• 858

Tập 4 - Chương 62


Dịch: Cẩm Ninh
Nhà xuất bản: Văn Học
Ta không sợ, chỉ nhìn hắn, tủm tỉm cười rồi khẽ nói:
Hoàng thượng tỉnh rồi à?

Hắn ngồi dậy, sau khi nhìn rõ đúng là ta mới giận dữ nói:
Làm càn! Ai cho nàng tới?
Sắc mặt hắn rất tiều tuỵ, đôi môi mỏng hơi nhợt nhạt, nhìn thấy thế, ta cảm thấy đau lòng.
Câu nói
làm càn
của hắn càng làm ta xúc động đến mức muốn rơi lệ. Ta khom người, ôm lấy hắn, nghẹn ngào nói:
Hoàng thượng cho rằng để lại thiếp một mình là thiếp sẽ ngoan ngoãn chờ đợi ư? Tang Tử thiếp há là kẻ tham sống sợ chết như vậy? Nhiệm vụ chàng giao, thiếp đã hoàn thành, thiếp đương nhiên phải trở về báo cáo.

Hắn thở hổn hển, đưa tay đẩy ta ra, ta dùng hết sức ôm lấy hắn.

Hoàng thượng đừng bao giờ đẩy thiếp ra nữa!
Ta nghiến răng nói.
Người hắn thoáng run lên, bàn tay đang đẩy ta dần nới lỏng. Cuối cùng hắn ôm chặt lấy ta, trầm giọng nói:
Ngày nào trẫm cũng nhớ đến nàng…

Ta dựa vào lồng ngực hắn, nghẹn ngào gật đầu, ta biết, ta biết hết. Ngước mắt, ôm hai má hắn, hôn lên đôi môi mỏng, ta run rẩy nói:
Thiếp đến rồi đây, sẽ không bao giờ rời xa chàng nữa.


Trẫm đang tức giận đấy!
Hắn dịu dàng nói.
Ta cười cười.
Vậy thì Hoàng thượng cứ tức giận đi, phạt thiếp bị cấm túc ở đây nhé!

Hắn giận dữ trừng mắt lườm ta, trong đôi mắt ấy, làn nước mùa thu như dâng lên nghìn lớp sóng.
Ta lại hôn lên môi hắn, hai tay cẩn thận cởi y phục của hắn, chậm rãi vuốt ve lồng ngực. Hơi thở của hắn dần trở nên gấp gáp, bàn tay gạt bỏ y phục trên người ta, cúi người đè ta xuống…
Nửa đêm, ta nằm cạnh, gối đầu lên cánh tay hắn, hỏi:
Kẻ phản bội ở hoàng đô là ai?

Hắn nói:
Việc này đợi sau khi quay về rồi thẩm tra sau, không thể làm rối loạn lòng quân.

Hắn nói không thể làm rối loạn lòng quân nhưng đến ta cũng không kể cho nghe. Có điều dẫu sao cũng tóm được rồi, ta không lo lắng, nghĩ một chút, ta hỏi nhỏ:
Hoàng thượng thật sự muốn tiến quân vượt qua biên giới à?

Hắn không mở mắt, chỉ

một tiếng, ta lại nói:
Vậy quân sư của Bắc Tề…
Chưa nói dứt câu, ta đã dừng lại. Ha, ta nên nói gì đây? Nói cho hắn biết quân sư đó chính là tiên sinh của ta – Tô Mộ Hàn ư? Song như thế thì giải quyết được vấn đề gì chứ?
Trái lại, hắn không hề để ý, chỉ đáp:
Viện binh của Bắc Tề đã tới, ngày mai có thể là một trận đánh ác liệt, nhưng trẫm đã bố trí ổn thoả tất cả, nàng không cần lo lắng.

Ta gật đầu. Hắn nói không cần lo lắng, tất nhiên ta tin tưởng hắn.
Thế nhưng…
Ta không khỏi nhớ tới Tô Mộ Hàn, nếu Bắc Tề bại trận, y sẽ như thế nào?
Lắc đầu, ta không dám nghĩ tiếp. Không biết vì sao, bên tai lại vang lên lời nói của những gian tế Bắc Tề bị trói đó. Sĩ khí dâng cao như thế, cho dù chỉ nghe nói cũng khiến ta cảm thấy sợ hãi.
Nghiêng mặt nhìn hắn, dường như hắn đã ngủ rất say, ta liền im lặng, chỉ ghé sát vào người hắn, nhắm mắt. Ta cũng rất mệt, cần phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, cuộc chiến này chưa biết sẽ kéo dài bao lâu.
Ngày hôm sau, còn đang ngái ngủ, ta loáng thoáng nghe thấy tiếng kèn phát lệnh từ xa truyền đến, vội mở choàng mắt. Người bên cạnh đã không còn ở bên, ta giật mình, vội vàng mặc y phục, đi vòng qua tấm bản đồ ra ngoài, thấy hắn vẫn đứng ở gian ngoài.
Mặc chiếc áo giáp huyền lân, trông hắn càng cao lớn hơn.

Hoàng thượng!
Ta bước lên, gọi hắn.
Hắn quay người nhìn ta, khoát tay cho binh sĩ trước mặt lui xuống rồi mới nói với ta:
Hôm nay trẫm xuất chinh, nàng ở lại đây.

Ta không chịu, bước lên, nói:
Thiếp muốn đi cùng chàng.

Hắn cau mày, tức giận nói:
Không được đi!

Ta biết, để ta ở lại quân doanh đã là giới hạn cuối cùng của hắn, hắn quyết không đồng ý đưa ta xuất chinh cùng, bởi trên chiến trường, không ai có thể bảo đảm an toàn cho ta, thế nhưng ta không sợ, chỉ cần có thể đứng bên cạnh hắn, ta không sợ bất cứ điều gì.

Hoàng…

Ta vừa lên tiếng, hắn liền nghiêm giọng ngắt lời:
Trẫm không thể việc gì cũng chiều theo nàng được!

Dứt lời, hắn quay người đi. Khoảnh khắc đó, hình như ta thấy bước chân hắn thoáng khựng lại, thần sắc có chút khác thường. Ta giật mình sợ hãi, bước lên dìu hắn, nói:
Hoàng thượng sao vậy?

Hắn đẩy tay ta ra, một lát sau mới nói:
Nàng đợi ở đây.

Sau đó, không nhìn ta, hắn đi thẳng ra ngoài.

