Tập 3 - Chương 44
-
Mệnh Phượng Hoàng
- Hoại Phi Vãn Vãn
- 8318 chữ
- 2020-02-01 01:00:24
Dịch: Cẩm Ninh
Nhà xuất bản: Văn Học
Bọn họ tính toán thật tốt, khiến ta có thể cử động vào đúng lúc này, vậy thì theo bản năng, ta nhất định sẽ đuổi theo. Thế nhưng bây giờ ta đuổi theo ra ngoài thì sẽ thế nào?
Ta nghiến răng, quyết tâm chạy ra ngoài.
Hắn đi như bay, ta chỉ thấy Lý công công chạy theo sát phía sau hắn. Ta chạy lên, mặc kệ hắn nghe hay không, ta nhất định phải đuổi theo hắn.
Hoàng thượng!
Ta gọi lớn, rõ ràng thấy bước chân hắn hơi chậm lại nhưng vẫn không dừng.
Bên ngoài, các cung nhân của Bắc Tề ai nấy đều sợ hãi nhìn bọn ta nhưng chẳng ai dám lên tiếng. Ta xông lên chặn trước mặt hắn, trái tim đập loạn, vừa nhìn hắn vừa thở hổn hển. Tất cả mọi thứ đều lạ lùng, chẳng phải ư? Ta xuất hiện trong phòng của Hàn Vương, hắn đột nhiên đến, nhưng lại chỉ một mình hắn, Dao Phi đâu? Ta còn tưởng Dao Phi sẽ đến cùng hắn.
Ta nhìn hắn chăm chú, cuối cùng hắn cũng dừng bước, nhìn ta. Ta chỉ muốn hỏi, chàng tin không? Tất cả mọi thứ… Nhưng câu nói này vừa đến cổ họng lại không thể thốt ra.
Không biết vì sao, ta uất ức bật khóc. Cảm giác sợ hãi và hoang mang, rối loạn này càng lúc càng tăng lên, cuối cùng ta cũng biết là vì sao. Hóa ra ta sợ hắn không tin ta.
Không tin ta… Chỉ đơn giản như vậy. Từ giây phút tỉnh lại, ta chỉ sợ hãi điều này.
Ta cho rằng sau khi chuyện của Trương Lăng được giải quyết, giữa ta và hắn sẽ không còn khoảng cách nữa. Ta có thể thẳng thắn nói với hắn tất cả mọi thứ, ta có thể làm một Tang Tử hoàn chỉnh, nguyên vẹn. Hóa ra vẫn là ta quá ngây thơ. Ta chỉ không ngờ Dao Phi và Thanh Dương có thể lợi dụng Hàn Vương để hại ta!
Hắn bỗng nhắm mắt, không nhìn gương mặt giàn giụa nước mắt của ta, sau đó hé môi dằn từng từ:
Thị vệ thủ thành nói rằng nàng tự mình xuất cung, cầm lệnh bài của tướng trấn thủ hoàng đô.
Trong lòng ta giật mình, sửng sốt… Ha, ta đã nói từ lâu, Dao Phi có năng lực biến chuyện này thành ta tự ý xuất cung, nhưng không nghĩ lại có thể như vậy!
Lệnh bài của tướng trấn thủ hoàng đô, lệnh bài của Cố Khanh Hằng…
Bây giờ huynh ấy là thủ lĩnh ngự lâm quân, trong, ngoài hoàng đô đều thuộc quyền quản lý của huynh ấy, đó chẳng qua chỉ là một chiếc lệnh bài nho nhỏ. Huynh ấy đưa ai cũng rất kỳ lạ, duy chỉ đưa cho ta là không lạ chỉ bởi Hạ Hầu Tử Khâm hiểu rõ nhất về mối quan hệ giữa ta và Cố Khanh Hằng.
Ta ngàn tính vạn tính cũng không ngờ đến Cố Khanh Hằng mà bọn họ cũng đưa vào âm mưu này! Xuất cung chỉ cần một cỗ xe ngựa, thị vệ nhận ra ta nhưng không thể nhận ra cung tỳ bên cạnh ta, cho nên Thanh Dương mới mặc y phục của cung tỳ tiến cung, đúng không? Trước nay ta chưa từng nghĩ, hóa ra lần này ta lại tự nhiên, thoải mái đi ra ngoài từ cánh cổng hoàng cung.
Hạ Hầu Tử Khâm qua Cảnh Thái cung, phát hiện ta không ở đó, chỉ cần nghe ngóng một chút liền biết ta đã xuất cung, còn đến dịch quán. Thậm chí hắn không cần dẫn ai tới. Sau đó, tất cả mọi thứ đều trở nên rõ ràng, hợp lý.
Đầu ngón tay ta run run, bọn họ làm thế nào để lấy được lệnh bài của Cố Khanh Hằng?
Ngước mắt nhìn hắn, ta hỏi bằng giọng run rẩy:
Khanh Hằng đâu?
Ta là mục tiêu của bọn họ, bọn họ muốn đẩy bàn tay gây tội ác về phía Cố Khanh Hằng, nhưng dù ta hận nữa thì bây giờ có thể làm gì chứ?
Trong đôi mắt của Hạ Hầu Tử Khâm hiện lên nỗi đau, hắn nghiến răng nói:
Bây giờ nàng vẫn chỉ nghĩ đến hắn sao? Ha, muốn làm tòng phạm của nàng, đương nhiên hắn phải trả giá. Ngược lại trẫm muốn hỏi, nàng hy vọng trẫm sẽ khép tội hắn thế nào? Tội lén lút để phi tần xuất cung hay trực tiếp khép tội danh câu kết với giặc phản quốc!
Ta không chịu được, loạng choạng một cái. Cấu kết với giặc phản quốc? Ha, ta đến thăm Hàn Vương, vương gia của Bắc Tề, như vậy có phải ta cũng câu kết với giặc phản quốc không?
Cười chán nản, ta nói:
Hoàng thượng cũng cho rằng như vậy sao? Thế thì người nghĩ thế nào về thần thiếp và Hàn Vương? Thần thiếp và y hoàn toàn trong sạch.
Vậy ư? Nghĩa là nàng hoàn toàn không quan tâm tới y?
Hắn nhìn vào mắt ta, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh, nói lớn:
Người đâu?
Hoàng thượng!
Hai thị vệ vội xông đến.
Hắn chẳng nói chẳng rằng, sải bước tiến lên, rút
xoẹt
thanh bội kiếm nơi thắt lưng của một thi vệ rồi xoay người sải bước vào phòng của Hàn Vương. Ta giật mình hoảng hốt, hắn muốn làm gì?
Hoàng thượng!
Lý công công cũng sợ đến nỗi mặt trắng bệch, do dự giây lát, cuối cùng cũng vội vàng đuổi theo.
Ta chạy theo hắn. Hắn điên rồi ư? Hắn có thể giết ta nhưng hắn nào có thể đụng tới Hàn Vương chứ! Lúc ấy, chính hắn nói nếu Hàn Vương chết tại thiên triều, Bắc Tề và thiên triều chắc chắn sẽ khai chiến! Vậy bây giờ, hắn quên rồi ư? Sao hắn có thể tự cầm kiếm xông lên?
