• 480

Chương 7: Yêu nữ Tây Hạ


Số từ: 7375
Người dịch: Đinh Thảo (edit), Lưu Hà (beta)
Nguồn: Lạc Hồn Cốc
Sa mạc Mao Ô Tố, theo tiếng Mông Cổ có nghĩa là "nước hoại tử", mấy trăm năm qua hiếm khi xuất hiện dấu chân người, nhưng tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói có người thấy UFO ở đây!
Cho dù là chim hay máy bay cũng không thể lơ lửng giữa trời mà không nhúc nhích, cái kia rốt cuộc là thứ đồ chơi gì?
Tôi và Tuyền Béo, Răng Vàng ba người ngạc nhiên, trợn to mắt ngước lên trời, muốn xem rốt cuộc là gì, nhưng khoảng cách quá xa, cố gắng thế nào cũng vẫn chỉ thấy một điểm đen nhỏ bất động.
Shirley Dương lấy ống nhòm mang theo từ ba lô ra, điều chỉnh tiêu cự rồi nhìn lên: "Là. . . Ưng!"
Tôi nhận lấy ống nhòm nhìn thử, quả đúng thực là một con thương ưng (ưng xanh), bám như treo trên trời cao.
Tuyền Béo nói: "Làm tôi giật cả mình, ưng ở trên trời làm gì? Bắt thỏ hả?"
Tôi nói: "Chỗ này chuột còn không có, nói gì thỏ."
Răng Vàng tò mò: "Nói gì tới chuột, cỏ còn không có một cọng, thế ưng ăn cái gì?"
Tôi nói: "Ăn người chết thôi."
Răng Vàng nói: "Đấy là loại ưng trụi, ăn tử thi, có diều là nơi này đâu có người chết? Hay là nó chờ mấy anh em ta bị nắng phơi chết rồi lập tức xuống xé?"
Tuyền Béo mắng: "Súc sinh toàn lông, mang làm thịt còn được miếng ngon, tiếc là xa quá, nếu không tôi một phát súng bắn chết, xem thử ai ăn ai!"
Tôi nói: "Có thể để Răng Vàng nằm giả chết trên đất dụ ưng xuống."
Răng Vàng thuận thế lăn ra đất nói: "Còn phải giả bộ sao? Răng Vàng tôi giờ đây khác gì người chết? Phơi thêm nữa, tôi sắp bị nướng thành xác khô rồi!"
Shirley Dương giơ ống nhòm nói: "Không phải ưng trụi ăn xác chết, anh nhìn trên người nó thử xem, giống như có cái gì đó."
Tôi nhận ống nhòm nhìn lại lần nữa, ưng bay trên trời kim quang lập loè, hoá ra ở móng ưng có kim cách (cựa vàng). Chỉ có thợ săn thả chim đi săn bắn mới đeo kim cách, đeo kim cách vào móng ưng lúc đi săn là thói quen lúc mang chim đi săn của quý tộc xưa, năm đó người Mông Cổ chinh phục Trung Á có câu "Một con ngựa tốt cũng khó đổi con chim ưng giỏi", một con ưng săn thượng hạng còn phải hợp với một đôi kim trảo, đó cũng không phải đồ thợ săn bình thường dùng nổi.
Ưng săn hung hãn mang kim cách, lúc gặp chồn hoang, sói dữ, hoàng dương, từ trời cao rít xuống, có thể nhẹ nhàng xé rách da lông của chúng.
Đến nay ưng săn cực kỳ hiếm xuất hiện, nói chi là loại móng đeo kim cách? Ở đây lại là sa mạc mênh mông bát ngát, con chim săn này rốt cuộc là do ai thả?
Tuyền Béo hoài nghi: "Hay là thợ săn vào sa mạc săn hoàng dương?"
Tôi nói: "Chỗ này vắng lặng như vậy, sớm đã không còn hoàng dương từ lâu rồi! Có khi là dân đổ đấu tới địa cung Tây Hạ tìm bảo vật cũng nên!"
Tuyền Béo nói: "Hàng tốt nha, đổ đấu phối với ưng cơ, thêm cặp ba ba thì đất liền đại dương thông thiên luôn rồi!"
Shirley Dương nói: "Dân đổ đấu lợi dụng ưng săn theo dõi chúng ta, chỉ sợ kẻ tới bất thiện!"
Trong bụng tôi thầm nghĩ, kiểu này chính xác là nhằm vào sách vàng Tây Hạ trong tay chúng tôi, vào sa mạc rồi, mười phần thì tám chín phần sẽ đụng phải đạo tặc trộm mộ, tránh không tránh nổi, nhưng chúng tôi thân cô thế cô, phải làm sao tận lực tránh xung đột chính diện với đối phương, hơn nữa gió cát lớn sẽ tới, nếu còn không đi sẽ phải chôn thân ở đây!
Trong sa mạc vô tận không nơi trú ngụ, một khi gió động cát nổi, khả năng bị vùi lấp cực lớn, bản lĩnh của anh dù lớn bao nhiêu cũng khó trốn thoát, cho nên nhất định phải tìm được nơi tránh gió, nhưng bốn phía đều là cát vàng mênh mông, căn bản không có chỗ trốn.
Shirley Dương dùng ống nhòm qua sát xung quanh, chỉ về hướng Tây Nam: "Anh nhìn xem đó là gì?"
Tôi lấy ống nhòm thử nhìn, xa xa tựa như có rặng núi cát, trông giống một tuyến đường, kéo dài tới tận chân trời, vắt ngang cuối biển cát, trong bụng tôi cảm giác kỳ quái: "Đó là thứ gì?"
Tôi còn chưa kịp nhìn rõ là gì, trời xanh cùng với bờ cát đã mơ hồ, gió cát từ Tây Bắc cuốn tới mãnh liệt, giống như con rồng vàng lớn đang quẫy mình.
Shirley Dương nói: "Gió cát tới nhanh quá!"
Tôi ngoắc tay họ, nói: "Đừng nhìn nữa! Mau đi thôi! Tới phía dưới núi cát kia tránh đi!"