Hoàng thượng!
Ta đuổi theo nhưng hắn đi rất nhanh, mấy vị tướng quân đang đợi hắn ở bên ngoài vội đuổi theo.
Ta biết, đi theo như vậy cũng chẳng ăn thua. Suy nghĩ một lát, ta quay ngược lại, tới lều của Cố Khanh Hằng, đúng lúc gặp huynh ấy đi ra. Thấy ta, mặt huynh ấy biến sắc, vội bước lên hỏi:
Sao không đợi ở trong doanh tướng của Hoàng thượng?
Nhìn dáng vẻ huynh ấy chắc cũng phải xuất chinh, ta vội nói:
Khanh Hằng, đưa muội theo với, xin huynh đấy!

Khanh Hằng sững người, đưa mắt nhìn ta, chắc huynh ấy biết ta tới thỉnh cầu huynh ấy vì Hạ Hầu Tử Khâm không đồng ý đưa ta đi theo.
Huynh ấy do dự, ta nói tiếp:
Khanh Hằng, giúp muội lần này đi! Hoàng thượng, người… Hoàng thượng hình như bị bệnh.
Hắn là người như thế nào chứ, nếu còn có thể gắng gượng chống đỡ thì sẽ không bao giờ chịu nói ra.
Hai đồng tử của Khanh Hằng co lại, huynh ấy nén giọng hỏi:
Ai nói cho muội biết?

Ta lắc đầu, không ai nói với ta, tự ta nhìn ra.

Vì vậy…


Ta biết rồi, muội theo ta!
Huynh ấy ngắt lời ta, đi thẳng lên phía trước.
Thầm vui mừng, ta vội theo chân huynh ấy.
Vòng qua một dãy lều bạt, phía trước là chuồng ngựa. Cố Khanh Hằng dẫn ta tới chỗ một binh sĩ đang dắt con ngựa màu mận chín, nói với gã:
Hôm nay không cần ngươi dắt con ngựa này, lui xuống đi!

Binh sĩ đó nhìn thấy Cố Khanh Hằng, vội đáp:
Vâng!
Nói xong liền trao dây cương cho Cố Khanh Hằng.
Trong lòng ta đại khái cũng đoán được vài phần. Quả nhiên, đợi gã lui xuống, Cố Khanh Hằng liền đưa dây cương cho ta, nói nhỏ:
Đây là ngựa của Hoàng thượng, muội dắt đi!

Ta cảm kích nhìn Khanh Hằng. Đây là chiến trường, cho dù là hoàng đế cũng không thể ngồi xe ngựa. Vì vậy, muốn đưa ta ra chiến trường, huynh ấy phải cho ta một vị trí hoàn toàn an toàn, không nghi ngờ gì, đó chính là vị trí bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm.
Ta cười với huynh ấy rồi nói:
Khanh Hằng, cảm ơn huynh!

Huynh ấy mím môi, nói:
Nhớ là không được chạy lung tung. Nếu thật sự có chuyện xảy ra, các thị vệ sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Hoàng thượng, không ai để ý đến muội đâu.

Ta gật đầu.
Huynh ấy khom lưng, lấy một nắm bùn dưới đất, trét lên mặt ta. Ta đứng im, để mặc huynh ấy làm. Nếu để Hạ Hầu Tử Khâm nhận ra ta trước khi xuất binh, ta chẳng thể có cơ hội theo hắn ra ngoài nữa.
Làm xong, huynh ấy nói với ta:
Đợi ở đây!
Dứt lời, không nhìn ta, huynh ấy quay người rời đi.
Ta hít thật sâu, nắm dây cương, chờ đợi.
Chẳng mấy chốc đã thấy Hạ Hầu Tử Khâm dẫn theo mấy vị tướng quân đi ra. Ta vội cúi đầu, thấy Lý công công nói:
Ngây người ra đấy làm gì? Còn không dắt ngựa cho Hoàng thượng!

Ta giật mình kinh hãi, vội dắt ngựa tiến lên.
Cảm nhận được hắn đi tới, xoay người lên lưng ngựa. Lý công công lại nói:
Hoàng thượng, người cẩn thận một chút!

Thấy hắn có chút mất kiên nhẫn, lên tiếng:
Được rồi, trông nom nàng ấy cho trẫm!


Vâng, vâng!
Lý công công vội gật đầu.
Ta lặng lẽ nhìn y, nếu y trở lại mà không thấy bóng dáng ta đâu, không biết sẽ lo lắng đến mức nào. Có điều, dĩ nhiên ta cũng biết, không phải là y quan tâm tới ta, y chỉ sợ Hạ Hầu Tử Khâm sẽ trách phạt. Đang nghĩ như vậy thì thấy Hạ Hầu Tử Khâm hét lớn:
Xuất phát!

Đại quân đã đợi ở tiền tuyến, từng hồi kèn phát lệnh từ xa truyền tới. Ta không phân biệt nổi rốt cuộc là âm thanh của Bắc Tề hay của thiên triều. Gió hôm nay thổi thốc vào mặt chúng ta, mang theo bụi bặm và mùi máu tanh nồng nặc, khác với mùi trong lều trại ngày hôm qua. Không có mùi hôi thối nhưng dường như kèm theo một thứ mùi kỳ lạ, ta nhất thời không nhận ra.
Lúc chúng ta tới nơi liền thấy một tướng quân chạy đến, nửa quỳ xuống, nói:
Mạt tướng tham kiến Hoàng thượng!

Người trên ngựa gật đầu nhưng ánh mắt lại nhìn ra xa, chỉ hỏi:
Tình hình chiến sự ở tiền phương thế nào?

Tướng quân kia rất đắc ý:
Khởi bẩm Hoàng thượng, vừa nãy mạt tướng giao đấu qua vài trận, binh sĩ của Bắc Tề quả nhiên không chịu nổi một đòn! Hoàng thượng, mạt tướng cảm thấy chúng ta hoàn toàn có thể tiến quân đánh thẳng vào quân doanh của bọn chúng!
Giọng nói của gã dõng dạc, hùng hồn.
Song ta thấy Hạ Hầu Tử Khâm cười khẩy một tiếng:
Gấp cái gì?

Hắn vừa nói xong, ta liền nghe thấy tiếng trống thúc giục từ xa bắt đầu vang lên, trong mắt tướng quân đó lội vẻ vui mừng, gã đứng dậy, nói:
Hoàng thượng, bọn chúng lại đến rồi, mạt tướng dẫn binh xuất kích!
Dứt lời, gã định quay người rời đi.
Hạ Hầu Tử Khâm bỗng nói:
Đứng lại! Truyền lệnh của trẫm, toàn quân án binh bất động!

