thúc, Sophia kết hết nợ, lại lễ phép nói tạ, đang muốn trở về phòng, đột nhiên, phòng ăn toàn bộ ám xuống, vậy mà bị cúp điện, Sophia đỡ một cái ghế bên cạnh, ngồi xuống, trước mắt một mảnh hắc ám, Rachel cuống quít nói,
Công chúa, mắt cô...
Không có việc gì, Rachel, đừng hoảng hốt.
Sophia thanh âm ôn nhu mà bình tĩnh, Rachel thu lại thanh âm, trong lòng thầm nghĩ, công chúa khẳng định cái gì cũng nhìn không thấy... Mấy năm này, công chúa đi ngủ cũng chưa từng bật đèn, loại này tối như mực, cô hai con mắt khẳng định ảnh hưởng, cho nên cô chưa bao giờ đi địa phương hắc ám, muốn một lúc lâu, cô mới thích ứng đột nhiên hắc ám, hơi chút có một chút thị lực.
Mammy, bị cúp điện sao?
Hình như là a.
Hạ Thần Hi nói, quản lý phòng ăn qua đây cùng những khách hàng xin lỗi, để cho bọn họ đi trước đại đường ngồi chờ, lập tức thì có điện, Hạ Thần Hi quay đầu lại thấy Sophia vẫn như cũ ngồi trên ghế, cười hỏi,
Tiểu công chúa, cùng đi đại đường đi, ở đây quá mờ.
Sophia phân biệt thanh âm, nhìn về phía cô, mỉm cười,
Đường phu nhân đi trước một bước, tôi có chuyện muốn công đạo Rachel, lập tức sẽ tới.
Nếu là muốn tránh bọn họ nói chuyện, Hạ Thần Hi cũng thức thời, không có hỏi lại, người một nhà hướng đại đường đi, Hạ Thiên hơi nhíu mày, quay đầu lại nhìn cô một cái, cô im lặng ngồi trên ghế, không biết xuất thần nhìn cái gì, thần sắc rất điềm tĩnh.
Một lúc lâu, Sophia hỏi,
Người đi rồi chưa?
Đi rồi, công chúa.
Rachel nói, đem kính mắt lấy ra cho cô, Sophia trước mắt kỳ thực có một chút tầm mắt, nếu vẫn trong bóng đêm, thị lực một con mắt cô có thể sẽ yếu ớt, nhưng mà, loại này đột nhiên bị cúp điện tới, theo sáng sủa đến hắc ám chẳng qua là một giây đồng hồ, ánh mắt của cô bị kích thích, nhất thời là nhìn không thấy đông tây, muốn thích ứng hảo một trận tử mới hơi chút nhìn thấy.
Đeo lên kính mắt, trước mắt rõ ràng hơn.
Rachel nói,
Công chúa, cô là không muốn để cho bọn họ biết ánh mắt của cô có vấn đề a.
Sophia che giấu được quá rõ ràng, vốn đã đứng lên muốn đi, kết quả vuốt ghế tựa ngồi xuống, công chúa hiển nhiên che giấu chính mình nhìn không thấy, thế nhưng tại sao muốn che giấu đâu?
Dù cho bọn họ biết ánh mắt của cô coi yếu cũng không có quan hệ đi.
Bọn họ thoạt nhìn không giống như là người lắm miệng.
Tôi là công chúa của một nước, bên ngoài đại biểu nước A, để cho người khác biết tôi là một người mù, chẳng phải là làm trò cười sao?
Sophia cười một cái nói.
Ai nói công chúa là người mù, công chúa chẳng qua là thị lực mắt có chút yếu mà thôi.
Sophia cười cười,
Rachel, tôi không sao, đừng lo lắng.
Cô như có điều suy nghĩ, không biết đang suy tư cái gì, sắc mặt thoạt nhìn rất ưu sầu, Rachel cũng không nói cái gì nữa, công chúa kiếm cớ a...
Hai người một đường đi ra ngoài, đại đường là có tia sáng, Sophia lấy kính mắt cấp Rachel, Đường gia một nhà bốn người chính đang nói chuyện phiếm, Sophia cũng tìm một cái góc ngồi xuống.