Trước tính thế cấp bách, ta quay đầu nói với thị vệ phía sau:
Còn không mau ngăn Hoàng thượng lại!
Hai thị vệ sững người nhìn nhau.
Hạ Hầu Tử Khâm cười gằn.
Bây giờ rốt cuộc ai là Hoàng thượng? Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Kéo Đàn Phi ra cho trẫm!
Hắn chỉ nói mà không dừng bước.
Ta giật mình sợ hãi, bước nhanh hơn nhưng nghe tiếng bước chân đằng sau dồn dập. Sau đó có bàn tay đưa ra, kéo mạnh ta lại, một người nói:
Nương nương, xin đắc tội!
Hỗn xược! Thả bản cung ra!
Ta vùng vẫy nhưng đâu thể chống lại được sức lực của họ.
Ta ra sức ngăn cản hắn như vậy, có phải trong mắt hắn là ta vô cùng lo lắng cho Hàn Vương? Song hắn nào biết ta chỉ không muốn hắn phạm sai lầm, không muốn thiên triều và Bắc tề khai chiến! Những điều này, Hạ Hầu Tử Khâm, chàng có hiểu không?
Cung nhân của Bắc Tề tiến lên định ngăn cản hắn nhưng hắn hùng hổ như vậy, ai nấy đều không dám cản lại.
Bất lực nhìn hắn xông vào phòng, đột nhiên ta lo lắng hô to:
Thanh Dương!
Lý công công thảng thốt ngoái đầu nhìn ta, ha, thật hay nhỉ, ta thực sự phản quốc rồi…
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Tấn Vương:
Đã xảy ra chuyện gì? Tránh ra!
Ta chỉ cảm thấy cơ thể tê liệt, không kịp nữa, không kịp nữa rồi… Lúc này chỉ nghe thấy tiếng va chạm của binh khí vọng ra. Ta cảm thấy toàn thân chấn động, đúng thế, sao ta lại quên ta đã đi ra khỏi phòng như thế nào? Lúc đó Thanh Dương vẫn ở trong phòng!
Trái tim đang treo lơ lửng càng thêm căng thẳng, ta túm lấy cánh tay thị vệ hét lớn:
Còn không mau đi lên! Hoàng thượng đang bị…
Vội im miệng, không, sao ta có thể nói Hoàng thượng đang bị thương…
Nương nương!
Quay đầu, thấy Tấn Vương vội vàng xông tới, đá bay thị vệ đang giữ ta, lo lắng nói:
Đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, ta cũng không kịp giải thích, chỉ nói:
Vương gia, Hoàng thượng đang ở trong đó…
Tiếng động bên trong đã rất lớn, tin rằng ta chỉ cần nói như vậy, thông minh như Tấn Vương chắc chắn đã hiểu. Y nhăn mặt, thuận tay rút thanh kiếm của thị vệ bên cạnh, bay người qua.
Ta nhìn thấy Hạ Hầu Tử Khâm hình như bị đánh bật ra ngoài, Tấn Vương giật mình, vội đưa tay đỡ lấy người hắn.
Hoàng thượng!
Lý công công sợ hãi xông lên.
Bên trong, giọng nói của Thanh Dương vang lên:
Thanh Dương vô ý làm Hoàng thượng bị thương, nhưng Hoàng thượng nên biết Đàn Phi nương nương tự mình tới, không liên quan tới vương gia. Người là Hoàng thượng của thiên triều, vương gia không phải thần tử của người. Hôm nay, nếu người nhất định muốn gây hại đến vương gia của chúng nô tỳ, Thanh Dương bây giờ thế đơn lực mỏng cũng chẳng có cách nào. Có điều Hoàng thượng nên hiểu rõ, người ra tay thì sẽ như thế nào. Chẳng lẽ Hoàng thượng thực sự để hai nước bất hòa vì một nữ nhân?
Ta thở phào, như vậy, Hạ Hầu Tử Khâm chắc không làm Hàn Vương bị thương.
Hạ Hầu Tử Khâm ngoái đầu nhìn về phía ta, ta chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, nghe hắn lạnh giọng nói:
Hồi cung!
Hoàng thượng!
Thanh Dương từ trong phòng bước ra, đưa đồ trong tay cho hắn, nói:
Đây là đồ nương nương để rơi trên giường của vương gia.
Ta nhìn kĩ, quả nhiên là lệnh bài mà Hạ Hầu Tử Khâm nói!
Hắn nặng nề
hừ
một tiếng, tất nhiên không đưa tay ra nhận. Lý công công do dự giây lát rồi cầm lấy.
Cho đến khi Tấn Vương dìu hắn sải bước ra ngoài, ta vẫn chưa phản ứng lại được. Nhìn thấy khóe miệng Thanh Dương lộ ra nụ cười thắng lợi, cuối cùng ta không kìm được, nghiến răng hỏi:
Vì sao?
Nàng ta bước lên, kìm giọng, nói:
Thanh Dương còn có thể vì sao? Thanh Dương là người Bắc Tề, đương nhiên là muốn giúp quận chúa. Bây giờ quận chúa đã đến, bên cạnh Hoàng thượng của các ngươi dĩ nhiên chỉ có thể còn lại một mình quận chúa. Còn vương gia…
Nàng ta vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía căn phòng của Hàn Vương, lại nói:
Đối với vương gia, ngươi chẳng qua chỉ là hoa chiếu trong gương, trăng soi đáy nước, đến khi vương gia hồi quốc, tất cả mọi thứ chỉ còn là quá khứ.
Ta sững sờ, thấy nàng ta đã đứng thẳng người, cao giọng nói:
Thu dọn đồ đạc, trở về Bắc Tề!
Chỉ thấy một người nói:
Thanh Dương cô nương, chẳng phải vương gia nói…
Hắn còn chưa nói xong, Thanh Dương đã ngắt lời:
Về phía vương gia, ta sẽ tự mình nói rõ, bây giờ vương gia còn đang bệnh, mọi việc đều do ta quyết, mau đi thu dọn!
Dứt lời, nàng ta không nhìn ta, xoay người đi vào phòng của Hàn Vương.
Phía sau ta truyền đến giọng nói của thị vệ:
Nương nương, xin nương nương hồi cung!
Ha, e rằng đây là lần cuối cùng ta nghe họ gọi ta tiếng
nương nương
. Chuyện sau khi hồi cung, ai biết chứ. Ta đứng lên, đi ra ngoài.
Nương nương, nương nương…
Vãn Lương xông lên, kéo ta lại, nói:
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Xảy ra chuyện gì, không phải dăm ba câu là có thể nói rõ ràng, ta cũng không biết nên nói thế nào với Vãn Lương. Chán nản lắc đầu, ta hất tay nàng ta, cất bước ra ngoài.
Nương nương…
Vãn Lương vẫn muốn đuổi theo nhưng đã bị thị vệ phía sau ngăn lại, bọn họ nói:
Xin phu nhân dừng bước!