Tướng quân đó như thể nghe thấy việc lạ lùng, không thể nào tin nổi, kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, mãi sau mới hỏi:
Hoàng thượng, vì sao không thừa thắng xông lên tấn công?


Thắng?
Hắn cười khẩy, trầm giọng mắng:
Vô dụng!

Tướng quân đó giật mình, vội quỳ xuống nói:
Mạt tướng không biết…

Hắn còn chưa nói xong đã thấy Hạ Hầu Tử Khâm hỏi:
Ngươi ở đây lâu như vậy mà không phát hiện ra điều gì à?
Hắn hét lớn:
Trần Lâm, ngươi nói cho trẫm!

Thấy một người ở phía sau hắn xoay người xuống ngựa, ta mới nhận ra, đây là tướng quân hôm đó cũng tới Thiên Dận cung.
Trần Tướng quân bước lên, nói:
Mạt tướng ngửi thấy mùi thuốc lẫn trong gió.

Một lời của Trần Tướng quân dường như thức tỉnh kẻ u mê, vén bức mây mù, đúng thế, ta còn đang nghĩ là mùi gì. Là mùi thuốc! Còn có cả mùi máu tanh thoang thoảng trong gió. Ta giật mình sửng sốt. Ta cũng đã biết Hạ Hầu Tử Khâm phát hiện ra điều gì.
Quả nhiên, hắn lạnh lùng nói:
Ngươi còn đắc ý binh lực của Bắc Tề không chịu nổi một đòn công kích ư? Bọn chúng dùng binh sĩ bị thương nhẹ để đương đầu với đội quân tinh nhuệ của trẫm, chúng muốn ngươi dẫn binh lính đánh hết trận này đến trận khác với chúng, từng bước làm hao mòn thế lực của binh sĩ thiên triều. Đội quân hùng mạnh của bọn chúng còn đang ẩn nấp ở phía sau kìa!

Thấy vậy, mặt của vị tướng quân đó lập tức biến sắc, gã vội cúi đầu, nói:
Mạt tướng phán đoán sai sót, mong Hoàng thượng thứ tội!

Hắn không nói gì, Trần Tướng quân bên cạnh nhìn ta, ta vội hiểu ý, dắt ngựa tiến lên. Nhóm người tự động nhường đường để chúng ta vào trong.
Ta thấy hơi kỳ lạ, tài dùng người của Hạ Hầu Tử Khâm, ta xưa nay không chút nghi ngờ. Vì tướng quân lúc nãy vừa nhìn đã thấy không nhanh nhẹn. Hạ Hầu Tử Khâm chắc biết gã không phải kẻ giỏi nhất về chiến thuật nhưng lại để gã ở tiền tuyến.
Lòng thắt lại, ánh mắt ta nhìn về nơi xa.
Đại quân của Bắc Tề đang ở đằng xa.
Ta trông thấy Hàn Vương ngồi thẳng trên lưng ngựa, phía sau y là cỗ xe ngựa quen thuộc. Cũng khó cho vị tướng quân ban nãy, tiên sinh của ta vô cùng thông minh, gã há là đối thủ của y?
Tiếng trống thúc giục dần biến mất, phía thiên triều vẫn bất động. Chắc bọn chúng cũng trông thấy Hạ Hầu Tử Khâm đã tới.
Trần Tướng quân bước lên, hỏi:
Hoàng thượng, chúng ta có cần đánh trống không?

Hắn nghĩ một lát, lắc đầu, nói:
Đợi xem!

Qua khoảng nửa tuần hương mới thấy Hạ Hầu Tử Khâm hạ lệnh:
Truyền lệnh xuống, đánh trống!

Rất nhanh sau đó, tiếng trống giòn giã vang lên.
Vị tướng quân ban nãy chạy lên, hỏi:
Hoàng thượng, có truyền lệnh cho các binh sĩ giữ gìn thể lực không?

Ta nhìn gã. Viên tướng này đúng là hữu dũng vô mưu. Hạ Hầu Tử Khâm lạnh lùng nói:
Toàn lực xuất kích!

Ta bất giác gật đầu, đúng thế, trò lừa bịp của Bắc Tề cũng bình thường, nếu tính không nhầm, toàn bộ đội quân tinh nhuệ của bọn họ đều ra trận. Lúc này mà truyền lệnh giữ gìn thể lực, chẳng phải chính là đâm đầu vào chỗ chết sao?
Nghĩ vậy, ta bất giác cảm thấy vui mừng, may mà Hạ Hầu Tử Khâm tới đúng lúc, bằng không…
Ngước mắt nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của hắn, có lẽ do ta nghĩ quá nhiều, hắn đã sớm tính toán xong.
Cả vùng đất trống Trường Hồ lập tức vang lên tiếng trống
thùng thùng
giục giã, hàng vạn kỵ binh giương cung xuất kích. Ta nhìn thấy vô số mũi tên vút lên trời cao, sau đó, bộ binh phía sau chạy theo.
Lần đầu tiên, ta được tận mắt nhìn thấy chiến trường.
Vó ngựa cuốn theo cát bụi khiến đất trời mù mịt. Ta bất giác nheo mắt, quân đội của Bắc Tề đã xông tới, ta đứng dưới, không nhìn thấy tình hình phía sau, chỉ trông thấy binh sĩ hai nước chém giết lẫn nhau, mũi tên lao loạn xạ, đao lớn vung vẩy, cây thương giương cao…
Bàn tay nắm chặt dây cương có chút run rẩy, hít sâu, ta cố gắng nói với bản thân, đây là chiến trường, chiến trường tàn khốc. Lớp người phía trước ngã xuống, lớp người phía sau nghiêng ngả xông lên. Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, khác với lúc vừa đến, lần này dường như mùi máu trở nên thuần khiết hơn.
Ta bất giác ngẩng lên, người trên lưng ngựa nhìn chằm chằm về phía xa. Sắc mặt hắn khó coi hơn so với ban nãy nhưng sống lưng vẫn rất thẳng. Ta nhìn thấy khoé miệng hắn hơi nhếch lên thành nụ cười.
Không biết vì sao, nhìn thấy hắn như vậy, ta cũng muốn cười.
Lát sau, một binh sĩ chạy lên phía trước, quỳ xuống trước ngựa của hắn, nói:
Khởi bẩm Hoàng thượng, tất cả đã chuẩn bị xong!

Hai đồng tử của hắn co lại, hắn cười, nói:
Rất tốt!

