• 698

Chương 77: Hạ Vũ nổi giận


Số từ: 2180
Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
Nguồn st: yukiomina.wordpress.com
Ngày hôm sau,
Kỷ Lương tỉnh lại từ sáng sớm. Thật ra cô vẫn muốn ngủ nữa, cả người mệt mỏi kinh khủng, nhưng cảm giác trên ngực như có ngọn núi đè xuống khiến cô không thở được, đành phải mở mắt, xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Tay!
Một cánh tay vắt ngang qua ngực cô, chính nó là đầu sỏ khiến cho cô khó thở.
Rõ ràng là một cánh tay đàn ông…
Phản ứng đầu tiên của Kỷ Lương là: Roger! Dù sao hôm qua cô cũng vô cùng thoải mái, mạnh mẽ tuyên bố phải hưởng thụ một đêm với anh ta…
Nhiệt độ cơ thể từ bên cạnh truyền tới khiến da Kỷ Lương bất giác căng lên! Cô… tuy suy nghĩ của cô rất lưu manh, ngôn từ cũng lưu manh, nhưng trên phương diện này… thì cô là một người rất rụt rè mà, không ngờ lần này lại làm thật…
Còn Hạ Vũ đâu?
Hôm qua, cô nhớ rõ ràng đã nhìn thấy anh và Eliza, hai người…
Nhớ đến hình ảnh đó, Kỷ Lương lại cảm thấy tim xót xa, Hạ Vũ anh cũng có thể quan hệ như vậy, thì cô đương nhiên cũng có thể có một đêm tươi đẹp…
Đúng! Đúng vậy! Không việc gì phải chột dạ cả… Sống gần ba mươi năm, cô mới quan hệ có hai lần, cô cũng sắp thành người theo chủ nghĩa ăn chay rồi! Đang lúc Kỷ Lương thầm nghĩ thì người đàn ông nằm bên cạnh bỗng cử động…

Ừm…

Một giọng nam khe khẽ vang lên, vẫn còn mang vẻ buồn ngủ, nhưng có thể nghe ra sự thoả mãn trong đó khiến Kỷ Lương không nhịn được, tim như vọt lên cổ. Cô khẽ nhéo mình một cái, để vẻ mặt đừng quá cứng nhắc, tốt xấu gì thì người ta cũng cùng với cô một đêm, không có công lao cũng có khổ lao, không thể để người ta vất vả cả đêm, mà sáng sớm cô lại tặng cho người ta vẻ mặt như vậy được…
Với suy nghĩ đó, Kỷ Lương xoay người, trên mặt nở một nụ cười mà cô cho là rất tự nhiên, rồi lên tiếng:

Buổi sáng tốt lành, Roger!



Im lặng!
Trên một cái giường, chung một cái chăn, hai người, cứ như vậy, mắt to trừng mắt nhỏ, không có âm thanh gì, nhưng Kỷ Lương lại có thể cảm nhận được nhiệt độ bên cạnh mình nhanh chóng giảm xuống.
Cuối cùng, người đàn ông rốt cuộc cũng lên tiếng, từng chữ, từng chữ một, lạnh lẽo như băng:

Em, vừa, gọi, tên, ai???

Hạ Vũ đen mặt. Anh tin rằng, dù có là người đàn ông chính trực, biết kiềm chế đến thế nào, thì cũng không thể có vẻ mặt ôn hoà trong tình huống này được! Vất vả
công tác
cả đêm, sáng sớm vừa mở mắt lại nghe cô gọi tên người đàn ông khác.

Anh, anh, anh, anh, anh…
Kỷ Lương lắp bắp, anh cả buổi cũng không nói được gì, hay nói đúng ra là, đầu óc cô vẫn chưa kịp thời sắp xếp được một câu hoàn chỉnh nào cả.

Tên anh là Roger à?

Hạ Vũ ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống, cô nàng chết tiệt này, chẳng lẽ cả đêm đều coi anh là Roger sao?
Nghĩ thế, khuôn mặt Hạ Vũ vốn đã đen, nay lại càng đen hơn.

Không, không… Không phải!

Mẹ ơi! Kỷ Lương thật sự muốn bỏ chạy lấy người! Nhưng hiện giờ trên người cô không một mảnh vải, lại bị anh nhìn chằm chằm, thì trốn làm sao đây?

Vậy vừa rồi, em gọi tên ai?


Tôi, tôi, tôi… tôi tưởng Roger…
Dưới đôi mắt nhìn chằm chằm của anh, nửa câu sau của cô tắc nghẹn trong cổ họng, không nói ra được nữa!

Em tưởng!!!
Anh gầm lên:
Cái gì gọi là em tưởng? Em tưởng rằng tối hôm qua người quan hệ với em là tay Roger kia?