Răng Vàng lảo đảo lắc lư đi sau cùng: "Lão Hồ, tôi thật sự không đi nổi, bây giờ cặp đùi này giống như đổ chì quấn thiếc, không kéo ra được rồi, gió cát kia không phải vẫn ở tít chân trời mà? Xa như vậy, tôi thấy thổi không tới chỗ chúng ta đâu, anh nhìn mặt trời xem, vẫn ngời ngợi thế kia, nghỉ một lát không được sao?"
Tôi doạ hắn, bảo: "Nghỉ cái gì, nghỉ nữa thì mạng cũng mất!"
Tuyền Béo mắng: "Thằng cháu Răng Vàng này thật giống con rùa rụt cổ, hở ra là phải bò tới ổ rùa!"
Răng Vàng nói: "Rùa còn có mai mà, còn tôi đây chỉ có lớp da người, chẳng cản được gió, chẳng che được nắng."
Tuyền Béo nói: "Da anh dày ngang với hốc trường thành, giũa mài không nổi, anh còn sợ dầm mưa dãi nắng cái con khỉ gì?"
Răng Vàng thấy Tuyền Béo cõng ba lô định đi thật, còn mang cả bình nước của anh ta đi, vội vàng chạy theo Tuyền Béo nói: "Lão Tuyền, anh nể tình huynh đệ anh em chúng ta, cõng tôi đi với, tôi cũng vì Đảng vì dân muốn lập chiến công thôi, dù thế nào anh cũng không đành lòng nhìn tôi thành thây khô ở đây, sau này đem vào viện bảo tàng trưng bày chứ?"
Tuyền Béo nói:"Anh em tốt, nói nghĩa khí, không mượn tiền, không làm hộ, bái bai ngài!"
Răng Vàng tiếp tục khẩn cầu: "Lão Tuyền, ngài cõng tôi lần này, ngài chính là cha mẹ tôi sống lại, ân nhân cứu mạng, ngày sau trở về Bắc Kinh, tôi nguyện làm trâu ngựa cho ngài, ngày ngày dâng hương dâng trà!"
Tuyền Béo mắng: "Úi chà! Còn nói tiếng người cơ? Anh thấy ai dâng hương người sống chưa?", nói xong đeo túi chạy xa.
Răng Vàng luống cuống, lại quay lại gọi tôi: "Lão Hồ, ngài cũng không thể mặc tôi chết chứ!"
Tôi vội vàng giả bộ như không thấy, nói với Shirley Dương: "Đi mau, Tuyền Béo cõng Răng Vàng, chạy xa cả đoạn rồi!"
Răng Vàng hết chỗ bấu víu, không cậy được ai dành liều mạng chạy.
Bốn người chạy trong sa mạc, càng chạy càng kiệt sức, ăn no cát, uống no gió cũng không dám ngừng, chạy như điên một đường tới dưới sườn cát mới phát hiện sườn cát này cao hơn nhiều so với lúc nhìn từ xa, độ đốc phải trên ba trượng, phẳng lỳ dị thường. Lúc ấy trong tình hình cấp bách, mọi người không kịp nhìn kỹ, gắng sức leo lên sườn cát. Hiện giờ cát bụi cuốn thành đám mây vàng phía xa đang nhanh chóng ép tới gần.
Mọi người đi quanh sườn cát, vừa nhìn, đều chấn động trong lòng! Sườn cát này chạy vòng quanh tạo thành núi cát hình vành khăn, giống như dấu vết lưu lại sau khi đĩa bay hạ xuống, đồ sộ, ngay ngắn khiến người ta nhìn thấy phát sinh cảm giác quỷ dị. Toàn bộ vòng tròn, phía Nam khá vững chãi, hướng Tây Bắc có một lỗ hổng lớn, có lẽ do bị gió cát đục mà thành. Phóng mắt nhìn toàn bộ sườn cát, tràn ngập cát vàng bằng phẳng, giống như một chiếc mâm lớn đựng cát.
Tuyền Béo trèo lên cao nhìn ra xa, thấy địa hình rộng lớn bao la, lòng dạ khoan khoái trở lại, liền một tay chống nạng, một tay giơ cao, bày ra một dáng điệu thủ trưởng, đang định làm bộ chỉ điểm giang sơn thì không ngờ một chân đạp phải dốc nghiêng, trụ không vững, lăn dọc theo bờ cát, càng lăn càng không dừng lại được, lăn thẳng tới cuối bờ cát. Chỉ trong nháy mắt đột nhiên không thấy người đâu nữa. Tôi thất kinh, trên mâm cát ngoài cát thì cũng chỉ toàn là cát, không còn thứ gì nữa, Tuyền Béo bị mâm cát lớn nuốt chửng sao?
Tôi cùng Shirley Dương, Răng Vàng ba người đều sợ đến ngây người, nếu bảo vòng cát lớn này ăn mất Tuyền Béo, thế thì ăn cũng nhanh quá, làm sao ngay cả một cái xương cũng không nhả ra? Tuyền Béo là dạng người nào chứ, mạng hắn từng lên núi xuống thôn, chia của cải cách giải phóng, sở trường khoác lác gần ba mươi năm, trước giờ hắn đều ăn phần hơn, chưa từng chịu nửa điểm thua thiệt, sao có thể bất minh bất bạch mà biến mất như thế? Tôi cùng Tuyền Béo trước giờ đều là cân không rời cán, cán không rời cân, đi tiểu cũng chung một hố, nếu Tuyền Béo chết, có phải tôi cũng nên buồn một chút hay không? Tốt xấu gì cũng nên bày tỏ một chút chứ?
Theo lý thì tôi nên buồn khổ, nhưng trong chốc lát, tâm tri còn đnag bận suy nghĩ nguyên do chuyện này, bởi mọi chuyện phát sinh quá nhanh, quá đột nhiên, quá bất ngờ, cực khó hiểu, cực khó tin! Lúc ấy trong đầu tôi chỉ có một ý niệm - lập tức lao xuống lôi Tuyền Béo từ cát chảy ra, kẻ béo hô hấp nhiều dưỡng khí, nửa giờ vài khắc thiếu dưỡng khí còn chịu được, chôn thời gian dài thì không biết thế nào.
