Tập 3 - Chương 46
-
Mệnh Phượng Hoàng
- Hoại Phi Vãn Vãn
- 7603 chữ
- 2020-02-01 01:00:25
Dịch: Cẩm Ninh
Nhà xuất bản: Văn Học
Ta không còn nghe thấy tiếng bước chân của hắn nữa, một lúc sau mới thấy Triêu Thần chạy vào. Nàng ta cẩn thận mở cửa phòng, khẽ gọi:
Nương nương!
Ta đáp lại một tiếng, kéo y phục mặc lên người rồi mới nói:
Vào đi!
Nàng ta tiến vào, khẽ khép cửa rồi bước lại gần, nhìn thấy ta vẫn đang thắt đai lưng, mặt đột nhiên đỏ ửng, lúng túng nói:
Nương nương, Hoàng thượng người…
Ta chỉ nói:
Dao Hoa cung xảy ra chút chuyện, người phải qua xử lý.
Ngước mắt nhìn nàng ta, ta cười.
Sau này đừng gọi ta là nương nương nữa, ta đã không còn là Đàn Phi từ lâu rồi.
Nhưng nàng ta lắc đầu.
Không, trong lòng nô tỳ, nương nương mãi là nương nương, trước nay chưa từng thay đổi.
Lời của nàng ta khiến lòng ta ấm áp, đưa tay nắm lấy tay nàng ta, vỗ vỗ xuống mép giường, nói:
Triêu Thần, ngươi qua đây nói chuyện với ta!
Nàng ta do dự giây lát rồi mới bước tới ngồi xuống, sau đó lại ngước mắt nhìn ta, cười:
Nương nương quả thật rất đẹp!
Lúc này ta mới nhớ ra trước kia nàng ta chưa từng nhìn thấy mặt ta. Nghe nàng ta nhắc đến, ta bất giác xoa mặt, cười nói:
Ha, chỉ là một lớp da mà thôi!
Ai thật sự quan tâm đến nó chứ? Chí ít Hạ Hầu Tử Khâm không quan tâm, còn ta bây giờ cũng không quan tâm.
Yêu và không yêu không liên quan tới dung mạo.
Triêu Thần sững sờ giây lát, hồi lâu sau mới nói:
Nương nương, Hoàng thượng để nô tỳ ở lại chăm sóc người, nhưng ban ngày nô tỳ vẫn chỉ là cung tỳ đưa cơm, không thể lại gần nương nương.
Ta gật đầu, sao ta không hiểu những điều này! Bây giờ ta chẳng qua chỉ là một phế phi trong lãnh cung, không có tư cách gọi cung tỳ đến hầu hạ.
Mu bàn tay chạm vào quần áo của Triêu Thần, bên ngoài đang mưa lớn, y phục nàng ta không bị ướt nhưng vẫn có cảm giác lạnh, ta buột miệng hỏi:
Bên ngoài lạnh không?
Nàng ta sững người, lắc đầu.
Không lạnh ạ, bây giờ sắp tháng Tư rồi, chỉ mưa to chút thôi, đâu còn lạnh nữa.
Nghe thấy vậy, ta mới yên tâm.
Vãn Lương theo Tấn Vương về đất phong, ta lại ở trong lãnh cung, bên cạnh chỉ mỗi mình Triêu Thần. Chúng ta có thể gọi là sống nương tựa vào nhau. Triêu Thần cũng không thể ra ngoài, người trong cung đều biết nàng ta bị đánh chết bởi ta tự mình xuất cung.
Đưa tay gạt mái tóc rối của nàng ta, ta thở dài một tiếng.
Cũng không biết cô cô thế nào rồi!
Thấy rõ trong mắt Triêu Thần lóe lên một tia sáng kỳ lạ, sau đó nàng ta cúi đầu.
Ta cảm thấy bàng hoàng, vội hỏi:
Bọn họ… đã xảy ra chuyện gì?
Có phải khi ta bị lật đổ, đến những cung nhân trong Cảnh Thái cung của ta cũng không được buông tha?
Song Triêu Thần lắc đầu.
Không, không xảy ra chuyện gì. Cảnh Thái cung bây giờ trống không, Thái hậu không hề nói sẽ chuyển họ đi.
Vậy ư? Thế thì vì sao Triêu Thần lại có vẻ mặt như vậy? Nhìn nàng ta chăm chú, ở bên ta lâu như vậy, ta hiểu nàng ta, nàng ta có chuyện đang giấu ta.
Bàn tay nắm Triêu Thần khẽ siết chặt, ta cất tiếng hỏi:
Vậy là chuyện gì?
Nương nương…
Nàng ta nhìn ta, định nói gì đó rồi lại thôi
Bây giờ đã thế này rồi, còn có chuyện gì không thể nói?
Nghe ngữ khí của ta có chút nặng nề, nàng ta mới đứng bật dậy, quỳ xuống trước mặt ta, nói:
Hôm nay nô tỳ sẽ kể với nương nương, có điều nô tỳ kể với nương nương xong, người đừng trách Hoàng thượng, Triêu Thần là người của Hoàng thượng nhưng người Hoàng thượng muốn theo dõi vốn không phải là nương nương.
Lời của nàng ta khiến ta kinh ngạc, người hắn muốn theo dõi không phải ta? Trong đầu hiện lên từng gương mặt, mở to mắt nhìn Triêu Thần, ta đã biết.
Người Hạ Hầu Tử Khâm muốn Triêu Thần theo dõi… là nàng ta!
Triêu Thần lặng lẽ nhìn ta, thấy ta im lặng, liền hít sâu một hơi rồi lên tiếng:
Hoàng thượng muốn nô tỳ theo dõi cô cô.
Quả nhiên…
Triêu Thần là người được Hạ Hầu Tử Khâm an bài ở bên Phương Hàm, nhưng Phương Hàm vô tình lựa chọn ta, vì vậy nàng ta mới trở thành cung tỳ thân cận của ta.
Ta buột miệng hỏi:
Tại sao Hoàng thượng lại phái ngươi theo dõi nàng ta?
Nói thật, ta vẫn biết ơn Phương Hàm. Sau khi vào cung, nàng ta luôn ở bên cạnh giúp đỡ ta, từ trước tới nay chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ta.
Nhưng chuyện giữa nàng ta và Hạ Hầu Tử Khâm không phải là chuyện ta có thể quản. Lúc này ta mới nhớ ra, ta chưa từng hỏi về quá khứ của Phương Hàm.
