Tập 3 - Chương 50
-
Mệnh Phượng Hoàng
- Hoại Phi Vãn Vãn
- 7724 chữ
- 2020-02-01 01:00:29
Dịch: Cẩm Ninh
Nhà xuất bản: Văn Học
Khi nói ra câu nói này, trong đầu ta bỗng hiện lên những nét chữ thanh tú trên mảnh giấy đó. Hai chữ
Phương Hàm
dường như càng trở nên đẹp đẽ.
Toàn thân ta bắt đầu run rẩy, bao nhiêu năm qua, mỗi lần gặp chuyện liên quan đến Tô Mộ Hàn, ta đều bị kích động.
Ta trước nay chưa từng nghĩ rằng tiên sinh của ta lại có quan hệ với người trong chốn thâm cung. Thực ra, nếu đơn giản chỉ là quen biết Phương Hàm thì ta sẽ cảm thấy được an ủi. Song trực giác mách bảo ta không phải như vậy. Nếu không, tại sao Hạ Hầu Tử Khâm lại nghi ngờ Phương Hàm là mật thám của người nào đó, tại sao hắn muốn phái Triêu Thần ẩn náu bên cạnh Phương Hàm?
Triêu Thần còn nói, bao nhiêu năm nay không thấy Phương Hàm có bất kỳ động tĩnh nào, tuy nàng ta không nói rõ nhưng ta cũng nghe ra được, trong tiềm thức, Triêu Thần đã nhận định Phương Hàm không hề muốn làm mật thám, chẳng phải ư? Có lẽ, cuối cùng, Hạ Hầu Tử Khâm cũng cảm thấy mơ hồ.
Nhưng chỉ có ta biết, tất cả những chuyện này chẳng qua là Phương Hàm đã lừa gạt con mắt của họ mà thôi.
Phương Hàm cuối cùng cũng kinh ngạc, ngước mắt nhìn ta, đôi mắt bình tĩnh trước sau như một của nàng ta dần lăn tăn những đợt sóng, cái thứ lấp lánh ấy khiến ta cảm thấy có chút hoảng hốt.
Nhưng nàng ta chỉ nói:
Nương nương, điều đó là không thể.
Nàng ta nói… không thể.
Ha, nhưng làm thế nào mới khiến ta tin? Túi gấm Tô Mộ Hàn đưa ta, giấy trắng mực đen viết rõ ràng đến vậy, hai chữ
Phương Hàm
đến lúc này vẫn sáng chói trước mắt ta. Đừng nói với ta chỉ là trùng hợp, điều đó chẳng phải quá nực cười sao?
Lạnh lùng nhìn người phía dưới, ta khẽ nói:
Cô cô nên biết, bản cung đã có thể nói ra những lời như vậy thì tuyệt đối không phải tự nhiên vu oan cho ngươi.
Nàng ta sững người giây lát nhưng vẫn gật đầu, nói:
Nô tỳ to gan, muốn nhìn mảnh giấy mà nương nương nói.
Mảnh giấy đó… đã bị ta hủy từ lâu.
Nếu để Hạ Hầu Tử Khâm hoặc Thái hậu nhìn thấy thứ như vậy thì dù ta trong sạch cũng không thể nói rõ ràng. Sao ta dám giữ lại?
Ta nhìn nàng ta, nói:
Mảnh giấy đó, ngươi không cần xem, bản cung chỉ muốn ngươi nói thật.
Ánh mắt nàng ta cuối cùng chiếu thẳng vào gương mặt ta, vẫn kiên quyết lắc đầu.
Nô tỳ không quen Tô Mộ Hàn mà người nói.
Dừng giây lát, nàng ta lại nói:
Nương nương đã nghi ngờ thì nô tỳ có nói cũng vô ích, nô tỳ từ khi sáu tuổi đã vào Vân phủ hầu hạ tiểu thư.
Nàng ta khẽ cười.
Cũng chính là Hoàng hậu Minh Vũ sau này. Lúc nô tỳ theo tiểu thư tiến cung thì mới chỉ mười bốn tuổi, cho tới bây giờ chưa từng xuất cung, muội muội duy nhất của nô tỳ cũng đã chết. Nô tỳ sao có thể quen Tô Mộ Hàn mà nương nương nói?
Ta ngẩn người, đột nhiên nhớ ra. Ha, ta thật ngu ngốc!
Nếu Tô Mộ Hàn không phải là Tô Mộ Hàn? Tô Mộ Hàn chỉ là một tên hiệu.
Không biết vì sao khi nghĩ như vậy, trong lòng ta đột nhiên thấy sợ hãi, tựa lưng vào mép bàn phía sau mới đứng vững được. Hít thật sâu, ta cắn răng nói:
Vậy thì được, bản cung hỏi ngươi, ban đầu Thái hậu muốn bản cung qua Hy Ninh cung chép kinh Phật, vì sao ngươi cố ý làm bản cung vấp ngã, còn dặn dò bản cung không được để Thái hậu biết bản cung bị sái tay?
Lúc này nàng ta mới bộc lộ cảm xúc, nhìn ta, hồi lâu sau vẫn không lên tiếng.
Ta cười nhạo một tiếng.
Cô cô đừng nói với bản cung, hôm đó bản cung ngã ở bậc thềm không có công lao của cô cô!
Nương nương!
Nàng ta cúi đầu, lạnh nhạt nói.
Nương nương thật khiến nô tỳ kinh ngạc, thế nhưng hôm đó nô tỳ cũng không còn cách nào.
Ta cười.
Bản cung biết, có lẽ bản cung còn phải cảm ơn ngươi, đúng không?
Dừng lại giây lát, ta bước lên một bước, cúi đầu nói:
Bản cung nên cảm ơn ngươi giúp bản cung qua mặt Thái hậu. Nhưng bản cung rất tò mò…
Hơi khom người xuống, lại gần nàng ta, ta khẽ nói:
Bản cung tò mò, nếu để Thái hậu nhìn thấy chữ của bản cung thì sẽ thế nào?
Nàng ta vẫn cúi đầu, hồi lâu sau mới nói:
Thái hậu sẽ theo sát nương nương!
Ta còn tưởng nàng ta sẽ nói Thái hậu sẽ giết ta, nhưng không ngờ nàng ta chỉ nói Thái hậu sẽ theo sát ta. Vậy thì Thái hậu muốn dẫn dụ ai?
Trong lòng có chút run rẩy, ta giơ tay ra, cúi đầu nhìn ngón tay mảnh khảnh của mình, trầm giọng nói:
Vậy theo ngươi, chữ viết của bản cung… rốt cuộc giống ai?