Không đợi tôi lao xuống, Răng Vàng đột nhiên ôm chân tôi, bi thương gào như sói hú quỷ khóc: "Lão Hồ, lão Tuyền không còn! Anh nói chúng ta giống như ba cây chụm lại, cũng rất hợp tính nhau, bây giờ chưa kịp phát tài, anh ta đã một câu không từ biẹt liền biến mất! Hơn nữa trong túi của anh ta còn có hai bình nước của tôi! Thế này không phải muốn hại chết người ta sao!"
Tôi đẩy Răng Vàng, phải mau xuống moi Tuyền Béo ra xem rốt cuộc thế nào.
Shirley Dương cũng thập phần thất kinh, nhưng cô trước sau như một vẫn tỉnh táo, khoát tay ngăn tôi lại, đầu tiên ném một cái ba lô xuống. Ba lô lăn xuống nhưng không bị cát nuốt mất. Shirley Dương chỉ vị trí ba lô rơi xuống, tôi biết ý cô là chỗ đó có thể đặt chân, bấy giờ mới thở một hơi tuột từ sườn cát xuống.
Shirley Dương cùng Răng Vàng cũng theo sau, dừng chân định thần nhìn lại, bên cạnh ba lô trên cát có một cái hố lớn, cát mịn hai bên không ngừng chảy xuống. Lúc ấy chúng tôi mới hiểu, bên dưới không phải cát chảy mà là một tầng vỏ mặt cát. Tuyền Béo lăn từ trên xuống nện vào vỏ cát một cái, rơi thẳng xuống. Tôi vội lấy cây lửa hiệu trong ba lô, quẹt sáng rồi ném xuống, trong động lập tức sáng lên, chỉ thấy Tuyền Béo chân tay thẳng cẳng ngã ở dưới, cát rơi ở cửa động lấp nửa người cậu ta.
Tôi vội dùng phi hổ trảo men theo cửa hang xuống, đưa tay kéo Tuyền Béo bị cát vùi nửa ngồi dậy. Chỉ thấy trong mũi miệng cậu ta toàn là cát, không mở miệng nói được câu nào, chỉ có hai con mắt nháy loạn với tôi.
Lúc này, Răng Vàng vẫn còn ở bên trên kêu khóc: "Ôi chao! Lão Tuyền của tôi, anh chết quá oan rồi! Oan giữa vũ mục phong ba, thảm như động tuyết tháng sáu, than phận anh hùng. . . sinh ly tử biệt. . . . gặp nguy nan. . ."
Tuyền Béo dùng sức phun hết cát trong miệng: "Thế mẹ nào mà hắn giỏi hát thế?"
Tôi thấy Tuyền Béo không có gì đáng ngại, chân cũng mềm nhũn ra, thuận thế ngồi phịch xuống cát, lại muốn nhìn thử xem vòng cát tròn cự đại này là nơi nào, sao có thể tạo ra cái hang lớn như vậy?
Không đợi tôi kịp nhìn xung quanh, Tuyền Béo bỗng nhiên nói: "Lão Hồ, sao anh lại cõng một lão nương thế?"
Tuyền Béo rơi xuống cái hang khá sâu này, bốn vách đều là gạch mộc (gạch phơi nắng không nung), do bị khép kín lâu ngày, không khí không được lưu thông, khiến cho khí dộc tích tụ, vừa rơi vào đã sặc không mở được mắt, lại còn hít phải một loại mùi vị quái đản khó hình dung bị gió từ phía trên thổi xuống khuếch tán ra tứ phương. Tôi cho rằng Tuyền Béo đầu óc không còn minh mẫn nói bừa, tự nhiên lại nói cái gì mà tôi cõng một lão đại nương. Có điều vừa nghe cậu ta nói xong, tôi chợt cảm thấy sau lưng lạnh buốt, không nhịn được nghiêng đầu nhìn một cái, chỉ thấy ở phía sau lưng tôi, thật sự có một phu nhân đang ngồi ngay ngắn, mặt mũi gần như trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường gân mạch máu, chỉ có điều huyết dịch thâm thì tím đen, quần áo trang sức vẫn còn tươi mới, mặc đỏ ra đỏ, xanh ra xanh, trên đầu có mũ nhung lạc đà, hợp với đồ trang sức lông chim, dưới chân là một đôi giày ống cao tím đen.
Phu nhân ngồi ngay ngắn dưới chân tường gạch mộc, hai mắt trống rỗng, xem chừng không phải người sống. Tôi vừa đụng tay, nữ thi liền té xuống theo tường gạch, quần áo hoa mỹ tươi đẹp trên người trong nháy mắt đã biến thành màu xám tro. Mà ở hai bên thây khô còn có hai đứa con nít, có lẽ là con nàng, cũng biến thành thây khô, nhưng qua quần áo trang sức, không thể nhìn ra cụ thể là triều đại nào.
Tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, dưới cát chảy vì sao lại có cổ thi? Tuyền Béo đã rơi vào một ngôi mộ cổ sao?
Tuyền Béo: "Lão mập tôi thật đúng là trời sinh đã phải ăn chén cơm đạo mộ này, té một cái cũng có thể rơi vào đất diêu mà."
Trong đầu tôi nghĩ: "Đây là cổ mộ sao? Nói chung chỗ này kết cấu lớn nhỏ đều giống mộ, nhưng những tử thi này vì sao lại đặt ở tư thế ngồi, lại không có quan quách gì?"
Răng Vàng thấy chúng tôi nửa ngày vẫn chưa lên được, lại nghe bên dưới nói tới cái gì mà mộ, vội vàng bò xuống xem rốt cuộc ra sao, Shirley Dương cũng tò mò xuống mộ ngay sau Răng Vàng. Răng Vàng vừa xuống đã thỉnh an Tuyền Béo: "Mập gia, ngài vẫn bình an vô sự chứ?"
Tôi cùng Shirley Dương không có tâm tư nghe bọn họ nói xàm, mở đèn pin đi kiểm tra tứ phía. Không gian chúng tôi rơi xuống tương đối lớn. còn có một cái giường đất, chắc hẳn là phòng chính. Cách vách còn có hai phòng nhỏ hơn một chút, vừa vào cửa liền bắt gặp ngay một thây khô nằm ở cửa, bận quần áo vải gai, không giống như vị phu nhân cùng hai đứa trẻ kia, có thể là kẻ hầu, động tác giống như đang bò ra bên ngoài.