Ta giật mình kinh ngạc, hắn đã chuẩn bị cái gì? Còn đang suy nghĩ thì thấy hắn phất tay, một hồi trống bỗng vang lên dồn dập.
Ta sửng sốt quay đầu nhìn, đã khai chiến rồi sao còn có tiếng trống vang lên? Có lẽ lúc này người của Bắc Tề cũng bị tiếng trống làm cho rối loạn.
Ngước mắt nhìn về phía chiến trường, trong tình cảnh hỗn loạn đó, ta thấy binh sĩ của Bắc Tề dường như nhất thời rối loạn, còn binh sĩ của thiên triều càng chiến đấu càng dũng mãnh. Trong lòng ta bắt đầu kích động, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không kìm được, tiến lên vài bước, chợt nhớ ra thân phận của mình bây giờ, ta cứng đờ người, dừng bước, sau đó từ từ lùi lại, đứng bên cạnh Hạ Hầu Tử Khâm. Thế nhưng, hình như ta lờ mờ nhìn thấy phía sau đám binh sĩ Bắc Tề xuất hiện phục trang của binh sĩ thiên triều.
Ngón tay ta run run. Đại quân Bắc Tề đã bị kẹp vào thế gọng kì?!
Nhưng sao có thể? Người của thiên triều qua đó bằng cách nào? Còn đội quân chi viện của Bắc Tề đâu.
Trần Tướng quân đứng sau, cười nói:
Vẫn là Hoàng thượng anh minh, cố ý để Hàn Vương thắng vài trận. Có điều, Hàn Vương không thể ngờ, khi bọn chúng đắc ý giao chiến, người của chúng ta đã lợi dụng thời gian này, vượt qua hẻm núi, tiến sâu vào trong!

Ta sững sờ, chẳng trách!
Hạ Hầu Tử Khâm đã hạ lệnh cho binh sĩ mai phục ở phía sau kẻ địch, từ đó bao vây xung quanh. Như vậy, số lượng của tốp binh sĩ này chắc chắn không hề ít, hai quân giao chiến cũng là lúc gây ra tiếng động lớn nhất, lúc này tiến quân sâu vào trong, e là kẻ địch không dễ dàng phát hiện.
Hai lần, có lẽ tuồn vào khoảng hai vạn binh sĩ sẽ không thành vấn đề.
Chẳng trách hắn dám để tướng quân hữu dũng vô mưu kia ở đây. Hoá ra, hắn cố ý. Có lẽ Hàn Vương cũng biết người cầm quân khi ấy là ai, lúc tính kế càng không thể ngờ mình bị Hạ Hầu Tử Khâm ngầm tính kế lại!
Cuối cùng, ta cũng biết vì sao Hạ Hầu Tử Khâm dám to gan như vậy, bởi vì Hàn Vương dám dùng binh sĩ bị thương nhẹ tham gia hai trận là đã có dự tính tất thắng. Lúc này, những thương binh từng đánh hai trận e là không còn tinh lực để chiến đấu tiếp. Cho nên, có thể không cần lo lắng về quân chi viện của Bắc Tề.
Thế nhưng, đã là tiên sinh xuất binh, cho dù y không ngờ Hạ Hầu Tử Khâm ra chiêu như vậy song tuyệt đối không thể chỉ có thế, trừ phi…
Trong lòng ta chấn động.
Đột nhiên nghe thấy Hạ Hầu Tử Khâm bật cười, nói:
Trẫm nghĩ bọn chúng không thể đề phòng được kế này! Hạ lệnh cho trẫm, toàn lực tấn công, bao vây quân địch, tiêu diệt toàn bộ! Trẫm muốn bọn chúng biết quốc thổ của thiên triều không phải là nơi dễ xâm phạm, trẫm sẽ chứng kiến bọn chúng lui từng bước khỏi thiên triều! Bất cứ lúc nào trẫm cũng có thể nắm lấy một nửa giang sơn của Bắc Tề… Hự…

Chất lỏng đặc quánh rơi trên mu bàn tay ta, còn hơi ấm.
Ta chỉ cảm thấy trái tim trĩu nặng, ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn một tay che miệng, từng giọt đỏ thẫm chảy qua kẽ ngón tay.
Trán hắn đầm đìa mồ hôi, ta vội giơ tay đỡ lấy cơ thể hắn, khẽ gọi:
Hoàng thượng!

Bấy giờ ánh mắt hắn mới nhìn sang ta, không cần nhìn kĩ, hắn cũng đã nhận ra giọng ta. Hắn định lên tiếng song lại nôn ra một ngụm máu. Ta vô cùng sợ hãi, vội nhìn xung quanh, cũng may những người khác đều đứng phía sau hắn, chiến sự phía trước đang lúc cao trào, không ai ngờ bên này đã xảy ra chuyện. Ta cố gắng đỡ lấy hắn, nếu hắn ngã khỏi lưng ngựa, vậy thì lòng quân chắc chắn tan rã.
Trong tình huống nguy cấp, ta xé một miếng vải thô trên ống tay áo, đưa cho hắn. Hắn chỉ nhìn một cái, không nói gì, lau vết máu bên khoé miệng. Cũng may khôi giáp sẫm màu, có dính máu thì cũng không thể nhận ra trong chốc lát.
Tiếng truyền lệnh trận sau to hơn trận trước.
Nghe thấy phía Bắc Tề lại có binh sĩ xông ra, bên này, Trần Tướng quân quả quyết hạ lệnh:
Tấn công…
Chỉ thấy y vung trường kiếm, tiên phong xông ra. Phía sau y, các tướng sĩ cùng nhau xông lên. Gã tướng quân hữu dũng vô mưu ban nãy cũng nhanh chóng lao vào. Một cơ hội tốt để lập công chuộc tội, lần này phải cố gắng hết sức.
Thời khắc này, sĩ khí dâng cao, chiến thẳng cận kề ngay trước mắt, chỉ cần tiếp tục kiên trì.
Cánh tay đỡ hắn run rẩy, e là do hắn lao lực lâu ngày nên sinh bệnh, giờ không kìm được mới nôn ra máu.
Hắn thở hổn hển, bàn tay nắm lấy tay ta có phần yếu ớt, ta miễn cưỡng nói:
Hoàng thượng cố gắng cầm cự, đại quân mấy chục vạn binh sĩ đều đang nhìn người.