Bởi từ một vế đối, Thái hậu có thể nghi ngờ nét chữ của ta, còn Phương Hàm lại giúp ta che giấu, chắc chắn nàng ta đã nhận ra chữ của ta, chẳng phải ư?
Nhưng Phương Hàm trầm mặc, hồi lâu sau vẫn im lặng.
Ta đứng thẳng người, khẽ nhắm mắt, nói nhỏ:
Cô cô, bản cung đợi câu trả lời của ngươi.
Rất lâu sau mới thấy nàng ta nói:
Nương nương không nên biết thì tốt hơn.
Vì sao?
Nàng ta khẽ cười.
Chỉ vì nương nương vốn không có bất kỳ liên quan nào tới người ấy.
Nếu ngay từ lúc ta hỏi tới Tô Mộ Hàn, Phương Hàm nói không quen, vậy thì bây giờ, e là nàng ta đã biết thân phận của Tô Mộ Hàn rồi, nhưng vẫn không muốn nói cho ta.
Nàng ta bình tĩnh nói:
Nương nương đã không liên quan tới người ấy thì không cần biết người ấy là ai.
Ta cười nhạt.
Ngươi cảm thấy bản cung thật sự không liên quan tới người ấy sao?
Phương Hàm gật đầu.
Vâng, nô tỳ ở bên cạnh nương nương lâu đến vậy, đã biết rõ từ lâu, nương nương và nguời ấy không hề có liên quan.
Giận dữ đập tay lên mép bàn, ta nghiêm giọng nói:
Bản cung là do một tay y dạy dỗ, bản cung tiến cung cũng là nhờ cách y dạy cho, thậm chí y còn để lại túi gấm giúp bản cung trừ bỏ tỷ muội của Tang gia, bây giờ ngươi còn mở miệng nói với bản cung, bản cung không có quan hệ với y!
Lời của Phương Hàm làm sao khiến ta tin đây?
Không ngờ, nàng ta chẳng những không sợ, ngược lại còn ngước mắt nhìn thẳng vào ta, cười nhạt, nói:
Nương nương cho rằng mình là quân cờ của người ấy sao?
Quân cờ?
Khi nàng ta nhắc tới hai từ này, lòng ta đột nhiên hoảng sợ. Hai từ này trước đây khiến ta run rẩy, bây giờ nàng ta nói một cách nhẹ nhàng, còn ta vẫn cảm thấy khiếp đảm.
Không đợi ta nói, nàng ta lại nói tiếp:
Vậy thì xin nương nương hãy nghĩ thật kĩ, rốt cuộc nương nương có phải là quân cờ của người ấy không? Từ đầu đến cuối người ấy đã lợi dụng nương nương những gì?
Cuối cùng ta sững người. Mọi thứ xoay chuyển rất nhanh trong đầu ta, từ lần đầu tiên ta gặp y, ba năm ta ở bên y, tới lúc ta vào cung, sau đó là thời gian hơn một năm…
Tô Mộ Hàn quả thật không hề lợi dụng ta. Nếu không phải vì trong mảnh giấy viết câu đó, ta thậm chí còn không biết y quen Phương Hàm.
Trước lúc ta vào cung, y còn nói muốn ta buông bỏ thù hận, có phải y vốn không hy vọng ta vào cung? Thế nhưng ta đã kiên trì và y không ngăn cản.
Không, có lẽ chỉ có thể nói, dù ta quyết định thế nào, y trước nay đều không ngăn cản.
Ngẩn người suy nghĩ hồi lâu, ta nghẹn lời.
Phương Hàm lại nói:
Nô tỳ thừa nhận ban đầu tiếp cận nương nương quả thật là có ý nghĩ tư lợi. Nô tỳ tưởng nương nương là người của người ấy.
Lời của nàng ta khiến ta bất ngờ. Nàng ta nói, tưởng ta là người của y.
Nàng ta lại cười.
Nhưng tiếp xúc rồi mới biết, hóa ra không phải.
Ta vẫn im lặng nhưng trong lòng vô cùng kinh ngạc. Có lẽ chỉ vì nàng ta không nhìn thấy dấu vết của việc ta làm một quân cờ nên mới nói hóa ra ta và y không có liên quan.
Nhìn nàng ta, ta nói:
Vậy tại sao ngươi ở lại bên cạnh bản cung?
Nàng ta khẽ trả lòi:
Nương nương quên rồi ư? Nô tỳ chủ động tìm đến rồi đột nhiên muốnđi, há chẳng phải khiến người ta nghi ngờ sao?
Những điều này sao ta có thể quên? Ha, lời của nàng ta không thể không khiến ta nghi ngờ.
Quay người lại, ta nói:
Đứng lên đi!
Nàng ta tạ ơn rồi đứng lên. Ta lại nói:
Ngươi ẩn náu trong cung để làm gì?
Giọng nói của nàng ta vẫn lãnh đạm:
Nương nương sai rồi, nô tỳ cũng không phải là người của người ấy.
Ta cười gằn, nói:
Thế à? Tại sao vừa nãy cô cô còn nói tiếp cận bản cung vì tưởng bản cung là người của y? Nếu ngươi và y không có quan hệ, tại sao lại quan tâm tới người của y?
Nàng ta tiến lên một bước, nói:
Nô tỳ chỉ muốn biết, người ấy phái nương nương tiến cung để làm gì, nhưng không ngờ, hóa ra nương nương không phải người của người ấy. Như vậy nô tỳ cũng yên tâm. Nô tỳ ở lại trong cung chỉ vì đã không còn nhà để trở về, ra ngoài không bằng ở lại. Nương nương bây giờ cũng sống trong hậu cung, chắc hiểu rõ nhất số phận của cung tỳ.
Cung tỳ cả đời không thể xuất cung, chỉ khi thay đổi triều đại mới có thể phá lệ, để cung nhân của tiền triều xuất cung. Bề ngoài là ban ơn, thực ra vì sợ tâm phúc của tiền triều lưu lại trong cung sẽ có nguy hiểm mà thôi…
Thấy ta im lặng, nàng ta lại nói tiếp:
Nô tỳ giúp nương nương chỉ để tránh gây ra những hiểu lầm không cần thiết. Nương nương cũng là người thông minh, biết nỗi khổ tâm của nô tỳ.
Ta thừa nhận nếu để Thái hậu nhìn thấy chữ của ta, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Sự trong sạch của ta cũng sẽ bị vẩn đục. Nói cho cùng, Phương Hàm thực sự chưa làm chuyện gì có lỗi với ta. Nàng ta cũng chưa hề lợi dụng ta làm những việc khác.