Triêu Thần vẫn quỳ, ta đưa tay ra đỡ nàng dậy, nói:
Không cần giữ lễ tiết với ta, ngươi ngồi xuống rồi nói. Ta sẽ không trách ngươi, Hoàng thượng làm như vậy đương nhiên có lý do của người.
Ta tin tất cả mọi điều Hạ Hầu Tử Khâm làm đều có nguyên nhân. Nếu hắn muốn giết Phương Hàm thì sẽ không vòng vo, còn sắp xếp một cơ sở ngầm bên cạnh nàng ta.
Nghe ta nói vậy, Triêu Thần mới thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một lát rồi nói:
Phương Hàm cô cô là người của tiền triều.
Ta nhớ ra, khi ta hỏi đến chuyện của Phất Hy, Phương Hàm nói nàng ta không biết, chỉ vì nàng ta không phải người đến từ phủ thế tử. Không ngờ, nàng ta lại là người của tiền triều. Thế nhưng, sao Thái hậu và Hoàng thượng có thể giữ lại người của tiền triều? Đã giữ lại cũng không thể trọng dụng, vì thế ở trong cung, Phương Hàm cũng coi như được tự do.
Triêu Thần tiếp tục kể:
Sau khi Hoàng thượng đăng cơ, rất nhiều cung nhân của tiền triều không được dùng nữa, đuổi ra khỏi cung, thay người mới. Nhưng Phương Hàm cô cô trước kia là cung tỳ của Hoàng hậu Minh Vũ, nương nương cũng biết, Hoàng hậu Minh Vũ và Thái hậu chính là chị em ruột. Nghe nói có một lần, Hoàng hậu Minh Vũ và Thái hậu cùng đi thắp hương trong chùa, Thái hậu không cẩn thẩn bị trượt ngã, Phương Hàm cô cô đã kéo Thái hậu, lúc cô cô ngã xuống đã bị giá cắm nến cào rách mặt.
Ta kinh hãi, nhớ rõ khi ta vừa vào cung, Phương Hàm nói với ta rằng nơi này nếu không có quyền lực thì không bảo vệ được chính mình. Nàng ta đưa tay ra chỉ vết sẹo trên cổ mình rồi nói đây vẫn coi là nhẹ. Cũng bởi câu nói này của nàng ta mà ta đã cảm nhận được sự hiểm ác trong chốn hậu cung khi ta còn chưa đặt chân vào cuộc chiến hậu cung này. Song ta đâu biết, vết sẹo trên cổ nàng ta có vì nguyên nhân này!
Vậy thì tại sao nàng ta phải che dấu? Mà nàng ta nói dối ta, rõ ràng là muốn châm lửa cho khả năng đấu trí của ta, muốn ta sống tiếp, sống thật tốt trong hậu cung.
Nương nương, người sao thế?
Triêu Thần thấy ta im lặng liền lo lắng hỏi.
Ta bừng tỉnh, vội lắc đầu.
Không sao, rồi sau đó?
Nàng ta thấy ta nói chuyện mới thở phào, lại nói:
Vốn dĩ cung nhân của tiền triều đều phải xuất cung, nhưng Phương Hàm cô cô không có người thân ở bên ngoài, muội muội duy nhất cũng mất tích trong lần cung biến đó.
Triêu Thần đột nhiên im lặng, sợ hãi nhìn ta.
Có lẽ do nàng ta không cẩn thận nên mới buột miệng nói ra hai từ
cung biến
. Đúng vậy, trong cung bây giờ đâu thể nói những từ như vậy? Nhưng bản thân ta không thể lý giải được, chỉ khẽ nói:
Nói tiếp đi!
Triêu Thần vội gật đầu, lên tiếng:
Cô cô khẩn cầu Thái hậu cho mình được ở lại, Thái hậu niệm tình cô cô có công cứu giá nên cho phép cô cô ở lại trong cung. Nhưng Hoàng thượng không yên tâm về cô cô nên mới phái nô tỳ ở bên cô cô. Hoàng thượng cũng chỉ muốn nô tỳ theo dõi cô cô chứ không thật sự muốn làm gì. Thái hậu là người niệm tình xưa nhất, huống hồ cô cô còn có ơn cứu mạng người, hơn nữa bao nhiêu năm nay, nô tỳ cũng chưa từng thấy cô cô có điểm gì bất thường.
Cung tỳ của Hoàng hậu tiền triều chủ động xin được giữ lại, không chỉ Hạ Hầu Tử Khâm phải nghi ngờ, đến ta cũng có chút nghi ngờ. Phương Hàm theo ta lâu như vậy, ta cũng có thể cảm nhận được nàng ta một khi trung thành với ai thì sẽ tận trung cả đời. Nhưng sau khi Hoàng hậu Minh Vũ qua đời, giang sơn của Tuân gia bị lật đổ, nàng ta lại muốn tiếp tục ở lại trong cung, điều này quả thật khiến người khác nghi ngờ.
Triêu Thần nhìn ta, dường như suy nghĩ rất lâu mới lên tiếng:
Cho tới khi nương nương vào cung, cô cô chủ động tiếp cận người…
Lời của nàng ta khiến ta sửng sốt.
Nghĩ kĩ lại những ngày mới vào cung, khi đó ta chẳng qua chỉ là một cung tỳ, Phương Hàm thực sự từng nhắc nhở, chỉ bảo ta. Thậm chí sau này, khi Hạ Hầu Tử Khâm phong ta làm Đàn Phi, nàng ta lại đưa cung nhân do chính mình dày công dạy dỗ tới chỗ ta, còn chủ động tìm đến, muốn hầu hạ ta…
Người hơi run lên, ta nhìn Triêu Thần, nói:
Nhưng ta không hề quen nàng ta.
Ta không quen Phương Hàm, người của Tang phủ cũng không thể quen nàng ta, nếu không, người nàng ta muốn giúp tuyệt đối không phải ta mà chỉ có thể là Thiên Phi hay Thiên Lục. Song nàng ta lại lựa chọn một kẻ không quyền không thể, hơn nữa còn là một kẻ tướng mạo bình thường là ta.
Trong lòng ngạc nhiên, ta buột miệng hỏi:
Cho nên Hoàng thượng mới bắt đầu chú ý đến ta, đúng không?