Tuyền Béo cũng cảm thấy không đúng, cậu ta nói: "Tôi đã vào qua nhiều cổ mộ như vậy rồi cũng chưa thấy có cái ổ bánh chưng nào lại có cơ đồ thế này! Các anh nhìn thử xem, chỗ này, chỗ này, còn cả chỗ này nữa, cái rương gỗ bên cạnh, ở trong còn cả quần áo, minh khí đủ thay!"
Tôi nhìn thử, thật đúng là trong rương gỗ còn chồng chất quần áo tơ lụa chỉnh tề, sắc thái tươi sáng, nhưng vừa nhìn thấy thì chúng lại nhanh chóng biến thành xám tro.
Răng Vàng ngửi ngửi đồ vật, nói: "Nồi, bát, gáo, chậu không thiếu thứ gì, toàn là một mớ không đáng tiền."
Tôi nhìn phía trước mặt gã, bên kia bày mấy món đồ gốm cùng lọ sành có hoa văn, có điều ngũ cốc trong lọ sành vừa đụng tới cũng liền vỡ vụn.
Thông thường trong mộ, chú trọng chuyện chết cũng như chuyện sống, đồ dùng thường ngày khi còn sống của mộ chủ cũng sẽ được bỏ xuống trong mộ cho quỷ dùng. Trong mộ không đặt quan quách, chuyện này cũng không phải là không có. Ngôi mộ này giống như trong quần mộ của Tây Hạ, cũng là một dạng mộ thất đặc biệt.
Tôi đang "hồ tư loạn tưởng" thì chợt nghe tiếng gió bên ngoài tràn vào như nước thuỷ triều, giống như quỷ môn quan đang mở toang ra, vô số cô hồn quỷ đói chen chúc bay tới, trên thực tế thì ai cũng đều biết là gió cát đang tới!
2
Vừa ngẩng đầu, cửa động lập tức tối sầm.
Răng Vàng sợ vãi tè, hắn nói: "Hồ gia, mau chạy đi! Đừng để gió cát chôn thành tòng táng, mộ chủ cũng không phải mỹ nhân Tây Vực gì, con cũng có tới hai đứa, lại không có minh khí gì đáng tiền, chết ở đây thật không đáng!"
Shirley Dương nói với tôi: " Chỗ này cũng không giống mộ, có lẽ là nơi dân cư cổ đại cư ngụ, có thể là trăm nghìn năm trước, một trận gió cát lớn đã chôn vùi nơi này, khiến cho người sống trong những bức tường gạch đó chết ngạt trong nhà."
Tôi nói: "Nếu đúng như vậy, xung quanh hẳn còn có người khác cư ngụ, chẳng nhẽ cái mâm bàn cự đại đó là một tường thành cổ?"
Shirley Dương nói: "Rất có thể, chúng ta ra ngoài trước, tới phía tây dưới thành tránh gió cát."
Bất kể những nhà gạch ở đây là mộ hay chỗ ở, nơi này người cũng không thể núp, gió cát tới một cái nhất định sẽ bị chôn vùi, bọn tôi cũng không muốn táng thân nơi đây, lập tức dùng phi hổ trảo leo lên. Mới từ dưới cát vàng ngoi lên, gió cát đã từ lỗ hổng phía Tây cổ thành gào thét kéo tới, cuốn đất hất bụi, hình thành thế trận tựa như gió lốc, tầm nhìn nhanh chóng hạ xuống, nhưng cùng lúc đó, những mảng lớn phòng ốc dần lộ ra đường nét. Ai nghĩ tới dưới lớp cát vàng nơi đây lại chôn vùi một toà thành, thời đó chắc cũng có cư dân đông đúc, lạc đà lui tới, một trăm hai mươi đường kinh doanh buôn bán mà hết thảy đều bị cát vàng nuốt mất.
Tôi đang gọi hai người Tuyền Béo cùng Răng Vàng lên, đột nhiên nghe một tràng tiếng động cơ từ phía trên sườn cát truyền tới, chỉ thấy một chiếc SUV sa mạc xuyên gió cát lao nhanh xuống. Do bên dưới sườn cát đều là nhà dân san sát một toà lại một toà, phía trên tích đầy cát vàng, xe việt dã quá nặng, lập tức bị lún xuống, nửa đầu xe cắm trong động cát.
Tôi vội ra dấu với Răng Vàng cùng Tuyền Béo, bảo họ đừng lên tiếng. Tôi cùng Shirley Dương hợp lực kéo họ lên. Gió thổi cát động, các nóc nhà trong cổ thành hiện ra trong cát chảy. Bốn người chúng tôi trốn sau một nóc nhà, đeo kính gió, nhìn về phía trước, loáng thoáng nhìn thấy trên sườn cát còn có ba chiếc SUV sa mạc, chiếc SUV đi đầu bị vùi sau động cát, ba chiếc kia đều dừng lại, lần lượt có mấy người từ trên xe nhảy xuống, phần lớn mặc liệp trang (trang phục đi săn), khăn che đầu che kín mặt, cũng đeo kính gió. Dùng dây thừng nối lại ròng xuống, tiếp ứng kéo chiếc xe bị lún trong động cát.
Tôi thấy một bóng người còng lưng, người này toàn thân áo đen, mặt bịt kín nhưng không đeo kính gió, tôi vừa nhìn thấy ánh mắt hung ác tham lam của hắn, không kìm được ngứa răng: "Mã Lão Oa Tử! Lão giữ lừa nhà ngươi, báo ứng tới nhanh lắm, hai ngọn núi không dễ mà đụng, không phải oan gia không dễ gặp nhau" . Đây quả thật là oan gia ngõ hẹp! Lần trước Mã Lão Oa tử chôn chúng tôi ở huyền cung Tần vương, chờ tới lúc chúng tôi từ trong núi chui ra được, tới cửa điện tìm hắn, hắn đã không thấy tung tích, không ngờ lại gặp ở đây. Cái này chính là: Quen ăn bánh nướng không tránh được phải ăn phải mè, thường xuyên đi chợ tránh không được đụng thông gia. Thù xưa hận cũ cũng nên kết thúc rồi đây. Mã Lão Oa tử cũng từng chui đất diêu, làm thổ phỉ, một khúc gỗ trôi nổi trên đại dương mênh mông - một cái mõ xông xáo giang hồ, một lòng tâm hắc thủ ngoan (lòng dạ hiểm ác, ra tay ngoan độc). Có điều nếu như hắn đã có được minh khí trong huyền cung Tần vương, sao không vác cái mặt thối ung dung mà hưởng thụ ngày ba bữa, chạy tới nơi sa mạc không một ngọn cỏ này làm gì?