Trên đường, ta cố gắng nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra. Mũi nhọn chĩa về phía ta và Cố Khanh Hằng, quả thật đều do Dao Phi gây ra.
Lần Cố Khanh Hằng mạo phạm ả ở Thượng Lâm uyển, ả vẫn nhớ rõ. Khi đó, ta cảm thấy ả sẽ không chịu để yên như vậy, nhưng không ngờ ả đã thật sự ra tay.
Thật đáng tiếc ta và Hạ Hầu Tử Khâm đã phải rất vất vả để tìm kế giữ vị trí tướng quân trấn giữ thành đô cho Cố Khanh Hằng, song lại bị ả ta làm xáo trộn, tất cả trở nên lộn xộn!
Ha, vậy thì đến vở kịch của Thiên Lục cũng đã uổng công diễn rồi.
Dao Phi à Dao Phi, ta thật không biết rốt cuộc là ả ngu ngốc thật hay chỉ giả vờ ngu ngốc! Nếu ả ta thực sự yêu Hạ Hầu Tử Khâm. Sao lại làm chuyện như vậy?
Hạ Hầu Tử Khâm…
Cẩn thận vén rèm xe, xe ngựa phía trước đi rất nhanh, ta cũng không biết lúc này hắn đang nghĩ gì. Khẽ đưa tay vuốt ngực, nơi này của ta rất đau, rất đau. Nghĩ đến, nước mắt lại rơi. Có lẽ từ nhỏ đến giờ, ta chưa từng khóc như vậy. Đúng không? Là bởi đã thật sự yêu…
Ta và hắn ở bên nhau lâu đến vậy, cũng chưa từng suy nghĩ kĩ về tình cảm của chính mình, nhưng hôm nay xảy ra chuyện, ta mới phát hiện người ta quan tâm nhất vẫn là hắn.
Quan tâm hắn có tin ta hay không, quan tâm hắn có khiến Hàn Vương bị thương không, quan tâm chiến tranh giữa thiên triều và Bắc Tề… Đó là đều vì muốn tốt cho hắn, chẳng phải ư?
Cuối cùng đã đến hoàng cung, lúc ta xuống xe ngựa, nhìn thấy bóng dáng mảnh mai bước tới. Tấn Vương dìu hắn xuống, liền nghe thấy có người nói:
Hoàng thượng, người về rồi!
Đêm đã khuya, ta không nhìn rõ nữ tử đó nhưng nghe giọng nói liền biết đó là Dao Phi.
Hạ Hầu Tử Khâm nói:
Sao nàng ở đây?
Hắn điềm tĩnh hỏi, che giấu sự tức giận.
Ta chỉ cảm thấy căng thẳng, Dao Phi lên tiếng:
Hoàng thượng, thần thiếp lo lắng cho người.
Hắn lại nói:
Trẫm không sao, nàng về cung trước đi!
Hoàng thượng!
Dao Phi tiến lên kéo tay hắn, một lát sau thì kinh hãi kêu lên:
Hoàng thượng sao vậy? Sao tay lại lạnh thế?
Trẫm…
Hắn định cất lời, liền thấy một người vội vàng chạy đến, lại gần, ta mới nhìn rõ, là Toàn công công. Xem ra Thái hậu cũng biết chuyện này rồi.
Toàn công công quỳ xuống trước hắn nói:
Nô tài tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng, Thái hậu nói mời Đàn Phi nương nương tới Hy Ninh cung.
Quả nhiên… Xem ra Thái hậu muốn thẩm vấn ta ngay trong đêm.
Trong mắt Tấn Vương lóe lên tia kinh ngạc, vừa định lên tiếng liền nghe thấy Hạ Hầu Tử Khâm nói:
Vừa hay, trẫm cũng cùng qua!
hắn nhìn Tấn Vương, cất tiếng:
Nhị đệ về trước đi!
Hoàng thượng!
Tấn Vương bước lên dìu hắn, khẽ nói:
Thần cũng đi cùng!
Nhưng hắn rút tay ra, khẽ cười:
Không cần đâu!
Tấn Vương sững người, cuối cùng cũng dừng chân. Hắn đã sải bước lên trước, Dao Phi vội vàng đuổi theo, gọi hắn:
Hoàng thượng, thần thiếp cũng đi cùng!
Ta nghe thấy hắn nói nhỏ:
Hy Ninh cung không thích hợp để nàng đi!
Hắn vẫn quan tâm tới khúc mắc giữa Dao Phi và Thái hậu. Không biết vì sao, khi nghe thấy thế, trong lòng ta cảm thấy khó chịu.
Giọng nói của Dao Phi có vẻ vui mừng, nàng ta cười rồi ôm lấy cánh tay hắn.
Có Hoàng thượng, thần thiếp không sợ. Trái tim thần thiếp đều đặt nơi Hoàng thượng!
Nàng ta vừa nói vừa cố ý nhìn ta, trong đáy mắt hiện lên vẻ khiêu khích. Ta thật sự hận không thể tiến lên tát cho ả một cái, nữ tử như vậy quá nham hiểm.
Ta thật không thể tưởng tượng được ả chính là Phất Hy tốt đẹp nhất trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm…
Nương nương, xin mời!
Toàn công công bước tới, nói với ta.
Lúc này ta mới bừng tỉnh, gật đầu, cất bước lên. Lúc đi qua Tấn Vương, ta thấy y khẽ gọi một tiếng
nương nương
.
Ta cười với y.
Bản cung không làm.
Nói xong, không nhìn y nữa, ta bước thẳng về phía trước. Không trốn được, vậy thì chỉ có thể đối mặt…
Hy Ninh cung im ắng một bề.
Khi chúng ta bước vào, nhìn thấy ngoài Thái hậu thì còn có một cung tỳ quỳ trước mặt bà. Ta nhận ra, chính là cung tỳ Thái hậu sai đi mời Dao Phi hồi cung lúc ban ngày.
Mọi người tiến lên hành lễ. Thái hậu bất mãn nhìn Dao Phi nhưng cuối cùng không nói gì. Hạ Hầu Tử Khâm bước lên rồi ngồi xuống, Dao Phi không ngồi, ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn.
Thái hậu ngoái đầu nhìn ta. Ta nhận thấy bà thất vọng đến nhường nào.
Thái hậu…
Bà xoay người, lạnh giọng nói:
Quỳ xuống!
Lần này bà không xông lên tát ta, đến ra oai phủ đầu bà cũng không chuẩn bị dành cho ta. Đương nhiên ta biết điều này có nghĩa là gì. Do dự chốc lát, cuối cùng ta quỳ xuống.
Thái hậu lại lên tiếng nhưng không phải nói với ta:
Ngươi hãy nói một lần nữa cho Hoàng thượng nghe những lời ngươi đã nghe thấy.
Vâng!
Cung tỳ đang quỳ bên cạnh run cầm cập, nói.