A—.
Kỷ Lương bị tiếng gầm của anh làm cho muốn ngất, vốn dĩ đêm qua say rượu đã khiến đầu óc cô choáng váng rồi, sáng sớm lại bị anh làm cho hoảng hồn, giờ anh còn dùng tiếng gào thét mà công kích cô nữa:
Anh… anh nhỏ giọng một chút thì chết à? Gầm lên làm tôi đau cả đầu…


Em — em còn dám lý sự!
Tuy vẫn bừng bừng lửa giận, nhưng giọng đã nhỏ đi không ít.

Sao tôi không được lý sự? Không phải chính anh với Eliza còn ở đó như thế như thế à… Vì sao tôi không được…
Được rồi, cô im! Bị anh trừng như vậy, cô đành nuốt thẳng câu sau xuống bụng.

Ông đây với Eliza thế nào?
Nếu có gì với Eliza, thì tối hôm qua người như vậy như vậy với cô là ai?

Còn nói không có à, tối hôm qua tôi đã thấy anh và cô ta, hai người ôm dính lấy nhau…


Sau đó thì sao?
Ừ hừ! Anh rất sẵn lòng giúp cô khôi phục trí nhớ:
Sau đó, vì sao lại biến thành anh ở trong này?


Sau đó…
Đúng rồi, sao lại biến thành là anh ta ở đây?! Kỷ Lương nhận ra giữa hai việc có một khoảng trống, thiếu sự tiếp nối:
Sau đó…
suy nghĩ mãi cũng chỉ có một vài hình ảnh vụn vặt hiện lên trong đầu, tất cả đều là về chuyện vận động trên giường…
Ặc — rất cảm xúc!
Kỷ Lương gõ đầu, muốn xoá tan những hình ảnh hương diễm trong đầu đi, sáng sớm đã nghĩ mấy chuyện này, quá kích thích, khiến mặt cô nóng bừng lên.

Khụ —.
Cô hắng giọng, nhìn người đàn ông phía trên:
Cái đó… À… cũng không còn sớm nữa…
Trong lúc hai người ồn ào thì trời đã dần sáng:
Chúng ta cũng nên dậy rồi, bọn Hắc Tử và Tiểu Bạch chắc cũng đã dậy… chúng ta… còn phải về nữa…

Vì sao cả hai lần say rượu loạn tính đều dẫn đến chuyện khiến người ta đau trứng thế cơ chứ. Kỷ Lương nghẹn ngào thầm than thở trong lòng.
Hạ Vũ nheo mắt, không thèm để ý đến câu đánh trống lảng của cô:
Nói cho rõ ràng!


Nói… có cái gì mà nói! Không phải là chuyện như vậy sao?


Chuyện như vậy?


ONS ấy mà!

One night stand! Tình một đêm!
Sắc mặt Hạ Vũ khó khăn lắm mới hoà hoãn lại một chút, vừa nghe ba chữ kia lại sa sầm xuống:
Em coi anh là người tình một đêm của em à?
Cô nàng này thật là… thật là… đáng đánh!!!

Lại gầm lên nữa —.
Kỷ Lương bịt tai:
Nếu không thì sao?
Sau đó, thừa lúc anh không để ý, cô vội vàng kéo chăn lăn từ trên giường xuống, nhặt hết quần áo dưới đất lên, nhảy vào trong phòng tắm, một tay đóng cửa, một tay khoá lại, lúc này, cả người cô mới dám thả lỏng, cũng lúc này mới phát hiện ra, vừa rồi mình căng thẳng đến thế nào.
Cô nhìn hình ảnh trong gường, trên người đầy những vết đỏ đỏ, cô biết đó là cái gì! Mặt cô nóng bừng lên, mở nước ấm dội lên người.
Trong lòng lại đột nhiên thả lỏng.
Hạ Vũ… Người tối hôm qua lên giường với cô là Hạ Vũ, chuyện này làm cho cô rất dễ chấp nhận… Cô thử nghĩ, nếu không phải là Hạ Vũ, mà là một người đàn ông khác, sự căng thẳng vừa biến mất giờ lại sống lại, không nhịn được, rùng mình một cái, nổi da gà khắp người.
Quả nhiên! Tuy trong lòng có thể nghĩ như vậy, nhưng mà… nếu thành chuyện thật thì đúng là vẫn khó chấp nhận!
Cô đúng là hết thuốc chữa, Kỷ Lương tự giễu cợt mình!
Cô nhanh chóng tắm rửa rồi đi ra, nhìn thấy anh vẫn chỉ mặc quần sịp ngồi trên giường chờ cô.

Tôi ra ngoài trước.
Hai người cùng đi ra sẽ khiến người ta dễ nghi ngờ.

Lại muốn qua cầu rút ván à?


Ôi dào — đừng nói khó nghe thế chứ.
Tắm xong, cô thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều:
Đều là người trưởng thành rồi, chuyện quan hệ tình dục này nọ cũng là bình thường mà.
Cô hơi nhếch miệng, làm ra vẻ thoải mái:
Anh cũng mau đứng lên đi…
Chừng này tuổi, cô đã qua cái tuổi sống trong mơ mộng rồi.