Lại nhìn bên cạnh, cái thằng nhỏ Mã Xuyên thiểu năng vừa là học trò vừa là con nuôi Mã Lão Oa tử cũng đi sau lưng hắn, một người lưng vác lưỡi đao đang cuống cuồng nhìn bốn phía. Lúc này một cô gái toàn thân liệp trang từ xe SUV chui ra, nhìn qua cử chỉ, dáng điệu, không phải ai khác, chính là Ngọc Diện Hồ Ly. Bên cạnh Ngọc DIện Hồ Ly còn có một cô gái trẻ, cũng không che mặt, trên mặt đều săm tô tem (vật tổ - biểu tượng), bên ngoài quần áo đen lót bông đắp lớp giáp đồng, trên cánh tay chim ưng đang đậu, nhỏ hơn mấy tuổi so với Ngọc Diện Hồ Ly, nhìn bóng lưng chắc cũng là đại cô nương mi thanh mục tú, nhưng vừa quay người, tô tem hình thú trên mặt lại vô cùng dữ tợn, trong mắt còn có hung quang tàn bạo như lang sói. Thì ra, ưng săn trên trời vừa rồi là do cô ta thả. Đám người còn lại đều mặc đồ săn, da ngăm đen, người người đều võ trang đầy đủ, trên người vác súng trường liên thanh và đao đuôi cá.
Nghe nói bọn đạo mộ ngoại biên thường thuê khuếch nhĩ khách (vệ sĩ? ) kiêu dũng thiện chiến làm để dọa người. Những thủ hạ này của Ngọc Diện Hồ Ly cũng thuộc loại đó. Súng trường liên châu, vào những năm 1949 đã bị thất lạc nhiều trong dân gian, kiểu dáng hơi cổ lỗ. Thủ hạ của Ngọc Diện Hồ Ly được huấn luyện nghiêm chỉnh, trang bị hoàn hảo, lại có bốn chiếc SUV sa mạc, hiển nhiên là đã chuẩn bị kỹ càng trước khi đến, xem chừng đã mưu tính từ lâu.
Trong lòng tôi biết rõ đám người Ngọc Diện Hồ Ly chủ định towí tìm chúng tôi, chỉ một tên Mã Lão Oa tử đã không dễ đối phó, quân "khuếch nhĩ khách" lại có thể một chọi với mười, chúng tôi không dám bứt dây động rừng, núp sau nóc nhà, im hơi lặng tiếng.
Cuồng phong tràn vào cổ thành, cuốn cát vàng bay đầy trời, đất cát đá vụn cuốn thành luồng bay lên, Ngọc Diện Hồ Ly đợi đám người đang loay hoay tìm cách lôi được chiếc SUV từ động cát ra, không còn cách nào hơn đành núp cạnh một nóc nhà khác, tạm thời tránh gió cát. Tôi thầm nghĩ: "Không vào hang cọp sao bắt được cọp con!" Bấy giờ liền bò rạp dưới cát vàng lặng lẽ tiến tới gần, chỉ nghe Ngọc Diện Hồ Ly đang hỏi Mã Lão Oa tử đây là nơi nào, Mã Lão Oa tử nói hắn chưa từng thấy qua. Nghe hai người đối thoại, hẳn là Ngọc Diện Hồ Ly nhắm vào sách vàng Tây Hạ trong tay chúng tôi mà bám theo tới, lại mời Mã Lão Oa tử vốn có chút quen thuộc với địa hình khu vực này làm hướng đạo, cô gái trên mặt có hoa văn thả ưng săn đó là tay chân thân tín của Ngọc Diện Hồ Ly tên gọi Ca Nô, đi theo phi ưng theo dấu chúng tôi đến đây, chẳng may gặp phải trận bão cát lớn như vậy, lạc vào cổ thành, thấy dưới cát vàng vùi một toà tử thành lớn như vậy, không tránh khỏi vô cùng kinh sợ. Ngọc Diện Hồ Ly nói bốn người đối phương khả năng rất lớn là đã trốn vào thành, xem ra kế hoạch bí mật theo dõi là không thể.
Mã Lão Oa tử nói: "Nếu như đụng phải, không cần nhiều lời, một đao một mạng, làm thịt hết."
Ngọc Diện Hồ ly nói: "Làm thịt họ cũng không ngại, nhưng trước hết phải đoạt được sách vàng Tây Hạ, nếu không sẽ không vào được cổ mộ!"
3
Tôi đang muốn nghe xem sách vàng Tây Hạ có bí mật gì, mạo hiểm gió cát, bò gần lại phía trước một chút. Nhưng gió lốc trong cổ thành càng ngày càng mãnh liệt, tiếng nói chuyện cũng chìm nghỉm trong tiếng rít của cuồng phong. Mặc dù địa thế toà cổ thành cát này kỳ dị, dùng sườn cát cự đại hình vành khăn chặn gió lớn cùng cát chảy, giúp cư dân trong thành tránh được tai hoạ, đáng tiếc ở hướng tây bắc sườn cát lại sụp xuống một lỗ hổng lớn, gió cát tràn vào trong thành, còn mãnh liệt hơn bên ngoài gấp mười lần. Lúc này, toàn bộ cổ thành giống như một động gió lớn vậy, luồng gió xoáy đem cát vàng bao trùm trong cổ thành cuốn lên giữa trời, cát bụi mờ mịt không ngừng quấn vòng trong sức gió. Một toà thành cự đại khoảng hơn hai ngàn dân giống như đã bị gió cát cuốn bay, trong cát bay đá nhảy, hình dạng phòng ốc đường xá hiện ra càng lúc càng rõ ràng.