Hôm nay, Thái hậu sai nô tỳ đi mời Dao Phi nương nương hồi cung. Lúc nô tỳ cùng nương nương trở về thì gặp Đàn Phi nương nương. Dao Phi nương nương nói Hàn Vương bị trọng thương, còn nói… nói Hàn Vương vì cứu nương nương nên cánh tay phải bị thương, e rằng không ổn…
Nàng ta càng nói, giọng càng run rẩy. Thỉnh thoảng lại nhìn về phía ta như thể ta sẽ đột nhiên xông lên đánh. Ha, ta không thể không thừa nhận, những điều nàng ta nói đều là sự thật, ít nhất là tới bây giờ, nàng ta không thêm mắm dặm muối.
Cung tỳ đó nắm chặt hai tay, vẻ rất sợ hãi, xoay người dập đầu với ta.
Nương nương, từng câu của nô tỳ đều là sự thật, mong nương nương đừng trách nô tỳ…
Ta cười khẩy, bây giờ đáng sợ nhất chẳng phải chính là những lời nói thật như thế này ư?
Giọng nói nặng nề của nam tử vang lên:
Nói tiếp đi!
Cung tỳ vô cùng sợ hãi, vừa khóc vừa nói:
Nô tỳ nhìn thấy… thấy sự lo lắng trên gương mặt của nương nương…
Ta thừa nhận, khi nghe thấy Dao Phi nhắc đến thương thế của Hàn Vương, sắc mặt ta từng có vẻ lo lắng. Ta cho rằng đó là lẽ thường của con người, chẳng phải sao?
Hạ Hầu Tử Khâm nặng nề
hừ
một tiếng, cất lời:
Cho nên dù trẫm nói buổi tối sẽ qua Cảnh Thái cung, nàng cũng không kiềm chế được mà ra ngoài thăm y?
Thần thiếp không có!
Ta ra sức lắc đầu.
Thái hậu hít sâu một hơi rồi nói:
Đàn Phi, ngươi quả thật khiến ai gia thất vọng rồi!
Cuối cùng bà xoay người, bước tới chỗ ta, đưa tay ra giữ cằm ta rồi cau mày, nói:
Ngươi đã quên những lời ai gia nói với ngươi, ngươi đã quên hết!
Lắc đầu, không, ta không quên, ta không quên…
Thái hậu thu tay lại, vừa định lên tiếng thì có người tiến vào, nói với bà:
Thái hậu, cung tỳ đó vẫn không nhận tội.
Cung tỳ… Ta giật mình sửng sốt, Triêu Thần!
Ta quay đầu, hét lớn:
Các ngươi đã làm gì Triêu Thần?
Nhận tội? Ha, ta đương nhiên biết họ muốn nàng ấy nhận tội gì! Triêu Thần cũng bị đưa tới dịch quán nhưng lại được đưa về trước ta một bước, đúng không? Ta chỉ cảm thấy có chút sợ hãi.
Thấy Thái hậu lạnh giọng nói:
Vậy tiếp tục đánh, đánh đến khi nào nó nói mới thôi!
Thái hậu, Thái hậu…
Ta sợ hãi tiến lên túm lấy tay áo bà, cầu xin:
Xin người đừng đánh, thần thiếp cầu xin người!
Ta biết, những người bên ngoài nhất định sẽ đánh nàng ấy cật lực, nhất định sẽ như vậy. Bọn họ muốn tranh đoạt với ta nhưng lại làm liên lụy đến bao nhiêu người bên cạnh ta.
Thái hậu lạnh lùng nói với người bên ngoài:
Truyền lệnh xuống dưới, đánh mạnh cho ta!
Đột nhiên ta cảm thấy căm phẫn, hét lớn:
Lẽ nào Thái hậu muốn dùng nhục hình bức cung sao?
Hỗn xược!
Bà tức giận nhìn ta.
Ngươi dám nói như vậy với ai gia?
Người đã bị đánh đến sắp chết rồi, ta còn gì không dám chứ? Ngẩng lên, nếu Thái hậu muốn đánh ta thì đánh đi, ta chỉ cầu xin giữ lại mạng cho Triêu Thần!
Thái hậu tiến lên một bước, đột nhiên nghe thấy có người nói:
Thái hậu, Hàn Vương sai người đến chào từ biệt.
Thấy hai đồng tử của Thái hậu hơi co lại còn Hạ Hầu Tử Khâm
hừ
một tiếng. Ngược lại, Dao Phi cất lời hỏi:
Vương huynh muốn đi rồi à?
Ta giật mình, bây giờ là buổi tối, không để sáng mai hãy đi ư?
Người bên ngoài nói:
Hàn Vương nói sáng sớm mai sẽ khởi hành, sợ là ngày mai sớm quá, không tiện đến chào Hoàng thương và Thái hậu nên tối nay đến.
Thái hậu ngừng giây lát rồi lên tiếng:
Ai gia biết rồi, ngươi về nói lại là Hoàng thượng đã nghỉ ngơi, sáng sớm mai, Hoàng thượng sẽ đích thân đưa tiễn.
Vâng!
Người bên ngoài lui xuống.
Ta bỗng cảm thấy chán nản, e là đến lúc Hàn Vương đi rồi vẫn không biết chuyện xảy ra hôm nay! Thanh Dương chắc chắn sẽ giấu y.
Thái hậu nhìn ta, quay người nói với Hạ Hầu Tử Khâm:
Hàn Vương thực sự thích nàng ta sao? Ai gia thấy, chi bằng Hoàng thượng tặng nàng ta cho hắn.
Lúc bà nói, ánh mắt luôn đặt trên người Dao Phi.
Đúng thế, Bắc Tề tặng một nữ nhân cho thiên triều, thiên triều cũng tặng lại một người, việc này công bằng biết bao!
Sắc mặt Dao Phi trắng bệch, ả vội nói:
Điều này sao có thể! Nàng ấy là phi tử của Hoàng thượng, làm như vậy sẽ tổn… tổn hại đến thể diện của Hoàng thượng!
Thái hậu
hừ
một tiếng.
Hoàng thượng chưa từng lâm hạnh với nàng ta, tùy tiện chỉ định một thân phận rồi tặng đi là được, đối với bên ngoài tất nhiên có thể nói Đàn Phi bị bệnh qua đời. Chỉ cần Hàn Vương vui vẻ là được.
Thái hậu…
Dao Phi sửng sốt nhìn bà, sau đó quay lại nhìn Hạ Hầu Tử Khâm.
Hoàng thượng…
Ta cũng nhìn chằm chằm về phía hắn, hắn thật sự muốn tặng ta cho Hàn Vương như lời Thái hậu nói sao?
Đột nhiên hắn đứng lên, bước tới chỗ ta. Ta giật mình, cơ thể bất giác hơi nghiêng về phía sau. Hắn đưa tay ra, túm chặt cằm ta, nghiến răng nói:
Đây là điều nàng mong muốn hả?
Ta sững sờ giây lát, lắc đầu. Còn không hiểu ư, đây sao có thể là điều ta muốn chứ?
Hắn cười lớn, đứng thẳng người, nói:
Rất tốt, trẫm sẽ làm như nàng muốn. Tước phong hiệu Đàn Phi, biếm vào lãnh cung!
Hắn nhẹ nhàng nói một câu ngắn gọn. Còn ta chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn đến mức không thể thở được.