Chẳng lẽ thật sự như nàng ta nói, ta và nàng ta đều không phải quân cờ của y? Mà
y
trong lời của nàng ta…
Nghe nàng ta nói nhiều đến vậy, trong lòng ta bắt đầu nghi ngờ một người, nhưng lại cảm thấy buồn cười. Tô Mộ Hàn là nam nhân, điểm này, ta quyết không thể nhầm, cho nên có rất nhiều chuyện khó hiểu.
Quay người lại, nhìn người trước mặt, ta lên tiếng:
Bản cung vẫn muốn biết
y
mà cô cô nhắc đến là ai?
Chỉ cần nàng ta nói ra thì có rấtnhiều chuyện, ta không cần suy nghĩ nữa.
Nàng ta vẫn thong thả, điềm tĩnh trả lời:
Nô tỳ vẫn nói nương nương đã không có quan hệ gì với người ấy, vậy không biết thì tốt hơn.
Nếu bản cung nhất định muốn biết?
Ta bước lên, ép nàng ta mở miệng.
Nàng ta lùi lại nửa bước theo bản năng, hít một hơi rồi nói:
Vậy nô tỳ chỉ còn cách chết.
Ta kinh ngạc nhìn nàng ta, lời nói của nàng ta, đương nhiên ta tin. Lần đầu tiên gặp nàng ta, ta đã cảm thấy nếu nàng ta trung thành với ai thì sẽ trung thành với người đó cả đời, sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi.
Khi đó, nàng ta toàn tâm toàn ý, dốc sức vì Hoàng hậu Minh Vũ, ta thật khó tưởng tượng sau khi Hoàng hậu Minh Vũ mất, rốt cuộc còn ai có thể khiến nàng ta để tâm như vậy? Người đó nhất định là người của tiền triều.
Thế nhưng lúc này, muốn ta suy đoán vô căn cứ thì chắc chắn như mò kim đáy biển, đã khó lại càng khó hơn.
Nhắm mắt lại, ta nghiến răng nói:
Vậy bản cung sẽ giúp ngươi toại nguyện.
Nàng ta không hề do dự, lên tiếng:
Nô tỳ tạ ơn nương nương! Vậy, nô tỳ cáo lui!
Ta nghe thấy tiếng bước chân của nàng ta, sau đó là tiếng cửa được mở ra, rồi nàng ta nói:
Nô tỳ còn có một câu muốn nói với nương nương, người ấy chưa từng làm chuyện gì tổn hại đến nương nương.
Dứt lời, nàng ta đi ra khỏi cửa.
Cửa lại được cẩn thận đóng vào.
Một mình ta ngồi im trong phòng. Muốn nàng ta chết, ta làm vậy có đúng không?
Trong lòng Phương Hàm biết rõ nhưng nàng ta thà chết chứ không muốn nói ra thân phận của Tô Mộ Hàn. Nàng ta chắc chắn ta sẽ không nói chuyện này với Hạ Hầu Tử Khâm và Thái hậu. Ta nghĩ, nàng ta thực sự không phải người ngu ngốc, khi ta nói nàng ta không cần xem mảnh giấy đó, chắc nàng ta cũng đã đoán được mảnh giấy trong tay ta đã bị tiêu hủy.
Cho nên chỉ cần nàng ta chết, đầu mối của chuyện này sẽ đứt, nếu ta muốn điều tra nữa thì đã khó nay càng khó hơn.
Nhưng lúc nàng ta đi ra, lại nói Tô Mộ Hàn chưa từng làm tổn hại tới ta.
Trong lòng đau đớn, tiên sinh, người hãy nói cho ta biết, tất cả những chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Tay cầm cốc trà trên bàn, giơ tay định ném xuống đất, ta lại cứng đờ người. Vội vã đặt cốc trà xuống, ta đẩy cửa đi ra.
Trên hành lang, đám cung nhân nhìn thấy ta, vội tránh sang một bên, hành lễ. Ta chỉ bước thật nhanh, Phương Hàm… có thể nàng ta đã…
Ta cắn răng, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng là chạy.
Đẩy cửa phòng, thấy nàng ta đã vắt mảnh vải trắng lên xà nhà. Thấy ta xông vào, nàng ta sững sờ. Ta vội đóng cửa, trầm giọng nói:
Xuống đây!
Nàng ta do dự giây lát, cuối cùng bước từ trên ghế xuống, nhìn ta rồi lãnh đạm nói:
Bây giờ nương nương không nên mềm lòng.
Ta giật mình sửng sốt, lên tiếng hỏi:
Y muốn làm hại Hoàng thượng ư?
Nàng ta ngẩn người nhưng lại hỏi:
Làm hại mà nương nương nói là sao?
Ta có chút kinh ngạc nhìn nàng ta, hồi lâu sau mới cất tiếng:
Nếu không, sao ngươi thà chết cũng không muốn nói ra thân phận của y?
Nhưng nàng ta lại cười.
Tới bây giờ nương nương vẫn hoài nghi nô tỳ là mật thám của người ấy à? Nương nương sai rồi, người ấy không thèm làm những việc như vậy. Nô tỳkhông muốn nói ra thân phận của người ấy là để bảo vệ người ấy, cũng là bảo vệ nương nương.
Nhìn đăm đăm người trước mặt, nàng ta lại nói:
Nương nương thử nhớ lại một chút, tất cảmọi điều người ấy làm cho nương nương lẽ nào không phải vì muốn tốt cho nương nương sao?
Nghiến răng, ta không muốn nghĩ vì có nghĩ cũng chẳng thông suốt được.
Ta nói:
Đã như vậy, tại sao ban đầu ngươi muốn giấu nguồn gốc vết sẹo trên cổ ngươi?
Nàng ta giật mình nhưng không hỏi ta làm thế nào mà biết, chỉ nói:
Nô tỳ chỉ muốn nói với nương nương, thâm cung không giống vớibên ngoàỉ, chỉ một chút bất cẩn là có thể mất đi tính mạng.
Ta im lặng, từng câu nói của nàng ta đều đúng, đều có lý, thậm chí ta không biết có nên tin tưởng không.
Hai người giống nhau, hóa ra thật sự có nét tương đồng. Ha, Tô Mộ Hàn và Phương Hàm, vì sao bọn họ quen biết nhau? Tô Mộ Hàn là người thế nào của tiền triều? Ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không đưa ra được kết luận.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của Tường Hòa:
Nương nương, nương nương…
Ta giật mình, sao Tường Hòa biết ta ở phòng của Phương Hàm? Do dự giây lát, cuối cùng ta trả lời:
Có chuyện gì?