Hắn nghiến răng, mồ hôi trên trán toát ra nhiều hơn. Ánh mắt vẫn nhìn về phía xa nhưng không nói một câu. Ta ngoái đầu nhìn, thấy Cố Khanh Hằng đứng cách không xa cũng đang nhìn ta, ta như trông thấy cứu tinh. Do ở quá xa, ta không thể gọi huynh ấy, chỉ có thể mấp máy môi, hy vọng huynh ấy hiểu lời ta.
Rất đơn giản, ta chỉ nói hai từ: Hoàng thượng.
Rõ ràng nhìn thấy hai đồng tử của huynh ấy co lại, huynh ấy quay sang nói một câu với người bên cạnh rồi vội vàng ghìm dây cương, tiến lên, chỉ nhìn một cái, lập tức sa sầm mặt, gọi ngự tiền thị vệ đến đứng vây quanh chúng ta. Khoảng nửa canh giờ sau mới thấy phía trước có người nói:
Thắng rồi! Thắng rồi!

Ta cảm thấy hân hoan, nhìn về phía trước theo bản năng, thấy binh sĩ của Bắc Tề đang cuống cuồng lùi lại, chạy tán loạn. Ta có chút mong muốn được nhìn thấy Tô Mộ Hàn nhưng do hỗn loạn, ta chỉ nhìn thấy một biển người đông nghịt.
Lúc này, giọng nói của một tướng quân truyền đến:
Hoàng thượng, bây giờ có đánh trống lần nữa, thừa thắng xông lên không? Có lẽ còn bắt được Hàn Vương và quân sư của Bắc Tề cũng nên!

Ta chỉ cảm thấy kinh ngạc, thấy Hạ Hầu Tử Khâm nhìn ta, bàn tay nắm tay ta siết chặt. Ta biết, bây giờ e là hắn không nói nổi một câu. Song suy nghĩ của ta và hắn giống nhau, vừa nãy ta cũng mới hiểu được ý đồ của tiên sinh trong thế trận này.
Chi viện thật sự của Bắc Tề vẫn còn ở phía sau, bọn chúng dùng mấy vạn người, giả thua trận đánh này, đợi khi binh sĩ thiên triều truy kích, sẽ bố trí mai phục ở phía sau.
Đây là thế trận liên hoàn.
Ta ngước mắt, lắc đầu với Cố Khanh Hằng.
Huynh ấy hiểu ý, hét lớn:
Hoàng thượng có lệnh, không được truy kích!

Tướng quân kia sững sờ giây lát nhưng gã không dám chống lại mệnh lệnh của Hoàng thượng, đành vâng dạ đáp lời.
Một lúc sau, một người từ phía sau chạy lên, quỳ xuống, nói:
Khởi bẩm Hoàng thượng, phía Diêu Tướng quân cần cấp báo tình hình quân sự quan trọng! Hiện đang đợi trong doanh trại!

Y vừa dứt lời liền thấy Cố Khanh Hằng nói:
Xin Hoàng thượng hãy về quân doanh trước, nơi này giao cho các vị tướng quân là được rồi.

Nghe vậy, vị tướng quân vừa nãy vội nói:
Mạt tướng nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng!

Ta vội kéo dây cương, sải bước về phía sau. Cố Khanh Hằng ghìm dây cương, đi theo bên cạnh chúng ta.
Ta trông thấy người vừa tới báo cáo cũng đứng dậy đuổi theo, bất giác quay đầu, trong lòng kĩnh hãi, là Lý Văn Vũ! Vậy thì, việc quân báo của Diêu Tướng quân là giả ư?
Ngước mắt nhìn sang Cố Khanh Hằng, tất cả đều đã rõ ràng. Huynh ấy sợ Hạ Hầu Tử Khâm không cầm cự nổi, muốn hắn sớm rời khỏi chiến trường.
Ta cảm kích nhìn Khanh Hằng, huynh ấy đã suy nghĩ hết sức chu đáo.
Vội vàng quay trở lại doanh trướng, vừa bước vào trong, hắn không gắng gượng được nữa. May mà Khanh Hằng kịp ôm lấy hắn, Lý Văn Vũ xoay người, nói:
Để thuộc hạ đi mời thái y.


Đứng lại!
Cố Khanh Hằng quát lên, sau đó nói:
Hãy chờ ở bên ngoài!

Ta giật mình kinh hãi, Lý Văn Vũ cũng không hiểu lý do, có điều nghe huynh ấy nói vậy thì cũng không dám chống lại. Lý Văn Vũ vừa đi ra ngoài thì Lý công công vội vàng len vào, nói:
Sao Hoàng thượng trở về sớm vậy, Hoàng…
Ánh mắt đặt lên người đang ở trong lều, đôi mắt bỗng trợn tròn, y xông lên, gọi:
Hoàng thượng, Hoàng thượng…

Y ngừng lại giây lát, run rẩy nói:
Còn không mau truyền thái…


Câm miệng!
Hắn yếu ớt lên tiếng.
Lý công công vô cùng sợ hãi, vội vàng giúp Cố Khanh Hằng dìu hắn lên giường. Mắt Lý công công đỏ hoe, đôi tay run rẩy, không biết nên làm thế nào.
Ta hít thật sâu, bước lên một cách khó nhọc, nắm lấy tay hắn, nhỏ giọng hỏi:
Hoàng thượng thế nào rồi?

Câu hỏi này đương nhiên là dành cho Cố Khanh Hằng.
Từ tin tức mơ hồ lộ ra trong lời nói trước đó của huynh ấy cho đến chuyện ban nãy huynh ấy quả quyết không cho Lý Văn Vũ mời thái y, ta đã kết luận huynh ấy là người biết rõ chuyện xảy ra. Có lẽ còn là người duy nhất hiểu rõ tình hình.
Huynh ấy vừa định lên tiếng thì thấy người trên giường đột nhiên nghiêng người,
oẹ
một tiếng, lại nôn ra một ngụm máu.
Ta bắt đầu run rẩy, hắn không phải bị bệnh! Tuyệt đối không phải bị bệnh!

Hoàng thượng!
Siết chặt tay hắn, ta sợ hãi bật khóc, nghiến răng nói:
Cho nên mới muốn đuổi thiếp đi, có phải không?