Triêu Thần phì cười.
Sao nương nương lại quên, Hoàng thượng biết người trước mà!
Ta sững người, ha, ta quả thật hồ đồ rồi! Lúc ta còn là cung tỳ của Huyền Nhiên các, Hạ Hầu Tử Khâm đã biết ta. Ha, với tính đa nghi của hắn, lúc biết Phương Hàm chọn ta, nếu hắn không có ý đề phòng ta thì ta mới thấy lạ.
Nhìn Triêu Thần, ta nói:
Trước đây hay sau này đều không quan trọng, sau khi cô cô ở Cảnh Thái cung, Hoàng thượng nói gì với ngươi?
Triêu Thần sững sờ giây lát nhưng lại lắc đầu.
Không, Hoàng thượng không nói gì, Hoàng thượng chỉ sai người điều tra nội tình của nương nương. Có điều Thái hậu hơi nghi ngờ nương nương.
Thái hậu…
Lúc này ta mới nhớ ra, lúc đầu, Thái hậu không hề thích ta, thậm chí lần đó, bà còn nói bà tưởng ta là mật thám của người nào đó, còn thăm dò ta…
Nhưng khi ta hỏi là ai thì bà lại không nói. Thậm chí ta không biết vì sao bà nghi ngờ ta, vì sao tin tưởng ta, bởi mọi thứ xảy ra chỉ trong chớp mắt. Thái hậu là người thông minh, có thể xử lý mọi việc một cách bình tĩnh, thản nhiên.
Chuyện lần này, Hạ Hầu Tử Khâm biết, Thái hậu không thể không biết, nếu không, người đánh Triêu Thần là người của Thái hậu, bà sẽ không hạ thủ lưu tình. Trong đầu lọc đi lọc lại từng lời Thái hậu nói với ta.
Hôm Hạ Hầu Tử Khâm biếm ta vào lãnh cung, bà còn nghiêm giọng hỏi, có phải ta đã quên lời của bà. Hóa ra bà chỉ đang nhắc nhở ta, chưa quên thì hãy nghĩ lại cho kĩ. Không phải bà không tin ta, bà vẫn tin tưởng ta.
Nghĩ vậy, ta đột nhiên cảm thấy vui mừng.
Triêu Thần qua đỡ ta, nói:
Nương nương, người không cần nghĩ gì cả, mọi thứ đều đã qua. Ở đây, chẳng ai có thể hại người được nữa!
Ta biết, lãnh cung mà, ai muốn tới chứ! Chỉ cần Hạ Hầu Tử Khâm không đến thăm ta, những phi tử trong hậu cung kia sẽ thầm vui mừng, mong sao ta vĩnh viễn không ra khỏi nơi này.
Không còn sớm nữa, nương nương nghỉ ngơi đi!
Triêu Thần đỡ ta nằm xuống.
Đột nhiên ta hỏi:
Vậy còn cô cô?
Triêu Thần sững người giây lát rồi mới lên tiếng:
Bao nhiêu năm như vậy vẫn không có chuyện gì, có lẽ không sao đâu ạ! Hoàng thượng nói trước tiên không cần quan tâm nữa. Sau này, nếu nương nương gặp nàng ta, có một số điều cũng không cần nói.
Ta im lặng, bây giờ ta và Hạ Hầu Tử Khâm đứng cùng một chiến tuyến, đương nhiên cái gì cũng nghĩ cho hắn. Nếu hắn còn nghi ngờ Phương Hàm, vậy thì ta cũng nên giữ khoảng cách với nàng ta.
Ta không nằm xuống, kéo tay Triêu Thần, nói:
Đêm hôm Hoàng thượng qua Dao Hoa cung, không biết bên đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta không ngủ được.
Vẻ mặt Triêu Thần lúng túng.
Nhưng nô tỳ không có cách nào đi dò la.
Ta gật đầu, ta biết chứ, ta cũng không phải có ý muốn kêu nàng ta ra ngoài thăm dò, chỉ là trong lòng thấy lo lắng.
Hắn biếm ta vào lãnh cung là để bảo vệ ta, điều này ta hiểu, song bây giờ đã như thế này, tựa như có sự ngăn cách giữa ta và hắn, khiến ta bỗng cảm thấy băn khoăn, đơn độc. Ta hy vọng có thể ở bên cạnh hắn, chứng kiến mọi thứ đang xảy ra bên ngoài. Như thế cũng còn hơn thế này, cái gì cũng phải chờ đợi.
Ha, ta khẽ cười trong lòng, hóa ra ta không thích hợp với cuộc sống phẳng lặng như vậy. Ta trước nay không phải nữ tử cần được người khác nâng niu, bảo vệ trong lòng bàn tay.
Triêu Thần lại ngồi xuống bên cạnh ta, than thở:
Nương nương, nô tỳ trước nay chưa từng gặp ai như người.
Ngước mắt nhìn nàng ta, ta cười, hỏi:
Như thế nào?
Nàng ta cũng cười.
Người quá kiên cường, ở bên cạnh người khiến nô tỳ cảm thấy yên tâm. Người có thể làm chỗ dựa cho nô tỳ, trước nay đều như vậy. Nương nương còn nhớ những lời nô tỳ kể với nương nương ở Thượng Lâm uyển hôm đó không?
Nghĩ lại, đương nhiên ta vẫn nhớ. Nàng ta từng nói, cung tỳ cũng phải xem xét để chọn lấy một chủ tử có thể làm chỗ dựa cho bọn họ.
Triêu Thần lại nói:
Nô tỳ cảm thấy may mắn vì có thể ở bên cạnh nương nương.
Đôi mắt Triêu Thần sáng lấp lánh, khóe miệng hơi cong lên mỉm cười.
Ta biết tất cả những lời liên quan đến thân thế của nàng ta khi đó đều là thật. Nàng ta tuy là người của Hạ Hầu Tử Khâm nhưng dĩ nhiên cũng hy vọng có thể ở trong cung, sống thật tốt. Ta rất vui mừng, giờ đây nàng ta vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt ta, còn cảm thấy có thể dựa dẫm vào ta, vậy thì ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nàng ta.
Bên ngoài, mưa đã ngớt. Bầu trời lúc trước còn tối đen như mực, bây giờ dần hiện lên chút ánh sáng mờ nhạt, ít nhất ta có thể nhìn rõ nhánh cây đang lay động bên ngoài.