Tường Hòa nói:
Thục phi nương nương đến.
Ta sửng sốt, quay người lại. Ta mới khôi phục địa vị Đàn Phi, còn đang nghĩ xem ai sẽ là người đầu tiên đến, nhưng không ngờ lại là Diêu Thục phi!
Phương Hàm tiến lên mở cửa cho ta. Ta sải bước đi ra ngoài, thấy nàng ta cũng đi ra, ta nói:
Cô cô nên ở trong phòng nghỉ ngơi đi, chỗ bản cung sẽ có người hầu hạ.
Sắc mặt nàng ta hơi thay đổi nhưng vẫn không nói gì. Ta nhìn Tường Hòa rồi cất bước đi ra.
Tường Hòa vội vã đi theo ta, nói nhỏ:
Vừanãy nô tài không sao tìm thấy nương nương, may mà cung tỳ bên ngoài nói thấy nương nương đến chỗ cô cô. Nếu nương nương có việc, dặn dò bọn nô tài một tiếng là được, hà tất nương nương phải tự mình đi?
Ta lạnh lùng cười một tiếng nhưng không đáp.
Dặn dò một tiếng? Cảnh Thái cung bây giờ, ta còn có thể tin tưởng ai?
Thấy ta im lặng, Tường Hòa cũng biết điều, không nói nữa.
Hai người đi qua tiền sảnh, từ xa ta đã trông thấy bóng dáng màu hồng đó. Ta bước vào, hành lễ với nàng ta.
Tần thiếp tham kiến Thục phi nương nương!
Quyến Nhi bên cạnh nàng ta vội hành lễ với ta.
Nàng ta quay người, đôi mắt phượng hẹp, dài nhìn ta, trong chớp mắt liền cười, nói:
Lâu lắm rồi không gặp, vốn tưởng Đàn Phi sẽ thay đổi một chút nhưng không ngờ vẫn là bản cung quá lo lắng.
Ta hơi sững người, nàng ta thấy ta không thảm hại, khó tránh khỏi thất vọng chăng?
Xua tay ra hiệu cho Tường Hòa lui xuống, nghe Diêu Thục phi nói tiếp:
Bây giờ ngươi vẫn là Đàn Phi nhỉ, sao bên cạnh đến một cung tỳ chuẩn mực cũng không có?
Nàng ta tiến lên một bước, cười nói:
Bản cung rất tò mò, khi đó rốt cuộc ngươi đã đắc tội thế nào với Thái hậu mà có thể khiến bà tức giận tới nỗi đánh chết cung tỳ của ngươi?
Ta bình tĩnh, thản nhiên nhìn Quyến Nhi, thấy nàng ta ngoan ngoãn đứng cạnh Diêu Thục phi, dường như chúng ta nói chuyện, nàng ta hoàn toàn không lắng nghe. Thu lại ánh mắt, ta lạnh nhạt nói:
Có lẽ hôm nay nương nương tới Cảnh Thái cung cũng không phải vì chuyện trong quá khứ. Tần thiếp thích nói chuyện thẳngthắn, nương nương vô sự bất đăng tam bảo điện[1].
Nếu nàng ta bây giờ đến xem ta khốn đốn thế nào thì nàng ta đã phải thất vọng rồi.
[[1]] Vô sự bất đăng tam bảo điện: Có việc mới đến.
Lời của ta khiến ánh mắt nàng ta dao động, nàng ta vẫn cười.
Đàn Phi thật khiến bản cung phải thay đổi cách nhìn, tình hình bây giờ mà ngươi vẫn điềm tĩnh được nhỉ!
Nàng ta dừng lại giây lát nhưng lại nhìn sang Quyến Nhi, khẽ nói:
Ở đây không cần ngươi hầu hạ, ra ngoài đợi đi!
Ta giật mình kinh ngạc, nàng ta lại sai Quyến Nhi rời đi!
Quyến Nhi không hề do dự, vội gật đầu, nói:
Vâng, nô tỳ xin cáo lui!
Nói xong, nàng ta liền đi ra ngoài.
Diêu Thục phi nhìn theo bóng lưng của Quyến Nhi, đợi nàng ta đi xa mới đứng thẳng, nhìn ta chằm chằm. Ta cười:
Nương nương làm gì vậy?
Nhưng nàng ta dửng dưng trả lời:
Bên cạnh ngươi không có ai, đương nhiên bản cung cũng phải công bằng.
Ta sững người, nàng ta nói vậy là sao? Sau đó lại có chút kinh ngạc, chẳng lẽ… nàng ta đã nghi ngờ điều gì? Nghi ngờ Quyến Nhi?
Quyến Nhi là người của Thái hậu, đây là việc ai nấy đều biết. Xem ra Diêu Thục phi cũng đã mơ hồ cảm nhận được điều gì đó. Việc nàng ta mất long thai, có lẽ trong chốc lát nàng ta không nghĩ ra, nhưng nàng ta cũng bắt đầu trở nên cảnh giác.
Ta đang suy nghĩ thì thấy nàng ta tiến lên nửa bước, hạ thấp giọng, hỏi:
Bản cung hỏi ngươi, thân phận thực sự của Dao Phi có phải là Phất Hy không?
Ta nhìn nàng ta, trả lời:
Trong lòng nươngnương đã có câu trả lời, vì sao phải hỏi tần thiếp?
Hồi lâu sau nàng ta mới bật cười, trong mắt lộ vẻ hận thù, nghiến răng nói:
Hóa ra thật sự là ả ta. Chẳng trách Hoàng thượng để tâm tới ả ta như vậy!
Hoàng thượng quan tâm tới nàng ta.
Ta lãnh đạm nói.
Nhưng nàng ta lại giận dữ.
Hậu cung không có chuyện chuyên sủng.
Ta sửng sốt, ngước mắt nhìn nàng ta. Hậu cung không phải không có chuyện chuyên sủng, nhưng chuyên sủng chốn hậu cung đều không được lâu dài. Ta nhìn Diêu phi chăm chú, ý của nàng ta là muốn loại bỏ Dao Phi ư? Ha, cho dù như vậy, nàng ta hà tất phải nói cho ta biết? Nàng ta không sợ ta phản bội ư?
Ta lên tiếng hỏi:
Nương nương muốn làm gì?
Nàng ta khẽ
hừ
một tiếng.
Ngươi cho rằng thế nào?
Ta cúi đầu.