Cuối cùng, ta cũng biết những lời hắn nói với ta khi ấy rốt cuộc là có ý gì. Hắn nói, có một ngày không ở bên cạnh ta nữa, hắn sợ ta sẽ hận hắn. Hắn nói, chạm vào ta là việc làm không chút lý trí của hắn. Còn Cố Khanh Hằng nói, có một số thứ, càng để tâm thì khi mất đi sẽ càng đau lòng.
Máu dưới đất không có màu đỏ tươi mà là màu đỏ sẫm. Là máu bị nhiễm độc.
Hắn đã sớm phát hiện ra, chuyện này xảy ra khi còn ở trong cung. Tại sao… hắn lại che giấu lâu như vậy?
Quay ngoắt đầu lại, nhìn gương mặt trắng bệch của Cố Khanh Hằng, ta hỏi:
Ai hạ độc?

Nghe ta nói chữ
độc
, Lý công công sợ hãi kêu lên một tiếng, toàn thân run rẩy dữ dội.
Huynh ấy vừa định cất lời thì thấy Hạ Hầu Tử Khâm bật ho, khoé miệng đầy máu. Ta hoảng hốt đỡ hắn, nghiêm giọng hỏi:
Vì sao không truyền thái y?
Cho dù không muốn làm lòng quân tan rã nhưng cũng không thể không quan tâm tới sự sống chết của hắn!
Nếu Hoàng đế chết, chẳng lẽ trận đánh này còn có thể đánh tiếp?
Cố Khanh Hằng thở dài một tiếng rồi nói:
Nếu truyền thái y mà có ích thì đã truyền từ lâu rồi. Bọn họ xem mạch, còn không phát hiện ra bệnh gì.

Ta sững sờ, nếu không phải như vậy, hắn trúng độc đã lâu, lúc ở trong cung, không thể không nghe được tin tức gì, đúng không?
Cố Khanh Hằng lại nói:
Lý công công hãy đi mang một chậu nước lên đây, trước tiên phải thay y phục cho Hoàng thượng đã.

Lý công công đang thất thần, bấy giờ mới hoàn hồn trở lại, run giọng đáp lời, vội vàng lui xuống.
Ta cúi đầu nhìn, mồ hôi trên thái dương hắn đã chảy xuống hai bên má. Ta cẩn thận đặt hắn nằm ngửa, giơ tay khẽ lau giọt mồ hôi trên trán, thấy hắn mệt mỏi nhắm mắt, lông mày cau lại, xem ra hắn đang rất khó chịu.
Ta nghiến răng hỏi:
Là loại độc gì?

Một lúc lâu sau, người phía sau ta mới nhỏ giọng đáp:
Song sinh.

Song sinh? Là loại độc gì? Ta chưa từng nghe nói.
Ta ngoảnh đầu lại, kinh ngạc nhìn Khanh Hằng, huynh ấy hơi quay mặt đi, không nhìn thẳng vào mắt ta, giải thích:
Loại độc này không màu, không vị, nếu hoà lẫn trong không khí, kết hợp với một loại hương liệu đặc biệt nào đó, xâm nhập qua da, cần một khoảng thời gian dài mới có thể tạo thành độc. Ít nhất là nửa năm.
Lời của huynh ấy khiến ta kinh hãi, huynh ấy nói tiếp:
Hoặc có một cách trực tiếp hơn là cho thẳng vào trong thức ăn, song cách đó lại cần một vị thuốc dẫn khác để độc chất phát tác.

Ta biết, cách sau tuyệt đối không thể thực hiện được, bởi đồ ăn của hoàng đế phải qua tầng tầng lớp lớp lần thử độc mới được đưa lên. Thế thì là cách thứ nhất rồi.
Trợn tròn mắt, ta run giọng hỏi:
Trong long diên hương của Hoàng thượng có hương liệu dẫn độc?
Bằng không, ta không thể nghĩ ra thứ gì khác.
Huynh ấy gật đầu.
Ta cũng nghi ngờ như vậy.

Thế ư? Vẫn chỉ là nghi ngờ…
Ta vội nói:
Còn nguồn độc?

Huynh ấy ngập ngừng, vừa định lên tiếng thì thấy tiếng bước chân người tiến vào. Không cần nhìn cũng biết là Lý công công, lúc này Lý Văn Vũ đang ở bên ngoài, sẽ không có người nào khác bước vào.
Hai tay run run bưng chậu nước, đặt xuống, y túm lấy tay áo của Cố Khanh Hằng, hỏi:
Cố đại nhân, Hoàng thượng không sao chứ? Hoàng thượng, người… không sao chứ?

Sau đó, y khom người, thay y phục đã ướt bẩn cho Hạ Hầu Tử Khâm. Ta vắt kiệt khăn bông, lau người cho hắn. Hắn vẫn cau mày, đôi môi mỏng mím chặt, dường như đang chịu đựng cơn đau đớn đến tột cùng.
Nhìn thấy thế, ta cảm thấy vô cùng xót xa.
Vừa nãy Cố Khanh Hằng nói, nửa năm mới có thể tạo thành độc, vậy chắc là Hạ Hầu Tử Khâm đã bị hạ độc từ rất lâu rồi.
Rốt cuộc là kẻ nào đã lên kế hoạch chu toàn, tỉ mỉ như vậy?
Ta bỗng nhắm mắt, hỏi:
Vậy làm sao huynh biết chuyện Hoàng thượng bị trúng độc?

Cố Khanh Hằng trả lời:
Lần thích khách xuất hiện trên núi Nam Sơn, Hoàng thượng bị thương, thổ huyết, nhưng máu lại không có màu đỏ tươi. Hoàng đế Đại Tuyên nói e là Hoàng thượng đã bị trúng độc.

Ta giật mình sửng sốt, Quân Ngạn!

Sao y biết?


Trong thời gian Đại Tuyên nội loạn, Hoàng đế Đại Tuyên từng trúng độc Song sinh. Về sau được biết loại độc này do quốc cữu của Hoàng đế Đại Tuyên lấy từ Nam Chiếu, cho nên khi ấy Hoàng đế Đại Tuyên đã tra hỏi Hoàng hậu Nguyên Trinh. Độc Song sinh có nguồn gốc từ Vu tộc, mà Hoàng hậu Nguyên Trinh không thể là hậu duệ của Vu tộc, vì thế Hoàng đế Đại Tuyên cho rằng trong lãnh thổ thiên triều vẫn tồn tại hậu duệ của Vu tộc.
Huynh ấy nhìn ta rồi lại nói:
Khi đó, Hoàng thượng muốn ta tới Đại Tuyên cũng là vì việc này. Bởi vì Hoàng đế Đại Tuyên nói, người có thuốc giải cho loại độc Song sinh này.