Hắn là như vậy đấy, thứ không đạt được cũng sẽ không cho đi, vì thế mới không tặng ta cho Hàn Vương, dù ta phải ở lãnh cung cả đời, hắn cũng sẽ không thả ta đi…
Hoàng thượng!
Dao Phi hân hoan gọi hắn, khóe miệng nở nụ cười đắc ý.
Thứ ả ta muốn chẳng phải chính là khiến ta rời khỏi hắn ư? Giống như Thanh Dương nói, ả ta đến, bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm chỉ có thể có một mình ả. Người đầu tiên sẽ là ta, người tiếp sẽ là Diêu Thục phi, Thiên Phi, Thiên Lục… Thế nhưng ta nên cảm ơn ả ta nhỉ? Cảm ơn vì đã coi trọng ta như vậy, loại bỏ ta mà phải hao tổn tâm sức đến thế.
Thanh Dương thương yêu Hàn Vương như vậy mà đến Hàn Vương cũng đem ra sử dụng, thật không dễ dàng…
Ta lẩm bẩm:
Cuối cùng Hoàng thượng vẫn không tin thần thiếp…
Cơ thể hắn hơi chao đảo, ta định giơ tay ra đỡ hắn theo bản năng nhưng tự hắn chống lên mép bàn. Nghe Thái hậu nói:
Việc này suy cho cùng là việc không hay ho gì, truyền ra bên ngoài, Đàn Phi nương nương mạo phạm ai gia là được, Hoàng thượng thấy thế nào?
Hình như hắn không tập trung, nghe Thái hậu hỏi, mới sực tỉnh, khẽ ho một tiếng.
Mẫu hậu nói phải!
Thái hậu, Thái hậu, cung tỳ đó nói, có lời muốn nói.
Bên ngoài có người kêu lên.
Ta chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi, kinh ngạc nhìn ra ngoài.
Thái hậu cất tiếng:
Đưa vào!
Hai thái giám lôi Triêu Thần lên. Ta thấy nàng ấy đã bị đánh cho thê thảm, không ra hình dạng gì nữa, chỗ nào cũng là vết thương, chỗ nào cũng là máu.
Triêu Thần…
Ta nhào qua gọi nàng ấy.
Triêu Thần yếu ớt mở mắt, nhìn thấy ta, khóe miệng nở nụ cười, một cách khó khăn, vươn tay ra nắm chặt tay ta. Hơi thở mỏng manh, nàng ấy cất tiếng nói;
Nương nương, nô tỳ…nô tỳ không…không nói gì, nô tỳ sẽ không vu…vu oan cho người…
Cả bàn tay ta đều là máu. Đây chính là lời nàng ấy muốn vào để nói, đây chính là câu cuối cùng nàng ấy muốn nói với ta.
Triêu Thần! A…
Ta điên cuồng ôm lấy cơ thể nàng ta, bật khóc nức nở, gào lớn.
Cứu Triêu Thần! Mau cứu Triêu Thần đi…
Tại sao phải tàn nhẫn đến vậy? Triêu Thần, Triêu Thần…
Lôi xuống!
Thái hậu giận dữ nói.
Vâng!
Hai thái giám tiến lên, ta ra sức ôm lấy cơ thể của Triêu Thần, không cho họ đưa đi.
Họ đưa tay ra, gắng sức gỡ tay ta. Ta khóc, vật lộn nhưng cuối cùng cũng không thể túm được tay Triêu Thần.
Vãn Lương đi rồi, Triêu Thần chết rồi… Ha, bây giờ ta mới thực sự lĩnh hội được lời nói của Tô Mộ Hàn năm đó. Cửa vào thâm cung sâu như biển, có những người chỉ né tránh đã không kịp.
Cơ thể khẽ lảo đảo, ta chẳng còn chút sức lực, ngã nhào xuống đất.
Hạ Hầu Tử Khâm lên tiếng:
Người đâu, đưa nàng ta vào lãnh cung!
Ta không biết cuối cùng là ai tiến vào, lôi ta ra ngoài. Ta muốn vùng vẫy nhưng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, không còn biết gì nữa. Ta mơ màng, cảm thấy trước mắt đều là Triêu Thần toàn thân đẫm máu. Lòng đau nhói, ta nghẹn ngào gọi:
Triêu Thần…
Ngồi bật dậy, ánh sáng rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào, ta nhắm mắt lại theo phản xạ. Đã sáng rồi, buổi sáng ngày thứ hai.
Cảm thấy giường cứng quá, cúi đầu nhìn mới thấy trên giường chỉ phủ một lớp khăn trải giường rất mỏng. Ngủ tiếp, dường như ta không còn cảm giác. Nước mắt lại không ngừng tuôn trào. Triêu Thần…Triêu Thần…
Trong lòng gọi tên Triêu Thần hết lần này đến lần khác, nhưng đáng tiếc, nàng ta mãi mãi không thể nghe thấy. Ta cắn chặt răng, chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy mãi không thôi.
Lúc này, nghe thấy tiếng bước chân người, ta kinh ngạc ngước nhìn, thấy Dao Phi tươi cười tiến vào.
Lau nước mắt, ta cảnh giác nhìn nàng ta, lạnh lùng nói:
Ngươi tới làm gì?
Ả ta cười.
Hôm qua ngươi đến gấp quá, chỗ này chưa thu dọn. Hôm nay bản cung đặc biệt gọi người tới dọn dẹp, ha, chỉ có lần này, tuyệt đối không có lần sau. Hoàng thượng đã hạ lệnh, sau này không ai được phép đặt chân vào lãnh cung. Kẻ nào trái lệnh, chém!
Ta chỉ cảm thấy sửng sốt, thấy ả ta quay lại nói với người phía sau:
Đi, dọn dẹp sân trong cho Đàn Phi nương nương của trước kia, trong này một lát nữa sẽ dọn dẹp, bản cung còn có vài lời riêng tư muốn nói với nàng ta.
Vâng!
Người phía sau đáp rồi lui ra.
Ta lạnh lùng nhìn ả, ả và ta còn có gì để nói?
Thấy dáng vẻ của ta, ả khẽ cười, nói:
Ôi, nhìn bản cung như vậy làm gì? Tất cả mọi thứ chẳng phải là quả đắng ngươi tự tìm đến ư?
Liễu Phất Hy!
Ta nghiến răng nhìn ả.
Ả có vẻ không kinh ngạc lắm, chỉ chầm chậm bước lên, nhìn ta chăm chú rồi nói:
Biết thân phận thật của bản cung thì thế nào? Chẳng phải Hoàng thượng cũng biết sao, quan trọng là Hoàng thượng yêu bản cung, điều này là đủ rồi.
Ta đứng bật dậy, lên tiếng:
Nhưng ngươi không yêu chàng.
Nói bậy!
Ả ta cất cao giọng đến chói tai.
Nếu bản cung không yêu chàng, sao có thể lựa chọn trở về bên chàng!
Ta cười gằn.