Ta mỉm cười, nói:
May mà ngươi và Hoàng thượng đến, nếu không tối nay thật đáng sợ.
Tuy không có sấm sét nhưng vừa nãy ta vẫn sợ tới mức không dám ngủ.
Triêu Thần nhíu mày, hỏi:
Nương nương sợ điều gì?
Ta cười.
Ta cũng có thứ để sợ chứ, sợ sấm sét.
Nàng ta ngẩn người, sau đó nói:
Hoàng thượng lâu như vậy không tới thăm người, chắc muốn đợi tình hình qua đi, sợ khiến người khác chú ý.
Ta biết!
Ta biết hết, thậm chí ta còn có thể đoán ra, những ngày này hắn chắc chắn cũng không nhàn rỗi.
Luôn phải lật thẻ bài của các cung, hắn không thể ngủ một mình mỗi tối. Thế nhưng ta không hề cảm thấy khó chịu. Lựa chọn yêu một đế vương, nếu đến khả năng chịu đựng như vậy ta còn không có thì ngay từ đầu đã không nên nói lời yêu.
Đế vương cũng cần có người yêu thương, hắn ở vị trí tít trên cao nhưng cũng có lúc yếu đuối. Ta yêu hắn, đương nhiên sẽ bao dung với hắn. Ta đã từng nói từ lâu, ta không phải Dao Phi, ta chỉ là Tang Tử.
Một lát sau, Triêu Thần khuyên ta:
Nương nương nên nghỉ thôi, nếu Hoàng thượng biết sẽ đau lòng. Tối nay nô tỳ ở đây canh chừng cho người.
Ta thở dài, cuối cùng cũng nghiêng người nằm xuống. Khẽ nhắm mắt, cảm thấy tay của Triêu Thần đưa lên dém góc chăn cho ta. Nhưng ta không ngủ được, ta luôn nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Nhớ tới túi gấm Tô Mộ Hàn đưa cho, ta nghĩ tới lời đồn mệnh phượng hoàng viết trên mảnh giấy. Ban đầu ta tưởng Triêu Thần đã chết nên muốn mượn tay Thiên Lục trừ bỏ Dao Phi, nhưng hóa ra Triêu Thần không chết, tất cả chẳng qua chỉ là kế hoãn binh của Hạ Hầu Tử Khâm.
Khẽ nắm chặt hai tay, vậy thì túi gấm đó, ta còn nên dùng hay không?
Khi ấy, ta từng nghĩ bất luận là làm hại Dao Phi hay long thai trong bụng Thiên Phi, e rằng Hạ Hầu Tử Khâm đều sẽ căm phẫn tới lãnh cung tìm ta. Hôm nay, ta đã biết được nỗi đau khổ của hắn đối với đoạn tình cảm đã qua đó, ta biết hắn bất lực đến nhường nào.
Ta không phải không nhẫn tâm làm hại Dao Phi, ta chỉ không nhẫn tâm làm tổn thương trái tim hắn. Chuyện Dao Phi và Thanh Dương cùng bắt cóc ta ra khỏi cung, hắn cũng biết rõ ràng nhưng lại nói vẫn muốn cưng chiều nàng ta cả đời. Ta không phải không biết, hắn chỉ đang muốn bù đắp, bù đắp cho sự áy náy không thể yêu nàng ta nữa.
Những điều này, ta đều hiểu.
Còn Thiên Phi, ta nhớ khi ấy, ta từng đồng ý với hắn, chỉ cần là con của hắn, ta sẽ không ra tay hãm hại.
Cắn môi, bây giờ hắn biếm ta vào lãnh cung để bảo vệ ta, nếu ta gây ra một trận gió tanh mưa máu nơi hậu cung, e rằng khi hắn biết, hắn sẽ hận ta.
Bây giờ đang là lúc loạn trong giặc ngoài, ta không thể làm những chuyện khiến hắn phải bận tâm nữa.
Chợt nhớ tới một túi gấm khác của Tô Mộ Hàn đưa ta. Y nói sau khi ta đọc xong túi thứ nhất thì sẽ biết khi nào mở túi thứ hai. Ta đã xem túi thứ nhất, thực ra cũng đoán được câu nói trong túi gấm thứ hai.
Thò tay xuống gối theo bản năng, đầu ngón tay ta chạm vào một góc của túi gấm, lúc định rút ra mới nhớ Triêu Thần còn ở bên cạnh. Chuyện này vốn không cần giấu nàng ta nhưng nàng ta là người của Hạ Hầu Tử Khâm, ta chỉ sợ hắn biết chuyện túi gấm có liên quan tới Tô Mộ Hàn, trong lòng hắn lại không thoải mái.
Ngẫm nghĩ một lát, thôi thì bỏ qua, đợi ngày mai xem cũng không muộn.
Đêm nay ta hoàn toàn mất ngủ.
Lúc trời gần sáng, ta nghe tiếng bước chân rón rén đi ra của Triêu Thần. Có lẽ nàng ta tưởng ta vẫn đang ngủ, sợ sẽ đánh thức ta. Trời đã sáng, nàng ta lại là một cung tỳ đưa cơm tới lãnh cung.
Ta vốn không hề ngủ nhưng cũng không gọi Triêu Thần. Đợi nàng ta đi ra, ta ngồi dậy, lấy túi gấm dưới gối, ung dung mở ra, quả nhiên bên trong cũng là một mảnh giấy. Ta nghĩ thực ra không cần xem, ta được Tô Mộ Hàn dạy dỗ, tâm tư của y, ta có thể đoán trúng vài phần. Nhưng sau khi xem phải tiêu hủy nên ta vẫn liếc qua.
Xem xem đồ đệ được tiên sinh dạy dỗ là ta đây rốt cuộc học được bao nhiêu chân truyền của y? Nghĩ vậy, khóe miệng ta bất giác mỉm cười.
Mở mảnh giấy được gấp gọn gàng, nhìn thấy nét chữ xuất chúng của y. Trên đó viết rõ ràng: Mệnh phượng hoàng, duy nhất.
Mấy chữ này khiến ta bật cười.
Quả nhiên y muốn dùng nước cờ này để làm tan rã bọn họ sau khi tỷ muội của Tang gia độc sủng ở hậu cung. Hoàng hậu chỉ có thể có một, ta muốn xem bọn họ, ai sẽ nhượng bộ. Có lẽ chiêu này không có tác dụng với Thiên Lục, nhưng Thiên Phi ngu ngốc như vậy, chỉ cần gây chia rẽ một chút, tỷ ta sẽ nhanh chóng mắc mưu.