Tần thiếp ngu muội!
Nàng ta cười.
Đàn Phi, hậu cung này, nếu ngươi cũng bị coi là ngu muội thì bản cung thấy kẻ thông minh cũng chẳng có mấy người.
Ta vẫn thong thả trả lời:
Nương nương cũng thấy tình trạng hiện nay của tần thiếp rồi đấy, tần thiếp còn có thể làm gì nữa? Chi bằng cứ ngoan ngoãn, hiền lành, tần thiếp còn có thể làm Đàn Phi, chẳng phải ư?
Nụ cười trên gương mặt Diêu phi biến mất, nàng ta trầm giọng nói:
Xem ra bản cung vẫn thật sự phải nói thẳng mới được. Đàn Phi, hôm đó ngươi bị biếm vào lãnh cung đúng là vì mạo phạm Thái hậu ư? Ha, bản cung ở bên cạnh Thái hậu nhiều năm như vậy, tính khí của bà không dám nói hiểu hoàn toàn nhưng cũng biết, nếu thật sự đắc tội với bà, bây giờ bà có thể thả ngươi ra ư?
Ta kinh ngạc, nàng ta lại nói:
Ngươi đừng tưởng bản cung không biết gì, không biết việc con tiện nhân Dao Phi làm, chỉ là bản cung tò mò, kiêu ngạo như ngươi, sao có thể kìm nén được?
Từng câu từng từ của nàng ta đều nói cho ta biết, nguyên nhân thật sự ta bị biếm vào lãnh cung khi đó, thực ra nàng ta đã biết từ lâu, nàng ta biết hiềm khích giữa ta và Dao Phi nên mới nói những lời này.
Ta khẽ cười một tiếng.
Nương nương đều đã biết nhưng thiếp cho rằng chuyện này không liên quan tới nương nương.
Không liên quan?
Ngữ khí của nàng ta giận dữ, hai tay siết chặt thành nắm đấm, lạnh lùng nói.
Hôm anh trai của bản cung chết, ả ta mượn cớ không được khỏe để rời đi trước, sau đó có người nhìn thấy ả ta một mình ra khỏi Nghi Tử uyển. Cái chết của anh trai bản cung, có lẽ ả ta không thoát khỏi trách nhiệm, bản cung thề không đội trời chung với ả!
Ta giật mình kinh hãi.
Hôm đó, ta dặn dò Triêu Thần đưa Dao Phi về Nghi Tử uyển, có điều rất nhanh sau đó Triêu Thần đã trở về rồi không quay lại Nghi Tử uyển nữa. Đương nhiên ta không biết giữa đường Dao Phi có ra khỏi Nghi Tử uyển không, nhưng Diêu Thục phi lại nghi ngờ cái chết của Diêu Chấn Nguyên có liên quan tới Dao Phi, điều này khiến ta kinh ngạc.
Ta buột miệng nói:
Cái chết của Diêu Phó tướng không phải do Thư Cảnh Trình gây ra sao? Hiện trường còn lưu lại ngọc bội của hắn mà.
Nàng ta hơi nhướng mày.
Vậy thì thế nào? Ai lại để lại chứng cớ rõ ràng đến vậy sau khi hành động chứ? Năm đó, vì sắc đẹp của Phất Hy, anh trai ta từng trêu ghẹo ả trước mặt mọi người nhưng đáng tiếc, khi ấy ta chưa từng nhìn thấy ả. Không ngờ đã bao lâu rồi, ả ta vẫn ôm hận trong lòng! Sau khi xảy ra chuyện, bản cung đã tới hiện trường, mũi tên cắm xuống đất, lực đó rõ ràng là do nữ tử bắn.
Ta chỉ cảm thấy trong lòng bàng hoàng, nhãn lực của Diêu Thục phi thật lợi hại! Mũi tên đó chẳng phải là mũi tên ta bắn ư?
Thầm hít sâu một hơi, ta nhíu mày, nói:
Nương nương có từng nghĩ, nếu khi đó Dao Phi vào bãi săn, chẳng phải thị vệ canh giữ bên ngoài sẽ biết rất rõ sao? Hơn nữa, ngày đó, những người đã chết không phải chỉ có một mình Diêu Phó tướng.
Chỉ có ta biết rõ, đội thị vệ ngự lâm quân bị Hạ Hầu Tử Khâm bí mật xử tử.
Nàng ta cười khẩy.
Hôm đó có rất nhiều người Bắc Tề đến, muốn đưa ả đi vào có gì khó chứ? Ả đường đường là quận chúa Bắc Tề, muốn giết người, tất nhiên sẽ không hành động một mình!
Ta buột miệng hỏi:
Tại sao nương nương không nói với Hoàng thượng?
Ha, nói thì có tác dụng gì? Bản cung không có chứng cứ.
Vẻ mặt nàng ta chán nản.
Hoàng thượng có tình cảm sâu nặng với ả, sẽ chỉ bảo vệ ả thôi!
Ta thầm kinh ngạc, nghe ngữ khí của nàng ta thì đến Diêu Hành Niên nàng ta cũng chưa từng kể, đúng không?
Nghĩ một lát, ta lại hỏi:
Vậy còn Diêu Tướng quân?
Quả nhiên, nàng ta lắc đầu.
Việc này nếu để cha ta biết sẽ chỉ gây bất hòa giữa ông và Hoàng thượng. Bản cung không thể nói!
Đầu ngón tay run lên, ta tròn mắt nhìn Diêu Thục phi. Nguyên nhân nàng ta không kể cho Diêu Hành Niên lại là vì điều này… Trong lòng nàng ta có Hạ Hầu Tử Khâm.
Không biết vì sao, nghĩ như vậy, tâm trạng ta bỗng không thể bình tĩnh được.
Nhìn nàng ta, ta gượng cười.
Nương nương thật khiến tần thiếp không hiểu, lúc ở Thượng Lâm uyển, người che giấu ý định giết người đâu chỉ có Dao Phi? Người cũng ra tay đánh ngã tần thiếp xuống núi Nam Sơn, sao bây giờ lại nói cho tần thiếp nghe chuyện quan trọng đến vậy?
Đôi mắt nàng ta lóe lên vẻ kinh ngạc, lập tức cười, nói:
Bản cung không hề ra tay đánh ngươi.
Ta thảng thốt nhìn nàng ta, nàng ta nói gì?