Nếu yêu chàng, ngươi sẽ không cùng Thanh Dương diễn màn kịch này. Ngươi nên rõ, việc này nếu xử lý không tốt, thể diện của Hoàng thượng cũng không còn. Chàng là thiên tử, ngươi muốn chàng tiếp nhận màn tấn công này như thế nào đây? Nếu ngươi yêu chàng, vu oan cho ta cũng không sao, nhưng không nên vu oan cho Cố Khanh Hằng! Hoàng thượng muốn giao binh quyền hoàng đô cho y, ngươi không thể không biết!
Ả bị ta nói cho sững sờ, hồi lâu sau mới nghiến răng nói:
Thật không nhận ra Hoàng thượng biếm ngươi vào lãnh cung rồi, ngươi còn có thể nói mấy lời này!
Thế ư? Ta cũng không biết vì sao lại như vậy. Đối với hắn, trong lòng ta đương nhiên có oán trách, trách hắn không tin ta, nhưng ta chưa bao giờ giống Dao Phi, vì cái gọi là tình yêu, việc gì cũng có thể làm.
Thấy ta im lặng, ả ta lại nói:
Bản cung nói cho ngươi biết, đừng tưởng chỉ dựa vào ngươi là có thể bước vào trái tim của Hoàng thượng. Trước đây chàng chỉ yêu ta, sau này cũng chỉ có thể yêu ta!
Lúc ả nói lời này, đôi mắt chuyển sang màu đỏ, ngữ khí hùng hổ, hăm dọa.
Trước mặt ta và trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm, ả ta là hai người hoàn toàn khác biệt. Có điều ta đột nhiên cảm thấy yên tâm, ả ta trong ngoài không đồng nhất, sẽ có một ngày lộ rõ chân tướng. Hạ Hầu Tử Khâm không phải kẻ ngốc, hắn chắc chắn sẽ biết.
Ta cười nhạo một tiếng, nói:
Ta chỉ thấy tò mò, năm đó chẳng phải ngươi được phong làm công chúa hòa thân với Bắc Tề ư? Làm thế nào lại…
Ta không tin ả thật sự được gả cho Hoàng đế Bắc Tề. Hoàng đế Bắc Tề tuyệt đối không tặng phi tử của mình cho Hạ Hầu Tử Khâm, nếu không, ông ta cũng sẽ không phí tâm tư để ả ta giả trang thành em gái ả.
Em gái… Trong lòng ta bàng hoàng, lẽ nào…
Ả nhìn ta, lạnh giọng nói:
Năm đó, ta và Hoàng thượng có tình cảm với nhau, chỉ đáng tiếc Thái hậu không chấp nhận hôn sự này, còn dốc sức kéo ta khỏi Hoàng thượng. Hừ, phong làm công chúa hòa thân ư? Ta cũng phải đến Bắc Tề mới biết. Phất Dao thương xót cho tình cảm của ta, thay ta vào cung, chỉ đáng tiêc Phất Dao phận mỏng, vào cung chưa đày một năm đã bị bệnh mà chết. Nếu không có Phất Dao, sao có thể có ta của bây giờ?
Quả nhiên là vì vậy, thế nhưng ta không hiểu.
Đã như vậy, vì sao ngươi không trở về tìm chàng?
Ả ta hoàn toàn có thể trở về nhưng lại không làm vậy.
Ả ta cười lạnh, lên tiếng:
Trở về? Trở về làm gì? Để Thái hậu đuổi ta đi lần nữa à? Ha ha, ngươi xem bây giờ chẳng phải rất tốt ư?
Lúc này ta mới sững người, hóa ra người chủ động tiến cử với Hàn Vương vốn không phải cha ả, mà chính là bản thân ả. Ha, bây giờ Hạ Hầu Tử Khâm là hoàng đế của thiên triều, Liễu lão gia đó nhất định mong gả được con gái đi, cơ hội tốt như vậy, sao ông ta lại không làm chứ?
Ả ta lại nói:
Ta chỉ không ngờ, người đầu tiên phải đối phó khi trở về lại là ngươi.
Trong lòng ta kinh hãi, ả ta nói vậy là có ý gì?
Ả ta lại cười.
Ha ha, ngươi cho rằng sau này còn ai có thể giành phần thắng với ta?
Ả ta có sự sủng ái của Hạ Hầu Tử Khâm, lại có thân phận là quận chúa Bắc Tề, đúng thế, ai có thể tranh giành với ả?
Ta cười gượng.
Chỉ đáng tiếc, ngươi đã không còn là Phất Hy của ngày xưa.
Qua lời kể của Hạ Hầu Tử Khâm, ta biết Phất Hy trước kia tốt đẹp nhường nào, sao có thể như ả ta bây giờ?
Thời gian năm năm, những thứ có thể thay đổi quả thật quá nhiều…
Song ả ta nói:
Vậy thì thế nào chứ?
Đôi mắt ấy đang nhìn ta chằm chằm, trong mắt đầy vẻ xem nhẹ và coi thường.
Lặng lẽ nắm chặt tay, Triêu Thần, lúc này ta vốn nên báo thù cho ngươi, nhưng ta vẫn phải kiềm chế, ta phải nhẫn nhịn. Ta vĩnh viễn sẽ không quên những lời ta nói với nàng ta khi đó, ta vẫn chưa đem lại cho nàng ta một cuộc hôn nhân tốt đẹp thì đã phải để nàng ta ra đi. Triêu Thần, ngươi đừng hận ta!
Ta sẽ không quên mối hận này, nhất định không quên!
Đau…
Thầm nghiến răng nhưng chỗ nào cũng đau đớn.
Dao Phi xoay người, nói:
Ngươi còn không biết à? Hoàng thượng đã tấn phong Tích tần làm quý tần, ha, nghe nói khi bản cung còn chưa tới, nàng ta dựa vào bộ y phục giống của bản cung gảy cùng một khúc nhạc mới thu hút được sự chú ý của Hoàng thượng. Bây giờ bản cung đã đến, cho dù tấn phong nàng ta làm quý tần thì thế nào chứ?
Ả ta lại nhìn ta, nói tiếp:
Đến Đàn Phi ngươi, bản cung còn có thể lật đổ, còn phải sợ nàng ta à?
Thiên Lục lại được thăng tước vị, e rằng đó là ý của Thái hậu. Ta đã thất thế nên Thái hậu mới phải vội vàng bồi dưỡng thêm một người.
Ta cười khẩy trong lòng, ả ta lật đổ được ta chẳng qua vì Hạ Hầu Tử Khâm vốn có khúc mắc với Hàn Vương. Còn ả ta muốn lật đổ Thiên Lục, chỉ có thể hạ thủ từ chỗ Cố Khanh Hằng. Điểm này e rằng ả ta vẫn không biết. Đúng thế, chuyện Thiên Lục thích Cố Khanh Hằng có mấy người trong hậu cung biết chứ? Chỉ đáng tiếc, lần này để trừ bỏ ta, đến Cố Khanh Hằng mà ả ta cũng không ngần ngại tính kế. Nhưng e lúc này trong lòng Thiên Lục vẫn đang căm hận. Bây giờ Thiên Lục không có điểm yếu, ta muốn xem xem, Dao Phi làm thế nào để hạ bệ nàng ta.