Ta hết sức kinh hãi, hoá ra đây mới là nhiệm vụ mà huynh ấy phải ra ngoài thực hiện sao?
Tới Đại Tuyên lấy thuốc giải cho loại độc Song sinh!
Cuối cùng ta cũng biết lý do ta nhìn thấy Quân Ngạn và Hoàng hậu Nguyên Trinh ở trong rừng khi đó, chẳng trách Hạ Hầu Tử Khâm nói Đại Tuyên và Nam Chiếu không có khả năng liên thủ, hoá ra là vì vậy!
Hôm qua, khi ta đến, Cố Khanh Hằng nói sự việc tiến triển không thuận lợi.
Ta nghẹn ngào hỏi:
Chưa lấy được thuốc giải, đúng không?
Rốt cuộc là Quân Ngạn không đưa hay đã xảy ra biến cố khác?
Cố Khanh Hằng sững người, lắc đầu, nói:
Không, đã lấy được thuốc giải.

Ta vui mừng, buột miệng hỏi:
Thế ư? Vậy sao không cho Hoàng thượng uống?

Hai tay siết chặt thành nắm đấm, huynh ấy nghiến răng nói:
Giải dược của Song sinh được tinh chế từ bạc hà…
Giọng nói của huynh ấy nhỏ dần, còn ta cứng đờ người.
Bạc hà…
Ta không quên, Hạ Hầu Tử Khâm mẫn cảm với bạc hà.
Khi ấy, hắn chỉ nuốt một miếng bánh nhỏ có trộn chút bạc hà mà đã bị nôn đến mức như vậy, bây giờ sao có thể uống được thuốc giải? Hoá ra đây mới là nguyên nhân huynh ấy nói sự việc tiến triển không thuận lợi. Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng phải thử xem sao.
Ta nói với huynh ấy:
Mang thuốc giải vào đi!

Cố Khanh Hằng chần chừ giây lát, định lên tiếng nhưng cuối cùng không nói gì, xoay người đi ra. Huynh ấy không ra khỏi trại, chỉ ở bên ngoài, chẳng mấy chốc lại tiến vào, đưa cho ta một bình sứ nhỏ.
Giơ tay ra, nắm chặt lấy nó, ta run rẩy mở nút lọ, mùi bạc hà nồng nặc xộc vào mũi. Đến ta cũng bất giác chau mày.
Lắc lắc, là thuốc nước, ta nói với Lý công công:
Bịt mũi Hoàng thượng lại!
Hắn không uống nổi thì đành dốc vào miệng.
Lý công công sợ hãi, giật thót mình nhưng không dám nói gì, chỉ bước lên, run rẩy đưa tay ra. Thử rất nhiều lần, y vẫn không dám xuống tay, Cố Khanh Hằng đứng bên đẩy y ra, đưa tay bịt mũi Hạ Hầu Tử Khâm.
Ta cúi người, đổ từng chút, từng chút thuốc giải vào miệng hắn. Trông thấy hắn nuốt theo phản xạ nhưng chỉ trong nháy mắt, tay hắn túm chặt tay ta, ta đau đến chau mày, chiếc lọ trên tay bất cẩn rơi xuống. Cố Khanh Hằng kinh hãi, may mà huynh ấy đã nhanh tay nhanh mắt đón lấy.
Người trên giường nghiêng người, bắt đầu nôn.

Hoàng thượng…
Ta không đỡ được, Lý công công vội tiến lên đỡ hắn, không ngừng gọi hắn.
Hắn nôn rất lâu, đột nhiên nôn ra máu.

Hoàng thượng!
Ta bật khóc, không được, hắn không thể nuốt chút thuốc giải nào!
Hắn nôn đến nỗi không còn chút sức lực, yếu ớt nằm xuống. Ta siết chặt tay hắn, cảm thấy tay hắn dần trở nên lạnh giá. Tiếng rên rỉ ngắt quãng phát ra từ cổ họng hắn. Ta biết hắn đang vô cùng khó chịu, đúng không?
Lý công công dọn dẹp xong, lại đi ra ngoài thay nước. Ta kéo chăn đắp lên người hắn, dém thật chặt, ngơ ngẩn nhìn hắn. Lần này hắn đã xác định mình sẽ chết, đúng không?
Quay đầu nhìn Cố Khanh Hằng, ta hỏi:
Hoàng thượng đã sớm liệu được ngày hôm nay, có phải không? Vậy người định làm thế nào?

Chiến sự mấy ngày tới, lẽ nào hắn đóng cửa, không tiếp khách ở trong trại?
Huynh ấy trầm mặc rất lâu, cuối cùng nói:
Hoàng thượng đã viết chiếu thư, nếu người có gì bất trắc thì để Tấn Vương đăng cơ.

Ta cảm thấy toàn thân run rẩy, giận dữ nói:
Không thể được! Hoàng thượng còn có tiểu hoàng tử, ngôi vị hoàng đế sao có thể trao cho Tấn Vương?
Việc này nếu để Thái hậu biết, bà cũng sẽ sống chết không đồng ý.
Huynh ấy lắc đầu, nói:
Tiểu hoàng tử còn quá nhỏ, sao có thể?

Ta im lặng, trong thời loạn như thế này, phải là người thực sự có tài năng mới đảm đương được.
Nắm chặt tay hắn, ta nghiến răng nói:
Thiên hạ này là của Hoàng thượng, ta quyết không cho phép!

Hắn là người kiêu ngạo xiết bao, ta biết, không tới mức vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không nói ra nhưng lời như vậy. Cho nên hắn mới vất vả, cực nhọc tách ta ra, chỉ bởi một khi hắn băng hà, dẫu trước đây ta được sủng ái như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một phi tử của tiên hoàng mà thôi.
Nước mắt trào ra, ta tuyệt đối không cho phép hắn chết như vậy, không bao giờ!
Hắn nói hắn muốn ta sống sót trở về gặp hắn, ta đã sống sót trở về, vì thế hắn không thể chết!
Ngẩng đầu, ta nói với Cố Khanh Hằng:
Một lát nữa các vị tướng quân trở về, huynh hãy thông báo với bọn họ, gần đây Hoàng thượng lao tâm khổ trí đến nỗi long thể bất an.

Huynh ấy sợ hãi nói:
Muội muốn lừa các vị tướng quân là Hoàng thượng sinh bệnh ư?

Ta gật đầu.
Chỉ có cách lừa bọn họ, nói với bọn họ rằng Hoàng thượng chỉ vì lao lực lâu ngày nên sinh bệnh, bọn họ mới có thể giữ kín bí mật để làm yên lòng quân! Trận đánh ngày mai, hãy chuẩn bị xe ngựa!