Tô Mộ Hàn, y quả thật luôn suy nghĩ chu đáo. Ha, y chỉ không ngờ giữa đường xuất hiện Dao Phi thôi. Y càng không ngờ túi gấm thứ nhất đó, ta không định dùng đến.
Mảnh giấy này viết rất dài so với mảnh giấy trước. Nhìn xuống bên dưới còn một câu của y, ta chỉ xem qua một cái, bỗng cứng đờ người. Đầu ngón tay run run, mảnh giấy khẽ khàng rơi xuống đất, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Ta không tin nổi lại cúi đầu nhìn, hàng chữ nhỏ đó vẫn vô cùng rõ nét.
Ha, ai nói Tô Mộ Hàn không suy nghĩ đến chuyện nửa đường xuất hiện Trình Giảo Kim? Y… y quả thật suy nghĩ quá chu toàn! Tất cả các kiểu thất bại của ta trong cuộc chiến chốn hậu cung, y đều… tính đến.
Câu phía dưới đó, y chẳng qua chỉ nghĩ tới lối thoát cho ta. Ha, ta đâu ngờ lại có thể như vậy! Nhớ tới đêm Giao thừa năm trước, lúc Thiên Phi muốn ta đối câu đối… Cả lẫn Thái hậu đột nhiên nói muốn ta tới Hy Ninh cung chép kinh Phật cho bà… Ta đã biết lý do của tất cả mọi chuyện. Thái hậu nghi ngờ ta là mật thám của người nào đó, hóa ra thật sự không phải không có nguyên nhân, không lửa làm sao có khói!
Hôm đó ta bất cẩn ngã, bị sái tay. Ta còn cảm thấy lạ, rõ ràng dường như giẫm phải thứ gì nhưng ngoái đầu lại không thấy có gì ở đó. Ha, bây giờ ta mới biết, thứ ta giẫm phải chính là chân của Phương Hàm!
Không, ta lắc đầu thật mạnh, không phải ta giẫm phải chân nàng ta, mà là nàng ta cố ý khiến ta vấp ngã. Mục đích chính là muốn ta bị thương ở cổ tay để chữ ta viết sẽ khác với chữ thường ngày. Nàng ta còn đặc biệt dặn dò, chuyện bị thương ở cổ tay đừng nói cho Thái hậu biết. Chẳng trách Thái hậu vốn bảo ta chép kinh Phật mười ngày nhưng mới được một ngày, bà đã kêu Thiển Nhi đến nói niệm tình ta thành tâm nên cho ta về Cảnh Thái cung. Thái hậu ban đầu muốn thăm dò ta nhưng cuối cùng không thăm dò được điều gì. Chỉ vì cổ tay ta bị thương, chỉ vì chữ viết đó không phải chữ viết thường ngày của ta.
Cúi đầu, chăm chú nhìn mảnh giấy rơi trên đất, giấy trắng mực đen, hiện lên càng rõ ràng. Đột nhiên ta cảm thấy tim đập thình thịch, vội khom người nhặt mảnh giấy, lấy mồi châm lửa trên bàn, đốt cháy.
Nhìn ngọn lửa bùng cháy, ta không ngăn được cơn run rẩy. Câu nói của Tô Mộ Hàn: Có lẽ, ta đang đợi ngươi tới… Hóa ra ta chỉ là một quân cờ, đúng không? Ha, sắp đặt một quân cờ không biết nội tình như ta rốt cuộc vì lý do gì?
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng ta vẫn không có manh mối. Chán nản lùi lại vài bước, ta ngồi ngơ ngẩn bên mép giường. Từ khi ta tiến cung đến này, Phương Hàm chưa từng nói đến điều gì trước mặt ta. Nàng ta lựa chọn trung thành với ta quả nhiên còn có ý đồ khác. Thế nhưng rốt cuộc là vì sao? Ta có ích gì với bọn họ?
Câu hỏi này… không có lời giải đáp. Điều duy nhất ta vui mừng là Hạ Hầu Tử Khâm chưa từng nhìn thấy hai túi gấm trên người ta, bằng không hậu quả thật sự không thể lường trước được. Việc này dẫu ta có giải thích cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Đứng bật dậy, không, ta không thể ở trong lãnh cung tiếp nhận sự bảo vệ của Hạ Hầu Tử Khâm, ta nên ra ngoài.
Ha, nhưng bây giờ ta làm thế nào để ra ngoài? Nơi đây là lãnh cung, ta mới bị biếm vào lãnh cung ngày thứ bảy, ta làm thế nào để ra khỏi đây?
Hạ Hầu Tử Khâm nói, hắn không thể tới thăm ta mỗi tối. Tối qua hắn đến rồi, vậy thì tối nay ắt không thể đến, ta cũng không có cơ hội nói với hắn. Huống chi, với sự hiểu biết của ta về hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cho ta ra ngoài.
Đứng ngơ ngẩn một mình rất lâu, cho tới khi Triêu Thần mang cơm vào, ta vẫn ngây ngốc đứng đó.
Triêu Thần có chút ngạc nhiên nhìn ta, vội hỏi:
Nương nương, sao người không bôi thuốc nước?
Lúc này ta mới sực tỉnh, ta còn chưa rửa mặt, chải đầu. Lúc ngủ dậy, chỉ một lòng nghĩ tới chuyện túi gấm, nào nhớ ra việc bôi thuốc nước chứ! Cũng may, lúc này đang ở lãnh cung, ngoài Triêu Thần thì sẽ không có người nào khác tới.
Nàng ta chắc cũng nhận ra, vội xoay người, nói:
Nô tỳ đi lấy nước cho người.
Triêu Thần!
Ta gọi nàng ta lại.
Không cần, ngươi để cơm xuống rồi ra ngoài đi!
Nàng ta chỉ là một cung tỳ đưa cơm, không nên ở trong lãnh cung quá lâu. Đưa cơm tới rồi phải ra ngoài luôn, tránh để người khác nghi ngờ. Ta cũng muốn hỏi tình hình tối qua bên Dao Hoa cung nhưng xem ra phải đợi đến tối mới hỏi được.
Tin rằng buổi tối Triêu Thần sẽ vào với ta.