Ngoài Thiên Lục, hậu cung còn có Diêu Thục phi, Dao Phi rốt cuộc có bản lĩnh lớn đến nhường nào?
Lần này nếu không có Thanh Dương, ả ta cũng đừng hòng lật đổ được ta. Ta đưa mắt nhìn ra ngoài, tối qua, Bắc Tề cho người đến nói sáng hôm nay sẽ khởi hành, vậy thì lúc này có lẽ Hàn Vương đã rời đi rồi. Dao Phi bây giờ cũng chỉ đơn thương độc mã. Thứ ả ta dựa vào chỉ là sự thương xót Hạ Hầu Tử Khâm dành cho ả ta, chỉ thế mà thôi.
Bỗng nhớ tới lời Thiên Lục nói với ta, nam tử ngồi tít trên cao đó thật sự có thể bảo vệ ta chu toàn không? Lời nói này, bây giờ ta thật muốn nói cho ả ta nghe. Ả ta không còn là Phất Hy năm đó, hắn cũng không còn là thế tử năm đó…
Ta không kìm được, cười phá lên, ả ta hơi ngạc nhiên nhìn ta, ta nói:
Nếu ngươi muốn từng người bên cạnh Hoàng thượng biến mất, vậy thì ngươi không nên giữ lại cái mạng này của ta.
Nhưng ả ta không cho là vậy, nói:
Ngươi sai rồi, bản cung giữ lại mạng cho ngươi bởi bản cung hiểu rõ, chỉ cần ngươi còn sống, Hoàng thượng mới có thể quên được ngươi.
Lời của ả ta khiến ta giật mình, xem ra ả ta cũng không phải kẻ hồ đồ.
Khi đó, tất cả mọi người đều tưởng ả đã chết, ta thấy Hạ Hầu Tử Khâm nhớ nhung ả, hoài niệm những điều tốt đẹp về ả, khi đó ta đã nói người sống vĩnh viễn tranh không lại với người chết. Hóa ra, ả ta cũng hiểu đạo lý này. Thế nhưng ả ta không ngờ, cũng chỉ người sống mới có thể khiến mọi chuyện xả ra.
Ả ta liếc nhìn ta, dằn từng từ:
Ngươi sẽ phải ở trong lãnh cung cả đời, cả đời, ha!
Ả ta lại cười.
Có lẽ tương lai không xa, sẽ có người tới làm bạn với ngươi.
Ả ta cười đắc ý rồi xoay người đi ra.
Làm bạn? Ha, ả ta muốn nói tới ai?
Cung tỳ thấy ả ta đi ra mới vội tiến vào đổi khăn trải giường cho ta, không nói một câu, chỉ nhanh chóng làm xong mấy việc này rồi lại vội vã đi ra. Lãnh cung là nơi xúi quẩy biết bao, đến cung tỳ cũng không muốn ở lại thêm một khắc.
Ta quay đầu nhìn tấm khăn trải giường vừa thay, tuy tốt hơn một chút so với ngày hôm qua nhưng chung quy cũng chẳng ra làm sao.
Đứng một lát, ta vịn vào bàn rồi từ từ ngồi xuống, ngơ ngẩn rất lâu.
Sau đó, nhớ đến các cung nhân ở Cảnh Thái cung, cây đổ thì khỉ cũng tan tành, không biết bây giờ thế nào rồi? Hạ Hầu Tử Khâm nói, không cho bất kỳ ai tới thăm. Còn Phương Hàm, nàng ta đã đi đâu? Là ta… đã khiến họ thất vọng.
Ta rút từ trong tay áo ra túi gấm Tô Mộ Hàn đưa lúc tiến cung. Cái đầu tiên ta đã xem qua. Ngày ấy, ta chẳng qua là một cung tỳ nhỏ bé, còn Thiên Phi, Thiên Lục cũng chỉ là tiểu viện và mỹ nhân.
Bây giờ, thời cơ coi như đã chín muồi.
Cẩn thận mở mảnh giấy được gấp gọn gàng, bên trên viết rõ ràng: Lời đồn về mệnh phượng hoàng.
Ha, khóe miệng ta cười tủm tỉm, Tô Mộ Hàn luôn liệu việc như thần. Ta còn tưởng sẽ không cần dùng tới túi gấm này, nhưng hóa ra đến khi ta ở lãnh cung vẫn phải dùng tới nó.
Ta chỉ cần thả tin tức này ra ngoài, một khi các phi tần trong hậu cung biết Tang phủ cất giấu mệnh phượng hoàng thì ánh mắt của tất cả bọn họ sẽ nhằm vào tỷ muội nhà họ Tang. Giờ đây bọn họ một người là Vinh Phi, một người là quý tần, cũng đủ vốn để che giấu.
Năm đó, Cố đại nhân đã che giấu chuyện Tang phủ có mệnh phượng hoàng nên bây giờ không ai dám nói, nhưng một khi ta nói ra, chuyện này mặc kệ thật hay giả, đều sẽ có người tin và đi điều tra. Còn ta, ta sẽ mượn tay Thiên Lục để trừ bỏ Dao Phi.
Ta muốn báo thù cho Triêu Thần!
Ta tin rằng vì chuyện của Cố Khanh Hằng, Thiên Lục cũng sẽ hận Dao Phi tới tận xương tủy. Hơn nữa, khi ta truyền tin về mệnh phượng hoàng ra ngoài, Dao Phi là người thế nào chứ? Ả ta tuyệt đối không thể chấp nhận được tỷ muội Tang gia! Huống hồ, Thiên Phi còn mang long thai, nếu Tang gia thật sự có mệnh phượng hoàng, vậy thì một khi Thiên Phi sinh hạ hoàng tử, há chẳng phải chính là hoàng hậu ư?
Dao Phi… Ta nghiến răng nhẩm tên ả ta… Đấu đi!
Ta giơ tay gạt toàn bộ ấm trà trên bàn, chỉ nghe tiếng
choang
, bộ ấm trà bằng sứ vỡ tan tành, những giọt nước bắn tung tóe rồi lan ra. Đứng lên, ta đi tới bên cạnh tủ, lật lật, quả nhiên nhìn thấy mồi lửa, thổi lên đốt sạch túi gấm ta vừa xem.
Cái thứ hai, ta nghĩ không cần xem, ta cũng đoán ra.
Tô Mộ Hàn suy nghĩ chu đáo như vậy, chắc để đối phó với hai tỷ muội Tang gia khi bọn họ độc tôn trong chốn hậu cung, nhưng y cung không liệu được giữa đường lại xuất hiện Dao Phi.
Nếu Dao Phi thắng trong trận này thì ta thua triệt để, song Thiên Lục à, ta tin nàng ta cũng không phải hạng tầm thường. Dao Phi đã động đến Cố Khanh Hằng, chĩa mũi nhọn vào tỷ tỷ Thiên Phi yêu dấu nhất của nàng ta mà nàng ta vẫn không dốc toàn bộ sức lực, ta không tin điều kỳ lạ này!