Tiểu Lương!
Hạ Vũ xoa mặt, nhìn dáng vẻ thoải mái kia của cô, lòng anh như bị thứ gì đó đâm mạnh vào, đau đớn khiến anh hoảng sợ:
Chúng ta cần phải nói chuyện.


À…
Có gì cần nói chứ?

Tối hôm qua, anh… anh không dùng biện pháp an toàn gì cả…
Đêm qua không giống bảy năm trước, lúc đó anh say đến không biết trời đất gì. Còn đêm qua, anh tỉnh táo cảm nhận được sự hoà hợp giữa hai người, cảm giác này khiến anh vô cùng sung sướng, thậm chí còn quên không dùng biện pháp an toàn nào để bảo vệ cho cô.
Kỷ Lương sợ run người, cảm giác thoải mái mà phòng tắm mang lại đã hoàn toàn biến mất, một cảm giác nặng nề dâng lên khiến cho cô muốn nở một nụ cười để đối mặt với anh cũng thật sự khó khăn:
Chuyện này… vậy à!!! Yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ đi mua thuốc.
Cô cười:
Một anh Duệ đã đủ mệt lắm rồi, tôi cũng không định có thêm đứa nữa.


, ai cho em uống mấy thứ đó!
Hạ Vũ không nhịn được lại gầm lên:
Em dám đi mua thuốc thử xem!

Kỷ Lương cũng phát hoả:
Chính anh nói không dùng biện pháp an toàn, không uống thuốc lỡ bất cẩn lại có thai thì sao…


Vậy thì sinh ra!


Sinh em gái nhà anh ấy!
Kỷ Lương thật muốn đạp chết anh luôn. Nói nghe đơn giản như vậy. Người mang thai mười tháng không phải anh, người sinh con cũng không phải anh, chịu cực khổ càng chẳng phải anh:
Anh coi bà đây là máy đẻ à, đẻ đẻ đẻ, anh đi mà đẻ!


Em —.
Nhìn dáng vẻ tức giận của cô, Hạ Vũ cũng khống chế được cơn giận của mình, hạ giọng xuống:
Anh không có ý đó!


Vậy ý anh là gì?


Anh…
Hạ Vũ cất lời, sau đó nghẹn lại ở cổ.
Kỷ Lương đợi mãi, cuối cùng không nhịn được liền hỏi:
Rốt cuộc là anh muốn nói gì?


Chúng ta kết hôn đi!
Hạ Vũ nói.
Lúc trước bọn họ đã từng nhắc đến đề tài này, nhưng cũng không ra đâu vào đâu, Kỷ Lương không ngờ bây giờ anh lại nhắc tới:
Không cần!
Cô từ chối lời đề nghị của anh không chút nghĩ ngợi.

Vì sao?


Không cần là không cần!
Kết hôn… đây là thứ trước kia cô đã từng ảo tưởng, nhưng bây giờ, cô thật sự không có suy nghĩ này.

Em…
Nhìn vẻ mặt quật cường của cô, Hạ Vũ cảm thấy hơi thất bại:
Nếu… có con thì sao?


Không có.


Anh đang nói nếu…


Không có nếu —.
Cô sẽ không xui xẻo như vậy chứ? Trúng thưởng một lần đã
may mắn
lắm rồi, lại còn trúng thưởng hai lần thì rất nghịch thiên.

Em lại định đi mua thuốc phải không? Em dám đi mua thuốc, anh sẽ trói em trên giường, không cho em ra ngoài!



Kỷ Lương trợn trừng mắt, như không thể tin những gì vừa nghe thấy:
Tôi…


Em cứ thử đi!
Anh nói được là làm được.

Tôi…
trong lòng Kỷ Lương thầm tặng cho anh ngón giữa, cô làm thì liên quan đến ai chứ.

Tối hôm qua, em nói, anh là của em!
Hạ Vũ nhắc lại lời nói tối hôm qua của cô cho cô nghe.

Khụ khụ —.
Vừa nghe anh nói vậy, Kỷ Lương bị sặc nước bọt:
Cái… cái cứt thối gì thế… Tôi làm sao có thể… nói mấy câu buồn nôn như vậy được.
Nhưng mà, trong đầu cô lại thoáng hiện ra hình ảnh cô ôm lấy anh, nỉ non nói với anh câu đó…

Hừ — có hay không tự em nghĩ đi. Hạ Vũ anh đây chưa bao giờ nói láo.


Không… không có!
Dù có thì hiện giờ cô cũng sẽ không thừa nhận:
Tôi uống say, cái gì cũng không biết, anh đương nhiên có thể tuỳ tiện nói lung tung… Tôi, tôi, tôi… đói rồi, ra ngoài ăn sáng đã!
Nói xong, cô chạy nhanh như chớp ra khỏi phòng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mẹ lưu manh, con thiên tài.