Gió lốc gần như có thể cuốn tung người lên trời, đám người Ngọc Diện Hồ Ly không chịu được gió cát khốc liệt, định lui vào trong một căn phòng. Mã Lão Oa tử vội vã đi theo sau lưng Ngọc Diện Hồ Ly, không ngờ đạp trúng vào tay tôi, tôi biết rõ nếu hành động thiếu suy nghĩ, nhất định hắn sẽ phát giác, không còn cách nào khác đành cắn răng chịu đựng, nằm bò dưới cát vàng, một hơi cũng không dám thở mạnh. Lúc này, trên đầu và sau lưng tôi đều bị cát vàng bao phủ, nhưng Mã Lão Oa tử cũng không phải loại ngu, một cước đạp trúng, cảm thấy có chút không đúng, cúi đầu nhìn xuống xem thứ gì chôn trong cát.
Chưa đợi tôi hành động, Tuyền Béo núp sau tôi không nén được tức giận, đột nhiên chui ra từ trong cát chảy, tay nắm một mảng đất gạch từ nóc nhà, chạy thẳng tới mặt Mã Lão Oa tử đập một phát, đất gạch vỡ tan tành. Mã Lão Oa tử bị trúng đòn, mặt đầy máu, lập tức ngã lộn về phía sau.
Tuyền béo vừa tới đã làm bại lộ dấu vết của chúng tôi, tôi vội từ cát vàng tung người nhảy lên, lại thấy Tuyền Béo đã rút ra xẻng công binh, định dạy dỗ Mã Lão Oa tử một trận. Nhưng quân Khuếch Nhĩ Khách bên người Ngọc Diện Hồ Ly ứng biến quá nhanh, đã giơ súng lên nhắm ngay bọn tôi. Kim cương tán trong tay Shirley Dương thoáng một cái đã bung ra cản đạn súng trường đối phương bắn tới. Ba người thấy tình thế không ổn, vội túm Răng Vàng quay đầu bỏ chạy.
Bọn Khuếch Nhĩ Khách giơ súng bắn, đạn bay qua đầu chúng tôi vù vù trong bão cát. Tôi thấy Tuyền Béo cũng vác súng trường liên thanh, trong đầu nghĩ: "Chúng ta cũng không nên cố chạy, hai chân có nhanh hơn nữa cũng làm sao nhanh hơn đạn? Vừa chạy vừa bị đánh quá bị động, không bằng giáng cho chúng một hồi mã thương! Đối phương tổng cộng có mười mấy người, với kỹ thuật bắn súng cực đỉnh, trong vòng trăm bước một người một phát, tuyệt không vấn đề, hạ thủ được kẻ nào hay kẻ ấy!" Nghĩ tới đây, tôi vội ra dấu tay cho Tuyền Béo, ra hiệu anh ta nổ súng cản địch.
Tuyền Béo cũng đang có ý đó, quay đầu "Đùng. . . đoàng" nổ hai phát súng, chạy về phía trước mấy bước, xoay người lại nổ hai phát súng, tôi đếm cho anh ta "Một, hai, ba, bốn. . ." Rốt cuộc nhìn về phía sau, đối phương vẫn còn nhiều người như vậy, tôi nghĩ thầm: "Mẹ kiếp, thật kỳ quái, đạn bay hết lên trời sao?"
Lúc này gió cát mãnh liệt, nhưng trong khoảng cách mấy chục bước, vẫn mơ hồ nhìn ra được nhân số đối phương, Ngọc Diện Hồ Ly, Ca Nô, Mã Lão Oa Tử, thằng nhỏ thiểu năng, mười Khuếch Nhĩ Khách, tộng cộng mười bốn tên. Tuyền Béo bắn liền bốn phát súng, vẫn còn mười bốn người đuổi theo, không hơn không kém. Phải nói kỹ thuật bắn súng của Tuyền Béo trong khoảng cách này ít nhất cũng phải hạ thủ được năm, sáu tên, nếu xuất sắc hơn nữa có lẽ còn một phát xuyên hai, đằng này không những không hạ được năm sáu tên, lại còn một phát cũng không trúng!
Tuyền Béo trợn tròn mắt, tưởng đâu đầu ngắm hoặc đạn của súng trường có vấn đề, trong cơn tức giận ném bỏ luôn súng. \
Shirley Dương ra dấu bảo chúng tôi, gió lốc càn quấy trong cổ thành cát, khoảng cách hai bên dù rất gần nhưng gió lốc quá mạnh lại xoáy cuộn khiến cho đạn lệch hướng.
Tuy kỹ thuật Tuyền Béo chuẩn, nhưng đạn vừa ra khỏi họng súng đã lệch một ly, đi một dặm, lãng phí vô ích bốn phát đạn, chỉ còn một phát đạn cuối cùng, không gặp nguy cấp, Tuyền Béo không thể tuỳ tiện sử dụng. Thủ hạ Khuếch Nhĩ Khách của Ngọc Diện Hồ Ly là bọn quen chinh chiến, chắc hẳn cảm nhận được gió lốc trong cổ thành nhất định ảnh hưởng tới đường bắn, có vẻ như chúng đang chỉnh họng súng cùng sai số đầu ngắm, đạn bắn càng lúc càng chuẩn.
Bốn người thấy không trụ nổi, vùi đầu chạy sâu vào trong cổ thành. Phần lớn cát vàng trong cổ thành bị cuồng phong cuốn lên giữa trời, ngày cũng như đêm, nhưng nghe tiếng gió thê lương, giống như ác quỷ bị chôn sống dưới cát chảy đang kêu khóc, vang vọng lặp đi lặp lại trong cổ thành. Vừa giống tiếng thảm thiết của ác quỷ, vừa giống như biến thành trăm ngàn vong hồn đuổi theo phía sau, muốn vĩnh viễn chôn sống những kẻ lạc bước ở đây, khién người nghe được kinh tâm động phách.