Nhưng nàng ta không màng tới vẻ ngạc nhiên của ta, nói thẳng:
Tình cảnh khi đó hỗn loạn, bản cung cũng từng nghĩ đến nhưng lúc đó, bản cung lại thay đổi chủ kiến, chỉ bởi Hoàng thượng có thể che chở cho Dao Phi tốt đến vậy, trong lòng bản cung không phục. Bây giờ Dao Phi đã đến, bản cung còn có thể ngốc đến mức trừ bỏ ngươi ư?
Nàng ta biết rõ trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm, ta cũng được coi trọng nên muốn giữ ta lại để đấu với Dao Phi. Nhưng không phải nàng ta thì có thể là ai?
Là thị vệ bên cạnh Hàn Vương.
Nàng ta khẽ nói.
Lúc này ta mới thật sự giật mình sửng sốt, Thanh Dương?
Khi ấy ta trốn sau lưng nàng ta, thật sự chưa từng để ý đến nàng ta. Ta nào ngờ, người đánh ta ngã xuống Nam Sơn lại là nàng ta!
Không!
Ta lắc đầu.
Thanh Dương không thể ra tay với Hàn Vương.
Nói Thanh Dương có thể làm hại Hàn Vương, đó là điều cho dù thế nào ta cũng sẽ không tin.
Diêu Thục phi đột nhiên bật cười, cất tiếng:
Hàn Vương đương nhiên là do bản cung ra tay. Cái chết của anh trai ta có liên quan tới Dao Phi, vậy thì Hàn Vương chắc chắn không thể không biết! Bọn họ là huynh muội kết nghĩa, Hàn Vương không thể không giúp ả, cho nên bản cung muốn nhân cơ hội này để giết hắn! Dù sao, mọi người đều thấy hắn vì cứu ngươi mới rơi xuống Nam Sơn. Điều đó chẳng liên quan gì tới bản cung, coi như bản cung báo thù cho anh trai!
Ta không thể ngờ, hóa ra chân tướng sự việc lại như vậy.
Ha, nàng ta nói báo thù cho Diêu Chấn Nguyên, thật đúng là đánh bừa mà trúng. Tuy người động thủ là Thanh Dương nhưng cuối cùng Hàn Vương cũng không thoát khỏi liên quan. Nếu để nàng ta biết, hai người rơi xuống hôm đó mới là kẻ liên quan trực tiếp nhất tới cái chết của anh trai nàng ta thì nàng ta bây giờ sẽ có biểu cảm thế nào?
Sự việc tưởng giản đơn hóa ra lại vô cùng phức tạp.
Ta mỉm cười bất đắc dĩ, vì thế lúc Thanh Dương gặp Hàn Vương mới nghiến răng nói Thanh Dương đáng chết. Nàng ta nào ngờ ham muốn cá nhân của mình khiến Hàn Vương cũng rơi xuống núi!
Thở dài một tiếng, nhìn Diêu Thục phi, ta nói:
Nương nương muốn tần thiếp làm gì?
Nàng ta nói nhiều đến vậy, chẳng qua muốn cho ta biết, ta và nàng ta đều không đội trời chung với Dao Phi, vì vậy, chúng ta bây giờ cùng chung một thuyền.
Nàng ta khẽ cười.
Bản cung muốn ngươi nghĩ giúp bản cung một đối sách, làm ả chết mà không khiến hai nưóc giao chiến.
Nói thật, trong lòng Diêu Thục phi có Hạ Hầu Tử Khâm, điểm này ngay từ đầu ta không dự liệu được. Hít thật sâu, ta hỏi:
Tần thiếp rất muốn biết, nếu Diêu Tướng quân không đứng cùng chiến tuyến với Hoàng thượng, nương nương sẽ làm thế nào?
Nàng ta ngẩn người nhưng vẫn nói:
Không có khả năng như vậy.
Nàng ta nói một cách chắc chắn, trong đôi mắt dần hiện lên sự tin tưởng.
Đó là cha của nàng ta nên nàng ta mới có thể tin tưởng như vậy. Có điều, trên thế gian này, chuyện gì cũng có thể, không phải ư? Diêu Thục phi, trong lòng nàng ta có Hoàng thượng. Lắc lắc đầu, ta không nghĩ nữa, xoay người nói:
E là nương nương uổng công đến đây rồi, tần thiếp không hề có ý định ra tay với Dao Phi.
Đàn Phi!
Nàng ta tức giận quát lên.
Hôm nay ngươi đã biết quá nhiều chuyện, nếu ngươi không đứng về một phía với bản cung, bản cung sẽ giết ngươi! Đừng quên, ngươi bây giờ chỉ là một phế phi!
Ta tin nàng ta nói được thì làm được. Giống như lần ở Trữ Lương cung đó, nàng ta dám ngang nhiên giết ta. Ha, nhưng bây giờ nàng ta muốn ta đứng cùng chiến tuyến với nàng ta, e là đợi sau khi Dao Phi rớt đài, mũi nhọn của nàng ta vẫn chĩa về phía ta. Nàng ta giữ lại ta chẳng qua muốn lợi dụng ta để đối phó với Dao Phi mà thôi. Ngày ấy ở Hy Ninh cung, ta vẫn ghi nhớ từng câu, từng từ nàng ta nói.
Ta giả vờ giật mình, kinh ngạc, lùi nửa bước theo bản năng.
Nàng ta khẽ cười.
Đừng sợ, chỉ cần ngươi đồng ý giúp bản cung, bản cung sẽ không động đến ngươi.
Trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại mạch suy nghĩ, chẳng phải Thái hậu muốn ta khiến Dao Phi ra tay hại con của Thiên Phi à? Chi bằng ta lợi dụng cơ hội đẩy củ khoai lang nóng giãy này cho Diêu Thục phi.
Lẳng lặng nhìn nàng ta, ta nói nhỏ:
Trong lòng nương nương hiểu rõ đạo lý mẹ phú quý nhờ con.
Ánh mắt nàng ta trở nên căng thẳng nhưng lại lạnh lùng nói:
Bây giờ ai còn có thể phú quý nhờ con?
Xem ra nàng ta vẫn nhớ lời của Thư Quý tần khi đó. Cũng phải, nếu không phải Thái hậu nói rõ thì ta cũng không dám khẳng định long thai trong bụng Thiên Phi là thật hay giả. Nhưng chuyện này dĩ nhiên không thể nói rõ, ta đành đáp:
Việc của Vinh Phi tần thiếp từng điều tra, tin rằng nương nương cũng từng điều tra. Vì sao không phát hiện ra điều gì, bây giờ nương nương vẫn không hiểu ư?
