Chương 394: Tri Âm Tri Kỷ Lãng Mạn (2)
-
Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
- Trình Ninh Tĩnh
- 800 chữ
- 2020-05-09 01:05:35
Số từ: 792
Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn
"Anh hiện tại là hạng người gì, em biết. Anh sau này là hạng người gì, anh nghĩ, em cũng sẽ biết, quá khứ anh là hạng người gì, bây giờ em cũng biết." Đường Bạch Dạ chậm rãi nói, "Anh đem toàn bộ của anh, đều mở rộng ở trước mặt em."
Tất cả của anh đều ở trước mắt em.
Trái tim của anh, đã ở trước mắt em.
Muốn hoặc là không muốn, chỉ cần em một câu nói.
Chỉ cần em nguyện ý lấy, anh liền nguyện ý làm.
Chỉ cần em đòi lấy, anh cấp được hết,anh sẽ cho em sở hữu hết của anh.
Loại cảm giác này, chưa bao giờ có.
Chỉ nghĩ đem một người, dung nhập vào toàn bộ sinh mệnh chính mình.
Bao gồm quá khứ, hiện tại cùng tương lai.
Anh đều muốn cô tham dự.
Hạ Thần Hi cúi đầu, "Nếu như Tiêu Tề không xuất hiện, anh có thể nói những lời này hay không?"
Sau khi Tiêu Tề xuất hiện, Đường Bạch Dạ mới có thể trở nên tích cực như vậy, làm cho cô cảm giác được, anh nguyện ý trả giá.
Anh là cùng Tiêu Tề ở phân cao thấp, hay là thật yêu cô.
"Hạ Thần Hi, em lúc nào không tự tin như vậy?"
"Đường tổng, đi năm mươi bước cười một trăm bước, ở phương diện này, anh cũng không tự tin."
Đường Bạch Dạ nhàn nhạt nói, "Anh nói là, chỉ là vấn đề thời gian, cùng Tiêu Tề không quan hệ."
Chẳng sợ Tiêu Tề không xuất hiện, theo sự hiểu biết, anh thủy chung sẽ phát hiện, Hạ Thần Hi với ý của anh là cái gì.
Hạ Thần Hi hơi cúi đầu.
Tin Đường Bạch Dạ.
"Đường Bạch Dạ, em tin một người, chẳng sợ trên đời tất cả mọi người nói em không nên tin người đó, em vẫn như cũ sẽ tin anh ta, chỉ có chính anh ta mới có thể phủ định em không tín nhiệm." Hạ Thần Hi nói.
Hạ Thần Hi là một sát thủ, chẳng sợ cô mất trí nhớ, trong khung tiềm thức vẫn đang tồn tại.
Sát thủ ứng xử rất đơn giản.
Chỉ có tín nhiệm, hoặc là không tín nhiệm.
"Cho nên?"
Hạ Thần Hi than buông tay, tiêu sái đứng lên, "Em tạm thời tin anh."
Đường Bạch Dạ mỉm cười, Hạ Thần Hi mím môi, cô phát giác Đường Bạch Dạ có chút không đồng nhất dạng, thế nhưng chỗ nào không đồng nhất, cô lại không nói ra được.
Đường tổng đột nhiên bộc bạch tâm tình, cô có chút thụ sủng nhược kinh. (kinh ngạc)
"Đường tổng, nhìn số liệu cũng muốn một hai tiếng đồng hồ, chúng ta khắp nơi đi một vòng."
Đường Bạch Dạ đứng dậy, "Anh dẫn em đi một nơi tốt."
Nơi Đường Bạch Dạ nói là một khe núi có dòng suối nhỏ.
Trong suốt thấy đáy.
Vách núi, có một thác nước hạ xuống, đúng lúc là một đầm nước.
Cảm giác xanh biếc, giống như một khối bảo thạch.
"Thật đẹp a." Hạ Thần Hi thán phục, khe núi phong cảnh ưu mỹ, thác nước bên cạnh hoa tươi khắp nơi, lại có lùm cây, dương quang( ánh mặt trời) tà tà chiếu vào đến, bầu trời xanh thẳm, mỹ lệ cực kỳ.
Hạ Thần Hi thử một chút nước trong đầm.
Thật lạnh.
Cô cởi giày cao gót, ném ở một bên, vén tay áo lên cùng ống quần nghịch nước.
Đường Bạch Dạ ở sau lưng cô, cảm thấy không có gì có thể so với Hạ Thần Hi tươi cười đẹp hơn.
Nước trong, hoa tươi.
Giai nhân như hoa. Đường Bạch Dạ lấy ra điện thoại di động của mình, "Hạ Thần Hi..."
Hạ Thần Hi cười nhìn về phía Đường Bạch Dạ, bị anh dùng di động chụp được, hình ảnh làm ra một mỹ nữ.
Bối cảnh là thác nước, cô ngồi ở bên cạnh nham thạch( tảng đá), chân trắng nõn nghịch nước, đầm nước xanh biếc, nụ cười của cô càng trong suốt linh động, Đường Bạch Dạ hài lòng cực kỳ...
"Đường Bạch Dạ, không được chụp ảnh."
Đường Bạch Dạ vui vẻ, "Phụ nữ của anh, anh quang minh chính đại chụp."
"Ai là phụ nữ của anh?" Trên mặt Hạ Thần Hi hơi đỏ lên.
"Mẹ của con trai anh, em không phải phụ nữ của anh, bảo bối thế nào tới?"
Mẹ của con trai anh?
Hạ Thần Hi tức khắc thiếu chút nữa ngã vào trong đầm nước.
Đường tổng, anh nhất định là xem phim Hàn nhiều lắm a a a a...