Tôi chạy một hồi, quay đầu vừa nhìn, trong bão cát mù mịt có mấy luồng ánh đèn pin đung đưa qua lại, hiển nhiên bọn Khuếch Nhĩ Khách đang dò dẫm tìm kiếm tung tích chúng tôi. Đối phương có mười mấy khẩu súng, trang bị trên người thậm chí có cả thuốc nổ cùng lựu đạn, bộ đàm, tuỳ thời có thể truyền tin, một khi để chúng bắt được chắc chắn khó thoát thân, hơn nữa chúng kiêu dũng vô cùng, người người đều lão luyện, giáp lá cà 1 vs1 chúng tôi cũng chưa chắc là đối thủ của chúng, huống chi chênh lệch hai bên quá lớn. Mặc dù đám người Ngọc Diện hồ Ly chiếm ưu thế nhưng gió cát lộng hành khiến tầm nhìn của chúng hạ thấp hết mức, phòng đất trong cổ thành cát vàng dày đặc, đường lối ngang dọc, đối phương muốn tìm ra chúng tôi cũng không hề đơn giản. Mọi người vội quá nên đi bừa một hồi đã không phân biệt được phương hướng.
Gió cát trong cổ thành quá mạnh, nếu không phải mấy người bám lấy nhau, sợ rằng đã bị cuốn lên trời. Mọi người trốn vào một nơi, trước mặt có một phòng đất lớn, lớn hơn nhiều so với những phòng gạch mộc bình thường, liền cào cửa phòng đã bị cát chôn một nửa rồi chui vào bên trong.
Căn nhà lớn không biết đã bị vùi lấp bao nhiêu năm, uế khí sặc sụa, cơ hồ khong thở nổi, tôi lau đất cát trên kính gió, thấy dưới chân có mấy thây khô mắc trong cát, trong nhà lớn tràn ngập một loại mùi vị quái gở khó diễn đạt, trong nhà tích lớp cát dày hơn ba thước, tôi bảo Tuyền Béo lấp chỗ cát cửa phòng, tránh đám người Ngọc Diện Hồ Ly phát hiện điểm khác thường.
Răng Vàng vội nói: "Nếu dùng cát chôn cửa, không phải chúng ta cũng ngạt chết ở dưới này sao?"
Shirley Dương nói: "Có thể đào một lỗ trên nóc nhà, truy binh chỉ lục soát dọc theo con đường trong cổ thành, không thể thấy được tình hình nóc nhà."
Răng Vàng nói: "Cao, quá cao minh, Dương đại tiểu quả thật cao minh!"
Căn nhà lớn này hiển nhiên khác những phòng đất khác trong cổ thành cát, phòng trước cao mười hai trượng có dư, nóc nhà dùng gỗ đỏ thượng hạng làm xà. Tôi cào một lỗ hổng to trên nóc nhà, gió lớn thổi xuống, trong nhà giống như mộ huyệt người chết này, rốt cuộc cũng có chút sức sống.
Mọi người bật đèn pin lần mò về phía trước, kích thước phòng bên trong còn lớn hơn, trong nhà ánh sáng lấp lánh, bày rất nhiều kim ngân tinh xảo, trên nền lót thảm nhung lạc đà, màn che trên nóc nhà rủ xuống màu sắc rực rỡ. Một ông lão râu dài ngồi ngay ngắn chính giữa, râu trắng cuộn cả vào nhau, trên đầu đội nón nỉ nhọn màu nâu đen, mặc áo cổ tròn của tạp dịch, tay áo dài bó chặt, eo thắt đai ngọc màu trắng, chân mang giày ống cao nạm sư tử vàng, ngực ôm một chiếc hộp ngọc, dung mạo bình thản, trông rất sống động; nằm chếch ở hai bên là hai tì thiếp, quần áo trang sức hoa lệ. một tay bưng bầu rượu vàng. một tay khác nâng chuỷ thủ xắt thịt màu xanh ngọc, trên mặt che khăn đỏ. Mâm bát bày ra trước mặt ba người là cá thịt, hoa quả, cá nướng trong mâm thật giống như vừa mới làm xong, vẫn còn bốc hơi nóng, đủ loại trái cây bóng loáng ướt át, mới hái từ cây xuống cũng không sáng rỡ như vậy.
4
Bên cạnh ba người chết có một hũ rượu bạch ngọc, nắp ngọc để trần, quỳnh tương ngọc dịch (mỹ tửu) bên trong toả ánh hổ phách chói mắt dưới ánh đèn pin, một chiếc muỗm gỗ chìm dưới đáy.
Tuyền Béo nói: "Chúng ta vào hoàng cung rồi, anh nhìn xem, đây là vua cùng hai phi tử!"
Tôi nói: "Quỷ mới biết đây là nước nào, dù không phải vua, ít nhất cũng là người đứng đầu một thành, dù sao cũng ở vị trí lên ngựa quản quân, xuống ngựa quản dân."
Mọi người vừa khát vừa đói, thấy trái cây, thịt cá, rượu ngon trước mặt thành chủ, bất giác nuốt nước miếng. Răng Vàng cùng Tuyền Béo không nhịn được đưa tay lấy, nhưng ngón tay vừa chạm, những thứ đó không phải biến thành bụi đất thì cũng biến thành một mảng đen thùi lùi, làm cho Răng Vàng tức tới giậm chân.
Tôi nói: "Các anh chớ đụng lung tung, người chết trong toà cổ thành này rất kỳ quái, giống như bị cát vàng chôn sống trong thành, sao có người tử trạng ung dung, giống như chẳng gặp phải chuyện gì, mà có người lại kiệt sức đào cát cầu đường sống, tử trạng thê thảm không nỡ nhìn."
Tuyền Béo nói: "Đừng nói cư dân trong thành không đào nổi cát, ngay cả trộm mộ gặp phải cũng chẳng đủ sức, cào ra bao nhiêu, cát liền chảy xuống bấy nhiêu, nếu không sao gọi là cát chảy được. Cho nên sau khi bị gió cát vùi, đào hay không đào cũng không thoát được, thoáng nghĩ tới thì đại khái là ngồi chờ chết nhưng không thể xua đuổi suy nghĩ muốn tìm đường sống."