Triêu Thần ngẩn người, thấy ta nháy mắt thì không nói gì nữa, quay người đi ra.
Nghĩ một lát, ta vẫn nên ra ngoài lấy nước để rửa mặt, chải đầu. Bây giờ đang ở lãnh cung, chuyện gì ta cũng tự làm hết, nhưng như thế chưa phải là khó khăn nhất, khó chỉ ở chỗ cách bức tường lãnh cung, ta không biết chuyện xảy ra bên ngoài. Trong lòng ta luôn cảm thấy bức bối. Hơn nữa, hôm nay đọc bức thư trong túi gấm thứ hai Tô Mộ Hàn đưa, ta càng không kiềm chế được.
Bôi thuốc nước lên, nhìn chính mình trong gương, ta bật cười. Ta nghĩ ta nên biết ý đồ Tô Mộ Hàn muốn ta bôi thuốc nước hồi đó. Thông minh như y chắc cũng nghĩ đến việc khi ta tiến cung, giấu đi dung mạo thì dễ nhưng muốn để lộ ra thì khó, trừ phi ta thật sự được Hoàng thượng coi trọng, sau đó thẳng thắn mọi thứ với người, bằng không, nếu nói ra ta sẽ phạm tội khi quân, bị chém đầu. Hành động này của Tô Mộ Hàn chẳng qua chỉ là đề phòng khi ta bị bại trận trong cuộc chiến chốn hậu cung thì có thể trốn ra ngoài, sau đó sống với một gương mặt khác, sau này dù có người nhìn thấy cũng sẽ không ngờ ta có thể là Đàn Phi với dung mạo bình thường của hậu cung thiên triều khi đó.
Nói cho cùng, y vẫn muốn tốt cho ta. Tất cả đường lui của ta, y đều tính toán xong. Nhưng vì sao y lại viết ra câu đó?
Ta im lặng nhắm mắt. Tô Mộ Hàn, rốt cuộc người là ai?
Đột nhiên nhớ tới khi đó, Hạ Hầu Tử Khâm nói hắn đã điều tra nội tình của ta từ lâu, biết ta là tam tiểu thư Tang phủ, biết tất cả mọi điều về ta. Khi ấy, ta đã muốn hỏi có phải hắn cũng từng điều tra Tô Mộ Hàn?
Có lẽ hắn cũng đã điều tra. Lần đó, hắn đột nhiên nói muốn tới ngõ Trường Đại, còn đưa ta đi đến ngôi chùa bị bỏ hoang ấy, chắc hắn đã điều tra nhưng chưa điều tra được gì.
Ta vào cung không lâu, Tô Mộ Hàn liền rời đi. Khi ấy ta vẫn cảm thấy kỳ lạ, sao đột nhiên y lại bỏ đi. Chẳng lẽ y sợ có người truy xét?
Khẽ nắm chặt cây trâm trong tay, hít thật sâu rồi đưa tay cài cây trâm lên tóc. Chuyện này e rằng ta có nghĩ nữa thì cũng không nghĩ ra điều gì, cách mau chóng nhất là hỏi những người hiểu rõ tình hình.
Cuối cùng, ta đứng lên, bước tới bên bàn, đồ ăn Triêu Thần mang đến đã nguội, có điều bây giờ nào phải lúc cho ta làm điệu bộ? Ta lắc đầu, ngồi xuống, ăn một ít rồi đẩy đồ ăn trên bàn sang một bên, phải đợi khi Triêu Thần mang cơm tối đến mới thu dọn đi.
Ta lại đứng lên, đi ra ngoài, cả lãnh cung lạnh lẽo, vắng vẻ, chẳng có gì ngoài tiếng gió lướt qua. Tối qua đổ trận mưa lớn, không khí hôm nay mang theo chút lành lạnh. Ta không bước tới cánh cổng lãnh cung, nơi đó nhất định có thị vệ canh chừng.
Bên ngoài luôn có những lời đồn bất tận về lãnh cung. Năm đó khi thiên hạ vẫn còn là của Tuân gia, nghe nói có rất nhiều phi tử sống tại lãnh cung sau này đều bị ép tới phát điên, nếu không có thị vệ canh giữ, chắc hẳn hằng ngày đều không thể bình yên. Lâu dần, lãnh cung có người bảo vệ cũng trở thành lệ thường.
Ha, tuy ta bây giờ không phải kẻ điên nhưng họ vẫn canh giữ như bình thường. Ta đương nhiên sẽ không trốn ra một cách quang minh chính đại, dù có trốn ra cũng sẽ bị bắt trở lại. Ta không làm một việc vô dụng như thế!
Ta cũng biết người canh giữ bên ngoài chắc chắn là tâm phúc của Hạ Hầu Tử Khâm, bởi vậy người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng không ra được.
Bước vào đình nghỉ chân, ta tìm chỗ ngồi tựa vào lan can. Ngước mắt nhìn đám mây trắng lững lờ trôi trên nền trời xanh biếc, rất thuần khiết, rất trong trẻo, ta bất giác mỉm cười. Đúng thế, nếu có thể không nhuốm bụi trần như vậy thì tốt biết bao, nhưng đáng tiếc, đã là con người thì luôn suy nghĩ rất nhiều chuyện, tốt có, xấu có, có thể bày tỏ có, phải giấu giếm có… Quả thật, có quá nhiều chuyện…
Cũng giống như tiên sinh của ta, Tô Mộ Hàn. Ba năm đối với ta mà nói, y luôn là một câu đố, nhưng trong lòng ta y luôn tốt đẹp. Hạ Hầu Tử Khâm nói đúng, trong lòng ta, Tô Mộ Hàn giống như một vị thần. Nhưng sao ta biết chuyện ở đây lại có thể liên quan tới y?
Tiên sinh…
Khẽ gọi y, trong lòng ta không còn bình tĩnh được nữa. Ta dường như lại nhìn thấy tấm rèm đó, còn có bóng dáng gầy gò sau tấm rèm…
Buổi tối, Triêu Thần quả nhiên lại đến.
Nàng ta dường như rất vui vẻ, trên gương mặt là nụ cười hưng phấn. Nhìn thấy ta, Triêu Thần chạy chậm tới, cười nói:
Nương nương, hôm nay lúc nô tỳ gặp Thái hậu ở ngự hoa viên, Thái hậu đã hỏi thăm nương nương đấy!