Lồng ngực phập phồng dữ dội, đến bây giờ ta vẫn không biết Hạ Hầu Tử Khâm sẽ xử lý Cố Khanh Hằng thế nào. Khanh Hằng… Nếu ta không thể bảo vệ bản thân mình thì cũng không cứu nổi huynh ấy. Chỉ hy vọng Thiên Lục có thể thay huynh ấy xả cơn giận này.
Ta ngồi một mình cho tới khi trời tối. Ngoài cung tỳ đưa cơm, thật sự không có ai đến. Người đưa cơm cũng là cung tỳ câm điếc, cả ngày đầu bù tóc rối che hết cả gương mặt, ăn mặc cũng nhếch nhác. Ta nghĩ nơi lãnh cung này, chẳng ai muốn đến. Giống như Dao Phi nói, Hạ Hầu Tử Khâm đã hạ lệnh, không cho phép bất cứ ai tiếp cận nơi này.
Đến người đưa cơm cũng chỉ vội vàng mang tới rồi lại vội vàng rời đi, tựa như chỗ này có bệnh dịch. Ta rõ ràng chẳng có cảm giác muốn ăn nhưng vẫn phải cố ép bản thân ăn, chỉ bởi ta chưa thể chết, ta phải sống.
Ở lãnh cung, không thể nghe được tin tức liên quan đến hắn, liên quan đến bọn họ. Còn ta chỉ đang tìm một cơ hội để truyền tin mệnh phượng hoàng ra ngoài.
Ta biết mỗi cuối tháng, trong cung sẽ có một số cung nhân tới lãnh cung quét dọn. Tuy họ chỉ làm biếng và đi dạo một vòng nhưng chỉ cần có người là tốt rồi.
Không nơi nào có thể lan truyền tin tức nhanh như trong cung. Nếu sau này Hạ Hầu Tử Khâm biết tin này được truyền ra từ chỗ ta, vậy thì bất luận là làm tổn hại đến Dao Phi hay tỷ muội Tang gia, hơn nữa còn có long thai trong bụng Thiên Phi, hắn nhất định sẽ muốn chạy tới lãnh cung, tự tay giết chết ta nhỉ?
Hắn… có nỡ không?
Ta không kìm được, muốn cười, những ngày tháng được nhìn hắn tức tối đến nghiến răng nghiến lợi đã không thể quay trở lại rồi.
Bỗng nhớ đến Tô Mộ Hàn, bây giờ ta thảm hại như vậy, nếu y biết liệu có cười ta hay không? Ban đầu, là tự ta muốn tiến cung.
Còn có Khanh Hằng…
Ha, ta vừa cười, vừa khóc. Bấm đốt tay nhẩm tính, bây giờ mới chỉ trung tuần tháng ba, từ giờ đến cuối tháng còn hơn chục ngày nữa.
Từng ngày, từng ngày trôi qua, chỉ một mình ta ra ra vào vào trong lãnh cung. Tới tối ngày thứ năm, bên ngoài nổi gió. Ta rất sợ hãi, chỉ sợ đột nhiên lại có mưa và sấm sét. Sấm sét là thứ ta sợ hãi nhất.
Ta co người trên giường, không dám ngủ, quấn chăn ngồi dựa vào vách tường.
Xung quanh rất yên tĩnh, tất cả chỉ có tiếng gió gào thét. Ánh trăng bên ngoài rất sáng, bóng nhành cây in trên khung cửa sổ lay động khiến người ta có cảm giác hoa mắt.
Một lúc sau vẫn chưa có mưa, chỉ có gió thổi rất lớn. Ta hơi mệt, khẽ nhắm mắt.
Một lát sau, dường như nghe thấy tiếng cửa mở bởi gió thổi, ta giật mình mở choàng mắt, nhìn thấy một bóng người từ ngoài tiến vào.
Ta bất giác túm chặt chăn, người đó càng lúc càng lại gần. Xung quanh ta, mùi long diên hương dần nồng hơn…
Không biết vì sao, ta đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, bao lâu không gặp, ta thật sự rất nhớ hắn. Nếu không, vì sao lúc này ta lại nhìn thấy bóng dáng của hắn chứ? Lãnh cung… đâu phải nơi hắn có thể đến? Hắn không tin ta, hắn hận ta mà!
Lúc này, ở bên ngoài, một tia sét rạch một đường dài trên bầu trời. Cả căn phòng lóe sáng trong chớp mắt.
A…
Ta sợ hãi kêu lên, người trước mặt sải bước tiến lên, ôm chặt lấy cơ thể ta, hít một hơi rồi nói:
A Tử, là trẫm.
Ta ngước mắt nhìn, gương mặt anh tuấn của nam tử vô cùng rõ nét trong tầm mắt ta.
Hạ Hầu Tử Khâm…
Ta run rẩy túm lấy vạt áo hắn, chạm vào hình thêu rồng phức tạp phía trên, thật sự là hắn.
Đừng sợ, trẫm đến rồi!
hắn khẽ thì thầm.
Ta không ngừng run rẩy nhìn hắn, trong chốc lát, nước mắt đầm đìa.
Chẳng phải Hoàng thượng không tin thiếp sao?
Hắn ôm ta thật chặt, khẽ nói:
Nếu nàng ngốc hơn một chút, trẫm sẽ không tin nàng, nhưng nàng thông minh đến thế, sao có thể cầm lệnh bài của Cố Khanh Hằng rồi trắng trợn ra ngoài như thế chứ? Muốn xuất cung, Cố Khanh Hằng lại sẵn lòng giúp nàng, có rất nhiều cách, không phải sao? Trẫm tin, dựa vào năng lực của nàng, lén ra ngoài cung không phải là vấn đề.
Ta sững người, hóa ra hắn đều biết.
Vậy Khanh Hằng…
Lệnh bài của hắn bị mất, trước khi xảy ra chuyện, hắn đã nói với trẫm, chỉ sợ người lấy lệnh bài của hắn có ẩn ý.
Hắn nói nhỏ, sau đó khẽ cười.
Không ngờ vẫn thật sự bị hắn nói trúng.
Chuyện lệnh bài, hắn cũng biết ngay từ đầu?
Ngước mi nhìn hắn, ta run rẩy hỏi:
Nếu ngay từ đầu huynh ấy không nói, Hoàng thượng vẫn nghi ngờ thiếp chứ?
Không nghi ngờ.
Hắn trả lời rất kiên định.
Hôm đó trẫm rút kiếm xông vào phòng Hàn Vương, nàng hét lớn ngăn cản trẫm. Người khác không biết, chỉ có trẫm biết, không phải nàng muốn phản quốc mà nàng chỉ sợ trẫm gây ra chiến tranh giữa hai nước.
Hu hu…
Ta không kìm được bật khóc, ra sức túm lấy y phục của hắn, nghẹn ngào nói:
Hoàng thượng đều biết, vì sao không ngăn… Triêu Thần… Triêu Thần… nàng ấy…
Hắn ôm lấy ta, khẽ nói:
Triêu Thần là người của trẫm.
Hắn vừa dứt lời, ta liền nghe thấy giọng nói của một người truyền vào từ phía cửa:
Nương nương!