Shirley Dương hiếm khi đồng ý với quan điểm của Tuyền Béo:"Những người giãy giụa mà chết phần lớn là nô lệ cùng người ở, những người ngồi ngay ngắn chờ chết là những quý tộc có địa vị khá cao, có lẽ những quý tộc trong cổ thành tin rằng gió cát tai ương ngập trời đất là trừng phạt của trời, ở giây phút cuối cùng, họ lựa chọn thản nhiên chấp nhận vận mệnh."
Tôi nói:"Mọi người đừng chỉ đồng cảm với cổ nhân, những người này chết không dưới mấy trăm ngàn năm, mọi người nên nghĩ một chút, sau khi gió cát đi qua, toà cổ thành này có lẽ sẽ bị cát vàng chôn vùi. Nếu những người này trước kia không thoát được. . . ." Tôi lấy tay chỉ vị thành chủ ngồi ngăn ngắn ở đó, nói: "Đây chính là kết cục của chúng ta!"
Tuyền Béo nói: "Bão cát kéo dài hay không cũng khó nói trước, vậy phải xem ý ông trời, thổi một hồi cũng vậy, thổi tới năm ba ngày cũng vậy. Có điều nếu chúng ta bị chôn sống ở đây, được lấp đầy bụng toàn bộ trái cây, rượu ngon, cá nướng ở đây, dù phải chết cũng không phải làm quỷ đói nha!"
Răng Vàng cũng nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc!"
Tuyền Béo nói: "Ăn thì không được, nhưng ở đây không phải còn rượu sao?" Cậu ta vạch nắp hũ rượu ngọc, tức khắc truyền ra một mùi rượu thuần mỹ, tôi ở bên cạnh cũng ngửi được. Tuyền Béo lại duỗi tay mò vào chiếc muỗng rượu kia, ai ngờ mới giơ tay lên, lại giống như con khỉ mò trăng, chẳng mò thấy gì. Lại lấy đèn pin chiếu xuống, đâu còn muỗng rượu chuôi dài nào.
Tuyền Béo dụi mắt một cái nhìn lại, vẫn không có, hắn tưởng răng thấy quỷ, cả giận nói: "Hay là ma quỷ trong thành này không muốn ông nội mập uống rượu của hắn?" Cậu ta tìm đông tìm tây, buông lời chửi rủa, định bóp vỡ trứng lão quỷ thành chủ!
Shirley Dương nói:"Anh không cần tìm, muỗm gỗ ngâm trong rượu trăm nghìn năm, đoán chừng cũng giống cá trong mâm kia vậy, trong nháy mắt đã hoá thành tro rồi."
Tôi ngắm nhìn hũ rượu vàng được nữ nhi bưng trong ngực kia, tưởng tượng hai cô gái tuyệt sắc này ở bên cạnh thành chủ, một rót rượu, một xẻ thịt, cuộc sống qua ngày như vậy cũng an nhàn, cuối cùng lại bị gió cát chôn sống trong thành, vậy cũng hoà. Lại lắc một cái, mỹ tửu ngon ngọt vẫn còn trong hũ, trong miệng mũi tôi toàn là cát, cổ họng như bốc khói, nhưng tôi không mở ra uống ngay mà đưa hũ rượu vàng cho Tuyền Béo. Tuyền Béo động mũi vừa ngửi, mùi thơm lạ lùng của rượu như "Đề hồ quán đính" . Cậu ta nhìn Răng Vàng bên cạnh đang mờ mắt như chảy cả nước miếng.
(Đề hồ thể hồ một thứ mỡ sữa đông đặc nhất vị nó rất nồng rất đặc, cho nên được gọi là quán đính đề hồ. Đồng thời quán đính thể hồ (chữ kinh Phật). Cũng dùng để ví dụ với chính pháp của Phật, tinh hoa của đạo Phật).
Tuyền Béo đảo tròn mắt một vòng, ngoắc gọi Răng Vàng tới: "Nhìn anh thế này không được rồi, rượu này để anh uống Rượu ngon càng lâu càng thơm, uống một hớp là anh thành tiên luôn!"
Răng Vàng cảm động chảy cả nước mắt: "Lão Tuyền quá hào phóng!" liền nhận lấy rót vào miệng.
Tôi biết đây là Tuyền Béo chơi xấu mà, rượu ngon chôn trong tử thành quá ngàn năm, uống vào không phải cũng dễ lấy mạng người sao? Dĩ nhiên cũng có thể biến thành rượu ủ ngàn năm cho nên uống vào, kết quả sống hay chết cũng phải chờ uống xong mới rõ.
Tuyền Béo không dám tự mình uống trước nên mới để Răng Vàng uống thử vài ngụm, tôi với Shirley Dương vốn định ngăn Răng Vàng, nhưng không ngờ hắn khát nổ mắt, giương cổ uống hai ngụm, uống xong nhìn toàn thân gã đờ đẫn tại chỗ, trên mặt xanh một hồi, trắng một hồi, lại khạc ra một ngụm khí đen trong miệng, ừng ực một cái, lăn ra đất không dậy nổi. Tôi bấm nhân trung gã nửa ngày mới lại sức. Hỏi hắn quỳnh tương ngọc dịch trong bầu mùi vị thế nào?
Răng Vàng chỉ nói bốn chữ: "Dục tiên dục tử" (sướng lên tiên)! Thà phơi thành thây khô trong sa mạc, hắn cũng không muốn thử đồ chơi này nữa. thật không chịu nổi!
Tuyền Béo thấy đồ ăn trước mặt chủ thành này ăn không được, uống cũng không được, liền định nhặt mấy món đồ vàng ngọc, nhét vào tay nải, hắn mở hộp ngọc thành chủ ôm, còn tưởng bên trong có kỳ trân dị bảo gì, nhưng trong đó chỉ có mấy tờ bản đồ da dê tàn cuốn lại, cậu ta chửi đổng một tiếng, tiện tay ném sang một bên. Tôi thấy Shirley Dương nhặt tờ da dê lên nhìn thử, sắc mặt cô liền biến đổi, hỏi cô trên tấm da dê có gì? Vẻ mặt Shirley Dương ngưng trọng: "Yêu nữ Tây Hạ!"
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Mô Kim Hiệu Úy Cửu U Tướng Quân.