Ta sững người, Thái hậu…
Nàng ta cười vui vẻ.
Thái hậu hỏi người có khỏe không? Nô tỳ liền nói, khỏe, rất khỏe.
Nàng ta kéo tay ta:
Nương nương, Thái hậu không hề quên người.
Ta cũng cười, quả nhiên Thái hậu có biết. Bà tin tưởng ta, từ sau lần chép kinh Phật ấy, sau lần cho ta uống thuốc độc giả ấy, bà hoàn toàn tin tưởng ta. Nhưng ta gượng cười trong lòng, nếu để bà biết, việc này vốn không phải như vậy, bà còn nhớ đến điểm tốt của ta không?
Nương nương hình như không vui?
Triêu Thần nhíu mày nhìn ta.
Ta vội lắc đầu.
Sao có thể? Hoàng thượng ổn chứ?
Nàng ta gật đầu.
Ngày nào cũng vậy, lên triều, bãi triều, xử lý chính sự.
Ha, nha đầu thông minh, tránh duy nhất chuyện tối qua. Ta cười, nói:
Rời khỏi Ngự thư phòng, hôm nay chắc Hoàng thượng phải tới Dao Hoa cung, tối qua Dao Phi đã chịu kích động.
Đôi mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nàng ta buột miệng hỏi:
Sao nương nương biết?
Sao biết ư? Đương nhiên là đoán rồi.
Triêu Thần dường như ý thức được mình đã lỡ lời, vội nói:
Nương nương, thực ra Hoàng thượng…
Triêu Thần!
Ta ngắt lời nàng ta.
Không cần nói, ta hiểu, Hoàng thương không đi mới lạ. Cho dù thế nào, Dao Phi bây giờ cũng là quận chúa hòa thân của Bắc Tề, theo lệ thường, Hạ Hầu Tử Khâm phải tới thăm nàng ta.
Ngừng giây lát, ta lại hỏi:
Dụ Thái phi cào mặt nàng ta, bị thương thế nào?
Thực ra chẳng phải ta có lòng tốt gì, bị thương ở mặt, đó là việc một nữ tử để ý nhất, ta rất muốn biết vẻ mặt của Dao Phi lúc đó.
Nghe thấy vậy, ánh mắt Triêu Thần lóe lên tia thất vọng rồi nói nhỏ:
Nghe nói nếu cào sâu hơn chút, chưa biết chừng sẽ để lại sẹo.
Nói vậy, lần này nàng ta vẫn may mắn.
Nương nương!
Triêu Thần nhìn ta.
Ta cười.
Sao Dụ Thái phi không mạnh tay hơn chút nữa, cào sâu hơn cũng không tệ.
Kẻ liều lĩnh như Dao Phi, cho ả ta bài học cũng tốt, thế nhưng không biết sau này ả ta có chĩa mũi nhọn về phía Dụ Thái phi không?
Ha, e rằng nàng ta không biết, cứ như vậy sẽ đạp lên giới hạn cuối cùng của Hạ Hầu Tử Khâm. Hắn có thể nhẫn nhịn không đi thăm Dụ Thái phi nhưng cũng không muốn bà sống không tốt, bằng không khi Dụ Thái phi bị ốm, hắn sẽ không rào trước đón sau muốn nghe ta nói về bệnh tình của bà.
Triêu Thần bấy giờ mới cười.
Nghe nói Tiểu Đào phải cố gắng hết sức để kéo Dụ Thái phi, nếu không e rằng Dao Phi nương nương thật sự bị nát mặt ấy chứ!
Tiểu Đào à, cũng đáng thương cho nàng ta, chăm sóc Dụ Thái phi thì cả ngày phải lo lắng, sợ hãi.
Triêu Thần lại nói:
Nương nương, rất lạ nhé, nghe nói hôm qua, lúc ban ngày, Tích Quý tần đã đến Vĩnh Thọ cung.
Thiên Lục? Nàng ta tới đó làm gì?
Ta lập tức cười khẩy, chẳng trách Dụ Thái phi đến Dao Hoa cung gây sự, xem ra việc này không thể không có công lao của Thiên Lục. Ta đã biết từ lâu, vì chuyện của Cố Khanh Hằng, nàng ta sẽ không để yên. Bây giờ ta lại có chút vui mừng vì người nàng ta yêu là Cố Khanh Hằng, nếu không, nàng ta thật sự là một đối thủ mạnh của ta.
Sau khi xảy ra chuyện, Thục phi nương nương là người truyền thái y, còn… đặc biệt truyền Vương thái y.
Triêu Thần nhìn ta, nói nhỏ.
Nghe nói sau khi xảy ra chuyện, Thục Phi nương nương còn đặc biệt gọi riêng Vương thái y đến, nói là muốn hỏi thăm tình trạng của Dao Phi nương nương.
Có vẻ Diêu Thục phi đã hoàn toàn thoát khỏi nỗi đau sau cái chết của anh trai, đúng thế, nàng ta không phải kẻ ngốc, sẽ không ngồi một chỗ đợi nữ nhân trong hậu cung lòi đuôi. Lặng lẽ lâu đến vậy, cuối cùng nàng ta cũng ra tay. Hỏi riêng bệnh tình của Dao Phi? Ha, e rằng người nàng ta quan tâm là long thai trong bụng của Thiên Phi nhỉ?
Câu nói của Thư Quý tần hôm đó, nàng ta lâu nay không tìm hiểu sự thật không có nghĩa là nàng ta đã quên.
Ta không kìm được bật cười. Ta không cần dùng diệu kế trong túi gấm Tô Mộ Hàn đưa cho để gây ra cuộc chiến giữa các phi tần chốn hậu cung, bây giờ xem ra bọn họ ai nấy đều thật sự không dằn lòng được rồi.
Xoay người ngồi xuống, ta cất tiếng hỏi:
Vậy Thái hậu nói thế nào?
Thái hậu không đi.
Chuyện liên quan đến Dao Phi và Dụ Thái phi, Thái hậu không đi cũng không khiến người khác nghi ngờ. Ai chẳng biết là bà ghét nhất hai người này. Thảo nào tối qua Lý công công vội vàng tới gọi Hạ Hầu Tử Khâm, chỉ vì Thái hậu không ra mặt, chuyện này chỉ có thể là hắn đi.
Gật đầu, đột nhiên nghĩ tới Phương Hàm, ta lại lên tiếng:
Mấy ngày nay có tin của cô cô không?