Hoàng thượng, người…
Huynh ấy hết sức ngạc nhiên.
Ngoảnh đầu nhìn dung nhan của nam tử ấy, ta nghiến răng, nói:
Muội sẽ thu xếp ổn thoả việc này.
Dừng lại giây lát, ta lại lên tiếng:
Khanh Hằng, muội cần một thân phận để chỉ huy toàn quân.

Huynh ấy
hả
một tiếng vẻ ngạc nhiên, tròn mắt nhìn ta, mãi sau mới nói:
Việc này tuyệt đối không thể được, đây là trọng địa quân doanh, sao muội có thể…


Bởi vì không ai hiểu rõ quân sư của Bắc Tề hơn muội!
Ta nhìn huynh ấy chằm chằm, ngắt lời huynh ấy.
Trong ánh mắt của huynh ấy hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ta tự biết mình đã lỡ lời, chỉ có thể cắn môi, không biết nên nói tiếp thế nào.
Hai người bối rối rất lâu mới thấy Lý công công tiến vào.
Cố Tướng quân, các vị tướng quân đã trở về, muốn gặp Hoàng thượng để báo cáo quân tình.

Ta nhìn Cố Khanh Hằng, huynh ấy do dự giây lát, đưa thuốc giải cho ta, cuối cùng xoay người đi ra.
Cất thuốc giải vào trong ngực áo, ta lấy khăn tay bên cạnh, nhẹ nhàng lau khoé miệng đầy máu cho Hạ Hầu Tử Khâm. So với ban nãy, hắn đã ổn hơn khá nhiều, có lẽ dược tính của thuốc giải đã có tác dụng.

Hoàng thượng!
Nắm lấy tay hắn, ta khẽ gọi.
Thiếp làm vậy có đúng không? Thiếp không muốn giang sơn rơi vào tay kẻ khác. Mặc dù cũng là con cháu của dòng họ Hạ Hầu, nhưng suy nghĩ cho cùng vẫn khác với chàng.

Nếu hắn chết, ta cũng đi theo hắn, thế nhưng, bây giờ chúng ta đều đang còn sống, cho nên ta nhất định không thể đánh mất giang sơn này!
Tới tận lúc chạng vạng mới thấy Cố Khanh Hằng tiến vào. Thấy Hạ Hầu Tử Khâm chưa tỉnh, huynh ấy chỉ đơn giản nói sơ qua cho ta nghe về tình hình quân sự nơi tiền tuyến. Ta đã đoán đúng, người Bắc Tề đã bố trí mai phục ở phía sau, chỉ đợi người của thiên triều ta tiến vào.
Lúc Cố Khanh Hằng đi chỉ nói một câu, xe ngựa đã chuẩn bị xong.
Nửa đêm, Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên tỉnh dậy. Ta vừa mừng vừa lo, cúi xuống hỏi hắn:
Hoàng thượng cảm thấy thế nào?

Hắn nhìn ta chăm chú, mãi lâu sau mới đưa tay nắm lấy tay ta, chán nản cười, nói:
Nhìn trẫm thế này, trong lòng nàng khó chịu lắm, phải không?
Ta gật đầu, ta vô cùng đau lòng.
Hắn lại nhắm mắt, ta vội nói:
Chàng đã biết, vì sao hôm nay còn muốn ra chiến trường?
Kỳ thực, lúc ra ngoài, hắn đã cảm thấy không thoải mái rồi, đúng không?
Một lúc lâu sau mới thấy hắn nói:
Hôm nay, ngay từ đầu đã thua mấy trận, trẫm không đi thì tinh thần binh sĩ sẽ tan rã. Không có tinh thần chiến đấu thì những thứ trẫm đã chuẩn bị trước đó sẽ thành công cốc… Trẫm tưởng sẽ không nhanh đến thế…

Đưa tay che miệng hắn, ta cắn môi, nói:
Chàng sẽ khoẻ thôi!

Song hắn đẩy ta ra, nói nhỏ:
Trẫm cũng cho rằng như vậy, nhưng không ngờ thuốc giải lại được tinh chế từ bạc hà. Thử uống vài ngụm, lần nào cũng nôn ra, rất khó chịu.


Không!
Ta lắc đầu.
Bây giờ Hoàng thượng đã tỉnh, chứng tỏ đã nuốt được một ít thuốc giải, không phải sao? Cho dù chỉ là một chút xíu cũng tốt.

Hắn sững người, đột nhiên gắng sức nhổm dậy, dựa vào ta, giống như đứa trẻ.
Trẫm rất khó chịu!

Ta gật đầu, ta biết chứ! Ôm lấy hắn, ta nghẹn ngào:
Vậy, Hoàng thượng hãy uống một ngụm nữa vì thiếp, có được không?

Hắn mệt mỏi nhắm mắt, đáp:
Trẫm không thể, đành giao trách nhiệm này cho nàng.

Trong lòng nhói đau, ta lấy thuốc giải ra, bón cho hắn.
Hắn cau mày, cố ép mình nuốt xuống, tay đặt trên bụng nhưng rồi không chịu nổi, cúi người, bắt đầu nôn.
Vừa nôn vừa ho, khoé miệng hắn lại xuất hiện tia máu.
Hu hu…
Ta ôm lấy hắn, bật khóc nức nở.
Hắn dựa vào người ta, thở gấp.
Trẫm không chịu được…

Ta lau nước mắt, sao có thể chịu được chứ!

Nương nương, nương nương…
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Lý Văn Vũ.
Ta kinh ngạc, cẩn thận đỡ Hạ Hầu Tử Khâm nằm xuống, đứng dậy, đi ra ngoài. Lý Văn Vũ đưa ta một phong thư, nói:
Diêu Tướng quân gửi thư khẩn đến.

Ta sững sờ, thật trùng hợp, còn có cả thư khẩn!
Nhận lấy thư, ta bước vào trong, thấy hắn mệt mỏi nhắm mắt. Nghĩ một chút, ta thấy đọc cho hắn nghe cũng như vậy thôi.
Mở bức thư ra, trong thư dày đặc chữ, toàn bộ đều viết về quân tình bên đó. Câu cuối cùng lại nói, thuốc nước trên người Đàn Phi có độc! Ta cảm thấy đầu ong ong, còn không hiểu ư?
Dù thế nào ta cũng không ngờ, Tô Mộ Hàn…
Thời gian nửa năm là đủ, bởi vậy y mới không đưa thuốc nước cho ta nữa, phải không?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mệnh Phượng Hoàng.