Mặt nàng ta biến sắc, ta nói thẳng:
Chính xác là hôm đó, tần thiếp cố ý nói ra mấy lời này với cung tỳ của Trữ Lương cung, Thư Quý tần nói chuyện này không cần tần thiếp điều tra, giao cho nương nương là được. Nàng ta còn nói nương nương vừa trải qua nỗi đau mất con, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này. Song tần thiếp chưa từng nghĩ, Thư Quý tần trước khi chết còn muốn âm mưu hãm hại chúng ta!
Ta nghiến răng nghiến lợi nói, Diêu Thục phi sẽ không biết, Thư Quý tần lấy bí mật này để đổi lấy tính mạng của anh trai nàng ta. Nàng ta chỉ cần không biết chuyện của Thư Cảnh Trình, vậy thì sẽ tin lời ta nói.
Nàng ta lạnh lùng
hừ
một tiếng, đập mạnh lên mặt bàn, vẻ vô cùng tức giận.
Ta cúi đầu không nói nữa. Diêu Thục phi không phải kẻ ngốc, nhưng chuyện nửa thật nửa giả như vậy mới khiến người ta dễ nhầm lẫn.
Mặc kệ nàng ta nghĩ thế nào, lời nói của ta đều là thật.
Nàng ta chỉ đứng một lát rồi sải bước ra ngoài. Ta vội ngước mắt nhìn, nàng ta chẳng thèm ngoái đầu lại. Từ xa nhìn thấy Quyến Nhi bước lên dìu nàng ta rời đi, ta không kìm được mà bật cười.
Đấu.
Ta khẽ lẩm bẩm. Hôm nay ta mới lĩnh ngộ được, cuộc chiến chốn hậu cung không phải đấu thắng thua mà là đấu sống chết.
Phải có người chết mới coi như kết thúc, chỉ cần còn sống thì cuộc chiến này sẽ vĩnh viễn không ngừng lại, cho nên ban đầu Dao Phi muốn ta sống chính là điều sai lầm.
Tới chiều tối, Ngọc Tiệp dư tới. Lâu rồi không gặp, thấy nàng ấy càng gầy hơn, dường như người tới lãnh cung không phải là ta mà là nàng ấy. Nàng ấy ở lại không lâu, chỉ ngồi một lát rồi rời đi.
Sau đó Cảnh Thái cung không còn ai đến,thật giống như lãnh cung.
Ta không bước ra khỏi cửa, chỉ chờ đợi xem Diêu Thục phi sẽ làm thế nào để khiến Dao Phi ra tay? Thế nhưng tháng ngày vẫn bình lặng trôi qua.
Nghe nói Hạ Hầu Tử Khâm hằng đêm đều tới Khánh Vinh cung bầu bạn với Thiên Phi, nửa tháng nay chỉ tới Dao Hoa cung một lần. Chắc chỉ dựa vào điều này cũng có thể khiến Dao Phi tức chết ấy nhỉ? Khi ấy, bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm có ta, bây giờ lại là Thiên Phi.
Còn ta mơ hồ cảm thấy có chút lạ lùng, tại sao lâu như vậy vẫn không thấy ả ta động thủ?
Hiện tại đã là Hai mươi chín tháng Sáu. Thời tiết rất nóng nực, chỉ ngồi thôi mà cũng đổ mồ hôi.
Phương Hàm đứng cạnh quạt cho ta, từ sau hôm đó, ta và nàng ta rất ít nói chuyện, nếu có nói cũng chỉ là vài câu lạnh nhạt. Đã có khoảng cách thì không thể tin tưởng nữa.
Tường Thụy chạy từ ngoài vào, cười nói với ta:
Nương nương, còn nửa tháng nữa là sinh nhật Thái hậu, Thái hậu nói năm nay không phô trương, chỉ tổ chức gia yến. Tới lúc đó, nương nương có thể gặp Hoàng thượng rồi.
Y vui mừng nói.
Ta biết y muốn ta thể hiện tốt trong bữa tiệc mừng sinh nhật Thái hậu để có thể thu hút sự chú ý của Hạ Hầu Tử Khâm. Y nào biết Hạ Hầu Tử Khâm cố ý không tới thăm ta, sao có thể để ý đến ta?
Ngước mắt nhìn Phương Hàm, ta cười, nói:
Cô cô cho rằng lúc đó bản cung nên mặc bộ y phục nào để thu hút ánh mắt của Hoàng thượng?
Nàng ta hơi sững người, lập tức khẽ nói:
Nô tỳ cho rằng bây giờ nương nương rất đẹp.
Ta có chút kinh ngạc, ý của nàng ta chính là ta không cần tranh sủng. Nửa tháng nay, ta càng không hiểu nàng ta. Tất cả mọi điều nàng ta làm dường như thật sự như nàng ta nói, chúng ta đều không phải quân cờ của người khác.
Tường Thụy ngẩn người nhìn thần sắc của hai chúng ta, biết điều không nói nữa, đứng một lát rồi cáo lui.
Ngày Mười bốn tháng Bảy, sinh nhật Thái hậu.
Những gương mặt đã rất lâu không gặp đều xuất hiện trong tầm mắt ta.
Chẳng trang điểm cầu kỳ, ta chỉ mặc bộ cung trang có màu sắc đẹp đẽ, tươi sáng hơn một chút. Hôm nay là sinh nhật Thái hậu không thể mặc y phục quá đơn giản. Phi tần các cung đều trang điểm, ăn mặc vô cùng xinh đẹp, những người nhiều ngày không thấy Hạ Hầu Tử Khâm đều muốn nhân ngày hôm nay biểu hiện tốt một chút, hy vọng có thể khiến ánh mắt hắn dừng lại.
Ngồi vào vị trí, thấy mấy phi tần mới tấn phong đang nhìn ta, chụm đầu ghé tai nói gì đó, ta cười nhạo một tiếng, không thèm để ý.
Thiên Phi đã mang bầu hơn tám tháng, cơ thể của tỷ ta nặng nề hơn rất nhiều. Nhuận Vũ không ở bên cạnh quạt hầu cho tỷ ta, chỉ sợ tỷ ta khó chịu. Ta thấy sắc mặt Thiên Lục có chút hoảng hốt, ngơ ngẩn nhìn chén rượu trước mặt đến thất thần.
Ta mới nhớ ra Cố Khanh Hằng đã rời đi hai tháng rưỡi mà không có tin tức gì, có lẽ nàng ta đang lo lắng vì việc này. Chẳng trách Thái hậu vội vã tìm người bảo vệ Thiên Phi, chắc chắn bà đã nhận ra sự khác thường của Thiên Lục trong khoảng thời gian này.