Triêu Thần rõ ràng sững người, hồi lâu sau mới lắc đầu, nói:
Không có ạ! Nô tỳ không thể qua bên đó, tin tức ban nãy cũng là nghe người ta nói. Có lẽ cô cô đang ở Cảnh Thái cung, sẽ không có chuyện gì đâu!
Ta cũng biết những lời nói của Triêu Thần ban nãy, vì là
chuyện lớn
ở hậu cung nên các cung nhân mới có thể bàn tán xôn xao như thế, còn Phương Hàm bây giờ có ai quan tâm chứ!
Có điều, ta nhớ ra chuyện Thiên Lục tới Vĩnh Thọ cung có thể được truyền ra ngoài, nàng ta bây giờ vẫn có thể bình yên vô sự chứ? Trong lòng ta hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ đã được Thái hậu đồng ý? Ha, đúng thế, Thiên Lục là người thế nào chứ! Nàng ta hành sự sẽ không chuốc phiền phức cho mình. Giờ đây Thái hậu tin tưởng nàng ta, nàng ta chỉ đưa ra một chủ ý nhỏ, Thái hậu há không đồng ý? Huống hồ người nàng ta đối phó lại là Dao Phi?
Ta cũng đột nhiên nhớ ra lúc tình cờ gặp Dụ Thái phi ở Thiên Dận cung khi ấy, bà nhắc tới Dao Phi, còn nhắc đến Thái tử tiền triều…
Theo lý mà nói, Phất Hy và Thái tử tiền triều chính là anh em họ, họ gặp mặt cũng không có gì kỳ lạ, nhưng ngữ khí của Dụ Thái phi khiến ta cảm thấy lạ lùng. Lắc đầu, có lẽ chỉ là ta đã nghĩ quá nhiều, Dụ Thái phi vốn điên khùng, lời bà ấy nói cũng không thể coi là thật.
Triêu Thần nhìn ta chăm chú, thấy ta im lặng liền nhỏ giọng nói:
Nương nương mệt rồi à? Nô tỳ đỡ người đi nghỉ.
Ta gật đầu, để mặc nàng ta đỡ ta đứng dậy, đến bên giường, nằm xuống. Ta nói:
Ngươi cũng lên đi!
Ban ngày nàng ta vẫn phải làm việc, buổi tối phải canh chừng cho ta, dẫu cơ thể có làm bằng sắt thép cũng không chịu đựng được.
Nhưng nàng ta sợ hãi lắc đầu.
Nô tỳ sao có thể nằm cùng giường với nương nương?
Thở dài một tiếng, biết nàng ta chắc chắn không đồng ý, ta liền nói:
Vậy thì qua nhuyễn tháp nghỉ ngơi đi!
Lần này nàng ta không từ chối, gật đầu, nói:
Nương nương nghỉ đi ạ!
Nghe thấy vậy, ta nhắm mắt. Một lát sau, nghe tiếng bước chân rời đi của nàng ta. Ta nghiêng người, cả ngày nghĩ đến chuyện làm thế nào để ra khỏi lãnh cung, nhưng cuối cùng vẫn chưa có cách nào hoàn mỹ.
Ta biết Hạ Hầu Tử Khâm sẽ không cho phép. Hắn tìm đủ mọi cách để đưa ta vào đây, nếu hắn biết bây giờ ta đang lao tâm khổ tứ nghĩ cách ra ngoài, nhất định sẽ mắng ta đã khiến người khác phải lo lắng. Nhưng có rất nhiều chuyện ta phải suy nghĩ. Ta cũng biết, ta phải sống tốt mới không khiến hắn lo lắng, không khiến hắn phân tâm để xử lý chuyện hậu cung tiền triều, thế nhưng có một số chuyện, ta không thể nói cho hắn biết, ta chỉ có thể tự mình điều tra.
Trong lòng hơi căng thẳng, ta nghĩ trừ chuyện thuốc nước trên mặt, những chuyện khác đều không được coi là ta giấu hắn. Hơn nữa hắn cũng có rất nhiều chuyện giấu ta, hắn không nói nhưng ta biết.
Tối qua những lời hắn nói, ta đã nghĩ đến và cảm thấy sợ hãi. Nếu hắn chỉ lo lắng loạn trong giặc ngoài, vậy thì ta không sợ, những chuyện này, cuối cùng cũng sẽ giải quyết được. Nếu thật sự có ngày không chống đỡ được, cùng lắm ta sẽ chết một cách kiêu hãnh cùng hắn.
Song lời của hắn lại khiến ta nghe ra một tầng nghĩa khác, thậm chí ta không muốn nghĩ, ta chỉ muốn nói bất luận lúc nào ta cũng sẽ không sống một mình. Ba năm trước, là Tô Mộ Hàn và Cố Khanh Hằng đã cho ta dũng khí để sống tiếp. Còn bây giờ, hắn là động lực để ta tiếp tục sống.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, tiếng thở của Triêu Thần dẫn đều đặn, song ta không ngủ được.
Không biết qua bao lâu, dường như ta nghe tiếng bước chân của ai đó đang đi tới. Trong lòng ngạc nhiên, vui mừng, nhưng ta vẫn cảnh giác chống tay lên, quay lại.
Bóng dáng nam tử từ ô cửa chiếu vào, ánh trăng kéo cái bóng thật dài, thật dài, tới tận bên giường ta. Ta mở to mắt, nhìn thấy nụ cười của huynh ấy. Nhìn thấy ta, huynh ấy mỉm cười yên tâm.
Ta sửng sốt, vừa định lên tiếng nhưng huynh ấy đã lách mình tiến vào, nói nhỏ:
Suỵt… Đừng kinh ngạc! Ta chỉ đến thăm muội, nhìn muội rồi đi. Lâu lắm rồi không thấy muội, trong lòng ta không yên tâm.
Ta mỉm cười, huynh ấy vẫn luôn dịu dàng như xưa.
May quá, mọi thứ đều ổn!
Ta không biết
mọi thứ đều ổn
mà huynh ấy nói là nói ta hay việc của huynh ấy.
Huynh ấy lại nói:
Phải rất lâu nữa ta mới được gặp muội, đợi ta trở về, tất cả mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Ta kinh ngạc nhìn Cố Khanh Hằng, huynh ấy nói…tất cả mọi chuyện…