Vẻ mặt của Diêu Thục phi vẫn như cũ, thi thoảng liếc nhìn ta. Ta không hề tránh né ánh mắt của nàng ta, chỉ cười lạnh nhạt.
Dao Phi đủng đỉnh tới trễ, hôm nay nàng ta mặc bộ y phục mềm mại, tóc dài vấn cao, càng xinh đẹp, quyến rũ. Đột nhiên ta lại nhớ tới chuyện Diêu Thục phi nói Diêu Chấn Nguyên từng chòng ghẹo nàng ta. Ha, đối với loại người nhìn thấy mỹ nhân sẽ không buông tha như Diêu Chấn Nguyên, gặp giai nhân như thế này mà không động lòng thì thật sự rất khó.
Mọi người ngồi một lát thì nghe thấy bên ngoài có công công cất cao giọng hô:
Hoàng thượng giá đáo! Thái hậu giá đáo!
Sau đó liền thấy Hạ Hầu Tử Khâm dìu Thái hậu tiến vào, mọi người vội đứng lên, quỳ xuống hành lễ.
Chỉ thấy Thái hậu nói:
Vinh Phi cơ thể bất tiện, miễn đi!
Tạ ơn Thái hậu!
Gương mặt Thiên Phi tràn đầy vẻ đắc ý. Nhuận Vũ đỡ tỷ ta ngồi xuống rồi cũng kiêu ngạo đứng sang một bên.
Mọi người đợi Hoàng thượng và Thái hậu ngồi vào chỗ rồi mới đứng lên.
Ánh mắt hắn nhìn về phía ta, liếc qua một lượt, hơi dừng lại nhưng chỉ trong nháy mắt, khóe miệng khẽ mỉm cười. Ta cố gắng kìm nén để không cười nhưng thấy hắn vui vẻ, trong lòng ta cũng vui lây.
Cung nhân mang thức ăn lên rồi vội rót rượu.
Hạ Hầu Tử Khâm nâng chén, nói với Thái hậu:
Hôm nay là sinh nhật mẫu hậu, chén rượu này nhi thần chúc mẫu hậu thọ tỷ Nam Sơn!
Nói xong, hắn ngửa cổ uống cạn.
Thái hậu cười, nói:
Hoàng thượng khỏe mạnh thì ai gia mới khỏe được.
Bà vừa nói vừa nhìn Thiên Phi ở phía dưới, cất lời:
Bây giờ ai gia chỉ đợi ôm hoàng tôn thôi!
Thiên Phi cúi đầu cười. Các phi tần đều lộ vẻ không vui.
Thái hậu lại nói:
Hôm nay Vinh Phi không cần uống rượu, lấy trà thay rượu đi!
Vâng!
Thiên Phi lên tiếng trả lời, liền có cung nhân bước lên, thay bình rượu trên bàn của tỷ ta bằng trà, rót đầy chén.
Mọi người tranh nhau nói những lời tốt đẹp với Thái hậu, ta ngồi yên lặng, không nói câunào, chỉ khi cần uống rượu mới uống vài ngụm nhưng cũng không dám uống nhiều.
Không lâu sau, Hạ Hầu Tử Khâm bỗng nói:
Trẫm đã kêu người dựng một vũ đài trên hồ nước ngoài Quỳnh đài, hôm nay trăng rất đẹp, trẫm đã chọn vở kịch người thích xem nhất.
Thái hậu cười, nói:
Hiếm khi Hoàng thượng nhớ được.
Hắn cười.
Trẫm dĩ nhiên vẫn nhớ, chỉ là mấy năm nay mẫu hậu không nghe kịch, hôm nay nghe lại xem sao.
Thái hậu gật đầu, nói:
Được, được!
Bà nhìn xuống phía dưới.
Vậy thì tất cả cùng ra nghe kịch thôi!
Mọi người lên tiếng trả lời.
Ta vừa đứng lên liền nghe thấy Dao Phi nói:
Thái hậu, thần thiếp cũng học được một chút, chi bằng hôm nay xin để thần thiếp vụng về biểudiễn trước.
Sắc mặt Thái hậu hơi thay đổi, vừa định lên tiếng liền nghe thấy Diêu Thục phi nói:
Thật không nhận ra Dao Phi còn biết cái này.
Nàng ta lại cười.
Thần thiếp nghe nói tài gảy đàn của Tích Quý tần rất giỏi, chi bằng mờinàng ấy gảy đàn giúp thần thiếp, Hoàng thượng thấy thế nào?
Ta giật mình kinh ngạc, đang yên đang lành sao lại kéo Thiên Lục vào? Lúc này Thiên Lục mới sực tỉnh, ánh mắt nàng ta cũng lộ vẻ ngạcnhiên.
Hạ Hầu Tử Khâm hơi sũng người nhưng vẫn gật đầu.
Cũng được.
Thái hậu còn định nói gì đó, cuối cùng bỏ qua.
Mọi người ra ngoài, nhìn thấy vũ đài dựng ởgiữa hồ. Chung quanh vũ đài là lụa tơ tằm màu đỏ thắm, ba bước lại có một cột trụ, trên cột trụ thắp đèn lồng, thật xa hoa, tráng lệ.
Những người đến xem đều ngồi đối diện với vũ đãi, cách một nửa hồ nhưng tầm nhìn vẫn rất rõ.
Xem ra Dao Phi biết Thái hậu thích nghe kịch nhưng ta không nghĩ ra vì sao lại kêu Thiên Lục thay thế cầm sư?
Ta còn đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng nhạc nổi lên.
Cuối cùng ta rất kinh ngạc, Dao Phi diễn vở kịch
Thống soái Mộc Quế Anh
! Nàng ta không đổi sang y phục biểu diễn, dáng vẻ mềm mại, tư thế múa kiếm đó càng khiến nàng ta trở nên xinh đẹp quyến rũ. Khác với Diêu Thục phi trong đêm Giao thừa năm ngoái, Dao Phi phần nhiều là dáng múa, còn Diêu Thục phi lại là múa kiếm.
Mọi người chăm chú xem nhưng không biết từ đâu vọng đến một tiếng
cạch
, vũ đài trên mặt hồ đột nhiên đổ sụp… Chỉ nghe thấy một loạt tiếng hét lớn, ta hoảng hốt nhìn lên vũ đài, chỉ thấy những người trên đó cùng rơi xuống.
Ngự lâm quân ào lên.
Thiên Lục! A…
Ta kinh ngạc quay đầu nhìn, thấy Thiên Phi rơi xuống hồ.